Lăng phu nhân trừng lớn mắt, tức giận đi đến chỗ Lăng Nhữ Nhi và Mạc Đình Quân, trực tiếp tách Lăng Ngữ Nhi ra khỏi Mạc Đình Quân. Đổi lại, Mạc phu nhân nhanh chóng đuổi theo Lăng Nhữ Y.
Mặc kệ phía này, bà đuổi theo Lăng Nhữ Y xuống đại sảnh, Lăng Nhữ Y ngồi vào xe rời đi, bà liền bắt một chiếc taxi yêu cầu đuổi theo chiếc xe phe trước.
Tách Lăng Nhữ Nhi ra khỏi Mạc Đình Quân, Lăng phu nhân tức giận giơ lên bàn tay giáng xuống gương mặt cô con gái nuôi xinh đẹp.
Chát.
Bà phung ra một câu "Vô sỉ."
"..." Lăng Nhữ Nhi đau đớn xoay lại gương mặt nhìn người mẹ đã từng yêu thương cô, bàn tay chạm lên gò má đang nóng rát đau đớn "Mẹ..."
"Cô có biết người này giờ đây là chồng của ai rồi không? Cô còn dám ở trước mọi người dính dáng đến cậu ta?" Lăng phu nhân nói lớn, mọi người nhìn bọn họ chăm chú bàn tán xì xầm không hiểu chuyện gì.
Lăng Nhữ Nhi nhếch môi khinh thường, nếu bà đã muốn ở trước mặt mọi người làm nhục cô, cô sẽ đem chuyện năm đó nói ra hết, xem xem là ai làm nhục ai, Lăng Nhữ Nhi trừng lên đôi mắt đỏ.
"Rõ ràng là mẹ âm mưu đuổi con đi, năm đó con và Đình Quân yêu nhau nhưng mẹ cứ bắt anh ấy cưới Nhữ Y, mẹ đuổi con đi để anh ấy cưới Nhữ Y, bây giờ mẹ lại nói như thể con là người phá đám?"
Lời nói của cô càng khiến mọi người kinh ngạc, Lăng phu nhân bị vạch trần chuyện cũ, bà ngược lại không cảm thấy hổ thẹn, bà giơ lên ngón tay trỏ chỉ vào người Lăng Nhữ Nhi.
"Đúng, tôi vì con gái tôi đuổi cô, nhưng hãy nhớ lúc đó cô và cậu Mạc đều đã định cưới nhau, đúng là tôi vì con gái tôi đuổi cô, nhưng chính cô tới ngày cưới mới bỏ đi. Chính vì vậy mà con gái tôi đến một cái đám cưới hoàn chỉnh cũng không có!"
Đám cưới năm đó thiệp mới khách mời đều chỉ biết cô dâu tên là Lăng Nhữ Nhi, váy cưới hoa cưới đều không phải sở thích của Lăng Nhữ Y mà là của Nhữ Nhi. Lăng Nhữ Y chỉ thế vào vị trí cô dâu trống mà gả cho anh, sau đó thì Mạc gia tạm thông báo rằng tên trên thiệp cưới là bị lỗi, thông bao con dâu của Mạc gia từ đó tên là Lăng Nhữ Y. Chỉ một cái thông báo nhỏ thay đổi thân phận cô dâu, Lăng Nhữ Y chẳng hề có một cái đám cưới hoàn chỉnh nào.
"Năm đó tôi đúng là có đuổi cô, nhưng cô không bỏ đi thì đâu có ngày này, tôi có đuổi nhưng cô không bỏ đi thì tôi có thể làm gì được cô? Chính cô đã tự rời đi ngay trước hôn lễ. Con gái của tôi... Mới đành phải thế vào."
Con gái của tôi, con gái của tôi, nghe thật chói tai, Lăng Nhữ Nhi trừng lớn mắt, không quan tâm mọi người xung quanh quát lớn.
"Là do bà ép tôi rời đi, ngày hôm đó là do bà ép tôi rời đi."
"Cô..." Lăng phu nhân tức giận đến tím tái.
Lăng Nhữ Nhi không đôi co với bà nữa, cô xoay người lại nhìn Mạc Đình Quân, cô nắm lấy tay anh một cách chân thành.
"Anh Quân, em về rồi, lần này em sẽ không bỏ anh đi nữa đâu."
Mạc Đình Quân nhìn cô, xao động trong mắt chỉ là một tia thoáng qua cho người cũ, dù gì đây cũng là tiệc mừng của ông nội. Không thể làm nào loạn nữa, anh gỡ tay Lăng Nhữ Nhi ra, nhìn sang Lăng phu nhân rồi nhìn lại cô.
"Đừng loạn nữa."
