Trong phòng bếp, Thiên Thy đang loay hoay với mớ rau củ và thịt thà vừa lấy ra từ trong tủ lạnh. Cô lúng túng cầm dao thái thịt, nhặt rau rồi bỏ chúng lên chảo xào lộn tùng phèo lại với nhau mà quên chưa đổ dầu ăn vào. Nói thật là từ trước đến giờ, Thiên Thy đã lần nào vào bếp đâu, cô toàn ăn qua loa những món ăn bình dân ở ngoài đường rồi về nhà chỉ việc lên phòng ngủ. Từ hồi cấp hai, một bữa cơm ăn chung với “gia đình” Thy còn chẳng có huống chi là vào bếp. Vậy mà bây giờ cô phải loay hoay, khổ sở nấu bữa ăn sáng cho “tên chết bằm” kia. Cuộc đời đúng là không lường trước được điều gì! Trong khi đó ở ngoài phòng khách, Minh Đăng lại đang ung dung ngồi gác chân lên bàn lướt ipad, đã vậy còn nghêu ngao câu hát nào đó nghe thật chướng tai…
“Em có thể dối anh trong lời nói
Nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt
Tình yêu thì không có sai hoặc đúng
Chỉ cần trái tim rung động”
Hừ, bực mình, từ khi nào mà Thiên Thy trở nên ngoan ngoãn nghe lời Đăng vậy không biết, bảo nấu là nấu sao, mà hắn đang hát bài gì nghe kì cục quá vậy. Cái gì mà dối, cái gì mà giấu chứ. Mải trách móc kẻ đang ung dung sung sướng ở ngoài kia cộng với trình độ nấu ăn gà mờ mà Thiên Thy đã để thức ăn cháy khét đến bốc mùi, cô vội vàng tắt bếp rồi nhăn mặt khổ sở. Nhìn rau củ quả tươi xanh là thế nhưng bây giờ đồng loạt mang một màu đen thui mà Thiên Thy thấy ức chế ghê gớm. Lần đầu tiên Thy biết thất vọng về bản thân một cách nặng nề, cô nhìn rảo hoánh khắp căn phòng bếp, mở từng cánh tủ tìm kiếm thứ gì đó thật “quý giá” và cuối cùng cũng nhìn thấy chúng ở cánh cửa tủ cuối.
- Thiên Thy! Sắp xong chưa! Anh đói.
- Xong rồi, vô đi.
Minh Đăng hí hửng tươi cười bước vô, miệng vẫn cứ nghêu ngao câu hát đáng ghét đó, anh thấy Thiên Thy đang cố gắng nhón chân với tay lấy chiếc chén trên kệ mà vui mắt.
- Xem anh này, đồ chân ngắn.
Minh Đăng vừa nói vừa đứng sau lưng Thiên Thy lấy chiếc chén thật dễ dàng, mắt liếc xuống mái tóc màu nâu dẻ chưa đến vai mình mà miệng không ngừng tủm tỉm cười.
- Chân ngắn nhưng khi đá rất chi là xoắn…
Thiên Thy lườm Minh Đăng một cái thật sắc nhọn khiến anh bĩu môi, gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi ngoan ngoãn cầm chén để lên bàn ăn.
- Thiên Thy! Em lúi húi gần hai tiếng đồng hồ chỉ để nấu mỗi nồi mì này sao? -Minh Đăng trợn mắt nhìn nồi mì đặt giữa bàn mà mặt nhăn nhúm lại.
- Em chỉ có thể cho ân nhân và cũng là nạn nhân của em ăn món bèo nhất thế gian này thôi hả ? – Minh Đăng tiếp tục cằn nhằn.
- Vậy bây giờ anh có ăn không? – Thiên Thy cáu.
- Không muốn cũng phải ăn thôi, công lao em nấu mà – Minh Đăng cười toe.
