Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 63 - Từng Thái Nãi Nãi

/156


Editor: TIEUTUTUANTU

“Đại sư huynh.” thời điểm Không Hầu tìm được Thành Dịch, Thành Dịch đang kiểm tra cách bố trí pháp trận phòng ngự trong Cát Tường Các, Thành Dịch tuy chủ tu kiếm đạo, nhưng là ở phương diện pháp, cũng rất có hiểu biết. Trong nội môn đệ tử Vân Hoa Môn, trừ Vật Xuyên, hắn chính là người có uy vọng nhất.

Thành Dịch đổi vị trí hai pháp khí, buông tay áo đang cuốn lên xuống: “Có việc gì sao?”

Không Hầu cười cười với mấy đệ tử Cát Tường Các thoạt nhìn có chút lạ mắt, quay đầu hướng Thành Dịch mở miệng: “Đại sư huynh, muội có chuyện muốn nói với huynh.”

Thành Dịch nhìn nàng một cái, ý bảo đệ tử Cát Tường Các không cần cùng lại đây, mang theo Không Hầu đến bàn đá trong viện ngồi xuống: “Nói đi, là thiếu linh thạch hay là muốn pháp khí?”

Nhẹ nhàng lắc đầu, Không Hầu đổ một ly trà đưa tới trong tay Thành Dịch: “Đều không phải.”

“Nga?” Thành Dịch nhấp một ngụm trà, “Vậy là gì?”

“Sư huynh, hai ngày sau muội muốn đi Khuê Thành.” Không Hầu có chút chột dạ, “Cát Tường Các đã có huynh trấn giữ, muội thập phần yên tâm.”

“Cùng Hoàn Tông?” Thành Dịch buông chén trà, trên mặt biểu tình không mừng không giận, dáng vẻ này làm Không Hầu càng thêm chột dạ, nàng rũ đầu gật đầu.

“Nghe nói bánh hoa đào Khuê Thành ăn rất ngon, đi bên kia nhớ gửi chút trở về cho huynh.” Thành Dịch cười cười, “Khuê Thành đường xa, huynh không tiện rời chỗ này, không thể đồng hành cùng muội.”

“Sư huynh……” Không Hầu trộm nhìn Thành Dịch, “Huynh không trách muội?”

“Vì sao lại trách muội, ra ngoài chính là phải đi đây đó, huynh làm sao có thể bắt muội ở lại đây?”

Thành Dịch nhìn thiếu nữ một bộ dáng ngoan ngoãn trước mắt, tươi cười càng thêm ôn hòa, “Huống chi bên cạnh muội còn có Lâm tiền bối cùng Hoàn Tông đạo hữu, ở cùng bọn họ muội cũng có thể gia tăng không ít kiến thức.”

Hắn sờ sờ nhẫn ban chỉ đeo trên ngón cái, ra cửa một chuyến, học được luyện khí. Lại cùng Lâm tiền bối cùng Hoàn Tông đạo hữu ở chung một đoạn thời gian, nói không chừng liền pháp trận, phù triện, ngự thú đều học xong.

“Muội tưởng huynh muốn muội bồi bên cạnh.” Không Hầu hai tay ôm mặt, triều Thành Dịch nháy mắt, “Muội đi rồi, chẳng lẽ huynh không luyến tiếc sao?”

“Là luyến tiếc, nhưng giữ muội bên cạnh mãi, sẽ là hại muội.”

Thành Dịch cười, “Huynh hiểu tâm ý của muội, tu sĩ chúng ta không cần câu nệ lễ tục như vậy, huống chi Tu chân giới chỉ có bao lớn, nếu huynh muốn tìm muội, thì nhất định sẽ tìm được.”

“Sư huynh……” Không Hầu buông tay, ôm lấy cánh tay Thành Dịch tươi cười, “Huynh thật tốt.”

Viện ngoài cửa, Hoàn Tông đứng trên thềm đá nhìn đôi sư huynh muội cử chỉ thân thiết ở bên trong, thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

“Hoàn Tông chân nhân.” Tôn các chủ không biết từ chỗ nào đi ra chắp tay nói với Hoàn Tông, “Chân nhân xin dừng bước.”

“Xin hỏi các chủ có chuyện gì?” Hoàn Tông đáp lễ lại.

“Cũng không có đại sự gì, mới vừa có khách tới chơi, ta xem mệnh cách người này cùng chân nhân có thân duyên chi tướng, liền nhiều chuyện chuyển cáo chân nhân một tiếng.” Tôn các chủ nói, “Nếu người này là hậu bối của chân nhân, đi gặp một chút cũng không sao.”

“Không biết người tới họ gì?”