"Anh..." Lăng Nhữ Nhi rưng rưng trên mắt giọt nước lấp lánh, lần nữa nắm lấy tay anh "Em về rồi, anh đừng bỏ em."
Mạc Đình Quân khẽ cười, giành cho Lăng Nhữ Nhi vẫn còn một chút gì đó nhớ nhung, khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, anh đã mỉm cười thật nhẹ nhõm.
Mừng vì cô vẫn còn sống, lại còn xinh đẹp như vậy. Anh đã lo lắng cuộc sống ác nghiệt này sẽ đối xử tàn khốc với cô, anh còn sợ cô khi bỏ đi đã nghĩ không thông mà bỏ mạng ở đâu đó. Cho nên lúc nhìn thấy cô đứng trên sân khấu, anh đã vui mừng biết bao, vui mừng vì cô vẫn sống, còn xin đẹp như vậy, chắc chẳn cuộc sống mấy năm qua cũng rất tốt.
Anh nhìn cô, ôn nhu trên ánh mắt vẫn nhẹ nhàng, anh nắm lấy tay cô thật dịu dàng, lần nữa gỡ ra.
"Hôm nay là mừng thọ của ông nội, em đừng làm loạn nữa, chuyện này để nói sau, bây giờ đừng loạn thọ tiệc của ông nữa."
Gỡ ra tay cô, Mạc Đình Quân lui một bước chân, cách xa cô một chút, chẳng hiểu vì sao hạnh động lúc này của anh lại y hệt Lăng Nhữ Y vừa rồi. Điện thoại trong túi anh rung lên liên hồi, Mạc Đình Quân vội cười, xoay người cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
"Đình Quân, con mau trở về đây, Nhữ Y con bé gom hết quần áo rồi muốn bỏ đi, mẹ ngăn thế nào cũng không được."
Vừa mới nghe máy, tim anh lập tức căng thẳng, anh vội vàng hướng thẳng xuống nhà xe, bước chân vội vàng sảy bước dài.
"Mẹ ngăn cô ấy lại, con lập tức trở về."
Anh rời khỏi tầng tiệc đó, Lăng Nhữ Nhi cũng vừa chạy ra khỏi bữa tiệc, khi cô chạy ra, xung quanh đã không còn bóng dáng Mạc Đình Quân nữa.
...
"Nhữ Y, Nhữ Y à, con nghe mẹ nói đã..." Mạc phu nhân ngăn cản cô lấy quần áo bỏ vào vali, mặc cho phu nhân giành giật quần áo của cô, cô vẫn cứ liên tục lấy quần áo của mình ra khỏi tủ ném vào vali.
Cô nhồi tất cả quần áo của mình vào vali lớn, vừa nhồi nước mắt từ trên hai hốc mắt cứ rơi xuống, rơi tách tách xuống vải vóc. Lăng Nhữ Y cũng chẳng than hay khóc, mặc cho nước mắt kia như suối chảy, cô vẫn im lặng không cất ra tiếng khóc nào. Nhồi xong quần áo vào vali, cô mới thở ra một hơi nhẹ hững.
Mạc phu nhân lập tức cướp lấy túi hành lý của cô, bà kéo túi hành lý tránh xa cô, nói nhanh.
"Con đừng như vậy, con đang rất hoảng loạn, con không được đi đâu cả."
"Mẹ trả cho con" Lăng Nhữ Y muốn đòi lại hành lý, cô đi đến gần Mạc phu nhân, bà lập tức kéo chiếc vali tránh xa cô.
"Mẹ trả lại cho con đi, chị trở về rồi..." Chị trở về là lúc cô phải đi rồi, cô đã chẳng còn ý nghĩ gì nữa, cô thở ra hơi nặng trĩu, bước lên một bước mẹ Mạc liền kéo vali tránh đi một bước.
Mạc phu nhân biết chứ, bà biết chuyện của ba đứa nhỏ này, năm đó Lăng Nhữ Nhi bỏ đi, Mạc Đình Quân phải cưới Lăng Nhữ Y, con trai bà đã vô cùng phẩn nộ. Bà biết con trai không thương Lăng Nhữ Y, bà cũng biết cô thương con trai bà mới cam chịu ở bên cạnh anh mấy năm qua.
Bà biết cô đau khổ, nhưng con trai bà cũng chỉ vừa mới tìm thấy nụ cười gần đây, nhờ có cô, con trai bà mới vui vẻ một chút, mới quên đi đau buồn kia. Giờ cô lại bỏ đi sao? Lặp lại chuyện năm cũ trên người con trai bà sao? Bà sẽ không để cô đi.
