“Thế nên em không chấp nhận việc quay trở lại bên anh?”
Tần Thiển nói khẽ khàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Nhưng chỉ có mình anh biết phía sau sự bình tĩnh và trầm lặng đó là một nỗi đau cứ rả rích không ngừng gặm nhấm dần trái tim anh.
Thiên Chân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của anh.
Rốt cuộc khi yêu một người có cảm giác như thế nào?Là bất chấp khoảng cách bao xa, đều có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của anh? Là không thể nào kiềm chế được nỗi nhớ nhung, nhưng khi thực sự nhìn thấy anh, lại không biết phải nói gì? Còn cả việc bất kể qua bao nhiêu thời gian vẫn nhớ rõ như in từng nét mặt, lời nói dù vụn vặt của anh, dù là hai người không nói một lời, nhưng anh ở đó, thì đã cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng ở trong lòng.
“Nếu như em trao trái tim em cho anh, anh sẽ chăm sóc tốt cho nó chứ?”
“Anh sẽ”, Tần Thiển đáp khẽ khàng.
“Sẽ không vứt nó đi chứ?”
“Nếu như vứt, thì chắc chắn là sẽ vứt cùng với trái tim anh.”
“Thiên Chân, bữa đêm còn chưa ăn xong, em có đói không?”, Tần Thiển hỏi, giọng dịu dàng hết mực.
“Anh sẽ nấu cho em ăn chứ?”, Thiên Chân hỏi lại.
“Nếu như em muốn điều đó… Đại khái là anh có thể nấu mỳ Ý”, anh cuộn tay áo lên, khi nói vậy, trên khuôn mặt đột nhiên hiện lên một vẻ lo lắng hiếm thấy.
“Chỉ được trong vòng mười mấy phút thôi nhé, nếu không thì thôi”, Thiên Chân nói, khóe miệng hơi cong lên.
“Anh cho rằng thứ mà chúng ta có là thời gian”, anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng khác thường.
“Phải, chúng ta còn có rất nhiều thời gian…”, Thiên Chân khẽ gật đầu, “Em đợi anh.”
Thiên Chân ngồi trên salon trong phòng khách, mắt nhìn theo cái dáng bận rộn trong gian bếp của anh với vẻ tham lam. Việc mặc tạp dề cũng không khiến anh mất đi phong độ, gò má nhìn xoay nghiêng trông đẹp trai vô cùng.
Thiên Chân đột nhiên cảm thấy hơi xót xa, hơi buồn bã. Hành vi của mình lúc này giống hệt như hồi còn bé đứng bám lấy tủ kính bầy hàng nhìn vào con búp bê mà mình khao khát từ rất lâu ở bên trong với một vẻ tham lam nhưng bất lực, hy vọng biết bao nhiêu có thể thò tay chạm vào một cái, hy vọng biết bao rằng mình sẽ có thể lấy được thứ đẹp tuyệt vời đó.
Đoạn Thiên Chân, mày đã trưởng thành rồi.
Cô lấy tay che mắt lại, cảm thấy cánh mũi cay cay.
May là anh vẫn ở đây. Ở trong tầm tay.
Tần Thiển bê khay đồ ăn lên, nhìn thấy Thiên Chân đã nằm cuộn tròn trong ghế, ngủ tự bao giờ.
Anh lặng lẽ đứng yên tại đó, nhìn khuôn mặt bình yên trong giấc ngủ say của cô, mãi lâu sau vẫn không động đậy.
Tiếng kim đồng hồ trên tường nhẹ nhàng di chuyển, tích tắc tích tắc, giống như tiếng đập của trái tim, bình ổn trong trật tự.
Nhẹ nhàng đặt chiếc khay xuống bàn, anh quay người đi nhưng cô đã mở mắt, từ từ ngồi dậy.
“Thiên Chân, mỳ được rồi”, anh nói, giọng mềm mại tới mức khó hình dung nổi.
Trong không gian phảng phất mùi mỳ ấm nóng, Thiên Chân nhìn khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng của ngọn đèn tường, đột nhiên cảm thấy mình giống như đã ở trong gian phòng này tới nửa đời người.
“Thế nào?”, anh nhìn cô ăn một miếng, trên mặt là một vẻ căng thẳng hiếm thấy.
“Không đến nỗi tồi”, cô đáp, nhìn đôi mắt mở to của anh.
Thế nên cô bật cười, nụ cười như ánh nắng mùa hè, rực rỡ tới mức khiến cho ngực anh khẽ run lên.
“Thiên Chân, không biết có phải vì anh nhiều tuổi rồi hay không, hình như đã trở nên càng ngày càng tham lam, nhất là từ sau khi gặp em”, anh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt dịu dàng, song giọng nói lại có đôi phần cảm thán.
“Trông anh vẫn rất trẻ, nếu như đi đến các câu lạc bộ đêm thì đêm nào cũng có thể đưa một em gái về được đấy”, cô nhìn anh, thấy vẻ mệt mỏi và những thăng trầm hằn trên vầng trán, cảm giác mắt hơi cay.
“Đó không phải là điều anh muốn”, anh nói.
“Vậy anh muốn gì?”, cô hỏi.
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, lặng lẽ nhìn cô.
Thiên Chân hơi mỉm cười, chớp chớp để xua đi màn sương trong mắt, đáp: “Được.”
Thiên Chân đón lấy các dụng cụ ăn mà anh lấy ra từ trong máy rửa bát, lau khô.
“Em không để lên trên được”, cô đưa chiếc cốc cho anh.
Tần Thiển đón lấy, sau đó đặt vào trong tủ bếp.
Khi anh cúi đầu xuống, mắt họ gặp nhau.
Hai người đứng ở khoảng cách rất gần, giống hệt như cảnh tượng… Hơi thở đột nhiên ngừng lại.
“Thiên Chân, em biết hay không, khi lần đầu tiên em hôn anh, trong lòng anh lại cảm thấy hơi sợ hãi”, anh lên tiếng.
“Thế mà vẻ mặt của anh thì lại hoàn toàn như không hề có chuyện gì”, cô đáp.
“Đối với những chuyện mà bản thân mình dự cảm là không thể nào kiểm soát được, con người luôn tránh né một cách bản năng.”
“Sean nói anh đã vẽ rất nhiều bức phác thảo về em”, Thiên Chân nhìn anh.
“Phải”, Tần Thiển đáp, hơi lúng túng nhìn đi chỗ khác, “Được rồi, chúng ta vào phòng khách đã.”
“Em có thể ngủ lại ở đây không?”, cô hỏi.
“…Có thể”, anh đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.
“Để anh đi bật nước nóng cho em”, Tần Thiển quay người đi về phía phòng tắm, bước chân hơi gấp gáp.
“Em không phải một phụ nữ đã có chồng đâu”, cô nhìn thấy biểu hiện hơi mất tự nhiên của anh, bình thản nói.
Cơ thể anh bỗng dưng cứng lại, anh quay người nhìn cô bằng ánh mắt đầy kinh ngạc: “Thiên Chân?”
Cô ấy đang nói gì? Vì sao anh nghe lại không hiểu mấy?
“Em vẫn chưa trở thành vợ của Trần Úc, bọn em tổ chức một đám cưới hình thức thôi, còn chưa làm giấy đăng ký kết hôn”, cô nói khẽ khàng, nhìn vẻ mặt mỗi lúc một ngạc nhiên hơn của anh. “Em cũng chưa mặc chiếc váy cưới mà anh tặng, vì em cảm thấy mình vẫn chưa kết hôn với người đàn ông mà mình yêu nhất.”
Tần Thiển tròn mắt nhìn cô, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết phải nói gì, ngay cả bộ não từ trước đến nay vẫn tư duy một cách bình tĩnh và cẩn trọng cũng tạm dừng hoạt động, trở thành một mảng trống không.
Anh sững sờ nhìn cô đi ngang qua người mình rồi đóng cánh cửa phòng tắm lại ngay trước mặt.
Sau đó, anh mới chợt bừng tỉnh cơn mê.
Đứng trước cửa phòng tắm, đôi môi anh dần dần nở ra một nụ cười, rồi không ngừng mở rộng.
Cái gọi là mở cờ trong bụng hóa ra chính là tâm trạng này đây.
“Vậy thì… Thiên Chân, ai là người đàn ông mà em yêu nhất đó?”, khi đã ôm cô trong lòng, ngửi thấy mùi hương thơm trên cổ áo cô, anh khẽ khàng hỏi.
Thiên Chân mỉm cười, không trả lời anh.
Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh đèn trong thành phố huy hoàng giống như những ánh sáng sao lấp lánh dưới bóng đêm, vô cùng ấm áp.
“Anh giống như một ngọn đèn”, cô nói.
“Hóa ra trong lòng em anh chỉ là một ngọn đèn”, trong giọng nói của anh đầy vẻ bất mãn.
“Thế nhưng ngọn đèn đó vô cùng quan trọng, nếu như không có nó thì đi đường sẽ vấp ngã.”
Quay đầu nhìn lại con đường đã đi, chính anh đã giúp cô bớt được bao nhiêu sự mò mẫm và vấp váp. Từng cố chống lại trái tim mình, nói với mình rằng đừng có chìm đắm trong ánh sáng và sự ấm áp mà anh mang đến nữa, dù là chỉ có một mình đi tiếp cũng có thể đi được một cách bình an. Thế nhưng vì sao vẫn cảm thấy cô đơn vắng lặng trong biển người huyên náo? Vì sao mỗi khi đạt được những bước tiến trong sự nghiệp, vẫn hy vọng có một người đứng đằng sau mỉm cười nhìn theo cô?
Điều cô cứ luôn canh cánh trong lòng là việc khi đó anh không coi trọng, không để ý tới mình, nên mỗi khi muốn quay lại là lại thấy coi thường bản thân mình, cô làm sao có thể vì một người đàn ông mà trở nên thảm hại như vậy, không còn chí khí tới như vậy?
Thiên Chân không thể không thở dài một tiếng ngấm ngầm.
Tới lúc bình minh, cô cảm thấy vòng tay ôm mình đột nhiên siết chặt.
“Anh sao vậy?”, cô mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt anh thấm đẫm sự cay đắng, lo sợ, ngạc nhiên, vui mừng và cả dịu dàng.