“Lăng Ưu giới hoàng thất Thái tử Chử Quý Huyên.” Tôn các chủ nói, “Hắn mời ta tính vận mệnh Chử gia.”

Đối với tu sĩ mà nói, hoàng thất là vật trang trí tôn quý, bọn họ tôn trọng người hoàng thất, nhưng lại không chân chính đem bọn họ để vào mắt.

Vận mệnh quốc gia, không dễ dàng tính ra, người nhà họ Chử đến nơi này cầu hắn, chỉ vì hắn đã từng thiếu Chử gia một phần nhân tình, nhưng ân tình này có đủ để hắn ra tay xem bói hay không, thì còn phải xem thái độ của vị Hoàn Tông chân nhân này.

Tôn các chủ là người thông minh, hắn không chỉ biết xem bói, mà còn biết tính kế.

Hoàn Tông nghe ra chủ ý của Tôn các chủ, hắn biểu tình bình tĩnh nói: “Vận mệnh quốc gia do thiên định, có tính ra cũng không thay đổi được gì. Bất quá người nhà họ Chử cùng ta xác thật có vài phần sâu xa, nếu là các chủ không ngại, ta muốn cùng người này gặp mặt một lần.”

“Thỉnh đi bên này.” Tôn các chủ thấy Hoàn Tông biểu tình đạm mạc, liền biết vị này có khả năng là hậu bối trong Hoàng tộc của Hoàn Tông, cũng không có nhiều quan hệ thân cận.

Thân phận Chử Quý Huyên ở hoàng tộc có chút đặc biệt, bởi vì mẹ đẻ hắn là một tu sĩ, trên người hắn cũng có linh căn tu hành. Người nhà họ Chử được long khí phù hộ, chưởng quản bá tánh Lăng Ưu giới mấy trăm năm, thân phận vô cùng tôn quý.

Nhưng lại phảng phất như phải chịu nguyền rủa, con cháu hậu bối cơ hồ đều không có linh căn tu hành, ngẫu nhiên có linh căn giả, cũng là thiên tư ngu dốt, rất khó thành tựu.

Từ sau khi phát hiện hắn có tam linh căn tư chất, phụ hoàng vui sướng dị thường, còn nói là tổ tiên Chử gia cũng từng có một tu sĩ thiên tư phi thường xuất chúng, chỉ là không biết năm đó xảy ra vấn đề gì, gia phả viết về người này thập phần giản lược, đến tên cũng không có ghi lại, chỉ gọi là hoàng tử.

Hắn có tâm bái nhập tông môn, chính là đại tông môn không thu hắn, tiểu tông môn lại không dám thu nhận, mấy năm nay hắn chỉ có thể đi theo một vị tán tu được mời vào trong cung tu hành, hiện tại khó khăn lắm mới được tu vi Luyện Khí ngũ giai.

Ngồi quỳ trên đệm trong chốc lát, hắn nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, buông chung trà trong tay, sửa sang lại quần áo một chút, xoay người đối diện cửa.

Cửa gỗ khắc hoa mở ra, trước mặt không phải Tôn các chủ, mà là một vị bạch y nam nhân phong thái xuất chúng. Mấy ngày trước, hắn từng gặp qua người này trên phố, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng sẽ gặp lại nhau ở chỗ này.

“Gặp qua hai vị tiền bối.”

“Ngươi không phải tu sĩ, không cần lấy bối phận tương xứng, gọi ta một tiếng chân nhân là được.”

Hoàn Tông ngồi xuống chỗ dành cho khách, quay đầu nhìn Tôn các chủ đi theo phía sau, Tôn các chủ ngoan ngoãn ngồi xuống ở chủ vị, mỉm cười trầm mặc.

Chử Quý Huyên bị thái độ lạnh như băng của đối phương dọa, thành thành thật thật hành lễ nói: “Chân nhân.”

Lần trước là hắn nhìn lầm rồi, vị chân nhân này một chút cũng không giống lão tổ tiên Chử gia của hắn, Chử gia lịch đại tổ tiên, không ai có thể dưỡng ra loại khí thế này.

“Nghe nói ngươi muốn tính tương lai họ Chử vận mệnh quốc gia?” Hoàn Tông biểu tình nghiêm túc, vẻ mặt nhiễm vài phần nghiêm khắc, “Quốc chi khí vận, liên lụy vạn dân, há là nói tính liền tính?”

“Thật, chân nhân nói phải.” Chử Quý Huyên đầu gối có chút nhũn ra, vị chân nhân dung mạo tuấn mỹ trước mặt, làm hắn cảm thấy mình giống như là tôn tử bị gia gia giáo huấn.

“Vị này là Hoàn Tông chân nhân là cao nhân Lưu Quang Tông.” Tôn các chủ ở bên cạnh cười tủm tỉm mà bổ sung một câu.

