Nói xong những lời này, mùi máu tanh nồng đậm trào lên trong nội tâm Vưu Minh Hứa, đó là phản ứng bản năng của một người cảnh sát hình sự. Bất chấp một cảnh sát hình sự là cô đây còn đang trong kỳ nghỉ ở Tây Tạng, sau khi nhận được tin tức về tên sát thủ liên hoàn lẩn trốn đến nơi này, chưa kịp quay về đội thì đã phải luôn chú ý tới những kẻ tình nghi khắp dọc đường.
Ai ngờ cô vừa định đi, góc áo bị người nào đó túm chặt. Cô quay đầu nhìn tên ngốc, nhíu mày: “Bỏ ra, đừng làm lỡ thời gian của tôi.” Cô tưởng rằng có thể dễ dàng giật ra được, không ngờ anh cố chấp vô cùng, mở to mắt nhìn cô, ra sức túm chặt chiếc áo T-shirt.
Vưu Minh Hứa nở nụ cười nhẫn nhịn, hỏi: “Sao thế?”
Anh cúi đầu: “Chị đi đâu, tôi đi đó.”
Vưu Minh Hứa: “……”
Cô trong cười ngoài không cười nói: “Nhưng chị phải đi bắt kẻ xấu, cậu đi theo sẽ cản trở chị làm việc. Ngoan, tìm chỗ nào không có người trốn đi, chị nhất định sẽ quay về tìm cậu.”
Những ngón tay túm áo cô lại thầm tăng thêm sức lực.
Một giây sau, Vưu Minh Hứa quyết định không lãng phí thời gian với anh nữa, cô nói: “Được, chị đưa cậu đi, nhưng chị đi rất nhanh, tự cậu phải theo kịp. Nếu bị tụt lại phía sau thì phải tăng tốc đuổi theo chị, được chứ?”
Những lời này vốn chỉ để đối phó qua loa, chẳng biết lời nào đã chọc trúng dây thần kinh của anh mà đôi mắt anh chớp chớp, môi kéo ra một nụ cười cực kỳ xán lạn: “Được, tôi theo đuổi chị!”
Vưu Minh Hứa: “……”
“Nếu đuổi được, có quà gì?” Anh lại hỏi.
Vưu Minh Hứa hết kiên nhẫn: “Tùy cậu.” Đã quyết định dắt theo “con ghẻ” này cùng đi, Vưu Minh Hứa bèn lấy lại chiếc áo khoác ban nãy đưa cho anh, nói: “Đừng động.” Anh lập tức buông thõng hai tay, ưỡn ngực, đứng thẳng. Vưu Minh Hứa buồn cười, thầm thở dài một tiếng, bước đến quấn chiếc áo lên vết thương trên vai giúp anh. Khi sáp gần ngực anh, cô lại ngửi thấy mùi nước hoa giống hệt với Cố Thiên Thành, nghĩ tới người trước mặt mới là chủ nhân thực sự của mùi hương này, một ý nghĩ bỗng vụt lên trong đầu Vưu Minh Hứa: Cảnh sát cũng dùng nước hoa? Dù gì thì trong cục của cô cũng không có ai dùng cả.
Tuy vết thương trên vai đau nhói nhưng tên ngốc này vẫn cố gắng chịu đựng. Anh cúi xuống là nhìn được mái đầu đen mượt của Vưu Minh Hứa. Đôi tay thon thả của cô đang không ngừng thao tác trước ngực anh khiến anh có một cảm giác lạ thường. Bởi vì chỉ mấy phút trước thôi, cô gái này vẫn khiến anh cảm thấy cô rất mạnh, rất nhanh, rất vĩ đại giống như một ngọn núi khiến anh phải ngẩng đầu ngưỡng vọng, còn lúc này cô lại mang đến một cảm giác rất dịu dàng, rất chu đáo.
Phát giác cô ngầng đầu, anh lập tức ngoảnh mặt sang một bên.
“Đi thôi.”
Tuy nói là đuổi theo Cố Thiên Thành nhưng cô cũng không thể hùng hục chạy mà phải dựa theo hướng đi ban nãy của hắn ta, kết hợp cùng những dấu chân đuổi theo từng đoạn một. Cô lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng sẽ đứng lại đợi anh ngốc kia. Còn anh miễn cưỡng cũng theo kịp được cô. Chỉ là khi cô tìm kiếm dấu vết, anh im lặng đứng bên cạnh, không tò mò cũng không hỏi nhiều, tựa như đã quen thuộc với việc này rồi vậy. “Sao cậu lại bị Cố Thiên Thành đâm xe?”
Anh chớp chớp mắt nhìn cô, gương mặt mù mờ.
Thôi được rồi. Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Lần đầu và lần thứ hai cậu trốn thoát kiểu gì?”
