Chiếc xe hơi thuộc loại đắt tiền, người cũng ăn mặc lượt là toát lên khí chất cao sang. Vưu Minh Hứa đi thẳng làm như không nhìn thấy anh ta.
Người đó là một kẻ mặt dày, miệng ngập ý cười như hoàn toàn không phát giác ra vẻ lãnh đạm của cô: “Minh Hứa.”
Vưu Minh Hứa ngừng bước, hít sâu một ngụm khí không để bản thân nổi giận: “La Vũ, đừng có gọi tôi như thế, chúng ta không quen thân.”
La Vũ cười cười, nói: “Giờ mới về? Tôi đợi em từ lúc 7 giờ đến hiện tại, 11 giờ.”
Vưu Minh Hứa: “Đó là bởi vì anh bị thần kinh.” Vừa định bỏ đi, anh ta đã chặn đứng đường của cô. Tên này cũng hơn 1 mét 80, người cao lềnh khềnh lại yêu thích tập gym, tâm hồn đen tối, còn là một luật sư. Nếu Vưu Minh Hứa quật ngã anh ta trong tiểu khu thì chẳng khác nào trúng kế, càng bị bám diết không buông. Vậy nên Vưu Minh Hứa nhẫn nhịn, nói: “Tránh đường.”
Thời gian anh ta bám theo cô dài đằng đẵng, Vưu Minh Hứa hiện tại chẳng muốn nói thêm nửa câu, cô chỉ muốn một cước đạp bay anh ta.
Anh ta nhìn cô dưới ánh đèn đường, tia tối tăm vụt qua trong ánh mắt, nói: “Em không chào hỏi một tiếng đã đi Tây Tạng nửa tháng. Em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tôi nhớ em. Hôm nào trước khi đi ngủ cũng nhớ đến cô nhóc vô lương tâm là em.”
Vưu Minh Hứa rùng mình, cảm giác ấy giống như ngửi thấy thứ mùi vừa thối vừa chua loét của món ăn để qua đêm. Cô hối hận muốn chết vì sao trước kia tin lời hàng xóm đồng ý đi xem mặt tên này.
Vưu Minh Hứa sống một mình, bác gái hàng xóm thường hay sang thăm cô, có món ngon cũng sẽ để phần lại cho cô. Bởi vậy cô rất cảm kích, cũng coi bà như một nửa người thân. Năm ngoái, bà thấy cô độc thân, bỗng hứng chí nhiệt tình giới thiệu bạn trai cho cô. Cô đã công tác được mấy năm, không nhìn trúng ai trong Cục, nói không lo là giả nên đã đồng ý. Lần đầu gặp mặt, anh ta đúng là đĩnh đạc, phong độ thân sĩ, khí khái bất phàm, hành sự cũng chính trực phóng khoáng. Ấn tượng của Vưu Minh Hứa với anh ta rất tốt, bắt đầu có ý định tiếp tục phát triển mối quan hệ.
La Vũ là cái tên hàng đầu của một văn phòng luật nổi tiếng, tuổi chưa tới ba mươi, thực lực kinh tế hùng hậu. Anh ta dường như cũng rất kinh ngạc trước vẻ xinh đẹp và lão luyện của cô hoa khôi cảnh sát này. Hai người đều đã là những người trưởng thành với tư duy hoàn chỉnh, dần dần nói chuyện ăn ý. Tuy trước mắt, Vưu Minh Hứa coi anh ta như bạn thân nhiều hơn, song tình cảm giữa cả hai đích thực có tiến triển. Hơn nữa, tình cảm luật sư La dành cho cô hiển nhiên nhiều hơn một chút, sớm ngày đưa đón, ân cần hỏi thăm, tận tình chu đáo, một ngày không biết gặp bao nhiêu lần. Gần như thời gian ra khỏi văn phòng đều dùng để theo sau Vưu Minh Hứa. Cô khá hưởng thụ cảm giác được người ta quan tâm đối xử tận tình, dần dần cũng coi anh ta thành bạn trai.
