Ngón tay cô nhỏ mà mềm, Ân Phùng cảm thấy rất dễ chịu nên nghe lời nhấc người, song hai cánh tay vẫn chống lên lưng ghế cô, anh phát hiện bản thân rất yêu thích cảm giác này.
“Kẻ cầm đầu của họ…” Ân Phùng nói, “Không phải truyền thụ cho họ cái “ác”, mà là “thiện”. Hắn nói với họ rằng họ đang làm một việc đúng đắn, hoặc là đang đền tội. Hắn nói với họ, thông qua cách “trừng ác” này sẽ chữa khỏi vết thương tâm hồn. Những thứ hắn mang đến cho họ nhìn qua có vẻ đều ảnh hưởng tích cực, hướng thiện, tươi đẹp. Thế nên chúng ta mới có thể nhìn thấy những người đó sống một cách yên tĩnh, bình ổn trong cùng một căn nhà. Họ trung thành, kiên định, có chết cũng không hối tiếc. Họ tưởng rằng “hắn” đã chữa lành cho họ, nhưng trên thực tế, họ lại bước vào một con đường càng thêm vặn vẹo.”
Vưu Minh Hứa nghịch chiếc tách trà nhỏ đã cạn trong lòng bàn tay: “Hắn?”
Bất cứ một quần thể nào cũng đều có kẻ cầm đầu. Chỉ có điều, không thể tìm ra được tung tích của kẻ cầm đầu tổ chức này, cũng không thể tưởng tượng được bộ dạng của hắn. Nhưng hiện tại, cùng với cái chết của 6 thành viên, sự phân tích của chuyên gia điều tra hình sự và của Ân Phùng, dáng vẻ của “hắn” đang dần hiện lên những đường nét mờ nhạt.
Vưu Minh Hứa lại nhớ tới người mà Vưu Anh Tuấn từng nhắc đến: Anh luôn cảm giác của người nhóm ngó mình, uy hiếp mình, khiến anh bức bối và sợ hãi. Người này liệu có phải Vệ Lan đã từng mai phục bên cạnh anh không? Nhưng nhìn một chuỗi hành động bắt Vệ Lan của anh, cô không tin Vệ Lan có thể gây cho anh lực uy hiếp lớn như vậy.
Liệu đó có phải “hắn” không?
Ân Phùng đã từng cảm nhận được sự tồn tại của hắn? Liệu đã từng cùng xuất hiện với hắn chưa?
Ân Phùng về lại chỗ ngồi, như đã phát hiện ra sự nghi hoặc của cô, anh nói: “Tôi cũng có một vài phân tích về kẻ cầm đầu đó.”
“Anh nói đi.”
“Thứ hai.” Anh điềm nhiên nói.
Vưu Minh Hứa ngơ ngác, nhíu mày, anh đã chuyển sang câu khác: “Tuổi tác của hắn không thể quá nhỏ. Nhìn từ độ tuổi của những người tập trung xung quanh hắn, còn cả sức ảnh hưởng của hắn với những người phạm tội thành thạo đó thì hắn ít nhất phải tầm 30 – 50 tuổi.”
Vưu Minh Hứa tán thành với điều này. Tuổi tác đại diện cho sự chín chắn của việc từng trải và lối tư duy. Một người trẻ tuổi, có thể là tội phạm thiên tài, nhưng muốn thấu hiểu trạng thái tâm lý và những thăng trầm trong cuộc đời của những kẻ như Cố Thiên Thành hay Hướng Vinh, thậm chí còn phải tiến hành tẩy não và tạo ảnh hưởng đến họ, thì hắn buộc phải là một người có kinh nghiệm sống tương đối phong phú mới có thể làm được.
“Điểm thứ hai, hắn cực kỳ thù hận kẻ có tội, chắc chắn hắn đã từng gặp phải đãi ngộ vô cùng bất công và đả kích lớn. Đánh mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời.”
Vưu Minh Hứa gật đầu, đúng là rất hợp tình hợp lý.
“Điểm thứ ba là hắn không tin tưởng tư pháp và cảnh sát. Nhưng từ thái độ từ trước đến nay của những thành viên trong tổ chức với cảnh sát cho thấy họ cũng không thù hận cảnh sát.”
Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ, quả thực đúng là như vậy. Mọi hành động của họ đều được âm thầm thực hiện, khi trước giết chết 6 tên tội phạm cũng đều ngụy tạo hiện trường thành tự sát hoặc ngoài ý muốn, hiển nhiên là vì không muốn cảnh sát sinh nghi.