Sau cái lườm nguýt, Thiên Thy cũng ngồi vào bàn lấy mì vào chén, đã khá lâu cô chưa ăn cái món này. Minh Đăng lúc đầu xị mặt, chảnh chọe là thế vậy mà bây giờ cũng ăn ngon lành nhìn như trẻ con, khiến Thiên Thy phải nhắc nhở ăn tù từ. Bỗng dưng Thiên Thy nhớ ra một điều mà đáng lẽ ra nên hỏi từ lúc tỉnh giấc nhưng chẳng biết nên hỏi làm sao. Thy thăm dò thái độ của Minh Đăng rồi bối rối.
- Hôm qua…sao anh biết em ở đó mà đến ?
- Trùng hợp thôi! Nhưng sao lúc em lại gọi tên anh?
Minh Đăng đột nhiên phấn khích ra mặt, anh dừng ngay đũa chờ câu trả lời của Thiên Thy khiến cô càng bối rối hơn…
- Ờ thì lúc đó… hoảng quá nên gọi đại.
- Gọi đại nhưng sao trúng tên anh?
- Ờ thì… tại tên anh dễ nhớ. Mà thôi ăn đi. Hỏi nhiều!
Thiên Thy ấp a ấp úng trả lời rồi cố tình nạt anh, lảng qua chuyện khác, cô đột nhiên ăn nhanh hơn để tránh ánh nhìn của Minh Đăng khiến anh cười mỉm đầy thích thú. Thiên Thy của anh đúng là càng tiếp xúc càng thấy đáng yêu… Minh Đăng cảm nhận được hình như Thiên Thy cũng đang bắt đầu có chút tình cảm với anh. Nhìn đôi mắt bối rối kia xem, làm sao qua mặt được một tên con trai đã “dày dặn kinh nghiệm” như Minh Đăng được, đừng quên anh là một model nổi tiếng, một nghệ sĩ piano làm say đắm bao lòng người, hơn hết là một CEO lãnh đạm, giàu có. Vậy nên gái bu quanh anh không những không thiếu mà còn dư thừa rất nhiều. Mà trong mỗi lãnh vực, họ theo đuổi một cách khác nhau. Đối với model, các em teen “mơ mộng, thèm muốn”. Đối với nghệ sĩ dương cầm, người hâm mộ “ đắm say”. Và đối với một CEO, các cô thư kí trong công ty, các nữ đối tác đều nhìn anh với đôi mắt “khát khao” Vậy nên chỉ cần nhìn qua ánh mắt, Minh Đăng đã biết họ muốn gì ở mình. Và trong đôi mắt Thiên Thy, anh thấy cô đang cố che dấu tình cảm của mình dành cho anh. Thôi được, nếu Thy đã muốn giấu thì Đăng sẽ chờ đến ngày cô tự nói ra với anh.
- Dạo này anh làm gì?
Bỗng dưng Thiên Thy cất tiếng hỏi, phá tan bầu không khí yên lặng, cũng là để cho ai kia thôi không nhìn cô với đôi mắt như xuyên thấu tâm can. Thật biết cách làm người khác ngượng ngùng.
- Anh sao?
- Ừ, bây giờ anh đang làm nghề gì?
- TNON. Một nghề khá nhàn rỗi.
Minh Đăng thản nhiên đọc dãy chữ cái bằng tiếng Anh khiến Thiên Thy khó hiểu.
- TNON là nghề gì? Sao nghe lạ quá vậy?
- Viết tắt của từ “thất nghiệp ở nhà” em chưa nghe câu này sao?
Minh Đăng vẫn cứ bình thản vừa trả lời vừa cười khiến Thiên Thy nghi ngờ..
- Thất nghiệp mà đi BMW? Sao lúc trước báo chí nói anh giải nghệ để lo việc kinh doanh gia đình gì đó mà?
