Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Chương 2

/31


Chân Chân lập tức dùng thái độ ân cần đi ra phía trước tiếp đón những vị khách này: “Xin chào, các ngài có mấy người? Quán chúng tôi hơi nhỏ, không có chỗ ngồi riêng, các ngài ngồi cùng phòng ăn với các thực khách khác có được không ạ?”

Một người đàn ông trong đám người nọ cực kỳ xấc xược đem Chân Chân đứng trước mặt đẩy sang một bên.

Chân Chân không nghĩ người đó lại thô bạo như vậy, vừa vào quán một lời cũng chưa nói đã đánh một cô gái yếu đuối, cô không chuẩn bị tâm lý thiếu chút nữa bị đẩy ngã; cũng may chỉ “thiếu chút nữa” thôi, cô quơ quàng chân tay cuối cùng vẫn gắng gượng làm gót giày mình đứng vững được.

Ngã thì không ngã, song tâm Chân Chân vẫn không khỏi nặng nề chìm xuống.

Ánh mắt của đám người đó như chim ưng quét một vòng bốn phía quán ăn, thoáng chốc chú ý tới người ngồi ở bên góc sáng sủa đang dùng chiếc đũa gắp miếng thịt dê, tao nhã đưa lên miệng, chậm rãi nhai kỹ, nhấm nháp hương vị thịt thơm ngon.

Người này ánh mắt ngay cả nâng cũng chưa nâng, trên trán cũng giống các thực khách khác chảy một lớp mồ hôi mỏng đầm đìa, nhưng mỗi động tác lau mồ hôi đều toả ra khí chất phóng khoáng, tự nhiên, chẳng qua là trong lúc đang nhấm nháp món thịt dê ấy, đáy lòng anh vẫn nhịn không được mắng: “Thật là xui xẻo! Ăn một bữa cơm cũng không xong, lại bị bọn ruồi bọ đuổi theo tới đây…”

Đám ruồi bọ nhìn người đàn ông ngồi ở góc đấy, phản ứng đầu tiên chính là hưng phấn, ngay sau đó giống như đã sớm hội ý tốt từ trước, cùng lúc đưa tay vào túi quần mình, thứ từ trong túi họ xuất hiện dĩ nhiên là khẩu súng riêng của mỗi người.

Súng vừa rút ra, thực khách trong quán liên tục phát ra tiếng thét chói tai.

Những người đàn ông mặc đồ đen đó hoàn toàn chẳng chút bận tâm tới hành vi của mình, cũng chẳng lo mình có làm bị thương người vô tội hay không, đạn càng lúc càng theo họng súng bốc khói mà bắn ra.

Nghe thấy tiếng súng, các thực khách loạn thành một đoàn, có người gào thét rú rít, có người xông qua cửa chạy thoát, hoặc có người hoảng loạn trốn ở một chỗ tương đối an toàn trong quán; Chân Chân cũng hoảng hốt bắt chước theo hành động mọi người, ôm lấy đầu, bịt lấy tai, đáy lòng run lẩy bẩy chui xuống dưới một cái bàn ăn.

Sau một tràng súng nổ, thân hình lão Kiều ngã rạp xuống đất, màu chảy đầm đìa, tuổi lão dù sao cũng đã lớn, sức khoẻ không thể bằng người tuổi trẻ nhanh nhẹn, muốn tránh cũng không đủ sức mà tránh, lực bất tòng tâm; một viên đạn vô tình găm trúng ngực lão, máu tươi nháy mắt nhuốm đỏ ngực áo.

“Ông nội!” Chân Chân trốn dưới bàn ăn thấy ông nội mình ngã khuỵu, kêu to một tiếng lập tức vội vã muốn tiến lên kiểm tra thương thế của ông mình.

Bỗng một bàn tay khác giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ngăn cản ý muốn muốn bước chân ra khỏi chỗ trốn; cô quay đầu lại kéo cổ tay mình về, không thể ngờ lại là người đàn ông có cùng gương mặt với vị hoàng tử trên TV kia.

“Cô muốn chết sao?” Người đàn ông kéo nàng lui lại về gầm bàn. “Không muốn lên trời gặp Thượng Đế sớm thì ở chỗ này đợi cho tôi, đừng có lộn xộn.”

Lời người đàn ông vừa dứt, anh đã nhún người phi đến bên chỗ đám ruồi bọ kia, động tác cực kỳ mau lẹ đoạt một khẩu súng trong tay một tên ruồi bọ, sau đó hướng tất cả những tên ruồi bọ còn lại nổ một phát súng vào cổ tay phải, kĩ thuật bắn cực chuẩn, không phát nào trượt.

Trong lúc đám ruồi bọ đang khóc thét, súng nơi tay phải buông lỏng, tất cả đều rớt hết xuống đất, chỉ còn một tên không cam tâm bèn cố chịu cổ tay đau nhức, ý định toan dùng tay trái nhặt súng lên thay cho tay bị thương, nhắm bắn anh; khoé mắt anh khẽ động thì đồng thời một phát súng trên tay cũng chính xác xuyên qua cổ tay trái còn lại của người nọ.

“Không muốn chết thì mau cút hết cho tao!”

Đám ruồi bọ đương nhiên qua cuộc đọ sức ngắn vừa rồi đã biết rõ mình tuyệt đối không phải đối thủ của người đàn ông này, nếu không chạy thì chỉ còn nước chết thôi; vả lại nhìn một cái liền biết anh là thiện xạ, bách phát bách trúng, muốn lấy mạng nhỏ của họ quả thực dễ như trở bàn tay! Cùng anh so chiêu, họ chẳng những không có lấy nửa phần thắng, trái lại thua thì không thể nghi ngờ… Hai mặt nhìn nhau hồi lâu, họ thông minh lựa chọn chạy trối chết.

Chân Chân ôm lấy lão Kiều ngã dưới đất đã không còn dậy nổi, đôi tay dùng sức bịt lấy miệng vết thương chảy máu của lão, mong rằng có thể dùng phương thức này trì hoãn tốc độ mất máu; lão Kiều cả người dĩ nhiên toàn máu là máu, gương mặt vốn già nua yếu đuối nay lại càng không còn chút huyết sắc.

Spark ôm đầu ngồi xổm dưới gầm bàn ăn, nhìn lão hàng xóm già trong nháy mắt toàn thân máu me bê bết ngã xuống trước mặt hấp hối, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, dù nguy hiểm đã qua, hai chân hắn vẫn như cũ nhịn không được run cầm cập, nỗi khiếp sợ khó nén và không thể kiềm chế.

“Ông nội, ông gắng lên, cháu lập tức đưa ông đi bệnh viện!” Nước mắt Chân Chân tựa như chuỗi ngọc trai đứt dây không thể vãn hồi, từng giọt, từng giọt lũ lượt tràn mi.

“Chân Chân, ông nội… ông nội chỉ sợ không được, không thể tiếp tục sống cùng cháu rồi, về sau không có ông ở bên, cháu phải biết tự chăm sóc… tự chăm sóc chính mình, không được… không được… để người khác ức hiếp…”

“Ông nội, ông không có việc gì! Chúng ta lập tức đi bệnh viện!” Chân Chân nghẹn ngào không thôi, nước mắt giàn giụa khóc rống. “Ông tuyệt đối sẽ không rời bỏ Chân Chân, tuyệt đối không!”

“Chân Chân, cháu hãy nghe ông nói… Cháu đã lớn rồi, đã là người lớn, nên… không có ông ở bên, cháu cũng… cũng… có thể sống được… sống… tốt…”

/31

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status