Đột nhiên tiếng nhạc thay đổi, từ giai điệu thong thả, chậm rãi biến thành vũ điệu sôi nổi. Lâm Khả Nhi lập tức lên tinh thần, cô kéo cà vạt của Đường Chá , ở trong lòng anh xoay tròn, lúc thì tựa vào ngực anh nhẹ nhàng lắc lư thân mình, lúc thì bay múa như một chú bướm đầy màu sắc ở giữa sân xoay tròn, hấp dẫn ánh mắt của cả đám đàn ông.
Đường Chá lạnh lùng nhìn những ánh mắt nóng lòng muốn thử của những tên đàn ông kia, trong lòng có chút khó chịu. Có mấy người thậm chí còn đến gần bọn họ, muốn anh đẩy ra để thế chỗ của anh.
Đường Chá nghiến răng ném đi âu phục làm bằng thủ công cao quý sang trọng, cởi nút áo sơ mi làm lộ ra phần ngực khiêu gợi, lại giữa ánh nhìn chăm chú dí dỏm của Lâm Khả Nhi mà đảo loạn mái tóc được chải kĩ lưỡng . Chỉ với sự thay đổi qua loa như vậy mà Đường Chá lập tức mang bộ dạng phóng khoáng ngang ngạnh, làm mê hoặc trái tim của tất cả phụ nữ ở đó.
Nở nụ cười tà mị, Đường Chá một tay kéo Lâm Khả Nhi vào trong ngực, trước ánh mắt sùng bái của cô, cùng cô tạo nên những bước nhảy kích tình cuồng dã.
Đường Chá thành thạo đem thân thể uyển chuyển của Lâm Khả Nhi xoay trong lòng mình, một lát ôm eo cô, để cho cô vui sướng ngửa người ra sau, mặc cho mái tóc dài xinh đẹp tung lên đầy hứng khởi, một lát lại kéo tay của cô, để cho cô không ngừng xoay tròn.
Đường Chá muôn hình muôn vẻ tựa như một vật sáng mê người, khiến Lâm Khả Nhi không thể dời đi tầm mắt.
Điệu nhạc kết thúc, Lâm Khả Nhi đột nhiên nhào vào lòng Đường Chá, ôm lấy mặt anh, in lên một nụ hôn nóng bỏng, vừa hôn vừa nói: "Chú Chá, làm thế nào đây, Khả Nhi càng ngày càng thích người."
Đường Chá kiêu ngạo cười rộ lên, anh đắc ý đem ánh mắt tràn đầy uy hiếp quét qua đám đàn ông tứ phía. Tay anh ôm chặt Lâm Khả Nhi tựa hồ đang hướng về mọi người công khai quyền sở hữu.
Nụ hôn kích tình bắn ra bốn phía đã dẫn tới tiếng huýt sáo của mọi người, khiến Lâm Khả Nhi đỏ mặt rời khỏi môi Đường Chá mà tiến sát trong ngực anh.
Lưu Vân Thiên nhìn bọn họ thân mật mà đau đớn ở trong lòng. Hắn hận không thể tiến lên tách bọn họ ra.
"Oa! Không ngờ tổng giám đốc còn có thể mê người như vậy!" Liêu Phàm ở trong ngực Lưu Vân Thiên thở dài nói. Không ngờ Đường Chá bình thường một bộ dạng nghiêm chỉnh, âm trầm cũng có một mặt phóng túng như vậy.
"Nếu em ưa thích, tôi sẽ giúp em giành lấy tổng giám đốc." Lưu Vân Thiên nâng mặt Liêu Phàm lên, thử dò hỏi.
"Trời ạ, sao anh lại nói như vậy? Anh biết rõ em chỉ là hâm mộ, người em yêu chỉ có anh thôi." Liêu Phàm bất mãn nháy đôi thủy mâu nũng nịu.
Lưu Vân Thiên đột nhiên cúi đầu, hung hăng đem cánh môi non mềm ngậm vào trong miệng, có chút cuồng loạn nói: "Phàm, chúng ta về nhà đi."
Liêu Phàm nhìn sang cặp đôi đang thân mật ôm nhau trong sàn nhảy, lo lắng nói: "Nhưng mà, tổng giám đốc với Khả Nhi."