“Thiên Chân”, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, hơi thở dường như gấp gáp, “Hóa ra đúng là em, em đang ở đây….”
Tần Thiển nhìn cô, cảm thấy toàn thân toát mồ hôi vì cơn ác mộng. Không phải anh nhìn lầm, không phải đang nằm mơ, đúng là Thiên Chân, cô không vứt bỏ anh mà đi mất, mà vẫn ở trước mắt anh, vẫn ở trong lòng anh. Anh thở phảo một hơi như trút được gánh nặng, cảm thấy ngực hơi đau. Nỗi đau đó không rõ là vì việc cô ra đi trong giấc mơ, hay vì khoảnh khắc hiện tại cô vẫn ở đây.
“Là em… Em vẫn luôn ở đây”, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Vì sao bọn họ lại bỏ lỡ nhiều thời gian đến vậy?
Cô vùi đầu vào lòng anh, nước mắt tuôn rơi.
Thiên Chân cảm thấy đau khủng khiếp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị cơn đau làm cho trắng bệch ra, song bác sỹ vẫn đang bảo cô hít thở sâu, dùng lực… Cô cảm thấy mình hết lần này đến lần khác bị ném lên đến đỉnh điểm của sự đổ vỡ, rồi lại hết lần đến lần khác ngã xuống, đau không muốn sống nữa.
Nếu như cô vẫn còn có thể chia sự chú ý sang người đàn ông đứng ngay bên cạnh bàn đẻ, thì cô sẽ nhận ra sắc mặt Tần Thiển cũng tệ không kém gì cô.
“Tần Thiển, em hận anh!”, cô bật gào lên, nước mắt cứ tuôn ra không thể nào ngăn lại nổi. Ai có thể nói cho cô biết xem vì sao sinh con lại đau đến mức chết tiệt này?
Cánh tay đã bị Thiên Chân dùng lực bám chặt tới mức tím bầm, song Tần Thiển không buồn chú ý, chỉ biết nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang bị tra tấn ngay trước mắt mình trong tâm trạng sốt ruột như có lửa thiêu, nỗi lo lắng thấm đẫm trên khuôn mặt vốn luôn bình thản từ trước đến nay. Khi Lucia sinh Sean rất thuận lợi, thế nên khi đối mặt với tình huống này, anh quả thực luống cuống không biết làm gì. Hận anh ư? Đúng là cô nên hận anh, tất cả những nỗi khổ đau và buồn thương của cô đều do anh mang lại, nếu như việc mắng anh có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút, nhanh chóng kết thúc sự tra tấn đáng sợ này, thì cô muốn mắng chửi thế nào cũng được.
Sự im lặng của anh lại khiến cho Thiên Chân vốn đã vì quá đau nên nói năng không kiểm soát lại càng trở nên nôn nóng, cô vừa thở hổn hển, vừa tiếp tục buộc tội anh: “Tần Thiển, anh là đồ khốn… Có biết con là con của anh hay không? Em hận anh chết đi được, đau quá….”
Cảm thấy có chỗ nào đó không được bình thường lắm, Tần Thiển đột nhiên thấy sốc, toàn thân đông cứng lại.
Đột nhiên một tiếng khóc rõ ràng vang lên khắp phòng sinh.
Anh quay người lại theo tiềm thức, nhìn thấy sinh mệnh nhỏ nhoi màu hồng mà bác sỹ đang đỡ trong tay.
Trong khoảnh khắc, đầu anh trở nên trống rỗng, mấy giây trôi qua mà như cả thế kỷ dài.
Có biết con là con của anh hay không?
Giọng nói của cô đột nhiên nổ bùng trong đáy lòng anh, vọng đi vọng lại.
Chấn động.
Mừng đến phát điên.
“Thiên Chân?”, anh không dám tin ở mình, gọi cô, giọng nói khàn hẳn đi.
Song cô vì kiệt sức đã nhắm nghiền đôi mắt, không trả lời câu hỏi của anh: “Em mệt lắm, muốn ngủ.”
Đứa trẻ non nớt vẫn đang khóc oe oe trước mắt anh. Tần Thiển nhìn khuôn mặt bé xíu ấy, cảm thấy toàn thân mình nhẹ lâng lâng.
Anh còn nhớ rất lâu về trước, cô đã từng nói cô cảm thấy có rất nhiều chuyện nếu như tươi đẹp quá thì dường như đều không có thực.
Giây phút này, anh đột nhiên cũng hiểu ra tâm trạng phức tạp đó.
Anh thận trọng đưa tay ra, tay trái nắm lấy những ngón tay cô, còn tay phải chạm khẽ vào khuôn mặt nhỏ xíu của con.
Anh lặng im, cảm nhận hơi ấm trên cả hai tay và cả cơn run rẩy không sao kiềm chế nổi trong lòng.
“Thưa ông, sản phụ cần nghỉ ngơi, chúng tôi cũng phải kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cháu bé, mời ông ra ngoài trước được không?”, y tá nhìn người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lành lạnh trước mắt mình. Trên mặt anh khi đó đang từ từ nở ra một nụ cười đầy kích động và vui sướng, trông quyến rũ vô cùng.
Tần Thiển gật đầu, lưu luyến không nỡ buông tay.
Cuộc đời anh cuối cùng lại một lần hoàn chỉnh.
Dù rằng anh vẫn còn một món nợ rất to phải thanh toán với tên lừa đảo Đoạn Thiên Chân đó.
Thiên Chân nhắm nghiền đôi mắt, dựa vào lưng ghế nghỉ nhanh, nghe thấy tiếng bước chân trợ lý khẽ khàng bước vào phòng rồi lại đi ra.
Trong không gian bắt đầu phảng phất mùi cà phê thoang thoảng.
Cô ngồi thẳng dậy, đưa tay lên xem đồng hồ, vừa vặn năm giờ.
Mỗi lần nhìn vào chiếc đồng hồ Patek Philippe đó cô đều nhớ tới câu nói của một người: Anh tặng cho em tất cả thời gian còn lại của cuộc đời anh.
Giờ này ở New York có lẽ là sáng sớm, cũng không biết anh ngủ có ngon không.
Một tờ giấy mời đặt bên cạnh cục chặn giấy, hãng Kevin Chun lại mở thêm một showroom mới, do Thomas chủ trì. Nhẩm tính thời gian, còn kịp để cô thay quần áo và trang điểm một chút.
Vừa quấn tóc lên thì nghe thấy điện thoại đổ chuông.
Cô liếc nhìn màn hình đang nhấp nháy, nhận cuộc gọi: “Chào buổi sáng.”
“Ừm, chào buổi chiều”, giọng nói dịu dàng điềm đạm vang lên.
“Hành trình New York thế nào?”, Thiên Chân cười hỏi. “Em nghe người ta nói, ở New York không có thứ gì là bền lâu.”
“Ừm, cuộc sống ở đây giống như chỉ số Dow Jones, lên xuống liên tục”, Tần Thiển đáp, nghe như một tiếng thở dài. “Anh hơi mệt, Thiên Chân, anh nhớ em lắm.”
Thiên Chân không nói gì, nụ cười trên khuôn mặt càng rõ nét hơn.
“Sean gửi e-mail cho anh, nói là việc chuyển trường của nó đã giải quyết xong, sau này có thể bắt đầu học năm nhất trung học[5] ở Trung Quốc được luôn có đúng không?”, Tần Thiển lại hỏi.
[5] Việc phân cấp học ở Trung Quốc khác với Việt Nam, thông thường năm đầu trung học cơ sở bắt đầu khi học sinh 14 tuổi.
“Ừm, em nhờ một người bạn cũ giúp nên mọi việc đều thuận lợi”, Thiên Chân cố gắng để không cười thành tiếng. “Tuy nhiên em rất lo là nếu như Sean về nước học, liệu thành tích của các bạn nữ trong lớp có tụt hết xuống vì nó hay không. Nhưng nó đã đảm bảo với em, người khác giới duy nhất lọt vào mắt nó chỉ có mỗi Tần Hạ Chí, ngay cả em cũng còn không được.”
Tần Thiển cười sảng khoái ở máy bên kia.
“May quá”, anh lại thở dài.
“Sao cơ?”, Thiên Chân nhướng mày.
“Anh đang ghen tị với Sean, việc đi hay ở có thể dễ dàng như vậy.”
“Trên vai anh đã phải gánh vác thêm một trách nhiệm nặng nề, thì rất khó mà đặt xuống được. Tất cả những việc anh làm đã không còn là việc của riêng bản thân anh nữa rồi”, Thiên Chân im lặng một lúc, sau đó nói.
Người xưa có câu: Ngũ niên thân tại quan thương mễ. Thâu dữ ngư nhân tọa điếu cơ[6]. Chỉ có điều trong đời người, có quá nhiều chuyện không thể làm theo ý mình.
[6] Hai câu thơ đời Tống, mô tả sự ung dung tự tại, thoát tục của đời người.
“Em xem kìa, đúng là phong thủy đổi thay, bây giờ em lại còn là người định hướng cho anh”, Tần Thiển cười. “Nói không chừng đến một ngày nào đó anh sẽ vứt tất cả xuống, mặc kệ hết.”
“Anh không phải là người như vậy”, Thiên Chân mỉm cười hơi chế nhạo. “Anh ấy à, sinh ra đã mang số bận rộn rồi. Tuy nhiên nếu như anh thực sự muốn bỏ hết đi, thì em có thể nuôi anh.”
“Cảm ơn em.”
“Không cần khách sáo.”
“Nói với Hạ Chí là anh nhớ con, anh sẽ mang về cho con bé một túi búp bê Baby”, anh dặn.
Thiên Chân thở dài: “Nó còn bé như vậy, không nghe được câu dài như thế đâu.”
“Nghe nhiều thì sẽ hiểu”, Tần Thiển nói với vẻ hậm hực. “Em nhắc đến anh với con nhiều vào.”
Thiên Chân bật cười, vâng liên tục.
“Anh tắt máy đây”, Tần Thiển một tay cầm điện thoại, một tay tìm hộ chiếu. Buổi chiều muộn ở sân bay quốc tế London thật náo nhiệt, tên ngốc nào đó lại vẫn cho rằng anh còn đang ở New York.