- À cái xe đó là của công ty giải trí tặng anh lúc còn đi làm đó mà. Còn mấy tờ báo lá cải đó em đừng tin làm gì, họ bịa chuyện đấy. Gia đình anh làm gì có kinh doanh chứ.
Minh Đăng cười nói thật thản nhiên khiến Thiên Thy cảm thấy “hơi tin tin”, cô gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện.
- Hôm nay em rảnh chứ? Muốn đi đâu chơi không?
Minh Đăng bỗng dưng chuyển sang đề tài khác khiến Thiên Thy bất ngờ, đột nhiên cô nhớ đến hình ảnh của mẹ trong tiềm thức mỗi khi gặp nguy hiểm. Câu hỏi của Minh Đăng khiến Thiên Thy nhớ đến nơi mà cô lúc nào cũng muốn đến…
Chờ ngày mưa rơi
Trên đỉnh ngọn đồi xanh rợp bóng cỏ, có những ngôi mộ nằm cách nhau đều đặn từ cao xuống thấp, từ dốc đến chân đồi. Trong ánh nắng tươi vui của buổi sáng, ngọn đồi không còn mang vẻ u uất như lúc Thiên Thy thường hay đến vào buổi chiều tà. Minh Đăng và Thiên Thy đang đứng trước ngôi mộ có hình ảnh người phụ nữ cười đôn hậu, khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét thanh xuân của tuổi trẻ. Cũng phải, mẹ ra đi vào lúc chỉ mới gần ba mươi, khuôn mặt mẹ khi ấy có đôi nét rất giống Thiên Thy bây giờ.
- Em rất giống mẹ!
- Có lẽ thế!
- Em ở đây một mình được chứ, nhân tiện anh cũng đi thăm mộ người quen một chút.
Nói rồi Minh Đăng leo tiếp lên ngọn đồi dốc sau khi nhận được cái gật đầu nhẹ của Thiên Thy. Anh đi được một đoạn và dừng lại nơi ngôi mộ có hình ảnh của một người đàn ông có khuôn mặt gầy hao, mang nét chịu thương chịu khó. Minh Đăng ngồi xuống, nhìn lên trời xanh và thở ra một hơi dài.
- Lâu rồi không đến đây thăm chú, đừng giận cháu. Chỉ tại cháu đang bận thực hiện lời hứa mà trước lúc chết, cháu đã hứa với chú. Cậu ấy trốn kĩ quá, chú à!
Làn gió vi vu thổi khắp ngọn đồi, chẳng mấy chốc đã quá nửa giờ thời gian. Hình ảnh của một chàng trai có khuôn mặt trầm tư nào đó vô tình lọt vào mắt Thiên Thy khi cô đi tìm Minh Đăng. Thấy con người lúc nào cũng thích châm chọc cô đang mang vẻ mặt suy tư phiền não trông thật lạ mắt, Thy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đăng nhưng dường như anh cũng chẳng buồn để ý.
- Người này là người quen của anh sao?
- Ừ! Chú ấy còn hơn cả ba anh nữa. Chú ấy là một người bạn thân và cũng là ân nhân cứu mạng anh.
- Sao?
- Lúc anh không đến Hernman, là do gặp phải một tai nạn xe rất nặng, nếu không có chú ấy thì anh đã không sống được đến bây giờ. Sau tai nạn đó, ba đã tống anh qua nước ngoài để không còn bị ám ảnh và tiện thể đi du học, còn chú ấy ở lại và không qua khỏi.
