CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 106 - Chương 102.3

/359




Đứa bé, cô có bé con, đã có bé con thì chính là chuyện của 2 người không phải sao?

Bây giờ Nam Cung còn chưa biết tin này, nếu như cậu ấy biết, vậy thì…..

“Anh đừng nói cho anh ta biết, Lạc Phàm Vũ, tôi cầu xin anh đừng nói cho anh ta biết!” Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết đầy nước mắt, run rẩy cầu xin anh, sự quật cường cùng kiên quyết làm cho lòng phải người rung động.

Trong lòng Lạc Phàm Vũ vô cùng rối rắm, hai mắt nóng lên mà phức tạp, nghiêng mặt sang bên hít một hơi thật sâu, có chút tự giễu cười cười, lắc đầu nhìn cô: “Xin lỗi, điểm này tôi không làm được.”

“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.

Điện thoại di động trong túi vang động, tâm tình của Lạc Phàm Vũ phức tạp cực độ, một tay bắt lấy Dụ Thiên Tuyết một tay nhận điện thoại: “Alo? ….. Đúng, ừ, mình đã gặp được cô ấy, Nam Cung Kình Hiên, mình muốn nói rõ trước với cậu, có chuyện gì cậu trước hết phải bình tĩnh lại cho mình, có nghe hay không? Ở bệnh viện Lam Hà, cậu tự tới đi, đúng, không sai, còn nữa….. Cậu….. Zhít! !”

Đột nhiên Lạc Phàm Vũ hít sâu một hơi, đau đến rút tay về, lúc này mới thấy là do Dụ Thiên Tuyết đang hung hăng cắn vào cổ tay đang giữ lấy tay cô, nhất thời anh không đề phòng thế nên đã buông lỏng tay, cô liền tránh thoát hướng về phía sau chạy đi!

“Đáng chết….. Cái cô gái này….. Alo? !” Lạc Phàm Vũ rống vào di động, nhưng trừ âm thanh tút tút thì không còn âm thanh nào khác.

Anh cúp điện thoại, nhấc chân đuổi theo phương hướng Dụ Thiên Tuyết đang chạy.

“Đến cùng thì cô đang sợ cái gì? Không chạy sẽ chết sao? !” Lạc Phàm Vũ cũng gấp đến độ giậm chân giận dữ, sau khi bắt được Dụ Thiên Tuyết mới chợt hiểu lời nói của mình có ý gì, đôi mắt anh từ từ rung động, đột nhiên hiểu ra Dụ Thiên Tuyết đang trốn tránh điều gì, anh cũng thanh tỉnh ngay lập tức, quan hệ của Dụ Thiên Tuyết và Nam Cung không phải là bạn bè trai gái lại càng không phải quan hệ nam nữ bình thường, bọn họ không có kết quả!

Có La Tình Uyển ở đây, lại còn có hôn ước, hiện tại đứa bé trong bụng Dụ Thiên Tuyết được coi là gì? !

Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, trên mặt có một dòng nước mắt chảy xuống, cô thử vùng vẫy mạnh vài cái cũng không có cách nào thoát khỏi trói buộc của Lạc Phàm Vũ, có lẽ đây chính là sự chêch lệch sức lực giữa nam và nữ, cũng như cô vĩnh viễn cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Nam Cung Kình Hiên.

Rốt cuộc cô bỏ qua giãy giụa, đôi mắt đầy lệ, vẻ mặt tái nhợt tuyệt vọng, hơi thở mong manh nói: “Anh buông tôi ra đi….. Tôi không chạy, chạy không thoát.”

Trong lòng Lạc Phàm Vũ phức tạp, muốn nói gì đó lại nghẹn lời không nói được, không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay một chút.

“Dụ Thiên Tuyết, tôi có thể hiểu được tâm tình của cô, nhưng là…..” Cuối cùng Lạc Phàm Vũ mở miệng chầm chậm nói, trong đôi mắt là sự rối rắm: “Cô biết đó, khả năng cô lưu lại đứa bé này là không lớn…..”

“Cho nên?” Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết quật cường nhìn anh: “Đáng đời tôi chỉ vì anh ta nhất thời kích động mà mang thai đứa bé, đáng đời tôi ở thời điểm không thích đáng phá hoại tình cảm giữa anh ta và vợ chưa cưới, đáng đời tôi vì không để cho hôn nhân của bọn họ xuất hiện chướng ngại mà xóa sạch bé con của chính mình, những điều này là đúng đắn, chính là đáng đời tôi! Đúng không? !”

Gương mặt tuấn tú của Lạc Phàm Vũ nghẹn hồng, áp lực như biết một bí mật động trời, anh do dự, trong lúc cấp tốc suy nghĩ liền đưa ra một quyết định quan trọng.

“”Hiện tại, thừa dịp cậu ấy còn chưa tới đây, Dụ Thiên Tuyết, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc thì cô nghĩ như thế nào?” Lạc Phàm Vũ nhanh chóng nói rõ suy nghĩ, nghiêm túc nói từng chữ một: “Tôi là nói đứa bé, đối với đứa bé của cậu ấy, cô nghĩ như thế nào?”

Dụ Thiên Tuyết không ngờ người đàn ông này sẽ hỏi như vậy, có chút mờ mịt cúi đầu suy tư, không sai, cô thống hận Nam Cung Kình Hiên, muốn cô thai nghén đứa bé của anh quả thật so với để cho cô chết thì càng khó chịu hơn! Nhưng mà…..

Bé con chính là vô tội, sinh mạng vừa mới hình thành này là vô tội, cô không cần thiết vì một lần sai lầm mà bóp chết tính mạng bé con của mình, nó tồn tại trong cơ thể cô, hiện diện ở trong tử cung ấm áp của cô, bắt đầu trở thành một phần trong huyết mạch của cô…..

Nước mắt trong suốt từ từ dâng trào, nặng nề rơi xuống một giọt, Dụ Thiên Tuyết dốc sức đè nén, nhưng vẫn là không nhịn được.

Lạc Phàm Vũ chăm chú nhìn khuôn mặt cô thật lâu, đau đớn trong lòng anh bắt đầu tăng lên.

“Dụ Thiên Tuyết, cô hãy nghe tôi nói.” Lạc Phàm Vũ nhẹ

/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status