"Con đừng đi, Nhữ Y à, mẹ biết trước đây thằng Quân nó không tốt với con, nhưng mà gần đây con cũng thấy, Quân nó rất tốt với con mà, mẹ biết... Mẹ nhìn là biết, thằng Quân nó mới vừa vui vẻ lại, con đã giúp nó vui vẻ lại, mẹ biết nó cũng có tình cảm với con, nó vừa mới mở lòng với con, con không thể cứ thế bỏ đi được."
Lăng Nhữ Y dừng lại hành động đuổi theo bà, cô đứng như bức tượng đồng, gương mặt cô trắng bệch, hai dòng nước mắt chạy lăn tăn trên gò má lấp lánh. Câu nói của mẹ làm cho tim cô ngừng lại nhịp đập, cô nhìn mẹ, mơ hồ nhìn mẹ.
Có tình cảm... Có tình cảm với cô sao?
Lăng Nhữ Y cười trừ, hàng nước mắt lấp lánh đôi mắt chỉ có bi thương, cô lắc nhẹ đầu, giọng nói thấp thấp đáp lại lời mẹ, với trái tim đang nghẹn ngào, giọng cô thật run rẩy.
"Không... Mẹ ơi... Anh ấy không thương con."
Mạc phu nhân nhìn con gái đau lòng, bà cũng nghẹn ngào.
"Nhữ Y à... Mẹ biết trước đây con trai mẹ đã làm khổ con, mẹ biết, đúng là trước đây nó không thương con. Nhưng bây giờ mẹ có thể chắc chắn với con, mẹ chắc chắn thằng Quân có tình cảm với con, nó vừa mới mở lòng với con một chút, con lại bỏ nó đi sao con?"
Lăng Nhữ Y mím lại cánh môi, ngăn chặn nghẹn ngào cay đắng ở lòng ngực, cô nắm chặt hai tay thành quả đấm. Đôi mắt cứ ứa ra nóng hổi, Mạc phu nhân nhìn thấy cô kiềm cự nước mắt.
Bà nhìn cô với gương mặt đau khổ, bà cũng buồn bã.
"Con không nhìn thấy sao? Gần đây nó luôn rất dịu dàng chăm sóc con mà, con không nhìn thấy nó luôn tươi cười vui vẻ mỗi khi nhìn thấy con sao? Con không cảm thấy được tình cảm trong mắt nó sao? Con không thấy được nhưng mẹ thì có, mẹ nhìn thấy, nó thương con mà Nhữ Y. Con đừng vội đi, đợi nó về được không?"
Lời nói của mẹ khiến cho tâm thất Lăng Nhữ Y run lên, những xao xuyến bồi hồi cô đã từ chối bùng cháy dữ dội. Cô chỉ càng lắc đầu mạnh hơn để chối bỏ cảm xúc cháy bỏng trong lòng, chối bỏ những lời mẹ nói, tóc dài lay lay theo cái lắc đầu, nước mắt cũng vấy ra.
"Anh ấy không thương con... Mẹ nhầm rồi... Trước đó con cũng từng vì cảm giác của anh ấy mà hiểu nhầm, con tưởng là anh đang dùng con để nhớ nhung về chị... Anh ấy đã nói với con là không phải, anh không dùng con để nhớ về chị... Vậy thì tình cảm ấy của anh giành cho con thì có thể từ đâu mà có chứ?"
Lăng Nhữ Y thở ra hơi nặng, trên đời này cô không bao giờ dám nghĩ đến một ngày anh sẽ yêu thương cô, cô không dám cầu đến tình cảm của anh sẽ giành cho mình. Cho nên khi anh thật sự mang tình cảm, mang dịu dàng giành cho cô, cô chỉ có thể hiểu lầm.
Tình cảm của anh giành cho cô ư?
Làm sao mà dám cầu... Nếu không vì anh dùng cô để thương nhớ chị, thì chỉ có thể...
Lăng Nhữ Y nhìn mẹ, hàng nước mắt như giọt máu nóng chạy xuống gò má bỏng rát.
"Tình cảm... Người ở trong trái tim anh ấy chỉ có một mình chị thì lấy đâu ra chỗ cho con... Những thứ anh ấy giành cho con... Chỉ là thương hại thôi. Chỉ có thương hại thôi mẹ ơi... Anh ấy chỉ là cảm thấy tội lỗi vì những chuyện anh ấy làm với con, tình cảm à... Hoàn toàn không có..."
"Con sao lại nói như thế? Rõ ràng là thằng Quân nó thương con."
Lăng Nhữ Y càng lắc đầu mạnh, hai tay cô buông ra túm lấy gấu váy siết chặt, hai hàng mi ướt đẫm ứa ra nước mắt lấp lánh, gương mặt cô nhăn nhó đau khổ, khẩn khoản nhìn mẹ mà cầu xin.
