Ánh nắng bắt đầu xuyên qua kẽ lá, óng ánh những tia sáng đủ màu sắc trên từng phiến lá xanh báo hiệu cho một ngày mới tràn đầy sức sống của các cô cậu học trò đang tung tăng những bước chân tới trường.
Hôm nay Thiên Thy đến trường sớm hơn mọi hôm, dư âm của những bước nhảy tối qua vẫn còn, . Đó là buổi tối vui vẻ nhất đối với cô từ trước tới giờ, tất cả số tiền nhận được từ khán giả, Thiên Thy và Bảo Duy đã dùng nó để mua thức ăn cho những đứa trẻ lang thang nằm dưới gầm cầu gần đó. Chúng là những số phận đáng thương cần sự giúp đỡ của mọi người chứ không phải là những cái nhìn khinh bỉ xa lánh.
- Hey, hôm nay chị có vẻ vui nhỉ- vừa bước chân vào tới cổng trường, Thiên Thy đã bị giật mình bởi cánh tay ai đó khoác lên vai.
- Chị của em thì ngày nào chả vui ? – nháy mắt với cậu em tinh nghịch, Thiên Thy buông câu nói dối thật thản nhiên, đôi mắt tròn ngước lên đón những hạt nắng ánh lên tia gian xảo.
- Sai rồi, chị chỉ vui khi có em ở bên thôi.- vẫn giữ nguyên nét tinh nghịch trong ánh mắt, đôi môi mỏng của Bảo Duy khoét thành một nụ cười còn gian xảo hơn.
- Chị biết em thích uống milo, nhưng đừng uống nhiều quá, không tốt đâu em.
- Milo?... Này, ý chị nói em tự tin như uống milo chứ gì?- Bảo Duy ngớ người nhìn cô chị đang ung dung bước đi bỏ lại cậu ở phía sau rồi hét toáng lên khiến bao cặp mắt ở sân trường đều ngoái lại nhìn cậu như vật thể lạ.
Đúng thật là Thiên Thy, dù cậu có ranh ma cỡ nào thì cũng không bằng người chị lắm chiêu này, khuôn miệng bật ra một nụ cười đẹp như ánh ban mai, Bảo Duy rảo bước mặc kệ những đôi mắt vẫn chưa rời khỏi người mà mới trước đó vài phút là một vật thể lạ nhưng bây giờ lại trở thành một thiên thần với nụ cười tỏa nắng…. nhưng trong vô vàn ánh mắt đang hướng về phía cậu thì đâu đó có một ánh nhìn chứa đầy sự ghen tức.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Trúc Anh ơi, Trúc Anh, biết tin gì chưa, ngày mai Jonh về trường mình á ! Ngày mai anh ấy về thăm trường mình.
- Hả, thật sao? Nhưng sao anh ấy lại về thăm trường mình? – cả căn tin đều bị các cô nàng làm rộ lên, những cái đầu tò mò đều quay về phía họ, nhưng ở trong đây có ai là không tò mò đâu nhỉ?
- Thì Jonh là học sinh cũ của trường mình mà, tối mai sẽ có buổi biểu diễn của anh ấy ở sân trường đấy!
- Thế thì tuyệt quá còn gì ,vậy thì tối mai nhất định tớ sẽ xin nghỉ làm để lên trường- Trúc Anh cùng những cô nàng cười toe rạng rỡ còn hơn là thi đậu nữa chứ …
Jonh từng học tại trường này sao? Lại là một thông tin mới toanh của hắn khiên Thiên Thy bất ngờ, cô đang ngồi chung bàn với Trúc Anh và Bảo Duy nhưng bây giờ chiếc bàn ấy trở nên thật nhỏ bé khi được “biệt đội” kia ghé thăm.
Từ khi Bảo Duy đi học lại, cậu bạn vẫn rất thân thiết với Thiên Thy, mặc kệ cho các cô bạn khác giăng bẫy săn đón. Chính vì vậy mà không ít người lầm tưởng Thiên Thy và Bảo Duy đang quen nhau, cũng có một số người tỏ ra ngờ vực, Thiên Thy lạnh nhạt như thế thì đời nào biết yêu ai bao giờ….
Thế nhưng những người trong cuộc lại chẳng tỏ ra bận tâm chút nào về những lời đồn kia, họ vẫn cứ thản nhiên không tránh né, cũng chẳng giải thích điều gì mặc kệ cho mấy đầu óc kia tưởng tượng ra đủ thứ chuyện trên trời dưới đất….
- Jonh là ai thế? – Bảo Duy ngơ ngác hỏi Thiên Thy
- Em đúng thật là cái đồ nhà quê, Jonh là hotboy đang nổi đình đám như thế mà lại không biết
- Haiz! Tưởng gì, bọn hotboy đó thì chỉ có những đồ mê trai như chị mới biết thôi..- vừa dứt câu nói Bảo Duy đã hứng trọn mấy cái liếc xéo muốn lé mắt của các cô nàng chẳng biết từ đâu tới mà bây giờ đã ngồi chật kín cái bàn.
- Hứ! mê trai gì chứ, chỉ là hâm mộ một tài năng thôi.
Trúc Anh lanh chanh đấu khẩu với Bảo Duy, giọng điệu chảnh chọe khiến Thiên Thy cảm tưởng như lời chê bai ấy cũng dành cho chính mình, cô cũng có hơn gì Bảo Duy đâu, đợi đến khi anh ta giải nghệ cô mới biết tới tiếng tăm nổi như cồn của hắn.Ôi, đúng là đồ nhà quê mà! Sự thật là ngoài những thông tin từ “hội bạn cùng bàn” ra thì Thiên Thy mù tịt về con người đó, vậy mà trái lại hắn đã biết rất rõ về cô từ nhà ở đến tên gọi, khiến cô cảm thấy mình chẳng khác gì là một con ngốc trước mặt hắn.
Cứ chờ đi Jonh, muốn chơi trò chốn tìm với tôi sao? Lẩn này tôi sẽ không dễ dàng để anh tiếp cận giống như lần trước nữa đâu.