Khi đó, La Vũ sự nghiệp ngời ngời nói một câu với Vưu Minh Hứa: “Dạng con gái như em quả thực chỉ có người đàn ông chín chắn như tôi mới biết thưởng thức. Đối với tôi mà nói, cảm giác ấy có thể gây nghiện, chúng ta yên ổn bên nhau, tôi đã không còn muốn từ bỏ đoạn tình cảm này nữa rồi. Được không?”
Nói thật lòng, Vưu Minh Hứa khi đó rất cảm động, thậm chí sau khi quay về trong một chuyến công tác, cô suýt chút nữa xúc động để anh ta ở lại qua đêm. Song cuối cùng cảm thấy hai người bên nhau chưa dài lâu, nơi nào đó trong thâm tâm không được yên bình, cảm giác tình cảm không quá sâu đậm nên đã tiễn anh ta ra về, mặc cho anh ta đang tình ý dạt dào.
Khi mới hẹn hò cùng La Vũ, cô không cho đồng nghiệp biết, chỉ tìm hiểu qua bối cảnh của anh ta. Chính vào lúc hai người quen biết được nửa năm, sau hai tháng hẹn hò, cô đã nói chuyện này cho đám Hứa Mộng Sơn.
Mấy ngày sau, Hứa Mộng Sơn vứt một tập hồ sơ điều tra tỉ mỉ lên bàn cô.
La Vũ, bề ngoài đích thực là một luật sư trẻ trung tài giỏi, đã giải quyết mấy án kiện có sức ảnh hưởng lớn, tiền đồ rộng mở. Song xem xét kĩ, rất nhiều án kiện người này tiếp nhận đều dính dáng tới gian lận trong doanh nghiệp.
Nói cách khác, tên này rất thạo việc lợi dụng lỗ hỏng pháp luật, kiếm lời thay kim chủ trong vùng xám, chỉ nhận tiền không nhận người, mất hết quan niệm đạo đức. Đặc biệt là tập đoàn doanh nghiệp Khải Dương nổi tiếng ở nơi này, nghiệp vụ của họ liên quan đến bất động sản, bảo vệ môi trường, thu thập phế thải….. Vưu Minh Hứa nghe nói, rất nhiều nghiệp vụ của tập đoàn Khải Dương không rõ ràng minh bạch, La Vũ chính là đại diện pháp nhân cho tập đoàn này. Phía cấp trên đã bắt đầu để mắt tới Khải Dương rồi.
Tối đó, Vưu Minh Hứa gọi La Vũ tới nhà, hỏi một câu đánh đòn phủ đầu: “Anh thay tập đoàn Khải Dương làm việc?”
Bấy giờ La Vũ hơi ngây người rồi ngay lập tức khôi phục sắc mặt, bình thản nói: “Minh Hứa, em nghe anh nói, anh chỉ là giúp bọn họ xử lý một vài vấn đề nan giải trong pháp luật. Một vài tin đồn bên ngoài về Khải Dương đều là bịa đặt, anh là một luật sư, tất cả những chuyện anh làm đều nằm trong khuôn khổ pháp luật, trước pháp luật người người đều bình đẳng, không khác gì so với khi anh biện hộ cho những công ty khác.”
Vưu Minh Hứa hỏi tiếp: “Anh không biết tôi là cảnh sát hay sao? Trong mắt không chứa nổi một hạt cát?”
Khi đó anh ta muốn ngồi sang ôm vai cô: “Minh Hứa, có gì từ từ nói……”
Cô đã tìm hiểu rõ ngọn ngành trước khi anh ta đến đây, cũng đã suy nghĩ rất kỹ bèn đẩy anh ta ra, bình thản nói: “Ra ngoài. Chúng ta không còn khả năng tiếp tục nữa, cứ coi đoạn quá khứ này là một sự hiểu lầm đi, luật sư La, ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu’*. Còn nữa, tương lai nếu có xảy ra chuyện thì cũng đừng để rơi vào tay tôi. Tôi trước nay không biết niệm tình xưa nghĩa cũ.”
*’đạo bất đồng bất tương vi mưu’: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
Đêm ngày hôm đó, La Vũ gửi tin nhắn cho cô: “Thực ra em không hề yêu tôi đúng chứ?”
Vưu Minh Hứa mặc kệ anh ta, cho thẳng vào danh sách đen.
