Editor: Qing Yun
Lục Ngang cho An An một chiếc thẻ ngân hàng.
Anh căn dặn cô mấy ngày nay đừng đến đây, anh trở về sẽ tự đi tìm cô.
An An cố gắng gật đầu.
Sau khi Lục Ngang đi rồi, An An đến cây ATM kiểm tra số dư trong ngân hàng, số tiền ấy đủ để đưa Đoạn Tú Phương đến Côn Minh chữa bệnh.
Cất kỹ thẻ ngân hàng, An An không đi đến bệnh viện.
Nhiều tiền như vậy nếu bị An Quốc Hoành biết thì rất có khả năng ông ta sẽ đến cướp đoạt, An An phải nghĩ cách khác thuyết phục Đoạn Tú Phương.
Hôm nay cô đi đến bến xe.
Vứt bỏ hai công việc liên tục khiến An An không thể không làm lại nghề cũ, cô đi đến bến xe đón khách du lịch.
15 đồng một người, có thể kiếm bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, An An thuận lợi kiếm được số tiền đầu tiên, cô dẫn hai cô gái trẻ đến cửa khẩu.
Ngoài cửa khẩu người đến người đi, An An đứng ở vị trí cao nhất nhìn ngắm xung quanh.
Không nhìn thấy Lục Ngang, cô bèn tìm kiếm ở phía khác.
Nhưng chân trời mênh mang, biết tìm anh ở chỗ nào?
Bây giờ mới vừa tách ra mà An An đã thấy nhớ anh rồi.
Anh làm công việc kia thật sự quá nguy hiểm, cũng không biết có thuận lợi hay không…
…
Mùa này đúng là mùa lạnh ở Myanmar, vừa đi qua cửa khẩu xe liền chạy vào con phố cũ.
Ngoài lúc đầu đến gần biên giới còn nhìn thấy mấy căn nhà bình thường thì bây giờ hai bên đường cái đều là đồng ruộng mênh mông, cao cao thấp thấp đan xen với nhau, cây nông nghiệp trồng vào sát tận vách núi, sắp thành hàng đủ mọi màu sắc.
Hôm nay có mặt trời, ánh nắng ấm áp trải dài mặt đất, tất cả đều đẹp như một bức tranh phong cảnh vẽ bằng sơn dầu.
Lục Ngang ngồi bên cửa sổ, suốt dọc đường anh đều im lặng nhìn ra bên ngoài.
La Vận Hoa ở bên cạnh lặng lẽ quan sát Lục Ngang, ban đầu người chạy tuyến này là đàn em của ông ta, mối làm ăn bị ông ta nắm chặt trong tay.
Trước kia bố La Khôn muốn nhập bọn mà ông ta còn không đồng ý, thế nhưng bây giờ lại thua trong tay La Khôn và Lục Ngang, La Vận Hoa không cách nào cam lòng nổi.
Ông ta hoàn toàn nuốt không trôi cục tức này! Đáng tiếc phái người đi điều tra Lục Ngang nhưng mãi không có tin tức, bây giờ chỉ có thể nói bóng nói gió.
“Tiểu Lục, trước kia câu từng tới đây chưa?” La Vận Hoa cười hỏi.
Lục Ngang quay đầu lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái, anh nói: “Chưa từng.”
Nói xong anh lại quay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trong núi xa có ánh vàng lấp lánh, Lục Ngang nheo mắt nhìn.
Tài xế nhân cơ hội giới thiệu: “Đó là chùa miếu trong núi.
Anh Ngang, sau này anh đi nhiều cũng nhìn chán thôi.
Chỗ này cái không thiếu nhất chính là chùa miếu.”
La Vận Hoa ngồi sau hừ lạnh một tiếng, tài xế lập tức rụt cổ im miệng.
Xe dần chạy đến khu phố cũ trong lúc nói chuyện.
Ven đường có thể bắt gặp những cô gái mặc trang phục dân tộc và đàn ông mặc váy, phong tình dị vực thể hiện rõ ràng.
Xe dừng trước một khách sạn nhỏ.
