Năm nay Hình Kỷ Phục đã 54 tuổi, dù ông ta kiên trì luyện tập, ăn uống điều độ có quy luật, còn có người phụ trách riêng việc ăn uống ngủ nghỉ, song vẫn có thể cảm nhận được nét thời gian đang dần trôi đi.
Bởi vậy, mấy năm nay, ông ta dần rút khỏi nghiệp vụ công ty, hy vọng có thể chuyển phần lớn những sản nghiệp trong sạch cho con trai Hình Diễm Quân. Chỉ là có một vài việc dính líu đến mười mấy đời nhà họ Hình, rất nhiều chuyện không phải muốn dứt là dứt ngay được. Thế lực ngầm không cho phép bạn chỉ lo thân mình, rút lui khỏi dòng nước xiết. Bạn muốn rút lui, chưa biết chừng kẻ khác muốn lấy mạng của bạn. Cho nên ông ta vẫn sắp xếp vài tâm phúc duy trì nguyên dạng, thậm chí còn mở rộng một cách vừa phải, chỉ là vô cùng cẩn thận. Dù sao kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng, mới có thể bảo vệ được phần sản nghiệp sạch kia.
Ông ta có tính toán trong lòng, nếu đã không thể cắt đứt, vậy thì sẽ dứt khoát tách biệt chúng ra. Như vậy vừa có thể bảo vệ con cháu nhà họ Hình được trong sạch, vừa có lực lượng âm thầm giúp đỡ trong bóng tối.
Chỉ có điều một bàn cờ phải có nước đi chậm rãi. Ngay từ hồi còn trẻ, ông ta đã là người rất kiên nhẫn. Lần hợp tác này với Vân Nam vừa là con đường mở rộng nghiệp vụ mới, cũng là cơ hội có thể giành được quyền phát ngôn triệt để tại khu vực Hoa Trung bởi họ không phải không có đối thủ cạnh tranh. Bản thân Hình Kỷ Phục trước nay chưa từng lộ diện, chưa từng trực tiếp nhúng tay, song vô cùng coi trọng, không cho phép cấp dưới xảy ra bất cứ sai sót nào.
Vậy nên hôm nay, khi Hình Diễm Quân đến hồi báo một vài công việc cho bố, rõ ràng phát hiện ra tâm trạng của ông ta không được tốt. Anh ta cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân đại khái là do chuyện phía bên kia nên không hỏi nhiều.
Có điều Hình Kỷ Phục trước giờ không phải người thích để lộ quá nhiều biểu cảm, nhìn thần sắc của ông ta vẫn giống như bình thường, hai cha con cùng pha trà, giải quyết từng khó khăn, vướng mắc Hình Diễm Quân gặp phải trong công việc.
Lần nào được bố chỉ điểm, Hình Diễm Quân đều như bừng tỉnh đại ngộ, giúp anh ta nhìn vấn đề toàn diện hơn rất nhiều. Thân là một người đi du học về, từ nhỏ đã là một đứa trẻ ưu tú, anh ta thực sự rất kính phục bố mình.
Hai người bàn xong công chuyện, Hình Kỷ Phục cười hỏi: “Gần đây có làm quen với cô gái nào không?”
Hình Diễm Quân đáp: “Nào có dễ dàng đến vậy, đâu đâu cũng có người đẹp, nhưng con không thích ai.”
Hình Kỷ Phục: “Không được kén chọn quá.”
Hình Diễm Quân nói: “Bố, lẽ nào bố không kén chọn? Mẹ con vừa xinh đẹp lại tài giỏi, con cũng phải tìm một người gần giống mẹ mới ổn chứ?”
Hình Kỷ Phục cười cười.
Lúc bấy giờ, thư ký gọi điện tới, Hình Kỷ Phục nhận máy. Hình Diễm Quân bưng tách trà, từ từ thưởng thức, nhìn dáng vẻ cúi đầu xử lý công việc của bố. Hình Diễm Quân đã từng xem qua ảnh hồi còn trẻ của bố mình, biết ông khi đó vô cùng điển trai, vừa về nước sau khi du học ở một trường đại học nổi danh của nước ngoài, dáng người ông cao lớn, trắng trẻo, cả người toát lên khí chất thư sinh. Dù là hiện tại, nhìn dáng vẻ mặc vest của ông cũng thon gầy, nho nhã hơn mấy gã chủ doanh nghiệp khác rất nhiều.
