Doãn Triệt không nghĩ tới, trong lúc hắn còn đang muốn đi tìm Trần Hi, cô gái kia đã cao chạy xa bay, dùng tốc độ của “sét đánh không kịp bịt tai”, phải biết rằng hai người tách ra vẫn chưa được 24 giờ.
Doãn Triệt nhìn Khương Sâm một chút, Khương Sâm buông hai tay tỏ vẻ rất tiếc nuối, thá độ của hắn nói cho Doãn Triệt biết, tâm tình của hắn hôm nay rất tốt. Tiểu Hắc thì đứng một bêb chỉ biết nhìn trời.
“Cô ấy thế nào đột nhiêb lại đi, có nói chuyện gì không?” Doãn Triệt nhìn thẳng chầm chầm vào Khương Sâm, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Hắc một chút.
Tiểu Hắc liếc mắt nhìn Khương Sâm, tiếp tục nhìn trời.
“Con cảm thấy cô ấy có thể nói chuyện gì với ta?” Khương Sâm nhíu mày, trên mặt khẽ mỉm cười.
“Cô ấy. . . . . .” Doãn Triệt mở miệng định nói liền ngưng lại. Muốn nói cho qua chuyện sao? Hắn mới không có ngu như vậy. “Con đi đây.”
Doãn Triệt cầm y phục ném lên trên ghế sopha, hướng trên bả vai xoa vài cái.
Bầu trời đêm tối nay rất sáng, có thể thấy rõ cả trăng và sao.
Doãn Triệt ngẩng đầu nhìn trăng sáng một hồi, trăng sáng to như vậy, tròn như vậy hình như là ngày mười lăm tháng tám rồi, hắn cười haha vài tiếng, là ngày cả nhà đoàn tụ phải không?
Ngạn ngữ Trung Quốc có câu, có bạn từ phương xa tới thì sẽ rất vui mừng ….
. . . . . .
Trần Hi cố gắng nuốt hết đống đồ ăn chất như núi, cô cảm thấy như bây giờ rất tốt, ít nhất miệng của mình cũng bị đồ ăn chặn lại, cái gì cũng không cần phải nói.
“Nếm thử cái này một chút, đây là món con thích nhất.” Mẹ trần gắp một cánh gà để vào chén Trần Hi.
“Cám ơn, mẹ.” Trần Hi gắp cánh gà lên cắn một cái, lại ăn một ngụm cơm.
“Đừng chỉ ăn cơm, nếm thử cái này một chút nữa.” Ba trần lại gắp cho Trần Hi một miếng thịt bò.
“Đừng chỉ lo cho con, cha mẹ cũng ăn đi.” Trần Hi nhanh nhẹn cầm đũa gắp đồ ăn mà họ thích. “Đúng rồi, mẹ…nhà chúng ta có album hình không? Con muốn xem một chút.”
Trần Hi nhìn về phía cha mẹ, bọn họ cũng không có biểu hiện gì khác thường, cô âm thầm thở dài một thức được cái gì, nàng âm thầm thở dài một hơi.
Bữa cơm này thời gian ăn không ngắn, mất cũng hơn hai giờ.
Ăn cơm xong, mẹ Trần lấy album hình đưa cho Trần Hi, cả nhà ba người trong phòng khách cùng xem lại. Có hình sinh nhật hàng năm của Trần Hi, cò hình cô đi du lịch, còn có rất nhiều hình đi thăm bạn bè, nhưng những hình này đều bắt đầu từ năm Trần Hi học tiểu học năm thứ ba.
Trần Hi nhìn hình, nụ cười trên mặt cứng ngắc, những bức hình nói rõ rất nhiều chuyện.
Lật tới tờ cuối cùng, Trần Hi ngáp một cái: “Mẹ, con mệt rồi, con đi nghỉ trước, mẹ và cha cũng đi ngủ sớm một chút.”