“Vâng”, Thiên Chân đang định ngắt máy thì lại nghe thấy anh lên tiếng.
“Thiên Chân.”
“Vâng?”
“Anh thật may mắn vì đã gặp được em.”
“Em cũng vậy”, Thiên Chân cười, nhìn ra ánh tịch dương bên ngoài cửa sổ, trong lòng hơi chua xót.
Chỉ một câu nhẹ nhàng đó của anh đã khiến tâm tư cô phút chốc rời khỏi cơ thể, bay qua ngàn núi vạn sông, vượt qua cả thời gian và không gian, quay trở lại với ngày chớm thu London chìm trong mưa bụi ấy, với phòng trà hơi ồn ào ấy.
Đến hôm nay cô mới hiểu hóa ra trái tim cô chưa bao giờ quay lại. Kể từ ngày ấy, cô đã rơi vào một mê cung do anh tự tạo nên cho chính cô, sau đó dù rằng cô có đi xa tới đâu, xa cách bao lâu, trái tim cô vẫn cứ nằm nguyên trong đó.
Cate Blanchett[7] từng nói: I always knew looking back on the tears would make me laugh, but I never knew looking back on the laughs would make me cry.
[7] Diễn viên Hollywood người Australia.
Em biết khi quay đầu lại, những dòng nước mắt đó xem ra rất nực cười; nhưng không biết khi quay nhìn lại, những tiếng nói cười cũng có thể khiến nước mắt em tuôn rơi lã chã.
Mà tất cả những sự ngọt ngào chua xót đều là vì anh.
Có thể gặp một người như vậy, bất kể có được ở bên nhau một đời hay không thì đều là may mắn.
Tửu lượng của Thiên Chân không tốt, uống hết một ly Pinot Noir đã cảm thấy say.
Lấy cớ mệt để tránh một đồng nghiệp cứ luôn miệng “thỉnh giáo” không ngừng, Thiên Chân một mình đi ra một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống.
“Xin lỗi!”, một nhân viên phục vụ va phải người khách ở cửa nên lập tức nói lời xin lỗi. Người khách kia dường như không mấy bận tâm, bỏ qua việc nhân viên phục vụ dùng khăn giấy lau vết rượu trên áo cho mình, cứ lùi mãi về phía sau.
Nhìn thấy khuôn mặt xoay nghiêng của người con gái ấy, toàn thân Thiên Chân đột nhiên chấn động, cô lập tức đứng dậy đi ra đó.
“Phi Vân!”, ra đến ngoài đường, nhìn người đó đang mở cửa xe, Thiên Chân cuối cùng cũng cất được tiếng gọi.
Cơ thể nhỏ nhắn ấy đột nhiên đông cứng, song không quay đầu lại.
“Là cô đúng không, Phi Vân”, Thiên Chân nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, còn hơn cả sốc, trong cổ họng đột nhiên đắng nghét.
“Thiên Chân, hy vọng từ đó tới giờ cô vẫn ổn”, Cố Phi Vân hít một hơi sâu, quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình thản hệt như ngày trước.
“Có thật là vẫn ổn không?”, Thiên Chân nhìn cô, trong ngực nhói đau. Trên khuôn mặt thanh khiết đó đã có một vài vết sẹo nhỏ, dù đã phẳng lại nhưng khi nhìn gần vẫn có thể thấy vết thương cũ thế nào.
“Mới rồi chắc cô cũng đã nhìn thấy, giờ tôi đi lại không được thuận tiện lắm, hồi đó ngã gãy một chân, không bị cắt bỏ đã là may mắn lắm rồi, nhưng những lúc nghiêm trọng vẫn phải dùng đến gậy”, Cố Phi Vân cười khẽ, giọng nói bình thản. “Hôm nay rất vui được gặp cô, Thiên Chân, nhưng tôi hy vọng là cô sẽ xem như chưa từng nhìn thấy tôi.”
“Cô đến gặp Tiểu Trịnh ư?”, nhìn thấy Phi Vân định lên xe, Thiên Chân vội giữ tay cô ấy lại.
Ngay trong giây phút đó, một bóng đen u ám vụt lướt qua trong đáy mắt Phi Vân.
“Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy anh ấy kể từ sau tai nạn, và cũng là lần cuối cùng”, Cố Phi Vân cúi đầu, mỉm cười, “Anh ấy xuất sắc như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người đối tốt với anh ấy.”
“Vì sao cô không cho anh ấy biết mình vẫn còn sống? Lẽ nào cô muốn anh ấy sẽ phải đau khổ và hối hận cả đời?”, Thiên Chân nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của Phi Vân. “Giờ đây ngay cả nụ cười của anh ấy trông cũng quá quạnh hiu.”
“Trông tôi bây giờ thế này, cô bảo tôi đến gặp anh ấy thế nào đây?”, Cố Phi Vân hỏi lại với vẻ mỉa mai. “Dũng khí của tôi đã dùng hết từ khi còn đang theo đuổi anh ấy, với cả khi giằng xé trên giường bệnh mất rồi. Xin cô thứ lỗi cho tôi, Thiên Chân. Nếu như ngày hôm nay cô đổi chỗ cho tôi, thì cô cũng sẽ tránh xa Tần Thiển mà thôi.”
Thiên Chân sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, trong ngực như có thứ gì đó chặn lại nghẹn đắng, ngay cả việc hít thở bình thường cũng khó khăn.
Khi yêu một người, bạn luôn hy vọng có thể đứng bên anh ấy với dáng vẻ đẹp nhất của mình. Cho tới khi con tạo chuyển xoay, bao nhiêu thời gian trôi qua, mới phát hiện ra thực tế là anh ấy không hề quan tâm đến thứ bề ngoài đó. Hơn nữa những người đang yêu thường mù cả, giống như con bướm, thực ra không thể nào phân biệt được màu xanh, đỏ, tím, vàng.
“Phải nói lời tạm biệt rồi, Thiên Chân”, Cố Phi Vân kéo tay cô ra, dứt khoát ngồi vào trong xe, đóng cửa, mặc cho Thiên Chân ra sức đập vào cửa kính. Cô cắn chặt môi, mắt nhìn thẳng về phía trước, sau đó khởi động xe và phóng vụt đi.
Thiên Chân đau lòng chạy đuổi theo một cách bản năng, quên mất dưới chân mình là đôi giày cao gót cả chục phân, thế nên bị trẹo chân, đau tới mức nước mắt muốn trào ra.
Một cánh tay mạnh mẽ đã đỡ lấy cô, mùi nước hoa thoang thoảng xen lẫn với mùi khói thuốc bay tới, cô ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thân quen.
“Đau lắm phải không, sao mà vội vàng thế?”, Tần Thiển chau mày nhìn Thiên Chân, một tay vẫn còn xách túi hành lý, có lẽ là vừa từ trên xe xuống.
“Phi Vân…”, lúc đó Thiên Chân cơ bản là không còn để ý gì đến bản thân mình.
“Anh thấy rồi”, Tần Thiển thở dài, “Anh đã nhớ biển số xe của cô ấy. Trên đường nhiều xe như vậy, lần sau đừng có hấp tấp thế, nhỡ va phải xe thì làm sao?”
Thiên Chân lúc đó mới thấy yên tâm.
“Sao anh đã về tới đây rồi?”, thấy anh dặn dò lái xe bỏ hành lý xuống, cô hỏi.
“Ở New York không có em, giải quyết công việc xong là anh về đây thật nhanh”, Tần Thiển quay đầu lại, đưa tay ra véo véo má cô, giọng dịu dàng.
Thiên Chân thấy mắt mình hơi nóng lên, đột nhiên quàng tay ôm lấy người anh, áp thật chặt vào ngực anh.
“Sao thế?”, anh biết tâm trạng của cô lúc đó, nhưng vẫn vuốt ve mái tóc cô, hỏi khẽ.
“Không có gì, chỉ muốn ôm anh một chút thôi”, cô đáp, hít hà mùi hương trên cơ thể anh một cách tham lam, giọng hơi run rẩy.
Có được sự chân tình như vậy thật khó xiết bao.
Có người quạnh quẽ suốt đời, khó gửi gắm được tâm tư; có người thì cơ thể ở gần nhưng linh hồn lại lang thang chân trời góc bể.
Trong thế giới huyên náo ồn ào, cuộc sống nhàn nhạt hay bận rộn, nhưng em chỉ cần anh còn ở đây, cho em một vòng tay yên ấm.
“Phải gọi điện cho Tiểu Trịnh, ý Phi Vân đã quyết đi, em sợ muộn thì không kịp nữa”, khi kề vai anh đi vào trung tâm thương mại, Thiên Chân lên tiếng.
“Anh ấy vẫn đang chủ trì tiệc rượu, hay là đợi lát nữa?”, thấy Tần Thiển đã cầm điện thoại lên, Thiên Chân nhìn về phía Tiểu Trịnh đang đứng trên sân khấu.
“Cái đó thì có liên quan gì”, Tần Thiển nhìn cô nói nhẹ nhàng, “Anh đã biết cảm giác của việc bỏ lỡ là thế nào rồi.”
Thiên Chân thấy trong lòng chấn động, đưa tay ra đặt lên trên mu bàn tay anh. Tần Thiển cũng bỏ vali xuống, đan năm ngón tay vào tay cô.
Sau khi Tiểu Trịnh bắt máy, Tần Thiển chỉ nói đúng hai câu, Thiên Chân liền nhìn thấy Tiểu Trịnh vội vàng chạy xuống, không quan tâm đến những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đi xuyên qua đám đông ra cửa.
Tiểu Trịnh đi vội tới mức thậm chí còn không chú ý đến Tần Thiển và Thiên Chân đang đứng ngay trước cửa. Thiên Chân nhìn theo chiếc xe của anh ta mất hút trong màn đêm lộng lẫy của London, mỉm cười tựa vào lòng Tần Thiển.
If I should meet thee, After long years, How should I greet thee? With silence and tears.
Nếu như chúng ta có thể gặp lại nhau sau bao nhiêu năm dài đằng đẵng, em phải chào anh thế nào, bằng sự im lặng hay nước mắt?
Thực ra chào như thế nào cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất là hai người vẫn có thể gặp lại nhau.