Minh tiếp tục nói với đôi mắt nhìn xa xăm
- Chú là bạn của ba anh. Chú còn một đứa con trai nữa nhưng bây giờ đã bị thất lạc. Anh đang cố tìm cậu bé đó nhưng thật vô vọng. Nếu tìm được, anh nhất định sẽ bù đắp cho cậu ấy thật nhiều,
Đôi mắt mang vẻ xa xăm của Minh Đăng khiến Thiên Thy hiểu được tâm trạng của anh lúc này. Là cảm giác luôn bị ám ảnh bởi tội lỗi khi có một người nào đó vì mình mà mất đi mạng sống. Cô đặt tay lên vai anh mong được chia sẻ một phần nào đó. Những làn gió vẫn cứ vi vu quấn quanh cả hai, vô tình mang bao nỗi nhớ không tên trong suốt những ngày qua ập về trong đôi mắt của Thiên Thy và Minh Đăng. Hai người họ lại vô tình chìm đắm vào đôi mắt nhau không rời. Minh Đăng nhẹ nhàng tiến gần lại hơn như muốn chạm vào khuôn mặt người con gái đang ngồi trước mặt anh. Khoảng cách hai khuôn mặt bây giờ đang rất gần, đôi mắt của cả hai vẫn xoáy sâu vào nhau, thầm trao những yêu thương không thể nói thành lời. Tưởng chừng như Minh Đăng sắp chạm vào được đôi môi đang ở rất gần anh, nhưng mọi cảm xúc đã bị Thiên Thy cắt ngang đi không thương tiếc bằng cách bối rối đứng lên và đi nhanh xuống ngọn đồi dốc, bỏ Minh Đăng ở lại với đôi mắt xót xa nhìn theo bóng dáng người con gái đang dần khuất bóng.
“ Đến khi nào em mới chịu giải thoát cho chính trái tim của mình đây Thiên Thy?
Anh biết lời yêu càng khó nói ra thì tình cảm càng sâu đậm. Nhưng anh đã phát điên lên khi không thể nói ra những lời đó, và em thì càng không thể hơn anh. Cả anh và em, chúng ta đều là những kẻ ngốc nhất trên đời”
Tít, tít…
Bất giác có một âm thanh lạ phát lên gần đó khiến Minh Đăng thôi không chìm đắm trong những cảm xúc riêng của chính mình. Anh nhìn xuống nền cỏ xanh, nơi phát ra âm thanh lúc nãy. Là chiếc điện thoại của Thiên Thy vô tình đánh rơi, có một tin nhắn mới, người gửi là Bảo Duy. Minh Đăng cầm điện thoại lên, anh chau mày khi đọc được những dòng chữ quan tâm, có chút mùi mẫn.
“ Chị đang làm gì đó? Sao không ở Ciao? Chiều nay chị có rảnh không? ^^”
o0o
Tại Ciao coffee, Bảo Duy đang ngồi vân vê ly bạc sửu, mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại chờ đợi tin nhắn. Cuối cùng điện thoại cũng sáng lên với dòng tin nhắn cụt lủn : “Chị không rảnh”. Cậu ngồi thừ ra, mặt chán nản nhưng nhờ bàn tay của ai đó vỗ lên vai, Duy lại trở nên vui vẻ bình thường.
- Em đến lâu chưa? – Tiến Hào ngồi vào chiếc ghế đối diện, vui vẻ hỏi em trai.
- Cũng mới đến thôi anh. À chuyện đó đến đâu rồi anh?
- Hôm trước anh đã đi theo dượng đến Hoàng Minh và gặp được CEO ở bên đó.
- Vậy khi nào anh mới vô Hoàng Minh làm việc được?
- Chắc sẽ phải đợi thêm một thời gian khá dài, hơn nữa, CEO của công ty đó quả thực rất tinh ý và có phần khó tính, hình như là một con mắt nhìn người rất tốt. Anh nghĩ sau này sẽ rất khó để thực hiện kế hoạch.
- Đúng là rất khó! Nhưng anh đừng căng thẳng quá, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Hôm nay em tính cho anh gặp bạn gái của em nhưng không được rồi.
- Bạn gái sao?
- Dạ! cô ấy tên là Thiên Thy, lớn hơn em một tuổi nhưng cá tính rất mạnh mẽ và dễ thương.