Dù ông có dính một vài chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, Hình Diễm Quân vẫn luôn thấy ông mang nét thư sinh của thời còn trẻ. Anh ta hoàn toàn không thể liên hệ giữa bố mình với những việc tàn ác kia. Bởi vậy, anh ta luôn nghĩ, những chuyện đó chắc chắn là do cấp dưới của ông làm ra. Bố anh ta trăm công ngàn việc, chưa chắc đã biết rõ ràng mọi chuyện.
Còn câu trêu đùa ban nãy của Hình Diễm Quân với bố cũng chẳng hề khoa trương. Mẹ anh ta cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng của nước ngoài, là con gái duy nhất của một doanh nghiệp tiếng tăm. Sau khi kết hôn, dường như tình cảm giữa cả hai luôn rất tốt, cho dù bố anh ta có mở rộng sản nghiệp gia đình gấp mấy lần, song chưa từng chơi bời lung tung bên ngoài. Đây chẳng phải là sự trung trinh với mẹ anh ta hay sao?
Chỉ có điều, Hình Diễm Quân ngày một trưởng thành, nhìn sự ưu tú của bố, nhìn dáng vẻ khi bố mẹ bên nhau, anh ta luôn cảm thấy có điểm bất thường. Có những lúc bố anh ta luôn lạnh nhạt với tất cả mọi thứ xung quanh, tựa như không có bất cứ điều gì có thể bước vào tim ông.
Hình Diễm Quân thậm chí còn cảm thấy, bố không hề thành công, bình tĩnh và vui vẻ như vẻ bề ngoài.
Anh ta còn không hiểu rõ được vì sao lại có cảm giác như vậy.
Anh ta nghĩ, có lẽ là vì bố trời sinh đã mang tâm tư thâm trầm, nếu không khi đó mới chỉ là một thư sinh, sao có thể tiếp nhận được cơ nghiệp bao nhiêu năm của gia tộc, hơn nữa còn quản lý vô cùng vững chắc chuyện làm ăn trong cả hai giới hắc bạch. Hoặc có lẽ là vì cơ nghiệp của nhà họ Hình to lớn như vậy, vẫn còn chỗ thiếu sót nên mới khiến bố không thể thực sự yên tâm?
Hình Diễm Quân đang thất thần thì Hình Kỷ Phục nói: “Con về trước đi. Mấy người bọn họ sắp đến rồi.”
Hình Diễm Quân gật đầu, vừa bước ra ngoài liền bắt gặp ba người Hoàng Lung, La Vũ, Quách Phi Vanh. Ba người họ cùng xuất hiện có nghĩa là đầu kia đã xảy ra chuyện lớn. Hình Diễm Quân do dự một chút, hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Ba người họ đều thấu hiểu tâm tư của ông chủ, quan hệ với “Thái tử gia” cũng rất tốt, Quách Phi Vanh vỗ vai Hình Diễm Quân: “Không sao, có chúng tôi rồi.”
La Vũ thậm chí còn cười cợt: “Diễm Quân, ngày mai đi đá bóng.”
Hình Diễm Quân cười đồng ý.
Đợi Hình Diễm Quân đi xa, Hoàng Lung nói với La Vũ: “Cậu đúng là chẳng bỏ qua bất cứ cơ hội nào để lấy lòng Thái tử.”
La Vũ nói: “Tôi và Diễm Quân là hợp duyên.”
Hoàng Lung cười nhạo một tiếng.
Quách Phi Vanh trầm ổn hơn, thần sắc nghiêm túc, ẩn hiện có chút ưu lo, không tham gia vào cuộc đấu võ mồm của hai người. Ba người cùng bước vào phòng làm việc của Hình Kỷ Phục.
Hình Kỷ Phục: “Ngồi đi.”
Ba người ngồi xuống, song sắc mặt không ai giống ai.
Hình Kỷ Phục giống như hoàn toàn chưa phát hiện ra, sau khi quan sát sắc mặt của cả ba mới cất tiếng hỏi: “Còn chưa có tin tức của A Hoa?”
Quách Phi Vanh đáp đầu tiên: “Không có.”
A Hoa thực chất cũng được coi là người nhà của hắn. Quách Phi Vanh có vài cô tình nhân, trong đó có một người thông minh nhất cũng được nuông chiều nhất, A Hoa chính là em trai của cô tình nhân đó, coi như em vợ của Quách Phi Vanh. Vài năm nay, A Hoa đều đi theo Quách Phi Vanh, cậu ta cũng là người nhanh nhạy, làm việc lại tàn độc, Quách Phi Vanh cũng coi trọng, thậm chí còn nhắc cậu ta với Hình Kỷ Phục. Không ngờ đêm qua, cậu ta nói là đi đón người bên Vân Nam tới rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Hoàng Lung và La Vũ cũng nói không nhận được tin tức.
