Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 48

/52


Từng giọt mưa rơi lấm tấm, dần dà chiếm choáng lấy ô cửa kính trong phòng bệnh nồng nặc thuốc sát trùng. Thời tiết miền nhiệt đới thật kì lạ, đỏng đảnh hệt như những cô gái điệu đà, chỉ mới sớm nay nắng còn ửng hồng, Vậy mà bây giờ mưa đã phủ kín lối. Phải chăng đây chính là những cơn mưa cuối mùa, kết thúc cho một mùa ẩm ướt buồn tênh?

Mang tâm trạng hiu quạnh như chính cơn mưa ngoài kia, cả ngày nay Thiên Thy không rời chân khỏi phòng bệnh dù chỉ nửa bước. Cô luôn cố gắng tạo cho bản thân cảm giác tất bật, để quên đi nỗi dày vò đến xé tâm can bằng việc chăm sóc Minh Đăng thật chu đáo. Thiên Thy như muốn thay thế cả y tá bệnh viện khi mà cô giành tất cả những việc liên quan đến Minh Đăng. Từ việc cho anh uống thuốc cho đến việc rửa vết thương, hoặc đôi khi còn ngồi gọt những loại trái cây ngon ngọt để khi tỉnh giấc, Minh Đăng còn có thứ bỏ miệng cho khỏi đắng họng.

Vậy mà chàng trai lạnh lùng vẫn chẳng thèm mở mắt nhìn cô lấy một lần. Để rồi những lúc không còn việc để làm nữa, cô gái lại buồn tênh ngồi trên chiếc ghế cô độc, ngắm nhìn người yêu với đôi mắt có chút hoang hoải, lo âu.

- Minh Đăng! Dậy đi, ngủ nhiều quá không tốt đâu.

Đôi mắt buồn quan sát tỉ mỉ từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt thanh tú, để rồi trái tim bỗng quặn thắt lên khi đánh rơi ánh nhìn buồn dại nơi bàn tay đang được quấn lớp băng dày.

Thiên Thy khẽ nhíu mày xót xa, cố gắng nhớ lại những chi tiết diễn ra vào tối qua. Nó xảy ra quá nhanh. Cô chỉ biết rằng vụ ấy là có người sắp đặt, và trong lúc mơ màng, Thy đã nghe loáng thoáng những lời nói nào đó mà cô không tài nào nhớ nổi. Ngoài việc biết được chắc chắn có người đứng sau vụ này ra, Thiên Thy hoàn toàn mờ tịt.

Nhưng rốt cục người đứng sau vụ này là ai? Còn Minh Đăng, chẳng phải anh là CEO của một tập đoàn lớn và là người thừa kế tài sản kếch sù đó hay sao? Vậy mà trong lúc bệnh hoạn nguy hiểm thế này, tại sao lại không có một ai đến thăm cơ chứ?



- Bảo Duy! Em ổn không?

Bên ngoài cánh cửa phòng bệnh, Tiến Hào lo lắng khẽ đặt tay lên vai cậu em. Những giờ qua, nếu Thiên Thy thẫn thờ ngồi bên Minh Đăng bao lâu thì Bảo Duy cũng thẫn thờ đứng ngoài cửa nhìn hai người họ bấy lâu.

- Anh hai! Em… - Duy ngập ngừng nhìn anh trai với đôi mắt buồn không khác gì cô gái đang ngồi trong kia.

- Được rồi! Chúng ta nói chuyện một lát nhé.

Bảo Duy khẽ gật đầu trước sự quan tâm ân cần của Tiến Hào. Hai chiếc bóng rời khỏi cánh cửa phòng bệnh, đổ dài trên dãy hành lang vắng vẻ. Họ dừng lại tại lancan của tầng hai bệnh viện. Đứng ở đây có thể thấy rất rõ những giọt mưa đang hất mạnh vào tấm kiếng trước mặt. Một khung cảnh buồn bã như chính lòng người bây giờ.

- Hình như em không vui với hành động của mình, phải không Duy?

- Em… em không biết. Em thực sự cảm thấy không hề vui vẻ hay thoả mãn chút nào.

- Tại sao?

- Em biết là chuyện này không liên quan đến gia đình mình, nhưng….Hắn… Hình như hắn rất yêu Thy, yêu nhiều hơn em tưởng.

Nói đến đây, cổ họng Duy bỗng trở nên nghẹn đắng. Hình ảnh Minh Đăng bất chấp tính mạng, lấy thân mình để bảo vệ Thy đã vô tình khiến cậu ám ảnh. Lì lợm đeo bám đầu óc Duy kể từ lúc chứng kiến cho đến bây giờ. Lần đầu tiên Duy thấy có một người chịu hy sinh lớn lao vì Thy như thế. Để rồi Duy đã luôn tự hỏi bản thân, nếu lúc đó là cậu, cậu có dám liều mạng hoặc bất chấp tất cả để bảo vệ Thy giống như hắn không? Lẽ nào lời của hắn nói với cậu lần trước là sự thật, rằng “người duy nhất có thể bảo vệ Thy” chỉ có hắn mà thôi?

- Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy Thiên Thy vì ai mà đau khổ đến thế. Chắc hẳn người đó cũng rất yêu Thy nên mới có sức ảnh hưởng lớn lao đến cô ấy như vậy. – Tiến Hào bỗng chốc cũng trở nên trầm ngâm không khác gì em trai.

- Em có cảm thấy chúng ta đang đi sai đường không, Duy?

- Anh nói vậy nghĩa là sao?

- Sự việc lần này là do anh chiều ý em nên mới làm, còn bản thân anh không hề có ác cảm với cậu ấy. Anh nghĩ chúng ta đang trả thù lầm người rồi. Xét cho cùng, Minh Đăng cũng chỉ là đứa con tội nghiệp của lão cáo già kia thôi.

Đôi mắt Tiến Hào bây giờ xa xăm tựa như cánh chim cuối trời. Bỗng chốc, hình ảnh của ông tổng giám đốc hiện về trong đầu anh thật rõ ràng. Là một lão cáo già chất chứa đầy mưu mô, xảo quyệt trong công việc làm ăn và là người cha độc tài, sẵn sàng “xử” đứa con trai duy nhất nếu nó làm trái ý ông. Tất cả những điều đó, Tiến Hào đã vô tình biết được khi làm trong công ty Hoàng Minh.

- Hơn nữa, như em nói, Hoàng Minh đã lừa công ty của ba chúng ta đến tán gia bại sản, và người trực tiếp thực hiện vụ lừa gạt đó cũng chính là ông ta. Chính ông ta đã đẩy ba đến đường cùng chứ không phải là Minh Đăng.

- Nhưng vì hắn mà ba mất. Vì hắn mà ba đã bỏ em…

Giọng nói Duy buồn tênh, nghẹn ngào như sắp khóc, nhưng đôi mắt không còn những tia lửa hận thù như thường ngày mà chất chứa những ánh nhìn đau thương. Cậu nhớ ba! Nỗi nhớ ấy chưa bao giờ nguôi ngoai cả.

- Anh nghĩ chuyện này cũng đã khiến cho Minh Đăng dằn vặt nhiều rồi, vậy nên cậu ấy mới bỏ công sức ra để tìm kiếm em suốt mười mấy năm qua.

Những giọt mưa vẫn cứ bay phảng phất, buồn bã in dấu trên tấm kính càng làm cho đôi mắt của hai chàng trai trở nên xa xăm, tạp nham cảm xúc…

- Bảo Duy! Thiên Thy nằm ở phòng nào vậy?

Bỗng chốc, tiếng gọi thánh thót đã cắt đứt những suy nghĩ phức tạp của cả hai. Khẽ giật mình vì tiếng gọi, đôi mắt Bảo Duy bắt đầu xuất hiện những tia nhìn dịu dàng khi nhìn thấy cô gái từ đằng xa vội vàng chạy đến, trên đầu còn vương những giọt mưa ẩm ướt. Đó chính là Trúc Anh.- người yêu cậu hiện tại.

Trong phòng bệnh, Thiên Thy cũng đứng tựa người nơi cửa sổ ngắm những giọt mưa rơi. Ngày xưa Thy rất thích đi dưới mưa để thả trôi nỗi buồn, nhưng có lẽ bây giờ những giọt mưa ngoài kia không đủ sức để kéo nỗi buồn của cô đi nữa. Những cơn mưa cuối mùa lúc nào cũng nhẹ nhàng, khiến lòng người u ám theo. Chẳng biết là người buồn theo cảnh hay cảnh buồn theo người.

Đôi mắt buồn lang mang nhìn những giọt mưa giăng kín lối, Thiên Thy lo lắng không biết phải nói gì và đối mặt với Minh Đăng làm sao khi anh tỉnh giấc. Cô có nên cho Đăng biết đến việc động trời kia không, rằng anh không còn khả năng chơi đàn nữa. Liệu Minh Đăng có đựng được cú shock này?

Khẽ nén cái thở dài vào trong, Thiên Thy thôi không nhìn những giọt mưa ngoài kia, cô quay người định đi lấy thuốc cho Minh Đăng. Nhưng đôi chân mới chỉ quay lại được nửa bước đã bị khựng lại vì đôi mắt café đang chiếu ánh nhìn về phía mình.

Minh Đăng đã tỉnh dậy tự lúc nào và dường như đã lặng lẽ ngắm Thiên Thy từ rất lâu.

Hai ánh nhìn chìm đắm vào nhau. Đôi mắt buồn dường như bị hòa tan trong đáy mắt café mệt mỏi. Và có lẽ không ai muốn lên tiếng để phá tan khoảng lặng ấy.

Một khi đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, người ta chỉ muốn lặng lẽ ngắm nhìn đối phương bởi lời nói giờ đây đã trở nên thừa thãi. Vì không có từ ngữ nào đủ chức năng để có thể nói lên cảm xúc của họ vào lúc này.

Có lẽ hai người họ cứ nhìn nhau mãi như thế nếu Thiên Thy không ngượng ngùng mở lời trước.

- Anh…anh tỉnh rồi!

- Tại sao cô ở đây?

Trong sự bối rối đến ngượng người, Thiên Thy đã có chút vụn vỡ khi nghe câu hỏi lạnh lùng kia. Nhưng cũng phải thôi. Nghĩ lại, cô và anh bây giờ còn là gì của nhau nữa đâu. Và có lẽ Thy cũng quen với những lời lẽ khiến cô đau lòng từ người con trai ấy rồi.

- Tôi … tôi…

Những ngón tay bối rối tự động vân vê lấy nhau, khiến cho cô gái thêm ngượng ngùng xen chút buồn bã. Đôi mi khép hờ để che dấu những vụn vỡ vào bên trong.

