Agnes nhìn vẻ mặt âm trầm của Beard, trong lòng run lên, quanh co nói: “Beard, em…..” Đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt đáng sợ của Beard.
“Cô lập tức cút về Thụy Điển cho tôi, tôi chịu đựng cô thế là đủ rồi.” Chuyện tốt bị cắt ngang, hiện giờ Beard tức nghẹn bụng, không kiềm chế được phẫn nộ phát tiết lên người gây sự, “Đừng có nghĩ tôi dễ tính, ở trước mặt tôi được voi đòi tiên, lần đầu tiên trên đời tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặt dày như cô, đuổi theo đàn ông từ Thụy Điển tới Đài Loan, dai như kẹo cao su vậy, cũng không quan tâm là tôi có vui mừng hay không, có đồng ý để cô bám lấy hay không, cô rốt cuộc có biết xấu hổ không vậy ?”
“Em. . . . . .” Trước kia Beard có thể chán ghét cô đi theo, nhưng chưa bao giờ nặng lời với cô như hôm nay, Agnes nhất thời kinh ngạc đến ngây người, nước mắt không nén được ngưng tụ lại trong hốc mắt.
“Cút! Tôi không muốn gặp lại cô, vừa thấy mặt cô đã khiến tôi chán ghét, lập tức cút ngay cho tôi, cút càng xa càng tốt.”
Nước mắt Agnes đã rơi xuống, trong mắt chứa đầy khiếp sợ và tổn thương, cô lấy tay che mặt, khóc rống lên rồi xoay người chạy đi.
Trên mặt Johnson Terry cũng lộ vẻ khiếp sợ và có chút không hiểu, “Điện hạ, tuy là công chúa Agnes cũng chỉ là nhất thời tùy hứng bám lấy cậu một chút, nhưng cậu cũng không cần phải tức giận đến mức này chứ ?”
“Anh cảm thấy tôi làm như vậy….” Beard nhìn về Johnson, “Có chút quá mức?”
“Không phải có chút, là cực kỳ.” Johnson thở dài, “Trước kia cậu đối với tất cả phụ nữ đều dịu dàng, cũng không lớn tiếng với phụ nữ… Nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cậu tức giận với một cô gái, thậm chí còn khiến cô ấy khóc.”
Vị Vương tử Điện hạ này lần đầu tiên nổi giận với một cô gái, lần đầu tiên hung dữ với một cô gái, lần đầu tiên mắng một cô gái không thương tiếc.
Từ trước đến giờ anh đều săn sóc cô, thân thiết cô, lại không nghĩ anh sẽ có hành vi khác thường như vậy, quả thực làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đặc biệt là người bên cạnh anh.
Vậy mà, Beard lại không nghĩ rằng ngay cả Johnson, người luôn hiểu rõ anh nhất cũng nói với anh điều này.
Quá mức sao? Có lẽ vậy, nhưng. . . . . .”Là bởi vì tôi không thể nhịn được nữa!”
Sự nhẫn nại của mỗi người đều có giới hạn, nếu là lúc trước khi biết Thi Thi, có người bám dính lấy anh, anh cũng sẽ không sao, cùng lắm là miễn cưỡng tiếp tục nhịn, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, nhưng lúc này không giống lúc trước, kể từ sau khi anh biết Thi Thi, anh phát hiện ra rằng đối những người phụ nữ cố tình bám dính lấy anh, anh đều không thể kiên nhẫn được nữa.
Anh chỉ muốn lúc anh và Thi Thi ở cùng nhau, không muốn phí chút sức lực để đối phó với mấy người phụ nữ, nhất là người nào phá hư chuyện tốt của anh và Thi Thi, anh càng không thể tha thứ.
Lúc trước vì anh nhịn quá lâu nên mới khiến công chúa theo đuôi từ Thụy Điển tới Đài Loan, hôm nay coi như giải quyết xong, mắng cô chạy biến mất, tránh đến lúc anh và Thi Thi hoan ái lại bị cô quấy rầy, coi như đầu xuôi đuôi lọt.
Lúc này, Trình Thi Thi yên lặng từ nhà vệ sinh nam đi ra tới cửa, nhìn Beard đứng ở trước cửa, nhàn nhạt nói với anh một câu : “Tôi về phòng làm việc trước.” Sau đó vòng qua anh, ra khỏi nhà vệ sinh nam.
“Anh đưa em về.” Beard lập tức đi theo cô, Johnson Terry cũng làm hết phận sự đi theo sau lưng hai người.
Hai người đàn ông cao lớn đi phía sau Trình Thi Thi tới tận phòng làm việc của cô, vậy mà từ đầu tới cuối vẫn không ai phát hiện ra hốc mắt cô hơi ửng đỏ, có lưu lại vết tích của nước mắt, cũng sẽ không nghĩ đến việc một người lạnh lùng như cô lại rơi lệ vì anh.
***
Agnes bị Beard mắn, vừa khóc vừa che mặt chạy về phía trước, cũng không quan tâm đến những ánh mắt khác thường nhìn cô, chạy đến một góc tường mời dừng lại, khóc nức nở.
Sao Beard có thể đáng ghét như vậy chứ? Dám mắng cô da mặt dày, cô đường đường là công chúa Thụy Điển, mọi người nâng niu cô trong lòng bàn tay chẳng hết, nào có ai dám mắng cô? cưng chiều cô, thương cô, nịnh cô còn không kịp.