“Điểm thứ tư, hắn rất thông minh, đặc biệt thành thạo nắm bắt tâm lý và tình cảm của họ. Hắn còn rất giàu có.”
“Ừ.”
Lúc này, Ân Phùng chợt bật cười, nói: “Thứ năm, em thấy vì sao hắn lại nhắm vào tôi? Còn tốn bao nhiêu công sức vào tôi như vậy?”
Vưu Minh Hứa không nhìn vào mắt mà chỉ nhìn cúc áo sơ mi của anh, đường nét cần cổ anh rất đẹp, cả chiếc cằm trắng mịn của anh cũng vậy.
“Vì sao?” Cô hỏi.
“Em không thấy câu chuyện của hắn khá quen thuộc sao?” Ân Phùng nói.
Vưu Minh Hứa ngước nhìn anh.
Khóe miệng anh là nụ cười cực nhẹ, song ánh mắt thì vô cùng tĩnh lặng.
Lòng Vưu Minh Hứa run lên, nhận ra anh đang nói điều gì. Anh nhìn dáng vẻ của cô liền biết cô đã nghĩ ra, bèn nâng tách trà, nhấp một ngụm, nói: “Hắn đang làm một việc vừa giống, song cũng không giống tôi.”
Đồ Nha, Lão Cửu, Tiểu Yến, Quán Quân… Họ đều từng là những người có tội, đều từng lương thiện song lại bị cuộc đời hủy diệt. Là Ân Phùng giúp họ lấy lại niềm tin, Ân Phùng “thu thập” từng người bọn họ, để họ đi theo anh, không tiếp tục phạm tội. Cho nên dù những người cạnh anh thỉnh thoảng vẫn có chút tà ác, dạo bước trong vùng xám của pháp luật, nhưng Ân Phùng nắm giữ tâm hồn họ, Ân Phùng chính là gông xiềng chặn giữa họ và phạm tội.
“Anh… vì sao lại làm như vậy?” Vưu Minh Hứa buột miệng hỏi, đây cũng là vấn đề cô đã muốn hỏi từ lâu.
Ân Phùng im lặng nhìn cô, nói: “Có lẽ tôi hy vọng cuộc đời mình tin tưởng và thờ phụng là chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành*”.
* Câu nói trong Phật học. Nguyên văn là “Chư ác mạc tác. Chúng thiện phụng hành. Tự tịnh kỳ ý. Thị chư Phật giáo. Dịch nghĩa: “Không làm điều ác. Siêng làm việc lành. Giữ tâm trong sạch. Đây lời chư Phật dạy.”
Vưu Minh Hứa không diễn tả được cảm xúc trong lòng. Một câu nói hàm chứa ý nghĩa lớn lao như vậy mà lại được nói ra từ miệng Ân Phùng. Hình như trước nay anh luôn sống lạnh lùng, ngang ngược, nhưng khi anh thực sự nói ra, bạn lại thấy, anh nói vậy thì chính là như vậy.
Hai người đều im lặng một lúc, Ân Phùng mở lời trước: “Vậy nên, hắn nhằm vào tôi, làm những việc đó với tôi không phải vì hắn nhìn trúng tôi như tôi đã tưởng. Mà hắn đang đọ sức cùng tôi.”
Vưu Minh Hứa sững sờ.
Ân Phùng cười lạnh nói: “So xem điều người nào thờ phụng mới là chân lý. So xem ai mới có thể đem lại khoan dung và cuộc đời mới thực sự cho những người mang tội. Vậy thì cách kiểm tra tốt nhất là gì? Chính là lấy tôi để nghiệm chứng, hủy hoại tôi, hãm hại tôi. Nếu tôi không chống đỡ được, trở thành kẻ có tội, vậy thì họ đã đạt được bước quan trọng nhất. Cánh cửa phạm tội một khi mở ra sẽ không còn cách dừng lại. Tiếp theo đó, họ sẽ có thể dẫn dắt tôi trở thành “kẻ trừng phạt”. Vì vậy, khi họ biết tôi “giết” em mới nhanh chóng để lộ sơ hở như vậy, bởi vì đây chính là điều mà hắn luôn muốn nhìn thấy.”
Vưu Minh Hứa trầm tư một khắc, không thể không nói, dù cách “đọ sức” này khiến người ta không thốt được thành lời, song lại có một sức thuyết phục vô cùng mạnh mẽ.
