Sư đoàn 315, Đại đội 17
Vùng đất Quảng Nam nắng cháy, một năm chỉ có hai mùa khô và mưa. Chiếc xe dừng lại ở cổng đại đội 17, sư đoàn 315.
Ở cổng đã có hai đồng chí đứng sẵn ở đó để đón mọi người.
- Chào thủ trưởng. Thủ trưởng vẫn khỏe chứ ạ? – Họ chạy lại bắt tay người đàn ông già đó
- Chào cậu. Tôi vẫn khỏe. Tôi cần gặp cậu ấy ngay bây giờ - Ông ấy nở một nụ cười với họ
- Cậu ấy đang ở bên trong nhà xe. Mời thủ trưởng và mọi người đi theo tôi
Họ đi theo bước chân của hai người đó. Hai người họ là đại đội trưởng và đại đội phó của đại đội 17 thuộc sư đoàn 315. Thao trường của sư đoàn rất rộng, hơn nữa còn được bao bọc bởi rừng núi nên đây là nơi thích hợp để che giấu đi những điều tối mật. Và là nơi mà thành viên tiếp theo đang hoạt động. Hòa.
............................................
Hòa – 22 tuổi – Nam – Chuyên gia vũ khí. Tham gia chương trình đào tạo bí mật do quân đội thực hiện. Tốt nghiệp quân hàm sĩ quan hậu cần. Quân hàm thiếu ý – Quân chủng hậu cần. Là một chuyên gia về vũ khí.
............................................
Phía trước mặt họ là dãy xe vận tải chuyên dụng của quân đội - xe tải nhẹ một cầu chủ động Gaz-53. Cả gara không hề thấy một bóng người nào bên trong đấy.
- Tôi nghĩ các cậu nói ở đây? Cậu ta đâu? – Người đàn ông già đó lên tiếng
- Thủ trưởng nhìn xuống dưới gầm xe thứ ba xem ạ.
Họ cùng hướng mắt theo cánh tay của đại đội phó. Đúng là dưới gầm xe thứ ba có một người. Người ấy đang cặm cụi dưới gầm xe.
- Cảm ơn các cậu. Chúng tôi sẽ tự lại đó – Ông ta quay sang nói với hai người họ
- Vâng thưa thủ trưởng. Vậy chúng tôi xin phép đi chuẩn bị bữa trưa cùng mọi người
- Cảm ơn các cậu
- Chào thủ trưởng
Rồi hai người ấy cũng đi còn họ thì tiến lại gần chỗ người đó.
Biệt thự hướng ra biển.
Sân cỏ tập trung.
Một đội không giống như bình thường. Một đội với 24 thành viên. Tất cả họ đều mặt đồng bộ quân phục tác chiến màu đen với các trang thiết bị cần thiết. Họ đã bịt mặt và chỉ để ra đôi mắt. Họ là đội tác chiến tinh nhuệ của tổ chức. Và sẽ tham gia vào một nhiệm vụ đặc biệt. Họ là đội Hắc Ảnh
............................................
Hắc Ảnh – đội tác chiến tinh nhuệ chịu sự chỉ huy trực tiếp của I thông qua Báo Gia. Họ có thể tác chiến đồng đội cũng như tác chiến độc lập. Được tuyển chọn trong các chiến binh tinh nhuệ nhất và đào tạo trong môi trường khắc nhiện mà đến tôi cũng chưa bao giờ biết đến. Họ chỉ biết tuân theo mệnh lệnh và thi hành dù cho đó là bất kỳ nhiệm vụ gì. Nhắc đến họ có lẽ là nỗi ám ảnh lớn nhất mà sau này tôi phải trải qua.
............................................
Căn phòng của I
Tất cả mọi người đều ở đó. Một cuộc họp quan trọng sắp bắt đầu.
- Chúng ta mới nhận được một tin tức hệ trọng mà cần gấp rút thực hiện ngay lập tức – I bắt đầu lên tiếng - Tôi gọi mọi người đến để thông báo rằng. Tiến sĩ Gatiau, một chuyên gia phần mềm quân sự, đang lưu vong ở Nam Phi đã bị bắt cóc vào tháng trước. Theo tin tình báo mà chúng ta mới sử lý và thu thập được. Ông ta đã bị IREAN bắt cóc và đang trên đường đến đây để thực hiện kế hoạch tiếp theo của chúng. Và ngay bây giờ đội Hắc Ảnh dưới sự chỉ huy trực tiếp của Báo Gia sẽ đi giải cứu cho tiến sĩ Gatiau và đưa ông ấy về chỗ chúng ta. Tôi cần mọi người chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị cho họ. Mọi người đã rõ chưa?
- Rõ - tất cả mọi người đều đồng thanh
- Lập tức tiến hành
Tất cả mọi người bắt đầu lao vào nhiệm vụ của mình. Báo Gia đi ngang qua tôi và nói
- H. Khoan đã
- Có chuyện gì vậy? Mày cần tao làm gì sao – Tôi quay lại nhăn mặt nhìn nó
- Đúng rồi. Tao cần mày làm một việc
- Nói đi
- Tao cần mày nghỉ ngơi.
- Sao lại vậy?
- Mày quá mệt mỏi rồi – Rồi ghé sát vào tai tôi – Mày hãy tranh thủ cơ hội này để tìm N.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện thì ở một góc khuất của biệt thự
- Là tiến sĩ Gatiau.
- Cậu chắc chứ? – tiếng ồm ồm vang lên từ đầu dây bên kia
- Vâng. Họ đang đưa đội Hắc Ảnh đi. Đội này không bình thường đâu ạ
- Họ sẽ tấn công vào lúc nào?
- Trên ...
.
.
.
.