- MINH ĐĂNG! CON KHÔNG SAO CHỨ?

Chưa hết sự ngập ngừng bối rối, Thiên Thy được phen bất ngờ giật mình bởi giọng nói hốt hoảng của một người lạ đang vội vàng bước tới. Là một người phụ nữ trung niên ăn vận quyền quý với khuôn mặt hoảng hốt và lo lắng.

- Mẹ vừa nhận được tin là chạy ngay đến đây, tại sao lại ra nông nỗi này hả con? Có phải bọn lần trước lại đến quấy phá con không?

Bà ấy chẳng mấy chốc đã đến bên Minh Đăng, lo lắng chạm vào khuôn mặt xanh xao của anh. Chỉ cần nhìn từ phía xa cũng có thể thấy đôi mắt bà ánh lên từng tia xót xa.

- Con không sao đâu mẹ, chỉ là tai nạn thôi ngoài ý muốn thôi – Đăng khản tiếng, mệt mỏi trả lời.

Hóa ra người phụ nữ này là mẹ của Đăng.

- Tai nạn gì mà tai nạn, mẹ nghe nói bọn nghiện ngập lần trước lại tìm đến con. Tại sao chúng cứ nhằm vào con cơ chứ? – Người phụ nữ càng nói càng xót xa, dường như nơi khoé mắt đã long lanh những màng sương mờ ảo.

- Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng quá.

- Không sao cái gì chứ, nhìn người con xem… - Người mẹ vẫn cứ xót xa nhìn đứa con trai đáng thương

- Ơ còn đây là…?

Người phụ nữ vô tình nhìn về phía Thiên Thy, dường như bây giờ bà ấy mới nhận thức được trong căn phòng này không chỉ có hai người. Thấy vậy, Thiên Thy liền bối rối cúi người chào.

- Là con bé mà những lần trước tôi đã kể với bà. Chắc lần này cũng do nó mà ra.

Bỗng chốc, một giọng nói khàn khàn vang lên trước cửa bệnh phòng bệnh. Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền khó tính chậm rãi bước vô. Thiên Thy có thể dễ dàng nhận ra đây chính là người cô đã thấy và đụng độ trong cuộc họp báo lần trước.

- Thì ra là cô à?

Sau khi nghe những lời nói của chồng, người phụ nữ thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ, từ hiền hậu chuyển sang giận dữ, nhanh chóng đến bên Thy và…

“CHÁT!!!”

Cái tát bất ngờ khiến Thiên Thy ôm mặt, mất đà lùi về phía sau. Gò mà ửng hồng. Đau điếng!

- Mẹ! Mẹ làm gì thế ? – Minh Đăng trợn mắt, hốt hoảng ngồi phắt dậy, những vết thương vì thế mà trở nên đau rát vô cùng.

Mặc kệ cho sự hốt hoảng của Minh Đăng, người phụ nữ đã tuôn một tràng tức giận xen lẫn xót xa vào cô gái đứng trước mặt:

- Tôi không biết cô là ai, có cái gì hay ho mà khiến con tôi hết lần đến lần khác bị thương. Lần trước nó xém chút nữa là gãy chân vì cô còn chưa đủ hay sao? Mà lần này… - người phụ nữ bỗng trở nên nghẹn ngào – Lần này còn hại nó ra thành ra như thế …

Mẹ của Minh Đăng nhìn Thy với đôi mắt nửa giận dữ, như muốn xé nát cô, nửa xót xa khi nhìn về đứa con trai tội nghiệp đang băng bó toàn thân khổ sở trên giường bệnh.

Nhưng có lẽ hành động có chút căng thẳng của bà cũng là lẽ thường tình. Một người phụ nữ cho dù ngày thường có thánh thiện, hiền dịu đến đâu thì khi biết được có một mối nguy hiểm nào đó đang rình rập đứa con yêu của mình, họ sẽ sẵn sàng hoá thân vào mụ phù thuỷ đáng sợ, dùng hết sức mạnh có được để bảo vệ con. Mẹ của Minh Đăng cũng thế. Tất cả chỉ là do nỗi lo và tình yêu dành cho con trai của mình mà thôi.

- Cháu… cháu xin lỗi…cháu.

Đây là lần đầu trong đời Thiên Thy bị rơi vào tình huống như thế này. Lần đầu tiên cô bị một người phụ nữ đánh mà không phải mụ dì ghẻ của mình. Nhưng không hiểu sao cô không hề cảm thấy tức giận hay oan ức. Mà chỉ thấy đau nhói ở trong lòng…

- Chỉ một câu xin lỗi là được sao? Cô hại nó hết lần này đến lần khác mà chỉ một câu xin lỗi là được sao?

- Mẹ! Đủ rồi. Mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu. Cô ấy… cô ấy… không liên quan gì đến con. Tất cả chỉ là trùng hợp – Đăng cố gắng giải thích. Anh thấy nghẹn đắng nơi cuống họng khi phải phủ nhận người con gái ấy thêm một lần nữa…

- Bà cũng đừng lo lắng quá . Bác sĩ nói đã ngăn chặn kịp thời virus lây lan khắp người. Có điều bàn tay đã bị chấn thương nên không thể tiếp tục đánh đàn nữa… Như vậy cũng tốt, sau này nó sẽ chú tâm vào công việc hơn.

Trái ngược với sự lo lắng, xót xa của người vợ. Giọng điệu của ông Sang dường như rất là hả hê khi biết được tình hình hiện tại của đứa con trai. Và tất nhiên, những lời ông Sang nói như tiếng sét đánh ngang tai Đăng, khiến anh ngạc nhiên đến sửng sốt không dám tin vào những lời mình mới vừa nghe…

- Ba nói cái gì? Không thể tiếp tục đánh đàn nữa? Nghĩa là sao?

Những ngày sau đó, Minh Đăng trở nên trầm mặc hẳn. Ít nói và không thèm bận tâm đến bất cứ thứ gì. Hệt như những ngày còn trẻ dại khi bị người cha độc tài hung hăng phá vỡ cây đàn yêu quý và sự mất mát của người chú thân thương.

Lúc đầu anh còn không tin đây là sự thật, chỉ đến khi trực tiếp nói chuyện và nghe bác sĩ phân tích, Minh Đăng mới chịu khuất phục một chút.

Nhưng đâu đó trong tâm trí của Minh Đăng vẫn ngang ngược không thể chấp nhận được. Đăng muốn tự mình kiểm chứng tất cả. Anh không muốn tin vào bất kì ai khác ngoài bản thân.

Vì vậy mà hôm nay, Thiên Thy đến thăm anh nhưng phòng bệnh trống trơn, không một bóng người. Cô hốt hoảng đi khắp nơi ở bệnh viện rộng lớn để tìm Minh Đăng nhưng chẳng thấy đâu. Để rồi đau đớn nhận ra bóng dáng thất thần của anh ở lối ra vào cổng viện vào buổi chiều tối xạm màu nắng buồn.

Đăng đã trốn viện để tìm đến cây đàn thân yêu, vì muốn tự bản thân mình kiểm chứng tất cả, và thứ anh nhận được là một sự thật đau đớn đến nát lòng. Chiếc đàn vẫn còn đó nhưng đôi bàn tay của anh chẳng còn tài hoa như trước. Những ngón tay thon dài đã mất đi khả năng lả lướt trên bàn phím trắng. Minh Đăng đã vĩnh viễn không thể nào chơi đàn được nữa. Và đó là sự thật tựa như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim anh.

- Minh Đăng! Ăn chút cháo đi, cả ngày nay chắc anh chưa ăn gì phải không?

Cầm chén cháo trên tay, Thiên Thy đắng lòng nhìn chàng trai thẫn thờ ngồi trên giường bệnh. Sức khỏe của anh đang dần bình phục trở lại, bây giờ chỉ cần ở bệnh viện để tiêu diệt dứt điểm những con virus ít ỏi đang còn trong máu mà thôi.

- Em đang thương hại tôi phải không? Nhìn tôi bây giờ đáng thương lắm sao? – Minh Đăng nhìn Thy với đôi mắt u ám.

- Không… không phải – Thiên Thy lắc đầu nguầy nguậy – không phải như vậy đâu.

“XOẢNG”

Tô cháo nằm trên tay Thiên Thy đã bị hất rơi xuống đất một cách thô bạo. Và vỡ tan.

- VẬY THÌ EM ĐI ĐI, AI MƯỢN EM CHĂM SÓC TÔI?

Không gian lại rơi vào sự im lặng đến nghẹt thở. Mấy ngày nay Minh Đăng là thế, rất dễ nổi nóng và hay tự ái. Anh cáu gắt với tất cả mọi người, kể cả người con gái anh yêu. Vậy nên mới biết cú shock lần này đối với Đăng lớn như thế nào. Chính vì thế, Minh Đăng càng nổi giận bao nhiêu, Thiên Thy càng cảm thấy dày vò cắn rứt, ân hận và yêu anh nhiều hơn bấy nhiêu.

- Minh Đăng! Nếu anh tức giận thì cứ quát mắng, thậm chí là đánh đập, dày vò em đến đâu cũng được… Hoặc nếu như anh không muốn nhìn thấy em nữa…em cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh. Nhưng đừng tự hành hạ bản thân mình như thế…Cả ngày nay anh đã không ăn gì rồi…

Thiên Thy nghẹn ngào, cố nuốt những tiếng nấc vào trong đáy họng. Dù đau dớn là thế, nhưng nơi khóe mắt Thy tuyệt đối không hề có một giọt lệ.

Bao ngày qua, mặc kệ cho sự cấm cản của mẹ Đăng và tính tình thất thường hay nổi nóng của anh hiện tại, Thiên Thy ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Đăng. Không có ngày nào là Thy vắng bóng nơi bệnh viện. Có lẽ cô đã không còn đủ bản lĩnh để rời xa người con trai này nữa rồi. Nhưng trớ trêu thay! Bây giờ, lúc nào Đăng cũng muốn xua đuổi cô. Bất kể lúc nào và bất cứ nơi đâu.

- Em đi đi. Đừng chăm sóc tôi như đứa trẻ nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi.

Cố tình vờ qua những lời nói quặn thắt kia, Minh Đăng hờ hững nằm xuống giường đắp chăn kín người, quay lưng về phía Thy. Chỉ trực chờ cho tiếng thở buồn bã khuất dần sau tiếng đóng cửa, Minh Đăng mới để cho những hơi thở dài não nề tuôn ra… cay đắng và mệt nhọc.