Sau khi rửa mặt, Trần Hi quay lại phòng mình, ga giường cùng chăn vừa nhìn là biết đồ mới được thay, cô nằm trên giường mà hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, không cần phải hỏi quá rõ ràng nữa, cô có thể lấy được tất cả tin tức ở chỗ Khương Sâm..
Trần Hi cười cười, cô đột nhiên giống như thông suốt , cô hiểu mục đích của Khương Sâm, hắn cũng chỉ là để cho cô dập tan nghi ngờ mà thôi. Có vài chuyện, người khác có nói gì, cũng không bằng mình tận mắt chứng thực.
Đã như vậy, cô cảm thấy mình không cần thiết phải đi đối chất với cha mẹ thêm, tội gì làm những chuyện hại người hại mình như vậy.
Mãi cho đến gần sáng sớm, Trần Hi mới mơ mơ hồ hồ ngủ say. Hôm nay không phải ngày nghỉ, ba Trần, mẹ Trần còn phải đi làm, buổi sáng Trần Hi tỉnh lại, trong nhà đã không có ai rồi, bữa ăn sáng đã được đặt sẵn trên bàn ăn trong phòng bếp.
Trần Hi hiểu ý cười một tiếng, cô càm thấy tối qua mình không ngủ suy nghĩ tỉnh táo là chính xác, có bậc cha mẹ như vậy, ai có thể nhẫn tâm làm tổn thương.
Cô bưng mâm cơm đi tới phòng khách, dùng điều khiển mở tivi, cô tính toán ở nhà an tâm mà trải qua hết các ngày nghỉ, đợi sau này đến ngày tựu trường sẽ suy nghĩ đến những chuyện phiền muộn kia sau. Thay vì sống bận bận rộn rộn hàng ngày, còn không bằng nữa ngày rãnh rỗi quăng hết đi phiền muộn.
Đã có chủ ý về sau, Trần Hi cũng cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Cô dùng đũa gắp trứng chiên lên cắn một cái, miếng trứng còn chưa vào miệng, chuông cửa liền vang lên. Cô nhìn đồng hồ, vừa mới 10 giờ sáng, không biết có phải là mẹ Trần về sớm hay không.
Mẹ Trần là giáo viên ở trường học nhỏ gần nhà, hơn nữa đi về cũng nhanh, chỉ cần không có lên lớp có thể dặn dò với đồng nghiệp một tiếng, thời gian tương đối tự do.
Trần Hi mở cửa nhìn thấy người tới, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng ngắc.
Doãn Triệt khiêng một túi du lịch, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn, ánh mắt long lanh rạng rỡ,
“Buồn ngủ quá, đi xe cả đêm rất mệt, trước hết tôi muốn ngủ một chút.” Nói xong Doãn triệt nghiêng người chen vào cửa chính.
Nhìn thấy trên bàn bữa ăn sáng, Doãn Triệt không chút khách khí dùng đôi đũa duy nhất trên bàn ăn gắp miếng trứng chiên bỏ vào miệng. “Tôi thích ăn chín vừa, lần sau để lửa thấp một chút.”
Đã từng gặp qua da mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai như vậy, Trần Hi nhìn Doãn Triệt, hắn có hơi “giọng khách át giọng chủ” rồi.
“Sao vậy, nhìn thấy tôi vui mừng không nói nên lời?” Doãn Triệt cười hì hì, dùng ngón tay vuốt nhẹ lỗ mũi Trần Hi một chút.
“Đây là nhà tôi.” Trần Hi nói.
“Tôi biết rõ, nếu không phải nhà của em, tôi cũng không đến làm gì, cái sofa này cũng thật thoải mái, trước tiên tôi ngủ ở đây một giấc đã, buổi tối đi nhanh nên hơi mệt.”
“Anh. . . . . .” Trần Hi nhìn đã muốn đạp Doãn Triệt từ trên ghế sofa xuống đất. “Cha mẹ tôi lát nữa sẽ về.”