.
To be continue
Vùng đất Quảng Nam nắng cháy, một năm chỉ có hai mùa khô và mưa. Chiếc xe dừng lại ở cổng đại đội 17, sư đoàn 315.
Ở cổng đã có hai đồng chí đứng sẵn ở đó để đón mọi người.
- Chào thủ trưởng. Thủ trưởng vẫn khỏe chứ ạ? – Họ chạy lại bắt tay người đàn ông già đó
- Chào cậu. Tôi vẫn khỏe. Tôi cần gặp cậu ấy ngay bây giờ - Ông ấy nở một nụ cười với họ
- Cậu ấy đang ở bên trong nhà xe. Mời thủ trưởng và mọi người đi theo tôi
Họ đi theo bước chân của hai người đó. Hai người họ là đại đội trưởng và đại đội phó của đại đội 17 thuộc sư đoàn 315. Thao trường của sư đoàn rất rộng, hơn nữa còn được bao bọc bởi rừng núi nên đây là nơi thích hợp để che giấu đi những điều tối mật. Và là nơi mà thành viên tiếp theo đang hoạt động. Hòa.
............................................
Hòa – 22 tuổi – Nam – Chuyên gia vũ khí. Tham gia chương trình đào tạo bí mật do quân đội thực hiện. Tốt nghiệp quân hàm sĩ quan hậu cần. Quân hàm thiếu ý – Quân chủng hậu cần. Là một chuyên gia về vũ khí.
............................................
Phía trước mặt họ là dãy xe vận tải chuyên dụng của quân đội - xe tải nhẹ một cầu chủ động Gaz-53. Cả gara không hề thấy một bóng người nào bên trong đấy.
- Tôi nghĩ các cậu nói ở đây? Cậu ta đâu? – Người đàn ông già đó lên tiếng
- Thủ trưởng nhìn xuống dưới gầm xe thứ ba xem ạ.
Họ cùng hướng mắt theo cánh tay của đại đội phó. Đúng là dưới gầm xe thứ ba có một người. Người ấy đang cặm cụi dưới gầm xe.
- Cảm ơn các cậu. Chúng tôi sẽ tự lại đó – Ông ta quay sang nói với hai người họ
- Vâng thưa thủ trưởng. Vậy chúng tôi xin phép đi chuẩn bị bữa trưa cùng mọi người
- Cảm ơn các cậu
- Chào thủ trưởng
Rồi hai người ấy cũng đi còn họ thì tiến lại gần chỗ người đó.
Biệt thự hướng ra biển.
Sân cỏ tập trung.
Một đội không giống như bình thường. Một đội với 24 thành viên. Tất cả họ đều mặt đồng bộ quân phục tác chiến màu đen với các trang thiết bị cần thiết. Họ đã bịt mặt và chỉ để ra đôi mắt. Họ là đội tác chiến tinh nhuệ của tổ chức. Và sẽ tham gia vào một nhiệm vụ đặc biệt. Họ là đội Hắc Ảnh
............................................
Hắc Ảnh – đội tác chiến tinh nhuệ chịu sự chỉ huy trực tiếp của I thông qua Báo Gia. Họ có thể tác chiến đồng đội cũng như tác chiến độc lập. Được tuyển chọn trong các chiến binh tinh nhuệ nhất và đào tạo trong môi trường khắc nhiện mà đến tôi cũng chưa bao giờ biết đến. Họ chỉ biết tuân theo mệnh lệnh và thi hành dù cho đó là bất kỳ nhiệm vụ gì. Nhắc đến họ có lẽ là nỗi ám ảnh lớn nhất mà sau này tôi phải trải qua.
............................................
Căn phòng của I
Tất cả mọi người đều ở đó. Một cuộc họp quan trọng sắp bắt đầu.
- Chúng ta mới nhận được một tin tức hệ trọng mà cần gấp rút thực hiện ngay lập tức – I bắt đầu lên tiếng - Tôi gọi mọi người đến để thông báo rằng. Tiến sĩ Gatiau, một chuyên gia phần mềm quân sự, đang lưu vong ở Nam Phi đã bị bắt cóc vào tháng trước. Theo tin tình báo mà chúng ta mới sử lý và thu thập được. Ông ta đã bị IREAN bắt cóc và đang trên đường đến đây để thực hiện kế hoạch tiếp theo của chúng. Và ngay bây giờ đội Hắc Ảnh dưới sự chỉ huy trực tiếp của Báo Gia sẽ đi giải cứu cho tiến sĩ Gatiau và đưa ông ấy về chỗ chúng ta. Tôi cần mọi người chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị cho họ. Mọi người đã rõ chưa?
- Rõ - tất cả mọi người đều đồng thanh
- Lập tức tiến hành
Tất cả mọi người bắt đầu lao vào nhiệm vụ của mình. Báo Gia đi ngang qua tôi và nói
- H. Khoan đã
- Có chuyện gì vậy? Mày cần tao làm gì sao – Tôi quay lại nhăn mặt nhìn nó
- Đúng rồi. Tao cần mày làm một việc
- Nói đi
- Tao cần mày nghỉ ngơi.
- Sao lại vậy?
- Mày quá mệt mỏi rồi – Rồi ghé sát vào tai tôi – Mày hãy tranh thủ cơ hội này để tìm N.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện thì ở một góc khuất của biệt thự
- Là tiến sĩ Gatiau.
- Cậu chắc chứ? – tiếng ồm ồm vang lên từ đầu dây bên kia
- Vâng. Họ đang đưa đội Hắc Ảnh đi. Đội này không bình thường đâu ạ
- Họ sẽ tấn công vào lúc nào?
- Trên ...
.
.
.
.
.
To be continue
/43
|