Như vậy mới phù hợp với logic của những kẻ tâm lý biến thái.
“Cách làm của hai người quả thực là có điểm tương đồng.” Vưu Minh Hứa nói.
“Đúng vậy.” Ân Phùng quay nắp ấm trà tạo thành những âm thanh nho nhỏ, giòn tan, “Vũ trụ rộng lớn, đời người muôn hình vạn trạng, vậy mà tôi và hắn lại như trăm sông đổ về một biển, giống như… trong cơ thể tôi và hắn, cùng chảy chung một dòng máu vậy.”
Lòng Vưu Minh Hứa như có một sợi dây đàn bị anh gảy lên, cô lặng thinh không nói. Anh cũng chỉ lặng lẽ nhìn cô, qua một lúc, anh bỗng cười, chuyển sang chủ đề khác: “Phân tích vụ án kết thúc tại đây. Đi làm cả ngày có mệt không, tôi cùng em xuống dưới tản bộ?”
Vưu Minh Hứa không đáp mà cầm ấm trà rót cho mình một tách, cũng rót đầy cho anh. Anh nhìn động tác của cô.
Cô cười nói: “Quay trở lại sự việc lần này. Vì vậy ngay từ ban đầu anh đã vạch sẵn hố để Vệ Lan nhảy xuống. Anh ôm phụ nữ chỉ là để chọc tức tôi, châm ngòi mâu thuẫn…”
Ân Phùng cắt ngang lời cô: “Tôi ôm bao giờ?”
Vưu Minh Hứa không lằng nhằng vấn đề này cùng anh, tiếp tục nói: “Vậy những lời trước đó anh nói với tôi cũng đều là một phần trong kế hoạch, được chuẩn bị sẵn rồi?”
Thần sắc cô bình thản như mọi ngày, song Ân Phùng nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Những lời nào?”
Sắc mặt Vưu Minh Hứa không hề thay đổi: “Anh muốn quay về bên tôi.”
Ân Phùng im lặng, từ từ dựa vào ghế, không nhìn cô, chỉ nhìn ấm trà nằm giữa hai người, nói: “Đích thực là đã được chuẩn bị sẵn, là bước đệm cho việc chọc giận em sau này. Nhưng cũng là lời thật lòng.”
Vưu Minh Hứa lặng ngắt.
Căn phòng nhất thời chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của làn gió thổi qua và tiếng chim chóc thưa thớt vang vọng nơi xa.
Sau đó Vưu Minh Hứa nghe thấy Ân Phùng nói: “Tôi đã đợi mấy ngày, vì sao em không hỏi tôi, hai phần báo cáo kia có phải thật hay không? Vưu Minh Hứa, tôi sinh ra đã là người như vậy. Tôi có thể sống rất tốt, rất thành công, nhưng trước nay chưa từng có người thực sự cảm nhận trái tim của tôi, tôi cũng không cảm nhận được người khác. Trong quá khứ, quan hệ giữa tôi và phụ nữ luôn không lâu dài, không một ai trong số họ có thể mang lại cảm giác rung động và an toàn cho tôi. Tôi ở bên họ chỉ vì náo nhiệt, song thực chất lại thấy buồn chán tột cùng.
Tôi đã trải qua cô đơn trong suốt những năm qua, luôn phải khắc chế nỗi kích động nào đó đến chính tôi cũng không thể giải quyết. Tôi dốc toàn sức lực ngăn chặn bản thân không bước về phía nó. Kết quả của việc tinh thần bị đè nén trong một thời gian dài chính là dưới sự kích thích, bức hại của họ, tôi biến thành Vưu Anh Tuấn. Vưu Anh Tuấn là bước trốn chạy cuối cùng của tôi, vừa là trốn khỏi chúng, cũng vừa trốn khỏi thứ nào đó nằm sâu thẳm trong nội tâm tôi.
Nhưng hiện tại, tôi vẫn trở về. Tôi không biết thời gian đó chúng ta đã trải qua những gì, nhưng những điều đó là không thể thay thế, nó mãnh liệt đến mức tôi không thể khống chế, dục vọng cực kỳ không ổn định đột nhiên trở nên vô cùng cụ thể.
Dục vọng của tôi chính là em.
Cho nên tôi phải để em biết, tôi rốt cuộc là một người thế nào. Em còn có thể tiếp nhận tôi như vậy hay không? Có bằng lòng thử ở bên tôi hay không?”