“Lúc họ trở lại nhớ đánh thức tôi, tôi cũng không muốn thất lễ.” Doãn Triệt ngáp một cái, mặt hướng vào thành ghế sofa, sau vài giây liền nghe tiếng ngáy nhỏ vang lên.
. . . . . .
Lâu đài Mark Cullen là số ít nơi vẫn dùng các phương pháp thủ công như hái nho, phân loại, nghiền nát, đóng thùng gỗ cất rượu.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ công nhân bình thường đang tỉ mỉ hái nho, mái tóc vàng sáng óng của hắn nổi bật lên giữa vườn nho tím đậm trông có vẽ cực kỳ dễ thấy.
Ánh mắt hắn thâm tình mà dịu dàng, chuyên chú nhìn vào quả nho trên tay
có nhiều tâm sự giống như đang nhìn người tình lâu năm mới gặp lại.
“Jess, đây là tin tức ủy thác mới nhất, anh có muốn xem một chút không?” Một người đàn ông tây trang màu đen, nhanh chóng chạy tới.
Tay người đàn ông tóc vàng run lên, một chùm nho vừa mới chọn xong rơi xuống đất, vừa vặn quả nho rơi xuống đụng mặt đất mà tróc đi lớp vỏ.
Hắn hít sâu một hơi, bộ ngực phập phồng, biểu lộ một chút phiền não vừa mới lóe lên.
“Giữ vững nụ cười, lấy đức thu phục người.” Người đàn ông tóc vàng được gọi là Jess, dùng giọng nói Trung Quốc cứng ngắc không được tự nhiên, lặp đi lặp lại câu nói đó, sau đó xoay người nhìn về phía người vừa tới, trên mặt hắn còn duy trì nụ cười, nhưng nhìn vào vô cùng giả tạo.
“Bao nhiêu tiền?” Người đàn ông tóc vàng hỏi.
“Một trăm vạn.”
“Dollar?” Người đàn ông tóc vàng lại hỏi.
“Nhân dân tệ.” Âu phục đen đáp.
“Nhân dân tệ?” Người đàn ông tóc vàng lại hít sâu một hơi, tựa hồ như đang đè nén cái gì. “Cậu có biết đổi ra Dollar là bao nhiêu tiền không? Cái này cũng cần tìm ta sao?” Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, để cho lỗ tai tên kia gần sát mình.
“Biết.” Âu phục đen khẽ gật đầu, hắn đã nhận thấy được bắp thịt căng thẳng của người đàn ông tóc vàng, cùng với quả đấm nắm chặt.
“Tốt, rất tốt. Trẻ nhỏ dễ dạy.” Người đàn ông tóc vàng với giọng Trung văn cứng ngắc như cũ, vỗ vỗ bả vai âu phục đen.
Hắn tự tay nhận lấy tài liệu, mở ra tờ thứ nhất, mắt đột nhiên sáng lên, vui vẽ ra mặt “Làm thật không tệ, cậu được thăng chức rồi, bây giờ có thể lên được hai sao đấy.”
Người đàn ông tóc vàng tiếp tục vỗ bả vai âu phục đen, cầm phong thư sải bước đi ra khỏi vườn nho.
Âu phục đen vẻ mặt như đưa đám, hai sao đại biểu cho việc hắn phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần. Hắn cũng không muốn làm anh hùng mà phải chết trẻ đâu.
Rất nhanh một chiếc máy bay trực thăng không xa bay lên, âu phục đen thở ra một hơi, hắn thật lòng hi vọng, ông chủ sau chuyến đi ủy thác lần này, có thể quên những lời nói hôm nay.
. . . . . .
“Ông chủ, tin tức vừa mới truyền đến, Jess đã đích thân tới Trung Quốc, hơn nữa điểm đến lần này là chỗ của chúng ta, anh xem xử lý như thế nào thì tốt.” Sắc mặt Tiểu Hắc cực kỳ nghiêm túc.