Beard cho dù có tốt bụng thật, nhưng cũng xấu xa cực điểm, anh là cái gì mà mắng cô? Cô chỉ là thích anh mới cố tình từ Thụy Điển tới tìm anh, muốn ở bên cạnh anh, chẳng lẽ cô sai sao? Trong lòng Agnes vừa đắng vừa chát, nước mắt cũng liên tục rơi xuống.
Đột nhiên, một chiếc khăn tay màu trắng xuất hiện trước mắt cô, cô hai mắt đẫm nước ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô.
“Công chúa Điện hạ, sao cô lại khóc? Là ai bắt nạt cô sao? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ tìm anh ta tính sổ cho cô.” Triệu Tích Dương đưa khăn tay của mình cho Agnes, dùng tiếng Anh để nói chuyện với cô.
Agnes nhận lấy khăn tay của anh, xoa xoa nước mắt, dùng tiếng Anh ngẹn ngào nói: “Không sao cả.”
“Là Vương tử Điện hạ sao?” Anh nhìn hai mắt cô khóc đến sưng cả mí, cẩn thận đoán, “Có phải là anh ấy đã chọc cô khóc đúng không?”Agnes cắn cắn môi, không lên tiếng.
Nhưng anh đã nhìn thấu đáp án từ vẻ mặt của cô, “Công chúa Điện hạ cần gì phải khổ sở đau lòng vì một người đàn ông không xứng đáng với mình như thế? Trên đời này đàn ông tốt đâu chỉ có một mình Vương tử điện hạ ?”
“Sao anh biết anh ấy không đáng giá?” Agnes vì lời này của anh mà cau mày.
“Bởi vì người đàn ông đáng giá sẽ không để cho cô khóc thút thít như vậy, công chúa điện hạ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn sợ không gặp được người đàn ông đáng giá với mình hay sao? Vương tử điện hạ không chọn cô là anh ấy không có mắt, cô không nên vì anh ta mà chảy nước mắt.”
“Anh, anh nói thật? Anh cảm thấy tôi vừa xinh đẹp vừa đáng yêu sao?” Mặc dù Agnes là công chúa, từ nhỏ đến lớn đã được người khác khen ngợi, nhưng hiện giờ trong lòng cô đang bị tổn thương, tình cảm bị chà đạp, chính là lúc yếu đuối nhất, đang rất cần người động viên an ủi vết thương lòng.
“Đúng, tôi thấy cô là cô gái đẹp nhất và cũng đáng yêu nhất.” Triệu Tích Dương nói đến câu này thì gương mặt trắng noãn bỗng trở nên đỏ ửng ngượng ngùng, “Hơn nữa ngay cả lúc cô khóc cũng rất xinh đẹp.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Agnes vẫn mang theo nước mắt, không khỏi rung động nở một nụ cười yếu ớt, trước kia cô đã nghe qua vô số lời khen ngợi như thế, mỗi câu nghe còn có vẻ cảm động hơn lời của anh, nhưng vào tình huống hôm nay, chỉ một câu khen ngợi nho nhỏ cũng khiến cô cảm động bội phần “Nhưng anh không cảm thấy da mặt tôi rất dày sao? Vì một người đàn ông mà cố tình đuổi theo từ Thụy Điển đến Đài Loan, còn không biết thẹn mà cứ cuốn lấy anh ấy ?”
“Dĩ nhiên là không, nếu như tôi là Vương tử Điện hạ, cảm động còn không kịp, sao lại cảm thấy da mặt cô dày đây ?”
“Có thật không?”
Triệu Tích Dương ra sức gật đầu, “Công chúa Điện hạ, thật ra thì tôi cảm thấy thật ra cô cũng không phải là thích Vương tử Điện hạ, tôi nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, có thể cô đối với anh ấy chỉ là một loại lệ thuộc vào, một thói quen, có thói quen làm việc cùng nhau và ỷ lại vào cậu ấy, nhưng loại cảm giác này cũng không nhất định là tình yêu, chờ đến một ngày khi gặp được người cô yêu, có lẽ cô sẽ hiểu được sự khác biệt này.”
“Cảm giác của tôi đối với Beard không nhất định là tình yêu?”Agnes cảm thấy cách nói của anh hoàn toàn mơ hồ, nước mắt cũng không chảy nữa, tim đập mạnh và loạn nhịp khi dần dần hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, “Là thói quen làm việc cùng nhau và ỷ lại vào anh ấy ?”
Là như vậy sao? Cảm giác của cô đối với Beard không phải là yêu? Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ không thích Beard, từ lâu cô rằng anh là sẽ là người bạn bầu bạn cả đời của cô, mặc dù nhất thời cô chưa thể lĩnh hội hết lời nói của Triệu Tích Dương “Anh nói cũng không phải là không có đạo lý.”
Không biết vì sao, sau khi hàn huyên tâm sự mấy câu với Triệu Tích Dương, tâm trạng của cô cũng không còn tệ như trước, tựa như một món đồ chơi mà mình ưa thích không thuộc về mình nữa, không tránh khỏi cảm giác mất mác.
Nhưng cũng sinh ra một cảm giác mong đợi, mong chờ món đồ chơi tiếp theo thuộc về mình sẽ tốt hơn, chẳng lẽ thật như lời Triệu tích Dương nói, tình cảm của cô đối với Beard không phải là yêu?
Cầm khăn tay đưa cho Triệu Tích Dương, “Trả lại anh.”