Tấm biển hiệu ghi chữ Trung và chữ Myanmar, Lục Ngang ngẩng đầu nhìn, La Vận Hoa thì nói: “Hôm nay chúng ta ở đây một đêm trước, ngày mai bên kia mới cho người đến đón.”
Lục Ngang gật đầu, anh nhận chìa khóa ông chủ đưa ra.
Tầng một, phòng 105.
Lục Ngang mở cửa đi vào… Một họng súng tối om giơ thẳng về phía anh.
Trong phòng, người đàn ông cầm súng mặt mày vô cảm nhìn chằm chằm Lục Ngang.
Có lẽ khẩu súng này vừa nổ súng, mùi khói thuốc đặc trưng vẫn đang lây dính trên họng súng.
Lục Ngang lạnh mặt quay đầu lại: “Chú Ngũ, ông có ý gì?”
“Không có ý gì cả.” La Vận Hoa nhe răng: “Quy củ của Bạch gia, không có cách nào hết.”
Người đàn ông trong phòng rõ ràng không kiên nhẫn, gã dùng họng súng gõ mạnh lên đầu Lục Ngang, nói với anh bằng tiếng Trung sứt sẹo: “Quay người đi.”
Đây là tính toán soát người.
Lục Ngang quay người đi.
Tất cả đồ vật trên người anh đều bị lôi ra, hộp thuốc, bật lửa, dầu cù là, thuốc hạ sốt, đồng hồ…
Người kia còn ra hiệu cho anh cởi sợi dây trường mệnh trên tay xuống.
Lục Ngang ngậm thuốc lá trong miệng, chậm rì rì lắc đầu: “Cái này không được.”
“Làm sao?” Người kia hung thần ác sát, dùng súng chỉa vào anh.
Lục Ngang chỉ lạnh nhạt nhìn sang.
Anh đứng bên cửa sổ, mặt mày lạnh lùng, nhìn không ra bất cứ dấu hiệu cúi đầu nhận thua nào.
Giằng co ba giây, người kia từ bỏ dây trường mệnh, trái lại đi lấy dao kiểm tra vật tùy thân của Lục Ngang.
Mũi dao đâm vào giữa hộp trước, từng điếu thuốc bị cắt làm đôi, dầu cù là cũng bị mũi dao trộn một lần, thuốc hạ sốt thì bị hủy đi hoàn toàn, viên thuốc rơi rụng đầy đất, dây đồng hồ cũng bị cắt đứt ra, mặt đồng hồ bị tháo tung…
Lục Ngang quay đầu hút thuốc.
Giữa sương khói lượn lờ, anh chỉ nhìn thấy đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt của mình qua cửa thủy tinh.
…
Không kiểm tra ra cái gì khác thường, tất cả đều đã bị lục rối tung, Lục Ngang không vui liếc nhìn La Vận Hoa: “Chú Ngũ, giờ chú tính sao?”
“Còn tính sao được?” La Vận Hoa chẳng hề để ý: “Đêm nay mời Tiểu Lục uống rượu coi như tạ tội.”
Ban đêm nơi đây chính là thiên đường của đàn ông, các loại tắm rửa mát xa đều không thiếu.
Trên đường đi cứ một đoạn là lại có phụ nữ xinh đẹp chen chân vào ngăn cản, hỏi thẳng có muốn làm hay không.
Nếu gật đầu thì cùng nhau lên tầng, nếu không thì sẽ lại có mấy người khác vây lên, đến lúc đó không muốn làm cũng phải làm.
La Vận Hoa thích nhất chuyện nam nữ thế này, uống rượu xong là ông ta vội vàng đi luôn.
Lục Ngang thì ở lại khách sạn tùy tiện đi dạo.
Phố cũ là một con phố buôn bán, phần lớn hàng quán ở đây đều bán phỉ thúy và trang sức bạc, hai thứ này là mặt hàng nổi tiếng ở đây.
Vào đêm, thương gia sẽ mở sạp ở ven đường để mời chào khách.
Ánh đèn chiếu xuống, món đồ nào cũng rực rỡ lung linh.