Nuốt hết chiếc cupcake vị vani thơm lừng, Thiên Thy tu nốt hộp sữa Soya trong ánh mắt quan sát của Bảo Duy, hình như cậu em đã ngửi thấy mùi kì lạ toát ra từ chị mình.
~~~~~~~~~~~~~
Và rồi cái ngày mong đợi của cư dân Hernman cũng đã tới, từ buổi sớm đám học sinh đã xúm xít vây quanh sân khấu được dựng trên sân trường, tấm màn xanh mượt được phủ từ lầu hai xuống làm nền cho nơi biểu diễn, đến gần trưa thì đã xuất hiện những thùng loa vĩ đại đặt ở mỗi góc sân.
Trong giờ học, có vô số những chiếc đầu quay ra ngoài sân, rồi lại ngoan ngoãn quay vào bục giảng với lời nhắc nhở của thầy cô. Khung cảnh sân trường giờ đây càng làm tăng lên sự náo nức mong chờ của những fan hâm mộ Jonh , dường như giờ đây họ chỉ là những xác không hồn ngồi trong lớp, còn tâm tư thì đã sớm bay về phía xa nào đó có hình ảnh của anh chàng tài hoa. Thật lạ lùng bây giờ tâm điểm kéo sự chú ý của các học sinh lại là chiếc đồng hồ vô tri vô giác được treo trên bức tường vàng khi mà cả đám cứ thay phiên nhau ngước lên ngắm nhìn nó.
Nhưng ít ra thì trong lớp 12A3 cũng còn có kẻ ngoại lệ, không ngó ngang ra ngoài sân cũng chẳng thèm nhìn cái vật thể vô hồn là chiếc đồng to kềnh, cô vẫn ngồi ngoan ngoãn nghe lời giảng của thầy cô, bàn tay trái lúc lúc lại ghi chép điều gì đó thật nhanh vào vở. Thiên Thy chính là động lực để cho người thầy trên bục ra sức giảng bài thật dễ hiểu và nhiệt tình để cho cô trò nhỏ ngoan ngoãn ở cuối lớp dễ dàng tiếp thu, cô thật là không hổ danh lớp phó học tập trong khi cả lớp đang là một phiên chợ ngầm mua bán những lời bàn tán, những mảnh thư trao tay và những cái chờ đợi thấp thỏm, bọn con trai tuy không náo nức như các nàng nhưng cũng mượn dịp lớp không tập trung mà tung ra những trò nghịch ngợm đáng ghét.
Chập tối, hàng trăm học sinh đang đứng chật ních dưới sân trường trong đó có Thiên Thy mặc dù còn hơn một tiếng nữa Jonh mới tới, lẽ ra Thiên Thy đang ở quán Ciao nhưng tại sự lôi kéo của Trúc Anh không để cô yên nên bây giờ cũng phải chen chân như thế này đây. Sân trường hằng ngày xếp hàng thẳng tắp mà đã phủ kín cả sân, huống chi bây giờ lại chẳng có hàng lối gì ráo nên cứ như là kiến vỡ tổ…
Nhưng mà tối nay sân trường thực sự rất đẹp, ngoài thứ ánh sáng chói loà trên sân khấu thì trên các cành cây cũng phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ từ những dây đèn được quấn lên chúng, mỗi gốc cây là một tổ sáng ấm áp như những chú đom đóm bay thành vòng tròn.
Buổi biểu diễn lần này không giống như các buổi biểu diễn của các ca sĩ khác khi về trường Hernman, bởi vì hôm nay không hiểu sao bọn họ lại tổ chức vào buổi tối nên học sinh được tham dự cũng bị hạn chế cụ thể là những em cấp 1 dù rất thích thú nhưng lại không được đi xem L, nhà trường cũng không xếp ghế ngồi như mỗi lần chào cờ mà học sinh hôm nay được đứng tự do và trộn tất cả các khối lại với nhau dưới sân trường giống như là một đêm nhạc thực sự.
- Chào mừng tất cả các bạn đã đến với buổi biểu diễn của Jonh tại trường của chúng ta
Giọng điệu vui tươi của cô nàng MC xinh đẹp cất lên càng khuấy động không khí dưới sân trường, tiếng hò reo bắt đầu dậy sóng nhưng trong chốc lát đã im phắt vì sự hồi hộp đã bao chùm cả sân trường. Tất cả mọi người đều nhìn lên sân khấu với vẻ hồi hộp chờ đợi bởi âm thanh vang lên lần thứ hai của cô bạn MC.
- Và đây không để cho các bạn đợi lâu nữa, cho Jonh của chúng ta một chàng pháo tay nào !
Câu nói vừa dứt, phía bên trái cánh gà xuất hiện một chàng trai đang sải đôi chân dài tiến về nơi trung tâm sân khấu, chưa kịp để cho nhân vật chính nói lời chào thì ở dưới sân trường đã reo hò inh ỏi, cuồng lên như một trận vũ bão…..
Dưới ánh đèn sân khấu, một chàng trai đang mỉm cười vẫy tay chào khán giả, vẫn dáng người cao ngạo,chiếc khuyên tai ngọc bích phát ra thứ ánh xanh đầy huyền ảo không chịu thua ánh đèn chói loà trên sân khấu, khuôn mặt điển trai nay lại càng thu hút với nụ cười nhẹ trên cánh môi mỏng, cả con người toát ra một vẻ đẹp ma mị sẵn sàng làm cho bất cứ ai nhìn vào sẽ bị say trong không khí và đắm chìm trong đôi mắt màu cà phê ẩn sau hàng lông mi dài cong vút.
JONH
JONH
JONH
…..
Tiếng reo hò điên dại vẫn không ngừng vang vọng khi anh kết thúc những lời chào hỏi ngắn gọn nhưng đã làm cho biết bao người thoả mãn. Đôi chân dài lại nhẹ nhàng bước đến gần chiếc đàn piano đen láy được đặt kiêu hãnh trên sân khấu, Jonh bắt đầu đặt bàn tay tài hoa lên những phím đàn trắng, giai điệu nhẹ nhàng của bài CHỜ NGÀY MƯA TAN được cất lên trong sự say đắm của bao người.
