Trung Quốc có câu nói rất hay, muốn nắm được trái tim của một người đàn ông trước hết phải nắm được dạ dày của hắn. Còn có một câu khác cũng rất hay, đó là bê đá tự ném vào chân mình.
Khương Sâm đột nhiên phát hiện, trong lúc lơ đãng hắn lại tự tìm phiền toái lớn, hơn nữa phiền toái này lại là hắn không dự liệu được trước. Tất cả mọi chuyện hắn đều có kế hoạch, đều nắm trong bàn tay, nhưng tình huống lần này vẫn thật là không nghĩ tới.
Hắn cảm thấy nhà của mình bây giờ giống như trại nuôi heo, mỗi ngày về nhà phát hiện cô bé giúp việc riêng cho mình giờ này còn phải phụ trách cho hai con heo ăn no.
Trong quá khứ, Khương Sâm luôn là sau khi Trần Hi làm cơm xong thì mới về đến nhà..
Nhưng hắn phát hiện kiểu phục vụ cơm dâng tận miệng này đã biến mất, bởi vì chỉ cần hắn trở về chậm một chút, chờ đợi hắn chính là bàn ăn đã được lau dọn sạch sẽ, mà tiểu bảo mẫu của hắn, chỉ có thể ôm lấy áy náy mà nấu cho hắn một tô mì cùng hành cắt nhỏ.
Vì thế, Khương Sâm hiện tại cũng sẽ tự nhiên mà về nhà đúng giờ, hơn nữa hắn còn quy định cho Trần Hi, nếu hắn không ở nhà thì không được ăn cơm.
Bởi vì hai tên này căn bản là phong độ hay lễ nghi gì đều không có, bọn họ cơ hồ lúc mâm cơm được đem lên bàn, sau khi cùng nhau đảo qua một vòng làm cho bàn ăn chỉ còn lại một món rau.
“Bảo bối, Sweetheart, Hanny, mau ăn cơm đi,” Jess tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa không kịp đợi đã ngồi ở trước bàn ăn.
“Cơm có thể ăn lung tung, lời thì không thể nói tùy tiện, đây không phải là nước Pháp, những từ kia cũng không phải là anh có thể dùng.” Doãn Triệt vừa nói tay vừa đặt lên máy vi tính trên bàn ăn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Nơi này bình tĩnh nhất cũng chỉ là Khương Sâm, hắn cầm một sấp tài liệu, lật xem bên trong, trước mặt hắn có đặt một bộ đồ ăn chuyên dùng.
Trong phòng bếp không ngừng truyền đến mùi thơm của thức ăn.
Món ăn đầu tiên đưa lên bàn, Jess đưa nĩa của mình ra, bị Khương Sâm dùng chiếc đũa ngăn lại. “Chú ý lễ nghi.”
Những lời này của Khương Sâm rất có hiệu quả, Jess ngoan ngoãn ngồi im. Nhưng khát vọng trong mắt hắn tựa như con cún nhỏ đang nhìn thấy mấy cục xương, chỉ thiếu điều chưa lè lưỡi ra nữa thôi.
Trần Hi bưng ra món ăn thứ hai, trước mắt cô bỗng hoa lên, trong lúc bất chợt cô như nhìn thấy một con chó rất to màu vàng. Trần Hi lắc đầu một cái, cô quyết định phải cùng Khương Sâm nói chuyện tăng tiền lương một chút, hai ngày nay lượng công việc tăng vọt, đã bắt đầu hoa cả mắt rồi.
Món ăn cuối cùng được mang lên bàn, trên bàn ăn liền diễn ra kịch chiến ngươi tranh ta đoạt.
Trần Hi đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, bởi vì cô luôn là làm nhiều nhất mà lúc ăn lại ăn được ít nhất.
Cô đi tới phòng bếp mang một cái mâm ra ngoài, trong mâm mỗi thức ăn đều có một chút vừa đủ cho một người ăn.
@@@@@@@@@@@@
Cùng lúc trong nhà Khương Sâm không khí sôi nôi vui vẻ, ở một căn phòng khác, một tên đàn ông to béo đi tới trước mặt một người phụ nữ.
Tên đàn ông mở tài liệu lần trước đặt trước mặt người phụ nữ, chỗ ký tên vẫn trống không, phía trên đã bám một lớp bụi mỏng, căn bản là chưa hề có dầu vết chạm tới.