Một phi tiêu trúng ngay giữa hồng tâm, Khương Sâm cầm ly rượu trước mặt uống một hớp: “Quan mới nhậm chức ba bàn lửa, hắn như vậy rất khó phục lòng người, hắn làm sao có thể ngu như vậy?” (Câu “quan mới nhậm chức ba bàn lửa” mình không biết dịch thế nào, ý nói người vừa lên chức phải thực hiện các nguyên tắc nghiêm khắc để lấy lòng dân chúng…)
“Nghe nói là có một ủy thác, vừa vặn ở chỗ này, hơn nữa Jess còn rất hứng thú, xem ra tâm tình rất tốt, rất hưng phấn.” Tiểu Hắc đem tin tức vừa mới nhận được hồi báo cho Khương Sâm.
Khương Sâm nhíu nhíu mày, đem rượu còn lại trong ly uống cạn.
“Ủy thác?” Khương Sâm gảy nhẹ khóe miệng: “Rốt cuộc có người kiềm chế không được. . . . . .”
. . . . . .
“Cô cảm thấy cô ấy lớn lên giống ai?” Một tấm hình được đặt trên bàn trước mặt người phụ nữ, trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, mùi hương cỏ huân tràn ngập toàn bộ gian phòng.
Người phụ nữ vẻ mặt thẩn thờ, không bày tỏ thái độ gì.
Người đàn ông dùng bàn tay tròn trịa của mình, nâng cằm bà ta lên, đối diện với hắn là cặp mắt trông rỗng.
“Mặc kệ cô ấy là ai, tôi tin tường cô ta sẽ không trở thành ghánh nặng của chúng ta, tôi thật sự muốn nhìn cô mất đi tất cả chỗ dựa, còn có thể kiên trì bao lâu?” Tên đàn ông cười, tiếng cười bén nhọn mà chói tai.
“Hoặc là, cô chỉ cần động tay của mình, từ trong thế giới của cô mà tỉnh lại, ký tên lên đây. Một người phụ nữ thông minh như cô, nên biết việc này la điều tốt nhất phải làm.”
Một sấp tài liệu bị đặt ở trên tấm ảnh, hắn vỗ nhẹ nhẹ gương mặt của người phụ nữ, xoay người ra khỏi phòng.
Doãn Triệt nhìn Khương Sâm một chút, Khương Sâm buông hai tay tỏ vẻ rất tiếc nuối, thá độ của hắn nói cho Doãn Triệt biết, tâm tình của hắn hôm nay rất tốt. Tiểu Hắc thì đứng một bêb chỉ biết nhìn trời.
“Cô ấy thế nào đột nhiêb lại đi, có nói chuyện gì không?” Doãn Triệt nhìn thẳng chầm chầm vào Khương Sâm, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Hắc một chút.
Tiểu Hắc liếc mắt nhìn Khương Sâm, tiếp tục nhìn trời.
“Con cảm thấy cô ấy có thể nói chuyện gì với ta?” Khương Sâm nhíu mày, trên mặt khẽ mỉm cười.
“Cô ấy. . . . . .” Doãn Triệt mở miệng định nói liền ngưng lại. Muốn nói cho qua chuyện sao? Hắn mới không có ngu như vậy. “Con đi đây.”
Doãn Triệt cầm y phục ném lên trên ghế sopha, hướng trên bả vai xoa vài cái.
Bầu trời đêm tối nay rất sáng, có thể thấy rõ cả trăng và sao.
Doãn Triệt ngẩng đầu nhìn trăng sáng một hồi, trăng sáng to như vậy, tròn như vậy hình như là ngày mười lăm tháng tám rồi, hắn cười haha vài tiếng, là ngày cả nhà đoàn tụ phải không?
Ngạn ngữ Trung Quốc có câu, có bạn từ phương xa tới thì sẽ rất vui mừng ….
. . . . . .
Trần Hi cố gắng nuốt hết đống đồ ăn chất như núi, cô cảm thấy như bây giờ rất tốt, ít nhất miệng của mình cũng bị đồ ăn chặn lại, cái gì cũng không cần phải nói.
