Cơ thể cô cứng đờ. Ai ngờ Ân Phùng lại hiểu lời gã đó. Anh tuy vẫn ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa song sắc mặt đã trở nên kiên cường: “Tôi biết các người là ai rồi! Các người là tay sai của La Vũ. A Hứa… A Hứa không phải của anh ta! Cô ấy không phải của anh ta!”
Vưu Minh Hứa cắn răng gằn giọng: “Ân Phùng anh ngậm miệng vào!” Đồ ngốc này không biết câu ‘quân tử không chấp nhất cái thiệt trước mắt’ hay sao?
Quả nhiên, mấy gã đó bắt đầu cười cợt, một gã nói: “Nợ tiền trả tiền, giết người đền mạng, trộm người thì thả chìm ao là việc đương nhiên. Mau lên, còn đợi chờ gì nữa?”
Hai gã kẹp chặt Ân Phùng, một gã ấn gáy anh. Hai gã đó tay đấm chân đá, khuôn mặt Ân Phùng căng cứng, ra sức giãy giụa. Nghe tiếng rên rỉ của Ân Phùng, Vưu Minh Hứa như muốn nổ tung, nhưng cậy gậy sắt và con dao găm vẫn đang dính trên cổ cô và Lưu Nhã Dục.
“Dừng tay! Các người giỏi thì nhắm vào tôi đây này!” Vưu Minh Hứa thét.
Bọn chúng làm như không nghe thấy, tiếp tục ấn đầu Ân Phùng xuống nước. Vưu Minh Hứa nhìn rõ mồn một khuôn mặt trắng bệch, nhắm mắt mím chặt môi của anh. Sau một lúc, đầu anh lắc lư, mặt hồ nổi lên bong bóng chứng tỏ anh đang nín thở. Nhưng hai gã xăm chổ đầy mình ấy ấn mãi không chịu buông.
Vưu Minh Hứa bỗng không thể nói lên lời. Người bị ấn xuống nước chỉ còn hiện lên mơ hồ. Cho đến khi anh dần ngừng giãy giụa, hai kẻ đó mới lôi đầu người đàn ông lên khỏi mặt nước. Khuôn mặt anh tuấn của Ân Phùng lúc này trắng bệch vặn vẹo, ánh mắt đờ đẫn, thở hồng hộc, đôi môi đóng mở liên tục như con cá chết bỗng gặp luồng dưỡng khí dồi dào.
Đúng vào lúc này anh nhìn thấy Vưu Minh Hứa, khuôn mặt như sắp sụp đổ bỗng hồi phục một tia sáng suốt. Đây là giờ phút nhếch nhác thảm hại nhất kể từ khi hai người gặp gỡ nhau đến nay, anh nhìn cô, đôi mắt trong veo dần long lanh ánh nước.
Trái tim Vưu Minh Hứa như thắt lại, tuy thầm lặng nhưng đau nhói. Có một giọng nói vang lên trong đầu cô: Đừng khóc, Ân Phùng, đừng khóc. Cũng đừng sợ, tôi đang ở đây.
Song anh đang dần khép đôi mắt lại.
Bọn chúng tiếp tục nhấn anh vào trong nước. Lại một lần hô hấp dồn dập, lại một lần giãy giụa trong bất lực, lại một lần đối diện với cái chết. Sau đó, chúng khai ân nhấc lên để anh hít thở.
Rồi lại tiếp tục nhấn xuống.
Ân Phùng không còn nhìn cô nữa. Anh ra sức hô hấp, khuôn mặt nhăn nhó biến dạng, hơi thở dần yếu ớt, cũng không còn phản kháng nữa, chỉ để chúng mặc sức giày vò.
Hai tay Vưu Minh Hứa nắm thành quyền, ghì chặt trên nền đất. Cô thấy hốc mắt đau đến kỳ lạ, khuôn mặt cũng lành lạnh, vươn tay sờ mới biết đó là nước mắt. Cô cắn chặt răng nhưng chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô dần không còn nghe được âm thanh của Ân Phùng nữa. Con người trong giờ khắc then chốt, cõi lòng thường tĩnh lặng tột cùng. Cô lắng tai nghe tiếng động phát ra từ đỉnh núi.