Chỗ chữ ký bên cạnh là tên Trần Xương, chữ viết cũng vô cùng rõ ràng.
Trần Xương chính là tên đàn ông mập mạp đó, hắn nhìn tài liệu cười lạnh mấy tiếng, một tay khép tài liệu lại, vết bụi dính đầy trên tay hắn.
Trần Xương thuận tay đem mấy ngón tay dính bụi xoa xoa lên quần, ờ trước mặt người ngoài hắn chính là người nắm quyền của Trần gia, nhưng không có ai biết rõ hắn chỉ là danh bất chính ngôn bất thuận.
“Trần Cẩm Sắt, cô được lắm, tôi xem cô có thể giả vờ đến bao lâu. Cô yên tâm không bao lâu nữa, tôi sẽ cho nó tới làm bạn với cô, chỉ cần nó ở chỗ này, cô có ký tên hay không, đối với tôi sẽ có ảnh hưởng gì sao?”
Trần Xương sập cửa đi ra.
Trần Tuyết lệ đang ngoài cửa hút thuốc, cô nhìn thấy dáng vẽ giận quá hóa giận của Trần Xương thì cười khanh khách hai tiếng, tay cô ta ôm lấy cổ của Trần Xương, miệng nhả ra một ngụm khói về phía hắn “Thế nào, lại tức giận rồi, nếu bà ta không tồn tại, không phải tất cả đều trở thành của hai chúng ta sao, còn giữ bà ta lại làm gì?”
Trần Xương kéo tay Trần Tuyết Lệ xuống: “Cô cho rằng tôi không muốn sao, nếu có thể đơn giản như vậy, tôi đã sớm giết chết ả ta rồi.”
Trần Xương cầm điếu thuốc của Trần Tuyết Lệ lên, đặt trong miệng mình hung hăng hít một hơi. Chỉ có trong lòng hắn là rõ nhất, Trần Xương hắn, trong mắt người ngoài có một sự nghiệp thành công, nhưng trên căn bản, cũng chỉ là công cụ cho ông cụ Trần gia đã qua đời dùng để che dấu con gái ông ta bị dèm pha mà thôi.
Chuyện này kể ra có hơi dài dòng, người phụ nữ bị nhốt trong phòng là Trần Cẩm Sắt, chính là con gái duy nhất của Trần gia.
Trần Cẩm Sắt là người đối diện với chuyện kinh doanh nhưng không quá mưu cầu danh lợi, thích nhất là chạy đến những nơi ít người biết đến để làm từ thiện. Đột nhiên có một khoãng thời gian, cô tựa như bốc hơi, bất luận thế nào cũng không liên lạc được, sau nửa năm mới xuất hiện trở lại, khi đó bụng cô đã to đùng lên.
Trần lão gia vốn là muốn bắt con gái bỏ đi đứa bé, nhưng Trần Cẩm Sắt sống chết cũng không đồng ý, còn nói không có đứa bé, cô cũng không sống được. Ông cụ không còn biện pháp nào, dưới tình huống này, cũng chỉ có thể tìm một con rể tạm thời.
Đó chính là nguyên nhân Trần lão gia tìm ra Trần Xương, cũng bởi là vì hắn họ Trần, như vậy có thể tránh việc ở rễ bớt phần lúng túng. Ông cụ nghĩ như vậy cũng thật tốt, con gái muốn sinh thì sinh đi, sinh ra đứa bé cũng mang họ Trần, như vậy mặt mũi Trần Xương cũng không có trở ngại. Hơn nữa hai người cùng trẻ tuổi, từ từ bồi dưỡng tình cảm, sống lại cuộc đời mới, như vậy Trần Xương ở rễ cũng không có trở ngại gì rồi.
Trần Xương vốn là một người có gia cảnh bình thường, thi đậu đại học, còn được học bổng quốc gia, ngay lúc ấy mà nói, cũng coi là người có năng lực.
Ông cụ để tỏ thành ý, cho xây mới lại nhà của Trần Xương ở quê, lại còn mua một căn phòng lớn ở thành thị cho cha mẹ Trần Xương, ngoài ra còn cho thêm một khoản tiền, đủ cho cha mẹ hắn an dưỡng tuổi già.
Về phần phát triển cá nhân Trần Xương, càng không cần phải nói, vốn chỉ là một người đi làm bình thường, lập tức thành hoàng thân quốc thích, một bước leo lên trời.