“Nếm thử cái này một chút, đây là món con thích nhất.” Mẹ trần gắp một cánh gà để vào chén Trần Hi.
“Cám ơn, mẹ.” Trần Hi gắp cánh gà lên cắn một cái, lại ăn một ngụm cơm.
“Đừng chỉ ăn cơm, nếm thử cái này một chút nữa.” Ba trần lại gắp cho Trần Hi một miếng thịt bò.
“Đừng chỉ lo cho con, cha mẹ cũng ăn đi.” Trần Hi nhanh nhẹn cầm đũa gắp đồ ăn mà họ thích. “Đúng rồi, mẹ…nhà chúng ta có album hình không? Con muốn xem một chút.”
Trần Hi nhìn về phía cha mẹ, bọn họ cũng không có biểu hiện gì khác thường, cô âm thầm thở dài một thức được cái gì, nàng âm thầm thở dài một hơi.
Bữa cơm này thời gian ăn không ngắn, mất cũng hơn hai giờ.
Ăn cơm xong, mẹ Trần lấy album hình đưa cho Trần Hi, cả nhà ba người trong phòng khách cùng xem lại. Có hình sinh nhật hàng năm của Trần Hi, cò hình cô đi du lịch, còn có rất nhiều hình đi thăm bạn bè, nhưng những hình này đều bắt đầu từ năm Trần Hi học tiểu học năm thứ ba.
Trần Hi nhìn hình, nụ cười trên mặt cứng ngắc, những bức hình nói rõ rất nhiều chuyện.
Lật tới tờ cuối cùng, Trần Hi ngáp một cái: “Mẹ, con mệt rồi, con đi nghỉ trước, mẹ và cha cũng đi ngủ sớm một chút.”
Sau khi rửa mặt, Trần Hi quay lại phòng mình, ga giường cùng chăn vừa nhìn là biết đồ mới được thay, cô nằm trên giường mà hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, không cần phải hỏi quá rõ ràng nữa, cô có thể lấy được tất cả tin tức ở chỗ Khương Sâm..
Trần Hi cười cười, cô đột nhiên giống như thông suốt , cô hiểu mục đích của Khương Sâm, hắn cũng chỉ là để cho cô dập tan nghi ngờ mà thôi. Có vài chuyện, người khác có nói gì, cũng không bằng mình tận mắt chứng thực.
Đã như vậy, cô cảm thấy mình không cần thiết phải đi đối chất với cha mẹ thêm, tội gì làm những chuyện hại người hại mình như vậy.
Mãi cho đến gần sáng sớm, Trần Hi mới mơ mơ hồ hồ ngủ say. Hôm nay không phải ngày nghỉ, ba Trần, mẹ Trần còn phải đi làm, buổi sáng Trần Hi tỉnh lại, trong nhà đã không có ai rồi, bữa ăn sáng đã được đặt sẵn trên bàn ăn trong phòng bếp.
Trần Hi hiểu ý cười một tiếng, cô càm thấy tối qua mình không ngủ suy nghĩ tỉnh táo là chính xác, có bậc cha mẹ như vậy, ai có thể nhẫn tâm làm tổn thương.
Cô bưng mâm cơm đi tới phòng khách, dùng điều khiển mở tivi, cô tính toán ở nhà an tâm mà trải qua hết các ngày nghỉ, đợi sau này đến ngày tựu trường sẽ suy nghĩ đến những chuyện phiền muộn kia sau. Thay vì sống bận bận rộn rộn hàng ngày, còn không bằng nữa ngày rãnh rỗi quăng hết đi phiền muộn.
Đã có chủ ý về sau, Trần Hi cũng cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Cô dùng đũa gắp trứng chiên lên cắn một cái, miếng trứng còn chưa vào miệng, chuông cửa liền vang lên. Cô nhìn đồng hồ, vừa mới 10 giờ sáng, không biết có phải là mẹ Trần về sớm hay không.