Mấy gã đó cũng phát giác bèn ngừng tay, cảnh giác quan sát bốn bề. Thực chất, Vưu Minh Hứa biết rõ ít nhất phải hơn 10 phút nữa viện binh mới đuổi đến, song cô chờ đợi chính là giờ khắc này đây. Mấy phút này đã giúp cô hồi phục không ít thể lực, hai tay đập xuống nền đất, cô bật dậy, nhấc chân đá bay con dao găm kề trên cổ Lưu Nhã Dục. Gã ta hoàn toàn không kịp phản ứng, con dao đã cắm phập xuống đất. Vưu Minh Hứa rút con dao đó, lăn về phía đám người giữ Ân Phùng. Dao găm không chút lưu tình cắt sâu vào bắp chân hai kẻ đó, bọn chúng thét lên đau đớn.
Chính vào lúc này, cậy gậy sắt nện xuống lưng Vưu Minh Hứa.
Gã ra tay theo phản xạ tự nhiên, đến khi cây gậy đập xuống mớ nhớ ra lời dặn dò của lão đại: Tuyệt đối không được làm hại cô gái đó. Dù đã gấp rút khống chế lực tay, song cây gậy sắt vẫn vững vàng nện trúng Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa co rụt người lại, rên rỉ vì đau, động tác cũng thay đổi, cơ thể cô đụng trúng Ân Phùng. Hai kẻ đó đã vứt Ân Phùng lại để đối phó với cô, anh nằm trên đất, tuy phát ra tiếng ho yếu ớt nhưng cơ thể thì bất động.
Người trên đỉnh núi phát hiện điều bất thường liền rọi đèn xuống. Mấy gã đó thấy tình thế bất lợi bèn rút lui. Vưu Minh Hứa cũng không đuổi nổi nữa, cô ngồi dậy, lưng đau âm ỉ đành ngừng cử động, đợi cho cơn đau giảm bớt một chút mới tiếp tục vươn tay kéo Ân Phùng lên khỏi mặt đất. Mặt anh trắng bệch như tờ giấy, bờ môi run rẩy, cặp mắt đờ đẫn nhìn cô. Vưu Minh Hứa nén khóc, ôm ghì anh trong lòng.
Vưu Minh Hứa cắn răng gằn giọng: “Ân Phùng anh ngậm miệng vào!” Đồ ngốc này không biết câu ‘quân tử không chấp nhất cái thiệt trước mắt’ hay sao?
Quả nhiên, mấy gã đó bắt đầu cười cợt, một gã nói: “Nợ tiền trả tiền, giết người đền mạng, trộm người thì thả chìm ao là việc đương nhiên. Mau lên, còn đợi chờ gì nữa?”
Hai gã kẹp chặt Ân Phùng, một gã ấn gáy anh. Hai gã đó tay đấm chân đá, khuôn mặt Ân Phùng căng cứng, ra sức giãy giụa. Nghe tiếng rên rỉ của Ân Phùng, Vưu Minh Hứa như muốn nổ tung, nhưng cậy gậy sắt và con dao găm vẫn đang dính trên cổ cô và Lưu Nhã Dục.
“Dừng tay! Các người giỏi thì nhắm vào tôi đây này!” Vưu Minh Hứa thét.
Bọn chúng làm như không nghe thấy, tiếp tục ấn đầu Ân Phùng xuống nước. Vưu Minh Hứa nhìn rõ mồn một khuôn mặt trắng bệch, nhắm mắt mím chặt môi của anh. Sau một lúc, đầu anh lắc lư, mặt hồ nổi lên bong bóng chứng tỏ anh đang nín thở. Nhưng hai gã xăm chổ đầy mình ấy ấn mãi không chịu buông.
Vưu Minh Hứa bỗng không thể nói lên lời. Người bị ấn xuống nước chỉ còn hiện lên mơ hồ. Cho đến khi anh dần ngừng giãy giụa, hai kẻ đó mới lôi đầu người đàn ông lên khỏi mặt nước. Khuôn mặt anh tuấn của Ân Phùng lúc này trắng bệch vặn vẹo, ánh mắt đờ đẫn, thở hồng hộc, đôi môi đóng mở liên tục như con cá chết bỗng gặp luồng dưỡng khí dồi dào.