Ông cụ còn rất hài lòng với sắp xếp của mình, tất cả mọi người đều họ Trần, Trần gia vừa có người chăm lo hương khói, cũng bảo vệ được con gái, còn có một trợ thủ đắc lực. Nhưng nào ngờ, ông cụ suy tính chu đáo như vậy nhưng cuối cùng vẫn nhìn lầm người.
Dĩ nhiên, chuyện một phần cũng là bởi vì, Trần Cẩm Sắt vô luận thế nào cũng không đồng ý kết hôn. Ông cụ cho Trần Cẩm Sắt lựa chọn, chính là bỏ đi đứa bé hoặc là kết hôn. Còn nói có khả năng làm mọi cách để bỏ đi đứa bé nhưng cô vẫn có thể tiếp tục sống.
Loại chuyện như vậy, Trần lão gia vẫn thật là có thể làm được, Trần Cẩm Sắt bất đắc dĩ cùng Trần Xương kết hôn.
Nhưng cuộc sống hôn nhân cũng không hài hòa như Trần lão gia nghĩ, trong lúc mang thai thì không nói, sau khi sinh xong đứa bé, Trần Cẩm Sắt cũng không để Trần Xương đụng đến mình.
Trần lão gia coi như có bản lĩnh đi nữa, cũng không thể đem con gái trói lên giường mà để Trần Xương cưỡng bức. Vì thế ông cụ cùng Trần Xương thương lượng, nếu như hắn muốn ly hôn, Trần gia cũng sẽ không bạc đãi hắn.
Trần Xương liền quỳ gối trước mặt ông cụ, nói hắn yêu thương Trần Cẩm Sắt đến cỡ nào, hắn tin tưởng chân tình cùng ý chí của mình. Trần lão gia thấy thế càng yên tâm, từng chút từng chút đem công ty giao cho Trần Xương quản lý.
Rốt cuộc có một ngày, ông cụ qua đời, sau khi làm xong tang sự, Trần Cẩm Sắt muốn ly hôn, nhưng phát hiện trong nhà từ nhỏ đến lớn, từ trên xuống dưới, thậm chí là người của công ty đều là người của Trần Xương. Cô trở thành đại tiểu thư của Trần gia nhưng một chút quyền lực cũng không có.
“Nghĩ gì mà ngây ngẩn thế?” Trần Tuyết Lệ lắc lắc cánh tay Trần Xương, đem Trần Xương từ trong hồi ức tỉnh lại.
Trần Xương tự nhiên không thể nói với Trần Tuyết Lệ những chuyện này, hắn chỉ ước gì những chuyện mờ ám này càng ít người biết càng tốt.
Hiện tại, hắn căn bản đã thành công, xã hội thượng lưu bát quái, sau khi ông cụ qua đời, cà Trần gia đều là hắn nắm quyền. Người bên ngoài không nói, không có nghĩa là người trong cuộc không biết, coi như tất cả mọi người đều quên đi thân phận của hắn, nhưng Trần Xương cũng không thể quên.
Chỉ cần một ngày Trần Cẩm Sắt không ký văn kiện giao quyền, hắn cũng chỉ có thể có quyền mà vô danh, dục vọng con người vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ, hắn vừa muốn có quyền vừa muốn có danh.
“Đúng rồi, cô tìm người kia, hiện tại thế nào. Thế nào mà một chút động tĩnh cũng không có.” Giọng của Trần Xương có chút nóng nảy, Trần Tuyết Lệ trong thời gian này làm việc không được thuận lợi, chuyện nhỏ như quyến rũ đàn ông, cô làm cũng không xong.
Cũng thật may là Trần Tuyết Lệ còn chút đầu óc, không phải loại phụ nữ chỉ có gương mặt, nếu không Trần Xương cũng đã tìm cho cô một cuộc hôn nhân, coi như lấy được ít lãi…
“Anh cũng chỉ biết để cho người ta làm việc, mỗi lần từ trong đó đi ra đều ngây cả người, có phải không chiếm được mới là tốt nhất không, tôi biết ngay, anh còn chưa chết sắc tâm mà.” Trần Tuyết Lệ giận dỗi.