"Mẹ ơi... Mẹ thương con... Mẹ để cho con đi đi."
Mạc phu nhân chau mài, nhìn con gái đau khổ, bà cũng đau lòng, nhưng bà không thể.
"Mẹ thương con nhưng mẹ... Cũng thương con trai mẹ, hồi chị con bỏ nó đi, nó đã đau buồn đủ rồi. Nó chỉ vừa mới mở lòng với con, bây giờ con lại bỏ nó đi sao?"
Cạch.
Cửa phòng ngủ bật vội ra, Mạc Đình Quân với gương mặt hoảng vội xuất hiện, Mạc phu nhân lập tức mừng rỡ.
"Con về rồi, may quá, con mau ngăn cản Nhữ Y, con bé muốn bỏ đi."
Mạc Đình Quân vì trở về vội vã, hơi thở gấp gáp nặng trĩu, anh nhìn mẹ, nâng ra nụ cười.
"Con biết rồi, mẹ ra ngoài đi."
Mạc phu nhân gật đầu, quay về nhìn Nhữ Y, bà buồn bã quay đầu rời khỏi phòng ngủ, nhường lại không gian cho hai đứa con nhỏ.
Mạc Đình Quân nhìn cô trong hàng nước mắt, anh chau mày, hơi thở dốc mệt khẽ hỏi.
"Em muốn đi đâu?"
Anh lại còn hỏi sao, đơn nhiên cô sẽ đi đến một nơi mà không ai có thể tìm đến, đến một nơi bình yên vắng lặng, nơi mà cô có thể vứt bỏ những muộn phiền. Cô nhìn anh, đôi mắt bi thương giương ra nụ cười khả ái, hai cảm xúc đối nghịch trên gương mặt nhỏ, mắt cô chỉ có thê lương nước mắt lấp lánh, môi cô lại tươi cười rạng rỡ như nắng ban mai.
"Em muốn đi... Đến một nơi nào đó chỉ cần... Không có anh, không có chị. Chỉ cần đến nơi nào đó không có anh và chị ấy, nơi đó sẽ không có đau khổ nữa."
"Lăng Nhữ Y" Anh thốt lên tên cô, mắt ánh lên tia giận dữ nhưng rất nhanh biến mất, trong mắt anh chỉ có sự yếu đuối níu kéo "Anh đã nói, trừ khi anh chán ghét em, trừ khi anh đuổi em đi, em không được phép rời khỏi anh, em có nghe hay là không? Em có cần anh lặp lại thêm một lần nữa không?"
Đứng trước tức giận của anh, Lăng Nhữ Y cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, cô siết chặt hai bên gấu váy, lòng ngực tê dại phập phòng, nâng lên mắt đẹp, giọng nói cô run run nhỏ nhỏ.
"Cũng gần bốn năm rồi... Chị cũng đã trở về rồi... Anh buông tha cho em đi được không?"
Cô đã giam giữ anh bốn năm, cô đã giam giữ chính mình cũng đã bốn năm, giờ đây chị trở về rồi, cô không muốn tiếp tục đau khổ này nữa, cô hít vào một hơi thật sâu, kiềm ném lại run rẩy nói ra một câu thật hoàn chỉnh.
"Em không ép anh nữa, bốn năm cũng đủ mãn nguyện cho em rồi, em không bó buộc em và anh nữa, tình yêu của anh đã về rồi, anh cũng nên buông tha cho em đi, chúng ta đừng gò bó nhau nữa. Em buông bỏ anh, anh buông tha em đi."
"Em muốn bỏ anh đi? Em không còn yêu anh nữa sao?" Mạc Đình Quân nắm chặt bàn tay thành quả đấm, giọng nói trầm trầm ồ ồ tức giận xen lẫn khó chịu, rõ ràng trước đây cô là người cầu mong tình cảm của anh, bây giờ cô lại là người cầu xin anh buông bỏ, cô muốn rời khỏi anh đến như thế sao?
Lăng Nhữ Y thục lùi một bước chân, kiên định nụ cười trên môi vụt tắt, cô chỉ có thể nở ra một nụ cười méo mó thê lương, trái tim đã chết trở nên thật nặng, nặng trĩu trì trệ ở trên ngực, cô nhìn anh bằng thê lương, bằng khổ đau tiếc nuối, không một tia yêu thương nào hiện hữu, nụ cười trên môi chỉ có chưa xót.
Không còn yêu anh nữa sao?
Cô đáp thật khẽ, nước mắt tuông xuống, đau khổ nấc lên tiếng khóc đau điếng của trái tim.
