Chương 13: Đến cục dân chính
Hoắc Thanh Tùy nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, lành lạnh nói: "Không xóa bỏ được, dù sao, em đã ngủ với tôi rồi, phải chịu trách nhiệm với tôi."
Hạ Vãn: "..."
"Ting!"
Thang máy dừng lại.
Hạ Vãn oán hận đi ra ngoài, không ngờ dưới chân trượt một cái, cơ thể không khống chế được liền nghiêng về phía trước!
Hoắc Thanh Tùy tay mắt lanh lẹ kéo cô.
Nhưng không nghĩ tới quán tính gây ra, một giây sau, bờ môi hai người chạm nhau!
Hai người dựa rất gần.
Hơi thở ấm áp của Hoắc Thanh Tùy giống như tận dụng mọi thứ thổi trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Vãn, ngay cả mỗi một cái lỗ chân lông đều không có buông tha.
Bá đạo như vậy.
Hạ Vãn chỉ cảm thấy mặt thoắt cái liền trở nên nóng bỏng, trái tim càng là không khống chế được cuồng loạn nhảy lên ở trong lồng ngực, giống như chỉ cần hơi há miệng, liền có thể dựa vào sức mạnh nhảy ra ngoài vậy.
Tay của người đàn ông tay kề sát eo cô, nhiệt độ của lòng bàn tay giống như có xu thế rất nóng.
Hạ Vãn bỗng nhiên hoàn hồn, lúng túng quay đầu qua hướng khác, đưa tay chống ở trước ngực anh liền muốn đẩy anh ra: "Thả ra! Anh... A!"
Nhưng không nghĩ tới người đàn ông trước mặt đột nhiên bàn tay lớn dùng sức ấn,cơ thể của cô vào lồng ngực anh, vững vàng ôm chặt cô.
"Hí!"
Động tác của anh quá mức đột ngột, trước ngực mềm mại không có chút dấu hiệu nào va vào lồng ngực cứng rắn của anh, Hạ Vãn không nhịn được hô khẽ một tiếng.
Cau mày, cô giống như theo phản xạ có điều kiện liền muốn tránh thoát: "Anh đến cùng là muốn làm gì? !"
Hoắc Thanh Tùy liếc cô một chút, thăm thẳm mở miệng nói: "Muốn nói cho em, xóa bỏ là hoàn toàn không thể."
"Anh!"
Không chờ Hạ Vãn nói xong, Hoắc Thanh Tùy khom người ôm lấy cô đi thẳng tới phòng khách.
Nhân viên phục vụ rất nhanh đi vào.
Hạ Vãn tức giận không chịu gọi món ăn.
Hoắc Thanh Tùy yên tĩnh nhìn cô một cái, môi mỏng cong lên ít ỏi đến mức không thể nhìn thấy, tựa như cười mà không phải cười.
Điện thoại di động vào lúc này vang lên, suy nghĩ một chút, anh đứng dậy đi ra ngoài.
"Hừ!" Hạ Vãn giống như tính trẻ con quay về phía bóng lưng anh chính là oán hận trừng mắt.
Nhàm chán, cô lấy điện thoại di động ra theo thói quen đăng nhập Wechat.
Tùy ý lướt vòng bạn bè, lại ở giây tiếp theo nhìn thấy mấy tấm hình thì con ngươi kịch liệt co rút lại!
Nửa giờ trước, Tưởng Mạn Ny tuyên bố một cái trạng thái: "Tuần trăng mật, nguyện -- năm tháng êm đềm, cuộc sống an ổn." Địa điểm, Maldives, mà phía dưới là chín tấm hình, tất cả đều là bức ảnh ân ái với Hạ Chính Đào.
Gắt gao nắm điện thoại di động, khuôn mặt nhỏ của Hạ Vãn bình tĩnh mở ra từng cái từng cái, khuôn mặt tươi cười trong mỗi một tấm hình, đối với cô mà nói đều là trào phúng lớn lao, cuối cùng không nhịn được, cô cười gằn ném điện thoại di động qua một bên.
Nhắm mắt lại, trong đầu chui ra, tất cả đều là dáng dấp ôn nhu của mẹ.
Hạ Vãn rất khó vượt qua.
Đúng lúc gặp nhân viên phục vụ đưa đồ uống vào, nhìn cũng không nhìn, cô giơ tay lên cầm ly nước uống một hơi cạn sạch, chỉ có như vậy, mới có thể áp chế lại cái phần buồn bực kia.
Lúc Hoắc Thanh Tùy tiến vào, nhìn thấy chính là cơ thể Hạ Vãn lệch đi, tình trạng sắp ngã xuống đất.
"Hạ Vãn!" Mi tâm vừa nhíu, anh nhanh chân đi tới tay mắt lanh lẹ ôm lấy cô.
Cụp mắt, đã thấy trên gò má cô nhiễm một tầng đỏ bừng mỏng manh, như là uống rượu say.
Uống say?
Mắt ưng của Hoắc Thanh Tùy quét qua, tầm mắt rơi vào trên ly cạn sạch thấy đáy, ngửi một cái, là mùi rượu, còn là loại rượu trái cây có độ cồn rất lợi hại này.
"Khốn nạn... Gã đàn ông tồi tệ..." Hạ Vãn nằm nhoài trong lồng ngực của anh, không ngừng thấp giọng nỉ non lặp lại hai từ này.
/2500
|