Trần Xương trong mắt mọi người ra dáng đàn ông đạo mạo, bộ dáng quân tử không trăng hoa. Nhưng không ai biết trong nhà có một báu vật trẻ tuổi như vậy, hắn cũng không cần ra ngoài đánh dã chiến, còn được vui vẻ cung phụng.
Trần Xương hung hăng nắm một bên ngực Trần Tuyết Lệ “Làm sao có thể, đi tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ tôi, xem rốt cuộc tôi đang n
ghĩ đến người nào.”
@@@@
Đám người Trần Hi cũng vừa ăn cơm xong, Doãn Triệt trong phòng bếp giúp Trần Hi rửa chén, thật ra khi Trần Hi nấu cơm hắn cũng muốn giúp một tay, nhưng Trần Hi vẫn nhớ tới món bít tết cháy đen của Doãn Triệt, trong lòng vẫn còn thấy sợ, vì không để cho hắn làm phiền, lúc nấu cơm Doãn Triệt cũng bị cô đá ra ngoài.
Trong lòng Doãn Triệt, cái gì mà quân tử không thể vào bếp, chỉ là nói nhảm, hắn tin tưởng cùng chia sẽ với Trần Hi, cô sẽ nguyện ý để mắt đến hắn.
Phòng bếp của Trần Hi hắn có thể vào, lúc này mới có thể chân chính thể hiện cô là cái gì bảo bối, sweetheart, hanny của hắn. Đây chính là biểu hiện thân mật của hai người.
Những suy nghĩ này của Doãn Triệt, tất nhiên là Trần Hi không thể đoán ra, cô chỉ cho là Doãn Triệt ăn no rỗi việc không có gì làm.
Bên ngoài phòng bếp, Jess thỉnh thoảng quan sát vào bên trong, hắn nhìn đến nỗi muốn chảy cả nước bọt ra ngoài, hắn đột nhiên có một ý tường, có một đầu bếp riêng như vậy đúng là một loại hưởng thụ.
Jess đột nhiên có một phương pháp nhất cữ lưỡng tiện.
“Thu hồi ý tưởng trong đầu cậu đi, nước miếng cũng rơi xuống đất rồi kìa, chú ý lễ nghi . . . . .”
Khương Sâm liếc Jess một cái, hắn thật không biết vận khí của Trần Hi có được xem là tốt hay chưa. Ít nhất có một điểm, vấn đề an toàn coi như đã được giải quyết.
Khương Sâm đột nhiên phát hiện, trong lúc lơ đãng hắn lại tự tìm phiền toái lớn, hơn nữa phiền toái này lại là hắn không dự liệu được trước. Tất cả mọi chuyện hắn đều có kế hoạch, đều nắm trong bàn tay, nhưng tình huống lần này vẫn thật là không nghĩ tới.
Hắn cảm thấy nhà của mình bây giờ giống như trại nuôi heo, mỗi ngày về nhà phát hiện cô bé giúp việc riêng cho mình giờ này còn phải phụ trách cho hai con heo ăn no.
Trong quá khứ, Khương Sâm luôn là sau khi Trần Hi làm cơm xong thì mới về đến nhà..
Nhưng hắn phát hiện kiểu phục vụ cơm dâng tận miệng này đã biến mất, bởi vì chỉ cần hắn trở về chậm một chút, chờ đợi hắn chính là bàn ăn đã được lau dọn sạch sẽ, mà tiểu bảo mẫu của hắn, chỉ có thể ôm lấy áy náy mà nấu cho hắn một tô mì cùng hành cắt nhỏ.
Vì thế, Khương Sâm hiện tại cũng sẽ tự nhiên mà về nhà đúng giờ, hơn nữa hắn còn quy định cho Trần Hi, nếu hắn không ở nhà thì không được ăn cơm.
Bởi vì hai tên này căn bản là phong độ hay lễ nghi gì đều không có, bọn họ cơ hồ lúc mâm cơm được đem lên bàn, sau khi cùng nhau đảo qua một vòng làm cho bàn ăn chỉ còn lại một món rau.
“Bảo bối, Sweetheart, Hanny, mau ăn cơm đi,” Jess tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa không kịp đợi đã ngồi ở trước bàn ăn.
“Cơm có thể ăn lung tung, lời thì không thể nói tùy tiện, đây không phải là nước Pháp, những từ kia cũng không phải là anh có thể dùng.” Doãn Triệt vừa nói tay vừa đặt lên máy vi tính trên bàn ăn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Nơi này bình tĩnh nhất cũng chỉ là Khương Sâm, hắn cầm một sấp tài liệu, lật xem bên trong, trước mặt hắn có đặt một bộ đồ ăn chuyên dùng.