"Tình yêu của em... Chết rồi... Chết mất rồi... Chết từ lúc... Anh tước bỏ đi đứa nhỏ, tình yêu của em... Đi theo đứa nhỏ ấy mà chết rồi."
Mặc kệ phía này, bà đuổi theo Lăng Nhữ Y xuống đại sảnh, Lăng Nhữ Y ngồi vào xe rời đi, bà liền bắt một chiếc taxi yêu cầu đuổi theo chiếc xe phe trước.
Tách Lăng Nhữ Nhi ra khỏi Mạc Đình Quân, Lăng phu nhân tức giận giơ lên bàn tay giáng xuống gương mặt cô con gái nuôi xinh đẹp.
Chát.
Bà phung ra một câu "Vô sỉ."
"..." Lăng Nhữ Nhi đau đớn xoay lại gương mặt nhìn người mẹ đã từng yêu thương cô, bàn tay chạm lên gò má đang nóng rát đau đớn "Mẹ..."
"Cô có biết người này giờ đây là chồng của ai rồi không? Cô còn dám ở trước mọi người dính dáng đến cậu ta?" Lăng phu nhân nói lớn, mọi người nhìn bọn họ chăm chú bàn tán xì xầm không hiểu chuyện gì.
Lăng Nhữ Nhi nhếch môi khinh thường, nếu bà đã muốn ở trước mặt mọi người làm nhục cô, cô sẽ đem chuyện năm đó nói ra hết, xem xem là ai làm nhục ai, Lăng Nhữ Nhi trừng lên đôi mắt đỏ.
"Rõ ràng là mẹ âm mưu đuổi con đi, năm đó con và Đình Quân yêu nhau nhưng mẹ cứ bắt anh ấy cưới Nhữ Y, mẹ đuổi con đi để anh ấy cưới Nhữ Y, bây giờ mẹ lại nói như thể con là người phá đám?"
Lời nói của cô càng khiến mọi người kinh ngạc, Lăng phu nhân bị vạch trần chuyện cũ, bà ngược lại không cảm thấy hổ thẹn, bà giơ lên ngón tay trỏ chỉ vào người Lăng Nhữ Nhi.
"Đúng, tôi vì con gái tôi đuổi cô, nhưng hãy nhớ lúc đó cô và cậu Mạc đều đã định cưới nhau, đúng là tôi vì con gái tôi đuổi cô, nhưng chính cô tới ngày cưới mới bỏ đi. Chính vì vậy mà con gái tôi đến một cái đám cưới hoàn chỉnh cũng không có!"
Đám cưới năm đó thiệp mới khách mời đều chỉ biết cô dâu tên là Lăng Nhữ Nhi, váy cưới hoa cưới đều không phải sở thích của Lăng Nhữ Y mà là của Nhữ Nhi. Lăng Nhữ Y chỉ thế vào vị trí cô dâu trống mà gả cho anh, sau đó thì Mạc gia tạm thông báo rằng tên trên thiệp cưới là bị lỗi, thông bao con dâu của Mạc gia từ đó tên là Lăng Nhữ Y. Chỉ một cái thông báo nhỏ thay đổi thân phận cô dâu, Lăng Nhữ Y chẳng hề có một cái đám cưới hoàn chỉnh nào.
"Năm đó tôi đúng là có đuổi cô, nhưng cô không bỏ đi thì đâu có ngày này, tôi có đuổi nhưng cô không bỏ đi thì tôi có thể làm gì được cô? Chính cô đã tự rời đi ngay trước hôn lễ. Con gái của tôi... Mới đành phải thế vào."
Con gái của tôi, con gái của tôi, nghe thật chói tai, Lăng Nhữ Nhi trừng lớn mắt, không quan tâm mọi người xung quanh quát lớn.
"Là do bà ép tôi rời đi, ngày hôm đó là do bà ép tôi rời đi."
"Cô..." Lăng phu nhân tức giận đến tím tái.
Lăng Nhữ Nhi không đôi co với bà nữa, cô xoay người lại nhìn Mạc Đình Quân, cô nắm lấy tay anh một cách chân thành.
"Anh Quân, em về rồi, lần này em sẽ không bỏ anh đi nữa đâu."
Mạc Đình Quân nhìn cô, xao động trong mắt chỉ là một tia thoáng qua cho người cũ, dù gì đây cũng là tiệc mừng của ông nội. Không thể làm nào loạn nữa, anh gỡ tay Lăng Nhữ Nhi ra, nhìn sang Lăng phu nhân rồi nhìn lại cô.
"Đừng loạn nữa."
"Anh..." Lăng Nhữ Nhi rưng rưng trên mắt giọt nước lấp lánh, lần nữa nắm lấy tay anh "Em về rồi, anh đừng bỏ em."