Nhìn đứa em đang cười toe khi nói về người con gái mình thích mà Tiến Hào cảm thấy lòng xót xa, đồng thời đôi mắt anh ánh lên những tia nhìn phức tạp, lòng lo lắng bồn chồn khi nhớ đến lời yêu cầu của vị CEO trẻ tuổi kia.
“ Còn một yêu cầu cuối cùng, tuy là mang tính chất cá nhân nhưng vẫn mong ông đồng ý”
“ Được! yêu cầu gì? Cậu cứ nói”
“Ông có thể quan tâm, chăm sóc cho con gái mình nhiều hơn được chứ”
“Em có thể dối anh trong lời nói
Nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt
Tình yêu thì không có sai hoặc đúng
Chỉ cần trái tim rung động”
Hừ, bực mình, từ khi nào mà Thiên Thy trở nên ngoan ngoãn nghe lời Đăng vậy không biết, bảo nấu là nấu sao, mà hắn đang hát bài gì nghe kì cục quá vậy. Cái gì mà dối, cái gì mà giấu chứ. Mải trách móc kẻ đang ung dung sung sướng ở ngoài kia cộng với trình độ nấu ăn gà mờ mà Thiên Thy đã để thức ăn cháy khét đến bốc mùi, cô vội vàng tắt bếp rồi nhăn mặt khổ sở. Nhìn rau củ quả tươi xanh là thế nhưng bây giờ đồng loạt mang một màu đen thui mà Thiên Thy thấy ức chế ghê gớm. Lần đầu tiên Thy biết thất vọng về bản thân một cách nặng nề, cô nhìn rảo hoánh khắp căn phòng bếp, mở từng cánh tủ tìm kiếm thứ gì đó thật “quý giá” và cuối cùng cũng nhìn thấy chúng ở cánh cửa tủ cuối.
- Thiên Thy! Sắp xong chưa! Anh đói.
- Xong rồi, vô đi.
Minh Đăng hí hửng tươi cười bước vô, miệng vẫn cứ nghêu ngao câu hát đáng ghét đó, anh thấy Thiên Thy đang cố gắng nhón chân với tay lấy chiếc chén trên kệ mà vui mắt.
- Xem anh này, đồ chân ngắn.
Minh Đăng vừa nói vừa đứng sau lưng Thiên Thy lấy chiếc chén thật dễ dàng, mắt liếc xuống mái tóc màu nâu dẻ chưa đến vai mình mà miệng không ngừng tủm tỉm cười.
- Chân ngắn nhưng khi đá rất chi là xoắn…
Thiên Thy lườm Minh Đăng một cái thật sắc nhọn khiến anh bĩu môi, gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi ngoan ngoãn cầm chén để lên bàn ăn.
- Thiên Thy! Em lúi húi gần hai tiếng đồng hồ chỉ để nấu mỗi nồi mì này sao? -Minh Đăng trợn mắt nhìn nồi mì đặt giữa bàn mà mặt nhăn nhúm lại.
- Em chỉ có thể cho ân nhân và cũng là nạn nhân của em ăn món bèo nhất thế gian này thôi hả ? – Minh Đăng tiếp tục cằn nhằn.
- Vậy bây giờ anh có ăn không? – Thiên Thy cáu.
- Không muốn cũng phải ăn thôi, công lao em nấu mà – Minh Đăng cười toe.
Sau cái lườm nguýt, Thiên Thy cũng ngồi vào bàn lấy mì vào chén, đã khá lâu cô chưa ăn cái món này. Minh Đăng lúc đầu xị mặt, chảnh chọe là thế vậy mà bây giờ cũng ăn ngon lành nhìn như trẻ con, khiến Thiên Thy phải nhắc nhở ăn tù từ. Bỗng dưng Thiên Thy nhớ ra một điều mà đáng lẽ ra nên hỏi từ lúc tỉnh giấc nhưng chẳng biết nên hỏi làm sao. Thy thăm dò thái độ của Minh Đăng rồi bối rối.
