“À, nhớ! Em nhớ vị hoàng tử kia trông giống anh như đúc, như hai giọt nước vậy á!” Đúng là chuyện quái lạ và trùng hợp nhất cô từng biết.
“Bởi vì tên đó chính là anh sáu của anh, tụi anh là anh em sinh đôi, sao có thể không giống được? Anh bị bọn đầu trâu mặt ngựa ngoài kia đuổi giết cũng đều nhờ hồng phúc của anh ta!” Lần đầu tiên, Wagner thừa nhận với một cô gái thân phận và hoàn cảnh của mình. Xưa nay anh luôn là người việc mình mình làm, chẳng ưa giải thích gì với ai, nhưng không hiểu sao lần này, anh thực sự rất muốn nói cho cô biết, không muốn coi cô như người ngoài, cũng không muốn giấu giếm cô nữa.
Có phải nguyên nhân là vì… cô đã trở thành người phụ nữ của anh rồi không? Điểm ấy anh cũng chẳng rõ lắm.
“Anh sáu của anh? Nhưng anh ta là hoàng tử mà! Anh… anh… anh có một anh trai là hoàng tử?! Vậy nghĩa là…” Chân Chân kinh hoàng nuốt nước bọt ừng ực. “Anh cũng là hoàng tử?!”
“Chính xác.”
“A a a a a a a a a a…!” Tức khắc, cô gào thét rầm trời.
Wagner nghe cô âm thanh “thánh thót” của cô, mày nhăn tít, biểu tình vặn vẹo.
“Anh là hoàng tử thật?” Chân Chân không dám tin hỏi lại lần nữa.
“Không thể giả được.”
Hai tay Chân Chân ôm ngực mình. “Thượng Đế ơi! Không thể ngờ con lại có ngày gặp được một vị hoàng tử bằng xương bằng thịt, hàng thật giá thật!” Đây có phải là mơ không? Trái tim bé nhỏ của cô dường như trong phút chốc không tiếp nhận nổi tin tức chấn động này, đồng loạt bãi công.
Wagner từ trên mặt nhìn dọc xuống hai tay đang bao lấy ngực của cô. Tấm chăn quấn quanh người mỏng như tờ giấy, hoàn toàn chẳng che giấu được cái gì, ngược lại cảnh xuân như ẩn như hiện càng tăng thêm nét dụ hoặc. Lại nhìn xuống cổ tay và mắt cá chân, dấu vết sưng đỏ do bị dây trói vẫn hằn như cũ, lưu lại trên da thịt trắng nõn của cô những vệt xanh tím chói mắt.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay hằn vết dây của cô. “Còn đau không?” Tim thấp thoáng xuất hiện chút áy náy.
Hơn nữa nhìn cô bị anh tổn thương đến cỡ này, mà lúc trông thấy anh bị thương thì lập tức chẳng thèm tính toán mối hận trước kia, vẫn lo lắng giúp anh khẽ lau miệng vết thương, đáy lòng anh không kìm nổi làn sóng ấm áp.
Tay phải Chân Chân bị anh chạm vào một cái liền rụt mạnh về. “Tạm, cũng tạm.”
Wagner lại hỏi: “Chỗ đó còn đau không?”
Mới đầu Chân Chân nghe không hiểu câu hỏi của anh, một giây sau mới phản ứng lại, mặt tức thì đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Cũng… cũng được.”
“ ‘Tạm’ là hết đau hay còn đau?” Anh trông có vẻ muốn hỏi cho triệt để.
Chân Chân thẹn thùng cầm khăn mặt lại xoa xoa vết thương của anh, cố nói lái sang chuyện khác. “Vậy anh có còn đau không?”
Wagner cười nhẹ. “Giống em thôi, cũng tạm.” Dứt lời, anh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo cô lên giường.
Tiết mục thét chói tai lại được dịp tái diễn.
Anh xoa xoa lỗ tai, cảm giác màng nhĩ sắp thủng đến nơi, liền ôm lấy cổ cô. “Trước mặt anh không cần che che giấu giấu nữa, cũng chẳng phải anh chưa thấy qua.”
Chân Chân phát hiện chăn quấn quanh người đã biến đi đâu mất, thế là vội lấy khăn mặt trên tay che lấp đi bộ vị trọng yếu. Khăn mặt không lớn bằng chăn, chỉ miễn cưỡng che được chút ít cảnh xuân. Ánh mắt Wagner dừng ở chỗ nào, cô đành kéo khăn mặt đến che chỗ đấy.
Wagner dứt khoát cướp lấy khăn mặt ném đi, rướn người ôm cô đặt lên giường.
Cô nằm thẳng trên giường, cơ thể anh chặn ở bên trên, hai người bốn mắt nhìn nhau, lát sau Chân Chân liền đỏ mặt không dám nhìn anh. Cơn xấu hổ ban đầu qua đi, Wagner lại vồ lên trên người cô, nâng mặt cô xoay về phía mình, hôn môi cô thật sâu.
Chân Chân hồi hộp, mắt hạnh trợn trừng, khi đầu lưỡi anh thăm dò vào miệng, tuỳ tiện rong ruổi thì mắt cô càng mở to hơn.