Trong phòng bếp không ngừng truyền đến mùi thơm của thức ăn.
Món ăn đầu tiên đưa lên bàn, Jess đưa nĩa của mình ra, bị Khương Sâm dùng chiếc đũa ngăn lại. “Chú ý lễ nghi.”
Những lời này của Khương Sâm rất có hiệu quả, Jess ngoan ngoãn ngồi im. Nhưng khát vọng trong mắt hắn tựa như con cún nhỏ đang nhìn thấy mấy cục xương, chỉ thiếu điều chưa lè lưỡi ra nữa thôi.
Trần Hi bưng ra món ăn thứ hai, trước mắt cô bỗng hoa lên, trong lúc bất chợt cô như nhìn thấy một con chó rất to màu vàng. Trần Hi lắc đầu một cái, cô quyết định phải cùng Khương Sâm nói chuyện tăng tiền lương một chút, hai ngày nay lượng công việc tăng vọt, đã bắt đầu hoa cả mắt rồi.
Món ăn cuối cùng được mang lên bàn, trên bàn ăn liền diễn ra kịch chiến ngươi tranh ta đoạt.
Trần Hi đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, bởi vì cô luôn là làm nhiều nhất mà lúc ăn lại ăn được ít nhất.
Cô đi tới phòng bếp mang một cái mâm ra ngoài, trong mâm mỗi thức ăn đều có một chút vừa đủ cho một người ăn.
@@@@@@@@@@@@
Cùng lúc trong nhà Khương Sâm không khí sôi nôi vui vẻ, ở một căn phòng khác, một tên đàn ông to béo đi tới trước mặt một người phụ nữ.
Tên đàn ông mở tài liệu lần trước đặt trước mặt người phụ nữ, chỗ ký tên vẫn trống không, phía trên đã bám một lớp bụi mỏng, căn bản là chưa hề có dầu vết chạm tới.
Chỗ chữ ký bên cạnh là tên Trần Xương, chữ viết cũng vô cùng rõ ràng.
Trần Xương chính là tên đàn ông mập mạp đó, hắn nhìn tài liệu cười lạnh mấy tiếng, một tay khép tài liệu lại, vết bụi dính đầy trên tay hắn.
Trần Xương thuận tay đem mấy ngón tay dính bụi xoa xoa lên quần, ờ trước mặt người ngoài hắn chính là người nắm quyền của Trần gia, nhưng không có ai biết rõ hắn chỉ là danh bất chính ngôn bất thuận.
“Trần Cẩm Sắt, cô được lắm, tôi xem cô có thể giả vờ đến bao lâu. Cô yên tâm không bao lâu nữa, tôi sẽ cho nó tới làm bạn với cô, chỉ cần nó ở chỗ này, cô có ký tên hay không, đối với tôi sẽ có ảnh hưởng gì sao?”
Trần Xương sập cửa đi ra.
Trần Tuyết lệ đang ngoài cửa hút thuốc, cô nhìn thấy dáng vẽ giận quá hóa giận của Trần Xương thì cười khanh khách hai tiếng, tay cô ta ôm lấy cổ của Trần Xương, miệng nhả ra một ngụm khói về phía hắn “Thế nào, lại tức giận rồi, nếu bà ta không tồn tại, không phải tất cả đều trở thành của hai chúng ta sao, còn giữ bà ta lại làm gì?”
Trần Xương kéo tay Trần Tuyết Lệ xuống: “Cô cho rằng tôi không muốn sao, nếu có thể đơn giản như vậy, tôi đã sớm giết chết ả ta rồi.”
Trần Xương cầm điếu thuốc của Trần Tuyết Lệ lên, đặt trong miệng mình hung hăng hít một hơi. Chỉ có trong lòng hắn là rõ nhất, Trần Xương hắn, trong mắt người ngoài có một sự nghiệp thành công, nhưng trên căn bản, cũng chỉ là công cụ cho ông cụ Trần gia đã qua đời dùng để che dấu con gái ông ta bị dèm pha mà thôi.
Chuyện này kể ra có hơi dài dòng, người phụ nữ bị nhốt trong phòng là Trần Cẩm Sắt, chính là con gái duy nhất của Trần gia.