Khắp trên đường đều là hàng quán châu báu như vậy.
Lục Ngang mắt nhìn thẳng, khi đi qua một cửa tiệm, anh đã đi qua rồi thế nhưng lại lộn trở lại.
Đây là một cửa tiệm chuyên bán trang sức bạc.
Từng sợi lắc bạc được đặt trên vải nhung đỏ, hai màu sắc tôn nhau khiến những chiếc lắc bạc càng thêm tinh tế.
Tinh tế giống như thứ gì đó từng bị anh nắm trong tay.
Những sợi lắc ấy có chiều dài không giống nhau, hoa văn cũng không giống nhau, có mặt dây chạm rỗng, có mặt dây đính trân châu, cũng có sợi gắn lục lạc.
Lục Ngang chỉ một sợi trong đó, ông chủ dùng tiếng Trung sứt sẹo nhắc nhở Lục Ngang: “Đây là lắc chân.”
Lắc chân, nghe tên đoán nghĩa, là sợi dây đeo trên cổ chân.
Lục Ngang hờ hững đáp: “Tôi biết.”
Ông chủ mở cửa lấy ra đưa cho Lục Ngang, giá ông ta báo ra không rẻ, rõ ràng cố ý hét giá, nhưng Lục Ngang không mặc cả mà trả đúng giá tiền đó luôn.
Tài xế ngầm hiểu, anh ta cười nói: “Anh Ngang, anh mua cho chị dâu à…” Tài xế là người của La Vận Hoa, bây giờ một lòng một dạ muốn tạo mối quan hệ tốt với Lục Ngang, như vậy sau này anh ta có thể tiếp tục chạy tuyến này.
Lục Ngang ‘ừ” một tiếng.
Anh không lấy thêm những chiếc hộp phức tạp kia mà cất thẳng vào túi của mình.
*
Tầng một, phòng 105.
Lục Ngang nằm hút thuốc trên giường.
Đang lúc không có việc gì làm, anh bèn lấy chiếc lắc chân tinh tế kia ra xem.
Sương khói chậm rãi bốc lên lượn lờ trong không trung làm cả căn phòng có cảm giác không chân thật, Lục Ngang khảy hạt lục lạc rũ xuống trên lắc chân.
Tròn tròn, lạnh lạnh.
Lục lạc nho nhỏ như hạt đậu nành, cọ qua tay Lục Ngang là vang lên leng ka leng keng.
Tiếng kêu thanh thúy như là tiếng cô thì thầm bên tai anh.
Lục Ngang.
Lục Ngang.
Lục Ngang…
Lục Ngang lại cất vào trong túi.
*
Ngày hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng bên kia thật sự đã cho một chiếc xe việt dã đến đây.
Lục Ngang ngồi ở giữa hàng ghế sau, hai bên người anh đã đổi hết thành người của bên đó.
Bọn họ dắt súng trên eo, tất cả đều đề phòng cẩn thận.
Về phần La Vận Hoa, ông ta ngồi xe của chính mình.
Ông ta và Bành Hán Sinh, người được xưng là “Bạch gia” kia làm ăn nhiều năm, cả hai quen biết từ lâu.
Lần này La Vận Hoa rất hy vọng có thể mượn tay Bành Hán Sinh diệt trừ Lục Ngang.
Ai nấy đều có tâm tư riêng trong lòng, xe việt dã khoác sương sớm chạy vào sâu trong núi.
Mấy năm nay chất cấm bị tra xét gắt gao hơn cho nên diện tích gieo trồng anh túc ở Tam Giác Vàng đã giảm bớt rất nhiều.
Dọc đường lại đây không còn thấy cảnh tượng núi đồi phủ kín màu hoa đỏ nữa, tất cả đều được thay bằng cây trồng nông nghiệp.
Không trung xanh thẳm, mây trời mềm xốp, trong không khí có mùi hương của ngũ cốc.
Thỉnh thoảng lại nhìn thấy một chùa miếu ở ven đường, những cô gái mặc xà-rông thành kính quỳ lạy dưới đất, tất cả đều là hơi thở tốt đẹp của cuộc sống.
