Chương 9: Đi ra! Đừng đụng vào tôi! (2/2)
"Vâng." Thì Tuấn lạnh nhạt đáp lại, trước tiên giải quyết hai tên vệ sĩ, sau đó không nói hai lời nhấc cổ áo ông mập lên liền kéo vào trong câu lạc bộ.
Ông mập căn bản cũng không có cơ hội xin tha!
"Hạ Vãn?" Hoắc Thanh Tùy cúi đầu nhìn về phía người trong lồng ngực.
Liền thấy Hạ Vãn nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, không ngừng lung tung giãy dụa: "Đi ra! Đừng đụng vào tôi!"
Dáng dấp cô sợ chấn kinh làm Hoắc Thanh Tùy không khống chế được đau lòng.
Không lãng phí thời gian nữa, anh ôm Hạ Vãn lên xe, cúi người thay cô cài dây nịt an toàn, thoáng nhìn áo sơmi bị xé rách của cô, mặt âm trầm cởi áo khoác âu phục của mình che ở trên người cô.
Bentley màu đen rất nhanh chạy như bay ở lối đi bộ.
Khách sạn.
Hoắc Thanh Tùy cẩn thận từng li từng tí một đặt Hạ Vãn lên giường, lập tức mở hòm thuốc đã chuẩn bị kỹ càng ra, liền muốn chuẩn bị xử lý vết thương cho cô.
"Đi... Đi ra!" Nhận ra được có người tới gần, Hạ Vãn liều chết cắn môi vung vẩy cánh tay muốn đuổi người đi.
Hoắc Thanh Tùy hơi nhíu mày, tròng mắt tràn ra một tia đau lòng, nỗ lực bắt được tay cô: "Hạ Vãn..."
Hạ Vãn phản kháng càng thêm trở nên kịch liệt, cả người càng là sợ hãi nhích về hướng bên cạnh: "Không muốn... Không muốn... Cút ngay!"
Trước ngực chập trùng kịch liệt, lông mày của cô nhíu chặt thành một khối, bờ môi đã bị cắn không còn màu máu.
Nhìn ra cô chống cự, Hoắc Thanh Tùy suy nghĩ hai giây, bất đắc dĩ kêu người nữ phục vụ tới.
"Hoắc thiếu." Người nữ phục vụ cung kính chào hỏi, sau đó tiếp nhận bông gòn trong tay Hoắc Thanh Tùy.
"A! Đừng đụng vào tôi!"
Hạ Vãn giãy dụa càng lợi hại, căn bản là không có cách nào tới gần cô, càng khỏi nói là cẩn thận xử lý vết thương cho cô.
Bây giờ cô chống cự hết thảy những người tiếp cận cô.
"Hoắc thiếu? Chuyện này..." Người nữ phục vụ thử mấy lần cũng không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Hoắc Thanh Tùy.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng ấn ấn mi tâm, Hoắc Thanh Tùy liếc mắt nhìn thuốc an thần trong hòm thuốc, lại nhìn xuống Hạ Vãn còn đang lộn xộn, tiếng nói vừa trầm thấp vừa bất đắc dĩ: "Đè cô ấy lại."
"Vâng." Người nữ phục vụ gật đầu nghe theo.
Chỉ là làm Hoắc Thanh Tùy không nghĩ tới chính là, người đang ngủ mê man lại có sức lực lớn như vậy, mặc dù đè lại, vẫn là đang không ngừng vặn vẹo, căn bản là không có cách nào làm cho cô thật sự yên tĩnh lại.
Dưới tình huống này, tiêm thuốc là không thiết thực.
Ánh mắt tối sầm, anh chỉ có thể lựa chọn cho cô yên ổn uống thuốc.
Mạnh mẽ nắm dưới cằm của cô, Hoắc Thanh Tùy không để ý sự phản kháng của cô đẩy thuốc vào trong miệng cô, buộc cô nuốt vào.
"Đi ra ngoài đi." Anh lạnh giọng dặn dò.
Người nữ phục vụ nghe vậy lập tức rời khỏi.
Không lâu sau, dược hiệu bắt đầu có tác dụng, Hạ Vãn mơ mơ màng màng, dần dần không lộn xộn nữa.
Hoắc Thanh Tùy cúi người tới gần, động tác mềm nhẹ trước tiên giúp cô khử trùng miệng vết thương.
"Hí! Đau!" Hạ Vãn đau tới mức kêu ra tiếng, lúc này lông mày liền nhíu thành một khối, cô cắn môi, cực kỳ giống một đứa nhỏ oan ức.
"Tôi nhẹ chút." Hoắc Thanh Tùy rất sợ làm đau cô, chỉ có thể làm từ từ.
Hơi thở mát lạnh lại mãnh liệt chăm chú quanh quẩn ở chóp mũi, Hạ Vãn rất muốn mở mắt ra, nhưng mà mí mắt quá nặng, mất công sức đưa tay, tay nhỏ mềm mại không xương của cô tìm thấy bắp đùi của Hoắc Thanh Tùy, lập tức vô thức sờ loạn một trận.
Hoắc Thanh Tùy chỉ cảm thấy bắp thịt toàn thân vào đúng lúc này căng thẳng.
"Đau..." Hạ Vãn gợi tình mà không tự biết, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mân mê, lông mày nhíu lại oan ức lên án.
Hoắc Thanh Tùy nhìn dáng dấp của Tiểu Khả Liên, không hề có một tiếng động thở dài, động tác lần thứ hai nhẹ nhàng.
/2500
|