Chương 18: Kiên nhẫn một chút (2/2)
Ngón tay đặt trên ghế nằm vô thức nắm chặt lại, nhịp tim đập của cô càng là không khống chế được không hiểu sao gia tốc.
Cái cảm giác này, cô có chút mê man, thậm chí là không biết làm sao.
Nhưng, dường như lại không xa lạ gì.
"Được rồi." Ném băng gạc đã thay xong xuống, thu thập hòm thuốc, Hoắc Thanh Tùy đứng lên, sau đó lại cúi người mở hai tay ra.
"Anh... Anh làm gì? !" Hạ Vãn bất thình lình hoàn hồn, theo bản năng chống cự.
Ánh mắt Hoắc Thanh Tùy tối sầm, không cho cô cơ hội phản kháng, khom người ôm lấy cô: "Xuống ăn cơm tối. Buổi trưa em đã không ăn, lại ngủ một buổi trưa, không đói bụng sao?"
Giống như là muốn chứng minh lời anh nói, cái bụng Hạ Vãn đúng lúc phát ra tiếng "Ùng ục ùng ục" kháng nghị.
Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, cô nuốt nước miếng xuống, tùy ý anh ôm xuống.
"Anh có việc phải đi ra ngoài, em có chuyện gì cũng có thể tìm dì Chu. Mặt khác, ngày mai anh cùng em về nhà, chuyển hết đồ đạc cá nhân của em tới đây." Hoắc Thanh Tùy động tác mềm nhẹ đặt cô ở trên ghế, bàn giao xong những chuyện này liền đi trước.
Hạ Vãn nhìn bóng lưng kiên cường của anh rời khỏi, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.
Nửa giờ sau, phòng khách ở tầng cao nhất của Đế Cảnh.
Lệ Hữu Lâm lười biếng nằm trên ghế sa lông, ngón tay thon dài trắng nõn mang theo một điếu thuốc, dưới vòng khói màu lam nhạt, nét cười của anh ta là nhất quán cà lơ phất phơ: "Cậu thật sự kết hôn? Anh nói này lão tứ, người phụ nữ mà, vui đùa một chút là được, là chuyện anh tình em nguyện, cậu lại còn kết hôn với cô ta làm gì?"
"Không phải cô ta." Hoắc Thanh Tùy lành lạnh mở miệng nói.
"Anh tư, vậy là ai?" Khuôn mặt Ôn Mặc Thần kinh ngạc tiến tới, nhưng lúc nhìn thấy cái dáng vẻ muốn cười mà không cười kia của Hoắc Thanh Tùy, cơ thể liền đột nhiên co rụt lại phía sau như viên đạn, "Anh tư, cái kia là chuyện gì, chuyện bỏ thuốc này là ý của anh ba, không có liên quan gì tới em nha!"
Lệ Hữu Lâm nhíu mày, cười không đúng đắn: "Hạng người gì? Có thể làm cho nam thần cấm dục thành phố Thanh phá giới? Gọi tới xem một chút?"
Hoắc Thanh Tùy ngay cả cái ánh mắt dư thừa cũng không cho anh ta.
Sau mười phút.
"Anh ba, thật sự phải làm như vậy?" Ôn Mặc Thần liếc mắt nhìn ngoài cửa, "Nếu như anh tư biết chúng ta nhân lúc anh ấy đi vào phòng rửa tay..."
Lệ Hữu Lâm nhếch nhếch môi: "Sợ cái gì? Gọi ra gặp gỡ, vừa vặn cho cô ta một tấm séc, nếu như..."
Nghĩ tới một chuyện, tròng mắt anh ta rõ ràng lóe qua một tia tàn nhẫn, không lãng phí thời gian nữa, anh ta nhanh chóng tìm số điện thoại của Hạ Vãn gọi đi.
Biệt thự đường Ngô Đồng.
Lúc Hạ Vãn nhận được điện thoại, đang đặt cằm ở trên đầu gối, quay về trên màn ảnh nhìn tư liệu ít đến mức đáng thương của Hoắc Thanh Tùy đờ ra, mà trong đầu óc cô, tất cả đều là hình ảnh trong lúc bị thương được anh dịu dàng chăm sóc.
Những đoạn ngắn kia, cô nghĩ tới.
Cô vốn không muốn qua đó.
Uống say?
Không phải có trợ lý sao, không được nữa, gọi người lái xe khi say rượu là được, cần gì phải gọi mình qua đó?
Nhưng mà vừa nghĩ tới anh dốc lòng chăm sóc...
"Tính toán một chút, đi thì đi." Môi anh đào quyệt quyệt, nhỏ giọng lầm bầm một câu, cầm điện thoại di động và bóp tiền, thay giày, cô đi ra ngoài kêu một chiếc xe taxi chạy tới Đế Cảnh.
/2500
|