23h, Cổ Nhuế, Hà Nội
Một mình đi trên con đường vắng lặng. Cũng không sao cả. Một mình lâu nay đã quen rồi. Cuộc đời cũng phải có những lúc vui lúc buồn. Chợt thấy một đôi đang ôm nhau trong hẻm. Ừ, thì họ yêu nhau mà. Trước đây, mình cũng vậy thôi. Cũng từng yêu mà.
Trên đường về, thấy các đôi tay trong tay, cười nói vui vẻ. Một mình cũng ganh tị lắm chứ. Nhưng yêu thêm sẽ được gì đây. Hay lại có thêm nỗi buồn trong trái tim của mình. Ngày đó.....
Đà Lạt, đồi thông. Mình và N. Hiền đi dưới đồi thông nắng vàng trải vàng trên con đường. Mùa này, Đạt Lạt thực sự đẹp rất đẹp. Đẹp như tình yêu cô gái nhỏ bé ấy dành cho mình
- Mùa này Đà Lạt đẹp đúng không anh? – Hiền nói
- Chỉ cần bên em, mùa nào cũng đẹp với anh – mình nhìn thẳng phía trước nói. Mình vẫn chưa có cảm giác quen thuộc như xưa. Có lẽ nỗi đau ấy khó nào vơi trong lúc này
- Mùa đẹp nhất của em sẽ là anh rời khỏi nơi đó, anh được sống như một con người bình thường. Không tranh giành gì, không ai gây nguy hiểm anh. Mùa đẹp nhất là nụ cười của anh – Hiền nói
Mình dừng lại. Mình hiểu ý của cô ấy. Thật sự mình đã muốn rời khỏi đó. Liệu rằng có được không? Giờ không chỉ mất đi phương hướng mà còn mất đi anh em. Những người anh em của mình giờ đã ra sao rồi? Hiền và gia đình cô ấy đối xử rất tốt với mình. Mình không muốn họ gặp nguy hiểm
Thung lũng tình yêu
- Mình chụp ảnh đi anh?- Hiền kéo mình đến bên dòng chữ thung lũng tình yêu
- Đợi đã nào – Mình bị Hiền kéo đi
- Nhanh anh
Khắp thung lũng tình yêu có tiếng cười của một cô gái ngây thơ. Chạy nhảy cười nói. Tạo dáng trước ống kính máy ảnh. Nụ cười ấy, một nụ cưười xoá đi bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu nỗi buồn trong trái tim mình. Mình chỉ còn có thể mỉm cười. Mình vẫn chưa thể.
- Cái này cho anh – cô ấy đưa cho mình một con dao rất đẹp nhưng cũng rất sắc bén
- Sao lại cho anh – Mình cầm lấy nói
- Anh phải tự bảo vệ mình nữa
- Cảm ơn em – Mình quay nhìn cô ấy
- Cái này là để anh tự vệ không phải để anh giết người đâu đấy – mình nhìn thấy cô đang nở một nụ cười ấm áp đến lạ thường
- Nếu cấp bách thì anh phải dùng chứ – Mình cho dao vào vỏ
- Ai có thể làm khó anh. Em chỉ muốn anh sống thật tốt thôi – Cô ấy quàng lấy tay mình nói
Trong mình bỗng nhiên có điều gì đó trong tâm trí rất khó. Mình nghĩ cần phải có điều gì đó làm động lực để mình dứt khoát với tổ chức. Và hình như nó là đây. Một người chăm lo cho mình bao ngày qua
- Anh nhất định sẽ sống tốt. Vì em anh sẽ rời khỏi tổ chức. Bắt đầu cuộc sống mới – Mình nắm lấy tay cô ấy
- Anh nhất định sẽ làm được
“ Anh sẽ không làm em thất vọng đâu”. Ký ước trong cuộc đời nhạt nhoà
.
.
.
.
.
Một mình đi trên con đường vắng lặng. Cũng không sao cả. Một mình lâu nay đã quen rồi. Cuộc đời cũng phải có những lúc vui lúc buồn. Chợt thấy một đôi đang ôm nhau trong hẻm. Ừ, thì họ yêu nhau mà. Trước đây, mình cũng vậy thôi. Cũng từng yêu mà.
Trên đường về, thấy các đôi tay trong tay, cười nói vui vẻ. Một mình cũng ganh tị lắm chứ. Nhưng yêu thêm sẽ được gì đây. Hay lại có thêm nỗi buồn trong trái tim của mình. Ngày đó.....
Đà Lạt, đồi thông. Mình và N. Hiền đi dưới đồi thông nắng vàng trải vàng trên con đường. Mùa này, Đạt Lạt thực sự đẹp rất đẹp. Đẹp như tình yêu cô gái nhỏ bé ấy dành cho mình
- Mùa này Đà Lạt đẹp đúng không anh? – Hiền nói
- Chỉ cần bên em, mùa nào cũng đẹp với anh – mình nhìn thẳng phía trước nói. Mình vẫn chưa có cảm giác quen thuộc như xưa. Có lẽ nỗi đau ấy khó nào vơi trong lúc này
- Mùa đẹp nhất của em sẽ là anh rời khỏi nơi đó, anh được sống như một con người bình thường. Không tranh giành gì, không ai gây nguy hiểm anh. Mùa đẹp nhất là nụ cười của anh – Hiền nói
Mình dừng lại. Mình hiểu ý của cô ấy. Thật sự mình đã muốn rời khỏi đó. Liệu rằng có được không? Giờ không chỉ mất đi phương hướng mà còn mất đi anh em. Những người anh em của mình giờ đã ra sao rồi? Hiền và gia đình cô ấy đối xử rất tốt với mình. Mình không muốn họ gặp nguy hiểm
Thung lũng tình yêu
- Mình chụp ảnh đi anh?- Hiền kéo mình đến bên dòng chữ thung lũng tình yêu
- Đợi đã nào – Mình bị Hiền kéo đi
- Nhanh anh
Khắp thung lũng tình yêu có tiếng cười của một cô gái ngây thơ. Chạy nhảy cười nói. Tạo dáng trước ống kính máy ảnh. Nụ cười ấy, một nụ cưười xoá đi bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu nỗi buồn trong trái tim mình. Mình chỉ còn có thể mỉm cười. Mình vẫn chưa thể.
- Cái này cho anh – cô ấy đưa cho mình một con dao rất đẹp nhưng cũng rất sắc bén
- Sao lại cho anh – Mình cầm lấy nói
- Anh phải tự bảo vệ mình nữa
- Cảm ơn em – Mình quay nhìn cô ấy
- Cái này là để anh tự vệ không phải để anh giết người đâu đấy – mình nhìn thấy cô đang nở một nụ cười ấm áp đến lạ thường
- Nếu cấp bách thì anh phải dùng chứ – Mình cho dao vào vỏ
- Ai có thể làm khó anh. Em chỉ muốn anh sống thật tốt thôi – Cô ấy quàng lấy tay mình nói
Trong mình bỗng nhiên có điều gì đó trong tâm trí rất khó. Mình nghĩ cần phải có điều gì đó làm động lực để mình dứt khoát với tổ chức. Và hình như nó là đây. Một người chăm lo cho mình bao ngày qua
- Anh nhất định sẽ sống tốt. Vì em anh sẽ rời khỏi tổ chức. Bắt đầu cuộc sống mới – Mình nắm lấy tay cô ấy
- Anh nhất định sẽ làm được
“ Anh sẽ không làm em thất vọng đâu”. Ký ước trong cuộc đời nhạt nhoà
.
.
.
.
.
/43
|