- Hôm qua…sao anh biết em ở đó mà đến ?
- Trùng hợp thôi! Nhưng sao lúc em lại gọi tên anh?
Minh Đăng đột nhiên phấn khích ra mặt, anh dừng ngay đũa chờ câu trả lời của Thiên Thy khiến cô càng bối rối hơn…
- Ờ thì lúc đó… hoảng quá nên gọi đại.
- Gọi đại nhưng sao trúng tên anh?
- Ờ thì… tại tên anh dễ nhớ. Mà thôi ăn đi. Hỏi nhiều!
Thiên Thy ấp a ấp úng trả lời rồi cố tình nạt anh, lảng qua chuyện khác, cô đột nhiên ăn nhanh hơn để tránh ánh nhìn của Minh Đăng khiến anh cười mỉm đầy thích thú. Thiên Thy của anh đúng là càng tiếp xúc càng thấy đáng yêu… Minh Đăng cảm nhận được hình như Thiên Thy cũng đang bắt đầu có chút tình cảm với anh. Nhìn đôi mắt bối rối kia xem, làm sao qua mặt được một tên con trai đã “dày dặn kinh nghiệm” như Minh Đăng được, đừng quên anh là một model nổi tiếng, một nghệ sĩ piano làm say đắm bao lòng người, hơn hết là một CEO lãnh đạm, giàu có. Vậy nên gái bu quanh anh không những không thiếu mà còn dư thừa rất nhiều. Mà trong mỗi lãnh vực, họ theo đuổi một cách khác nhau. Đối với model, các em teen “mơ mộng, thèm muốn”. Đối với nghệ sĩ dương cầm, người hâm mộ “ đắm say”. Và đối với một CEO, các cô thư kí trong công ty, các nữ đối tác đều nhìn anh với đôi mắt “khát khao” Vậy nên chỉ cần nhìn qua ánh mắt, Minh Đăng đã biết họ muốn gì ở mình. Và trong đôi mắt Thiên Thy, anh thấy cô đang cố che dấu tình cảm của mình dành cho anh. Thôi được, nếu Thy đã muốn giấu thì Đăng sẽ chờ đến ngày cô tự nói ra với anh.
- Dạo này anh làm gì?
Bỗng dưng Thiên Thy cất tiếng hỏi, phá tan bầu không khí yên lặng, cũng là để cho ai kia thôi không nhìn cô với đôi mắt như xuyên thấu tâm can. Thật biết cách làm người khác ngượng ngùng.
- Anh sao?
- Ừ, bây giờ anh đang làm nghề gì?
- TNON. Một nghề khá nhàn rỗi.
Minh Đăng thản nhiên đọc dãy chữ cái bằng tiếng Anh khiến Thiên Thy khó hiểu.
- TNON là nghề gì? Sao nghe lạ quá vậy?
- Viết tắt của từ “thất nghiệp ở nhà” em chưa nghe câu này sao?
Minh Đăng vẫn cứ bình thản vừa trả lời vừa cười khiến Thiên Thy nghi ngờ..
- Thất nghiệp mà đi BMW? Sao lúc trước báo chí nói anh giải nghệ để lo việc kinh doanh gia đình gì đó mà?
- À cái xe đó là của công ty giải trí tặng anh lúc còn đi làm đó mà. Còn mấy tờ báo lá cải đó em đừng tin làm gì, họ bịa chuyện đấy. Gia đình anh làm gì có kinh doanh chứ.
Minh Đăng cười nói thật thản nhiên khiến Thiên Thy cảm thấy “hơi tin tin”, cô gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện.
- Hôm nay em rảnh chứ? Muốn đi đâu chơi không?