“Thiên Thy, anh xin lỗi. Anh thực sự không muốn em thấy bộ dạng của anh lúc này”

Phải rồi! Một con người có ước mơ, có hoài bão cho riêng mình ngay từ thuở còn thơ, chăm chút, nuôi nấng để từ một sở thích ngây dại trở thành một niềm đam mê lớn lao không thể thiếu trong cuộc sống. Vậy mà giờ đây, phải bất lực nhìn số phận như một cây kéo độc ác cắt đứt tất cả, lấy đi tất cả. Thử hỏi còn ai có thể đứng vững khi lâm vào tình trạng ấy?

Cái kinh khủng nhất không phải là không thể chạm đến ước mơ, mà là đã chạm vào được nhưng lại bị lôi tuột ra và đẩy vào hố sâu thất vọng…

“CẠCH”

Cửa phòng bệnh lại được mở ra. Minh Đăng khẽ nhíu mày nhăn trán… Anh thực sự không muốn người con gái ấy thấy anh tàn tạ như thế này. Tại sao cô ấy không hiểu cho anh? Tại sao không giữ cho anh một chút tự trọng?

Đăng khẽ khép mi, nuốt những đắng cay vào trong cuống họng khô khan.

- Thiên Thy!... Làm ơn… đừng đến đây nữa…

- Mất đi khả năng đánh đàn khiến anh đau đớn đến vậy sao? Muốn rời xa cả Thy luôn ư?

Thế nhưng Minh Đăng đã lầm, bởi người đang bước vào không phải là cô gái của anh, mà là cậu trai có bờ vai rộng của một cầu thủ bóng rổ.

Minh Đăng mệt mỏi kéo tấm chăn trắng ra khỏi khuôn mặt, để lộ nụ cười méo mó đến nhạt nhẽo.

- Tiến Duy! Thấy tôi thế này chắc cậu vui lắm…phải không?

- Tiến Duy! Thấy tôi thế này chắc cậu vui lắm…phải không?

- Không! Không vui chút nào…

Bàn tay men nhẹ theo bức tường trắng lạnh, Bảo Duy chậm rãi đến bên ô cửa sổ, nơi những giọt nắng cuối cùng trong ngày sót lại sau cơn mưa. Ánh hoàng hôn phản chiếu khuôn mặt baby nhưng nó chẳng còn nét “cute” như ngày xưa nữa. Vì giờ đây, khuôn mặt ấy luôn phảng phất những nét buồn vợi, vừa mặc định vừa xa xăm.

- Tôi không biết thứ ấy quan trọng với anh đến mức nào.

Nhưng vì điều đó mà quay sang dằn vặt Thy có vẻ hơi quá đáng.

Giọng điệu Duy có chút nhấn nhá như cố tình đâm khoét sâu hơn vào vết thương vốn đã khó lành của Đăng. Vậy nên đáp lại cậu cũng chỉ là cái mỉm cười nhẹ nhưng đầy vị chua chát.

- Đó là lí do khiến cậu thấy không vui? Không hài lòng với những việc cậu đã làm?

Bảo Duy quay ngoắt người lại, nheo mắt nhìn Đăng với vẻ mặt hoang mang, lẽ nào anh ta đã biết cậu là người đứng sau tất cả?

- Anh nói vậy là ý gì?

- Cậu hiểu theo ý gì thì chính là ý đó. Còn giờ thì ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi nữa.

Trái ngược với sự bất ngờ của Bảo Duy, Minh Đăng lười biếng chuyển mình, nằm thẳng và nhắm hờ mắt, chẳng thèm để ý đến cậu nhóc đang đứng ngược chiều nắng. Nhưng chính sự mệt mỏi và thái độ hời hợt của Đăng lúc này đã châm ngòi cho ngọn lửa tức giận, đã bị Bảo Duy kìm nén suốt những ngày qua.Cậu nổi giận nhìn kẻ hời hợt trước mặt bằng đôi mắt bắn lửa, nói liến thoắng.

- Hoàng Minh Đăng!… Anh biết không? Từ trước đến giờ tôi lúc nào cũng muốn giết chết anh. Bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu. Khi mà anh dường như cướp đi tất cả những thứ tốt đẹp mà tôi đang có. Từ gia đình êm ấm cho đến người con gái tôi yêu. Còn tôi thì chẳng làm được gì ngoài việc đứng yên, bất lực nhìn anh lấy đi tất cả. Vậy nên tôi rất thù anh, lúc nào cũng muốn đá văng anh ra khỏi cuộc đời này… Nhưng mà…

Nói đến đây, giọng Bảo Duy bỗng trở nên nghẹn ngào, tựa như có một cục đá nặng trĩu đè lên cuống họng, khiến cho thanh quản cậu thật khó để phát âm ra thành tiếng. Trong lúc Duy chật vật với những cảm xúc tạp nham của bản thân, cậu cũng cảm nhận được đâu đó trong đáy mắt café kia là những tia nhìn đau khổ chẳng kém gì Duy lúc này.

Khó khăn lắm, Duy mới có thể tiếp tục nói tiếp. Nhưng càng lúc càng trở nên nghẹn ngào hơn. Sự tức giận cũng chẳng còn nữa. Cậu nói, mà như độc thoại với chính bản thân mình.

- Nhưng mà… mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều… Tôi thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Xét cho cùng, mạng sống mà anh có được bây giờ cũng là nhờ sự hy sinh của ba tôi. Ba tôi đã bất chấp tất cả để cứu sống anh. Vậy mà tôi lại muốn giết anh… như thế chẳng khác nào biến cái chết đau đớn của ba trở nên vô nghĩa… Mặc dù tôi luôn tự hỏi tại sao ông ấy lại có thể quên thân mình mà cứu anh như thế. Anh có là gì của ông ấy đâu?

Trong một giây phút hiếm hoi nào đó, đôi mắt thường chứa những tia lửa thù hằn bỗng xuất hiện một màng nước rất mỏng manh. Tựa như làn sương mai chỉ trực chờ tan biến sau cái nhắm mắt nhanh lẹ. Và nó đã biến mất thật vì sự ngăn cản của chủ nhân. Nhanh chóng thoát khỏi mở cảm xúc tạp nham của bản thân, Bảo Duy vừa đến gần chiếc giường vừa đanh giọng nói tiếp.

- Cho nên anh hãy nhìn lại bản thân những ngày qua đi, sống

không khác gì một thằng bị bệnh S giai đoạn cuối, khiến tôi rất ngứa mắt. Mà anh có dương tính với cái bệnh đó đâu? Anh chỉ là không chơi được cái thứ dụng cụ nhảm nhí kia thôi mà. Anh sống như thế có thấy hổ thẹn với sự hi sinh của ba tôi không? Có xứng đáng để khiến Thy buồn đến tê dại cảm xúc như thế kia không? Hả? Nếu như không nghĩ đến ba và Thy, tôi đã chẳng ngại mà ra tay giết quách anh ngay trong lúc này rồi.

Từng lời nói chất chứa đa cảm xúc của Bảo Duy như hàng chục mũi tên cùng nhằm vào trái tim Đăng mà bắn, mà đâm, khiến nó tan nát ra thành trăm mảnh. Anh chỉ biết nằm yên lặng nhìn cậu nhóc đứng trước mặt mình. Một cậu nhóc có cái gì đó rất ngông nhưng cũng có gì đó rất già dặn, trưởng thành.

Đăng biết Bảo Duy ghét anh, nhưng không ngờ cậu lại hận anh sâu sắc đến thế. Và chính nỗi hận ấy đã khiến cậu có những suy nghĩ sâu sắc hơn, già dặn hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Không có gì đáng thương hơn một đứa trẻ được dưỡng nuôi bởi sự thù hận… Thế nhưng anh nào có hơn gì Duy đâu. Bỗng chốc, khoé môi đăng giãn ra thành nụ cười nửa miệng méo mó, khó coi, tự giễu chính cuộc đời mình.

- Vì vậy từ giờ trở đi, đừng sống như thế này nữa. Tôi ngứa mắt lắm. Cướp đi của tôi tất cả, thì cũng phải sống sao cho xứng đáng với nó. Đừng để tôi tức lên vì nhìn thấy Thy khổ sở vì anh nữa.

Sau lời nói lạnh lùng, Bảo Duy quay lưng bước đi, không quên để lại cho Đăng cái liếc sắc lẹm. Thế nhưng bước chân cậu vừa chạm đến cửa đã phải sững lại vì câu nói từ phía sau…

- Tiến Duy! Đừng bao giờ nghĩ bản thân không có gì cả, vì cậu đâu biết được có những người vẫn luôn khao khát những thứ mà cậu từng có, đang có và sẽ có. Giống như tôi, kẻ được cậu cho là cướp đi tất cả là một ví dụ điển hình.

Trước câu nói khó hiểu, đầy ẩn ý của Minh Đăng, Bảo Duy khẽ nhíu mày một cách đầy khó chịu. Cậu thực sự không hiểu Đăng muốn nói gì, và càng không muốn kéo dài cuộc đối thoại đáng ghét này với hắn. Tất cả những việc cậu làm hôm nay chỉ vì không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn rầu của Thiên Thy nữa mà thôi.

Không một chút chần chừ hay bối rối, Bảo Duy lạnh lùng đóng sập cánh cửa, bỏ lại chàng trai nằm trên giường bệnh với đôi mắt lạnh lẽo và nụ cười méo xẹo.

Ngay từ nhỏ, Minh Đăng đã luôn thầm ghen tị với cậu em tên Tiến Duy đó vào những lúc cậu được chú Hải dẫn đến nhà chơi. Tiến Duy đã có một người cha tuyệt vời, lúc nào cũng công kênh cậu trên cổ với nụ cười tươi, hay đơn giản chỉ là nắm nhẹ tay cậu để những bước đi chậm chững thêm vững vàng. Những điều như thế, Minh Đăng chưa bao giờ được trải qua dù chỉ một lần. Bởi ngay cả khi anh đang nằm chết dí ở đây, bị nhấn chìm xuống tận đáy sâu tuyệt vọng. Người cha độc tài của anh cũng chẳng hề mảy may lo lắng, hay quan tâm đến anh dù chỉ là một giây ngắn ngủi trong cuộc đời dài rộng. Có lẽ, đối với ông, chỉ có Hoàng Minh mới là con mà thôi.