Lời nói của Liêu Phàm khiến Lưu Vân Thiên nhíu mày, đáy mắt hắn thoáng chút bi thương.
Hắn lạnh nhạt nói: "Chỉ sợ bọn họ sớm đã quên hai chúng ta."
"Vậy cũng tốt." Liêu Phàm do dự gật đầu một cái, bị Lưu Vân Thiên kéo đi khỏi hội quán thương vụ.
Liêu Phàm nhút nhát đi theo sau Lưu Vân Thiên, đi vào căn hộ độc thân sang trọng kia, không nghĩ tới một người đàn ông như Lưu Vân Thiên thế mà lại dọn dẹp ngay ngắn trật tự, gọn gàng sạch sẽ giống như là không có người ở qua.
Chẳng lẽ có người giúp anh dọn dẹp?
Vừa nghĩ tới sẽ có người phụ nữ xuất hiện trong nhà anh thì lòng Liêu Phàm liền cảm thấy một hồi chua xót.
"Vào đi." Lưu Vân Thiên quay người về phía Liêu Phàm đang đứng bất động sau lưng anh.
Thấy vẻ mặt Liêu Phàm u buồn, hắn cau mày kéo tay cô: "Thế nào? Hối hận sao?"
Liêu Phàm lắc đầu một cái, dịu dàng cười dựa vào ngực hắn: "Không có. Vân Thiên, em không phải đang nằm mơ chứ?"
Lưu Vân Thiên cười nhạt lắc đầu một cái, Liêu Phàm dịu dàng cùng thâm tình làm cho hắn không cách nào không cảm động. Bàn tay của hắn khẽ vuốt ve mái tóc của cô, tràn đầy thương tiếc nói: "Không, đây là sự thực. Em đang ở trong lòng anh."
Liêu Phàm nhìn một phòng ngăn nắp sạch sẽ, có chút nghi ngờ hỏi "Vân Thiên, nơi này của anh không phải thường xuyên có phụ nữ tới chứ?”
Lưu Vân Thiên buồn bực nhìn Liêu Phàm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có. Cho đến giờ chỉ duy nhất một người phụ nữ là em tới nhà của anh. Phàm, sao em lại hỏi như thế?"
"Có thật không? Thật xin lỗi, là em quá nhạy cảm. Thấy trong nhà gọn gàng như vậy, em còn tưởng rằng có phụ nữ giúp anh dọn dẹp. Trời ạ, chính ta lại ghen tỵ, anh tha thứ cho em nhé." Liêu Phàm nói xong, đưa hai cánh tay ôm cổ của Lưu Vân Thiên, đôi môi đỏ mọng ướt át dán lên môi mỏng của Lưu Vân Thiên.
"Phàm, anh sẽ không trách em." Lưu Vân Thiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của Liêu Phàm lên, đổi bị động thành chủ động, kịch liệt mút hôn, hơi thở thơm mát quanh quẩn bên môi khiến cho người ta mê muội.
Bàn tay của hắn thăm dò vào trong vạt áo của Liêu Phàm, lòng bàn tay ấm áp dán lên da thịt trơn mịn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Liêu Phàm chỉ cảm thấy những nơi mà Lưu Vân Thiên mơn trớn dấy lên ngọn lửa nóng bỏng, làm tim của nàng đập mãnh liệt.
Lưu Vân Thiên không thành thạo cởi móc áo ngực của Liêu Phàm ra, đem cả áo ngoài lẫn áo lót kéo xuống.
"A!" Liêu Phàm bởi vì khí lạnh bất ngờ mà kinh ngạc há hốc mồm, lại vừa đúng lúc khiến Lưu Vân Thiên đưa lưỡi thăm dò vào trong miệng của cô, không chịu nổi kích thích đồng thời như vậy nên cô không ngừng yêu kiều rên rỉ.
Lưu Vân Thiên nhanh chóng cởi hết quần áo trên người Liêu Phàm ra, ôm lấy cô đi về phía cái giường sang trọng ấm áp.
Cùng nhau ngã xuống giường, thân thể tinh tráng của Lưu Vân Thiên đè trên người Liêu Phàm, có chút lo lắng hỏi "Phàm, em sẽ không hối hận chứ?"
Liêu Phàm rụt rè nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: "Sẽ không. Đây là chuyện em vẫn mong đợi."
Ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Liêu Phàm, trong đầu Lưu Vân Thiên đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghịch ngợm của Lâm Khả Nhi, hắn mãnh liệt lắc đầu, đem bóng dáng Lâm Khả Nhi xua khỏi đầu, mím môi nâng chân Liêu Phàm lên, quyết đoán thực hiện, hung hăng xông tới.
"A! Trời ạ, đau quá." Liêu Phàm run rẩy, đau đớn kêu lên.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Liêu Phàm đầy mồ hôi lạnh, Lưu Vân Thiên ép buộc mình dừng lại ở trong cơ thể cô, động cũng không động. Cảm nhận được vật to lớn của mình chạm đến một tầng màng mỏng, Lưu Vân Thiên kinh ngạc nhìn Liêu Phàm: "Phàm, em là lần đầu tiên?"
Liêu Phàm thẹn thùng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chợt đỏ ửng.
"Thật xin lỗi, anh không biết. Bằng không anh cũng không thô lỗ như vậy." Lưu Vân Thiên thương yêu hôn môi Liêu Phàm, tỉ mỉ che chở , bàn tay của anh khẽ vuốt ve cơ thể cứng nhắc của Liêu Phàm, cho đến khi cảm nhận nơi bí ẩn đang siết chặt lấy anh tràn ra dịch yêu ngọt ngào và thân thể Liêu Phàm không còn cứng ngắc nữa, Lưu Vân Thiên mới bắt đầu ở trên người của cô chuyển động.
Hắn cứng rắn xông vào phá tan tấm màng mỏng đang ngăn trở, trong tiếng kêu duyên dáng của Liêu Phàm bắt đầu luật động.
"A" lần đầu tiên cảm nhận cảm giác đau đớn và khoái hoạt cùng lúc, Liêu Phàm cắn răng rên rỉ. Ngực của cô không ngừng phập phồng, bởi vì kích tình mà không ngừng thở dốc.
"Thiên, em yêu anh. Có thể trở thành người phụ nữ của anh, em cảm thấy thật hạnh phúc." Liêu Phàm vừa rên rỉ, vừa thở hổn hển nói.
"Đứa ngốc, em chính là một bé ngốc. Đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn cô gái ngốc như vậy." Lưu Vân Thiên vùi sâu vào trong cơ thể Liêu Phàm, làm dấy lên một hồi cuồng triều.
Liêu Phàm chìm sâu trong sự kích tình buông thả không thể tự thoát ra được, không ngừng ngâm khẽ.
Không biết qua bao lâu, trận kích tình mới kết thúc. Trên người của cả hai phủ một tầng mồ hôi mỏng, dính chặt một chỗ kịch liệt thở dốc.
"Người ngốc có phúc của người ngốc! Bằng không em làm sao có thể có được anh?" Liêu Phàm mảnh mai nằm úp sấp trên người Vân Thiên, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên khuôn ngực nóng bỏng của hắn.
"Có được anh thì có gì tốt?" Trên mặt Lưu Vân Thiên lộ ra nụ cười nhạt có chút chua xót. Hai người bọn họ đều là những chú chó nhỏ đáng thương, bị người mình yêu sâu đậm vứt bỏ, xem thường.
Nghĩ tới bóng dáng xinh đẹp trong lòng, chân mày Lưu Vân Thiên liền nhíu chặt một chỗ. Ở trong mắt Khả Nhi cho tới bây giờ chưa từng có vị trí của hắn, chỉ có hắn ngây ngốc mê luyến cô.
Nếu nói ngốc, thật ra thì hắn cùng với Liêu Phàm đều là đứa ngốc, bọn họ đều yêu người không nên yêu.
So với sự ngu ngốc của hắn, Liêu Phàm lại càng có vẻ si ngốc hơn, bản thân cô không oán không hối hận nỗ lực, lại không chiếm được tình yêu của hắn, liệu cô có hạnh phúc không ?
Thật sự không muốn làm tổn thương một Liêu Phàm thiện lương đa tình như vậy, nhưng giờ phút đau đớn này hắn chỉ có thể bắt lấy khối bè gỗ trôi nổi là cô để cứu vớt chính mình. Nếu không có Liêu Phàm, trái tim hắn không biết phải đau đớn đến mức nào mới có thể được cứu giúp.