Nghe vậy, Chử Quý Huyên đầu gối càng mềm, nếu vị cao nhân này nguyện ý dẫn hắn đi Lưu Quang Tông tu hành, đừng nói là tôn tử, dù cho là tằng tôn tử hắn cũng nguyện ý làm.

Hắn tới Cát Tường Các, tuy nói là muốn tình vận mệnh quốc gia, nhưng trên thực tế là muốn bái nhập một cái tông môn để tu hành.

Như Ý là phu nhân hắn, hiện đã làm đệ tử Thủy Nguyệt Môn, nếu hắn không dốc lòng tu hành, liền tính Như Ý không chê hắn, hắn cũng sẽ bởi vì thọ nguyên ngắn ngủi, mà không thể làm bạn lâu dài bên nàng.

“Quý Huyên cả gan, bái hỏi chân nhân, tại hạ có thể xin được nhập quý tông môn tu hành không?”

Chử Quý Huyên sắc mặt tái nhợt, hai tay run rẩy, nhưng vẫn triều Hoàn Tông bái thật sâu xuống. Hắn không phải ngốc tử, lại như thế nào nhìn không ra, người có phân lượng ở nơi này, chính là vị Lưu Quang Tông Hoàn Tông chân nhân, mà không phải Tôn các chủ.

“Tư chất không đủ, chưa tới Trúc Cơ kỳ lại đã mất nguyên dương.” Hoàn Tông giọng điệu nhàn nhạt, “Điện hạ không phù hợp tiêu chuẩn thu đồ đệ của tông môn ta.”

Chử Quý Huyên: “……”

Cái này cự tuyệt thật trực tiếp, ngực hắn có chút đau.

“Ta xem điện hạ trên người đã có tu vi, sao không ở trong cung tu hành?” Tôn các chủ tay vuốt chòm râu nói, “Ngươi nếu là bái nhập tông môn, liền phải vứt lại hết thảy thân phận, dựa theo quy củ tông môn hành sự, chẳng phải là chịu ủy khuất?”

“Nếu có thể bái nhập tông môn, đem toàn bộ hư danh vứt bỏ thì có ngại gì?” Chử Quý Huyên lễ bái nói, “Thỉnh chân nhân cùng các chủ tin tưởng tại hạ chân thành chi tâm.”

Tôn các chủ thở dài: “Cũng không phải là ta không muốn giúp ngươi, chỉ là Cát Tường Các ta chỉ thu đệ tử am hiểu bói toán, điện hạ thiên tư, tựa hồ cũng không thích hợp bói toán. Điện hạ nếu là không oán ta hỏi đến mạo muội, thi nói cho ta, ngươi am hiểu nhất là cái gì?”

Chử Quý Huyên: “……”

Hắn khi còn nhỏ được coi như người thừa kế hoàng triều mà bồi dưỡng, sau lại phụ hoàng phát hiện hắn có linh căn, liền thỉnh tán tu đến trong cung dạy hắn tu hành. Mấy năm nay còn ý đồ cấp mười đại tông môn tặng lễ, hy vọng bọn họ có thể nhận lấy hắn, chỉ tiếc mười đại tông môn cương trực công chính, cự tuyệt hết thảy đút lót, hắn đến nay cũng chưa bái nhập được vào tông môn nào. Hoàn Tông chân nhân là tu sĩ địa vị cao nhất hắn từng gặp.

Hoàn Tông bắt bẻ mà nhìn Chử Quý Huyên, tư chất cực kém, tâm tính cũng không xuất chúng, hơn nữa đã nếm nữ sắc. Sở trường đặc biệt không có, hai mươi mấy tuổi, tu vi còn ở Luyện Khí kỳ, hậu nhân Chử gia thật là một thế hệ không bằng một thế hệ, thấy không bằng không thấy.

Tôn các chủ thấy Chử Quý Huyên thế nhưng đáp không ra am hiểu cái gì, ho khan một tiếng: “Điện hạ nghĩ lại, thật sự không có gì cảm thấy hứng thú?”

Chử Quý Huyên không biết nghĩ tới cái gì, mặt đỏ tai hồng trộm xem Hoàn Tông, Hoàn Tông nhướng mày, giọng điệu lạnh như sương tuyết: “Nói.”

“Ta, ta muốn làm đồ ăn.” Chử Quý Huyên lúc còn rất nhỏ, từng ở Ngự Thiện Phòng nhìn lén ngự trù nấu ăn, đao pháp kia như quang điện, xách nồi lên quay cuồng lưu loát, làm hắn đối với trù nghệ sinh ra hứng thú nồng đậm.