Trần Cẩm Sắt là người đối diện với chuyện kinh doanh nhưng không quá mưu cầu danh lợi, thích nhất là chạy đến những nơi ít người biết đến để làm từ thiện. Đột nhiên có một khoãng thời gian, cô tựa như bốc hơi, bất luận thế nào cũng không liên lạc được, sau nửa năm mới xuất hiện trở lại, khi đó bụng cô đã to đùng lên.
Trần lão gia vốn là muốn bắt con gái bỏ đi đứa bé, nhưng Trần Cẩm Sắt sống chết cũng không đồng ý, còn nói không có đứa bé, cô cũng không sống được. Ông cụ không còn biện pháp nào, dưới tình huống này, cũng chỉ có thể tìm một con rể tạm thời.
Đó chính là nguyên nhân Trần lão gia tìm ra Trần Xương, cũng bởi là vì hắn họ Trần, như vậy có thể tránh việc ở rễ bớt phần lúng túng. Ông cụ nghĩ như vậy cũng thật tốt, con gái muốn sinh thì sinh đi, sinh ra đứa bé cũng mang họ Trần, như vậy mặt mũi Trần Xương cũng không có trở ngại. Hơn nữa hai người cùng trẻ tuổi, từ từ bồi dưỡng tình cảm, sống lại cuộc đời mới, như vậy Trần Xương ở rễ cũng không có trở ngại gì rồi.
Trần Xương vốn là một người có gia cảnh bình thường, thi đậu đại học, còn được học bổng quốc gia, ngay lúc ấy mà nói, cũng coi là người có năng lực.
Ông cụ để tỏ thành ý, cho xây mới lại nhà của Trần Xương ở quê, lại còn mua một căn phòng lớn ở thành thị cho cha mẹ Trần Xương, ngoài ra còn cho thêm một khoản tiền, đủ cho cha mẹ hắn an dưỡng tuổi già.
Về phần phát triển cá nhân Trần Xương, càng không cần phải nói, vốn chỉ là một người đi làm bình thường, lập tức thành hoàng thân quốc thích, một bước leo lên trời.
Ông cụ còn rất hài lòng với sắp xếp của mình, tất cả mọi người đều họ Trần, Trần gia vừa có người chăm lo hương khói, cũng bảo vệ được con gái, còn có một trợ thủ đắc lực. Nhưng nào ngờ, ông cụ suy tính chu đáo như vậy nhưng cuối cùng vẫn nhìn lầm người.
Dĩ nhiên, chuyện một phần cũng là bởi vì, Trần Cẩm Sắt vô luận thế nào cũng không đồng ý kết hôn. Ông cụ cho Trần Cẩm Sắt lựa chọn, chính là bỏ đi đứa bé hoặc là kết hôn. Còn nói có khả năng làm mọi cách để bỏ đi đứa bé nhưng cô vẫn có thể tiếp tục sống.
Loại chuyện như vậy, Trần lão gia vẫn thật là có thể làm được, Trần Cẩm Sắt bất đắc dĩ cùng Trần Xương kết hôn.
Nhưng cuộc sống hôn nhân cũng không hài hòa như Trần lão gia nghĩ, trong lúc mang thai thì không nói, sau khi sinh xong đứa bé, Trần Cẩm Sắt cũng không để Trần Xương đụng đến mình.
Trần lão gia coi như có bản lĩnh đi nữa, cũng không thể đem con gái trói lên giường mà để Trần Xương cưỡng bức. Vì thế ông cụ cùng Trần Xương thương lượng, nếu như hắn muốn ly hôn, Trần gia cũng sẽ không bạc đãi hắn.
Trần Xương liền quỳ gối trước mặt ông cụ, nói hắn yêu thương Trần Cẩm Sắt đến cỡ nào, hắn tin tưởng chân tình cùng ý chí của mình. Trần lão gia thấy thế càng yên tâm, từng chút từng chút đem công ty giao cho Trần Xương quản lý.
Rốt cuộc có một ngày, ông cụ qua đời, sau khi làm xong tang sự, Trần Cẩm Sắt muốn ly hôn, nhưng phát hiện trong nhà từ nhỏ đến lớn, từ trên xuống dưới, thậm chí là người của công ty đều là người của Trần Xương. Cô trở thành đại tiểu thư của Trần gia nhưng một chút quyền lực cũng không có.