Minh Đăng bỗng dưng chuyển sang đề tài khác khiến Thiên Thy bất ngờ, đột nhiên cô nhớ đến hình ảnh của mẹ trong tiềm thức mỗi khi gặp nguy hiểm. Câu hỏi của Minh Đăng khiến Thiên Thy nhớ đến nơi mà cô lúc nào cũng muốn đến…
Chờ ngày mưa rơi
Trên đỉnh ngọn đồi xanh rợp bóng cỏ, có những ngôi mộ nằm cách nhau đều đặn từ cao xuống thấp, từ dốc đến chân đồi. Trong ánh nắng tươi vui của buổi sáng, ngọn đồi không còn mang vẻ u uất như lúc Thiên Thy thường hay đến vào buổi chiều tà. Minh Đăng và Thiên Thy đang đứng trước ngôi mộ có hình ảnh người phụ nữ cười đôn hậu, khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét thanh xuân của tuổi trẻ. Cũng phải, mẹ ra đi vào lúc chỉ mới gần ba mươi, khuôn mặt mẹ khi ấy có đôi nét rất giống Thiên Thy bây giờ.
- Em rất giống mẹ!
- Có lẽ thế!
- Em ở đây một mình được chứ, nhân tiện anh cũng đi thăm mộ người quen một chút.
Nói rồi Minh Đăng leo tiếp lên ngọn đồi dốc sau khi nhận được cái gật đầu nhẹ của Thiên Thy. Anh đi được một đoạn và dừng lại nơi ngôi mộ có hình ảnh của một người đàn ông có khuôn mặt gầy hao, mang nét chịu thương chịu khó. Minh Đăng ngồi xuống, nhìn lên trời xanh và thở ra một hơi dài.
- Lâu rồi không đến đây thăm chú, đừng giận cháu. Chỉ tại cháu đang bận thực hiện lời hứa mà trước lúc chết, cháu đã hứa với chú. Cậu ấy trốn kĩ quá, chú à!
Làn gió vi vu thổi khắp ngọn đồi, chẳng mấy chốc đã quá nửa giờ thời gian. Hình ảnh của một chàng trai có khuôn mặt trầm tư nào đó vô tình lọt vào mắt Thiên Thy khi cô đi tìm Minh Đăng. Thấy con người lúc nào cũng thích châm chọc cô đang mang vẻ mặt suy tư phiền não trông thật lạ mắt, Thy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đăng nhưng dường như anh cũng chẳng buồn để ý.
- Người này là người quen của anh sao?
- Ừ! Chú ấy còn hơn cả ba anh nữa. Chú ấy là một người bạn thân và cũng là ân nhân cứu mạng anh.
- Sao?
- Lúc anh không đến Hernman, là do gặp phải một tai nạn xe rất nặng, nếu không có chú ấy thì anh đã không sống được đến bây giờ. Sau tai nạn đó, ba đã tống anh qua nước ngoài để không còn bị ám ảnh và tiện thể đi du học, còn chú ấy ở lại và không qua khỏi.
Minh tiếp tục nói với đôi mắt nhìn xa xăm
- Chú là bạn của ba anh. Chú còn một đứa con trai nữa nhưng bây giờ đã bị thất lạc. Anh đang cố tìm cậu bé đó nhưng thật vô vọng. Nếu tìm được, anh nhất định sẽ bù đắp cho cậu ấy thật nhiều,
Đôi mắt mang vẻ xa xăm của Minh Đăng khiến Thiên Thy hiểu được tâm trạng của anh lúc này. Là cảm giác luôn bị ám ảnh bởi tội lỗi khi có một người nào đó vì mình mà mất đi mạng sống. Cô đặt tay lên vai anh mong được chia sẻ một phần nào đó. Những làn gió vẫn cứ vi vu quấn quanh cả hai, vô tình mang bao nỗi nhớ không tên trong suốt những ngày qua ập về trong đôi mắt của Thiên Thy và Minh Đăng. Hai người họ lại vô tình chìm đắm vào đôi mắt nhau không rời. Minh Đăng nhẹ nhàng tiến gần lại hơn như muốn chạm vào khuôn mặt người con gái đang ngồi trước mặt anh. Khoảng cách hai khuôn mặt bây giờ đang rất gần, đôi mắt của cả hai vẫn xoáy sâu vào nhau, thầm trao những yêu thương không thể nói thành lời. Tưởng chừng như Minh Đăng sắp chạm vào được đôi môi đang ở rất gần anh, nhưng mọi cảm xúc đã bị Thiên Thy cắt ngang đi không thương tiếc bằng cách bối rối đứng lên và đi nhanh xuống ngọn đồi dốc, bỏ Minh Đăng ở lại với đôi mắt xót xa nhìn theo bóng dáng người con gái đang dần khuất bóng.