Tần Thiển ôm cô, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vừa nhận cuộc gọi rồi đưa máy lên tai, anh lập tức nghe thấy một giọng nói non nớt măng tơ vang lên: “Papa.”
Ngay sau đó là tiếng Sean gầm gừ: “Tần Hạ Chí, nước bọt của em rớt lên điện thoại của anh rồi.”
Anh bật cười sung sướng.
Thiên Chân không hiểu ra chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi, nhưng đôi môi đột nhiên thấy ấm nóng, một nụ hôn của anh đã rơi xuống lúc nào.
Vĩ thanh
Trong cuộc sống có biết bao nhiêu chuyện chuyển xoay không sao nói hết. Anh nghĩ là em hiểu. Cũng như anh nghĩ anh hiểu em.
Em từng hỏi anh, có phải trong trái tim anh cũng có một lỗ đen.
Giờ đây, cuối cùng anh cũng đã có thể trả lời em.
Không có.
Bởi đã có em ở đó.
Thiên Chân:
Buổi sáng ở Zurich lạnh tới mức lạ kỳ.
Giờ đây anh đang ngồi trong một quán cà phê trên đại lộ Bahnhofstrasse, nghe bài hát của ban nhạc Eagle mà chúng ta cùng thích. Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy những chiếc xe điện chầm chậm lắc lư chạy ngang qua, dưới chân không biết là kho tiền của ngân hàng nào[1].
[1] Đường Bahnhofstrasse tập trung rất nhiều cửa hàng và ngân hàng.
Đáng lẽ lúc này anh phải đọc một bản báo cáo thẩm tra, song anh lại ngồi viết e-mail cho em, thậm chí còn hơi muốn rời khỏi đây, dù rằng anh luôn rất thích thành phố này.
Nghe nói khi bắt đầu trở nên già cỗi, thì con người ta sẽ ghét sự xê dịch. Có lẽ quan niệm đó hợp với anh.
Anh tìm thấy chiếc iPod nano của em ở trong ngăn kéo, thế nên đã tiện tay cầm theo luôn. Đêm hôm qua trước khi ngủ anh mở ra chuẩn bị nghe nhạc, ai ngờ lại nghe được toàn những lời nói của anh trong những cuộc họp ở công ty trước đây… Anh ngạc nhiên vô cùng, cũng cảm thấy xúc động vô cùng. Từ trước đến nay em vẫn dùng cách này để nhớ đến anh ư?
Thế nhưng vì sao em vẫn chưa bằng lòng trở thành vợ anh?
Có lẽ từ trước đến nay em vẫn nghĩ rằng chúng ta gặp nhau trong quán cà phê đó, nhưng thực ra là không phải. Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là khi em đứng một mình trong mưa, ngẩng đầu nhìn lên tấm poster lớn trên tường, trông dáng vẻ mỏng manh nhưng kiên cường. Khi đó anh đã rất tò mò không biết vẻ mặt của em trông thế nào, cho đến khi bừng tỉnh lại thì cà phê đã lạnh ngắt.
Anh không hề đoán trước được là giữa đám đông huyên náo đó, em lại đi thẳng về phía anh. Nhưng sau này anh nghĩ, đó có lẽ chính là thứ mang tên số phận.
Anh nhìn thấy đôi mắt chứa đầy vẻ lo lắng nhưng sau đó lập tức lấy lại được sự bình tĩnh, thậm chí còn nhìn được cả những sự mịt mờ và buồn thương được ẩn giấu sâu trong đó.
Anh nhìn em, rất vui khi được thưởng thức màn biểu diễn vụng về.
Từ trước đến nay anh đã quen nhìn đời một cách bàng quan bằng con mắt lạnh lùng, anh quen với cuộc sống bình lặng không sóng gió, cái đó không liên quan đến công việc của anh, là anh nói thế giới nội tâm của anh kia.
Nhưng em đã đến gần anh, chậm rãi và thận trọng từng tý một.
Anh cơ bản không có cách nào để cưỡng lại.
Trong cuộc sống có biết bao nhiêu chuyện chuyển xoay không sao nói hết. Anh nghĩ là em hiểu. Cũng như anh nghĩ anh hiểu em.
Em từng hỏi anh, có phải trong trái tim anh cũng có một lỗ đen.
Giờ đây, cuối cùng anh cũng đã có thể trả lời em.
Không có.
Bởi đã có em ở đó.
Tần Thiển.
“Tổng biên tập, chị vẫn chưa về à?”, viên trợ lý gõ cửa văn phòng của cô.
“Cô về trước đi”, Thiên Chân ngẩng đầu lên cười. “Tôi ký xong mấy bản thảo này rồi sẽ về.”
Căn phòng lại trở về với vẻ yên tĩnh, ánh mắt của Thiên Chân quay về với bức thư điện tử đã đọc đi đọc lại mấy lần, cười không thành tiếng.
Người đàn ông ấy ngày thường không ưa nói nhiều, nhưng khi viết thư thì lại vô cùng tình cảm.
Thế nhưng vì sao em vẫn chưa bằng lòng trở thành vợ anh?
Đây là lần thứ bao nhiêu Tần Thiển vốn nổi danh lạnh lùng trầm mặc tỏ ra yếu thế nói điều này với vẻ oán thán rồi nhỉ? Cô không thể nào nhớ hết, tuy nhiên cái cảm giác này cô quả thực rất thích thú.
Đi ra khỏi tòa nhà, Thiên Chân lấy chìa khóa xe bên trong túi xách ra.
Khi đang định bấm nút điều khiển từ xa, một bóng người xuất hiện ngay trước chiếc xe khiến cho bước chân cô sững lại.
Đêm đã rất khuya, trước tòa nhà vắng vẻ, cơn gió lạnh của ngày đông vù vù thổi tới làm mái tóc của cô rối tung lên, che ngang tầm mắt.
“Hóa ra ở Bắc Kinh vẫn lạnh hơn”, người đó từ từ lên tiếng, đi về phía cô.
“Đã xuống tới âm chín độ, dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết”, cô nói.
“Vậy à?”, anh hỏi, “Ngày mai là thứ bảy, tổng biên tập Đoạn Thiên Chân vẫn bận việc ư?”
“Rất có thể”, Thiên Chân đáp.
“Không có thời gian để đi với tôi à?”, trong giọng nói thấp trầm đó đã hơi mang ý đe dọa.
“Thưa ngài, nếu như ngài đến với lòng thành, thì xin hãy mở rộng đôi tay của ngài ra”, một đêm, một tháng, một năm nào đó, cô cũng từng mỉm cười và nói với anh cùng một câu như vậy.
Tần Thiển nhìn cô, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười quyến rũ, chầm chậm dang hai cánh tay ra.
Được quấn chặt trong chiếc áo khoác của Tần Thiển, cô vùi mặt vào ngực anh, lặng lẽ nghe tiếng trái tim anh đập.
“Thiên Chân, tháng sau anh chuyển về Bắc Kinh rồi”, anh lên tiếng.
Cuộc sống hợp tan bất định này quả thực đã khiến anh khó lòng chịu đựng được thêm, mà tổng biên tập Đoạn Thiên Chân thì còn bận hơn cả anh, trong khi anh cũng không thể để cô bôn ba vất vả, nên đành hễ có thời gian thì bay đi bay về.
“Được”, Thiên Chân gật đầu.
“Em muốn xem căn hộ chung cư anh mới mua bày biện thế nào không?”, anh hỏi.
“Anh quyết định là được rồi”, Thiên Chân cố ý làm ra vẻ không mấy quan tâm, nhìn vẻ thất vọng vụt qua khuôn mặt anh.
“Nhưng mà đấy là ngôi nhà tương lai của chúng ta”, rõ ràng anh rất bất mãn với phản ứng của cô.
“Để sau đi, đói quá”, Thiên Chân mở cửa xe. “Bà ngoại nấu bữa đêm rồi, có khi Hạ Chí còn thức đấy.”
“Ừ”, giọng nói thấp trầm không vội vã, bình thản như thường, chỉ có điều tất cả tâm trạng đều dồn lại trong một từ đơn ấy.
Thiên Chân lái xe, mắt liếc nhìn sang khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào của anh, chợt thấy muốn cười song vẫn cố nén lại.
“Trong số ra tuần trước của bọn em có phóng viên viết bài phỏng vấn một nghệ nhân bậc thầy, tiền bối của ông ấy đều từng làm đồ trang sức cho hoàng tộc”, cô nói chậm rãi.
“Thế à”, Tần Thiển miễn cưỡng đáp lời.
“Hôm qua em có đến tìm ông ấy, hỏi mấy việc.”
“À, việc gì?”
“Em hỏi ông ấy nếu như có người muốn mua một chiếc nhẫn mới, nhưng anh ấy lại rất thích chiếc nhẫn cũ đã đeo, song cả hai chiếc nhẫn ấy lại chỉ có thể đeo cùng ở một ngón tay, vậy thì phải làm thế nào?”, Thiên Chân mỉm cười, nói rủ rỉ, “Ông ấy bảo rất đơn giản, hợp hai chiếc thành một, ông ấy có thể vẽ ra nhiều mẫu thiết kế cho lựa chọn… Em không biết liệu anh có hứng thú ngày mai đến đó xem với em không?”
“Vậy là xem…”, Tần Thiển ngẩn người, đột nhiên mất giọng. Một giây sau, máu huyết trong cơ thể anh bỗng cuộn trào lên, quay phắt đầu sang nhìn người phụ nữ đang vừa lái xe vừa cười.
“Giám đốc Tần, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ? Nghệ nhân đó dù có tài giỏi tới đâu, cũng vẫn phải xem lại món hàng trước đấy”, Thiên Chân vẫn không nhìn anh, nhưng bàn tay nắm trên vô-lăng đã siết lại chặt hơn.
“Yên tâm đi, Tần phu nhân, anh đã chuẩn bị xong rồi.”
Cô nghe thấy giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên trong xe.
Ngoại truyện
Phái hoa
Hóa ra năm tháng quá dài, có thể đủ đầy, có thể thê lương, quên được kết cục, nhưng không thể quên được sự gặp gỡ.
Nếu như đường dài quá ngắn, sự sống của pháo hoa quá ngắn, hai tay có thể chạm vào em, dù là nước mắt thì vẫn còn ấm áp.