“Em không nhắm mắt lại được à?” Trông bộ dạng ngây ngốc của cô, anh tự nhiên cảm thấy mất hứng.
“Anh… anh… anh à…”
“Em có thấy ai hôn mà mở trừng hai mắt chưa?” Trợn đến cỡ đó, không sợ tròng mắt rớt luôn ra ngoài ư? Ngốc nghếch!
“Cái đó…”
“Nhắm mắt lại!” Anh hung tợn hạ lệnh.
Chân Chân sợ chọc anh giận, cuống quít nhắm mắt thật. Cô đâu dám quên hôm qua anh từng cảnh báo mình, một khi tính tình bộc phát thì sẽ dễ đánh người giải giận!
Wagner chờ cô nhắm mắt xong, một lần nữa lại hôn lên môi cô, đầu lưỡi cùng với răng môi cô vui sướng giao triền.
Chân Chân cả nước bọt cũng không dám nuốt. Đầu lưỡi cô mỗi khi gặp phải đầu lưỡi anh đều bối rối tránh né, ngặt nỗi cô càng trốn thì Wagner ngược lại càng thích đuổi! Cô chật vật trốn thoát, anh vui vẻ đuổi theo.
Môi lưỡi hai người chìm đắm vào nhau, Wagner đồng thời dùng cả miệng lẫn tay, đưa tay sói hướng tới bộ ngực nở nang của cô, ngón tay cái và ngón trỏ nắm nhẹ lấy đỉnh hồng phấn, khi thì vân vê, khi thì lôi kéo. Miệng Chân Chân bị bịt chặt, nói không thành lời, chỉ thể ô ô kêu lên tỏ vẻ kháng nghị.
Đỉnh hoa vốn màu hồng nhạt, sau khi bị anh chà đạp qua lại hồng trướng lên. Anh di chuyển trận địa, đưa một bàn tay thăm dò vào cặp đùi đang cố khép chặt của cô. Lúc này, Chân Chân ô ô a a kháng nghị càng dữ dội, giống như đang không ngừng gào “không cần”, “không muốn”.
Wagner cúi đầu, tách đùi cô ra. Chân Chân một bên há mồm thở dốc, một bên cực lực chống đối anh.
Anh chăm chú ngắm nơi tư mật của cô, có chút sưng nhưng không nghiêm trọng lắm.
Con ngươi Wagner dần hiện lên chút hưng phấn, anh thong thả cúi đầu càng thấp, điều này không khỏi tạo nên một lần đầu tiên khác trong đời anh…
Lần đầu tiên anh hôn lên chỗ đó của con gái.
“Bởi vì tên đó chính là anh sáu của anh, tụi anh là anh em sinh đôi, sao có thể không giống được? Anh bị bọn đầu trâu mặt ngựa ngoài kia đuổi giết cũng đều nhờ hồng phúc của anh ta!” Lần đầu tiên, Wagner thừa nhận với một cô gái thân phận và hoàn cảnh của mình. Xưa nay anh luôn là người việc mình mình làm, chẳng ưa giải thích gì với ai, nhưng không hiểu sao lần này, anh thực sự rất muốn nói cho cô biết, không muốn coi cô như người ngoài, cũng không muốn giấu giếm cô nữa.
Có phải nguyên nhân là vì… cô đã trở thành người phụ nữ của anh rồi không? Điểm ấy anh cũng chẳng rõ lắm.
“Anh sáu của anh? Nhưng anh ta là hoàng tử mà! Anh… anh… anh có một anh trai là hoàng tử?! Vậy nghĩa là…” Chân Chân kinh hoàng nuốt nước bọt ừng ực. “Anh cũng là hoàng tử?!”
“Chính xác.”
“A a a a a a a a a a…!” Tức khắc, cô gào thét rầm trời.
Wagner nghe cô âm thanh “thánh thót” của cô, mày nhăn tít, biểu tình vặn vẹo.
“Anh là hoàng tử thật?” Chân Chân không dám tin hỏi lại lần nữa.
“Không thể giả được.”
Hai tay Chân Chân ôm ngực mình. “Thượng Đế ơi! Không thể ngờ con lại có ngày gặp được một vị hoàng tử bằng xương bằng thịt, hàng thật giá thật!” Đây có phải là mơ không? Trái tim bé nhỏ của cô dường như trong phút chốc không tiếp nhận nổi tin tức chấn động này, đồng loạt bãi công.
Wagner từ trên mặt nhìn dọc xuống hai tay đang bao lấy ngực của cô. Tấm chăn quấn quanh người mỏng như tờ giấy, hoàn toàn chẳng che giấu được cái gì, ngược lại cảnh xuân như ẩn như hiện càng tăng thêm nét dụ hoặc. Lại nhìn xuống cổ tay và mắt cá chân, dấu vết sưng đỏ do bị dây trói vẫn hằn như cũ, lưu lại trên da thịt trắng nõn của cô những vệt xanh tím chói mắt.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay hằn vết dây của cô. “Còn đau không?” Tim thấp thoáng xuất hiện chút áy náy.