“ Đến khi nào em mới chịu giải thoát cho chính trái tim của mình đây Thiên Thy?
Anh biết lời yêu càng khó nói ra thì tình cảm càng sâu đậm. Nhưng anh đã phát điên lên khi không thể nói ra những lời đó, và em thì càng không thể hơn anh. Cả anh và em, chúng ta đều là những kẻ ngốc nhất trên đời”
Tít, tít…
Bất giác có một âm thanh lạ phát lên gần đó khiến Minh Đăng thôi không chìm đắm trong những cảm xúc riêng của chính mình. Anh nhìn xuống nền cỏ xanh, nơi phát ra âm thanh lúc nãy. Là chiếc điện thoại của Thiên Thy vô tình đánh rơi, có một tin nhắn mới, người gửi là Bảo Duy. Minh Đăng cầm điện thoại lên, anh chau mày khi đọc được những dòng chữ quan tâm, có chút mùi mẫn.
“ Chị đang làm gì đó? Sao không ở Ciao? Chiều nay chị có rảnh không? ^^”
o0o
Tại Ciao coffee, Bảo Duy đang ngồi vân vê ly bạc sửu, mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại chờ đợi tin nhắn. Cuối cùng điện thoại cũng sáng lên với dòng tin nhắn cụt lủn : “Chị không rảnh”. Cậu ngồi thừ ra, mặt chán nản nhưng nhờ bàn tay của ai đó vỗ lên vai, Duy lại trở nên vui vẻ bình thường.
- Em đến lâu chưa? – Tiến Hào ngồi vào chiếc ghế đối diện, vui vẻ hỏi em trai.
- Cũng mới đến thôi anh. À chuyện đó đến đâu rồi anh?
- Hôm trước anh đã đi theo dượng đến Hoàng Minh và gặp được CEO ở bên đó.
- Vậy khi nào anh mới vô Hoàng Minh làm việc được?
- Chắc sẽ phải đợi thêm một thời gian khá dài, hơn nữa, CEO của công ty đó quả thực rất tinh ý và có phần khó tính, hình như là một con mắt nhìn người rất tốt. Anh nghĩ sau này sẽ rất khó để thực hiện kế hoạch.
- Đúng là rất khó! Nhưng anh đừng căng thẳng quá, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Hôm nay em tính cho anh gặp bạn gái của em nhưng không được rồi.
- Bạn gái sao?
- Dạ! cô ấy tên là Thiên Thy, lớn hơn em một tuổi nhưng cá tính rất mạnh mẽ và dễ thương.
Nhìn đứa em đang cười toe khi nói về người con gái mình thích mà Tiến Hào cảm thấy lòng xót xa, đồng thời đôi mắt anh ánh lên những tia nhìn phức tạp, lòng lo lắng bồn chồn khi nhớ đến lời yêu cầu của vị CEO trẻ tuổi kia.
“ Còn một yêu cầu cuối cùng, tuy là mang tính chất cá nhân nhưng vẫn mong ông đồng ý”
“ Được! yêu cầu gì? Cậu cứ nói”
“Ông có thể quan tâm, chăm sóc cho con gái mình nhiều hơn được chứ”
/52
|