Đây là lần đầu tiên Thiên Thy được nhìn thấy Jonh tận mắt với thân phận là một người nổi tiếng, anh được chào đón nồng nhiệt chứ không phải bị đánh tơi tả như lần đầu cô gặp anh….
Anh được rất nhiều người hò reo tên mình, người ta muốn được chạm vào anh như chạm vào một ngôi sao sáng chói trên cao, chứ không còn là một chàng trai cô độc ngồi dựa lưng vào tường dưới cơn mưa kia…
Ánh mắt cũng chẳng còn lạnh lẽo như lần trước nữa, đôi môi không còn nụ cười nửa miệng nữa, bây giờ khuôn mặt anh rạng rỡ dưới ánh đèn led trên sân khấu. Anh đang toả sáng với những bản nhạc phát ra từ chiếc piano, bàn tay lướt nhẹ trên phím đàn, chàng trai cũng đang phiêu với tác phẩm của chính mình.
- Anh ấy giỏi thật đấy, chơi đàn hay như vậy…
- ừhm anh ấy mới chỉ có 21 tuổi thôi , vậy mà đã giành được rất nhiều giải thưởng âm nhạc rồi..
- Vừa đi biểu diễn, vừa làm người mẫu cho công ty quảng cáo, chắc anh Jonh kiếm được bộn tiền ấy nhỉ, đã vậy gia đình lại giàu có. Ôi người đâu mà hoàn hảo quá đi mất, vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại có tài nữa chứ….
- Nhưng nghe nói hôm nay là ngày ảnh chính thức giải nghệ đó, đây là buổi biểu diễn cuối cùng của ảnh. Hic, buồn wa đi…!!
- Ê, có khi nào ảnh bị trục xuất khỏi làng giải trí vì quá đẹp trai không tụi bay… hic…hic…
- Con hâm, đây là làng giải trí chứ có phải chính trị đâu mà trục với xuất.. thôi tranh thủ thưởng thức điệu nhạc và nhìn ảnh ngoài đời cho đã đi bà, cơ hội ngàn năm có một đó.. hí hí…
Tiếng các cô bạn đứng gần bên ca tụng Jonh làm Thiên Thy da gà lẫn da ốc đều nổi lên hết, nếu như họ nhìn thấy một Jonh mình đầy vết thương, khoé môi chảy máu hoặc vừa đi cà nhắc vừa cõng một cô gái thì sẽ như thế nào nhỉ??? Chắc là sẽ thú vị lắm đây, một nụ cười nhẹ có một chút đểu đểu xuất hiện trên môi cô nhóc.
- Nhưng anh ấy từng học trường này mà sao chẳng để lại ấn tượng gì hết nhỉ - Trúc Anh đưa tay lên cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Câu hỏi của cô bạn cũng chính là vấn đề mà Thiên Thy thắc mắc bấy lâu nay..!!
- Nghe nói là anh ấy chỉ học hết cấp 2 ở trường mình rồi đi qua Úc du học thì phải, với lại hồi còn đi học anh Jonh rất hay nghỉ học, kiểu như một tuần học sáu ngày thỉ nghỉ hết 5 ngày rưỡi rồi vậy nên cũng rất ít người biết đến ảnh.
“Ôi trời ơi, hoá ra là đồ lười học.” Thiên Thy nghĩ thầm trong bụng, đôi môi bễu lên tỏ vẻ khinh chê con người được gọi là thần tượng.
Bây giờ Jonh đang hát và đánh đàn, giọng anh hát tiếng Anh cực chuẩn, từng ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím. Khuôn mặt thanh tú hơi nghiêng nghiêng về phía khán giả,đôi mắt dường như chứa cả một dại dương bao la, chiếc micro che khuất khuôn miệng đang say sưa với nhịp điệu bài hát, giọng điệu trầm ấm của anh khi hát còn hay hơn tiếng đàn. Một khi những cái hay nhất hòa quyện vào thành một thì tạo nên một tác phẩm tuyệt vời và hiện tại thì cư dân Hernmann đang say trong tác phẩm tuyệt vời đó.
But only love can say - try again or walk away ( chỉ tình yêu mới cất nổi thành lời, gắng lần nữa hay quay bước ra đi)
But I believe for you and me ( anh vẫn hằng tin, về em về anh)
The sun will shine one day (rằng vần dương vẫn ló dạng ngày nữa)
So I'll just play my part ( và riêng anh cố mãi vẹn tròn )
And pray you'll have a change of heart (nguyện cầu trái tim em sẽ đổi thay)
But I can't make you see it through (nhưng anh chẳng thể cho em hiểu thấu)
That's something only love can do (có những điều chỉ tình yêu mới làm được)
Tất cả mọi mọi người đều đang ngây ngất với giọng điệu và khuôn mặt đa tình ấy, trong đó có Thiên Thy, cô đang nhìn anh phiêu với bản nhạc của mình, lại một lần nữa cô có cảm giác ánh mắt kia đang nhìn mình trong muôn vàn con người đang hiện diện nơi đây. Nhưng rồi trong tích tắc, Thiên Thy lại cười nhạo cái suy nghĩ ngớ ngẩn vừa loé lên, ở dưới sân trường bây giờ tối òm, chỉ có vài bóng đèn vàng chiếu sáng, chỗ có chỗ không, cho dù ánh mắt anh có chạm phải người cô đi chăng nữa thì làm sao có thể nhận ra được…..
Điệu nhạc của bài hát Only love trữ tình kết thúc, Jonh nhẹ nhàng rời khỏi chiếc đàn piano trắng tinh, đôi dày đen bóng loáng tiến lên phía trước của sân khấu, trông anh đã thấm mệt, khuôn mặt điển trai lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng những tiếng hò reo ngày càng lớn hơn khi anh đến gần khán giả của mình với nở nụ cười đẹp hút hồn.