Chỉ tiếc hắn thân là hoàng thất, đừng nói hắn xuống bếp, chỉ cần hắn đến gần phòng bếp, liền có thể khiến cho bọn hạ nhân kinh hô chói tai. Nhiều năm như vậy, hắn cũng chỉ dám khi cùng Như Ý ra ngoài, trộm làm vài món ăn sáng cấp Như Ý ăn.

“Thật là……” Tôn các chủ nhận thấy được Hoàn Tông đang nhìn mình, đầu lưỡi nói đổi tới đổi lui, biến thành: “Thật là yêu thích có ý tứ.”

Toàn bộ Tu Chân giới, tu sĩ lấy bếp nhập đạo, tông môn duy nhất thu đầu bếp, chỉ có Ngũ Vị Trang. Bất quá Cát Tường Các bọn họ cùng Ngũ Vị Trang không có giao tình gì, hắn muốn giúp đỡ cũng không thể ra sức.

Trên thực tế Hoàn Tông chân nhân thật ra có thể giúp vị này, Bạch Án chân nhân trang chủ Ngũ Vị Trang cùng Hòa Phong Trai có giao tình, Hòa Phong Trai lại là môn phái phụ thuộc Lưu Quang Tông, mà Hoàn Tông chân nhân là thân truyền đệ tử của Lưu Quang Tông, nếu hắn mở miệng tương trợ, Chử điện hạ bái nhập Ngũ Vị Trang hẳn là không phải việc khó.

Nhưng mà vấn đề lớn nhất là, Hoàn Tông chân nhân thật sự không giống như là nguyện ý hỗ trợ.

Nghĩ đến nhân tình hắn thiếu hoàng thất họ Chử, Tôn các chủ có tâm muốn giúp Chử Quý Huyên nói vài câu, Hoàn Tông chân nhân đã đứng dậy đi.

Tôn các chủ sửng sốt, đây là ý tứ không muốn nói tiếp?

“Hoàn Tông?” Từ sân Đại sư huynh ra tới, Không Hầu vốn định tìm Tôn các chủ hỏi thêm về Tầm Vân thụ, nhưng là nghe đệ tử canh giữ nói Tôn các chủ đang đãi khách, nên nàng chuẩn bị rời đi, nào biết Hoàn Tông từ bên trong đi ra.

Khách nhân Tôn các chủ chiêu đãi chính là Hoàn Tông?

“Đứng ở bên ngoài làm cái gì?” Hoàn Tông giơ tay, “Tới.”

“Ta đi thích hợp sao?” Không Hầu cảm thấy mình giống như không nên đi quấy rầy.

“Không có việc gì, là một vị tiểu bối của ta, ấn quy củ hắn phải gọi muội một tiếng lão sư thúc tổ.”

Hoàn Tông mang theo Không Hầu đi vào trong, “Đứa nhỏ này không thiên tư, tâm tính lại không đến nổi, thắng ở phẩm tính còn thuần lương, lại thích trù đạo, ta tính toán đề cử hắn đi Ngũ Vị Trang tu hành, hy vọng Bạch Án chân nhân có thể cho ta vài phần thể diện.”

“Ngũ Vị Trang là nơi tốt a.” Nghe được vị tiểu hậu bối của Hoàn Tông này thế nhưng thích trù đạo, Không Hầu chưa thấy được người, cũng đã có vài phần hảo cảm, “Dân dĩ thực vi thiên, lấy bếp nhập đạo thực hảo, vị hậu bối này nhất định rất có tiền đồ.”

Hoàn Tông: “……”

“Bất quá vẫn là đừng để cho hắn gọi ta là lão sư thúc tổ, như vậy nghe quá già, ta sợ loại xưng hô này sẽ ảnh hưởng đến hảo cảm dành cho hắn.”

Không Hầu nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói, “Hoàn Tông, huynh cũng không cần quá mức nghiêm túc, huynh lại không phải cao hơn hắn mười tám cái bối phận, xưng hô thêm cái lão tự quá khó nghe.”

Hoàn Tông: “……”

Từ lúc Hoàn Tông đi ra ngoài về sau, Chử Quý Huyên bất an, ngại có Tôn các chủ ở đây, hắn mới miễn cưỡng duy trì ưu nhã hoàng thất. Chờ bên ngoài lần thứ hai vang lên tiếng bước chân, hắn trộm hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua, thấy Hoàn Tông chân nhân thế nhưng lại đi rồi trở về, hắn trộm nhẹ nhàng thở ra.

Vị cô nương phía sau chân nhân này, chính là nữ tử mấy ngày trước đây?

“Tiên tử, xin mời ngồi.” Tôn các chủ đứng dậy cấp Không Hầu hành lễ.