Hết chương 196
Hết quyển 4_ “Chớ Quay Đầu” (Hoàn)
“Kẻ cầm đầu của họ…” Ân Phùng nói, “Không phải truyền thụ cho họ cái “ác”, mà là “thiện”. Hắn nói với họ rằng họ đang làm một việc đúng đắn, hoặc là đang đền tội. Hắn nói với họ, thông qua cách “trừng ác” này sẽ chữa khỏi vết thương tâm hồn. Những thứ hắn mang đến cho họ nhìn qua có vẻ đều ảnh hưởng tích cực, hướng thiện, tươi đẹp. Thế nên chúng ta mới có thể nhìn thấy những người đó sống một cách yên tĩnh, bình ổn trong cùng một căn nhà. Họ trung thành, kiên định, có chết cũng không hối tiếc. Họ tưởng rằng “hắn” đã chữa lành cho họ, nhưng trên thực tế, họ lại bước vào một con đường càng thêm vặn vẹo.”
Vưu Minh Hứa nghịch chiếc tách trà nhỏ đã cạn trong lòng bàn tay: “Hắn?”
Bất cứ một quần thể nào cũng đều có kẻ cầm đầu. Chỉ có điều, không thể tìm ra được tung tích của kẻ cầm đầu tổ chức này, cũng không thể tưởng tượng được bộ dạng của hắn. Nhưng hiện tại, cùng với cái chết của 6 thành viên, sự phân tích của chuyên gia điều tra hình sự và của Ân Phùng, dáng vẻ của “hắn” đang dần hiện lên những đường nét mờ nhạt.
Vưu Minh Hứa lại nhớ tới người mà Vưu Anh Tuấn từng nhắc đến: Anh luôn cảm giác của người nhóm ngó mình, uy hiếp mình, khiến anh bức bối và sợ hãi. Người này liệu có phải Vệ Lan đã từng mai phục bên cạnh anh không? Nhưng nhìn một chuỗi hành động bắt Vệ Lan của anh, cô không tin Vệ Lan có thể gây cho anh lực uy hiếp lớn như vậy.
Liệu đó có phải “hắn” không?
Ân Phùng đã từng cảm nhận được sự tồn tại của hắn? Liệu đã từng cùng xuất hiện với hắn chưa?
Ân Phùng về lại chỗ ngồi, như đã phát hiện ra sự nghi hoặc của cô, anh nói: “Tôi cũng có một vài phân tích về kẻ cầm đầu đó.”
“Anh nói đi.”
“Thứ hai.” Anh điềm nhiên nói.
Vưu Minh Hứa ngơ ngác, nhíu mày, anh đã chuyển sang câu khác: “Tuổi tác của hắn không thể quá nhỏ. Nhìn từ độ tuổi của những người tập trung xung quanh hắn, còn cả sức ảnh hưởng của hắn với những người phạm tội thành thạo đó thì hắn ít nhất phải tầm 30 – 50 tuổi.”
Vưu Minh Hứa tán thành với điều này. Tuổi tác đại diện cho sự chín chắn của việc từng trải và lối tư duy. Một người trẻ tuổi, có thể là tội phạm thiên tài, nhưng muốn thấu hiểu trạng thái tâm lý và những thăng trầm trong cuộc đời của những kẻ như Cố Thiên Thành hay Hướng Vinh, thậm chí còn phải tiến hành tẩy não và tạo ảnh hưởng đến họ, thì hắn buộc phải là một người có kinh nghiệm sống tương đối phong phú mới có thể làm được.
“Điểm thứ hai, hắn cực kỳ thù hận kẻ có tội, chắc chắn hắn đã từng gặp phải đãi ngộ vô cùng bất công và đả kích lớn. Đánh mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời.”
Vưu Minh Hứa gật đầu, đúng là rất hợp tình hợp lý.
“Điểm thứ ba là hắn không tin tưởng tư pháp và cảnh sát. Nhưng từ thái độ từ trước đến nay của những thành viên trong tổ chức với cảnh sát cho thấy họ cũng không thù hận cảnh sát.”
Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ, quả thực đúng là như vậy. Mọi hành động của họ đều được âm thầm thực hiện, khi trước giết chết 6 tên tội phạm cũng đều ngụy tạo hiện trường thành tự sát hoặc ngoài ý muốn, hiển nhiên là vì không muốn cảnh sát sinh nghi.