- Jonh này, em được biết đây chính là hoạt động nghệ thuật cuối cùng của anh , vậy tại sao anh lại chọn ngôi trường cũ của mình là nơi để chính thức giải nghệ nhỉ? – tiếng cô nàng MC hỏi Jonh đầy ngọt ngào, đưa ánh mắt long lanh nhìn anh như bao cô gái khác, chắc chắn hôm nay sẽ có rất nhiều người ghen tị với cô vì cô là người được đứng gần anh nhất.
Đưa tay quẹt nhanh những giọt mồ hôi chảy xuống khoé mắt, Jonh lại nở một nụ cười đẹp không chê vào đâu được, Thiên Thy lại nghe thấy tiếng hò reo còn to hơn lúc nãy.
- Đây là buổi biểu diễn rất quan trọng với Jonh… như mọi người đã biết hôm nay là ngày đi diễn cuối cùng của Jonh , vì thế Jonh muốn buổi cuối cùng này sẽ biểu diễn tại nơi mà có nhiều kỉ niệm với mình nhất đó chính Hernman, ngôi trường mà Jonh đã từng học
Nhân vật chính vừa dứt câu nói thì cả khán đài đều rộ lên tiếng vỗ tay rần rần. Mấy em học sinh không ngờ thần tượng của mình lại là người yêu trường như thế, thật là cảm động…..
- Vậy anh có thể kể một số kỉ niệm của mình tại trường khi còn đang theo học được không ạ?
- Ở đây có mối tình đầu của anh và để lại trong anh những cảm xúc thật khó quên của tuổi học trò – vẫn là giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười toả nắng lại xuất hiện trên môi chàng trai. Khi anh chưa kịp nói hết câu thì đã có một làn sóng âm thanh cực lớn vang dội khắp cả sân trường….
Mọi người lúc vừa nghe thấy những câu đầu của lời bọc bạch kia thì đã phấn khích và ngạc nhiên đến tột độ , Một số thất vọng vì thần tượng mình đã- từng- có-bạn-gái, một số thì xúc động vì sự đa tình của ngôi sao kia.
Ngay cả Thiên Thy cũng cảm thấy bất ngờ lẫn tò mò, không ngờ con người này cũng biết lẻo miệng như thế, chẳng biết những lời nói ấy có bao nhiêu phần trăm là sự thật …. Cô bé chép miệng một cái rõ to rồi tu một hơi hết chai nước lạnh lúc nãy mua ngoài cổng trường…
Nhưng phải công nhận là anh ta sinh ra là để làm một nghệ sĩ thực thụ. Trong số các ca sĩ bây giờ, mấy ai có thể làm cho khán giả phiêu theo tiếng đàn, tiếng hát của họ để tạo ra cho người nghe có nhiều cảm xúc như thế . Có chăng cũng chỉ là sự gào thét cùng những vũ đạo bốc lửa để thu hút mọi người mà thôi. Một nghệ sĩ như vậy mà phải giải nghệ thì cũng thật là đáng buồn…
- Vậy anh có muốn nhắn gửi gì đến các đàn em đang học trong trường và cũng là những fan hâm mộ trung thành nhất của anh không, Jonh?
- Ưm,! Anh cũng không biết nói gì hơn ngoài lời cám ơn tình cảm của mọi người đã luôn ủng hộ anh trong suốt thời gian qua và chúc các em luôn đạt kết quả thật cao trong học tập.
Vẫn giữ nguyên nụ cười có sức công phá lớn, Jonh vừa nói vừa đưa cánh tay trái lên làm điệu bộ “fighting” khiến cho các bạn nữ ở dưới cứ gọi là “đồ rầm rầm” trước chàng trai “ hết sức đáng yêu” đang đứng trên sân khấu……
HÁT NỮA ĐI, JONH ƠI ĐỪNG ĐI MÀ…
HÁT NỮA ĐI!
HÁT NỮA ĐI!
Đang dợm quay lưng đi vào trong cánh gà thì tiếng hò reo lại cản bước chân anh. Một nụ cười thực sự hé nở trên cánh môi anh đào vì cảm nhận được tình cảm chân thành mà những cô cậu học trò ở đây dành cho anh..
- Thôi được rồi, anh không hát nữa những sẽ đánh một bản pallad nhẹ cuối cùng để chúc các em ngủ ngon nhé.!
Cái nháy mắt mắt dịu dàng pha lẫn giọng nói nhẹ nhàng của Jonh lại một lần nữa làm cho các cô bé mới lớn vẫn còn ngây thơ mơ mộng cứ muốn đổ lên đổ xuống và sau đó là…… hét ầm ĩ lên vui sướng khôn tả….
Một lần nữa những ngón tay dài lại chạm trên nền phím trắng, như đã nói trước, Jonh đang say sưa với bản LOVE IS LIKE A FLOWER không lời vốn rất êm ái như một lời ru đưa mọi người vào “giấc nồng”. Hòa với thứ ánh sáng mờ ảo trên sân trường, giai điệu ma mị kia như đưa tất cả mọi người vào một thế giới thật lãng mạn, nhưng ở đó có một chút buồn, một chút nhớ và…. một chút thương…
Trong hàng trăm đôi mắt đang mơ màng ngưỡng mộ thì có hai đôi mắt lạc loài…
Trong hàng trăm trái tim xoa xuyến thì có hai trái tim thật khác biệt…
Một đôi mắt hồ nghi ẩn sau tia nhìn phức tạp và một trái tim đầy vết xước đang dần được xoa dịu
Một đôi môi nhếch thành nụ cười mỉm nhẹ
“Học hết cấp 2 và LOVE IS LIKE A FLOWER”
Một đôi mắt thù hằn ẩn sau tia nhìn rực lửa và một trái tim đang bị đốt cháy bằng ngọn lửa hận thù
Một đôi môi nhếch lên sự tức giận, chỉ nhếch, không cười
“Hoàng Minh Đăng, cám ơn vì đã đến đây, mọi chuyện mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Đúng, mọi chuyện chỉ mới vừa bắt đầu thôi…!