Lần này thì anh hiểu rồi, cười khẽ đáp: “Tỉnh rồi, thì chạy thôi!”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, quyết định khỏi uổng phí công sức nữa. Thực ra cô phán đoán rằng sau khi bị đụng xe, tên ngốc này bị Cố Thiên Thành bịt miệng, trói chặt chân tay nhốt trong cốp sau. Lần đầu tiên anh thoát ra vào lúc nửa đêm hù doạ mọi người khiếp hồn khiếp vía, có lẽ anh có một chìa khóa khác; một khả năng nữa là nửa đêm Cố Thiên Thành đi phá lốp xe, sau khi mở xe rồi quên khoá lại, tạo cơ hợi thoát thân cho tên này.
Lần thứ hai, Cố Thiên Thành đưa anh cùng hai cô gái kia vào rừng, nói không chừng xuất phát từ bản năng cảnh sát vẫn còn, anh đã nghĩ cách thoát thân. Phải rồi, khi đó anh còn cõng theo cả Tống Lan.
“Khi đó cậu muốn cứu Tống Lan?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Quả nhiên anh gật đầu.
Vưu Minh Hứa tiếp tục: “Sao cậu không cứu Trâu Phù Dung?”
Anh ngẩn người nhìn cô với biểu cảm kỳ lạ: “Sao tôi cõng hai người được?”
Vưu Minh Hứa nghĩ thầm, yo, đầu óc linh hoạt hơn lúc mới gặp rồi, còn biết hỏi ngược lại tôi cơ đấy. Nói chuyện cũng lưu loát nữa kìa.
“Vậy sao cậu lại bỏ Tống Lan khi nhìn thấy tôi?” Cô hỏi.
Anh nhìn liếc cô, cúi đầu nói một cách mất tự nhiên: “Tôi nói rồi không thích chị thứ ba, gặp được chị, tất nhiên là phải cứu chị trước, mặc kệ người khác.”
Vưu Minh Hứa: “Ồ.”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi sâu vào rừng, song nơi này tích trữ quá nhiều lá rụng, trên đất gần như không còn dấu vết nên khó mà quyết định phương hướng tiếp theo. Vưu Minh Hứa tập trung quan sát bốn phương tám hướng, hồi tưởng lại phương vị, cố hết sức suy đoán hướng đi của Cố Thiên Thành.
“Chị……” Anh gọi.
Vưu Minh Hứa không buồn nhìn anh: “Đừng quấy.”
Anh im lặng ngay tức khắc.
Một lúc sau, khi Vưu Minh Hứa chuẩn bị lựa chọn một hướng thử vận may thì người nào đó lại một lần nữa kéo vạt áo cô. Cô cáu: “Lại sao nữa?”
Anh ngốc dè dặt nói: “Thực ra chị không cần vội, hắn sẽ quay lại thôi. Hắn sẽ không im hơi lặng tiếng giết sạch mấy người liền, bởi vì đối với hắn mà nói mỗi lần giết người là một lần hưởng thụ cao nhất cảm giác thỏa mãn dục vọng kiểm soát và nỗi tự ti. Lần này, việc hắn có thể giết hết cả bốn người trong đó có tôi là đỉnh cao, cũng là điểm mốc kết thúc sự nghiệp phạm tội của hắn, là một bữa tiệc đáng nhớ trong đời. Nếu không có người xem thì tiếc quá. Chúng ta đều có thể trở thành quan chúng, chị lại càng thích hợp. Bởi vì hắn thích chị, hắn muốn hủy hoại chị. Cảnh tượng mê hoặc đó chỉ cần nghĩ thôi cũng đã khiến máu nóng trong người hắn như sôi lên cuồn cuộn. Cho nên, hắn nhất định sẽ đưa tất cả bọn họ đến trước mặt chị rồi giết từng người một. Hắn đã không còn quan tâm tới việc bị cảnh sát bắt nữa rồi.”
Vưu Minh Hứa sững người, ngoảnh lại nhìn anh.
Đôi mắt anh tinh khiết và nghiêm túc, xen chút ít vẻ nóng ruột muốn lấy lòng cô.
“Cậu…” Vưu Minh Hứa nói chầm chậm, “rốt cuộc là ai?”
Hàm răng trắng tinh đều tăm tắp của anh cắn môi dưới lộ ra thần sắc tủi thân, sau đó từ từ cúi đầu. Người đàn ông cao lớn hiện tại hệt như một đứa con nít: “Tôi không biết……”
Tiếng bước chân hỗn loạn vọng đến từ nơi xa như chứng minh cho lời nói của anh. Vưu Minh Hứa ngẩng phắt đầu lên, thấy mấy bóng người đang di chuyển, lập tức kéo anh ngốc vào đám bụi rậm có thể che chắn cho hai người, quát lên: “Nằm xuống!”