Tần Thiển nói khẽ khàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Nhưng chỉ có mình anh biết phía sau sự bình tĩnh và trầm lặng đó là một nỗi đau cứ rả rích không ngừng gặm nhấm dần trái tim anh.
Thiên Chân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của anh.
Rốt cuộc khi yêu một người có cảm giác như thế nào?Là bất chấp khoảng cách bao xa, đều có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của anh? Là không thể nào kiềm chế được nỗi nhớ nhung, nhưng khi thực sự nhìn thấy anh, lại không biết phải nói gì? Còn cả việc bất kể qua bao nhiêu thời gian vẫn nhớ rõ như in từng nét mặt, lời nói dù vụn vặt của anh, dù là hai người không nói một lời, nhưng anh ở đó, thì đã cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng ở trong lòng.
“Nếu như em trao trái tim em cho anh, anh sẽ chăm sóc tốt cho nó chứ?”
“Anh sẽ”, Tần Thiển đáp khẽ khàng.
“Sẽ không vứt nó đi chứ?”
“Nếu như vứt, thì chắc chắn là sẽ vứt cùng với trái tim anh.”
“Thiên Chân, bữa đêm còn chưa ăn xong, em có đói không?”, Tần Thiển hỏi, giọng dịu dàng hết mực.
“Anh sẽ nấu cho em ăn chứ?”, Thiên Chân hỏi lại.
“Nếu như em muốn điều đó… Đại khái là anh có thể nấu mỳ Ý”, anh cuộn tay áo lên, khi nói vậy, trên khuôn mặt đột nhiên hiện lên một vẻ lo lắng hiếm thấy.
“Chỉ được trong vòng mười mấy phút thôi nhé, nếu không thì thôi”, Thiên Chân nói, khóe miệng hơi cong lên.
“Anh cho rằng thứ mà chúng ta có là thời gian”, anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng khác thường.
“Phải, chúng ta còn có rất nhiều thời gian…”, Thiên Chân khẽ gật đầu, “Em đợi anh.”
Thiên Chân ngồi trên salon trong phòng khách, mắt nhìn theo cái dáng bận rộn trong gian bếp của anh với vẻ tham lam. Việc mặc tạp dề cũng không khiến anh mất đi phong độ, gò má nhìn xoay nghiêng trông đẹp trai vô cùng.
Thiên Chân đột nhiên cảm thấy hơi xót xa, hơi buồn bã. Hành vi của mình lúc này giống hệt như hồi còn bé đứng bám lấy tủ kính bầy hàng nhìn vào con búp bê mà mình khao khát từ rất lâu ở bên trong với một vẻ tham lam nhưng bất lực, hy vọng biết bao nhiêu có thể thò tay chạm vào một cái, hy vọng biết bao rằng mình sẽ có thể lấy được thứ đẹp tuyệt vời đó.
Đoạn Thiên Chân, mày đã trưởng thành rồi.
Cô lấy tay che mắt lại, cảm thấy cánh mũi cay cay.
May là anh vẫn ở đây. Ở trong tầm tay.
Tần Thiển bê khay đồ ăn lên, nhìn thấy Thiên Chân đã nằm cuộn tròn trong ghế, ngủ tự bao giờ.
Anh lặng lẽ đứng yên tại đó, nhìn khuôn mặt bình yên trong giấc ngủ say của cô, mãi lâu sau vẫn không động đậy.
Tiếng kim đồng hồ trên tường nhẹ nhàng di chuyển, tích tắc tích tắc, giống như tiếng đập của trái tim, bình ổn trong trật tự.
Nhẹ nhàng đặt chiếc khay xuống bàn, anh quay người đi nhưng cô đã mở mắt, từ từ ngồi dậy.
“Thiên Chân, mỳ được rồi”, anh nói, giọng mềm mại tới mức khó hình dung nổi.
Trong không gian phảng phất mùi mỳ ấm nóng, Thiên Chân nhìn khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng của ngọn đèn tường, đột nhiên cảm thấy mình giống như đã ở trong gian phòng này tới nửa đời người.
“Thế nào?”, anh nhìn cô ăn một miếng, trên mặt là một vẻ căng thẳng hiếm thấy.
“Không đến nỗi tồi”, cô đáp, nhìn đôi mắt mở to của anh.
Thế nên cô bật cười, nụ cười như ánh nắng mùa hè, rực rỡ tới mức khiến cho ngực anh khẽ run lên.
“Thiên Chân, không biết có phải vì anh nhiều tuổi rồi hay không, hình như đã trở nên càng ngày càng tham lam, nhất là từ sau khi gặp em”, anh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt dịu dàng, song giọng nói lại có đôi phần cảm thán.
“Trông anh vẫn rất trẻ, nếu như đi đến các câu lạc bộ đêm thì đêm nào cũng có thể đưa một em gái về được đấy”, cô nhìn anh, thấy vẻ mệt mỏi và những thăng trầm hằn trên vầng trán, cảm giác mắt hơi cay.
“Đó không phải là điều anh muốn”, anh nói.
“Vậy anh muốn gì?”, cô hỏi.
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, lặng lẽ nhìn cô.
Thiên Chân hơi mỉm cười, chớp chớp để xua đi màn sương trong mắt, đáp: “Được.”
Thiên Chân đón lấy các dụng cụ ăn mà anh lấy ra từ trong máy rửa bát, lau khô.
“Em không để lên trên được”, cô đưa chiếc cốc cho anh.
Tần Thiển đón lấy, sau đó đặt vào trong tủ bếp.
Khi anh cúi đầu xuống, mắt họ gặp nhau.
Hai người đứng ở khoảng cách rất gần, giống hệt như cảnh tượng… Hơi thở đột nhiên ngừng lại.
“Thiên Chân, em biết hay không, khi lần đầu tiên em hôn anh, trong lòng anh lại cảm thấy hơi sợ hãi”, anh lên tiếng.
“Thế mà vẻ mặt của anh thì lại hoàn toàn như không hề có chuyện gì”, cô đáp.
“Đối với những chuyện mà bản thân mình dự cảm là không thể nào kiểm soát được, con người luôn tránh né một cách bản năng.”
“Sean nói anh đã vẽ rất nhiều bức phác thảo về em”, Thiên Chân nhìn anh.
“Phải”, Tần Thiển đáp, hơi lúng túng nhìn đi chỗ khác, “Được rồi, chúng ta vào phòng khách đã.”
“Em có thể ngủ lại ở đây không?”, cô hỏi.
“…Có thể”, anh đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.
“Để anh đi bật nước nóng cho em”, Tần Thiển quay người đi về phía phòng tắm, bước chân hơi gấp gáp.
“Em không phải một phụ nữ đã có chồng đâu”, cô nhìn thấy biểu hiện hơi mất tự nhiên của anh, bình thản nói.
Cơ thể anh bỗng dưng cứng lại, anh quay người nhìn cô bằng ánh mắt đầy kinh ngạc: “Thiên Chân?”
Cô ấy đang nói gì? Vì sao anh nghe lại không hiểu mấy?
“Em vẫn chưa trở thành vợ của Trần Úc, bọn em tổ chức một đám cưới hình thức thôi, còn chưa làm giấy đăng ký kết hôn”, cô nói khẽ khàng, nhìn vẻ mặt mỗi lúc một ngạc nhiên hơn của anh. “Em cũng chưa mặc chiếc váy cưới mà anh tặng, vì em cảm thấy mình vẫn chưa kết hôn với người đàn ông mà mình yêu nhất.”
Tần Thiển tròn mắt nhìn cô, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết phải nói gì, ngay cả bộ não từ trước đến nay vẫn tư duy một cách bình tĩnh và cẩn trọng cũng tạm dừng hoạt động, trở thành một mảng trống không.
Anh sững sờ nhìn cô đi ngang qua người mình rồi đóng cánh cửa phòng tắm lại ngay trước mặt.
Sau đó, anh mới chợt bừng tỉnh cơn mê.
Đứng trước cửa phòng tắm, đôi môi anh dần dần nở ra một nụ cười, rồi không ngừng mở rộng.
Cái gọi là mở cờ trong bụng hóa ra chính là tâm trạng này đây.
“Vậy thì… Thiên Chân, ai là người đàn ông mà em yêu nhất đó?”, khi đã ôm cô trong lòng, ngửi thấy mùi hương thơm trên cổ áo cô, anh khẽ khàng hỏi.
Thiên Chân mỉm cười, không trả lời anh.
Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh đèn trong thành phố huy hoàng giống như những ánh sáng sao lấp lánh dưới bóng đêm, vô cùng ấm áp.
“Anh giống như một ngọn đèn”, cô nói.
“Hóa ra trong lòng em anh chỉ là một ngọn đèn”, trong giọng nói của anh đầy vẻ bất mãn.
“Thế nhưng ngọn đèn đó vô cùng quan trọng, nếu như không có nó thì đi đường sẽ vấp ngã.”
Quay đầu nhìn lại con đường đã đi, chính anh đã giúp cô bớt được bao nhiêu sự mò mẫm và vấp váp. Từng cố chống lại trái tim mình, nói với mình rằng đừng có chìm đắm trong ánh sáng và sự ấm áp mà anh mang đến nữa, dù là chỉ có một mình đi tiếp cũng có thể đi được một cách bình an. Thế nhưng vì sao vẫn cảm thấy cô đơn vắng lặng trong biển người huyên náo? Vì sao mỗi khi đạt được những bước tiến trong sự nghiệp, vẫn hy vọng có một người đứng đằng sau mỉm cười nhìn theo cô?
Điều cô cứ luôn canh cánh trong lòng là việc khi đó anh không coi trọng, không để ý tới mình, nên mỗi khi muốn quay lại là lại thấy coi thường bản thân mình, cô làm sao có thể vì một người đàn ông mà trở nên thảm hại như vậy, không còn chí khí tới như vậy?
Thiên Chân không thể không thở dài một tiếng ngấm ngầm.
Tới lúc bình minh, cô cảm thấy vòng tay ôm mình đột nhiên siết chặt.
“Anh sao vậy?”, cô mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt anh thấm đẫm sự cay đắng, lo sợ, ngạc nhiên, vui mừng và cả dịu dàng.