Hôm nay Thiên Thy đến trường sớm hơn mọi hôm, dư âm của những bước nhảy tối qua vẫn còn, . Đó là buổi tối vui vẻ nhất đối với cô từ trước tới giờ, tất cả số tiền nhận được từ khán giả, Thiên Thy và Bảo Duy đã dùng nó để mua thức ăn cho những đứa trẻ lang thang nằm dưới gầm cầu gần đó. Chúng là những số phận đáng thương cần sự giúp đỡ của mọi người chứ không phải là những cái nhìn khinh bỉ xa lánh.
- Hey, hôm nay chị có vẻ vui nhỉ- vừa bước chân vào tới cổng trường, Thiên Thy đã bị giật mình bởi cánh tay ai đó khoác lên vai.
- Chị của em thì ngày nào chả vui ? – nháy mắt với cậu em tinh nghịch, Thiên Thy buông câu nói dối thật thản nhiên, đôi mắt tròn ngước lên đón những hạt nắng ánh lên tia gian xảo.
- Sai rồi, chị chỉ vui khi có em ở bên thôi.- vẫn giữ nguyên nét tinh nghịch trong ánh mắt, đôi môi mỏng của Bảo Duy khoét thành một nụ cười còn gian xảo hơn.
- Chị biết em thích uống milo, nhưng đừng uống nhiều quá, không tốt đâu em.
- Milo?... Này, ý chị nói em tự tin như uống milo chứ gì?- Bảo Duy ngớ người nhìn cô chị đang ung dung bước đi bỏ lại cậu ở phía sau rồi hét toáng lên khiến bao cặp mắt ở sân trường đều ngoái lại nhìn cậu như vật thể lạ.
Đúng thật là Thiên Thy, dù cậu có ranh ma cỡ nào thì cũng không bằng người chị lắm chiêu này, khuôn miệng bật ra một nụ cười đẹp như ánh ban mai, Bảo Duy rảo bước mặc kệ những đôi mắt vẫn chưa rời khỏi người mà mới trước đó vài phút là một vật thể lạ nhưng bây giờ lại trở thành một thiên thần với nụ cười tỏa nắng…. nhưng trong vô vàn ánh mắt đang hướng về phía cậu thì đâu đó có một ánh nhìn chứa đầy sự ghen tức.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Trúc Anh ơi, Trúc Anh, biết tin gì chưa, ngày mai Jonh về trường mình á ! Ngày mai anh ấy về thăm trường mình.
- Hả, thật sao? Nhưng sao anh ấy lại về thăm trường mình? – cả căn tin đều bị các cô nàng làm rộ lên, những cái đầu tò mò đều quay về phía họ, nhưng ở trong đây có ai là không tò mò đâu nhỉ?
- Thì Jonh là học sinh cũ của trường mình mà, tối mai sẽ có buổi biểu diễn của anh ấy ở sân trường đấy!
- Thế thì tuyệt quá còn gì ,vậy thì tối mai nhất định tớ sẽ xin nghỉ làm để lên trường- Trúc Anh cùng những cô nàng cười toe rạng rỡ còn hơn là thi đậu nữa chứ …
Jonh từng học tại trường này sao? Lại là một thông tin mới toanh của hắn khiên Thiên Thy bất ngờ, cô đang ngồi chung bàn với Trúc Anh và Bảo Duy nhưng bây giờ chiếc bàn ấy trở nên thật nhỏ bé khi được “biệt đội” kia ghé thăm.
Từ khi Bảo Duy đi học lại, cậu bạn vẫn rất thân thiết với Thiên Thy, mặc kệ cho các cô bạn khác giăng bẫy săn đón. Chính vì vậy mà không ít người lầm tưởng Thiên Thy và Bảo Duy đang quen nhau, cũng có một số người tỏ ra ngờ vực, Thiên Thy lạnh nhạt như thế thì đời nào biết yêu ai bao giờ….
Thế nhưng những người trong cuộc lại chẳng tỏ ra bận tâm chút nào về những lời đồn kia, họ vẫn cứ thản nhiên không tránh né, cũng chẳng giải thích điều gì mặc kệ cho mấy đầu óc kia tưởng tượng ra đủ thứ chuyện trên trời dưới đất….
- Jonh là ai thế? – Bảo Duy ngơ ngác hỏi Thiên Thy
- Em đúng thật là cái đồ nhà quê, Jonh là hotboy đang nổi đình đám như thế mà lại không biết
- Haiz! Tưởng gì, bọn hotboy đó thì chỉ có những đồ mê trai như chị mới biết thôi..- vừa dứt câu nói Bảo Duy đã hứng trọn mấy cái liếc xéo muốn lé mắt của các cô nàng chẳng biết từ đâu tới mà bây giờ đã ngồi chật kín cái bàn.
- Hứ! mê trai gì chứ, chỉ là hâm mộ một tài năng thôi.
Trúc Anh lanh chanh đấu khẩu với Bảo Duy, giọng điệu chảnh chọe khiến Thiên Thy cảm tưởng như lời chê bai ấy cũng dành cho chính mình, cô cũng có hơn gì Bảo Duy đâu, đợi đến khi anh ta giải nghệ cô mới biết tới tiếng tăm nổi như cồn của hắn.Ôi, đúng là đồ nhà quê mà! Sự thật là ngoài những thông tin từ “hội bạn cùng bàn” ra thì Thiên Thy mù tịt về con người đó, vậy mà trái lại hắn đã biết rất rõ về cô từ nhà ở đến tên gọi, khiến cô cảm thấy mình chẳng khác gì là một con ngốc trước mặt hắn.
Cứ chờ đi Jonh, muốn chơi trò chốn tìm với tôi sao? Lẩn này tôi sẽ không dễ dàng để anh tiếp cận giống như lần trước nữa đâu.