Triệu Tích Dương đang muốn nhận lấy thì cô đã thu hồi tay lại, “Đã bị tôi làm bẩn rồi, chờ tôi giặt sạch lại sẽ trả cho anh.” Vừa nói vừa đút khăn tay vào túi mình.
Cô đã ngừng khóc thút thít, nở một nụ cười ngọt ngào với Triệu Tích Dương, nhất thời Triệu Tích Dương cảm giác như có một dòng điện chạy qua khi nhìn thấy nụ cười của cô.
Lúc cô không cười anh đã thấy cô là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp, lúc khóc lại khiến người ta cảm thấy dáng vẻ thùy mị yêu thương, lúc cười lại càng đẹp như thiên thần.
“Quản lý Triệu tối nay có rảnh rỗi không?”Agnes đột nhiên có chút rụt rè hỏi ý anh.
“Có.” Triệu Tích Dương trả lời không chút do dự, “Công chúa Điện hạ có chuyện gì sao?” Cho dù không có thời gian, anh cũng sẽ vì cô mà có thời gian rảnh rỗi.
“Tôi muốn học tiếng Trung, anh có hứng thú làm gia sư của tôi không, dành chút thời gian rảnh dạy tôi tiếng Trung?”
Cặp mắt của Triệu Tích Dương thoáng chốc phát ra ánh sáng nóng rực, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên sáng sủa, “Tôi… tôi, dĩ nhiên tôi đồng ý!” Vừa kích động vừa có chút cà lăm.
“Thi Thi, Thi Thi, em đừng đi nhanh như vậy, chờ anh một chút !”
Xử lý hết công việc trong công ty, hai người một trước một sau bước nhanh, đi trước là một người phụ nữ nhỏ nhắn, đi sau là một người đàn ông cao lớn.
“Đủ rồi, Vương tử Điện hạ, anh đừng đi theo tôi nữa được không?” Người phụ nữ quay đầu lại, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia không vui.
“Không!” Người đàn ông kéo tay cánh tay của cô gái, “Thi Thi, anh muốn bám theo em cả đời, em nhất định không được bỏ rơi anh.”
Trình Thi Thi liếc mắt nhìn người đàn ông trước mắt, “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Vương phi tương lai của anh cũng đã tới Đài Loan tìm anh rồi, vì sao anh còn không đi với vị công chúa kia, còn tiếp tục dây dưa với cô làm gì? Chẳng lẽ anh đùa giỡn với cô chưa đủ?
Không! Bất kể như thế nào cô cũng không thể nào biến mình thành trò chơi của anh, cho dù trong lòng sẽ rất đau, coi như bỏ hết tất cả, cô muốn hoàn toàn kết thúc quan hệ hai người, từ nay về sau sẽ không có bất cứ ràng buộc gì nữa.
“Thi Thi, lời này anh nên hỏi em mới đúng, rốt cuộc em muốn thế nào?” Từ hôm qua, sau khi anh phát tiết với công chúa theo đuôi ở trước cửa nhà vệ sinh nam kia, hình như cô có gì đó không đúng lắm.
Trước kia cô lạnh nhạt với anh, hiện giờ chỉ có hơn không kém, vốn là trong bụng anh đang có chút phiền lòng, thứ nhất là vì vị công chúa theo đuôi kia, tuy rằng hôm qua anh đã mắng khiến cô bỏ đi, nhưng chỉ cần một ngày cô còn chưa về Thụy Điển thì anh vẫn chưa thể yên tâm; thứ hai chính là hôn sự với Thi Thi, người phụ nữ này vẫn chưa đồng ý gả cho anh, thậm chí còn nhìn anh với vẻ mặt không có thiện cảm còn hơn cả trước kia, anh đã đắc tội với cô rồi sao?
“Trình Thi Thi!” Đột nhiên, một giọng phụ nữ vang lên giữa hai người.
“Agnes?” Beard kinh ngạc nhìn về phía người đang đi tới.
Con nhóc này sao còn dám xuất hiện trước mắt anh? Ngày hôm qua anh nặng lời với cô như vậy, sao cô vẫn còn dám tới tìm anh, cô không sợ sẽ lại bị anh mắng khóc sao?
“Hôm nay em không tới tìm anh.” Agnes không thèm nhìn anh, “Em tới tìm Trình Thi Thi .”
“Em tìm Thi Thi làm gì?” Anh khó hiểu.
“Mặc kệ chuyện của em!” Agnes nghiêm túc đánh giá Trình Thi Thi đứng trước mặt, dùng tiếng Anh chậm rãi nói: “Cô có biết là cô và Beard căn bản không hợp nhau.”
Vẻ mặt Trình Thi Thi lạnh lùng nhìn Agnes, cũng dùng tiếng Anh trả lời: “Tôi biết.” Thực ra trình độ tiếng Anh của cô cũng không tốt lắm, nhưng trình độ tiếng Anh của Agnes cũng không cao, tốc độ nói của hai người cũng thong thả chậm rãi, hiển nhiên là không có vấn đề gì.
“Cô căn bản không xứng với anh ấy.”
“Vậy theo công chúa Điện hạ, người nào mới xứng đáng với anh ấy, là cô sao?” Vẻ mặt Trình Thi Thi càng lạnh lùng hơn.
Vị công chúa này thật là kỳ quái, vợ tương lai của Beard rõ ràng là cô, cô cũng chỉ là một trò chơi với anh mà thôi, liên quan gì đến xứng hay không xứng mà cô phải chạy tới nói với cô điều này, có ý tứ gì? Miễn là công chúa Điện hạ cô đây xứng với anh không phải sao?