Mẹ Trần là giáo viên ở trường học nhỏ gần nhà, hơn nữa đi về cũng nhanh, chỉ cần không có lên lớp có thể dặn dò với đồng nghiệp một tiếng, thời gian tương đối tự do.
Trần Hi mở cửa nhìn thấy người tới, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng ngắc.
Doãn Triệt khiêng một túi du lịch, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn, ánh mắt long lanh rạng rỡ,
“Buồn ngủ quá, đi xe cả đêm rất mệt, trước hết tôi muốn ngủ một chút.” Nói xong Doãn triệt nghiêng người chen vào cửa chính.
Nhìn thấy trên bàn bữa ăn sáng, Doãn Triệt không chút khách khí dùng đôi đũa duy nhất trên bàn ăn gắp miếng trứng chiên bỏ vào miệng. “Tôi thích ăn chín vừa, lần sau để lửa thấp một chút.”
Đã từng gặp qua da mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai như vậy, Trần Hi nhìn Doãn Triệt, hắn có hơi “giọng khách át giọng chủ” rồi.
“Sao vậy, nhìn thấy tôi vui mừng không nói nên lời?” Doãn Triệt cười hì hì, dùng ngón tay vuốt nhẹ lỗ mũi Trần Hi một chút.
“Đây là nhà tôi.” Trần Hi nói.
“Tôi biết rõ, nếu không phải nhà của em, tôi cũng không đến làm gì, cái sofa này cũng thật thoải mái, trước tiên tôi ngủ ở đây một giấc đã, buổi tối đi nhanh nên hơi mệt.”
“Anh. . . . . .” Trần Hi nhìn đã muốn đạp Doãn Triệt từ trên ghế sofa xuống đất. “Cha mẹ tôi lát nữa sẽ về.”
“Lúc họ trở lại nhớ đánh thức tôi, tôi cũng không muốn thất lễ.” Doãn Triệt ngáp một cái, mặt hướng vào thành ghế sofa, sau vài giây liền nghe tiếng ngáy nhỏ vang lên.
. . . . . .
Lâu đài Mark Cullen là số ít nơi vẫn dùng các phương pháp thủ công như hái nho, phân loại, nghiền nát, đóng thùng gỗ cất rượu.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ công nhân bình thường đang tỉ mỉ hái nho, mái tóc vàng sáng óng của hắn nổi bật lên giữa vườn nho tím đậm trông có vẽ cực kỳ dễ thấy.
Ánh mắt hắn thâm tình mà dịu dàng, chuyên chú nhìn vào quả nho trên tay
có nhiều tâm sự giống như đang nhìn người tình lâu năm mới gặp lại.
“Jess, đây là tin tức ủy thác mới nhất, anh có muốn xem một chút không?” Một người đàn ông tây trang màu đen, nhanh chóng chạy tới.
Tay người đàn ông tóc vàng run lên, một chùm nho vừa mới chọn xong rơi xuống đất, vừa vặn quả nho rơi xuống đụng mặt đất mà tróc đi lớp vỏ.
Hắn hít sâu một hơi, bộ ngực phập phồng, biểu lộ một chút phiền não vừa mới lóe lên.
“Giữ vững nụ cười, lấy đức thu phục người.” Người đàn ông tóc vàng được gọi là Jess, dùng giọng nói Trung Quốc cứng ngắc không được tự nhiên, lặp đi lặp lại câu nói đó, sau đó xoay người nhìn về phía người vừa tới, trên mặt hắn còn duy trì nụ cười, nhưng nhìn vào vô cùng giả tạo.
“Bao nhiêu tiền?” Người đàn ông tóc vàng hỏi.
“Một trăm vạn.”
“Dollar?” Người đàn ông tóc vàng lại hỏi.
“Nhân dân tệ.” Âu phục đen đáp.
“Nhân dân tệ?” Người đàn ông tóc vàng lại hít sâu một hơi, tựa hồ như đang đè nén cái gì. “Cậu có biết đổi ra Dollar là bao nhiêu tiền không? Cái này cũng cần tìm ta sao?” Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, để cho lỗ tai tên kia gần sát mình.