“Các chủ không cần đa lễ.” Không Hầu đáp lễ, nhìn Chử Quý Huyên, mặt mày mơ hồ có thể nhìn ra vài phần bóng dáng Hoàn Tông, chỉ là bất luận khí thế hay là dung mạo, đều không được một phần của Hoàn Tông.

Thấy Tôn các chủ phải hướng vị cô nương trẻ tuổi này hành lễ, Chử Quý Huyên vội vàng đứng lên, triều Không Hầu chắp tay.

“Không cần không cần, mau ngồi xuống.” Không Hầu móc ra hai bình đan dược đưa cho Chử Quý Huyên, “Không có gì thứ tốt có thể tặng cho ngươi, hai bình Tụ Linh Hoàn này cầm đi, không cần ghét bỏ.”

Có thể tụ linh hối khí Tụ Linh Hoàn, là thứ tốt đệ tử bên trong tông môn mới có, Chử Quý Huyên như thế nào sẽ ghét bỏ. Chỉ là vì sao vị tiên tử này mở miệng liền tặng đồ, đây là tân quy củ Tu Chân giới lưu hành sao? Hay là……

Thân thể cùng tâm của hắn đều thuộc về Như Ý, tuyệt đối không thể vì hai bình Tụ Linh Hoàn mà khom lưng.

“Vật ấy quá mức quý trọng, tại hạ không dám thu, thỉnh tiên tử thu hồi.” Chử Quý Huyên khom người đem Tụ Linh Hoàn đưa đến trước mặt Không Hầu.

“Không Hầu tiên tử là quan môn đệ tử phong chủ Tê Nguyệt Phong Vân Hoa Môn.” Tôn các chủ thấy Chử Quý Huyên thận trọng như thế, “Nếu là tiên tử cho ngươi, ngươi liền hảo hảo thu.”

Chử Quý Huyên nhìn nhìn Tôn các chủ, lại thấy Không Hầu tiên tử biểu tình trong suốt, cũng không có dụng ý khác, mới nói: “Đa tạ tiên tử.”

“Không cần khách khí.” Không Hầu đi đến bên người Hoàn Tông ngồi xuống, “Ta nghe Hoàn Tông nói, ngươi muốn lấy bếp nhập đạo?”

Trong lòng Chử Quý Huyên xem ra tu sĩ chủ lưu ở trù đạo, khẳng định là thập phần khó khăn, chính là đối mặt với ánh mắt Không Hầu, hắn vẫn là cắn răng gật gật đầu.

“Năm ngón tay dài mà hữu lực, nhập trù đạo rất thích hợp.”

Không Hầu nghĩ nghĩ, “Hoàn Tông, chúng ta tới Khuê Thành, phải đi qua Ngũ Vị Trang, không bằng ngày mai chúng ta liền xuất phát, đưa hắn đi Ngũ Vị Trang sau lại đi Khuê Thành?”

“Sao, sao dám phiền toái tiên tử?” Chử Quý Huyên kích động lại cảm động, không nghĩ tới tiên tử mười đại tông môn thế nhưng thiện lương như thế. Không chỉ không có xem thường hắn muốn lấy bếp nhập đạo, mà còn tính toán đưa hắn đi tông môn.

“Không có việc gì, tiện đường mà thôi.” Không Hầu nói, “Ngươi cũng coi như hậu bối của ta, một chuyện nhỏ chưa nói tới phiền toái.”

Sau, hậu bối?

Chử Quý Huyên linh quang chợt lóe, chẳng lẽ là tổ tiên hắn ghi lại có nhầm lẫn, có lẽ tổ tiên năm đó trở thành tu sĩ không phải hoàng tử, mà là công chúa?

Hắn lại xem Không Hầu, mi như tơ liễu mắt như sao, xinh đẹp trẻ trung như thiếu nữ mười mấy tuổi. Sách cổ tổ tiên có viết, khi tổ tiên bị tu sĩ mang đi, khoảng mười tuổi. Nếu là tổ tiên tu vi cao thâm, hiện tại thoạt nhìn thực trẻ tuổi cũng không kỳ quái.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này về sau, ánh mắt Chử Quý Huyên nhìn Không Hầu, liền trở nên thân cận lên.

Dù cho thoạt nhìn trẻ tuổi, kia cũng là thái thái thái thái thái thái nãi nãi của hắn, có thể gọi tắt là từng thái nãi nãi.

“Hoàn Tông, huynh cảm thấy như thế nào?” Không Hầu hỏi Hoàn Tông.

“Y lời muội nói.” Hoàn Tông gật gật đầu, đối Chử Quý Huyên nghiêm túc nói, “Ngươi nếu có thể bái nhập Ngũ Vị Trang môn hạ, phải nhớ kỹ dốc lòng tu hành, vứt lại thân phận hoàng tử, tôn sư trọng đạo, nhớ kỹ.”