“Thiên Chân”, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, hơi thở dường như gấp gáp, “Hóa ra đúng là em, em đang ở đây….”
Tần Thiển nhìn cô, cảm thấy toàn thân toát mồ hôi vì cơn ác mộng. Không phải anh nhìn lầm, không phải đang nằm mơ, đúng là Thiên Chân, cô không vứt bỏ anh mà đi mất, mà vẫn ở trước mắt anh, vẫn ở trong lòng anh. Anh thở phảo một hơi như trút được gánh nặng, cảm thấy ngực hơi đau. Nỗi đau đó không rõ là vì việc cô ra đi trong giấc mơ, hay vì khoảnh khắc hiện tại cô vẫn ở đây.
“Là em… Em vẫn luôn ở đây”, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Vì sao bọn họ lại bỏ lỡ nhiều thời gian đến vậy?
Cô vùi đầu vào lòng anh, nước mắt tuôn rơi.
Thiên Chân cảm thấy đau khủng khiếp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị cơn đau làm cho trắng bệch ra, song bác sỹ vẫn đang bảo cô hít thở sâu, dùng lực… Cô cảm thấy mình hết lần này đến lần khác bị ném lên đến đỉnh điểm của sự đổ vỡ, rồi lại hết lần đến lần khác ngã xuống, đau không muốn sống nữa.
Nếu như cô vẫn còn có thể chia sự chú ý sang người đàn ông đứng ngay bên cạnh bàn đẻ, thì cô sẽ nhận ra sắc mặt Tần Thiển cũng tệ không kém gì cô.
“Tần Thiển, em hận anh!”, cô bật gào lên, nước mắt cứ tuôn ra không thể nào ngăn lại nổi. Ai có thể nói cho cô biết xem vì sao sinh con lại đau đến mức chết tiệt này?
Cánh tay đã bị Thiên Chân dùng lực bám chặt tới mức tím bầm, song Tần Thiển không buồn chú ý, chỉ biết nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang bị tra tấn ngay trước mắt mình trong tâm trạng sốt ruột như có lửa thiêu, nỗi lo lắng thấm đẫm trên khuôn mặt vốn luôn bình thản từ trước đến nay. Khi Lucia sinh Sean rất thuận lợi, thế nên khi đối mặt với tình huống này, anh quả thực luống cuống không biết làm gì. Hận anh ư? Đúng là cô nên hận anh, tất cả những nỗi khổ đau và buồn thương của cô đều do anh mang lại, nếu như việc mắng anh có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút, nhanh chóng kết thúc sự tra tấn đáng sợ này, thì cô muốn mắng chửi thế nào cũng được.
Sự im lặng của anh lại khiến cho Thiên Chân vốn đã vì quá đau nên nói năng không kiểm soát lại càng trở nên nôn nóng, cô vừa thở hổn hển, vừa tiếp tục buộc tội anh: “Tần Thiển, anh là đồ khốn… Có biết con là con của anh hay không? Em hận anh chết đi được, đau quá….”
Cảm thấy có chỗ nào đó không được bình thường lắm, Tần Thiển đột nhiên thấy sốc, toàn thân đông cứng lại.
Đột nhiên một tiếng khóc rõ ràng vang lên khắp phòng sinh.
Anh quay người lại theo tiềm thức, nhìn thấy sinh mệnh nhỏ nhoi màu hồng mà bác sỹ đang đỡ trong tay.
Trong khoảnh khắc, đầu anh trở nên trống rỗng, mấy giây trôi qua mà như cả thế kỷ dài.
Có biết con là con của anh hay không?
Giọng nói của cô đột nhiên nổ bùng trong đáy lòng anh, vọng đi vọng lại.
Chấn động.
Mừng đến phát điên.
“Thiên Chân?”, anh không dám tin ở mình, gọi cô, giọng nói khàn hẳn đi.
Song cô vì kiệt sức đã nhắm nghiền đôi mắt, không trả lời câu hỏi của anh: “Em mệt lắm, muốn ngủ.”
Đứa trẻ non nớt vẫn đang khóc oe oe trước mắt anh. Tần Thiển nhìn khuôn mặt bé xíu ấy, cảm thấy toàn thân mình nhẹ lâng lâng.
Anh còn nhớ rất lâu về trước, cô đã từng nói cô cảm thấy có rất nhiều chuyện nếu như tươi đẹp quá thì dường như đều không có thực.
Giây phút này, anh đột nhiên cũng hiểu ra tâm trạng phức tạp đó.
Anh thận trọng đưa tay ra, tay trái nắm lấy những ngón tay cô, còn tay phải chạm khẽ vào khuôn mặt nhỏ xíu của con.
Anh lặng im, cảm nhận hơi ấm trên cả hai tay và cả cơn run rẩy không sao kiềm chế nổi trong lòng.
“Thưa ông, sản phụ cần nghỉ ngơi, chúng tôi cũng phải kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cháu bé, mời ông ra ngoài trước được không?”, y tá nhìn người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lành lạnh trước mắt mình. Trên mặt anh khi đó đang từ từ nở ra một nụ cười đầy kích động và vui sướng, trông quyến rũ vô cùng.
Tần Thiển gật đầu, lưu luyến không nỡ buông tay.
Cuộc đời anh cuối cùng lại một lần hoàn chỉnh.
Dù rằng anh vẫn còn một món nợ rất to phải thanh toán với tên lừa đảo Đoạn Thiên Chân đó.
Thiên Chân nhắm nghiền đôi mắt, dựa vào lưng ghế nghỉ nhanh, nghe thấy tiếng bước chân trợ lý khẽ khàng bước vào phòng rồi lại đi ra.
Trong không gian bắt đầu phảng phất mùi cà phê thoang thoảng.
Cô ngồi thẳng dậy, đưa tay lên xem đồng hồ, vừa vặn năm giờ.
Mỗi lần nhìn vào chiếc đồng hồ Patek Philippe đó cô đều nhớ tới câu nói của một người: Anh tặng cho em tất cả thời gian còn lại của cuộc đời anh.
Giờ này ở New York có lẽ là sáng sớm, cũng không biết anh ngủ có ngon không.
Một tờ giấy mời đặt bên cạnh cục chặn giấy, hãng Kevin Chun lại mở thêm một showroom mới, do Thomas chủ trì. Nhẩm tính thời gian, còn kịp để cô thay quần áo và trang điểm một chút.
Vừa quấn tóc lên thì nghe thấy điện thoại đổ chuông.
Cô liếc nhìn màn hình đang nhấp nháy, nhận cuộc gọi: “Chào buổi sáng.”
“Ừm, chào buổi chiều”, giọng nói dịu dàng điềm đạm vang lên.
“Hành trình New York thế nào?”, Thiên Chân cười hỏi. “Em nghe người ta nói, ở New York không có thứ gì là bền lâu.”
“Ừm, cuộc sống ở đây giống như chỉ số Dow Jones, lên xuống liên tục”, Tần Thiển đáp, nghe như một tiếng thở dài. “Anh hơi mệt, Thiên Chân, anh nhớ em lắm.”
Thiên Chân không nói gì, nụ cười trên khuôn mặt càng rõ nét hơn.
“Sean gửi e-mail cho anh, nói là việc chuyển trường của nó đã giải quyết xong, sau này có thể bắt đầu học năm nhất trung học[5] ở Trung Quốc được luôn có đúng không?”, Tần Thiển lại hỏi.
[5] Việc phân cấp học ở Trung Quốc khác với Việt Nam, thông thường năm đầu trung học cơ sở bắt đầu khi học sinh 14 tuổi.
“Ừm, em nhờ một người bạn cũ giúp nên mọi việc đều thuận lợi”, Thiên Chân cố gắng để không cười thành tiếng. “Tuy nhiên em rất lo là nếu như Sean về nước học, liệu thành tích của các bạn nữ trong lớp có tụt hết xuống vì nó hay không. Nhưng nó đã đảm bảo với em, người khác giới duy nhất lọt vào mắt nó chỉ có mỗi Tần Hạ Chí, ngay cả em cũng còn không được.”
Tần Thiển cười sảng khoái ở máy bên kia.
“May quá”, anh lại thở dài.
“Sao cơ?”, Thiên Chân nhướng mày.
“Anh đang ghen tị với Sean, việc đi hay ở có thể dễ dàng như vậy.”
“Trên vai anh đã phải gánh vác thêm một trách nhiệm nặng nề, thì rất khó mà đặt xuống được. Tất cả những việc anh làm đã không còn là việc của riêng bản thân anh nữa rồi”, Thiên Chân im lặng một lúc, sau đó nói.
Người xưa có câu: Ngũ niên thân tại quan thương mễ. Thâu dữ ngư nhân tọa điếu cơ[6]. Chỉ có điều trong đời người, có quá nhiều chuyện không thể làm theo ý mình.
[6] Hai câu thơ đời Tống, mô tả sự ung dung tự tại, thoát tục của đời người.
“Em xem kìa, đúng là phong thủy đổi thay, bây giờ em lại còn là người định hướng cho anh”, Tần Thiển cười. “Nói không chừng đến một ngày nào đó anh sẽ vứt tất cả xuống, mặc kệ hết.”
“Anh không phải là người như vậy”, Thiên Chân mỉm cười hơi chế nhạo. “Anh ấy à, sinh ra đã mang số bận rộn rồi. Tuy nhiên nếu như anh thực sự muốn bỏ hết đi, thì em có thể nuôi anh.”
“Cảm ơn em.”
“Không cần khách sáo.”
“Nói với Hạ Chí là anh nhớ con, anh sẽ mang về cho con bé một túi búp bê Baby”, anh dặn.
Thiên Chân thở dài: “Nó còn bé như vậy, không nghe được câu dài như thế đâu.”
“Nghe nhiều thì sẽ hiểu”, Tần Thiển nói với vẻ hậm hực. “Em nhắc đến anh với con nhiều vào.”
Thiên Chân bật cười, vâng liên tục.
“Anh tắt máy đây”, Tần Thiển một tay cầm điện thoại, một tay tìm hộ chiếu. Buổi chiều muộn ở sân bay quốc tế London thật náo nhiệt, tên ngốc nào đó lại vẫn cho rằng anh còn đang ở New York.
“Vâng”, Thiên Chân đang định ngắt máy thì lại nghe thấy anh lên tiếng.