Mạc Đình Quân khẽ cười, giành cho Lăng Nhữ Nhi vẫn còn một chút gì đó nhớ nhung, khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, anh đã mỉm cười thật nhẹ nhõm.
Mừng vì cô vẫn còn sống, lại còn xinh đẹp như vậy. Anh đã lo lắng cuộc sống ác nghiệt này sẽ đối xử tàn khốc với cô, anh còn sợ cô khi bỏ đi đã nghĩ không thông mà bỏ mạng ở đâu đó. Cho nên lúc nhìn thấy cô đứng trên sân khấu, anh đã vui mừng biết bao, vui mừng vì cô vẫn sống, còn xin đẹp như vậy, chắc chẳn cuộc sống mấy năm qua cũng rất tốt.
Anh nhìn cô, ôn nhu trên ánh mắt vẫn nhẹ nhàng, anh nắm lấy tay cô thật dịu dàng, lần nữa gỡ ra.
"Hôm nay là mừng thọ của ông nội, em đừng làm loạn nữa, chuyện này để nói sau, bây giờ đừng loạn thọ tiệc của ông nữa."
Gỡ ra tay cô, Mạc Đình Quân lui một bước chân, cách xa cô một chút, chẳng hiểu vì sao hạnh động lúc này của anh lại y hệt Lăng Nhữ Y vừa rồi. Điện thoại trong túi anh rung lên liên hồi, Mạc Đình Quân vội cười, xoay người cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
"Đình Quân, con mau trở về đây, Nhữ Y con bé gom hết quần áo rồi muốn bỏ đi, mẹ ngăn thế nào cũng không được."
Vừa mới nghe máy, tim anh lập tức căng thẳng, anh vội vàng hướng thẳng xuống nhà xe, bước chân vội vàng sảy bước dài.
"Mẹ ngăn cô ấy lại, con lập tức trở về."
Anh rời khỏi tầng tiệc đó, Lăng Nhữ Nhi cũng vừa chạy ra khỏi bữa tiệc, khi cô chạy ra, xung quanh đã không còn bóng dáng Mạc Đình Quân nữa.
...
"Nhữ Y, Nhữ Y à, con nghe mẹ nói đã..." Mạc phu nhân ngăn cản cô lấy quần áo bỏ vào vali, mặc cho phu nhân giành giật quần áo của cô, cô vẫn cứ liên tục lấy quần áo của mình ra khỏi tủ ném vào vali.
Cô nhồi tất cả quần áo của mình vào vali lớn, vừa nhồi nước mắt từ trên hai hốc mắt cứ rơi xuống, rơi tách tách xuống vải vóc. Lăng Nhữ Y cũng chẳng than hay khóc, mặc cho nước mắt kia như suối chảy, cô vẫn im lặng không cất ra tiếng khóc nào. Nhồi xong quần áo vào vali, cô mới thở ra một hơi nhẹ hững.
Mạc phu nhân lập tức cướp lấy túi hành lý của cô, bà kéo túi hành lý tránh xa cô, nói nhanh.
"Con đừng như vậy, con đang rất hoảng loạn, con không được đi đâu cả."
"Mẹ trả cho con" Lăng Nhữ Y muốn đòi lại hành lý, cô đi đến gần Mạc phu nhân, bà lập tức kéo chiếc vali tránh xa cô.
"Mẹ trả lại cho con đi, chị trở về rồi..." Chị trở về là lúc cô phải đi rồi, cô đã chẳng còn ý nghĩ gì nữa, cô thở ra hơi nặng trĩu, bước lên một bước mẹ Mạc liền kéo vali tránh đi một bước.
Mạc phu nhân biết chứ, bà biết chuyện của ba đứa nhỏ này, năm đó Lăng Nhữ Nhi bỏ đi, Mạc Đình Quân phải cưới Lăng Nhữ Y, con trai bà đã vô cùng phẩn nộ. Bà biết con trai không thương Lăng Nhữ Y, bà cũng biết cô thương con trai bà mới cam chịu ở bên cạnh anh mấy năm qua.
Bà biết cô đau khổ, nhưng con trai bà cũng chỉ vừa mới tìm thấy nụ cười gần đây, nhờ có cô, con trai bà mới vui vẻ một chút, mới quên đi đau buồn kia. Giờ cô lại bỏ đi sao? Lặp lại chuyện năm cũ trên người con trai bà sao? Bà sẽ không để cô đi.
"Con đừng đi, Nhữ Y à, mẹ biết trước đây thằng Quân nó không tốt với con, nhưng mà gần đây con cũng thấy, Quân nó rất tốt với con mà, mẹ biết... Mẹ nhìn là biết, thằng Quân nó mới vừa vui vẻ lại, con đã giúp nó vui vẻ lại, mẹ biết nó cũng có tình cảm với con, nó vừa mới mở lòng với con, con không thể cứ thế bỏ đi được."