Nuốt hết chiếc cupcake vị vani thơm lừng, Thiên Thy tu nốt hộp sữa Soya trong ánh mắt quan sát của Bảo Duy, hình như cậu em đã ngửi thấy mùi kì lạ toát ra từ chị mình.
~~~~~~~~~~~~~
Và rồi cái ngày mong đợi của cư dân Hernman cũng đã tới, từ buổi sớm đám học sinh đã xúm xít vây quanh sân khấu được dựng trên sân trường, tấm màn xanh mượt được phủ từ lầu hai xuống làm nền cho nơi biểu diễn, đến gần trưa thì đã xuất hiện những thùng loa vĩ đại đặt ở mỗi góc sân.
Trong giờ học, có vô số những chiếc đầu quay ra ngoài sân, rồi lại ngoan ngoãn quay vào bục giảng với lời nhắc nhở của thầy cô. Khung cảnh sân trường giờ đây càng làm tăng lên sự náo nức mong chờ của những fan hâm mộ Jonh , dường như giờ đây họ chỉ là những xác không hồn ngồi trong lớp, còn tâm tư thì đã sớm bay về phía xa nào đó có hình ảnh của anh chàng tài hoa. Thật lạ lùng bây giờ tâm điểm kéo sự chú ý của các học sinh lại là chiếc đồng hồ vô tri vô giác được treo trên bức tường vàng khi mà cả đám cứ thay phiên nhau ngước lên ngắm nhìn nó.
Nhưng ít ra thì trong lớp 12A3 cũng còn có kẻ ngoại lệ, không ngó ngang ra ngoài sân cũng chẳng thèm nhìn cái vật thể vô hồn là chiếc đồng to kềnh, cô vẫn ngồi ngoan ngoãn nghe lời giảng của thầy cô, bàn tay trái lúc lúc lại ghi chép điều gì đó thật nhanh vào vở. Thiên Thy chính là động lực để cho người thầy trên bục ra sức giảng bài thật dễ hiểu và nhiệt tình để cho cô trò nhỏ ngoan ngoãn ở cuối lớp dễ dàng tiếp thu, cô thật là không hổ danh lớp phó học tập trong khi cả lớp đang là một phiên chợ ngầm mua bán những lời bàn tán, những mảnh thư trao tay và những cái chờ đợi thấp thỏm, bọn con trai tuy không náo nức như các nàng nhưng cũng mượn dịp lớp không tập trung mà tung ra những trò nghịch ngợm đáng ghét.
Chập tối, hàng trăm học sinh đang đứng chật ních dưới sân trường trong đó có Thiên Thy mặc dù còn hơn một tiếng nữa Jonh mới tới, lẽ ra Thiên Thy đang ở quán Ciao nhưng tại sự lôi kéo của Trúc Anh không để cô yên nên bây giờ cũng phải chen chân như thế này đây. Sân trường hằng ngày xếp hàng thẳng tắp mà đã phủ kín cả sân, huống chi bây giờ lại chẳng có hàng lối gì ráo nên cứ như là kiến vỡ tổ…
Nhưng mà tối nay sân trường thực sự rất đẹp, ngoài thứ ánh sáng chói loà trên sân khấu thì trên các cành cây cũng phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ từ những dây đèn được quấn lên chúng, mỗi gốc cây là một tổ sáng ấm áp như những chú đom đóm bay thành vòng tròn.
Buổi biểu diễn lần này không giống như các buổi biểu diễn của các ca sĩ khác khi về trường Hernman, bởi vì hôm nay không hiểu sao bọn họ lại tổ chức vào buổi tối nên học sinh được tham dự cũng bị hạn chế cụ thể là những em cấp 1 dù rất thích thú nhưng lại không được đi xem L, nhà trường cũng không xếp ghế ngồi như mỗi lần chào cờ mà học sinh hôm nay được đứng tự do và trộn tất cả các khối lại với nhau dưới sân trường giống như là một đêm nhạc thực sự.
- Chào mừng tất cả các bạn đã đến với buổi biểu diễn của Jonh tại trường của chúng ta
Giọng điệu vui tươi của cô nàng MC xinh đẹp cất lên càng khuấy động không khí dưới sân trường, tiếng hò reo bắt đầu dậy sóng nhưng trong chốc lát đã im phắt vì sự hồi hộp đã bao chùm cả sân trường. Tất cả mọi người đều nhìn lên sân khấu với vẻ hồi hộp chờ đợi bởi âm thanh vang lên lần thứ hai của cô bạn MC.
- Và đây không để cho các bạn đợi lâu nữa, cho Jonh của chúng ta một chàng pháo tay nào !
Câu nói vừa dứt, phía bên trái cánh gà xuất hiện một chàng trai đang sải đôi chân dài tiến về nơi trung tâm sân khấu, chưa kịp để cho nhân vật chính nói lời chào thì ở dưới sân trường đã reo hò inh ỏi, cuồng lên như một trận vũ bão…..
Dưới ánh đèn sân khấu, một chàng trai đang mỉm cười vẫy tay chào khán giả, vẫn dáng người cao ngạo,chiếc khuyên tai ngọc bích phát ra thứ ánh xanh đầy huyền ảo không chịu thua ánh đèn chói loà trên sân khấu, khuôn mặt điển trai nay lại càng thu hút với nụ cười nhẹ trên cánh môi mỏng, cả con người toát ra một vẻ đẹp ma mị sẵn sàng làm cho bất cứ ai nhìn vào sẽ bị say trong không khí và đắm chìm trong đôi mắt màu cà phê ẩn sau hàng lông mi dài cong vút.
JONH
JONH
JONH
…..
Tiếng reo hò điên dại vẫn không ngừng vang vọng khi anh kết thúc những lời chào hỏi ngắn gọn nhưng đã làm cho biết bao người thoả mãn. Đôi chân dài lại nhẹ nhàng bước đến gần chiếc đàn piano đen láy được đặt kiêu hãnh trên sân khấu, Jonh bắt đầu đặt bàn tay tài hoa lên những phím đàn trắng, giai điệu nhẹ nhàng của bài CHỜ NGÀY MƯA TAN được cất lên trong sự say đắm của bao người.