Thượng Đế, xin cho phép hắn ích kỉ một chút, để cho Liêu Phàm tới an ủi trái tim đau thương của hắn, để cô mang ấm áp tới cho hắn.
"Vân Thiên, mặc dù anh không có gia thế hùng hậu cũng không có khuôn mặt tuấn dật như tổng giám đốc, nhưng em yêu anh, rất yêu anh. Trong mắt em, chỉ có anh mới là người hoàn mỹ nhất. Cả đời này, em chỉ muốn có anh. Thiên, anh có thế để cho em cả đời có được anh sao? Cả đời không vứt bỏ em." Liêu Phàm lo lắng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lưu Vân Thiên.
Lưu Vân Thiên gật đầu, cam kết với Liêu Phàm: "Cả đời có lẽ quá dài, nhưng anh sẽ làm hết khả năng bảo vệ em."
Trên mặt Liêu Phàm thoáng qua chút ưu thương nhàn nhạt , mặc dù biết rõ Lưu Vân Thiên không thương cô, nhưng nghe được hắn nói, cô vẫn rất đau lòng.
Hắn không thương cô, chỉ nói sẽ bảo vệ cô, có lẽ cô vốn không nên hi vọng xa vời được Lưu Vân Thiên yêu?
Nước mắt đau lòng dần dần tràn đầy hai gò má.
Liêu Phàm nén lệ nói: "Không sao. Thiên, dù là chỉ có thể có được anh một ngày, Liêu Phàm cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc."
Nếu không thể bảo đảm vĩnh viễn, vậy hãy để cho cô quý trọng hạnh phúc trước mắt này.
Lưu Vân Thiên đau lòng hôn lên đôi mắt đẹp đầy lệ, làm cho ngọn lửa nóng rực lại lần nữa cháy lên điên cuồng.
Trận hoan ái này làm cho lòng hai người gần nhau hơn, Liêu Phàm cuối cùng thỏa mãn vùi trong ngực Lưu Vân Thiên ngủ thật say.
Hôn lên mái tóc dài mềm mại của Liêu Phàm, vẻ mặt lạnh nhạt của Lưu Vân Thiên thoáng qua trầm xuống.
Thật là một cô gái vừa ngốc lại đáng yêu!
Thật khiến cho người ta vừa yêu thương lại đau lòng.
Cô chính là cái bóng của hắn, trái tim của hắn cũng giống cô, mong mỏi thứ hạnh phúc không thuộc về mình.
Đường Chá lạnh lùng nhìn những ánh mắt nóng lòng muốn thử của những tên đàn ông kia, trong lòng có chút khó chịu. Có mấy người thậm chí còn đến gần bọn họ, muốn anh đẩy ra để thế chỗ của anh.
Đường Chá nghiến răng ném đi âu phục làm bằng thủ công cao quý sang trọng, cởi nút áo sơ mi làm lộ ra phần ngực khiêu gợi, lại giữa ánh nhìn chăm chú dí dỏm của Lâm Khả Nhi mà đảo loạn mái tóc được chải kĩ lưỡng . Chỉ với sự thay đổi qua loa như vậy mà Đường Chá lập tức mang bộ dạng phóng khoáng ngang ngạnh, làm mê hoặc trái tim của tất cả phụ nữ ở đó.
Nở nụ cười tà mị, Đường Chá một tay kéo Lâm Khả Nhi vào trong ngực, trước ánh mắt sùng bái của cô, cùng cô tạo nên những bước nhảy kích tình cuồng dã.
Đường Chá thành thạo đem thân thể uyển chuyển của Lâm Khả Nhi xoay trong lòng mình, một lát ôm eo cô, để cho cô vui sướng ngửa người ra sau, mặc cho mái tóc dài xinh đẹp tung lên đầy hứng khởi, một lát lại kéo tay của cô, để cho cô không ngừng xoay tròn.
Đường Chá muôn hình muôn vẻ tựa như một vật sáng mê người, khiến Lâm Khả Nhi không thể dời đi tầm mắt.
Điệu nhạc kết thúc, Lâm Khả Nhi đột nhiên nhào vào lòng Đường Chá, ôm lấy mặt anh, in lên một nụ hôn nóng bỏng, vừa hôn vừa nói: "Chú Chá, làm thế nào đây, Khả Nhi càng ngày càng thích người."