Lăng Nhữ Y dừng lại hành động đuổi theo bà, cô đứng như bức tượng đồng, gương mặt cô trắng bệch, hai dòng nước mắt chạy lăn tăn trên gò má lấp lánh. Câu nói của mẹ làm cho tim cô ngừng lại nhịp đập, cô nhìn mẹ, mơ hồ nhìn mẹ.
Có tình cảm... Có tình cảm với cô sao?
Lăng Nhữ Y cười trừ, hàng nước mắt lấp lánh đôi mắt chỉ có bi thương, cô lắc nhẹ đầu, giọng nói thấp thấp đáp lại lời mẹ, với trái tim đang nghẹn ngào, giọng cô thật run rẩy.
"Không... Mẹ ơi... Anh ấy không thương con."
Mạc phu nhân nhìn con gái đau lòng, bà cũng nghẹn ngào.
"Nhữ Y à... Mẹ biết trước đây con trai mẹ đã làm khổ con, mẹ biết, đúng là trước đây nó không thương con. Nhưng bây giờ mẹ có thể chắc chắn với con, mẹ chắc chắn thằng Quân có tình cảm với con, nó vừa mới mở lòng với con một chút, con lại bỏ nó đi sao con?"
Lăng Nhữ Y mím lại cánh môi, ngăn chặn nghẹn ngào cay đắng ở lòng ngực, cô nắm chặt hai tay thành quả đấm. Đôi mắt cứ ứa ra nóng hổi, Mạc phu nhân nhìn thấy cô kiềm cự nước mắt.
Bà nhìn cô với gương mặt đau khổ, bà cũng buồn bã.
"Con không nhìn thấy sao? Gần đây nó luôn rất dịu dàng chăm sóc con mà, con không nhìn thấy nó luôn tươi cười vui vẻ mỗi khi nhìn thấy con sao? Con không cảm thấy được tình cảm trong mắt nó sao? Con không thấy được nhưng mẹ thì có, mẹ nhìn thấy, nó thương con mà Nhữ Y. Con đừng vội đi, đợi nó về được không?"
Lời nói của mẹ khiến cho tâm thất Lăng Nhữ Y run lên, những xao xuyến bồi hồi cô đã từ chối bùng cháy dữ dội. Cô chỉ càng lắc đầu mạnh hơn để chối bỏ cảm xúc cháy bỏng trong lòng, chối bỏ những lời mẹ nói, tóc dài lay lay theo cái lắc đầu, nước mắt cũng vấy ra.
"Anh ấy không thương con... Mẹ nhầm rồi... Trước đó con cũng từng vì cảm giác của anh ấy mà hiểu nhầm, con tưởng là anh đang dùng con để nhớ nhung về chị... Anh ấy đã nói với con là không phải, anh không dùng con để nhớ về chị... Vậy thì tình cảm ấy của anh giành cho con thì có thể từ đâu mà có chứ?"
Lăng Nhữ Y thở ra hơi nặng, trên đời này cô không bao giờ dám nghĩ đến một ngày anh sẽ yêu thương cô, cô không dám cầu đến tình cảm của anh sẽ giành cho mình. Cho nên khi anh thật sự mang tình cảm, mang dịu dàng giành cho cô, cô chỉ có thể hiểu lầm.
Tình cảm của anh giành cho cô ư?
Làm sao mà dám cầu... Nếu không vì anh dùng cô để thương nhớ chị, thì chỉ có thể...
Lăng Nhữ Y nhìn mẹ, hàng nước mắt như giọt máu nóng chạy xuống gò má bỏng rát.
"Tình cảm... Người ở trong trái tim anh ấy chỉ có một mình chị thì lấy đâu ra chỗ cho con... Những thứ anh ấy giành cho con... Chỉ là thương hại thôi. Chỉ có thương hại thôi mẹ ơi... Anh ấy chỉ là cảm thấy tội lỗi vì những chuyện anh ấy làm với con, tình cảm à... Hoàn toàn không có..."
"Con sao lại nói như thế? Rõ ràng là thằng Quân nó thương con."
Lăng Nhữ Y càng lắc đầu mạnh, hai tay cô buông ra túm lấy gấu váy siết chặt, hai hàng mi ướt đẫm ứa ra nước mắt lấp lánh, gương mặt cô nhăn nhó đau khổ, khẩn khoản nhìn mẹ mà cầu xin.
"Mẹ ơi... Mẹ thương con... Mẹ để cho con đi đi."