“Dĩ nhiên, tôi cùng Beard là một đôi trời sinh, mọi người ở Thụy Điển đều công nhận là một cặp xứng đôi nhất, chỉ tiếc là người nào đó không nhận thức được điều này.” Dứt lời, Agnes liếc Beard một cái bén ngót.
“Cô yên tâm, Vương tử Điện hạ đối với tôi chỉ là nhất thời chơi đùa, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hiểu ai mới xứng với anh ấy, ai mới thích hợp là vợ anh ấy nhất.”
Beard đứng ở một bên nghe được câu này, lập tức không thể đồng ý đứng lên phản bác: “Anh đối với em không phải nhất thời chơi đùa.”
Nhưng Trình Thi Thi và Agnes hoàn toàn không để ý tới anh.
Agnes hỏi Trình Thi Thi: “Cô thật sự cảm thấy như vậy sao? Nếu sau này Beard suy nghĩ lại, không nhớ cô nữa, bội tình bạc nghĩa với cô, cô sẽ làm thế nào?”
“Tôi sẽ chân thành chúc anh ấy hạnh phúc, bất kể cuối cùng anh ấy chọn ai.”
“Cô rộng lượng như vậy sao?” Agnes kinh ngạc không thôi.
Ban đầu cô còn tưởng cô mang bộ dạng khiêu khích tới tìm Trình thi thi, hai người sẽ gây chiến, nói không chừng còn có thể động tay động chân, cái này gọi là tình địch gặp nhau, trên TV không phải toàn tình tiết kiểu này hay sao? Nhưng không ngờ người phụ nữ này lại có thể “tâm bình khí hòa” như vậy.
Mặc kệ cô nói gì cũng đều không thay đổi sắc mặt. Cho dù có bị bỏ rơi cũng có thể chân thành chúc đối phương hạnh phúc, cô thật sự rộng lượng như vậy, hay là giả vờ? Chỉ là nét mặt cùng giọng nói của cô khiến cho người ta nhìn không ra bất kì một tia ngụy trang.
Là cô thật sự hào phóng như thế, hay là giả vờ?
“Dường như tôi đã hiểu vì sao Beard thích cô.” Bởi vì cô không giống những người phụ nữ khác, một chút cũng không hề giống.
Agnes đưa mắt nhìn về phía Beard, “Đưa tay anh ra đây.”
“Làm gì?” Beard lập tức đưa tay giấu sau lưng.
“Đưa cho em… Em có ăn thịt anh đâu mà sợ!”
Beard ra sức lắc đầu, ai mà biết nha đầu này lại muốn làm gì? Anh còn lâu mới đưa cho, Agnes cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp đi tới bên cạnh kéo tay anh.
“Này . . . . .” Nhóc con sao lúc này lại trở nên dã man như vậy, dám động tay động chân với anh?
Agnes cầm lấy tay phải Beard, sau đó lại cầm tay trái của Thi thi, đặt tay của hai người họ vào nhau.
Trong lúc hai người vẫn chưa hiểu ra, cô mới nói: “Mặc dù tôi mong muốn Beard có thể trở thành chồng tương lai của mình, cha mẹ tôi và cha mẹ anh ấy cũng rất vui nếu chuyện có thể thành, nhưng mà anh ấy lại không thích tôi.” Nhìn Trình Thi Thi, “Cô có thể rộng lượng như vậy, dĩ nhiên tôi cũng có thể, dùng câu nói cô vừa nói kia, bất kể anh ấy chọn ai, tôi đều chân thành chúc anh ấy hạnh phúc, cho nên…” Cô lại nhìn Beard “Chúc hai người hạnh phúc.”
“Em. . . . . .” Beard cùng Trình Thi Thi đối mặt với hành động này của Agnes kinh ngạc không thôi.
“Có nhất thiết phải ra vẻ giật mình thế không, tôi đã nghĩ thông rồi, và cũng đã từ bỏ ý định với Beard rồi, thế nào? Chuyện này khiến hai người không thể tưởng tượng nổi sao?” Agnes đột nhiên kiêu căng hất cằm.
“Dầu gì tôi cũng là công chúa, không phải không tìm được một người đàn ông, cần gì phải cố chấp với một người không hề thích tôi? Lại nói dáng tôi xinh đẹp đáng yêu thế này, khiến đàn ông yêu cũng không phải chuyện khó khăn gì? Tôi không tin là không tìm được một người đàn ông yêu tôi đến chết đi sống lại, bám theo ta như kẹo gôm, cho nên sao tôi phải lãng phí thời gian quý báu của mình trên người Beard? Hai người nói có phải không?”
Trải qua một phen an ủi của Triệu Tích Dương ngày hôm qua, Agnes coi như hiểu ra, sau đó cũng suy nghĩ rất nhiều, tình cảm dù sao cũng không thể đơn phương, nếu đối phương không thích cô, sao cô còn cố chấp? Với điều kiện của cô, muốn tìm một người đàn ông yêu cô đâu phải chuyện khóc? Huống chi hiện giờ cô phải đã dễ dàng tìm được mục tiêu phấn đầu mới rồi sao?
“Được rồi, những gì muốn nói tôi cũng đã nói xong, sẽ không quấy rầy thời gian của hai người nữa, bai bai!” Agnes cười ngọt ngào, bước qua Beard và Thi Thi bên cạnh rời đi.