Không Hầu kinh ngạc mà nhìn Hoàn Tông, vứt lại thân phận hoàng tử? Hậu bối Hoàn Tông là hoàng tử, chẳng lẽ hắn cũng là xuất thân hoàng tộc?

“Đa tạ chân nhân dạy bảo, nhớ kỹ.” Chử Quý Huyên trong lòng có chút nghi hoặc, vị chân nhân này cùng từng thái nãi nãi hắn là cái quan hệ gì, vì sao lấy tư thái trưởng bối răn dạy hắn? Chẳng lẽ……

Hắn quét mắt một lần ở trên người hai người, đáy mắt lộ ra vài phần bừng tỉnh.

Tu sĩ kết làm đạo lữ cũng không kỳ quái, vị Hoàn Tông chân nhân này tính cách tuy có chút lạnh nhạt, bất quá tướng mạo xuất chúng, lại xuất thân danh môn, miễn cưỡng cũng xứng đôi với từng thái nãi nãi hắn.

“Hoàn Tông nói đúng.” Không Hầu thấy Chử Quý Huyên nhìn tới nhìn lui ở trên người nàng cùng Hoàn Tông, cho rằng hắn bị giọng điệu nghiêm túc của Hoàn Tông dọa sợ, “Gia nhập tông môn, thân phận địa vị dĩ vãng đều là mây khói, nếu là ngươi không thể buông, liền vô pháp đi lên tu hành chi đạo.”

“Vãn bối nhất định nhớ kỹ, thỉnh từng thái nãi nãi yên tâm.” Chử Quý Huyên đối Không Hầu hành đại lễ vãn bối.

Từng thái nãi nãi là cái xưng hô kỳ quái gì, so với lão sư thúc tổ còn muốn khó nghe hơn. Không Hầu đuôi lông mày run lên, nhưng là thấy bộ dáng Chử Quý Huyên ngoan ngoãn cung kính, lại đem lời nói nuốt đi xuống.

Tính, xem như nể mặt Hoàn Tông, không cùng hắn so đo.

Chử Quý Huyên trở lại sân sau, liền nói với thê tử Như Ý hắn gặp được tổ tiên trưởng bối hỉ sự: “Từng thái nãi nãi muốn đích thân đưa ta đi Ngũ Vị Trang bái kiến trang chủ, Như Ý, ta có thể cùng nhau tu hành.”

“Không phải tổ tiên đã viết, chính là Ngũ hoàng tử bước lên tu hành chi lộ sao?” Như Ý bồi Chử Quý Huyên cao hứng một hồi, về sau hai người đều nằm đến trên giường, Như Ý mới nhớ tới chuyện này, như thế nào hoàng tử biến công chúa?

“Chắc là do nhiều lần sao chép biên soạn, có điều sơ hở cũng không kỳ quái.” Chử Quý Huyên nói, “Từng thái nãi nãi tên là Không Hầu, hơn nữa là cao đồ Vân Hoa Môn.”

“Không Hầu……” Như Ý như suy tư gì, tên này nàng giống như từng nghe qua ở đâu. Thấy Chử Quý Huyên trên mặt ý cười không nghỉ, nàng nói: “Ngày mai sáng sớm thiếp liền phải đến Thủy Nguyệt Môn, may mắn có Không Hầu tiên tử trợ chàng, bằng không thiếp thà rằng không bái vào Thủy Nguyệt môn, chứ không thể để chàng cô đơn một mình.”

“Ngốc……”

Đôi tiểu phu thê sắp xa nhau, hận đêm nay không thể dài thêm một chút, dài thêm một chút.

Không Hầu ngủ không tốt lắm, buổi tối mơ thấy một đại hán lông tóc tràn đầy đuổi theo nàng kêu nãi nãi, nàng tức giận đến ở trong mộng đem cái đại hán này hung hăng đánh một trận. Nàng đường đường thiếu nữ mười sáu tuổi, dựa vào cái gì phải bị người ta kêu nãi nãi.

Tức giận đến từ trên giường tỉnh lại, Không Hầu cố ý thay váy sam tươi mới, soi gương một hồi lâu, mới cảm thấy lòng dạ thuận xuống dưới. Ra sân, nàng liền nhìn thấy Chử Quý Huyên đang ngồi xổm ngoài cửa viện.

“Thỉnh an từng thái nãi nãi.” Chử Quý Huyên nhìn thấy Không Hầu ra tới, tiến lên hành lễ, “Từng thái nãi nãi hảo.”

Không Hầu: “……”

Nàng yên lặng vỗ vỗ ngực, làm cảm giác tâm ẩn ẩn đau bình thường trở lại: “Ta mang ngươi đi tìm Hoàn Tông.”