Hình Kỷ Phục khẽ nhíu mày, nâng tách trà chậm rãi ma sát trong tay.
Hoàng Lung nói: “Liệu có phải do cảnh sát làm không?”
La Vũ liếc anh ta bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc: “Cảnh sát bắt A Hoa làm gì? Cậu ta đóng vai trò quan trọng đến vậy?”
Hình Kỷ Phục gật đầu: “La Vũ nói đúng, cảnh sát sẽ không làm việc như vậy.”
Quách Phi Vanh là người quan tâm A Hoa nhất, ngập ngừng nói: “Vậy có thể là ai? Liệu chăng có nội gián?”
Bốn người đều im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là Hình Kỷ Phục mở lời: “Trước hết đừng nghĩ vậy. Chuyện đón người chỉ có mấy người chúng ta biết với nhau. Đừng để bản thân loạn thế trận trước.”
Hoàng Lung hừ một tiếng nói: “Nếu có nội gián thật, tôi sẽ là người đầu tiên kết liễu hắn ta.” Nói đoạn, như vô tình lại như hữu ý liếc nhìn La Vũ.
Hình Kỷ Phục thu hết mọi thần sắc của mấy tâm phúc vào đáy mắt, im lặng uống trà. Ông ta nhận ra, La Vũ căn bản không buồn để ý đến sự khiêu khích của Hoàng Lung mà như đang suy nghĩ điều gì, đầu mày khẽ nhăn lại.
Hình Kỷ Phục hỏi: “La Vũ, sao thế?”
La Vũ do dự một chút, nói: “Tôi đang nghĩ… Gần đây lão Tương Đàm yên lặng đến bất ngờ.”
Thế lực của lão Tương Đàm trước nay luôn nửa địch nửa bạn với họ. Hai bên đã từng động thủ, cũng đã từng nể mặt nhau. Lão Tương Đàm trước nay luôn hung hăng, lần này dường như cũng lăm le chuyện làm ăn phía Vân Nam song lại bị họ nẫng tay trên.
Bởi vậy, mấy năm nay, ông ta dần rút khỏi nghiệp vụ công ty, hy vọng có thể chuyển phần lớn những sản nghiệp trong sạch cho con trai Hình Diễm Quân. Chỉ là có một vài việc dính líu đến mười mấy đời nhà họ Hình, rất nhiều chuyện không phải muốn dứt là dứt ngay được. Thế lực ngầm không cho phép bạn chỉ lo thân mình, rút lui khỏi dòng nước xiết. Bạn muốn rút lui, chưa biết chừng kẻ khác muốn lấy mạng của bạn. Cho nên ông ta vẫn sắp xếp vài tâm phúc duy trì nguyên dạng, thậm chí còn mở rộng một cách vừa phải, chỉ là vô cùng cẩn thận. Dù sao kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng, mới có thể bảo vệ được phần sản nghiệp sạch kia.
Ông ta có tính toán trong lòng, nếu đã không thể cắt đứt, vậy thì sẽ dứt khoát tách biệt chúng ra. Như vậy vừa có thể bảo vệ con cháu nhà họ Hình được trong sạch, vừa có lực lượng âm thầm giúp đỡ trong bóng tối.
Chỉ có điều một bàn cờ phải có nước đi chậm rãi. Ngay từ hồi còn trẻ, ông ta đã là người rất kiên nhẫn. Lần hợp tác này với Vân Nam vừa là con đường mở rộng nghiệp vụ mới, cũng là cơ hội có thể giành được quyền phát ngôn triệt để tại khu vực Hoa Trung bởi họ không phải không có đối thủ cạnh tranh. Bản thân Hình Kỷ Phục trước nay chưa từng lộ diện, chưa từng trực tiếp nhúng tay, song vô cùng coi trọng, không cho phép cấp dưới xảy ra bất cứ sai sót nào.
Vậy nên hôm nay, khi Hình Diễm Quân đến hồi báo một vài công việc cho bố, rõ ràng phát hiện ra tâm trạng của ông ta không được tốt. Anh ta cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân đại khái là do chuyện phía bên kia nên không hỏi nhiều.