Anh vẫn còn lẩm bẩm: “Chị xem, tôi nói là sẽ quay về mà…” Vưu Minh Hứa nhíu mày, chán ghét bịt chặt miệng anh lại.
Ai ngờ cô vừa định đi, góc áo bị người nào đó túm chặt. Cô quay đầu nhìn tên ngốc, nhíu mày: “Bỏ ra, đừng làm lỡ thời gian của tôi.” Cô tưởng rằng có thể dễ dàng giật ra được, không ngờ anh cố chấp vô cùng, mở to mắt nhìn cô, ra sức túm chặt chiếc áo T-shirt.
Vưu Minh Hứa nở nụ cười nhẫn nhịn, hỏi: “Sao thế?”
Anh cúi đầu: “Chị đi đâu, tôi đi đó.”
Vưu Minh Hứa: “……”
Cô trong cười ngoài không cười nói: “Nhưng chị phải đi bắt kẻ xấu, cậu đi theo sẽ cản trở chị làm việc. Ngoan, tìm chỗ nào không có người trốn đi, chị nhất định sẽ quay về tìm cậu.”
Những ngón tay túm áo cô lại thầm tăng thêm sức lực.
Một giây sau, Vưu Minh Hứa quyết định không lãng phí thời gian với anh nữa, cô nói: “Được, chị đưa cậu đi, nhưng chị đi rất nhanh, tự cậu phải theo kịp. Nếu bị tụt lại phía sau thì phải tăng tốc đuổi theo chị, được chứ?”
Những lời này vốn chỉ để đối phó qua loa, chẳng biết lời nào đã chọc trúng dây thần kinh của anh mà đôi mắt anh chớp chớp, môi kéo ra một nụ cười cực kỳ xán lạn: “Được, tôi theo đuổi chị!”
Vưu Minh Hứa: “……”
“Nếu đuổi được, có quà gì?” Anh lại hỏi.
Vưu Minh Hứa hết kiên nhẫn: “Tùy cậu.” Đã quyết định dắt theo “con ghẻ” này cùng đi, Vưu Minh Hứa bèn lấy lại chiếc áo khoác ban nãy đưa cho anh, nói: “Đừng động.” Anh lập tức buông thõng hai tay, ưỡn ngực, đứng thẳng. Vưu Minh Hứa buồn cười, thầm thở dài một tiếng, bước đến quấn chiếc áo lên vết thương trên vai giúp anh. Khi sáp gần ngực anh, cô lại ngửi thấy mùi nước hoa giống hệt với Cố Thiên Thành, nghĩ tới người trước mặt mới là chủ nhân thực sự của mùi hương này, một ý nghĩ bỗng vụt lên trong đầu Vưu Minh Hứa: Cảnh sát cũng dùng nước hoa? Dù gì thì trong cục của cô cũng không có ai dùng cả.
Tuy vết thương trên vai đau nhói nhưng tên ngốc này vẫn cố gắng chịu đựng. Anh cúi xuống là nhìn được mái đầu đen mượt của Vưu Minh Hứa. Đôi tay thon thả của cô đang không ngừng thao tác trước ngực anh khiến anh có một cảm giác lạ thường. Bởi vì chỉ mấy phút trước thôi, cô gái này vẫn khiến anh cảm thấy cô rất mạnh, rất nhanh, rất vĩ đại giống như một ngọn núi khiến anh phải ngẩng đầu ngưỡng vọng, còn lúc này cô lại mang đến một cảm giác rất dịu dàng, rất chu đáo.
Phát giác cô ngầng đầu, anh lập tức ngoảnh mặt sang một bên.
“Đi thôi.”
Tuy nói là đuổi theo Cố Thiên Thành nhưng cô cũng không thể hùng hục chạy mà phải dựa theo hướng đi ban nãy của hắn ta, kết hợp cùng những dấu chân đuổi theo từng đoạn một. Cô lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng sẽ đứng lại đợi anh ngốc kia. Còn anh miễn cưỡng cũng theo kịp được cô. Chỉ là khi cô tìm kiếm dấu vết, anh im lặng đứng bên cạnh, không tò mò cũng không hỏi nhiều, tựa như đã quen thuộc với việc này rồi vậy. “Sao cậu lại bị Cố Thiên Thành đâm xe?”
Anh chớp chớp mắt nhìn cô, gương mặt mù mờ.
Thôi được rồi. Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Lần đầu và lần thứ hai cậu trốn thoát kiểu gì?”