Bất kể mục đích ban đầu La Vũ tiếp cận cô là gì, là nhất kiến chung tình thật hay chỉ là ôm ý niệm tìm ô dù, Vưu Minh Hứa cũng dứt khoát chặt đứt mối duyên này.
Ai ngờ lúc bấy giờ tên này mới lộ ra bản chất và thủ đoạn, bắt đầu dở trò dây dưa vô lại mãi không thôi cơ chứ?
Anh ta suốt ngày lượn lờ quanh Vưu Minh Hứa, cũng bộc lộ bản tính cuồng vọng, muốn biến cô thành người phụ nữ của anh ta. Thường ngày hay tặng quà cáp vô cùng đắt đỏ. Ban đầu, Vưu Minh Hứa còn gửi trả lại, kết quả anh ta càng ra sức tặng. Sau mấy lần như thế, Vưu Minh Hứa bùng nổ, cô dứt khoát ném thẳng đống quà đó vào trong thùng rác.
Anh ta bây giờ không che giấu bản thân nữa. Thỉnh thoảng sẽ đi cùng đương sự tới Cục cảnh sát, tất nhiên đương sự cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì cho cam. Những lúc Vưu Minh Hứa đi qua hoặc có mặt tại đó, anh ta sẽ dùng dáng vẻ như cười như không nhìn cô đăm đắm như đang nói: Nhìn đi, tôi chính là người như vậy. Tôi con mẹ nó chính là muốn đoạt được cô cảnh sát hình sự là em đấy.
Không phải Vưu Minh Hứa chưa từng nghĩ tới chuyện tẩn cho anh ta một trận, hoặc giả bắt anh ta vào tù dạy dỗ một phen. Nhưng nghĩ lại, cô không hành động bồng bột nữa. Bởi anh ta là một luật sư, còn là một tên luật sư xấu xa giảo hoạt. Anh ta tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ lý do để giải thích nguyên nhân xuất hiện bên cạnh cô, ví như chuyện công việc chẳng hạn. Đánh một trận có khi sẽ càng trúng kế của anh ta, nếu bị loan tin, cô đừng mong có thể tiếp tục làm trong ngành cảnh sát.
Cho nên, một người hung hãn, trong Cục cảnh sát và trước mặt tội phạm chưa hề biết sợ như cô, mà cũng chỉ đành nhẫn nhục chuyện này. Cô vẫn chưa nghĩ ra cách thoát thân khỏi La Vũ. Khoảng thời gian trước cô xin nghỉ phép một phần cũng vì để tránh mặt anh ta.
Kết quả vừa quay về, con sói này đã thủ sẵn trước cổng rồi.
Vưu Minh Hứa nhanh chóng lách người, anh ta không ngăn được, đôi mắt vụt lên tia thích thú, bám theo cô.
Vưu Minh Hứa không buồn ngoảnh đầu đi thẳng đến dưới tòa nhà, quét thẻ mở cổng, nói: “La Vũ, anh còn bước lên sẽ là xâm nhập nhà dân trái phép, muốn thử không?”
La Vũ ngừng lại, ngữ điệu của cô gái này bình thản trầm thấp, song anh ta biết, cô không phải đang nói đùa. Chỉ cần tiến thêm một bước, cô sẽ thực sự ra tay.
La Vũ cười nói: “Tôi không phải đến chọc em tức giận. Lên đi, tôi nhìn em bình an về đến nhà là được.”
Vưu Minh Hứa đóng ‘rầm’ cổng lại, nghênh ngang rời đi. Ai ngờ chưa đi được mấy bước đã nghe thấy anh ta hét lên: “Vưu Minh Hứa, tôi nhất định sẽ cưới em làm vợ, điều này sẽ không thay đổi.”
——
Lời tác giả Đinh Mặc:
“Chào mọi người, tôi là nam thứ La Vũ.
Cố Thiên Thành là một kẻ biến thái, tôi khác hoàn toàn hắn ta, tôi chỉ là một gã luật sư cặn bã của xã hội, nhất kiến chung tình với cô gái này mà thôi.