Có điều Hình Kỷ Phục trước giờ không phải người thích để lộ quá nhiều biểu cảm, nhìn thần sắc của ông ta vẫn giống như bình thường, hai cha con cùng pha trà, giải quyết từng khó khăn, vướng mắc Hình Diễm Quân gặp phải trong công việc.
Lần nào được bố chỉ điểm, Hình Diễm Quân đều như bừng tỉnh đại ngộ, giúp anh ta nhìn vấn đề toàn diện hơn rất nhiều. Thân là một người đi du học về, từ nhỏ đã là một đứa trẻ ưu tú, anh ta thực sự rất kính phục bố mình.
Hai người bàn xong công chuyện, Hình Kỷ Phục cười hỏi: “Gần đây có làm quen với cô gái nào không?”
Hình Diễm Quân đáp: “Nào có dễ dàng đến vậy, đâu đâu cũng có người đẹp, nhưng con không thích ai.”
Hình Kỷ Phục: “Không được kén chọn quá.”
Hình Diễm Quân nói: “Bố, lẽ nào bố không kén chọn? Mẹ con vừa xinh đẹp lại tài giỏi, con cũng phải tìm một người gần giống mẹ mới ổn chứ?”
Hình Kỷ Phục cười cười.
Lúc bấy giờ, thư ký gọi điện tới, Hình Kỷ Phục nhận máy. Hình Diễm Quân bưng tách trà, từ từ thưởng thức, nhìn dáng vẻ cúi đầu xử lý công việc của bố. Hình Diễm Quân đã từng xem qua ảnh hồi còn trẻ của bố mình, biết ông khi đó vô cùng điển trai, vừa về nước sau khi du học ở một trường đại học nổi danh của nước ngoài, dáng người ông cao lớn, trắng trẻo, cả người toát lên khí chất thư sinh. Dù là hiện tại, nhìn dáng vẻ mặc vest của ông cũng thon gầy, nho nhã hơn mấy gã chủ doanh nghiệp khác rất nhiều.
Dù ông có dính một vài chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, Hình Diễm Quân vẫn luôn thấy ông mang nét thư sinh của thời còn trẻ. Anh ta hoàn toàn không thể liên hệ giữa bố mình với những việc tàn ác kia. Bởi vậy, anh ta luôn nghĩ, những chuyện đó chắc chắn là do cấp dưới của ông làm ra. Bố anh ta trăm công ngàn việc, chưa chắc đã biết rõ ràng mọi chuyện.
Còn câu trêu đùa ban nãy của Hình Diễm Quân với bố cũng chẳng hề khoa trương. Mẹ anh ta cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng của nước ngoài, là con gái duy nhất của một doanh nghiệp tiếng tăm. Sau khi kết hôn, dường như tình cảm giữa cả hai luôn rất tốt, cho dù bố anh ta có mở rộng sản nghiệp gia đình gấp mấy lần, song chưa từng chơi bời lung tung bên ngoài. Đây chẳng phải là sự trung trinh với mẹ anh ta hay sao?
Chỉ có điều, Hình Diễm Quân ngày một trưởng thành, nhìn sự ưu tú của bố, nhìn dáng vẻ khi bố mẹ bên nhau, anh ta luôn cảm thấy có điểm bất thường. Có những lúc bố anh ta luôn lạnh nhạt với tất cả mọi thứ xung quanh, tựa như không có bất cứ điều gì có thể bước vào tim ông.
Hình Diễm Quân thậm chí còn cảm thấy, bố không hề thành công, bình tĩnh và vui vẻ như vẻ bề ngoài.
Anh ta còn không hiểu rõ được vì sao lại có cảm giác như vậy.
Anh ta nghĩ, có lẽ là vì bố trời sinh đã mang tâm tư thâm trầm, nếu không khi đó mới chỉ là một thư sinh, sao có thể tiếp nhận được cơ nghiệp bao nhiêu năm của gia tộc, hơn nữa còn quản lý vô cùng vững chắc chuyện làm ăn trong cả hai giới hắc bạch. Hoặc có lẽ là vì cơ nghiệp của nhà họ Hình to lớn như vậy, vẫn còn chỗ thiếu sót nên mới khiến bố không thể thực sự yên tâm?
Hình Diễm Quân đang thất thần thì Hình Kỷ Phục nói: “Con về trước đi. Mấy người bọn họ sắp đến rồi.”