Minh Đăng chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời vô vị như thế này. Kể ra những thứ đẹp đẽ được gọi là ước mơ và hoài bão cũng thật đáng sợ. Nó khiến con người ta cố gắng làm tất cả vì nó, sống vì nó. Để rồi khi vuột mất nó khỏi tầm tay, họ sẽ cảm thấy chênh vênh đến tột cùng, hệt như phải bước đi trên một sợi dây thừng nhỏ xíu được treo giữa không trung, một chút thăng bằng cũng không có.

o0o

Tại tập đoàn Hoàng Minh, trong tiền sảnh sang trọng bóng loáng giờ đây lưa thưa chỉ còn vài người qua lại. Tiến Hào uể oải vừa đi vừa bóp chiếc cổ cứng đơ vì ngồi quá lâu trước màn hình máy tính. Lúc nào anh cũng là người sau cùng rời khỏi văn phòng, và sự chăm chỉ đó đã được những cấp trên để ý, khen ngợi tuyên dương. Chỉ ngoại trừ lão tổng giám đốc cáo già khó tính, khó ưa kia.

- Cậu cũng về trễ quá nhỉ?

Bỗng có giọng nói trầm khàn phát ra khiến bước chân Tiến Hào dừng lại. Trước mặt anh chính là con người mà đầu óc anh đã nghĩ đến chỉ vài giây trước.

- Vâng! Tổng giám đốc cũng về trễ quá. Không biết tình hình của giám đốc sao rồi ạ?

- Sẽ sớm quay trở lại công ty thôi.

Thái độ lạnh lùng, hờ hững của ông Sang khiến Tiến Hào khẽ cau mày, nếu anh là con trai ông ấy chắc có lẽ sẽ tủi thân mà chết mất.

- Vâng! Mong là thế. Mấy ngày nay không có giám đốc, công việc của bộ phận chúng tôi cứ loạn cả lên. Anh ấy rất có tài lãnh đạo. Ông thật đáng tự hào vì có một người con trai giỏi như thế.

- Cậu thấy thế à? Còn tôi chẳng thấy có gì đáng tự hào cả. Với tôi, nó còn rất kém cỏi, chưa làm được việc gì nên hồn đâu.

Đôi mắt khó tính của ông Sang khẽ nheo lại, khiến cho những vết chân chim nơi đuôi mắt xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn nhỏ xíu. Trông thật đáng sợ! Trong phút chốc, Tiến Hào cảm thấy ông ấy đang thăm dò điều gì đó ở bản thân, khiến Hào bối rối. Nhưng ngay sau đó, đôi môi ông ta khẽ nhếch lên tạo nên một đường cong khó coi. Một nụ cười có cũng như không. Rồi nhanh chóng bước qua cánh cửa xoay với bộ dạng ngạo nghễ. Bỏ lại Tiến Hào với đôi mắt nhìn xa xăm.

Từ trước đến nay, ông Sang chưa bao giờ hài lòng với bất kì ai trong công ty. Nhưng lẽ nào ngay cả đứa con trai độc nhất vô nhị của mình cũng không ngoại lệ?

Chính vì thế mà các nhân viên trong công ty luôn hạn chế tiếp xúc và làm việc với ông Sang. Riêng chỉ có Tiến Hào luôn tìm cách tiếp cận lão. Từ ngày biết được lão chính là người trực tiếp đẩy gia đình anh đến đường cùng, Tiến Hào luôn quan sát nhất cử nhất động của lão, tìm những điểm yếu cũng như mọi hoạt động của ông tổng giám đốc khép kín này. Chính vì thế Hào đã biết được một số chuyện cần biết. Thời gian qua, Tiến Hào tựa như chiếc kính hiển vi luôn săm soi tìm tung tích của những con virus nhỏ xíu mà mắt thường chẳng bao giờ thấy. Nhưng nói như thế không có nghĩa là những con virus nhỏ li ti không hề tồn tại. Cũng giống như con người dù có khép kín, che đậy tài gioir đến đâu cũng sẽ có ngày bị lộ ra điểm yếu của chính mình.

Và Tiến Hào nghĩ mình đã biết được điểm yếu của ông ta. Liệu cái mà anh đang nắm giữ có thể lấy đi của ông ta tất cả? Trước sau gì, anh nhất định phải tống ông ta vào ngục tù cho những lỗi lầm ông ta gây ra, không chỉ riêng với ba anh mà anh còn rất nhiều người khác. Bởi từ đó đến giờ, ông ta đâu chỉ lợi dụng chức vụ để lừa lọc một mình ba của anh. Ngoài ba ra, vẫn còn rất nhiều người là nạn nhân của ông ấy.

Nhìn theo bóng dáng khuất dần của ông Sang, đôi mắt Tiến Hào bỗng trở nên tối sầm lại. Nhất định anh sẽ tống ông ta vào tù vào một ngày không xa. Anh lấy danh dự ra đảm bảo đấy.

Đọc tiếp Chờ ngày mưa rơi – chương 48.2

CHAP 48 : NHỮNG CÚ SHOCK LIÊN HOÀN (PHẦN 2)

- Tiến Duy! Thấy tôi thế này chắc cậu vui lắm…phải không?

- Không! Không vui chút nào…

Bàn tay men nhẹ theo bức tường trắng lạnh, Bảo Duy chậm rãi đến bên ô cửa sổ, nơi những giọt nắng cuối cùng trong ngày sót lại sau cơn mưa. Ánh hoàng hôn phản chiếu khuôn mặt baby nhưng nó chẳng còn nét “cute” như ngày xưa nữa. Vì giờ đây, khuôn mặt ấy luôn phảng phất những nét buồn vợi, vừa mặc định vừa xa xăm.

- Tôi không biết thứ ấy quan trọng với anh đến mức nào.

Nhưng vì điều đó mà quay sang dằn vặt Thy có vẻ hơi quá đáng.

Giọng điệu Duy có chút nhấn nhá như cố tình đâm khoét sâu hơn vào vết thương vốn đã khó lành của Đăng. Vậy nên đáp lại cậu cũng chỉ là cái mỉm cười nhẹ nhưng đầy vị chua chát.

- Đó là lí do khiến cậu thấy không vui? Không hài lòng với những việc cậu đã làm?

Bảo Duy quay ngoắt người lại, nheo mắt nhìn Đăng với vẻ mặt hoang mang, lẽ nào anh ta đã biết cậu là người đứng sau tất cả?

- Anh nói vậy là ý gì?

- Cậu hiểu theo ý gì thì chính là ý đó. Còn giờ thì ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi nữa.

Trái ngược với sự bất ngờ của Bảo Duy, Minh Đăng lười biếng chuyển mình, nằm thẳng và nhắm hờ mắt, chẳng thèm để ý đến cậu nhóc đang đứng ngược chiều nắng. Nhưng chính sự mệt mỏi và thái độ hời hợt của Đăng lúc này đã châm ngòi cho ngọn lửa tức giận, đã bị Bảo Duy kìm nén suốt những ngày qua.Cậu nổi giận nhìn kẻ hời hợt trước mặt bằng đôi mắt bắn lửa, nói liến thoắng.

- Hoàng Minh Đăng!… Anh biết không? Từ trước đến giờ tôi lúc nào cũng muốn giết chết anh. Bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu. Khi mà anh dường như cướp đi tất cả những thứ tốt đẹp mà tôi đang có. Từ gia đình êm ấm cho đến người con gái tôi yêu. Còn tôi thì chẳng làm được gì ngoài việc đứng yên, bất lực nhìn anh lấy đi tất cả. Vậy nên tôi rất thù anh, lúc nào cũng muốn đá văng anh ra khỏi cuộc đời này… Nhưng mà…

Nói đến đây, giọng Bảo Duy bỗng trở nên nghẹn ngào, tựa như có một cục đá nặng trĩu đè lên cuống họng, khiến cho thanh quản cậu thật khó để phát âm ra thành tiếng. Trong lúc Duy chật vật với những cảm xúc tạp nham của bản thân, cậu cũng cảm nhận được đâu đó trong đáy mắt café kia là những tia nhìn đau khổ chẳng kém gì Duy lúc này.

Khó khăn lắm, Duy mới có thể tiếp tục nói tiếp. Nhưng càng lúc càng trở nên nghẹn ngào hơn. Sự tức giận cũng chẳng còn nữa. Cậu nói, mà như độc thoại với chính bản thân mình.

- Nhưng mà… mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều… Tôi thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Xét cho cùng, mạng sống mà anh có được bây giờ cũng là nhờ sự hy sinh của ba tôi. Ba tôi đã bất chấp tất cả để cứu sống anh. Vậy mà tôi lại muốn giết anh… như thế chẳng khác nào biến cái chết đau đớn của ba trở nên vô nghĩa… Mặc dù tôi luôn tự hỏi tại sao ông ấy lại có thể quên thân mình mà cứu anh như thế. Anh có là gì của ông ấy đâu?

Trong một giây phút hiếm hoi nào đó, đôi mắt thường chứa những tia lửa thù hằn bỗng xuất hiện một màng nước rất mỏng manh. Tựa như làn sương mai chỉ trực chờ tan biến sau cái nhắm mắt nhanh lẹ. Và nó đã biến mất thật vì sự ngăn cản của chủ nhân. Nhanh chóng thoát khỏi mở cảm xúc tạp nham của bản thân, Bảo Duy vừa đến gần chiếc giường vừa đanh giọng nói tiếp.

- Cho nên anh hãy nhìn lại bản thân những ngày qua đi, sống

không khác gì một thằng bị bệnh S giai đoạn cuối, khiến tôi rất ngứa mắt. Mà anh có dương tính với cái bệnh đó đâu? Anh chỉ là không chơi được cái thứ dụng cụ nhảm nhí kia thôi mà. Anh sống như thế có thấy hổ thẹn với sự hi sinh của ba tôi không? Có xứng đáng để khiến Thy buồn đến tê dại cảm xúc như thế kia không? Hả? Nếu như không nghĩ đến ba và Thy, tôi đã chẳng ngại mà ra tay giết quách anh ngay trong lúc này rồi.

Từng lời nói chất chứa đa cảm xúc của Bảo Duy như hàng chục mũi tên cùng nhằm vào trái tim Đăng mà bắn, mà đâm, khiến nó tan nát ra thành trăm mảnh. Anh chỉ biết nằm yên lặng nhìn cậu nhóc đứng trước mặt mình. Một cậu nhóc có cái gì đó rất ngông nhưng cũng có gì đó rất già dặn, trưởng thành.

Đăng biết Bảo Duy ghét anh, nhưng không ngờ cậu lại hận anh sâu sắc đến thế. Và chính nỗi hận ấy đã khiến cậu có những suy nghĩ sâu sắc hơn, già dặn hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Không có gì đáng thương hơn một đứa trẻ được dưỡng nuôi bởi sự thù hận… Thế nhưng anh nào có hơn gì Duy đâu. Bỗng chốc, khoé môi đăng giãn ra thành nụ cười nửa miệng méo mó, khó coi, tự giễu chính cuộc đời mình.

