Chương 14: Nằm xuống (2/2)
Như là bị đầu độc, Hạ Vãn nhẹ nhàng cắn môi, ngoan ngoãn nằm ở trên đùi anh, tiếng nói an tĩnh mềm mại: "Được rồi."
Trong tầm mắt, là cái cổ trắng nõn như ngọc của cô, xuống chút nữa, là...
Mỗi một vị trí trên người cô, đều tựa hồ đặc biệt mê người.
Ánh mắt Hoắc Thanh Tùy tối sầm.
Hầu kết không tự nhiên lăn lộn trên dưới, anh dời tầm mắt, sau đó ngón tay thon dài đặt tại huyệt Thái Dương của co, sức mạnh vừa phải xoa cho cô.
"Thoải mái một chút không?" Anh hỏi.
"Ừm..." Hạ Vãn thoải mái nheo mắt lại, xoay người lại vùi đầu vào trong lồng ngực anh, nói hàm hồ không rõ, "Khi còn bé tôi đau đầu, mẹ tôi chính là xoa cho tôi như vậy."
"Mẹ..."
Sau khi Hạ Vãn say rượu, tâm trạng đến đặc biệt nhanh, cũng có lẽ là do nhìn thấy mấy tấm hình trên vòng bạn bè kia kích thích đến cô, một giây sau, nước mắt của cô đã "Tí tách" rớt xuống: "Mẹ, tôi không có mẹ, không có mẹ... Tôi cũng không có nhà..."
Tiếng cô trầm thấp khóc nức nở nghẹn ngào giống như mèo con vậy, Hoắc Thanh Tùy nghe mà đau lòng.
"Hạ Vãn..." Hoắc Thanh Tùy đưa tay liền muốn thay cô lau sạch nước mắt.
Không nghĩ tới cô đột nhiên tức giận ngồi dậy, kéo quần áo của anh liền gọi: "Khốn nạn! Gã đàn ông tồi tệ! Ông xứng đáng với mẹ tôi sao? ! Khốn nạn!"
Nước mắt càng chảy càng hăng.
Hiện giờ cô khóc lên, chính là như một bé gái.
"Khốn nạn!" Hạ Vãn đột nhiên không kịp chuẩn bị cắn vào trên lồng ngực anh.
Tay Hoắc Thanh Tùy hơi dừng lại, giữa hai lông mày mang theo một chút bất đắc dĩ và đau lòng.
Hạ Vãn cắn cắn, lại mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhỏ nhìn người đàn ông, một giây sau cô thở phì phò trừng anh: "Còn có cái người đàn ông già họ Hoắc biến thái kia, hừ hừ, không phải là tôi không cẩn thận đè anh ta thôi sao? Cũng không nên ép tôi kết hôn phụ trách chứ, đáng ghét! Phụ trách cái gì chứ? Lẽ nào anh ta không có được thoải mái sao? Chịu thiệt chính là tôi mà!"
Người đàn ông già biến thái?
Đè anh?
Mấy chữ này vừa phun ra, Thì Tuấn đang lái xe rốt cục nhịn không được, thổi phù một tiếng bật cười.
Hoắc Thanh Tùy nhấc mắt lành lạnh liếc nhìn anh ta.
Thì Tuấn lập tức mắt nhìn phía trước, làm bộ dáng vẻ nghe không hiểu.
Hạ Vãn còn đang mất hứng lầm bầm: "Khốn nạn, hừ hừ..."
"Khốn nạn?" Hoắc Thanh Tùy trầm thấp lặp lại một lần, cúi người, anh nhìn con mắt trong trẻo của cô khẽ mỉm cười, trong giọng trầm thấp mang theo một luồng đầu độc, "Vậy tôi giúp em bắt nạt anh ta, có được hay không?"
Hạ Vãn có chút mê man mà nhìn người đàn ông trước mắt, tất cả hơi thở quanh quẩn đều là khí tức trên người anh, cô có chút ngây ngất, nháy mắt ngu ngơ hỏi: "Bắt nạt anh ta thế nào?"
Hoắc Thanh Tùy híp mắt cười, dán vào bên tai cô thấp giọng mê hoặc: "Kết hôn với tôi, anh ta liền không thể ép em phụ trách nữa."
Hơi thở ấm áp nghịch ngợm tiến vào trong tai Hạ Vãn, tê tê dại dại, cô nhìn anh, gật gật đầu: "Hay lắm..."
Tiếng nói của cô hạ xuống không bao lâu, cục dân chính, liền đến rồi.
"Xuống xe, được chứ?" Hoắc Thanh Tùy nhàn nhạt nhấc mắt nhìn cô, trong giọng trầm thấp mang theo thành thục từ tính.
Hạ Vãn nhìn anh, cái miệng nhỏ như mật hơi cong lên, một giây sau cô mở cánh tay ra, trong tiếng nói mềm mại bất giác liền mang theo hờn dỗi: "Vậy anh ôm tôi."
"Được."
Hoắc Thanh Tùy một đường ôm cô tiến vào cục dân chính.
Hạ Vãn dựa sát vào trong lồng ngực của anh, tất cả hơi thở đều là hơi thở mát lạnh của anh, hỗn hợp mùi bạc hà và thuốc lá nhàn nhạt, cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn mà lại nhàn nhạt của anh, thời khắc này lại không hiểu sao an lòng.
/2500
|