Tiếp tục bị hắn kêu như vậy, nàng sẽ thật chưa già đã yếu. Mang theo Chử Quý Huyên đi vào ngoài cửa viện Hoàn Tông, Không Hầu chỉ chỉ cánh cửa bên trong, “Tự ngươi đi vào đó, ta đi chào từ biệt sư huynh ta.”

“Từng thái nãi nãi đi thong thả.” Chử Quý Huyên ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng mà giờ phút này Không Hầu cảm thấy, người thanh niên này tuy rằng lớn lên cùng Hoàn Tông có chút phần tương tự, nhưng tuyệt đối không có nửa phần đáng yêu của Hoàn Tông.

Không Hầu mới vừa vừa ly khai, cửa viện phía sau Chử Quý Huyên liền mở ra. Hoàn Tông liếc mắt nhìn hắn: “Đứng ở bên ngoài làm chi, tiến vào.”

“Là.” Nhìn ánh mắt Hoàn Tông chân nhân, Chử Quý Huyên liền nhịn không được đầu gối nhũn ra, ngoan ngoãn nghe lời.

“Từ bắt đầu tu hành đến bây giờ, được bao nhiêu năm?” Hoàn Tông thấy Quý Huyên bộ dáng chán nản, nhíu mày.

“Vãn bối bảy tuổi liền bắt đầu tu hành, hiện đã tu hành được mười lăm năm.”

Chử Quý Huyên thành thật trả lời, “Thái phó dạy vãn bối tu hành là một tán tu Kim Đan kỳ.”

Thái phó nói, hắn chỉ tốn mười lăm năm đã là tu vi Luyện Khí ngũ giai, như vậy thiên tư phóng nhãn toàn bộ Tu Chân giới, cũng phi thường không tồi. Nếu là hắn lúc trước có thể vào tông môn tu hành, nói không chừng đã là Luyện Khí bát giai tu vi.

“Mất mười lăm năm thời gian, tu vi mới đến Luyện Khí ngũ giai?” Hoàn Tông nhăn mày, nhưng là thấy bộ dáng Chử Quý Huyên có chút khiếp đảm, rốt cuộc không nói nặng lời, móc ra mấy quyển sổ tay tu luyện ném cho hắn, “Học thuộc lòng.”

“Đa tạ chân nhân tặng thư.” Chử Quý Huyên đại hỉ, vị Hoàn Tông chân nhân này thoạt nhìn tuy không tốt ở chung, nhưng là tâm thực tốt.

Một canh giờ sau, thời điểm Không Hầu cùng Hoàn Tông chuẩn bị bước ra đại môn Cát Tường Các.

“Không Hầu tiên tử, xin chờ.” Hồng Lăng đuổi theo ra tới nói, “Đêm qua ta vì ngài tính một quẻ, ngài hôm nay khi ra đại môn, nên bước chân phải.”

“Đa tạ báo cho.” Không Hầu thu hồi chân trái đã ra một nửa, đem chân phải duỗi đi ra ngoài.

“Thỉnh chư vị nhiều hơn bảo trọng.”

Không Hầu đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Thành Dịch. Thành Dịch mỉm cười với nàng nói: “Chú ý thân thể, sự tình tông môn không cần nhọc lòng, hết thảy có các huynh lo.”

Không Hầu xoay người chạy về đại môn, ôm Thành Dịch, mới xoay người lần nữa dùng chân phải bước ra đại môn, cũng không quay đầu lại mà nhảy lên xe ngựa.

Ánh mắt Hoàn Tông lưu luyến một phen trên ngón cái tay phải Thành Dịch, rồi mới xoay người đi theo Không Hầu bước lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy một lúc, Hoàn Tông thấy Không Hầu tinh thần không tốt lắm, từ thu nạp giới móc ra pháp khí khi còn bé trưởng bối đưa hắn: “Cho muội.”

“Đây là cái gì?” Không Hầu nhìn tiểu nhi tự động khiêu vũ trong hòn bi, đem hòn bi ôm đến gần chút, “Bên trong có pháp trận loại nhỏ?”

“Ân.” Hoàn Tông thấy ánh mắt Không Hầu trở nên có thần thái, mặt mày cũng trở nên ôn nhu. Vươn tay điểm nhẹ lên trên hòn bi, tiểu nhi khiêu vũ bên trong lập tức hóa thành một đạo ảo ảnh từ hòn bi bay ra, ở trước mắt Không Hầu nhảy một khúc phi thiên vũ.

Điệu múa vừa xong, ảo ảnh lại bị phong ấn bên trong hòn bi.