- Vì vậy từ giờ trở đi, đừng sống như thế này nữa. Tôi ngứa mắt lắm. Cướp đi của tôi tất cả, thì cũng phải sống sao cho xứng đáng với nó. Đừng để tôi tức lên vì nhìn thấy Thy khổ sở vì anh nữa.

Sau lời nói lạnh lùng, Bảo Duy quay lưng bước đi, không quên để lại cho Đăng cái liếc sắc lẹm. Thế nhưng bước chân cậu vừa chạm đến cửa đã phải sững lại vì câu nói từ phía sau…

- Tiến Duy! Đừng bao giờ nghĩ bản thân không có gì cả, vì cậu đâu biết được có những người vẫn luôn khao khát những thứ mà cậu từng có, đang có và sẽ có. Giống như tôi, kẻ được cậu cho là cướp đi tất cả là một ví dụ điển hình.

Trước câu nói khó hiểu, đầy ẩn ý của Minh Đăng, Bảo Duy khẽ nhíu mày một cách đầy khó chịu. Cậu thực sự không hiểu Đăng muốn nói gì, và càng không muốn kéo dài cuộc đối thoại đáng ghét này với hắn. Tất cả những việc cậu làm hôm nay chỉ vì không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn rầu của Thiên Thy nữa mà thôi.

Không một chút chần chừ hay bối rối, Bảo Duy lạnh lùng đóng sập cánh cửa, bỏ lại chàng trai nằm trên giường bệnh với đôi mắt lạnh lẽo và nụ cười méo xẹo.

Ngay từ nhỏ, Minh Đăng đã luôn thầm ghen tị với cậu em tên Tiến Duy đó vào những lúc cậu được chú Hải dẫn đến nhà chơi. Tiến Duy đã có một người cha tuyệt vời, lúc nào cũng công kênh cậu trên cổ với nụ cười tươi, hay đơn giản chỉ là nắm nhẹ tay cậu để những bước đi chậm chững thêm vững vàng. Những điều như thế, Minh Đăng chưa bao giờ được trải qua dù chỉ một lần. Bởi ngay cả khi anh đang nằm chết dí ở đây, bị nhấn chìm xuống tận đáy sâu tuyệt vọng. Người cha độc tài của anh cũng chẳng hề mảy may lo lắng, hay quan tâm đến anh dù chỉ là một giây ngắn ngủi trong cuộc đời dài rộng. Có lẽ, đối với ông, chỉ có Hoàng Minh mới là con mà thôi.

Minh Đăng chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời vô vị như thế này. Kể ra những thứ đẹp đẽ được gọi là ước mơ và hoài bão cũng thật đáng sợ. Nó khiến con người ta cố gắng làm tất cả vì nó, sống vì nó. Để rồi khi vuột mất nó khỏi tầm tay, họ sẽ cảm thấy chênh vênh đến tột cùng, hệt như phải bước đi trên một sợi dây thừng nhỏ xíu được treo giữa không trung, một chút thăng bằng cũng không có.

o0o

Tại tập đoàn Hoàng Minh, trong tiền sảnh sang trọng bóng loáng giờ đây lưa thưa chỉ còn vài người qua lại. Tiến Hào uể oải vừa đi vừa bóp chiếc cổ cứng đơ vì ngồi quá lâu trước màn hình máy tính. Lúc nào anh cũng là người sau cùng rời khỏi văn phòng, và sự chăm chỉ đó đã được những cấp trên để ý, khen ngợi tuyên dương. Chỉ ngoại trừ lão tổng giám đốc cáo già khó tính, khó ưa kia.

- Cậu cũng về trễ quá nhỉ?

Bỗng có giọng nói trầm khàn phát ra khiến bước chân Tiến Hào dừng lại. Trước mặt anh chính là con người mà đầu óc anh đã nghĩ đến chỉ vài giây trước.

- Vâng! Tổng giám đốc cũng về trễ quá. Không biết tình hình của giám đốc sao rồi ạ?

- Sẽ sớm quay trở lại công ty thôi.

Thái độ lạnh lùng, hờ hững của ông Sang khiến Tiến Hào khẽ cau mày, nếu anh là con trai ông ấy chắc có lẽ sẽ tủi thân mà chết mất.

- Vâng! Mong là thế. Mấy ngày nay không có giám đốc, công việc của bộ phận chúng tôi cứ loạn cả lên. Anh ấy rất có tài lãnh đạo. Ông thật đáng tự hào vì có một người con trai giỏi như thế.

- Cậu thấy thế à? Còn tôi chẳng thấy có gì đáng tự hào cả. Với tôi, nó còn rất kém cỏi, chưa làm được việc gì nên hồn đâu.

Đôi mắt khó tính của ông Sang khẽ nheo lại, khiến cho những vết chân chim nơi đuôi mắt xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn nhỏ xíu. Trông thật đáng sợ! Trong phút chốc, Tiến Hào cảm thấy ông ấy đang thăm dò điều gì đó ở bản thân, khiến Hào bối rối. Nhưng ngay sau đó, đôi môi ông ta khẽ nhếch lên tạo nên một đường cong khó coi. Một nụ cười có cũng như không. Rồi nhanh chóng bước qua cánh cửa xoay với bộ dạng ngạo nghễ. Bỏ lại Tiến Hào với đôi mắt nhìn xa xăm.

Từ trước đến nay, ông Sang chưa bao giờ hài lòng với bất kì ai trong công ty. Nhưng lẽ nào ngay cả đứa con trai độc nhất vô nhị của mình cũng không ngoại lệ?

Chính vì thế mà các nhân viên trong công ty luôn hạn chế tiếp xúc và làm việc với ông Sang. Riêng chỉ có Tiến Hào luôn tìm cách tiếp cận lão. Từ ngày biết được lão chính là người trực tiếp đẩy gia đình anh đến đường cùng, Tiến Hào luôn quan sát nhất cử nhất động của lão, tìm những điểm yếu cũng như mọi hoạt động của ông tổng giám đốc khép kín này. Chính vì thế Hào đã biết được một số chuyện cần biết. Thời gian qua, Tiến Hào tựa như chiếc kính hiển vi luôn săm soi tìm tung tích của những con virus nhỏ xíu mà mắt thường chẳng bao giờ thấy. Nhưng nói như thế không có nghĩa là những con virus nhỏ li ti không hề tồn tại. Cũng giống như con người dù có khép kín, che đậy tài gioir đến đâu cũng sẽ có ngày bị lộ ra điểm yếu của chính mình.

Và Tiến Hào nghĩ mình đã biết được điểm yếu của ông ta. Liệu cái mà anh đang nắm giữ có thể lấy đi của ông ta tất cả? Trước sau gì, anh nhất định phải tống ông ta vào ngục tù cho những lỗi lầm ông ta gây ra, không chỉ riêng với ba anh mà anh còn rất nhiều người khác. Bởi từ đó đến giờ, ông ta đâu chỉ lợi dụng chức vụ để lừa lọc một mình ba của anh. Ngoài ba ra, vẫn còn rất nhiều người là nạn nhân của ông ấy.

Nhìn theo bóng dáng khuất dần của ông Sang, đôi mắt Tiến Hào bỗng trở nên tối sầm lại. Nhất định anh sẽ tống ông ta vào tù vào một ngày không xa. Anh lấy danh dự ra đảm bảo đấy.

Tiếng trống trường vang lên khi đồng hồ điểm giờ tan lớp của ca chiều. Riêng khối mười hai phải học đầy đủ cả hai ca sáng chiều, một ngày mười tiết học nên mặt ai cũng bơ phờ mệt mỏi. Chỉ trực chờ cho tiếng trống trường vang lên để lê lết thân tàn ma dại ra về.

Ấy vậy mà ở phòng học 12A3 vẫn còn có kẻ siêng năng đến lạ, trong khi mọi người lũ lượt ra về thì cô vẫn ngồi lì tại chỗ giải nốt những bài toán tích phân. Tờ giấy nháp trắng chi chít những công thức rối tung rối mù như chính lòng cô bây giờ.

- Thiên Thy! Về thôi, hết giờ rồi.

- Cậu về trước đi. Khi nào giải xong bài này rồi tớ về.

Trúc Anh khẽ thở dài, Thiên Thy luôn cứng đầu như thế. Không cần biết đối phương muốn tốt hay muốn xấu cho cô, nhưng Thy rất ít khi nghe theo lời người khác nói. Nhìn bài toán tích phân nâng cao mà Thy đang cố giải chằng chịt ra giấy mà Trúc Anh không khỏi lo lắng. Chơi với Thy nhiều năm Trúc Anh biết rất rõ, mỗi khi có chuyện gì bế tắc, một là Thy sẽ đi tìm đến tốc độ và bạo lực giải khuây, hai là sẽ bù đầu vào giải bài tập. Chọn bài nào khó nhất, dài nhất rồi bù đầu bù cổ vào giải để tạm quên đi tất cả.

- Năm phút nữa giám thị sẽ khoá hết các cửa cầu thang. Nếu chị muốn nhảy lầu để về thì cứ việc ngồi đây giải bài tập tiếp đi.

Bỗng chốc, một giọng nói thật thân thuộc vang lên nhưng có phần lạc lạc, Bảo Duy đã đứng tựa người trước cửa lớp tự lúc nào, hai tay đút túi quần , phóng ánh nhìn về phía hai cô nữ sinh duy nhất còn lại trong phòng học.

- Còn đến năm phút nữa cơ mà – Thy vẫn cứ cắm đầu vào những công thức, chẳng màng đến những việc xung quanh.

- Nếu mệt mỏi quá rồi thì buông đi.

- Buông thì làm sao thi tốt nghiệp được?

- Chị hiểu em đang nói gì mà…anh ta bây giờ…

- Em có biết mình đang nói gì không? Chẳng lẽ em còn chưa hiểu? Chị nợ anh ấy một đôi tay tài hoa…. và cả ước mơ, hoài bão của một đời người…. Vậy mà em còn nói chị buông? Buông bằng cách nào đây?

Bảo Duy lặng người trước câu nói và thái độ của Thiên Thy. Cậu chưa kịp nói hết câu, cô ấy đã bức xúc đáp lại bằng giọng nói chất chứa đầy sự tội lỗi. Như thế cũng đủ biết những ngày qua Thy đã tự dằn vặt bản thân mình đến cỡ nào. Nếu một ngày nào đó, Thiên Thy biết được kẻ đứng sau tất cả là Duy. Liệu khi ấy, Thy có còn muốn nhìn mặt cậu?

- Về thôi! Chúng ta chỉ còn hai phút nữa để không nhảy lầu.