Đường Chá kiêu ngạo cười rộ lên, anh đắc ý đem ánh mắt tràn đầy uy hiếp quét qua đám đàn ông tứ phía. Tay anh ôm chặt Lâm Khả Nhi tựa hồ đang hướng về mọi người công khai quyền sở hữu.
Nụ hôn kích tình bắn ra bốn phía đã dẫn tới tiếng huýt sáo của mọi người, khiến Lâm Khả Nhi đỏ mặt rời khỏi môi Đường Chá mà tiến sát trong ngực anh.
Lưu Vân Thiên nhìn bọn họ thân mật mà đau đớn ở trong lòng. Hắn hận không thể tiến lên tách bọn họ ra.
"Oa! Không ngờ tổng giám đốc còn có thể mê người như vậy!" Liêu Phàm ở trong ngực Lưu Vân Thiên thở dài nói. Không ngờ Đường Chá bình thường một bộ dạng nghiêm chỉnh, âm trầm cũng có một mặt phóng túng như vậy.
"Nếu em ưa thích, tôi sẽ giúp em giành lấy tổng giám đốc." Lưu Vân Thiên nâng mặt Liêu Phàm lên, thử dò hỏi.
"Trời ạ, sao anh lại nói như vậy? Anh biết rõ em chỉ là hâm mộ, người em yêu chỉ có anh thôi." Liêu Phàm bất mãn nháy đôi thủy mâu nũng nịu.
Lưu Vân Thiên đột nhiên cúi đầu, hung hăng đem cánh môi non mềm ngậm vào trong miệng, có chút cuồng loạn nói: "Phàm, chúng ta về nhà đi."
Liêu Phàm nhìn sang cặp đôi đang thân mật ôm nhau trong sàn nhảy, lo lắng nói: "Nhưng mà, tổng giám đốc với Khả Nhi."
Lời nói của Liêu Phàm khiến Lưu Vân Thiên nhíu mày, đáy mắt hắn thoáng chút bi thương.
Hắn lạnh nhạt nói: "Chỉ sợ bọn họ sớm đã quên hai chúng ta."
"Vậy cũng tốt." Liêu Phàm do dự gật đầu một cái, bị Lưu Vân Thiên kéo đi khỏi hội quán thương vụ.
Liêu Phàm nhút nhát đi theo sau Lưu Vân Thiên, đi vào căn hộ độc thân sang trọng kia, không nghĩ tới một người đàn ông như Lưu Vân Thiên thế mà lại dọn dẹp ngay ngắn trật tự, gọn gàng sạch sẽ giống như là không có người ở qua.
Chẳng lẽ có người giúp anh dọn dẹp?
Vừa nghĩ tới sẽ có người phụ nữ xuất hiện trong nhà anh thì lòng Liêu Phàm liền cảm thấy một hồi chua xót.
"Vào đi." Lưu Vân Thiên quay người về phía Liêu Phàm đang đứng bất động sau lưng anh.
Thấy vẻ mặt Liêu Phàm u buồn, hắn cau mày kéo tay cô: "Thế nào? Hối hận sao?"
Liêu Phàm lắc đầu một cái, dịu dàng cười dựa vào ngực hắn: "Không có. Vân Thiên, em không phải đang nằm mơ chứ?"
Lưu Vân Thiên cười nhạt lắc đầu một cái, Liêu Phàm dịu dàng cùng thâm tình làm cho hắn không cách nào không cảm động. Bàn tay của hắn khẽ vuốt ve mái tóc của cô, tràn đầy thương tiếc nói: "Không, đây là sự thực. Em đang ở trong lòng anh."
Liêu Phàm nhìn một phòng ngăn nắp sạch sẽ, có chút nghi ngờ hỏi "Vân Thiên, nơi này của anh không phải thường xuyên có phụ nữ tới chứ?”
Lưu Vân Thiên buồn bực nhìn Liêu Phàm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có. Cho đến giờ chỉ duy nhất một người phụ nữ là em tới nhà của anh. Phàm, sao em lại hỏi như thế?"
"Có thật không? Thật xin lỗi, là em quá nhạy cảm. Thấy trong nhà gọn gàng như vậy, em còn tưởng rằng có phụ nữ giúp anh dọn dẹp. Trời ạ, chính ta lại ghen tỵ, anh tha thứ cho em nhé." Liêu Phàm nói xong, đưa hai cánh tay ôm cổ của Lưu Vân Thiên, đôi môi đỏ mọng ướt át dán lên môi mỏng của Lưu Vân Thiên.