Hơn nữa nhìn cô bị anh tổn thương đến cỡ này, mà lúc trông thấy anh bị thương thì lập tức chẳng thèm tính toán mối hận trước kia, vẫn lo lắng giúp anh khẽ lau miệng vết thương, đáy lòng anh không kìm nổi làn sóng ấm áp.
Tay phải Chân Chân bị anh chạm vào một cái liền rụt mạnh về. “Tạm, cũng tạm.”
Wagner lại hỏi: “Chỗ đó còn đau không?”
Mới đầu Chân Chân nghe không hiểu câu hỏi của anh, một giây sau mới phản ứng lại, mặt tức thì đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Cũng… cũng được.”
“ ‘Tạm’ là hết đau hay còn đau?” Anh trông có vẻ muốn hỏi cho triệt để.
Chân Chân thẹn thùng cầm khăn mặt lại xoa xoa vết thương của anh, cố nói lái sang chuyện khác. “Vậy anh có còn đau không?”
Wagner cười nhẹ. “Giống em thôi, cũng tạm.” Dứt lời, anh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo cô lên giường.
Tiết mục thét chói tai lại được dịp tái diễn.
Anh xoa xoa lỗ tai, cảm giác màng nhĩ sắp thủng đến nơi, liền ôm lấy cổ cô. “Trước mặt anh không cần che che giấu giấu nữa, cũng chẳng phải anh chưa thấy qua.”
Chân Chân phát hiện chăn quấn quanh người đã biến đi đâu mất, thế là vội lấy khăn mặt trên tay che lấp đi bộ vị trọng yếu. Khăn mặt không lớn bằng chăn, chỉ miễn cưỡng che được chút ít cảnh xuân. Ánh mắt Wagner dừng ở chỗ nào, cô đành kéo khăn mặt đến che chỗ đấy.
Wagner dứt khoát cướp lấy khăn mặt ném đi, rướn người ôm cô đặt lên giường.
Cô nằm thẳng trên giường, cơ thể anh chặn ở bên trên, hai người bốn mắt nhìn nhau, lát sau Chân Chân liền đỏ mặt không dám nhìn anh. Cơn xấu hổ ban đầu qua đi, Wagner lại vồ lên trên người cô, nâng mặt cô xoay về phía mình, hôn môi cô thật sâu.
Chân Chân hồi hộp, mắt hạnh trợn trừng, khi đầu lưỡi anh thăm dò vào miệng, tuỳ tiện rong ruổi thì mắt cô càng mở to hơn.
“Em không nhắm mắt lại được à?” Trông bộ dạng ngây ngốc của cô, anh tự nhiên cảm thấy mất hứng.
“Anh… anh… anh à…”
“Em có thấy ai hôn mà mở trừng hai mắt chưa?” Trợn đến cỡ đó, không sợ tròng mắt rớt luôn ra ngoài ư? Ngốc nghếch!
“Cái đó…”
“Nhắm mắt lại!” Anh hung tợn hạ lệnh.
Chân Chân sợ chọc anh giận, cuống quít nhắm mắt thật. Cô đâu dám quên hôm qua anh từng cảnh báo mình, một khi tính tình bộc phát thì sẽ dễ đánh người giải giận!
Wagner chờ cô nhắm mắt xong, một lần nữa lại hôn lên môi cô, đầu lưỡi cùng với răng môi cô vui sướng giao triền.
Chân Chân cả nước bọt cũng không dám nuốt. Đầu lưỡi cô mỗi khi gặp phải đầu lưỡi anh đều bối rối tránh né, ngặt nỗi cô càng trốn thì Wagner ngược lại càng thích đuổi! Cô chật vật trốn thoát, anh vui vẻ đuổi theo.
Môi lưỡi hai người chìm đắm vào nhau, Wagner đồng thời dùng cả miệng lẫn tay, đưa tay sói hướng tới bộ ngực nở nang của cô, ngón tay cái và ngón trỏ nắm nhẹ lấy đỉnh hồng phấn, khi thì vân vê, khi thì lôi kéo. Miệng Chân Chân bị bịt chặt, nói không thành lời, chỉ thể ô ô kêu lên tỏ vẻ kháng nghị.
Đỉnh hoa vốn màu hồng nhạt, sau khi bị anh chà đạp qua lại hồng trướng lên. Anh di chuyển trận địa, đưa một bàn tay thăm dò vào cặp đùi đang cố khép chặt của cô. Lúc này, Chân Chân ô ô a a kháng nghị càng dữ dội, giống như đang không ngừng gào “không cần”, “không muốn”.
Wagner cúi đầu, tách đùi cô ra. Chân Chân một bên há mồm thở dốc, một bên cực lực chống đối anh.
Anh chăm chú ngắm nơi tư mật của cô, có chút sưng nhưng không nghiêm trọng lắm.
Con ngươi Wagner dần hiện lên chút hưng phấn, anh thong thả cúi đầu càng thấp, điều này không khỏi tạo nên một lần đầu tiên khác trong đời anh…
Lần đầu tiên anh hôn lên chỗ đó của con gái.
/31
|