Để lại hai người đối mặt với nhau.
“Cô lập tức cút về Thụy Điển cho tôi, tôi chịu đựng cô thế là đủ rồi.” Chuyện tốt bị cắt ngang, hiện giờ Beard tức nghẹn bụng, không kiềm chế được phẫn nộ phát tiết lên người gây sự, “Đừng có nghĩ tôi dễ tính, ở trước mặt tôi được voi đòi tiên, lần đầu tiên trên đời tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặt dày như cô, đuổi theo đàn ông từ Thụy Điển tới Đài Loan, dai như kẹo cao su vậy, cũng không quan tâm là tôi có vui mừng hay không, có đồng ý để cô bám lấy hay không, cô rốt cuộc có biết xấu hổ không vậy ?”
“Em. . . . . .” Trước kia Beard có thể chán ghét cô đi theo, nhưng chưa bao giờ nặng lời với cô như hôm nay, Agnes nhất thời kinh ngạc đến ngây người, nước mắt không nén được ngưng tụ lại trong hốc mắt.
“Cút! Tôi không muốn gặp lại cô, vừa thấy mặt cô đã khiến tôi chán ghét, lập tức cút ngay cho tôi, cút càng xa càng tốt.”
Nước mắt Agnes đã rơi xuống, trong mắt chứa đầy khiếp sợ và tổn thương, cô lấy tay che mặt, khóc rống lên rồi xoay người chạy đi.
Trên mặt Johnson Terry cũng lộ vẻ khiếp sợ và có chút không hiểu, “Điện hạ, tuy là công chúa Agnes cũng chỉ là nhất thời tùy hứng bám lấy cậu một chút, nhưng cậu cũng không cần phải tức giận đến mức này chứ ?”
“Anh cảm thấy tôi làm như vậy….” Beard nhìn về Johnson, “Có chút quá mức?”
“Không phải có chút, là cực kỳ.” Johnson thở dài, “Trước kia cậu đối với tất cả phụ nữ đều dịu dàng, cũng không lớn tiếng với phụ nữ… Nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cậu tức giận với một cô gái, thậm chí còn khiến cô ấy khóc.”
Vị Vương tử Điện hạ này lần đầu tiên nổi giận với một cô gái, lần đầu tiên hung dữ với một cô gái, lần đầu tiên mắng một cô gái không thương tiếc.
Từ trước đến giờ anh đều săn sóc cô, thân thiết cô, lại không nghĩ anh sẽ có hành vi khác thường như vậy, quả thực làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đặc biệt là người bên cạnh anh.
Vậy mà, Beard lại không nghĩ rằng ngay cả Johnson, người luôn hiểu rõ anh nhất cũng nói với anh điều này.
Quá mức sao? Có lẽ vậy, nhưng. . . . . .”Là bởi vì tôi không thể nhịn được nữa!”
Sự nhẫn nại của mỗi người đều có giới hạn, nếu là lúc trước khi biết Thi Thi, có người bám dính lấy anh, anh cũng sẽ không sao, cùng lắm là miễn cưỡng tiếp tục nhịn, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, nhưng lúc này không giống lúc trước, kể từ sau khi anh biết Thi Thi, anh phát hiện ra rằng đối những người phụ nữ cố tình bám dính lấy anh, anh đều không thể kiên nhẫn được nữa.
Anh chỉ muốn lúc anh và Thi Thi ở cùng nhau, không muốn phí chút sức lực để đối phó với mấy người phụ nữ, nhất là người nào phá hư chuyện tốt của anh và Thi Thi, anh càng không thể tha thứ.
Lúc trước vì anh nhịn quá lâu nên mới khiến công chúa theo đuôi từ Thụy Điển tới Đài Loan, hôm nay coi như giải quyết xong, mắng cô chạy biến mất, tránh đến lúc anh và Thi Thi hoan ái lại bị cô quấy rầy, coi như đầu xuôi đuôi lọt.
Lúc này, Trình Thi Thi yên lặng từ nhà vệ sinh nam đi ra tới cửa, nhìn Beard đứng ở trước cửa, nhàn nhạt nói với anh một câu : “Tôi về phòng làm việc trước.” Sau đó vòng qua anh, ra khỏi nhà vệ sinh nam.
“Anh đưa em về.” Beard lập tức đi theo cô, Johnson Terry cũng làm hết phận sự đi theo sau lưng hai người.
Hai người đàn ông cao lớn đi phía sau Trình Thi Thi tới tận phòng làm việc của cô, vậy mà từ đầu tới cuối vẫn không ai phát hiện ra hốc mắt cô hơi ửng đỏ, có lưu lại vết tích của nước mắt, cũng sẽ không nghĩ đến việc một người lạnh lùng như cô lại rơi lệ vì anh.
***
Agnes bị Beard mắn, vừa khóc vừa che mặt chạy về phía trước, cũng không quan tâm đến những ánh mắt khác thường nhìn cô, chạy đến một góc tường mời dừng lại, khóc nức nở.
Sao Beard có thể đáng ghét như vậy chứ? Dám mắng cô da mặt dày, cô đường đường là công chúa Thụy Điển, mọi người nâng niu cô trong lòng bàn tay chẳng hết, nào có ai dám mắng cô? cưng chiều cô, thương cô, nịnh cô còn không kịp.