“Nghĩ gì mà ngây ngẩn thế?” Trần Tuyết Lệ lắc lắc cánh tay Trần Xương, đem Trần Xương từ trong hồi ức tỉnh lại.
Trần Xương tự nhiên không thể nói với Trần Tuyết Lệ những chuyện này, hắn chỉ ước gì những chuyện mờ ám này càng ít người biết càng tốt.
Hiện tại, hắn căn bản đã thành công, xã hội thượng lưu bát quái, sau khi ông cụ qua đời, cà Trần gia đều là hắn nắm quyền. Người bên ngoài không nói, không có nghĩa là người trong cuộc không biết, coi như tất cả mọi người đều quên đi thân phận của hắn, nhưng Trần Xương cũng không thể quên.
Chỉ cần một ngày Trần Cẩm Sắt không ký văn kiện giao quyền, hắn cũng chỉ có thể có quyền mà vô danh, dục vọng con người vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ, hắn vừa muốn có quyền vừa muốn có danh.
“Đúng rồi, cô tìm người kia, hiện tại thế nào. Thế nào mà một chút động tĩnh cũng không có.” Giọng của Trần Xương có chút nóng nảy, Trần Tuyết Lệ trong thời gian này làm việc không được thuận lợi, chuyện nhỏ như quyến rũ đàn ông, cô làm cũng không xong.
Cũng thật may là Trần Tuyết Lệ còn chút đầu óc, không phải loại phụ nữ chỉ có gương mặt, nếu không Trần Xương cũng đã tìm cho cô một cuộc hôn nhân, coi như lấy được ít lãi…
“Anh cũng chỉ biết để cho người ta làm việc, mỗi lần từ trong đó đi ra đều ngây cả người, có phải không chiếm được mới là tốt nhất không, tôi biết ngay, anh còn chưa chết sắc tâm mà.” Trần Tuyết Lệ giận dỗi.
Trần Xương trong mắt mọi người ra dáng đàn ông đạo mạo, bộ dáng quân tử không trăng hoa. Nhưng không ai biết trong nhà có một báu vật trẻ tuổi như vậy, hắn cũng không cần ra ngoài đánh dã chiến, còn được vui vẻ cung phụng.
Trần Xương hung hăng nắm một bên ngực Trần Tuyết Lệ “Làm sao có thể, đi tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ tôi, xem rốt cuộc tôi đang n
ghĩ đến người nào.”
@@@@
Đám người Trần Hi cũng vừa ăn cơm xong, Doãn Triệt trong phòng bếp giúp Trần Hi rửa chén, thật ra khi Trần Hi nấu cơm hắn cũng muốn giúp một tay, nhưng Trần Hi vẫn nhớ tới món bít tết cháy đen của Doãn Triệt, trong lòng vẫn còn thấy sợ, vì không để cho hắn làm phiền, lúc nấu cơm Doãn Triệt cũng bị cô đá ra ngoài.
Trong lòng Doãn Triệt, cái gì mà quân tử không thể vào bếp, chỉ là nói nhảm, hắn tin tưởng cùng chia sẽ với Trần Hi, cô sẽ nguyện ý để mắt đến hắn.
Phòng bếp của Trần Hi hắn có thể vào, lúc này mới có thể chân chính thể hiện cô là cái gì bảo bối, sweetheart, hanny của hắn. Đây chính là biểu hiện thân mật của hai người.
Những suy nghĩ này của Doãn Triệt, tất nhiên là Trần Hi không thể đoán ra, cô chỉ cho là Doãn Triệt ăn no rỗi việc không có gì làm.
Bên ngoài phòng bếp, Jess thỉnh thoảng quan sát vào bên trong, hắn nhìn đến nỗi muốn chảy cả nước bọt ra ngoài, hắn đột nhiên có một ý tường, có một đầu bếp riêng như vậy đúng là một loại hưởng thụ.
Jess đột nhiên có một phương pháp nhất cữ lưỡng tiện.
“Thu hồi ý tưởng trong đầu cậu đi, nước miếng cũng rơi xuống đất rồi kìa, chú ý lễ nghi . . . . .”
Khương Sâm liếc Jess một cái, hắn thật không biết vận khí của Trần Hi có được xem là tốt hay chưa. Ít nhất có một điểm, vấn đề an toàn coi như đã được giải quyết.
/75
|