“Điểm thứ tư, hắn rất thông minh, đặc biệt thành thạo nắm bắt tâm lý và tình cảm của họ. Hắn còn rất giàu có.”
“Ừ.”
Lúc này, Ân Phùng chợt bật cười, nói: “Thứ năm, em thấy vì sao hắn lại nhắm vào tôi? Còn tốn bao nhiêu công sức vào tôi như vậy?”
Vưu Minh Hứa không nhìn vào mắt mà chỉ nhìn cúc áo sơ mi của anh, đường nét cần cổ anh rất đẹp, cả chiếc cằm trắng mịn của anh cũng vậy.
“Vì sao?” Cô hỏi.
“Em không thấy câu chuyện của hắn khá quen thuộc sao?” Ân Phùng nói.
Vưu Minh Hứa ngước nhìn anh.
Khóe miệng anh là nụ cười cực nhẹ, song ánh mắt thì vô cùng tĩnh lặng.
Lòng Vưu Minh Hứa run lên, nhận ra anh đang nói điều gì. Anh nhìn dáng vẻ của cô liền biết cô đã nghĩ ra, bèn nâng tách trà, nhấp một ngụm, nói: “Hắn đang làm một việc vừa giống, song cũng không giống tôi.”
Đồ Nha, Lão Cửu, Tiểu Yến, Quán Quân… Họ đều từng là những người có tội, đều từng lương thiện song lại bị cuộc đời hủy diệt. Là Ân Phùng giúp họ lấy lại niềm tin, Ân Phùng “thu thập” từng người bọn họ, để họ đi theo anh, không tiếp tục phạm tội. Cho nên dù những người cạnh anh thỉnh thoảng vẫn có chút tà ác, dạo bước trong vùng xám của pháp luật, nhưng Ân Phùng nắm giữ tâm hồn họ, Ân Phùng chính là gông xiềng chặn giữa họ và phạm tội.
“Anh… vì sao lại làm như vậy?” Vưu Minh Hứa buột miệng hỏi, đây cũng là vấn đề cô đã muốn hỏi từ lâu.
Ân Phùng im lặng nhìn cô, nói: “Có lẽ tôi hy vọng cuộc đời mình tin tưởng và thờ phụng là chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành*”.
* Câu nói trong Phật học. Nguyên văn là “Chư ác mạc tác. Chúng thiện phụng hành. Tự tịnh kỳ ý. Thị chư Phật giáo. Dịch nghĩa: “Không làm điều ác. Siêng làm việc lành. Giữ tâm trong sạch. Đây lời chư Phật dạy.”
Vưu Minh Hứa không diễn tả được cảm xúc trong lòng. Một câu nói hàm chứa ý nghĩa lớn lao như vậy mà lại được nói ra từ miệng Ân Phùng. Hình như trước nay anh luôn sống lạnh lùng, ngang ngược, nhưng khi anh thực sự nói ra, bạn lại thấy, anh nói vậy thì chính là như vậy.
Hai người đều im lặng một lúc, Ân Phùng mở lời trước: “Vậy nên, hắn nhằm vào tôi, làm những việc đó với tôi không phải vì hắn nhìn trúng tôi như tôi đã tưởng. Mà hắn đang đọ sức cùng tôi.”
Vưu Minh Hứa sững sờ.
Ân Phùng cười lạnh nói: “So xem điều người nào thờ phụng mới là chân lý. So xem ai mới có thể đem lại khoan dung và cuộc đời mới thực sự cho những người mang tội. Vậy thì cách kiểm tra tốt nhất là gì? Chính là lấy tôi để nghiệm chứng, hủy hoại tôi, hãm hại tôi. Nếu tôi không chống đỡ được, trở thành kẻ có tội, vậy thì họ đã đạt được bước quan trọng nhất. Cánh cửa phạm tội một khi mở ra sẽ không còn cách dừng lại. Tiếp theo đó, họ sẽ có thể dẫn dắt tôi trở thành “kẻ trừng phạt”. Vì vậy, khi họ biết tôi “giết” em mới nhanh chóng để lộ sơ hở như vậy, bởi vì đây chính là điều mà hắn luôn muốn nhìn thấy.”
Vưu Minh Hứa trầm tư một khắc, không thể không nói, dù cách “đọ sức” này khiến người ta không thốt được thành lời, song lại có một sức thuyết phục vô cùng mạnh mẽ.
Như vậy mới phù hợp với logic của những kẻ tâm lý biến thái.