Beard cho dù có tốt bụng thật, nhưng cũng xấu xa cực điểm, anh là cái gì mà mắng cô? Cô chỉ là thích anh mới cố tình từ Thụy Điển tới tìm anh, muốn ở bên cạnh anh, chẳng lẽ cô sai sao? Trong lòng Agnes vừa đắng vừa chát, nước mắt cũng liên tục rơi xuống.
Đột nhiên, một chiếc khăn tay màu trắng xuất hiện trước mắt cô, cô hai mắt đẫm nước ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô.
“Công chúa Điện hạ, sao cô lại khóc? Là ai bắt nạt cô sao? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ tìm anh ta tính sổ cho cô.” Triệu Tích Dương đưa khăn tay của mình cho Agnes, dùng tiếng Anh để nói chuyện với cô.
Agnes nhận lấy khăn tay của anh, xoa xoa nước mắt, dùng tiếng Anh ngẹn ngào nói: “Không sao cả.”
“Là Vương tử Điện hạ sao?” Anh nhìn hai mắt cô khóc đến sưng cả mí, cẩn thận đoán, “Có phải là anh ấy đã chọc cô khóc đúng không?”Agnes cắn cắn môi, không lên tiếng.
Nhưng anh đã nhìn thấu đáp án từ vẻ mặt của cô, “Công chúa Điện hạ cần gì phải khổ sở đau lòng vì một người đàn ông không xứng đáng với mình như thế? Trên đời này đàn ông tốt đâu chỉ có một mình Vương tử điện hạ ?”
“Sao anh biết anh ấy không đáng giá?” Agnes vì lời này của anh mà cau mày.
“Bởi vì người đàn ông đáng giá sẽ không để cho cô khóc thút thít như vậy, công chúa điện hạ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn sợ không gặp được người đàn ông đáng giá với mình hay sao? Vương tử điện hạ không chọn cô là anh ấy không có mắt, cô không nên vì anh ta mà chảy nước mắt.”
“Anh, anh nói thật? Anh cảm thấy tôi vừa xinh đẹp vừa đáng yêu sao?” Mặc dù Agnes là công chúa, từ nhỏ đến lớn đã được người khác khen ngợi, nhưng hiện giờ trong lòng cô đang bị tổn thương, tình cảm bị chà đạp, chính là lúc yếu đuối nhất, đang rất cần người động viên an ủi vết thương lòng.
“Đúng, tôi thấy cô là cô gái đẹp nhất và cũng đáng yêu nhất.” Triệu Tích Dương nói đến câu này thì gương mặt trắng noãn bỗng trở nên đỏ ửng ngượng ngùng, “Hơn nữa ngay cả lúc cô khóc cũng rất xinh đẹp.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Agnes vẫn mang theo nước mắt, không khỏi rung động nở một nụ cười yếu ớt, trước kia cô đã nghe qua vô số lời khen ngợi như thế, mỗi câu nghe còn có vẻ cảm động hơn lời của anh, nhưng vào tình huống hôm nay, chỉ một câu khen ngợi nho nhỏ cũng khiến cô cảm động bội phần “Nhưng anh không cảm thấy da mặt tôi rất dày sao? Vì một người đàn ông mà cố tình đuổi theo từ Thụy Điển đến Đài Loan, còn không biết thẹn mà cứ cuốn lấy anh ấy ?”
“Dĩ nhiên là không, nếu như tôi là Vương tử Điện hạ, cảm động còn không kịp, sao lại cảm thấy da mặt cô dày đây ?”
“Có thật không?”
Triệu Tích Dương ra sức gật đầu, “Công chúa Điện hạ, thật ra thì tôi cảm thấy thật ra cô cũng không phải là thích Vương tử Điện hạ, tôi nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, có thể cô đối với anh ấy chỉ là một loại lệ thuộc vào, một thói quen, có thói quen làm việc cùng nhau và ỷ lại vào cậu ấy, nhưng loại cảm giác này cũng không nhất định là tình yêu, chờ đến một ngày khi gặp được người cô yêu, có lẽ cô sẽ hiểu được sự khác biệt này.”
“Cảm giác của tôi đối với Beard không nhất định là tình yêu?”Agnes cảm thấy cách nói của anh hoàn toàn mơ hồ, nước mắt cũng không chảy nữa, tim đập mạnh và loạn nhịp khi dần dần hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, “Là thói quen làm việc cùng nhau và ỷ lại vào anh ấy ?”
Là như vậy sao? Cảm giác của cô đối với Beard không phải là yêu? Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ không thích Beard, từ lâu cô rằng anh là sẽ là người bạn bầu bạn cả đời của cô, mặc dù nhất thời cô chưa thể lĩnh hội hết lời nói của Triệu Tích Dương “Anh nói cũng không phải là không có đạo lý.”
Không biết vì sao, sau khi hàn huyên tâm sự mấy câu với Triệu Tích Dương, tâm trạng của cô cũng không còn tệ như trước, tựa như một món đồ chơi mà mình ưa thích không thuộc về mình nữa, không tránh khỏi cảm giác mất mác.
Nhưng cũng sinh ra một cảm giác mong đợi, mong chờ món đồ chơi tiếp theo thuộc về mình sẽ tốt hơn, chẳng lẽ thật như lời Triệu tích Dương nói, tình cảm của cô đối với Beard không phải là yêu?
Cầm khăn tay đưa cho Triệu Tích Dương, “Trả lại anh.”