Còn nữa, nữ chủ, giải thích chút đi, sao em toàn thu hút những kẻ đốn mạt, bụng dạ đen tối thế?”
Người đó là một kẻ mặt dày, miệng ngập ý cười như hoàn toàn không phát giác ra vẻ lãnh đạm của cô: “Minh Hứa.”
Vưu Minh Hứa ngừng bước, hít sâu một ngụm khí không để bản thân nổi giận: “La Vũ, đừng có gọi tôi như thế, chúng ta không quen thân.”
La Vũ cười cười, nói: “Giờ mới về? Tôi đợi em từ lúc 7 giờ đến hiện tại, 11 giờ.”
Vưu Minh Hứa: “Đó là bởi vì anh bị thần kinh.” Vừa định bỏ đi, anh ta đã chặn đứng đường của cô. Tên này cũng hơn 1 mét 80, người cao lềnh khềnh lại yêu thích tập gym, tâm hồn đen tối, còn là một luật sư. Nếu Vưu Minh Hứa quật ngã anh ta trong tiểu khu thì chẳng khác nào trúng kế, càng bị bám diết không buông. Vậy nên Vưu Minh Hứa nhẫn nhịn, nói: “Tránh đường.”
Thời gian anh ta bám theo cô dài đằng đẵng, Vưu Minh Hứa hiện tại chẳng muốn nói thêm nửa câu, cô chỉ muốn một cước đạp bay anh ta.
Anh ta nhìn cô dưới ánh đèn đường, tia tối tăm vụt qua trong ánh mắt, nói: “Em không chào hỏi một tiếng đã đi Tây Tạng nửa tháng. Em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tôi nhớ em. Hôm nào trước khi đi ngủ cũng nhớ đến cô nhóc vô lương tâm là em.”
Vưu Minh Hứa rùng mình, cảm giác ấy giống như ngửi thấy thứ mùi vừa thối vừa chua loét của món ăn để qua đêm. Cô hối hận muốn chết vì sao trước kia tin lời hàng xóm đồng ý đi xem mặt tên này.
Vưu Minh Hứa sống một mình, bác gái hàng xóm thường hay sang thăm cô, có món ngon cũng sẽ để phần lại cho cô. Bởi vậy cô rất cảm kích, cũng coi bà như một nửa người thân. Năm ngoái, bà thấy cô độc thân, bỗng hứng chí nhiệt tình giới thiệu bạn trai cho cô. Cô đã công tác được mấy năm, không nhìn trúng ai trong Cục, nói không lo là giả nên đã đồng ý. Lần đầu gặp mặt, anh ta đúng là đĩnh đạc, phong độ thân sĩ, khí khái bất phàm, hành sự cũng chính trực phóng khoáng. Ấn tượng của Vưu Minh Hứa với anh ta rất tốt, bắt đầu có ý định tiếp tục phát triển mối quan hệ.
La Vũ là cái tên hàng đầu của một văn phòng luật nổi tiếng, tuổi chưa tới ba mươi, thực lực kinh tế hùng hậu. Anh ta dường như cũng rất kinh ngạc trước vẻ xinh đẹp và lão luyện của cô hoa khôi cảnh sát này. Hai người đều đã là những người trưởng thành với tư duy hoàn chỉnh, dần dần nói chuyện ăn ý. Tuy trước mắt, Vưu Minh Hứa coi anh ta như bạn thân nhiều hơn, song tình cảm giữa cả hai đích thực có tiến triển. Hơn nữa, tình cảm luật sư La dành cho cô hiển nhiên nhiều hơn một chút, sớm ngày đưa đón, ân cần hỏi thăm, tận tình chu đáo, một ngày không biết gặp bao nhiêu lần. Gần như thời gian ra khỏi văn phòng đều dùng để theo sau Vưu Minh Hứa. Cô khá hưởng thụ cảm giác được người ta quan tâm đối xử tận tình, dần dần cũng coi anh ta thành bạn trai.
Khi đó, La Vũ sự nghiệp ngời ngời nói một câu với Vưu Minh Hứa: “Dạng con gái như em quả thực chỉ có người đàn ông chín chắn như tôi mới biết thưởng thức. Đối với tôi mà nói, cảm giác ấy có thể gây nghiện, chúng ta yên ổn bên nhau, tôi đã không còn muốn từ bỏ đoạn tình cảm này nữa rồi. Được không?”