“Biết.” Âu phục đen khẽ gật đầu, hắn đã nhận thấy được bắp thịt căng thẳng của người đàn ông tóc vàng, cùng với quả đấm nắm chặt.
“Tốt, rất tốt. Trẻ nhỏ dễ dạy.” Người đàn ông tóc vàng với giọng Trung văn cứng ngắc như cũ, vỗ vỗ bả vai âu phục đen.
Hắn tự tay nhận lấy tài liệu, mở ra tờ thứ nhất, mắt đột nhiên sáng lên, vui vẽ ra mặt “Làm thật không tệ, cậu được thăng chức rồi, bây giờ có thể lên được hai sao đấy.”
Người đàn ông tóc vàng tiếp tục vỗ bả vai âu phục đen, cầm phong thư sải bước đi ra khỏi vườn nho.
Âu phục đen vẻ mặt như đưa đám, hai sao đại biểu cho việc hắn phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần. Hắn cũng không muốn làm anh hùng mà phải chết trẻ đâu.
Rất nhanh một chiếc máy bay trực thăng không xa bay lên, âu phục đen thở ra một hơi, hắn thật lòng hi vọng, ông chủ sau chuyến đi ủy thác lần này, có thể quên những lời nói hôm nay.
. . . . . .
“Ông chủ, tin tức vừa mới truyền đến, Jess đã đích thân tới Trung Quốc, hơn nữa điểm đến lần này là chỗ của chúng ta, anh xem xử lý như thế nào thì tốt.” Sắc mặt Tiểu Hắc cực kỳ nghiêm túc.
Một phi tiêu trúng ngay giữa hồng tâm, Khương Sâm cầm ly rượu trước mặt uống một hớp: “Quan mới nhậm chức ba bàn lửa, hắn như vậy rất khó phục lòng người, hắn làm sao có thể ngu như vậy?” (Câu “quan mới nhậm chức ba bàn lửa” mình không biết dịch thế nào, ý nói người vừa lên chức phải thực hiện các nguyên tắc nghiêm khắc để lấy lòng dân chúng…)
“Nghe nói là có một ủy thác, vừa vặn ở chỗ này, hơn nữa Jess còn rất hứng thú, xem ra tâm tình rất tốt, rất hưng phấn.” Tiểu Hắc đem tin tức vừa mới nhận được hồi báo cho Khương Sâm.
Khương Sâm nhíu nhíu mày, đem rượu còn lại trong ly uống cạn.
“Ủy thác?” Khương Sâm gảy nhẹ khóe miệng: “Rốt cuộc có người kiềm chế không được. . . . . .”
. . . . . .
“Cô cảm thấy cô ấy lớn lên giống ai?” Một tấm hình được đặt trên bàn trước mặt người phụ nữ, trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, mùi hương cỏ huân tràn ngập toàn bộ gian phòng.
Người phụ nữ vẻ mặt thẩn thờ, không bày tỏ thái độ gì.
Người đàn ông dùng bàn tay tròn trịa của mình, nâng cằm bà ta lên, đối diện với hắn là cặp mắt trông rỗng.
“Mặc kệ cô ấy là ai, tôi tin tường cô ta sẽ không trở thành ghánh nặng của chúng ta, tôi thật sự muốn nhìn cô mất đi tất cả chỗ dựa, còn có thể kiên trì bao lâu?” Tên đàn ông cười, tiếng cười bén nhọn mà chói tai.
“Hoặc là, cô chỉ cần động tay của mình, từ trong thế giới của cô mà tỉnh lại, ký tên lên đây. Một người phụ nữ thông minh như cô, nên biết việc này la điều tốt nhất phải làm.”
Một sấp tài liệu bị đặt ở trên tấm ảnh, hắn vỗ nhẹ nhẹ gương mặt của người phụ nữ, xoay người ra khỏi phòng.
/75
|