Triệu Tích Dương đang muốn nhận lấy thì cô đã thu hồi tay lại, “Đã bị tôi làm bẩn rồi, chờ tôi giặt sạch lại sẽ trả cho anh.” Vừa nói vừa đút khăn tay vào túi mình.
Cô đã ngừng khóc thút thít, nở một nụ cười ngọt ngào với Triệu Tích Dương, nhất thời Triệu Tích Dương cảm giác như có một dòng điện chạy qua khi nhìn thấy nụ cười của cô.
Lúc cô không cười anh đã thấy cô là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp, lúc khóc lại khiến người ta cảm thấy dáng vẻ thùy mị yêu thương, lúc cười lại càng đẹp như thiên thần.
“Quản lý Triệu tối nay có rảnh rỗi không?”Agnes đột nhiên có chút rụt rè hỏi ý anh.
“Có.” Triệu Tích Dương trả lời không chút do dự, “Công chúa Điện hạ có chuyện gì sao?” Cho dù không có thời gian, anh cũng sẽ vì cô mà có thời gian rảnh rỗi.
“Tôi muốn học tiếng Trung, anh có hứng thú làm gia sư của tôi không, dành chút thời gian rảnh dạy tôi tiếng Trung?”
Cặp mắt của Triệu Tích Dương thoáng chốc phát ra ánh sáng nóng rực, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên sáng sủa, “Tôi… tôi, dĩ nhiên tôi đồng ý!” Vừa kích động vừa có chút cà lăm.
“Thi Thi, Thi Thi, em đừng đi nhanh như vậy, chờ anh một chút !”
Xử lý hết công việc trong công ty, hai người một trước một sau bước nhanh, đi trước là một người phụ nữ nhỏ nhắn, đi sau là một người đàn ông cao lớn.
“Đủ rồi, Vương tử Điện hạ, anh đừng đi theo tôi nữa được không?” Người phụ nữ quay đầu lại, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia không vui.
“Không!” Người đàn ông kéo tay cánh tay của cô gái, “Thi Thi, anh muốn bám theo em cả đời, em nhất định không được bỏ rơi anh.”
Trình Thi Thi liếc mắt nhìn người đàn ông trước mắt, “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Vương phi tương lai của anh cũng đã tới Đài Loan tìm anh rồi, vì sao anh còn không đi với vị công chúa kia, còn tiếp tục dây dưa với cô làm gì? Chẳng lẽ anh đùa giỡn với cô chưa đủ?
Không! Bất kể như thế nào cô cũng không thể nào biến mình thành trò chơi của anh, cho dù trong lòng sẽ rất đau, coi như bỏ hết tất cả, cô muốn hoàn toàn kết thúc quan hệ hai người, từ nay về sau sẽ không có bất cứ ràng buộc gì nữa.
“Thi Thi, lời này anh nên hỏi em mới đúng, rốt cuộc em muốn thế nào?” Từ hôm qua, sau khi anh phát tiết với công chúa theo đuôi ở trước cửa nhà vệ sinh nam kia, hình như cô có gì đó không đúng lắm.
Trước kia cô lạnh nhạt với anh, hiện giờ chỉ có hơn không kém, vốn là trong bụng anh đang có chút phiền lòng, thứ nhất là vì vị công chúa theo đuôi kia, tuy rằng hôm qua anh đã mắng khiến cô bỏ đi, nhưng chỉ cần một ngày cô còn chưa về Thụy Điển thì anh vẫn chưa thể yên tâm; thứ hai chính là hôn sự với Thi Thi, người phụ nữ này vẫn chưa đồng ý gả cho anh, thậm chí còn nhìn anh với vẻ mặt không có thiện cảm còn hơn cả trước kia, anh đã đắc tội với cô rồi sao?
“Trình Thi Thi!” Đột nhiên, một giọng phụ nữ vang lên giữa hai người.
“Agnes?” Beard kinh ngạc nhìn về phía người đang đi tới.
Con nhóc này sao còn dám xuất hiện trước mắt anh? Ngày hôm qua anh nặng lời với cô như vậy, sao cô vẫn còn dám tới tìm anh, cô không sợ sẽ lại bị anh mắng khóc sao?
“Hôm nay em không tới tìm anh.” Agnes không thèm nhìn anh, “Em tới tìm Trình Thi Thi .”
“Em tìm Thi Thi làm gì?” Anh khó hiểu.
“Mặc kệ chuyện của em!” Agnes nghiêm túc đánh giá Trình Thi Thi đứng trước mặt, dùng tiếng Anh chậm rãi nói: “Cô có biết là cô và Beard căn bản không hợp nhau.”
Vẻ mặt Trình Thi Thi lạnh lùng nhìn Agnes, cũng dùng tiếng Anh trả lời: “Tôi biết.” Thực ra trình độ tiếng Anh của cô cũng không tốt lắm, nhưng trình độ tiếng Anh của Agnes cũng không cao, tốc độ nói của hai người cũng thong thả chậm rãi, hiển nhiên là không có vấn đề gì.
“Cô căn bản không xứng với anh ấy.”
“Vậy theo công chúa Điện hạ, người nào mới xứng đáng với anh ấy, là cô sao?” Vẻ mặt Trình Thi Thi càng lạnh lùng hơn.
Vị công chúa này thật là kỳ quái, vợ tương lai của Beard rõ ràng là cô, cô cũng chỉ là một trò chơi với anh mà thôi, liên quan gì đến xứng hay không xứng mà cô phải chạy tới nói với cô điều này, có ý tứ gì? Miễn là công chúa Điện hạ cô đây xứng với anh không phải sao?