“Thiên Chân.”
“Vâng?”
“Anh thật may mắn vì đã gặp được em.”
“Em cũng vậy”, Thiên Chân cười, nhìn ra ánh tịch dương bên ngoài cửa sổ, trong lòng hơi chua xót.
Chỉ một câu nhẹ nhàng đó của anh đã khiến tâm tư cô phút chốc rời khỏi cơ thể, bay qua ngàn núi vạn sông, vượt qua cả thời gian và không gian, quay trở lại với ngày chớm thu London chìm trong mưa bụi ấy, với phòng trà hơi ồn ào ấy.
Đến hôm nay cô mới hiểu hóa ra trái tim cô chưa bao giờ quay lại. Kể từ ngày ấy, cô đã rơi vào một mê cung do anh tự tạo nên cho chính cô, sau đó dù rằng cô có đi xa tới đâu, xa cách bao lâu, trái tim cô vẫn cứ nằm nguyên trong đó.
Cate Blanchett[7] từng nói: I always knew looking back on the tears would make me laugh, but I never knew looking back on the laughs would make me cry.
[7] Diễn viên Hollywood người Australia.
Em biết khi quay đầu lại, những dòng nước mắt đó xem ra rất nực cười; nhưng không biết khi quay nhìn lại, những tiếng nói cười cũng có thể khiến nước mắt em tuôn rơi lã chã.
Mà tất cả những sự ngọt ngào chua xót đều là vì anh.
Có thể gặp một người như vậy, bất kể có được ở bên nhau một đời hay không thì đều là may mắn.
Tửu lượng của Thiên Chân không tốt, uống hết một ly Pinot Noir đã cảm thấy say.
Lấy cớ mệt để tránh một đồng nghiệp cứ luôn miệng “thỉnh giáo” không ngừng, Thiên Chân một mình đi ra một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống.
“Xin lỗi!”, một nhân viên phục vụ va phải người khách ở cửa nên lập tức nói lời xin lỗi. Người khách kia dường như không mấy bận tâm, bỏ qua việc nhân viên phục vụ dùng khăn giấy lau vết rượu trên áo cho mình, cứ lùi mãi về phía sau.
Nhìn thấy khuôn mặt xoay nghiêng của người con gái ấy, toàn thân Thiên Chân đột nhiên chấn động, cô lập tức đứng dậy đi ra đó.
“Phi Vân!”, ra đến ngoài đường, nhìn người đó đang mở cửa xe, Thiên Chân cuối cùng cũng cất được tiếng gọi.
Cơ thể nhỏ nhắn ấy đột nhiên đông cứng, song không quay đầu lại.
“Là cô đúng không, Phi Vân”, Thiên Chân nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, còn hơn cả sốc, trong cổ họng đột nhiên đắng nghét.
“Thiên Chân, hy vọng từ đó tới giờ cô vẫn ổn”, Cố Phi Vân hít một hơi sâu, quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình thản hệt như ngày trước.
“Có thật là vẫn ổn không?”, Thiên Chân nhìn cô, trong ngực nhói đau. Trên khuôn mặt thanh khiết đó đã có một vài vết sẹo nhỏ, dù đã phẳng lại nhưng khi nhìn gần vẫn có thể thấy vết thương cũ thế nào.
“Mới rồi chắc cô cũng đã nhìn thấy, giờ tôi đi lại không được thuận tiện lắm, hồi đó ngã gãy một chân, không bị cắt bỏ đã là may mắn lắm rồi, nhưng những lúc nghiêm trọng vẫn phải dùng đến gậy”, Cố Phi Vân cười khẽ, giọng nói bình thản. “Hôm nay rất vui được gặp cô, Thiên Chân, nhưng tôi hy vọng là cô sẽ xem như chưa từng nhìn thấy tôi.”
“Cô đến gặp Tiểu Trịnh ư?”, nhìn thấy Phi Vân định lên xe, Thiên Chân vội giữ tay cô ấy lại.
Ngay trong giây phút đó, một bóng đen u ám vụt lướt qua trong đáy mắt Phi Vân.
“Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy anh ấy kể từ sau tai nạn, và cũng là lần cuối cùng”, Cố Phi Vân cúi đầu, mỉm cười, “Anh ấy xuất sắc như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người đối tốt với anh ấy.”
“Vì sao cô không cho anh ấy biết mình vẫn còn sống? Lẽ nào cô muốn anh ấy sẽ phải đau khổ và hối hận cả đời?”, Thiên Chân nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của Phi Vân. “Giờ đây ngay cả nụ cười của anh ấy trông cũng quá quạnh hiu.”
“Trông tôi bây giờ thế này, cô bảo tôi đến gặp anh ấy thế nào đây?”, Cố Phi Vân hỏi lại với vẻ mỉa mai. “Dũng khí của tôi đã dùng hết từ khi còn đang theo đuổi anh ấy, với cả khi giằng xé trên giường bệnh mất rồi. Xin cô thứ lỗi cho tôi, Thiên Chân. Nếu như ngày hôm nay cô đổi chỗ cho tôi, thì cô cũng sẽ tránh xa Tần Thiển mà thôi.”
Thiên Chân sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, trong ngực như có thứ gì đó chặn lại nghẹn đắng, ngay cả việc hít thở bình thường cũng khó khăn.
Khi yêu một người, bạn luôn hy vọng có thể đứng bên anh ấy với dáng vẻ đẹp nhất của mình. Cho tới khi con tạo chuyển xoay, bao nhiêu thời gian trôi qua, mới phát hiện ra thực tế là anh ấy không hề quan tâm đến thứ bề ngoài đó. Hơn nữa những người đang yêu thường mù cả, giống như con bướm, thực ra không thể nào phân biệt được màu xanh, đỏ, tím, vàng.
“Phải nói lời tạm biệt rồi, Thiên Chân”, Cố Phi Vân kéo tay cô ra, dứt khoát ngồi vào trong xe, đóng cửa, mặc cho Thiên Chân ra sức đập vào cửa kính. Cô cắn chặt môi, mắt nhìn thẳng về phía trước, sau đó khởi động xe và phóng vụt đi.
Thiên Chân đau lòng chạy đuổi theo một cách bản năng, quên mất dưới chân mình là đôi giày cao gót cả chục phân, thế nên bị trẹo chân, đau tới mức nước mắt muốn trào ra.
Một cánh tay mạnh mẽ đã đỡ lấy cô, mùi nước hoa thoang thoảng xen lẫn với mùi khói thuốc bay tới, cô ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thân quen.
“Đau lắm phải không, sao mà vội vàng thế?”, Tần Thiển chau mày nhìn Thiên Chân, một tay vẫn còn xách túi hành lý, có lẽ là vừa từ trên xe xuống.
“Phi Vân…”, lúc đó Thiên Chân cơ bản là không còn để ý gì đến bản thân mình.
“Anh thấy rồi”, Tần Thiển thở dài, “Anh đã nhớ biển số xe của cô ấy. Trên đường nhiều xe như vậy, lần sau đừng có hấp tấp thế, nhỡ va phải xe thì làm sao?”
Thiên Chân lúc đó mới thấy yên tâm.
“Sao anh đã về tới đây rồi?”, thấy anh dặn dò lái xe bỏ hành lý xuống, cô hỏi.
“Ở New York không có em, giải quyết công việc xong là anh về đây thật nhanh”, Tần Thiển quay đầu lại, đưa tay ra véo véo má cô, giọng dịu dàng.
Thiên Chân thấy mắt mình hơi nóng lên, đột nhiên quàng tay ôm lấy người anh, áp thật chặt vào ngực anh.
“Sao thế?”, anh biết tâm trạng của cô lúc đó, nhưng vẫn vuốt ve mái tóc cô, hỏi khẽ.
“Không có gì, chỉ muốn ôm anh một chút thôi”, cô đáp, hít hà mùi hương trên cơ thể anh một cách tham lam, giọng hơi run rẩy.
Có được sự chân tình như vậy thật khó xiết bao.
Có người quạnh quẽ suốt đời, khó gửi gắm được tâm tư; có người thì cơ thể ở gần nhưng linh hồn lại lang thang chân trời góc bể.
Trong thế giới huyên náo ồn ào, cuộc sống nhàn nhạt hay bận rộn, nhưng em chỉ cần anh còn ở đây, cho em một vòng tay yên ấm.
“Phải gọi điện cho Tiểu Trịnh, ý Phi Vân đã quyết đi, em sợ muộn thì không kịp nữa”, khi kề vai anh đi vào trung tâm thương mại, Thiên Chân lên tiếng.
“Anh ấy vẫn đang chủ trì tiệc rượu, hay là đợi lát nữa?”, thấy Tần Thiển đã cầm điện thoại lên, Thiên Chân nhìn về phía Tiểu Trịnh đang đứng trên sân khấu.
“Cái đó thì có liên quan gì”, Tần Thiển nhìn cô nói nhẹ nhàng, “Anh đã biết cảm giác của việc bỏ lỡ là thế nào rồi.”
Thiên Chân thấy trong lòng chấn động, đưa tay ra đặt lên trên mu bàn tay anh. Tần Thiển cũng bỏ vali xuống, đan năm ngón tay vào tay cô.
Sau khi Tiểu Trịnh bắt máy, Tần Thiển chỉ nói đúng hai câu, Thiên Chân liền nhìn thấy Tiểu Trịnh vội vàng chạy xuống, không quan tâm đến những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đi xuyên qua đám đông ra cửa.
Tiểu Trịnh đi vội tới mức thậm chí còn không chú ý đến Tần Thiển và Thiên Chân đang đứng ngay trước cửa. Thiên Chân nhìn theo chiếc xe của anh ta mất hút trong màn đêm lộng lẫy của London, mỉm cười tựa vào lòng Tần Thiển.
If I should meet thee, After long years, How should I greet thee? With silence and tears.
Nếu như chúng ta có thể gặp lại nhau sau bao nhiêu năm dài đằng đẵng, em phải chào anh thế nào, bằng sự im lặng hay nước mắt?
Thực ra chào như thế nào cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất là hai người vẫn có thể gặp lại nhau.