“Cách làm của hai người quả thực là có điểm tương đồng.” Vưu Minh Hứa nói.
“Đúng vậy.” Ân Phùng quay nắp ấm trà tạo thành những âm thanh nho nhỏ, giòn tan, “Vũ trụ rộng lớn, đời người muôn hình vạn trạng, vậy mà tôi và hắn lại như trăm sông đổ về một biển, giống như… trong cơ thể tôi và hắn, cùng chảy chung một dòng máu vậy.”
Lòng Vưu Minh Hứa như có một sợi dây đàn bị anh gảy lên, cô lặng thinh không nói. Anh cũng chỉ lặng lẽ nhìn cô, qua một lúc, anh bỗng cười, chuyển sang chủ đề khác: “Phân tích vụ án kết thúc tại đây. Đi làm cả ngày có mệt không, tôi cùng em xuống dưới tản bộ?”
Vưu Minh Hứa không đáp mà cầm ấm trà rót cho mình một tách, cũng rót đầy cho anh. Anh nhìn động tác của cô.
Cô cười nói: “Quay trở lại sự việc lần này. Vì vậy ngay từ ban đầu anh đã vạch sẵn hố để Vệ Lan nhảy xuống. Anh ôm phụ nữ chỉ là để chọc tức tôi, châm ngòi mâu thuẫn…”
Ân Phùng cắt ngang lời cô: “Tôi ôm bao giờ?”
Vưu Minh Hứa không lằng nhằng vấn đề này cùng anh, tiếp tục nói: “Vậy những lời trước đó anh nói với tôi cũng đều là một phần trong kế hoạch, được chuẩn bị sẵn rồi?”
Thần sắc cô bình thản như mọi ngày, song Ân Phùng nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Những lời nào?”
Sắc mặt Vưu Minh Hứa không hề thay đổi: “Anh muốn quay về bên tôi.”
Ân Phùng im lặng, từ từ dựa vào ghế, không nhìn cô, chỉ nhìn ấm trà nằm giữa hai người, nói: “Đích thực là đã được chuẩn bị sẵn, là bước đệm cho việc chọc giận em sau này. Nhưng cũng là lời thật lòng.”
Vưu Minh Hứa lặng ngắt.
Căn phòng nhất thời chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của làn gió thổi qua và tiếng chim chóc thưa thớt vang vọng nơi xa.
Sau đó Vưu Minh Hứa nghe thấy Ân Phùng nói: “Tôi đã đợi mấy ngày, vì sao em không hỏi tôi, hai phần báo cáo kia có phải thật hay không? Vưu Minh Hứa, tôi sinh ra đã là người như vậy. Tôi có thể sống rất tốt, rất thành công, nhưng trước nay chưa từng có người thực sự cảm nhận trái tim của tôi, tôi cũng không cảm nhận được người khác. Trong quá khứ, quan hệ giữa tôi và phụ nữ luôn không lâu dài, không một ai trong số họ có thể mang lại cảm giác rung động và an toàn cho tôi. Tôi ở bên họ chỉ vì náo nhiệt, song thực chất lại thấy buồn chán tột cùng.
Tôi đã trải qua cô đơn trong suốt những năm qua, luôn phải khắc chế nỗi kích động nào đó đến chính tôi cũng không thể giải quyết. Tôi dốc toàn sức lực ngăn chặn bản thân không bước về phía nó. Kết quả của việc tinh thần bị đè nén trong một thời gian dài chính là dưới sự kích thích, bức hại của họ, tôi biến thành Vưu Anh Tuấn. Vưu Anh Tuấn là bước trốn chạy cuối cùng của tôi, vừa là trốn khỏi chúng, cũng vừa trốn khỏi thứ nào đó nằm sâu thẳm trong nội tâm tôi.
Nhưng hiện tại, tôi vẫn trở về. Tôi không biết thời gian đó chúng ta đã trải qua những gì, nhưng những điều đó là không thể thay thế, nó mãnh liệt đến mức tôi không thể khống chế, dục vọng cực kỳ không ổn định đột nhiên trở nên vô cùng cụ thể.
Dục vọng của tôi chính là em.
Cho nên tôi phải để em biết, tôi rốt cuộc là một người thế nào. Em còn có thể tiếp nhận tôi như vậy hay không? Có bằng lòng thử ở bên tôi hay không?”
Hết chương 196
Hết quyển 4_ “Chớ Quay Đầu” (Hoàn)
/232
|