“Dĩ nhiên, tôi cùng Beard là một đôi trời sinh, mọi người ở Thụy Điển đều công nhận là một cặp xứng đôi nhất, chỉ tiếc là người nào đó không nhận thức được điều này.” Dứt lời, Agnes liếc Beard một cái bén ngót.
“Cô yên tâm, Vương tử Điện hạ đối với tôi chỉ là nhất thời chơi đùa, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hiểu ai mới xứng với anh ấy, ai mới thích hợp là vợ anh ấy nhất.”
Beard đứng ở một bên nghe được câu này, lập tức không thể đồng ý đứng lên phản bác: “Anh đối với em không phải nhất thời chơi đùa.”
Nhưng Trình Thi Thi và Agnes hoàn toàn không để ý tới anh.
Agnes hỏi Trình Thi Thi: “Cô thật sự cảm thấy như vậy sao? Nếu sau này Beard suy nghĩ lại, không nhớ cô nữa, bội tình bạc nghĩa với cô, cô sẽ làm thế nào?”
“Tôi sẽ chân thành chúc anh ấy hạnh phúc, bất kể cuối cùng anh ấy chọn ai.”
“Cô rộng lượng như vậy sao?” Agnes kinh ngạc không thôi.
Ban đầu cô còn tưởng cô mang bộ dạng khiêu khích tới tìm Trình thi thi, hai người sẽ gây chiến, nói không chừng còn có thể động tay động chân, cái này gọi là tình địch gặp nhau, trên TV không phải toàn tình tiết kiểu này hay sao? Nhưng không ngờ người phụ nữ này lại có thể “tâm bình khí hòa” như vậy.
Mặc kệ cô nói gì cũng đều không thay đổi sắc mặt. Cho dù có bị bỏ rơi cũng có thể chân thành chúc đối phương hạnh phúc, cô thật sự rộng lượng như vậy, hay là giả vờ? Chỉ là nét mặt cùng giọng nói của cô khiến cho người ta nhìn không ra bất kì một tia ngụy trang.
Là cô thật sự hào phóng như thế, hay là giả vờ?
“Dường như tôi đã hiểu vì sao Beard thích cô.” Bởi vì cô không giống những người phụ nữ khác, một chút cũng không hề giống.
Agnes đưa mắt nhìn về phía Beard, “Đưa tay anh ra đây.”
“Làm gì?” Beard lập tức đưa tay giấu sau lưng.
“Đưa cho em… Em có ăn thịt anh đâu mà sợ!”
Beard ra sức lắc đầu, ai mà biết nha đầu này lại muốn làm gì? Anh còn lâu mới đưa cho, Agnes cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp đi tới bên cạnh kéo tay anh.
“Này . . . . .” Nhóc con sao lúc này lại trở nên dã man như vậy, dám động tay động chân với anh?
Agnes cầm lấy tay phải Beard, sau đó lại cầm tay trái của Thi thi, đặt tay của hai người họ vào nhau.
Trong lúc hai người vẫn chưa hiểu ra, cô mới nói: “Mặc dù tôi mong muốn Beard có thể trở thành chồng tương lai của mình, cha mẹ tôi và cha mẹ anh ấy cũng rất vui nếu chuyện có thể thành, nhưng mà anh ấy lại không thích tôi.” Nhìn Trình Thi Thi, “Cô có thể rộng lượng như vậy, dĩ nhiên tôi cũng có thể, dùng câu nói cô vừa nói kia, bất kể anh ấy chọn ai, tôi đều chân thành chúc anh ấy hạnh phúc, cho nên…” Cô lại nhìn Beard “Chúc hai người hạnh phúc.”
“Em. . . . . .” Beard cùng Trình Thi Thi đối mặt với hành động này của Agnes kinh ngạc không thôi.
“Có nhất thiết phải ra vẻ giật mình thế không, tôi đã nghĩ thông rồi, và cũng đã từ bỏ ý định với Beard rồi, thế nào? Chuyện này khiến hai người không thể tưởng tượng nổi sao?” Agnes đột nhiên kiêu căng hất cằm.
“Dầu gì tôi cũng là công chúa, không phải không tìm được một người đàn ông, cần gì phải cố chấp với một người không hề thích tôi? Lại nói dáng tôi xinh đẹp đáng yêu thế này, khiến đàn ông yêu cũng không phải chuyện khó khăn gì? Tôi không tin là không tìm được một người đàn ông yêu tôi đến chết đi sống lại, bám theo ta như kẹo gôm, cho nên sao tôi phải lãng phí thời gian quý báu của mình trên người Beard? Hai người nói có phải không?”
Trải qua một phen an ủi của Triệu Tích Dương ngày hôm qua, Agnes coi như hiểu ra, sau đó cũng suy nghĩ rất nhiều, tình cảm dù sao cũng không thể đơn phương, nếu đối phương không thích cô, sao cô còn cố chấp? Với điều kiện của cô, muốn tìm một người đàn ông yêu cô đâu phải chuyện khóc? Huống chi hiện giờ cô phải đã dễ dàng tìm được mục tiêu phấn đầu mới rồi sao?
“Được rồi, những gì muốn nói tôi cũng đã nói xong, sẽ không quấy rầy thời gian của hai người nữa, bai bai!” Agnes cười ngọt ngào, bước qua Beard và Thi Thi bên cạnh rời đi.
Để lại hai người đối mặt với nhau.
/11
|