“Tựa mộng tựa huyễn, thật sự là thiên ngoại phi tiên.” Không Hầu cầm hòn bi, quay đầu thấy Chử Quý Huyên ngồi ở trong một góc, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm hòn bi trong tay nàng: “Ngươi thích cái này?”

“Không, không thích.” Chử Quý Huyên vội vàng lắc đầu.

“Thích thì kêu từng thái gia gia ngươi đưa cho mấy thứ chơi.” Không Hầu cảm thấy không thể một mình bị người xưng hô già đến như vậy, “Hoàn Tông, nga?”

“Nam hài tử chơi mấy thứ này để làm gì.” Hoàn Tông từ thu nạp giới móc ra mấy công kích pháp bảo phóng tới trước mặt Chử Quý Huyên: “Cầm đi chọn.”

Chử Quý Huyên: “Không không không, đa tạ chân nhân hảo ý, vãn bối tâm lĩnh.” Này đó pháp bảo quang mang bắt mắt, vừa thấy liền biết là thứ tốt, thân là hậu bối, hắn không thể làm từng thái nãi nãi thiếu nhân tình của người khác.

“Hắn là từng thái gia gia của ngươi, gọi chân nhân cái gì.” Không Hầu ôm hòn bi thưởng thức, thấy Chử Quý Huyên thế nhưng không tiếp đồ vật Hoàn Tông cho, “Trưởng giả ban, không thể từ, còn không mau nhận.”

“Đa tạ…… Từng thái gia gia.” Chử Quý Huyên cũng không thèm nhìn tới, thuận tay ở một đống công kích pháp bảo chọn một cái.

“Ân.” Hoàn Tông gật gật đầu, “Không cần nói cảm ơn.”

Thấy bộ dáng Chử Quý Huyên thành thật như thế, nếu không phải có Hoàn Tông ở chỗ này, Không Hầu thật đúng là không thể tin được đây là một vị hoàng tử.

“Lúc trước vãn bối không biết từng thái nãi nãi cùng từng thái gia gia cảm tình sâu nặng, có chỗ lễ nghĩa không chu toàn, còn thỉnh từng thái gia gia thứ tội.” Thu lễ trọng, Chử Quý Huyên cảm thấy mình phải nói vài câu dễ nghe làm nhị lão vui, “Chúc từng thái gia gia cùng từng thái nãi nãi sớm đăng tiên cảnh, ân ái không rời.”

Hoàn Tông nghe được bốn chữ “Ân ái không rời”, tức giận đến mặt đỏ tai hồng, tim đập không đồng đều, “Tử tôn bất hiếu, chớ vọng ngôn!”

“Ha?” Không Hầu sửng sốt một hồi lâu, mới nghĩ đến Chử Quý Huyên có thể là hiểu lầm cái gì, khó trách mở miệng là kêu nàng từng thái nãi nãi, suy nghĩ cẩn thận điểm này, Không Hầu lập tức ôm bụng cười cười ha hả, cười lăn tới lăn lui trên đệm, thẳng đến búi tóc tán loạn, thở dốc không ngừng mới miễn cưỡng dừng lại.

“Hoàn Tông, hậu bối này của huynh cũng quá buồn cười, ha ha ha.” Không Hầu che bụng lại, cười hừ hừ, “Bụng đau, bụng đau.”

Chử Quý Huyên: “……”

Cho nên…… Vị Không Hầu tiên tử này không phải Chử gia trưởng bối hắn, Hoàn Tông chân nhân mới phải?

Xong rồi, hắn sắp bị Chử gia xoá tên.

Hoàn Tông nhìn đến Không Hầu cười đến nước mắt chảy ra, duỗi tay đem nàng từ trên đệm mềm nâng dậy tới, miễn cho đầu nàng đụng phải vách tường: “Cẩn thận chút.”

Đem một cái Tĩnh Tâm Hoàn uy đến trong miệng Không Hầu, Hoàn Tông quay đầu đối Chử Quý Huyên nói: “Hoang đường!”

Không Hầu mới bao lớn, hắn cùng nàng sao có thể……

Thật sự là quá hoang đường!

Hắn như thế nào có hậu đại cháu trai ngu xuẩn như vậy?

“Không có việc gì, hắn cũng là không biết sự tình.” Nuốt xuống Tĩnh Tâm Hoàn, Không Hầu lấy lại bình tĩnh, thấy Chử Quý Huyên sợ tới mức trắng bệch, lôi kéo tay áo Hoàn Tông, “Đừng đem hậu bối dọa.”

Hoàn Tông cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn túm chặt tay áo mình, rũ mắt: “Ân.”

Đôi tai kia đã hồng lại càng thêm hồng, như sắp rỉ máu ra đến nơi.

/156

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status