"Phàm, anh sẽ không trách em." Lưu Vân Thiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của Liêu Phàm lên, đổi bị động thành chủ động, kịch liệt mút hôn, hơi thở thơm mát quanh quẩn bên môi khiến cho người ta mê muội.
Bàn tay của hắn thăm dò vào trong vạt áo của Liêu Phàm, lòng bàn tay ấm áp dán lên da thịt trơn mịn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Liêu Phàm chỉ cảm thấy những nơi mà Lưu Vân Thiên mơn trớn dấy lên ngọn lửa nóng bỏng, làm tim của nàng đập mãnh liệt.
Lưu Vân Thiên không thành thạo cởi móc áo ngực của Liêu Phàm ra, đem cả áo ngoài lẫn áo lót kéo xuống.
"A!" Liêu Phàm bởi vì khí lạnh bất ngờ mà kinh ngạc há hốc mồm, lại vừa đúng lúc khiến Lưu Vân Thiên đưa lưỡi thăm dò vào trong miệng của cô, không chịu nổi kích thích đồng thời như vậy nên cô không ngừng yêu kiều rên rỉ.
Lưu Vân Thiên nhanh chóng cởi hết quần áo trên người Liêu Phàm ra, ôm lấy cô đi về phía cái giường sang trọng ấm áp.
Cùng nhau ngã xuống giường, thân thể tinh tráng của Lưu Vân Thiên đè trên người Liêu Phàm, có chút lo lắng hỏi "Phàm, em sẽ không hối hận chứ?"
Liêu Phàm rụt rè nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: "Sẽ không. Đây là chuyện em vẫn mong đợi."
Ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Liêu Phàm, trong đầu Lưu Vân Thiên đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghịch ngợm của Lâm Khả Nhi, hắn mãnh liệt lắc đầu, đem bóng dáng Lâm Khả Nhi xua khỏi đầu, mím môi nâng chân Liêu Phàm lên, quyết đoán thực hiện, hung hăng xông tới.
"A! Trời ạ, đau quá." Liêu Phàm run rẩy, đau đớn kêu lên.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Liêu Phàm đầy mồ hôi lạnh, Lưu Vân Thiên ép buộc mình dừng lại ở trong cơ thể cô, động cũng không động. Cảm nhận được vật to lớn của mình chạm đến một tầng màng mỏng, Lưu Vân Thiên kinh ngạc nhìn Liêu Phàm: "Phàm, em là lần đầu tiên?"
Liêu Phàm thẹn thùng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chợt đỏ ửng.
"Thật xin lỗi, anh không biết. Bằng không anh cũng không thô lỗ như vậy." Lưu Vân Thiên thương yêu hôn môi Liêu Phàm, tỉ mỉ che chở , bàn tay của anh khẽ vuốt ve cơ thể cứng nhắc của Liêu Phàm, cho đến khi cảm nhận nơi bí ẩn đang siết chặt lấy anh tràn ra dịch yêu ngọt ngào và thân thể Liêu Phàm không còn cứng ngắc nữa, Lưu Vân Thiên mới bắt đầu ở trên người của cô chuyển động.
Hắn cứng rắn xông vào phá tan tấm màng mỏng đang ngăn trở, trong tiếng kêu duyên dáng của Liêu Phàm bắt đầu luật động.
"A" lần đầu tiên cảm nhận cảm giác đau đớn và khoái hoạt cùng lúc, Liêu Phàm cắn răng rên rỉ. Ngực của cô không ngừng phập phồng, bởi vì kích tình mà không ngừng thở dốc.
"Thiên, em yêu anh. Có thể trở thành người phụ nữ của anh, em cảm thấy thật hạnh phúc." Liêu Phàm vừa rên rỉ, vừa thở hổn hển nói.
"Đứa ngốc, em chính là một bé ngốc. Đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn cô gái ngốc như vậy." Lưu Vân Thiên vùi sâu vào trong cơ thể Liêu Phàm, làm dấy lên một hồi cuồng triều.
Liêu Phàm chìm sâu trong sự kích tình buông thả không thể tự thoát ra được, không ngừng ngâm khẽ.
