Chương 20: Ném đi!
"Có sao không?" Hoắc Thanh Tùy không thèm nhìn Tiêu Nhiên một chút, hung hăng nắm chặt tay Hạ Vãn, trong giọng nói của anh mang theo dịu dàng khó có thể phát hiện.
Hơi thở quen thuộc quanh quẩn ở bên cạnh, Hạ Vãn ngẩng đầu, bỗng nhiên va vào trong con ngươi đen nhánh như mực của anh, ở trong đó, sâu thẳm thâm trầm, lại không che giấu nổi cái tia lo lắng và tức giận lóe lên một cái rồi biến mất kia.
Không lý do, trái tim căng thẳng vào lúc này thanh tĩnh lại, cơ thể vì tức giận mà run rẩy cũng dần dần khôi phục.
"Không có chuyện gì." Cô mím mím môi, khẽ lắc đầu.
"Tiêu Nhiên!" Đúng lúc này, Hứa Giai Nịnh khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chạy tới, đau lòng đỡ lấy anh ta, trong nháy mắt liền đỏ cả vành mắt, ngay cả giọng đều biến thành nghẹn ngào, "Anh thế nào? Không có sao chứ?"
"Vãn Vãn!" Một giây sau, cô cắn môi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Hạ Vãn, cô muốn hỏi một chút đến cùng tại sao lại đối với Tiêu Nhiên như thế, chỉ là, khi cô ta chạm phải con mắt như ngâm băng trùy không có bất kỳ tâm tình gì của người đàn ông bên cạnh Hạ Vãn, thì cô đột nhiên liền nói không ra lời.
Cô chỉ cảm thấy cả người đều đang đổ mồ hôi lạnh.
"Vãn Vãn..." Theo bản năng, bờ môi hồng nhạt run cầm cập của cô giống như cầu cứu nhìn về phía Hạ Vãn.
Viền mắt đỏ chót, phối hợp biểu hiện nhu nhược, điềm đạm đáng yêu khó tả.
"Đừng gọi tôi!" Hạ Vãn không chút khách khí cắt ngang lời cô ta, mặt cười như phủ tầng băng lạnh trên mặt hồ, "Dẫn theo Tiêu Nhiên của cô, cút!"
"Vãn Vãn..." Trên gương mặt trái xoan tinh xảo của Hứa Giai Nịnh chợt lóe lên một tia lúng túng, cô ta nhìn cặp mắt sâu thẳm không gợn sóng cùng với ý lạnh bắn ra bốn phía kia của Hạ Vãn, cả người đều đang run lên, cô ta không ngừng mà lắc đầu, "Vãn Vãn chị nghe em nói..."
"Cút!" Môi anh đào khẽ nhếch, Hạ Vãn mặt không cảm xúc phun ra một chữ.
Trong nháy mắt nước mắt Hứa Giai Nịnh rơi như mưa, cơ thể nhu nhược giống như không chịu được quá nhiều áp lực, một bộ dáng dấp bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống: "Vãn Vãn..."
Từ trong đau đớn lấy lại tinh thần, Tiêu Nhiên liếc mắt liền thấy tay Hạ Vãn bị người nắm lấy, anh ta chỉ cảm thấy có nguồn lửa giận đấu đá lung tung ở trong lồng ngực, nắm ttay thành đấm, anh ta theo bản năng liền muốn rống về hướng người đàn ông.
Nhưng mà, ở một khắc đối đầu con mắt ác liệt của người đàn ông đó, cơ thể của anh ta phút chốc cứng đờ, cả người phát lạnh!
Lại như bỗng nhiên bị ném vào hầm băng vậy!
Hoắc Thanh Tùy tất nhiên là nhìn thấy động tác của anh ta, lập tức vẻ mặt lạnh nhạt liếc anh ta một cái, lập tức trong tiếng nói lạnh lùng ngầm có ý tàn nhẫn thăm thẳm vang lên, mang theo hơi lạnh thấu xương: "Ném đi."
Mắt ưng híp lại, hơi thở nguy hiểm từ trên người anh tản mát ra.
"Vâng, Hoắc thiếu!" Chẳng biết lúc nào bảo an của câu lạc bộ chạy tới liền đáp, lập tức mặt mày vô tình đi về hướng Tiêu Nhiên và Hứa Giai Nịnh.
Sắc mặt Tiêu Nhiên bỗng trắng bệch!
Hoắc thiếu?
Thành phố Thanh có thể được kêu là Hoắc thiếu, chỉ có một người.
Lẽ nào, anh chính là... Hoắc Thanh Tùy?
Anh và Hạ Vãn lại là quan hệ gì? !
Tiêu Nhiên hô hấp dồn dập, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Mà chờ lúc anh ta phục hồi lại tinh thần lần thứ hai, anh ta đã bị bảo an không chút khách khí vứt tại cửa Đế Cảnh.
Chật vật đến cực điểm!
"Tiêu Nhiên!" Trong đôi mắt Hứa Giai Nịnh phủ một tầng hơi nước, cô ta mất công sức nâng anh ta dậy, cắn môi, nước mắt như mưa, khắp khuôn mặt đều là đau lòng, "Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Vãn Vãn chị ấy... Có phải là bởi vì... Em hay không?"
/2500
|