Đây là lần đầu tiên Thiên Thy được nhìn thấy Jonh tận mắt với thân phận là một người nổi tiếng, anh được chào đón nồng nhiệt chứ không phải bị đánh tơi tả như lần đầu cô gặp anh….
Anh được rất nhiều người hò reo tên mình, người ta muốn được chạm vào anh như chạm vào một ngôi sao sáng chói trên cao, chứ không còn là một chàng trai cô độc ngồi dựa lưng vào tường dưới cơn mưa kia…
Ánh mắt cũng chẳng còn lạnh lẽo như lần trước nữa, đôi môi không còn nụ cười nửa miệng nữa, bây giờ khuôn mặt anh rạng rỡ dưới ánh đèn led trên sân khấu. Anh đang toả sáng với những bản nhạc phát ra từ chiếc piano, bàn tay lướt nhẹ trên phím đàn, chàng trai cũng đang phiêu với tác phẩm của chính mình.
- Anh ấy giỏi thật đấy, chơi đàn hay như vậy…
- ừhm anh ấy mới chỉ có 21 tuổi thôi , vậy mà đã giành được rất nhiều giải thưởng âm nhạc rồi..
- Vừa đi biểu diễn, vừa làm người mẫu cho công ty quảng cáo, chắc anh Jonh kiếm được bộn tiền ấy nhỉ, đã vậy gia đình lại giàu có. Ôi người đâu mà hoàn hảo quá đi mất, vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại có tài nữa chứ….
- Nhưng nghe nói hôm nay là ngày ảnh chính thức giải nghệ đó, đây là buổi biểu diễn cuối cùng của ảnh. Hic, buồn wa đi…!!
- Ê, có khi nào ảnh bị trục xuất khỏi làng giải trí vì quá đẹp trai không tụi bay… hic…hic…
- Con hâm, đây là làng giải trí chứ có phải chính trị đâu mà trục với xuất.. thôi tranh thủ thưởng thức điệu nhạc và nhìn ảnh ngoài đời cho đã đi bà, cơ hội ngàn năm có một đó.. hí hí…
Tiếng các cô bạn đứng gần bên ca tụng Jonh làm Thiên Thy da gà lẫn da ốc đều nổi lên hết, nếu như họ nhìn thấy một Jonh mình đầy vết thương, khoé môi chảy máu hoặc vừa đi cà nhắc vừa cõng một cô gái thì sẽ như thế nào nhỉ??? Chắc là sẽ thú vị lắm đây, một nụ cười nhẹ có một chút đểu đểu xuất hiện trên môi cô nhóc.
- Nhưng anh ấy từng học trường này mà sao chẳng để lại ấn tượng gì hết nhỉ - Trúc Anh đưa tay lên cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Câu hỏi của cô bạn cũng chính là vấn đề mà Thiên Thy thắc mắc bấy lâu nay..!!
- Nghe nói là anh ấy chỉ học hết cấp 2 ở trường mình rồi đi qua Úc du học thì phải, với lại hồi còn đi học anh Jonh rất hay nghỉ học, kiểu như một tuần học sáu ngày thỉ nghỉ hết 5 ngày rưỡi rồi vậy nên cũng rất ít người biết đến ảnh.
“Ôi trời ơi, hoá ra là đồ lười học.” Thiên Thy nghĩ thầm trong bụng, đôi môi bễu lên tỏ vẻ khinh chê con người được gọi là thần tượng.
Bây giờ Jonh đang hát và đánh đàn, giọng anh hát tiếng Anh cực chuẩn, từng ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím. Khuôn mặt thanh tú hơi nghiêng nghiêng về phía khán giả,đôi mắt dường như chứa cả một dại dương bao la, chiếc micro che khuất khuôn miệng đang say sưa với nhịp điệu bài hát, giọng điệu trầm ấm của anh khi hát còn hay hơn tiếng đàn. Một khi những cái hay nhất hòa quyện vào thành một thì tạo nên một tác phẩm tuyệt vời và hiện tại thì cư dân Hernmann đang say trong tác phẩm tuyệt vời đó.
But only love can say - try again or walk away ( chỉ tình yêu mới cất nổi thành lời, gắng lần nữa hay quay bước ra đi)
But I believe for you and me ( anh vẫn hằng tin, về em về anh)
The sun will shine one day (rằng vần dương vẫn ló dạng ngày nữa)
So I'll just play my part ( và riêng anh cố mãi vẹn tròn )
And pray you'll have a change of heart (nguyện cầu trái tim em sẽ đổi thay)
But I can't make you see it through (nhưng anh chẳng thể cho em hiểu thấu)
That's something only love can do (có những điều chỉ tình yêu mới làm được)
Tất cả mọi mọi người đều đang ngây ngất với giọng điệu và khuôn mặt đa tình ấy, trong đó có Thiên Thy, cô đang nhìn anh phiêu với bản nhạc của mình, lại một lần nữa cô có cảm giác ánh mắt kia đang nhìn mình trong muôn vàn con người đang hiện diện nơi đây. Nhưng rồi trong tích tắc, Thiên Thy lại cười nhạo cái suy nghĩ ngớ ngẩn vừa loé lên, ở dưới sân trường bây giờ tối òm, chỉ có vài bóng đèn vàng chiếu sáng, chỗ có chỗ không, cho dù ánh mắt anh có chạm phải người cô đi chăng nữa thì làm sao có thể nhận ra được…..
Điệu nhạc của bài hát Only love trữ tình kết thúc, Jonh nhẹ nhàng rời khỏi chiếc đàn piano trắng tinh, đôi dày đen bóng loáng tiến lên phía trước của sân khấu, trông anh đã thấm mệt, khuôn mặt điển trai lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng những tiếng hò reo ngày càng lớn hơn khi anh đến gần khán giả của mình với nở nụ cười đẹp hút hồn.