Hình Diễm Quân gật đầu, vừa bước ra ngoài liền bắt gặp ba người Hoàng Lung, La Vũ, Quách Phi Vanh. Ba người họ cùng xuất hiện có nghĩa là đầu kia đã xảy ra chuyện lớn. Hình Diễm Quân do dự một chút, hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
Ba người họ đều thấu hiểu tâm tư của ông chủ, quan hệ với “Thái tử gia” cũng rất tốt, Quách Phi Vanh vỗ vai Hình Diễm Quân: “Không sao, có chúng tôi rồi.”
La Vũ thậm chí còn cười cợt: “Diễm Quân, ngày mai đi đá bóng.”
Hình Diễm Quân cười đồng ý.
Đợi Hình Diễm Quân đi xa, Hoàng Lung nói với La Vũ: “Cậu đúng là chẳng bỏ qua bất cứ cơ hội nào để lấy lòng Thái tử.”
La Vũ nói: “Tôi và Diễm Quân là hợp duyên.”
Hoàng Lung cười nhạo một tiếng.
Quách Phi Vanh trầm ổn hơn, thần sắc nghiêm túc, ẩn hiện có chút ưu lo, không tham gia vào cuộc đấu võ mồm của hai người. Ba người cùng bước vào phòng làm việc của Hình Kỷ Phục.
Hình Kỷ Phục: “Ngồi đi.”
Ba người ngồi xuống, song sắc mặt không ai giống ai.
Hình Kỷ Phục giống như hoàn toàn chưa phát hiện ra, sau khi quan sát sắc mặt của cả ba mới cất tiếng hỏi: “Còn chưa có tin tức của A Hoa?”
Quách Phi Vanh đáp đầu tiên: “Không có.”
A Hoa thực chất cũng được coi là người nhà của hắn. Quách Phi Vanh có vài cô tình nhân, trong đó có một người thông minh nhất cũng được nuông chiều nhất, A Hoa chính là em trai của cô tình nhân đó, coi như em vợ của Quách Phi Vanh. Vài năm nay, A Hoa đều đi theo Quách Phi Vanh, cậu ta cũng là người nhanh nhạy, làm việc lại tàn độc, Quách Phi Vanh cũng coi trọng, thậm chí còn nhắc cậu ta với Hình Kỷ Phục. Không ngờ đêm qua, cậu ta nói là đi đón người bên Vân Nam tới rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Hoàng Lung và La Vũ cũng nói không nhận được tin tức.
Hình Kỷ Phục khẽ nhíu mày, nâng tách trà chậm rãi ma sát trong tay.
Hoàng Lung nói: “Liệu có phải do cảnh sát làm không?”
La Vũ liếc anh ta bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc: “Cảnh sát bắt A Hoa làm gì? Cậu ta đóng vai trò quan trọng đến vậy?”
Hình Kỷ Phục gật đầu: “La Vũ nói đúng, cảnh sát sẽ không làm việc như vậy.”
Quách Phi Vanh là người quan tâm A Hoa nhất, ngập ngừng nói: “Vậy có thể là ai? Liệu chăng có nội gián?”
Bốn người đều im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là Hình Kỷ Phục mở lời: “Trước hết đừng nghĩ vậy. Chuyện đón người chỉ có mấy người chúng ta biết với nhau. Đừng để bản thân loạn thế trận trước.”
Hoàng Lung hừ một tiếng nói: “Nếu có nội gián thật, tôi sẽ là người đầu tiên kết liễu hắn ta.” Nói đoạn, như vô tình lại như hữu ý liếc nhìn La Vũ.
Hình Kỷ Phục thu hết mọi thần sắc của mấy tâm phúc vào đáy mắt, im lặng uống trà. Ông ta nhận ra, La Vũ căn bản không buồn để ý đến sự khiêu khích của Hoàng Lung mà như đang suy nghĩ điều gì, đầu mày khẽ nhăn lại.
Hình Kỷ Phục hỏi: “La Vũ, sao thế?”
La Vũ do dự một chút, nói: “Tôi đang nghĩ… Gần đây lão Tương Đàm yên lặng đến bất ngờ.”
Thế lực của lão Tương Đàm trước nay luôn nửa địch nửa bạn với họ. Hai bên đã từng động thủ, cũng đã từng nể mặt nhau. Lão Tương Đàm trước nay luôn hung hăng, lần này dường như cũng lăm le chuyện làm ăn phía Vân Nam song lại bị họ nẫng tay trên.
/232
|