Nói thật lòng, Vưu Minh Hứa khi đó rất cảm động, thậm chí sau khi quay về trong một chuyến công tác, cô suýt chút nữa xúc động để anh ta ở lại qua đêm. Song cuối cùng cảm thấy hai người bên nhau chưa dài lâu, nơi nào đó trong thâm tâm không được yên bình, cảm giác tình cảm không quá sâu đậm nên đã tiễn anh ta ra về, mặc cho anh ta đang tình ý dạt dào.
Khi mới hẹn hò cùng La Vũ, cô không cho đồng nghiệp biết, chỉ tìm hiểu qua bối cảnh của anh ta. Chính vào lúc hai người quen biết được nửa năm, sau hai tháng hẹn hò, cô đã nói chuyện này cho đám Hứa Mộng Sơn.
Mấy ngày sau, Hứa Mộng Sơn vứt một tập hồ sơ điều tra tỉ mỉ lên bàn cô.
La Vũ, bề ngoài đích thực là một luật sư trẻ trung tài giỏi, đã giải quyết mấy án kiện có sức ảnh hưởng lớn, tiền đồ rộng mở. Song xem xét kĩ, rất nhiều án kiện người này tiếp nhận đều dính dáng tới gian lận trong doanh nghiệp.
Nói cách khác, tên này rất thạo việc lợi dụng lỗ hỏng pháp luật, kiếm lời thay kim chủ trong vùng xám, chỉ nhận tiền không nhận người, mất hết quan niệm đạo đức. Đặc biệt là tập đoàn doanh nghiệp Khải Dương nổi tiếng ở nơi này, nghiệp vụ của họ liên quan đến bất động sản, bảo vệ môi trường, thu thập phế thải….. Vưu Minh Hứa nghe nói, rất nhiều nghiệp vụ của tập đoàn Khải Dương không rõ ràng minh bạch, La Vũ chính là đại diện pháp nhân cho tập đoàn này. Phía cấp trên đã bắt đầu để mắt tới Khải Dương rồi.
Tối đó, Vưu Minh Hứa gọi La Vũ tới nhà, hỏi một câu đánh đòn phủ đầu: “Anh thay tập đoàn Khải Dương làm việc?”
Bấy giờ La Vũ hơi ngây người rồi ngay lập tức khôi phục sắc mặt, bình thản nói: “Minh Hứa, em nghe anh nói, anh chỉ là giúp bọn họ xử lý một vài vấn đề nan giải trong pháp luật. Một vài tin đồn bên ngoài về Khải Dương đều là bịa đặt, anh là một luật sư, tất cả những chuyện anh làm đều nằm trong khuôn khổ pháp luật, trước pháp luật người người đều bình đẳng, không khác gì so với khi anh biện hộ cho những công ty khác.”
Vưu Minh Hứa hỏi tiếp: “Anh không biết tôi là cảnh sát hay sao? Trong mắt không chứa nổi một hạt cát?”
Khi đó anh ta muốn ngồi sang ôm vai cô: “Minh Hứa, có gì từ từ nói……”
Cô đã tìm hiểu rõ ngọn ngành trước khi anh ta đến đây, cũng đã suy nghĩ rất kỹ bèn đẩy anh ta ra, bình thản nói: “Ra ngoài. Chúng ta không còn khả năng tiếp tục nữa, cứ coi đoạn quá khứ này là một sự hiểu lầm đi, luật sư La, ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu’*. Còn nữa, tương lai nếu có xảy ra chuyện thì cũng đừng để rơi vào tay tôi. Tôi trước nay không biết niệm tình xưa nghĩa cũ.”
*’đạo bất đồng bất tương vi mưu’: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
Đêm ngày hôm đó, La Vũ gửi tin nhắn cho cô: “Thực ra em không hề yêu tôi đúng chứ?”
Vưu Minh Hứa mặc kệ anh ta, cho thẳng vào danh sách đen.