Cố gắng đè những cảm xúc đang ngổn ngang xuống tận đáy lòng, Thiên Thy thu dọn sách vở vào cặp rồi nhanh chóng ra khỏi lớp trước hai người bạn thân, bỏ họ ở lại với những cái thở dài mệt mỏi. Trúc Anh cũng thu dọn sách vở rồi bước ra cửa lớp. Cô kín đáo dành tặng cho Duy cái nhìn buồn bã nhưng đã bị cậu bắt gặp và giữ tay cô lại. Đôi mắt cậu cũng buồn tênh tựa mặt hồ thu vào buổi hoàng hôn.

- Trúc Anh! Hãy cho em thêm một thời gian nữa, chị nhé! Em muốn để chị vào tim sau khi sắp xếp những thứ ngổn ngang đang ở trong đấy thật gọn gàng. Để khi đó, trái tim em chỉ có chị thôi.



Lê bước chân mệt mỏi ra cổng trường mới đó mà đã vắng hoe, chỉ còn loe ngoe một vài bóng áo trắng đang đi trên vỉa hè, Thiên Thy khẽ giật thót tim khi thấy một chàng trai cao ráo đang đứng dựa lưng vào thành tường của ngôi trường . Nơi mà Minh Đăng thường hay đứng chờ cô. Nhưng lúc này làm sao có thể là anh ấy cho được? Thy khẽ mỉm cười, tự giễu sự mơ hồ trong phút chốc của chính mình.

- Sao em ra trễ vậy? – Tiến Hào đứng thẳng lưng khi nhìn thấy bộ dạng gầy hao của Thy, đôi mắt anh có chút gì đó lo lắng xót xa.

- Anh đến đón Duy à? Cậu ấy cũng sắp ra rồi.

Hào bối rối nhìn Thy, sự thật là anh đến đây để đón cô. Thời gian này anh thấy Thy ốm yếu đi hẳn. Anh muốn chăm sóc cô như lúc còn chưa đi làm. Tất nhiên chỉ là với danh nghĩa của một người anh trai.

- Thực ra anh đến đón… cả hai.

- Định tống ba ư? – Thy bật cười – Anh chở Duy về đi. Em đi xe buýt. Cũng không về nhà ngay đâu.

Đã lâu lắm rồi Hào mới thấy Thy cười với anh. Nhưng anh thấy nụ cười ấy sao mà buồn bã gượng gạo quá. Vậy mà nó cũng chẳng kéo dài được lâu, bởi Thy đã cố tình đi ngang qua anh để đến trạm xe buýt ngay sau đó.

- Thiên Thy! Em biết không? Mấy ngày nay dượng rất lo cho em đấy!

Không trả lời. Không quay lại. Vẫn đi thẳng. Thiên Thy của năm mười tám tuổi vẫn chẳng có gì thay đổi so với những ngày còn thơ. Luôn luôn mạnh mẽ và độc lập. Mạnh mẽ đến đáng nể và độc lập đến đáng thương. Có khác chăng chỉ là không còn bất cần như lúc trước. Không còn ngang ngược như lúc trước. Có lẽ là do trái tim sắt đá đã được cảm hoá, đã biết thế nào là cần một thứ gì đó trên đời.



Thơ thẩn nhìn những hàng cây chao nghiêng, những căn nhà siêu vẹo chạy nhanh qua ô cửa kính xe bus, bỗng Thiên Thy chợt nghĩ đến câu nói của Bảo Duy khi nãy. “Buông” ư? Liệu cô có nên nghe theo lời của Duy không, khi mà những ngày qua Minh Đăng đã không còn muốn nhìn thấy cô nữa? Không thèm nhọc lời xua đuổi cô như khi trước. Cũng không hề cau có, nổi giận với cô. Mặc cô đến và kệ cô đi, như không hề tồn tại. Cũng phải thôi, dù gì khi nhìn vào thực tế cay đắng kia, Thiên Thy chính là nguyên nhân dẫn đến tất cả. Vì bảo vệ Thy nên Đăng đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất. Hơn nữa, đối với một người con trai, họ thường đặt tình yêu và đam mê ngang ngửa với nhau. Một bên mất đi thì bên còn lại cũng chẳng thể vẹn nguyên như lúc đầu.

Thế nhưng nếu như Thy có đủ dũng cảm để buông, thì chắc gì cô có đủ dũng cảm để quên đi tất cả?

Mùi thuốc sát trùng bắt đầu sộc vào mũi Thy khi cô chạm chân đến hành lang bệnh viện. Suốt hơn một tuần qua, Thy đã quá quen với cái mùi khó chịu này, nhưng cô vẫn chưa thể nào quen được với thái độ hờ hững của Đăng đối với mình. Tim vẫn còn nhói, lòng vẫn còn đau khi một người đã từng yêu chiều từng li từng tí bỗng xem cô như không khí. Chắc có lẽ Minh Đăng đã từng oán trách cô, không ít thì nhiều.

Vừa chạm tay vào núm cửa phòng bệnh, Thiên Thy đã nghe thấy tiếng ông Sang ở trong phòng, vì cánh cửa chỉ được hép khe khé. Thật hiếm khi thấy ông ấy đến đây thăm Minh Đăng.

- Đây là một số hợp đồng cần có chữ kí của mày. Mấy ngày nay thấy mày có vẻ khoẻ hơn rồi đấy, sao không kêu người đưa tài liệu vào mà làm việc đi. Có biết là một đống việc đang chờ mày ngoài kia không?

- Ba đến đây chỉ vì chuyện đó thôi sao?

Trước câu hỏi mệt mỏi của Minh Đăng, ông Sang chỉ ừ hửm cho qua loa rồi lạnh lùng nói tiếp.

- Cũng nhanh nhanh xuất viện đi. Đừng để vì một mình bản thân mà làm ảnh hưởng đến tiến trình của công ty như thế.

- Công ty! Công ty! Công ty! Tối ngày công ty. Ba chỉ biết mỗi mình nó thôi sao? Nó là con của ba à?

Bỗng Thiên Thy giật mình vì tiếng quát của Minh Đăng. Có lẽ anh đang rất giận và cũng rất…đau.

- Mày nổi nóng lên với ai vậy hả thằng kia? Nhắc mày làm việc mà mày to tiếng như thế hả thằng mất dạy? – Ông Sang cũng tức giận trợn ngược mắt lên.

Còn Minh Đăng vừa tức giận vừa nghẹn ngào.

- Ba nghĩ đi! Tại sao con lại phải nổi nóng? Tại sao ba không giống như những ba người khác? Thay vì tối ngày chỉ nghĩ đến nó làm gì được cho mình. Sao ba không thử tự hỏi nó cảm thấy thế nào? Nó vui hay buồn. Cần gì và muốn gì? Thực sự nhiều lúc con không biết mình có phải là con của ba không nữa.

- Con cái nghĩ gì cũng bắt cha mẹ hiểu nữa sao? Không lo làm việc báo hiếu cho cha mẹ mà còn đòi hỏi cái gì? Nuôi thằng con như mày tao thà nuôi chó còn hơn… Kí nhanh lên. Tao không muốn nhìn thấy thằng con mất dạy như mày nữa. – Lần này, ông Sang còn quát to hơn cả lúc nãy. Đôi mắt ông đỏ ngầu hằn lên những tia máu thật đáng sợ.

Qua khe cửa nhỏ, Thiên Thy thấy bàn tay ông đang nắm lại rất chặt và nổi chi chít những sợi gân xanh, run lên từng hồi. Còn Minh Đăng thì mím chặt môi, với tay lấy cây bút và kí rất mạnh như muốn vò nát những tờ giấy mà ông Sang vứt trước mặt anh với đôi mắt thật sắc, nhưng phảng phất đâu đó là sự tổn thương đến cùng cực.

- Xong rồi!

Đưa xấp giấy cho ông Sang mà quai hàm Minh Đăng cũng nổi lên những tia gân xanh tức giận. Ông Sang cũng nhanh chóng đến bên và giựt xấp giấy một cách thô bạo rồi ra khỏi phòng ngay lập tức.

Lúc đó Thiên Thy vội nấp sau cánh cửa nên đã không phải chạm mặt ông. Nhìn bóng dáng ngạo nghễ, tức tối của ông in trên hành lang vắng, bỗng Thy thấy tức giận và kì lạ vô cùng. Đành rằng chính bản thân cô cũng sống trong sự ghẻ lạnh của ba nhưng chưa bao giờ ông ấy dành cho Thy những lời lẽ và hành động vô tâm và đáng sợ như những điều cô vừa thấy.

Nhìn vào tấm kính chắn cửa, lòng Thy quặn lên từng hồi khi thấy Đăng đứng lẻ loi nơi cửa sổ. Cô muốn bước vào ôm chầm lấy tấm lưng cô độc ấy nhưng không thể. Có lẽ nào Thy đã trách nhầm anh khi biết anh là CEO trong một tập đoàn lớn. Có lẽ nào Minh Đăng phủ nhận mối quan hệ của cả hai là vì có nỗi khổ tâm riêng?

- Cháu đến rồi sao không vào đi?

Bỗng có giọng nói phía sau khiến Thy giật mình quay lại. Cô vội cúi người chào khi thấy mẹ của Minh Đăng. Bà luôn ăn vận quyền quý nhưng gương mặt không hề kênh kiệu như những phu nhân khác. Đặc biệt đôi mắt màu café luôn phảng phất những nét đa sầu đa cảm. Hoá ra Minh Đăng đã được thừa hưởng một đôi mắt rất đẹp nhưng cũng rất buồn từ mẹ.

- Cháu nghĩ bây giờ Đăng không muốn gặp cháu, nên… – Thy khẽ cúp mi, đáp bằng giọng buồn tênh.

- Bác có thể nói chuyện với cháu một lát được chứ?

- Dạ?….Được!



Hoàng hôn buông nhẹ trên những cành cây ngọn cỏ trong công viên bệnh viện. Ở đó, có hai dáng người lặng lẽ đi bên cạnh nhau. Song hành trong im lặng. Mỗi người đều mang nét trầm tư cố định. Nét buồn cố định.

Giờ đây, bà Huệ không còn ác cảm và dùng những lời lẽ khó nghe với Thy nữa. Ngược lại, bả cảm thấy dần yêu quý cô bé này hơn. Bởi những ngày qua, bà đã quan sát Thy rất nhiều. Mặc cho tính tình Đăng có lúc nóng như lửa, gắt gỏng với cô, nhưng có lúc lại lạnh như băng, xem sự tồn tại của cô như không khí. Vậy mà không một ngày nào bà thấy Thy không đến để chăm sóc Đăng. Việc đó, đâu phải cô gái nào cũng có thể nhẫn nhục làm được?