Tần Thiển ôm cô, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vừa nhận cuộc gọi rồi đưa máy lên tai, anh lập tức nghe thấy một giọng nói non nớt măng tơ vang lên: “Papa.”
Ngay sau đó là tiếng Sean gầm gừ: “Tần Hạ Chí, nước bọt của em rớt lên điện thoại của anh rồi.”
Anh bật cười sung sướng.
Thiên Chân không hiểu ra chuyện gì, ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi, nhưng đôi môi đột nhiên thấy ấm nóng, một nụ hôn của anh đã rơi xuống lúc nào.
Vĩ thanh
Trong cuộc sống có biết bao nhiêu chuyện chuyển xoay không sao nói hết. Anh nghĩ là em hiểu. Cũng như anh nghĩ anh hiểu em.
Em từng hỏi anh, có phải trong trái tim anh cũng có một lỗ đen.
Giờ đây, cuối cùng anh cũng đã có thể trả lời em.
Không có.
Bởi đã có em ở đó.
Thiên Chân:
Buổi sáng ở Zurich lạnh tới mức lạ kỳ.
Giờ đây anh đang ngồi trong một quán cà phê trên đại lộ Bahnhofstrasse, nghe bài hát của ban nhạc Eagle mà chúng ta cùng thích. Nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy những chiếc xe điện chầm chậm lắc lư chạy ngang qua, dưới chân không biết là kho tiền của ngân hàng nào[1].
[1] Đường Bahnhofstrasse tập trung rất nhiều cửa hàng và ngân hàng.
Đáng lẽ lúc này anh phải đọc một bản báo cáo thẩm tra, song anh lại ngồi viết e-mail cho em, thậm chí còn hơi muốn rời khỏi đây, dù rằng anh luôn rất thích thành phố này.
Nghe nói khi bắt đầu trở nên già cỗi, thì con người ta sẽ ghét sự xê dịch. Có lẽ quan niệm đó hợp với anh.
Anh tìm thấy chiếc iPod nano của em ở trong ngăn kéo, thế nên đã tiện tay cầm theo luôn. Đêm hôm qua trước khi ngủ anh mở ra chuẩn bị nghe nhạc, ai ngờ lại nghe được toàn những lời nói của anh trong những cuộc họp ở công ty trước đây… Anh ngạc nhiên vô cùng, cũng cảm thấy xúc động vô cùng. Từ trước đến nay em vẫn dùng cách này để nhớ đến anh ư?
Thế nhưng vì sao em vẫn chưa bằng lòng trở thành vợ anh?
Có lẽ từ trước đến nay em vẫn nghĩ rằng chúng ta gặp nhau trong quán cà phê đó, nhưng thực ra là không phải. Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là khi em đứng một mình trong mưa, ngẩng đầu nhìn lên tấm poster lớn trên tường, trông dáng vẻ mỏng manh nhưng kiên cường. Khi đó anh đã rất tò mò không biết vẻ mặt của em trông thế nào, cho đến khi bừng tỉnh lại thì cà phê đã lạnh ngắt.
Anh không hề đoán trước được là giữa đám đông huyên náo đó, em lại đi thẳng về phía anh. Nhưng sau này anh nghĩ, đó có lẽ chính là thứ mang tên số phận.
Anh nhìn thấy đôi mắt chứa đầy vẻ lo lắng nhưng sau đó lập tức lấy lại được sự bình tĩnh, thậm chí còn nhìn được cả những sự mịt mờ và buồn thương được ẩn giấu sâu trong đó.
Anh nhìn em, rất vui khi được thưởng thức màn biểu diễn vụng về.
Từ trước đến nay anh đã quen nhìn đời một cách bàng quan bằng con mắt lạnh lùng, anh quen với cuộc sống bình lặng không sóng gió, cái đó không liên quan đến công việc của anh, là anh nói thế giới nội tâm của anh kia.
Nhưng em đã đến gần anh, chậm rãi và thận trọng từng tý một.
Anh cơ bản không có cách nào để cưỡng lại.
Trong cuộc sống có biết bao nhiêu chuyện chuyển xoay không sao nói hết. Anh nghĩ là em hiểu. Cũng như anh nghĩ anh hiểu em.
Em từng hỏi anh, có phải trong trái tim anh cũng có một lỗ đen.
Giờ đây, cuối cùng anh cũng đã có thể trả lời em.
Không có.
Bởi đã có em ở đó.
Tần Thiển.
“Tổng biên tập, chị vẫn chưa về à?”, viên trợ lý gõ cửa văn phòng của cô.
“Cô về trước đi”, Thiên Chân ngẩng đầu lên cười. “Tôi ký xong mấy bản thảo này rồi sẽ về.”
Căn phòng lại trở về với vẻ yên tĩnh, ánh mắt của Thiên Chân quay về với bức thư điện tử đã đọc đi đọc lại mấy lần, cười không thành tiếng.
Người đàn ông ấy ngày thường không ưa nói nhiều, nhưng khi viết thư thì lại vô cùng tình cảm.
Thế nhưng vì sao em vẫn chưa bằng lòng trở thành vợ anh?
Đây là lần thứ bao nhiêu Tần Thiển vốn nổi danh lạnh lùng trầm mặc tỏ ra yếu thế nói điều này với vẻ oán thán rồi nhỉ? Cô không thể nào nhớ hết, tuy nhiên cái cảm giác này cô quả thực rất thích thú.
Đi ra khỏi tòa nhà, Thiên Chân lấy chìa khóa xe bên trong túi xách ra.
Khi đang định bấm nút điều khiển từ xa, một bóng người xuất hiện ngay trước chiếc xe khiến cho bước chân cô sững lại.
Đêm đã rất khuya, trước tòa nhà vắng vẻ, cơn gió lạnh của ngày đông vù vù thổi tới làm mái tóc của cô rối tung lên, che ngang tầm mắt.
“Hóa ra ở Bắc Kinh vẫn lạnh hơn”, người đó từ từ lên tiếng, đi về phía cô.
“Đã xuống tới âm chín độ, dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết”, cô nói.
“Vậy à?”, anh hỏi, “Ngày mai là thứ bảy, tổng biên tập Đoạn Thiên Chân vẫn bận việc ư?”
“Rất có thể”, Thiên Chân đáp.
“Không có thời gian để đi với tôi à?”, trong giọng nói thấp trầm đó đã hơi mang ý đe dọa.
“Thưa ngài, nếu như ngài đến với lòng thành, thì xin hãy mở rộng đôi tay của ngài ra”, một đêm, một tháng, một năm nào đó, cô cũng từng mỉm cười và nói với anh cùng một câu như vậy.
Tần Thiển nhìn cô, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười quyến rũ, chầm chậm dang hai cánh tay ra.
Được quấn chặt trong chiếc áo khoác của Tần Thiển, cô vùi mặt vào ngực anh, lặng lẽ nghe tiếng trái tim anh đập.
“Thiên Chân, tháng sau anh chuyển về Bắc Kinh rồi”, anh lên tiếng.
Cuộc sống hợp tan bất định này quả thực đã khiến anh khó lòng chịu đựng được thêm, mà tổng biên tập Đoạn Thiên Chân thì còn bận hơn cả anh, trong khi anh cũng không thể để cô bôn ba vất vả, nên đành hễ có thời gian thì bay đi bay về.
“Được”, Thiên Chân gật đầu.
“Em muốn xem căn hộ chung cư anh mới mua bày biện thế nào không?”, anh hỏi.
“Anh quyết định là được rồi”, Thiên Chân cố ý làm ra vẻ không mấy quan tâm, nhìn vẻ thất vọng vụt qua khuôn mặt anh.
“Nhưng mà đấy là ngôi nhà tương lai của chúng ta”, rõ ràng anh rất bất mãn với phản ứng của cô.
“Để sau đi, đói quá”, Thiên Chân mở cửa xe. “Bà ngoại nấu bữa đêm rồi, có khi Hạ Chí còn thức đấy.”
“Ừ”, giọng nói thấp trầm không vội vã, bình thản như thường, chỉ có điều tất cả tâm trạng đều dồn lại trong một từ đơn ấy.
Thiên Chân lái xe, mắt liếc nhìn sang khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào của anh, chợt thấy muốn cười song vẫn cố nén lại.
“Trong số ra tuần trước của bọn em có phóng viên viết bài phỏng vấn một nghệ nhân bậc thầy, tiền bối của ông ấy đều từng làm đồ trang sức cho hoàng tộc”, cô nói chậm rãi.
“Thế à”, Tần Thiển miễn cưỡng đáp lời.
“Hôm qua em có đến tìm ông ấy, hỏi mấy việc.”
“À, việc gì?”
“Em hỏi ông ấy nếu như có người muốn mua một chiếc nhẫn mới, nhưng anh ấy lại rất thích chiếc nhẫn cũ đã đeo, song cả hai chiếc nhẫn ấy lại chỉ có thể đeo cùng ở một ngón tay, vậy thì phải làm thế nào?”, Thiên Chân mỉm cười, nói rủ rỉ, “Ông ấy bảo rất đơn giản, hợp hai chiếc thành một, ông ấy có thể vẽ ra nhiều mẫu thiết kế cho lựa chọn… Em không biết liệu anh có hứng thú ngày mai đến đó xem với em không?”
“Vậy là xem…”, Tần Thiển ngẩn người, đột nhiên mất giọng. Một giây sau, máu huyết trong cơ thể anh bỗng cuộn trào lên, quay phắt đầu sang nhìn người phụ nữ đang vừa lái xe vừa cười.
“Giám đốc Tần, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ? Nghệ nhân đó dù có tài giỏi tới đâu, cũng vẫn phải xem lại món hàng trước đấy”, Thiên Chân vẫn không nhìn anh, nhưng bàn tay nắm trên vô-lăng đã siết lại chặt hơn.
“Yên tâm đi, Tần phu nhân, anh đã chuẩn bị xong rồi.”
Cô nghe thấy giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên trong xe.
Ngoại truyện
Phái hoa
Hóa ra năm tháng quá dài, có thể đủ đầy, có thể thê lương, quên được kết cục, nhưng không thể quên được sự gặp gỡ.
Nếu như đường dài quá ngắn, sự sống của pháo hoa quá ngắn, hai tay có thể chạm vào em, dù là nước mắt thì vẫn còn ấm áp.
/22
|