Chương 4: Tự mình cho cô tiêm (2/2)
Anh không biết đến cùng dược hiệu ra sao, nhưng mặc kệ như thế nào, con bé này, quyết không thể giữ ở trong phòng.
Phun ra hai chữ này, anh không nhìn Hạ Vãn thêm chút nào, trực tiếp đi vào phòng tắm.
"Ào ào ào..."
Rất nhanh, tiếng nước chảy vang lên.
Tắm rửa?
Anh ta muốn làm gì?
Trong lòng Hạ Vãn mạnh mẽ nhảy một cái.
Bỗng dưng, cô nhớ tới vừa nãy người đàn ông kia có chút nguy hiểm, nhất thời lòng sinh cảnh giác, không để ý tới cơ thể vô lực và đầu gối bị thương, chống người lên liền chạy đến chỗ rương hành lý kia.
Cô nhất định phải thừa dịp người đàn ông kia vào phòng tắm, mặc quần áo vào lập tức rời đi!
Chỉ là chân mới vừa chạm vào đất, mất thăng bằng, cô suýt chút nữa ngã chổng vó, liều mạng cắn môi, cô nỗ lực chống đỡ.
Tùy tiện cầm lấy một cái váy mặc vào, cô nhấc rương hành lý lên liền chạy.
Nhưng không nghĩ tới một cảm giác cơ thể không khỏe đột nhiên như sóng biển cuộn trào mà đến nhấn chìm cô.
Cơ thể loáng một cái, đến cùng không chống đỡ nổi, Hạ Vãn ngất đi.
Phòng tắm.
Nước lạnh từ đầu đổ xuống, trong nháy mắt toàn thân Hoắc Thanh Tùy ướt đẫm, nhưng cái tia hừng hực vọt lên kia không có giảm bớt chút nào.
Một bên bồn tắm lớn rất nhanh bị nước lạnh đổ đầy, không chút do dự nào, anh cầm theo cái cục nước đá kia trực tiếp đi tới, xoay cổ tay một cái, "Tí tách tí tách" vài tiếng, cục nước đá va chạm, cuối cùng rơi vào trong nước lạnh.
Môi mỏng của Hoắc Thanh Tùy nhếch thành một đường thẳng, nhấc chân tiến vào.
Cảm giác lạnh thấu xương.
"Rào!" một tiếng, nước lạnh tung toé, anh đứng lên, mở hai mắt, đáy mắt khôi phục một chút lành lạnh.
Ngón tay thon dài cầm lấy áo tắm mặc lên người, liếc nhìn thời gian, đã hơn nửa giờ trôi qua.
Thu lại ý lạnh quanh người, anh rời khỏi phòng tắm, đang muốn gọi điện thoại bảo trợ lý lại đây, không nghĩ tới dư quang của khóe mắt thoáng nhìn, lại nhìn thấy con bé kia nằm ở trên mặt đất.
Mi tâm Hoắc Thanh Tùy mạnh mẽ nhíu lại, chân dài bước một bước, lấy tốc độ mà chính mình cũng không phát hiện cực kỳ nhanh chóng đi tới bên cạnh cô.
Nhếch môi mỏng, anh phát hiện trên người cô nóng lợi hại.
"Bị sốt?"
Gương mặt tuấn tú trầm xuống, không do dự, anh khom người ôm cô trở về trên giường, lập tức xoay người đi tới phòng tắm lấy một khăn mặt cái chưa từng dùng qua, thấm ướt, sau đó cẩn thận từng li từng tí một đắp ở trên trán cô.
Đầu ngón tay đột nhiên không kịp chuẩn bị chạm phải da thịt của cô.
Bóng loáng nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng.
Ngón tay Hoắc Thanh Tùy hơi ngừng lại.
Như là không thể khống chế, trong đầu bỗng dưng lóe qua hình ảnh cô ở trong phòng tắm nhanh chóng lên tiếng đuổi mình đi ra ngoài.
Anh đứng bên giường, nghe tiếng thở có chút hổn hển của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng, ánh mắt từ từ thâm thúy.
Thu mắt lại, anh xoay người cầm điện thoại di động lên bảo bác sĩ của khách sạn lại đây.
Bác sĩ rất nhanh cầm hòm thuốc lại đây, cung kính hỏi dò: "Hoắc thiếu, xin hỏi bệnh nhân ở..."
"Phòng ngủ."
Bác sĩ gật đầu, liền muốn đi vào trong.
"Chờ đã." Ánh mắt Hoắc Thanh Tùy thâm trầm nhìn ông ta, suy nghĩ hai giây, trầm thấp vứt tiếp một câu, "Tôi tự mình tới, ông đi ra ngoài."
"Được... Được được." Bác sĩ không có hỏi nhiều, sau khi đưa đồ đạc cho anh xong, không có dừng lại liền đi ra ngoài.
Mặt không cảm xúc lấy kim tiêm thuốc hạ sốt trong hòm ra, Hoắc Thanh Tùy ngồi ở bên giường, động tác nhẹ nhàng chậm chạp xốc chăn mền trên người cô lên, tay trái dừng lại giữa không trung vài giây, cuối cùng tới gần, xốc váy cô lên.
Đùi đẹp thon dài trắng nõn thình lình xuất hiện trong tầm mắt anh.
Hầu kết bất giác trên dưới trượt, Hoắc Thanh Tùy chỉ cảm thấy nơi bụng cái kia vốn là bị đè xuống lửa lại trốn đi.
Hầu kết bất giác lăn lộn trên dưới, Hoắc Thanh Tùy chỉ cảm thấy cái đoàn lửa ở nơi bụng kia vốn đã bị đè xuống lại nổi lên.
Khuôn mặt lành lạnh trầm trầm, không do dự nữa, anh tự mình thay cô tiêm thuốc.
/2500
|