- Những ngày qua, tính tình thằng Đăng nó hơi gắt gỏng. Khó chịu với tất cả mọi người. Nhất là với cháu. Cháu có cảm thấy mệt mỏi không?

- Dạ… có.

Nhìn bộ dạng buồn bã mệt mỏi của Thy mà bà Huệ cũng thấy có chút xót xót. Có lẽ bây giờ cô không thể tỏ ra rằng mình – rất – ổn như những lúc ở bên bạn bè nữa rồi.

- Vậy cháu vẫn sẽ tiếp tục đến đây chứ?

- Cháu… không biết! Cháu nghĩ có lẽ cháu không nên đến đây nữa. Chẳng ai muốn gặp kẻ đã cướp tất cả của mình. Dù gì cũng tại cháu mà anh ấy mất đi cả hoài bão, ước mơ. Chắc chắn sẽ hận cháu… không ít thì nhiều…

Đôi mắt buồn tênh, lơ đãng của Thy khiến bà Huệ khẽ cau mày, dừng bước. Không ngờ Thiên Thy có những suy nghĩ sâu sắc, chính chắn như thế. Bỗng chốc, bà muốn giữ cô gái này ở bên cạnh con trai bà mãi mãi. Bởi khi yêu, có mấy người có thể hiểu và thông cảm cho đối phương như cô bé đặc biệt này.

- Ngày nào cháu cũng đi về trễ thế này, mẹ cháu không nói gì sao?

Như sợ cô gái này sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, bà Huệ cố lảng qua vấn đề khác bằng câu hỏi mang tính chất tò mò. Tự dưng bà muốn tìm hiểu thêm về gia đình cô bé để rồi lòng dấy lên sự thương cảm khi nhận được câu trả lời thật thà có chút bối rối…

- Cháu…cháu không có mẹ.

Nói rồi Thiên Thy tiếp tục bước đi. Chậm rãi và trầm tư. Để lại bà Huệ đứng đó với bao cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Không ngờ một cô gái có phong cách bụi bặm, mạnh mẽ như Thy lại chất chứa nhiều ưu phiền như thế. Nhìn bóng dáng cô bé ấy từ phía sau sao mà cô độc quá!

- Thiên Thy…! Cháu tên là Thiên Thy đúng chứ?

Tiếng gọi bất ngờ của bà Huệ khiến bàn chân buồn bã dừng bước. Thy tò mò quay lại.

- Nếu như cháu không muốn đến đây nữa. Hãy cho Đăng biết điều này. Để những ngày sau đó, nó không phải chờ cháu nữa.

Giọng nói bà Huệ có chút chua xót. Hơn ai hết, bà hiểu rất rõ con trai mình. Những ngày nằm viện buồn bã, nếu cô gái này chưa đến thì Đăng sẽ nằm chờ cả ngày. Còn khi đến rồi, nó lại đuổi cô bé đi không hề thương tiếc hoặc vờ như chẳng thấy gì cả. Có những lúc con trai của bà mâu thuẫn như thế đấy. Luôn tự dằn vặt và làm khổ chính bản thân mình.

- Minh Đăng có lẽ sẽ không chờ cháu đâu. Anh ấy không muốn thấy cháu nữa… – Giọng nói Thy buồn tênh tựa tiếng dương cầm da diết – Nhưng cháu sẽ làm theo ý bác.

Chẳng mấy chốc, bóng tối đã bao trùm lấy bầu trời. Khung cảnh trong bệnh viện cũng vì thế mà ảm đạm hơn. Trong phòng bệnh 108, bác sĩ đang kiểm tra sức khoẻ cho chàng trai có đôi mắt café đa sầu đa cảm, dường như đang có ý ngóng chờ ai đó.

Bỗng, cánh cửa phòng bệnh được mở ra nhẹ nhàng. Khi nhìn thấy người đang bước vào, lòng Minh Đăng bỗng cảm thấy nhẹ hơn một chút nhưng chỉ được giây lát, nó lại trở về trạng thái nặng trĩu như ban đầu.

- Cô đến rồi à? Báo cho cô một tin vui là bạn trai của cô ngày mai có thể ra viện được rồi. Những vết thương bầm tím trên người cũng đã lặn đi. Nhưng vẫn không thể xem thường những con virus đang bị khống chế trong người. Cần đi tái khám và xét nghiệm thường xuyên theo đúng định kì để ngăn chặn nó một cách hoàn toàn.

Vị bác sĩ hôm trước niềm nở khi nhìn thấy cô gái bước vào, nhưng cô gái ấy không hề vui mừng như ông nghĩ, mà chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu thay cho lời cám ơn chân thành.

Chờ ngày mưa rơi – chương 48.2

Việc khám bệnh cũng đã xong xuôi nên bác sĩ và y tá đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh để trả lại sự riêng tư cho đôi tình nhân trong mắt họ. Bỏ lại không gian đặc quánh lại bởi sự im lặng ở phía sau.

Thiên Thy từ tốn bước đến bên chiếc bàn nhỏ đầu giường, tiện tay rót ly nước ấm cho Đăng trong khi anh vẫn ngồi dựa lưng vào thành giường.

- Khuya rồi em còn vô đây làm gì?

Vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, Minh Đăng hời hợt nhận ly nước ấm từ tay Thy. Cô cũng nhẹ nhàng ngồi xuống trên chiếc ghế vương hơi ấm của mình suốt những ngày buồn bã qua.

Bây giờ Thật khó nhận ra đây là cô gái hay có những hành động bạo lực của ngày trước, bởi từng hành động cử chỉ của Thy giờ đây khi bên cạnh Đăng đều rất nhẹ nhàng và dịu dàng nữa.

- Em vô đây là để nói với anh một chuyện…Có lẽ anh sẽ vui sau khi nghe nó… kể từ ngày mai em sẽ không đến nữa. Nói đúng hơn là sẽ không gặp anh nữa. Anh không muốn gặp em, em cũng không muốn làm phiền anh. Em biết, chẳng có ai muốn gặp người đã cướp đi những thứ quan trọng của mình cả.

Từng lời nói được Thy phát ra thật rõ ràng với thái độ điềm tĩnh, duy chỉ có đôi mắt là vẫn giữ nguyên nét buồn vương cố định.

- Mai anh được ra viện, chắc là các vết thương cũng đã khỏi. Như vậy là tốt rồi. Tuy cho đến bây giờ em vẫn không thể xác định được mình là gì đối với anh, nhưng anh đã liều mạng cứu em hết lần này đến lần khác. Điều đó cho em biết, ít ra mình không phải là món đồ chơi như lời anh nói. Như thế là đủ rồi. Bây giờ anh sẽ không phải thấy em nữa đâu. Còn đôi bàn tay này ….

Nói đến đây, Thy bỗng trở nên nghẹn ngào đến ứ họng. Khó khăn lắm cô mới nuốt được những xót xa, đau đớn tựa ngọn sóng đang trực trào ập vào người cô.

- Còn đôi bàn tay này xem như… em nợ anh cả đời.

Dù nghẹn ngào là thế nhưng đôi mắt Thy tuyệt nhiên không hề có nét lung lay hay màng sương nào cả. Nó khô khốc đến lạ. Từ trước đến nay, Thy vẫn luôn như thế, vẫn cố gắng kiểm soát bản thân trước mặt người đời. Lòng tự trọng của cô cũng không cho phép bản thân trở thành nỗi phiền hà và bực dọc của người khác. Đăng không muốn gặp Thy, cô cũng không muốn miễn cưỡng anh.

Nhưng như thế không có nghĩa là cô bỏ anh. Từ giờ trở đi, Thy sẽ chấp nhận quan sát Đăng từ phía sau. Luôn dõi theo anh cho đến khi nào bản thân không còn nhớ anh nữa. Nhưng liệu điều đó có thể xảy ra? Bởi cho dù có cố gắng đến đâu, con người ta cũng không thể nào lãng quên đi một người đã dắt mình đi qua tất cả những cung bậc cảm xúc trong cuộc đời.Từ ngọn ngành hạnh phúc cho đến tận cùng đau thương.

- Muộn rồi, anh nghỉ đi, mai còn ra viện sớm. Em về đây.

Thy khẽ mỉm cười rồi đứng lên, cố gắng không quan tâm đến chàng trai đang ngồi cứng đơ trên giường suốt từ nãy đến giờ. Đôi chân nặng trĩu của cô đang dợm bước đi thì…

- Sao em ích kỉ quá vậy, vì em mà tôi trở nên thế này, bây giờ em còn muốn rời bỏ tôi?

- Là tại anh không muốn thấy em nữa. Lúc nào cũng xua đuổi em còn gì.

- Tôi xua đuổi thì em sẽ đi ngay hả? Không thấy vướng bận hay áy náy gì sao? Ngồi xuống đây. Nhanh lên.

Đăng nói với giọng điệu thật phức tạp, nửa nghẹn ngào tức tối, nửa oán trách đau thương và có cả nghiêm khắc ra lệnh. Chính vì thế mà Thiên Thy càng lúc càng không thể hiểu nổi con người này. Nhưng trớ trêu thay, càng không hiểu bao nhiêu cô lại càng yêu con người ấy bấy nhiêu.

- Tôi nói em ngồi xuống, em có nghe không? – Đăng nói giọng đanh thép.

- Em về đây. Muộn rồi.

Thy mệt mỏi nhấc chân bước đi. Nhưng bàn tay cô đã bị nắm lại rất chặt. Cái nắm có chút bạo lực khiến bàn tay đau điếng.

- Ngồi xuống!

Thiên Thy thực sự không muốn mềm lòng thêm một chút nào nữa. Những ngay qua cô đã quá yếu đuối rồi. Nhưng chẳng thể thắng nổi Minh Đăng một khi anh lên cơn ngang ngạnh. Cô! Không đủ can đảm đễ gỡ bàn tay ấy ra. Để rồi chính bàn tay ấy đã kéo cô ngồi xuống giường một cách đầy thô bạo.

Giờ đây, hai khuôn mặt gầy gò mới được gần nhau trong suốt hơn một tháng xa cách. Nhìn đôi má hốc hác, đôi môi nhợt nhạt, đáy mắt buồn bã sâu hút của Thy mà Đăng thấy xót thương vô cùng. Anh đã khiến cho người con gái mạnh mẽ của ngày trước trở nên mệt mỏi như thế này sao?