- Jonh này, em được biết đây chính là hoạt động nghệ thuật cuối cùng của anh , vậy tại sao anh lại chọn ngôi trường cũ của mình là nơi để chính thức giải nghệ nhỉ? – tiếng cô nàng MC hỏi Jonh đầy ngọt ngào, đưa ánh mắt long lanh nhìn anh như bao cô gái khác, chắc chắn hôm nay sẽ có rất nhiều người ghen tị với cô vì cô là người được đứng gần anh nhất.
Đưa tay quẹt nhanh những giọt mồ hôi chảy xuống khoé mắt, Jonh lại nở một nụ cười đẹp không chê vào đâu được, Thiên Thy lại nghe thấy tiếng hò reo còn to hơn lúc nãy.
- Đây là buổi biểu diễn rất quan trọng với Jonh… như mọi người đã biết hôm nay là ngày đi diễn cuối cùng của Jonh , vì thế Jonh muốn buổi cuối cùng này sẽ biểu diễn tại nơi mà có nhiều kỉ niệm với mình nhất đó chính Hernman, ngôi trường mà Jonh đã từng học
Nhân vật chính vừa dứt câu nói thì cả khán đài đều rộ lên tiếng vỗ tay rần rần. Mấy em học sinh không ngờ thần tượng của mình lại là người yêu trường như thế, thật là cảm động…..
- Vậy anh có thể kể một số kỉ niệm của mình tại trường khi còn đang theo học được không ạ?
- Ở đây có mối tình đầu của anh và để lại trong anh những cảm xúc thật khó quên của tuổi học trò – vẫn là giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười toả nắng lại xuất hiện trên môi chàng trai. Khi anh chưa kịp nói hết câu thì đã có một làn sóng âm thanh cực lớn vang dội khắp cả sân trường….
Mọi người lúc vừa nghe thấy những câu đầu của lời bọc bạch kia thì đã phấn khích và ngạc nhiên đến tột độ , Một số thất vọng vì thần tượng mình đã- từng- có-bạn-gái, một số thì xúc động vì sự đa tình của ngôi sao kia.
Ngay cả Thiên Thy cũng cảm thấy bất ngờ lẫn tò mò, không ngờ con người này cũng biết lẻo miệng như thế, chẳng biết những lời nói ấy có bao nhiêu phần trăm là sự thật …. Cô bé chép miệng một cái rõ to rồi tu một hơi hết chai nước lạnh lúc nãy mua ngoài cổng trường…
Nhưng phải công nhận là anh ta sinh ra là để làm một nghệ sĩ thực thụ. Trong số các ca sĩ bây giờ, mấy ai có thể làm cho khán giả phiêu theo tiếng đàn, tiếng hát của họ để tạo ra cho người nghe có nhiều cảm xúc như thế . Có chăng cũng chỉ là sự gào thét cùng những vũ đạo bốc lửa để thu hút mọi người mà thôi. Một nghệ sĩ như vậy mà phải giải nghệ thì cũng thật là đáng buồn…
- Vậy anh có muốn nhắn gửi gì đến các đàn em đang học trong trường và cũng là những fan hâm mộ trung thành nhất của anh không, Jonh?
- Ưm,! Anh cũng không biết nói gì hơn ngoài lời cám ơn tình cảm của mọi người đã luôn ủng hộ anh trong suốt thời gian qua và chúc các em luôn đạt kết quả thật cao trong học tập.
Vẫn giữ nguyên nụ cười có sức công phá lớn, Jonh vừa nói vừa đưa cánh tay trái lên làm điệu bộ “fighting” khiến cho các bạn nữ ở dưới cứ gọi là “đồ rầm rầm” trước chàng trai “ hết sức đáng yêu” đang đứng trên sân khấu……
HÁT NỮA ĐI, JONH ƠI ĐỪNG ĐI MÀ…
HÁT NỮA ĐI!
HÁT NỮA ĐI!
Đang dợm quay lưng đi vào trong cánh gà thì tiếng hò reo lại cản bước chân anh. Một nụ cười thực sự hé nở trên cánh môi anh đào vì cảm nhận được tình cảm chân thành mà những cô cậu học trò ở đây dành cho anh..
- Thôi được rồi, anh không hát nữa những sẽ đánh một bản pallad nhẹ cuối cùng để chúc các em ngủ ngon nhé.!
Cái nháy mắt mắt dịu dàng pha lẫn giọng nói nhẹ nhàng của Jonh lại một lần nữa làm cho các cô bé mới lớn vẫn còn ngây thơ mơ mộng cứ muốn đổ lên đổ xuống và sau đó là…… hét ầm ĩ lên vui sướng khôn tả….
Một lần nữa những ngón tay dài lại chạm trên nền phím trắng, như đã nói trước, Jonh đang say sưa với bản LOVE IS LIKE A FLOWER không lời vốn rất êm ái như một lời ru đưa mọi người vào “giấc nồng”. Hòa với thứ ánh sáng mờ ảo trên sân trường, giai điệu ma mị kia như đưa tất cả mọi người vào một thế giới thật lãng mạn, nhưng ở đó có một chút buồn, một chút nhớ và…. một chút thương…
Trong hàng trăm đôi mắt đang mơ màng ngưỡng mộ thì có hai đôi mắt lạc loài…
Trong hàng trăm trái tim xoa xuyến thì có hai trái tim thật khác biệt…
Một đôi mắt hồ nghi ẩn sau tia nhìn phức tạp và một trái tim đầy vết xước đang dần được xoa dịu
Một đôi môi nhếch thành nụ cười mỉm nhẹ
“Học hết cấp 2 và LOVE IS LIKE A FLOWER”
Một đôi mắt thù hằn ẩn sau tia nhìn rực lửa và một trái tim đang bị đốt cháy bằng ngọn lửa hận thù
Một đôi môi nhếch lên sự tức giận, chỉ nhếch, không cười
“Hoàng Minh Đăng, cám ơn vì đã đến đây, mọi chuyện mới chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Đúng, mọi chuyện chỉ mới vừa bắt đầu thôi…!
/52
|