Bất kể mục đích ban đầu La Vũ tiếp cận cô là gì, là nhất kiến chung tình thật hay chỉ là ôm ý niệm tìm ô dù, Vưu Minh Hứa cũng dứt khoát chặt đứt mối duyên này.
Ai ngờ lúc bấy giờ tên này mới lộ ra bản chất và thủ đoạn, bắt đầu dở trò dây dưa vô lại mãi không thôi cơ chứ?
Anh ta suốt ngày lượn lờ quanh Vưu Minh Hứa, cũng bộc lộ bản tính cuồng vọng, muốn biến cô thành người phụ nữ của anh ta. Thường ngày hay tặng quà cáp vô cùng đắt đỏ. Ban đầu, Vưu Minh Hứa còn gửi trả lại, kết quả anh ta càng ra sức tặng. Sau mấy lần như thế, Vưu Minh Hứa bùng nổ, cô dứt khoát ném thẳng đống quà đó vào trong thùng rác.
Anh ta bây giờ không che giấu bản thân nữa. Thỉnh thoảng sẽ đi cùng đương sự tới Cục cảnh sát, tất nhiên đương sự cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì cho cam. Những lúc Vưu Minh Hứa đi qua hoặc có mặt tại đó, anh ta sẽ dùng dáng vẻ như cười như không nhìn cô đăm đắm như đang nói: Nhìn đi, tôi chính là người như vậy. Tôi con mẹ nó chính là muốn đoạt được cô cảnh sát hình sự là em đấy.
Không phải Vưu Minh Hứa chưa từng nghĩ tới chuyện tẩn cho anh ta một trận, hoặc giả bắt anh ta vào tù dạy dỗ một phen. Nhưng nghĩ lại, cô không hành động bồng bột nữa. Bởi anh ta là một luật sư, còn là một tên luật sư xấu xa giảo hoạt. Anh ta tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ lý do để giải thích nguyên nhân xuất hiện bên cạnh cô, ví như chuyện công việc chẳng hạn. Đánh một trận có khi sẽ càng trúng kế của anh ta, nếu bị loan tin, cô đừng mong có thể tiếp tục làm trong ngành cảnh sát.
Cho nên, một người hung hãn, trong Cục cảnh sát và trước mặt tội phạm chưa hề biết sợ như cô, mà cũng chỉ đành nhẫn nhục chuyện này. Cô vẫn chưa nghĩ ra cách thoát thân khỏi La Vũ. Khoảng thời gian trước cô xin nghỉ phép một phần cũng vì để tránh mặt anh ta.
Kết quả vừa quay về, con sói này đã thủ sẵn trước cổng rồi.
Vưu Minh Hứa nhanh chóng lách người, anh ta không ngăn được, đôi mắt vụt lên tia thích thú, bám theo cô.
Vưu Minh Hứa không buồn ngoảnh đầu đi thẳng đến dưới tòa nhà, quét thẻ mở cổng, nói: “La Vũ, anh còn bước lên sẽ là xâm nhập nhà dân trái phép, muốn thử không?”
La Vũ ngừng lại, ngữ điệu của cô gái này bình thản trầm thấp, song anh ta biết, cô không phải đang nói đùa. Chỉ cần tiến thêm một bước, cô sẽ thực sự ra tay.
La Vũ cười nói: “Tôi không phải đến chọc em tức giận. Lên đi, tôi nhìn em bình an về đến nhà là được.”
Vưu Minh Hứa đóng ‘rầm’ cổng lại, nghênh ngang rời đi. Ai ngờ chưa đi được mấy bước đã nghe thấy anh ta hét lên: “Vưu Minh Hứa, tôi nhất định sẽ cưới em làm vợ, điều này sẽ không thay đổi.”
——
Lời tác giả Đinh Mặc:
“Chào mọi người, tôi là nam thứ La Vũ.
Cố Thiên Thành là một kẻ biến thái, tôi khác hoàn toàn hắn ta, tôi chỉ là một gã luật sư cặn bã của xã hội, nhất kiến chung tình với cô gái này mà thôi.
Còn nữa, nữ chủ, giải thích chút đi, sao em toàn thu hút những kẻ đốn mạt, bụng dạ đen tối thế?”
/232
|