Thật lòng mà nói, những ngày qua, điều Minh Đăng sợ nhất chính là nhìn thấy và nhớ đến Thiên Thy. Bởi mỗi khi nghĩ đến cô, anh sẽ cảm thấy mình là kẻ thất bại thảm hại nhất trên đời, khi mà tình yêu không thể đi trọn vẹn đến cùng còn đam mê thì bỗng chốc trở thành con số không tròn trĩnh. Nhưng chỉ đến khi nhìn thấy sự quyết tâm rời xa của Thiên Thy. Minh Đăng mới hoảng loạn thực sự. Anh nhận ra, mình không thể mất đi thêm bất cứ điều gì nữa. Đăng đã mất đi một nửa cuộc sống rồi. Vậy nên tình yêu này, anh sẽ bất chấp tất cả để giữ lấy, mặc cho bất cứ điều gì đang chờ đón anh ở phía trước.

Đưa bàn tay nhẹ vuốt lên mái tóc nâu xơ xác, lên đôi mắt hốc hác và đôi má hao gầy, Minh Đăng nói giọng lạc lạc nhưng vương chút lạnh lùng.

- Mỗi lần nghĩ tới em, tôi lại cảm thấy mình là thằng con trai thua cuộc trong tất cả. Tôi đã từng muốn chôn em vào tận đáy tim, vứt em vào quên lãng…nhưng tôi làm điều đó không được, bây giờ còn để em rời xa tôi, em sẽ được thoát khỏi bầu không khí nghẹt thở này mà sống vui vẻ, còn tôi vẫn ngồi đây một mình ôm nỗi đau. Vậy nên, tôi không cho phép em rời xa tôi nữa. Tôi sẽ giữ chặt em bên cạnh để….dày vò em suốt đời.

Từng lời lẽ và ánh nhìn sắc nhọn của Minh Đăng khiến đôi mắt khô khốc của Thiên Thy bắt đầu xuất hiện một mảng nước loang loáng. Qua từng hơi thở và lời nói ấy, cô cảm nhận được người con trai trước mắt mình có lẽ đang rất đau đớn. Và cũng rất hận cô.

Chưa kịp để cho bờ môi cứng đờ của Thiên Thy mấp máy, Minh Đăng đã xâm chiếm chọn đôi môi nhỏ bé ấy vào miệng anh. Đăng ngấu nghiến nó, dày vò nó mạnh bạo và điên cuồng. Dường như bao nhiêu nỗi nhớ yêu, bao nhiêu uất ức và bất lực của những ngày qua đều được Đăng dồn vào đôi môi bé nhỏ trong miệng anh. Khiến nó tê rát và đê mê đến tột cùng. Nụ hôn này còn cuồng nhiệt hơn cả nụ hôn dưới mưa ngày trước. Nó chứa đựng vị mặn đắng nước mắt của cô gái, và sự đau đớn, điên cuồng của chàng trai. Hơn nữa, đó còn là một nụ hôn mang đầy tính chiếm hữu. Và rồi đôi mắt đau đớn của cô gái dần dần khẽ khép lại, chìm vào say đắm.

Đôi tay Đăng ôm chặt thân thể nhỏ bé ấy vào lòng mình. Ép sát vào cơ thể anh. Để rồi hai trái tim đau đớn được dịp lắng nghe, và tim lại được từng nhịp đập của nhau.

Ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa. Những giọt mưa lưa thưa nhẹ nhàng dần dần dày đặc và nặng trĩu tựa như sự cuồng nhiệt của tình yêu. Đêm hôm ấy, Thiên Thy đã hoàn toàn bất lực trước sự điên cuồng của Minh Đăng. Đêm hôm ấy, hai người họ đã tìm được chính mình trong trái tim của nhau.

o0o

Sáng hôm sau.

- Còn thiếu thứ gì nữa không cháu? – Bà Huệ mỉm cười, dịu dàng hỏi Thiên Thy khi đang xếp những bộ đồ của Minh Đăng bỏ vào vali một cách ngăn nắp.

- Dạ có lẽ đủ rồi đó bác. – Thy lí nhí. Mặt vẫn chưa hết đỏ vì bị mẹ Minh Đăng bắt gặp khi cô đang ngủ say sưa trong lòng Đăng vào sáng sớm hôm nay.

Cả hai đang dọn đồ cho Đăng để chuẩn bị xuất viện, lòng ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, như đã được ném đi những cục đá to kềnh chồng chất trong đó suốt bao ngày qua.

Còn Minh Đăng vẫn lười biếng ngồi dựa lưng vào thành giường, đọc tin tức trên chiếc Ipad trắng tinh. Lâu lâu lại lén nhìn cô gái có đôi má đang đỏ ửng. Có lẽ cậu nhóc Tiến Duy nói đúng. Sự mất mát và những nỗi đau riêng biệt của anh không xứng đáng làm cho cô gái ấy buồn rầu, ủ rũ. Một mình anh chết yểu là quá đủ. Không được phép để cho cô ấy chết yểu lây. Anh cũng sẽ không vì bất kì điều gì mà rời xa cô ấy nữa. Kể cả khi người cha độc tài cấm cản, đe doạ hay giở trò gì đó. Anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô ấy đến cùng. Minh Đăng sẽ thật sự cố gắng để Thiên Thy thay thế cho tất cả những gì anh vừa mất. Giờ đây, cô ấy sẽ là niềm đam mê, là ước mơ là tình yêu và cả cuộc đời của anh. Có lẽ đã đến lúc Minh Đăng tập xếp nỗi những nỗi đau của mình vào ngăn tim nhỏ bé nhất, để tiếp tục va chạm với cuộc sống ngoài kia với người anh yêu rồi.

Có lẽ buổi sáng hôm nay, là một buổi sáng bình yên nhất trong tất cả những buổi sáng đau buồn trước đó.

“Cốc! cốc! cốc”

Bỗng chốc, tiếng gõ cửa phòng bệnh ngoài kia gây sự chú ý của tất cả mọi người. Và rất nhanh sau đó, cánh cửa được mở ra bởi những viên cảnh sát mặc đồng phục màu xanh lá, khiến cho ai nấy đều hốt hoảng lo sợ.

- Xin lỗi, đây có phải là phòng bệnh của CEO tập đoàn Hoàng Minh không? – Một trong số những cảnh sát đứng trước cất tiếng hỏi.

- Phải! Là tôi đây – Minh Đăng ngỡ ngàng.

- Vài ngày trước, một nhân viên trong công ty đã đưa cho chúng tôi một số đơn tố cáo công ty đã lợi dụng lòng tin để lừa gạt họ trong những vụ làm ăn nhằm chiếm đoạt tài sản. Chính anh nhân viên ấy đã dẫn chúng tôi đến gặp các nạn nhân. Là những người trực tiếp viết đơn tố cáo. Thông qua điều tra, chúng tôi xác nhận những sự việc trên là có thật. Tuy người trực tiếp giao dịch với họ là ông Sang – tổng giám tốc công ty. Nhưng hầu hết trong các bản hợp đồng thỏa thuận đều có chữ kí và sự đồng ý của anh. CEO, anh giải thích sao về việc này?

Viên cảnh sát vừa nói rõ ràng rành mạch, vừa giơ những bản hợp đồng ra trước mắt khiến cho tất cả đều thinh lặng vì quá hoảng hốt. Sau đó, Minh Đăng đã vội vàng đi đến chỗ viên cảnh sát để tận mắt xem những bản hợp đồng. Quả thật, đó chính là chữ kí của anh. Từng đường nét không sai chút nào. Nhưng nội dung hợp đồng thì anh thực sự chưa hề xem qua. Chỉ nhớ mang máng tên của chúng. Và nếu nhớ không lầm thì tất cả những bản này đều là do ba đưa anh kí vào những lúc anh mệt mỏi.

- Theo điều luật, anh đã vi phạm luật pháp khi lừa gạt trong kinh doanh, lừa gạt tài sản của người khác để thu lợi nhuận riêng. Mời anh theo chúng tôi về đồn để làm việc.

- Không! Không thể như thế được. Con tôi không bao giờ làm chuyện ác tâm đó. Chắc chắn là có nhầm lẫn gì rồi.

Mẹ Minh Đăng trở nên hoảng loạn sau khi nghe những lời thật đáng sợ đối với bà. Còn Thiên Thy thì thất thần, tim đập, chân run vội vàng chạy đến bên, nắm lấy tay Đăng thật chặt.

- Ba tôi, bây giờ ông ấy đang ở đâu? – Trái ngược với tất cả mọi người. Lúc này, Minh Đăng bình tĩnh đến lạ. Nhưng cổ họng anh không tránh khỏi cơn đắng đót đang dâng trào.

Cùng lúc đó, ông Sang đã từ ngoài cửa bước vào với vẻ mặt không chút biểu cảm. Chính ông cũng bị công an tóm gọn khi đang làm việc ở công ty.

- Ba nói đi. Tại sao ba lại làm thế? TẠI SAO LẠI HẠI CON? – Đăng uất ức. Không hiểu sao khi nhìn thấy ông Sang, sự bình tĩnh trước đó đã tiêu tan đi tất cả.

- Cái gì? Con nói cái gì? – bà Huệ cũng lắp bắp nói không ra hơi.

- Tất cả những hợp đồng này… đều là do ba đưa con kí. Vì ông ấy là ba, nên con chưa bao giờ nghi ngờ bất kì điều gì. Vậy mà…

- Những gì Đăng nó nói là thật chứ? Tại sao?…Tại sao ông lại làm thế?

Bà Huệ sướt mướt chạy đến bên chồng, không ngừng lay lắt những vạt áo đen trong đau đớn.

- Tại sao? Ông nói đi! Tại sao hả?

Thế nhưng ông Sang đã mạnh tay đẩy người vợ yêu quý ra phía sau một cách thô bạo. Đôi mắt ông hằn lên những vệt máu đỏ trông thật đáng sợ.

- Điều này, chính tôi hỏi bà mới đúng đấy. Bà tưởng tôi sẽ dễ dàng để cho một thằng không có chung dòng máu với mình kế thừa công ty một cách dễ dàng như vậy ư?

Từng lời ông Sang vừa nói ra khiến cho mọi người đều chết đứng.

Thực ra từ trước đến nay, ông Sang đã có một bí mật mà không ai có quyền năng được chạm đến. Đó chính là ông không có khả năng sinh con. Hay nói đúng hơn, ông Sang bị bệnh vô sinh. Vậy mà ông lại có con trai suốt hai mươi mốt năm qua? Thật là nực cười! Và tất nhiên, nói như thế có nghĩa là ông đã cắn răng nuôi đứa con trai của một gã khác suốt mười mấy năm qua cũng chỉ để thực hiện được mục đích riêng của mình.

/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status