Mạc phu nhân chau mài, nhìn con gái đau khổ, bà cũng đau lòng, nhưng bà không thể.
"Mẹ thương con nhưng mẹ... Cũng thương con trai mẹ, hồi chị con bỏ nó đi, nó đã đau buồn đủ rồi. Nó chỉ vừa mới mở lòng với con, bây giờ con lại bỏ nó đi sao?"
Cạch.
Cửa phòng ngủ bật vội ra, Mạc Đình Quân với gương mặt hoảng vội xuất hiện, Mạc phu nhân lập tức mừng rỡ.
"Con về rồi, may quá, con mau ngăn cản Nhữ Y, con bé muốn bỏ đi."
Mạc Đình Quân vì trở về vội vã, hơi thở gấp gáp nặng trĩu, anh nhìn mẹ, nâng ra nụ cười.
"Con biết rồi, mẹ ra ngoài đi."
Mạc phu nhân gật đầu, quay về nhìn Nhữ Y, bà buồn bã quay đầu rời khỏi phòng ngủ, nhường lại không gian cho hai đứa con nhỏ.
Mạc Đình Quân nhìn cô trong hàng nước mắt, anh chau mày, hơi thở dốc mệt khẽ hỏi.
"Em muốn đi đâu?"
Anh lại còn hỏi sao, đơn nhiên cô sẽ đi đến một nơi mà không ai có thể tìm đến, đến một nơi bình yên vắng lặng, nơi mà cô có thể vứt bỏ những muộn phiền. Cô nhìn anh, đôi mắt bi thương giương ra nụ cười khả ái, hai cảm xúc đối nghịch trên gương mặt nhỏ, mắt cô chỉ có thê lương nước mắt lấp lánh, môi cô lại tươi cười rạng rỡ như nắng ban mai.
"Em muốn đi... Đến một nơi nào đó chỉ cần... Không có anh, không có chị. Chỉ cần đến nơi nào đó không có anh và chị ấy, nơi đó sẽ không có đau khổ nữa."
"Lăng Nhữ Y" Anh thốt lên tên cô, mắt ánh lên tia giận dữ nhưng rất nhanh biến mất, trong mắt anh chỉ có sự yếu đuối níu kéo "Anh đã nói, trừ khi anh chán ghét em, trừ khi anh đuổi em đi, em không được phép rời khỏi anh, em có nghe hay là không? Em có cần anh lặp lại thêm một lần nữa không?"
Đứng trước tức giận của anh, Lăng Nhữ Y cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, cô siết chặt hai bên gấu váy, lòng ngực tê dại phập phòng, nâng lên mắt đẹp, giọng nói cô run run nhỏ nhỏ.
"Cũng gần bốn năm rồi... Chị cũng đã trở về rồi... Anh buông tha cho em đi được không?"
Cô đã giam giữ anh bốn năm, cô đã giam giữ chính mình cũng đã bốn năm, giờ đây chị trở về rồi, cô không muốn tiếp tục đau khổ này nữa, cô hít vào một hơi thật sâu, kiềm ném lại run rẩy nói ra một câu thật hoàn chỉnh.
"Em không ép anh nữa, bốn năm cũng đủ mãn nguyện cho em rồi, em không bó buộc em và anh nữa, tình yêu của anh đã về rồi, anh cũng nên buông tha cho em đi, chúng ta đừng gò bó nhau nữa. Em buông bỏ anh, anh buông tha em đi."
"Em muốn bỏ anh đi? Em không còn yêu anh nữa sao?" Mạc Đình Quân nắm chặt bàn tay thành quả đấm, giọng nói trầm trầm ồ ồ tức giận xen lẫn khó chịu, rõ ràng trước đây cô là người cầu mong tình cảm của anh, bây giờ cô lại là người cầu xin anh buông bỏ, cô muốn rời khỏi anh đến như thế sao?
Lăng Nhữ Y thục lùi một bước chân, kiên định nụ cười trên môi vụt tắt, cô chỉ có thể nở ra một nụ cười méo mó thê lương, trái tim đã chết trở nên thật nặng, nặng trĩu trì trệ ở trên ngực, cô nhìn anh bằng thê lương, bằng khổ đau tiếc nuối, không một tia yêu thương nào hiện hữu, nụ cười trên môi chỉ có chưa xót.
Không còn yêu anh nữa sao?
Cô đáp thật khẽ, nước mắt tuông xuống, đau khổ nấc lên tiếng khóc đau điếng của trái tim.
"Tình yêu của em... Chết rồi... Chết mất rồi... Chết từ lúc... Anh tước bỏ đi đứa nhỏ, tình yêu của em... Đi theo đứa nhỏ ấy mà chết rồi."
/121
|