Lần này thì anh hiểu rồi, cười khẽ đáp: “Tỉnh rồi, thì chạy thôi!”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, quyết định khỏi uổng phí công sức nữa. Thực ra cô phán đoán rằng sau khi bị đụng xe, tên ngốc này bị Cố Thiên Thành bịt miệng, trói chặt chân tay nhốt trong cốp sau. Lần đầu tiên anh thoát ra vào lúc nửa đêm hù doạ mọi người khiếp hồn khiếp vía, có lẽ anh có một chìa khóa khác; một khả năng nữa là nửa đêm Cố Thiên Thành đi phá lốp xe, sau khi mở xe rồi quên khoá lại, tạo cơ hợi thoát thân cho tên này.
Lần thứ hai, Cố Thiên Thành đưa anh cùng hai cô gái kia vào rừng, nói không chừng xuất phát từ bản năng cảnh sát vẫn còn, anh đã nghĩ cách thoát thân. Phải rồi, khi đó anh còn cõng theo cả Tống Lan.
“Khi đó cậu muốn cứu Tống Lan?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Quả nhiên anh gật đầu.
Vưu Minh Hứa tiếp tục: “Sao cậu không cứu Trâu Phù Dung?”
Anh ngẩn người nhìn cô với biểu cảm kỳ lạ: “Sao tôi cõng hai người được?”
Vưu Minh Hứa nghĩ thầm, yo, đầu óc linh hoạt hơn lúc mới gặp rồi, còn biết hỏi ngược lại tôi cơ đấy. Nói chuyện cũng lưu loát nữa kìa.
“Vậy sao cậu lại bỏ Tống Lan khi nhìn thấy tôi?” Cô hỏi.
Anh nhìn liếc cô, cúi đầu nói một cách mất tự nhiên: “Tôi nói rồi không thích chị thứ ba, gặp được chị, tất nhiên là phải cứu chị trước, mặc kệ người khác.”
Vưu Minh Hứa: “Ồ.”
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi sâu vào rừng, song nơi này tích trữ quá nhiều lá rụng, trên đất gần như không còn dấu vết nên khó mà quyết định phương hướng tiếp theo. Vưu Minh Hứa tập trung quan sát bốn phương tám hướng, hồi tưởng lại phương vị, cố hết sức suy đoán hướng đi của Cố Thiên Thành.
“Chị……” Anh gọi.
Vưu Minh Hứa không buồn nhìn anh: “Đừng quấy.”
Anh im lặng ngay tức khắc.
Một lúc sau, khi Vưu Minh Hứa chuẩn bị lựa chọn một hướng thử vận may thì người nào đó lại một lần nữa kéo vạt áo cô. Cô cáu: “Lại sao nữa?”
Anh ngốc dè dặt nói: “Thực ra chị không cần vội, hắn sẽ quay lại thôi. Hắn sẽ không im hơi lặng tiếng giết sạch mấy người liền, bởi vì đối với hắn mà nói mỗi lần giết người là một lần hưởng thụ cao nhất cảm giác thỏa mãn dục vọng kiểm soát và nỗi tự ti. Lần này, việc hắn có thể giết hết cả bốn người trong đó có tôi là đỉnh cao, cũng là điểm mốc kết thúc sự nghiệp phạm tội của hắn, là một bữa tiệc đáng nhớ trong đời. Nếu không có người xem thì tiếc quá. Chúng ta đều có thể trở thành quan chúng, chị lại càng thích hợp. Bởi vì hắn thích chị, hắn muốn hủy hoại chị. Cảnh tượng mê hoặc đó chỉ cần nghĩ thôi cũng đã khiến máu nóng trong người hắn như sôi lên cuồn cuộn. Cho nên, hắn nhất định sẽ đưa tất cả bọn họ đến trước mặt chị rồi giết từng người một. Hắn đã không còn quan tâm tới việc bị cảnh sát bắt nữa rồi.”
Vưu Minh Hứa sững người, ngoảnh lại nhìn anh.
Đôi mắt anh tinh khiết và nghiêm túc, xen chút ít vẻ nóng ruột muốn lấy lòng cô.
“Cậu…” Vưu Minh Hứa nói chầm chậm, “rốt cuộc là ai?”
Hàm răng trắng tinh đều tăm tắp của anh cắn môi dưới lộ ra thần sắc tủi thân, sau đó từ từ cúi đầu. Người đàn ông cao lớn hiện tại hệt như một đứa con nít: “Tôi không biết……”
Tiếng bước chân hỗn loạn vọng đến từ nơi xa như chứng minh cho lời nói của anh. Vưu Minh Hứa ngẩng phắt đầu lên, thấy mấy bóng người đang di chuyển, lập tức kéo anh ngốc vào đám bụi rậm có thể che chắn cho hai người, quát lên: “Nằm xuống!”
Anh vẫn còn lẩm bẩm: “Chị xem, tôi nói là sẽ quay về mà…” Vưu Minh Hứa nhíu mày, chán ghét bịt chặt miệng anh lại.
/232
|