Không biết qua bao lâu, trận kích tình mới kết thúc. Trên người của cả hai phủ một tầng mồ hôi mỏng, dính chặt một chỗ kịch liệt thở dốc.
"Người ngốc có phúc của người ngốc! Bằng không em làm sao có thể có được anh?" Liêu Phàm mảnh mai nằm úp sấp trên người Vân Thiên, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên khuôn ngực nóng bỏng của hắn.
"Có được anh thì có gì tốt?" Trên mặt Lưu Vân Thiên lộ ra nụ cười nhạt có chút chua xót. Hai người bọn họ đều là những chú chó nhỏ đáng thương, bị người mình yêu sâu đậm vứt bỏ, xem thường.
Nghĩ tới bóng dáng xinh đẹp trong lòng, chân mày Lưu Vân Thiên liền nhíu chặt một chỗ. Ở trong mắt Khả Nhi cho tới bây giờ chưa từng có vị trí của hắn, chỉ có hắn ngây ngốc mê luyến cô.
Nếu nói ngốc, thật ra thì hắn cùng với Liêu Phàm đều là đứa ngốc, bọn họ đều yêu người không nên yêu.
So với sự ngu ngốc của hắn, Liêu Phàm lại càng có vẻ si ngốc hơn, bản thân cô không oán không hối hận nỗ lực, lại không chiếm được tình yêu của hắn, liệu cô có hạnh phúc không ?
Thật sự không muốn làm tổn thương một Liêu Phàm thiện lương đa tình như vậy, nhưng giờ phút đau đớn này hắn chỉ có thể bắt lấy khối bè gỗ trôi nổi là cô để cứu vớt chính mình. Nếu không có Liêu Phàm, trái tim hắn không biết phải đau đớn đến mức nào mới có thể được cứu giúp.
Thượng Đế, xin cho phép hắn ích kỉ một chút, để cho Liêu Phàm tới an ủi trái tim đau thương của hắn, để cô mang ấm áp tới cho hắn.
"Vân Thiên, mặc dù anh không có gia thế hùng hậu cũng không có khuôn mặt tuấn dật như tổng giám đốc, nhưng em yêu anh, rất yêu anh. Trong mắt em, chỉ có anh mới là người hoàn mỹ nhất. Cả đời này, em chỉ muốn có anh. Thiên, anh có thế để cho em cả đời có được anh sao? Cả đời không vứt bỏ em." Liêu Phàm lo lắng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lưu Vân Thiên.
Lưu Vân Thiên gật đầu, cam kết với Liêu Phàm: "Cả đời có lẽ quá dài, nhưng anh sẽ làm hết khả năng bảo vệ em."
Trên mặt Liêu Phàm thoáng qua chút ưu thương nhàn nhạt , mặc dù biết rõ Lưu Vân Thiên không thương cô, nhưng nghe được hắn nói, cô vẫn rất đau lòng.
Hắn không thương cô, chỉ nói sẽ bảo vệ cô, có lẽ cô vốn không nên hi vọng xa vời được Lưu Vân Thiên yêu?
Nước mắt đau lòng dần dần tràn đầy hai gò má.
Liêu Phàm nén lệ nói: "Không sao. Thiên, dù là chỉ có thể có được anh một ngày, Liêu Phàm cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc."
Nếu không thể bảo đảm vĩnh viễn, vậy hãy để cho cô quý trọng hạnh phúc trước mắt này.
Lưu Vân Thiên đau lòng hôn lên đôi mắt đẹp đầy lệ, làm cho ngọn lửa nóng rực lại lần nữa cháy lên điên cuồng.
Trận hoan ái này làm cho lòng hai người gần nhau hơn, Liêu Phàm cuối cùng thỏa mãn vùi trong ngực Lưu Vân Thiên ngủ thật say.
Hôn lên mái tóc dài mềm mại của Liêu Phàm, vẻ mặt lạnh nhạt của Lưu Vân Thiên thoáng qua trầm xuống.
Thật là một cô gái vừa ngốc lại đáng yêu!
Thật khiến cho người ta vừa yêu thương lại đau lòng.
Cô chính là cái bóng của hắn, trái tim của hắn cũng giống cô, mong mỏi thứ hạnh phúc không thuộc về mình.
/192
|