Đúng vào lúc này anh nhìn thấy Vưu Minh Hứa, khuôn mặt như sắp sụp đổ bỗng hồi phục một tia sáng suốt. Đây là giờ phút nhếch nhác thảm hại nhất kể từ khi hai người gặp gỡ nhau đến nay, anh nhìn cô, đôi mắt trong veo dần long lanh ánh nước.
Trái tim Vưu Minh Hứa như thắt lại, tuy thầm lặng nhưng đau nhói. Có một giọng nói vang lên trong đầu cô: Đừng khóc, Ân Phùng, đừng khóc. Cũng đừng sợ, tôi đang ở đây.
Song anh đang dần khép đôi mắt lại.
Bọn chúng tiếp tục nhấn anh vào trong nước. Lại một lần hô hấp dồn dập, lại một lần giãy giụa trong bất lực, lại một lần đối diện với cái chết. Sau đó, chúng khai ân nhấc lên để anh hít thở.
Rồi lại tiếp tục nhấn xuống.
Ân Phùng không còn nhìn cô nữa. Anh ra sức hô hấp, khuôn mặt nhăn nhó biến dạng, hơi thở dần yếu ớt, cũng không còn phản kháng nữa, chỉ để chúng mặc sức giày vò.
Hai tay Vưu Minh Hứa nắm thành quyền, ghì chặt trên nền đất. Cô thấy hốc mắt đau đến kỳ lạ, khuôn mặt cũng lành lạnh, vươn tay sờ mới biết đó là nước mắt. Cô cắn chặt răng nhưng chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô dần không còn nghe được âm thanh của Ân Phùng nữa. Con người trong giờ khắc then chốt, cõi lòng thường tĩnh lặng tột cùng. Cô lắng tai nghe tiếng động phát ra từ đỉnh núi.
Mấy gã đó cũng phát giác bèn ngừng tay, cảnh giác quan sát bốn bề. Thực chất, Vưu Minh Hứa biết rõ ít nhất phải hơn 10 phút nữa viện binh mới đuổi đến, song cô chờ đợi chính là giờ khắc này đây. Mấy phút này đã giúp cô hồi phục không ít thể lực, hai tay đập xuống nền đất, cô bật dậy, nhấc chân đá bay con dao găm kề trên cổ Lưu Nhã Dục. Gã ta hoàn toàn không kịp phản ứng, con dao đã cắm phập xuống đất. Vưu Minh Hứa rút con dao đó, lăn về phía đám người giữ Ân Phùng. Dao găm không chút lưu tình cắt sâu vào bắp chân hai kẻ đó, bọn chúng thét lên đau đớn.
Chính vào lúc này, cậy gậy sắt nện xuống lưng Vưu Minh Hứa.
Gã ra tay theo phản xạ tự nhiên, đến khi cây gậy đập xuống mớ nhớ ra lời dặn dò của lão đại: Tuyệt đối không được làm hại cô gái đó. Dù đã gấp rút khống chế lực tay, song cây gậy sắt vẫn vững vàng nện trúng Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa co rụt người lại, rên rỉ vì đau, động tác cũng thay đổi, cơ thể cô đụng trúng Ân Phùng. Hai kẻ đó đã vứt Ân Phùng lại để đối phó với cô, anh nằm trên đất, tuy phát ra tiếng ho yếu ớt nhưng cơ thể thì bất động.
Người trên đỉnh núi phát hiện điều bất thường liền rọi đèn xuống. Mấy gã đó thấy tình thế bất lợi bèn rút lui. Vưu Minh Hứa cũng không đuổi nổi nữa, cô ngồi dậy, lưng đau âm ỉ đành ngừng cử động, đợi cho cơn đau giảm bớt một chút mới tiếp tục vươn tay kéo Ân Phùng lên khỏi mặt đất. Mặt anh trắng bệch như tờ giấy, bờ môi run rẩy, cặp mắt đờ đẫn nhìn cô. Vưu Minh Hứa nén khóc, ôm ghì anh trong lòng.
/232
|