Lục Ngang ngồi dựa vào lưng ghế, hờ hững nhìn chăm chú phía trước.
Xe càng chạy sâu vào núi thì dân cư càng thưa thớt, rừng cây rậm rạp che trời.
Ngồi xe xóc nảy suốt một buổi sáng cuối cùng cũng dừng lại, mọi người xuống xe đi bộ thêm một đoạn đến một thôn xóm.
Thôn này nhìn bên ngoài không có gì khác thường, là những căn nhà có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu ở Myanmar, có người già, phụ nữ, trẻ em, có cả trường học, bệnh viện, chùa miếu.
Lục Ngang đi vào thôn theo mấy người kia, bọn họ đi mãi vào sâu bên trong cho đến khi đến trước một căn biệt thự khí phái.
Trước cửa biệt thự có tia hồng ngoại, Lục Ngang tùy ý nhìn rồi đi vào, Bành Hán Sinh đã ngồi chờ từ trước.
Đây là lần đầu tiên Lục Ngang nhìn thấy người này.
Ông ta cạo trọc đầu, mặc một bộ đồ kỳ lạ màu trắng, đi đôi giày vải Bắc Kinh, hút tẩu thuốc, nhìn không khác gì những người đàn ông trung niên 50 tuổi bình thường.
Lục Ngang đứng đó để cho ông ta đánh giá tùy ý.
Làm công việc này, bước đầu tiên luôn luôn là lấy được lòng tin.
Khoảng một phút trôi qua, rốt cuộc Bành Hán Sinh cũng mở miệng: “Chơi súng không?” Ông ta nói bằng tiếng Trung lưu loát.
“Chơi như thế nào?” Lục Ngang chẳng hề để ý.
Bành Hán Sinh bĩu môi: “Cậu đánh cuộc với cậu ta”, cậu ta này chính là người cầm súng trong khách sạn.
Bành Hán Sinh hít một hơi thuốc, nói: “Tôi không buôn bán với người vận may kém.”
Lục Ngang cười khẽ, cũng nhắc nhở ông ta: “Bành gia, tôi đến nói chuyện làm ăn, không phải đến đánh cuộc tính mạng.”
“Tôi muốn cậu đánh cuộc thì sao?”
Lục Ngang vẫn cười: “Tôi chỉ đánh cuộc với ông.”
“Thanh niên này khá thú vị.” Bành Hán Sinh ra hiệu cho đàn em lấy hết đạn trong súng ra chỉ để lại một viên, ông ta lắp hộp đạn lại sau đó ném cho Lục Ngang, đồng thời chỉ vào La Vận Hoa nói: “Nào, ông đến đánh cuộc với cậu ta.” Ông ta lại nói với Lục Ngang: “Bây giờ cậu không đánh cuộc thì tôi tin cậu sao được?”
La Vận Hoa xấu hổ cười làm lành: “Bạch gia, thế này không tốt đi?”
“Có gì không tốt?” Bành Hán Sinh lạnh lùng nhắc nhở La Vận Hoa: “Bây giờ là ông làm tôi gặp nguy hiểm.”
Đây là loại súng ngắn thường gặp, Lục Ngang cầm trong tay ước lượng trọng lượng.
Anh nói: “Cho điếu thuốc.”
Thuốc đã anh đã bị thằng khốn kia hủy hết vào sáng nay.
Có người ném một điếu sang.
Lục Ngang bắt lấy đặt lên môi, anh cúi đầu cong tay bật lửa.
Thuốc lá của Myanmar, hương vị xông thẳng lên trán.
Lục Ngang híp mắt hít sâu một hơi rồi thở ra.
Lục Ngang cầm súng nhắm ngay vào đầu mình.
Họng súng lạnh lẽo kề sát vào huyệt thái dương.
Xúc cảm kia vẫn là lạnh, giờ khắc này như có đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chăm chú vào anh, đó là linh hồn của ma quỷ.
Lục Ngang không tạm dừng, anh dứt khoát bóp cò.
------oOo------
/61
|