CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 288 - Chương 267

/359


Cháu có sao không? Đôi mắt của Nam Cung Ngạo sáng lên, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Ảnh, cẩn thận tra xét: Tiểu Ảnh bị thương hả? Tay này là chuyện gì xảy ra, cho ông nội nhìn một chút, xem còn chỗ nào khác bị thương hay không. . . . . .

Tiểu Ảnh giật mình tỉnh táo lại, nhảy xuống cái ghế dài, đẩy tay Nam Cung Ngạo ra, trong mắt tràn đầy sự đề phòng, thụt lùi lại mấy bước nhìn ông.

Cám ơn ông quan tâm, cháu không sao.

Nghe lời này, nhất thời Nam Cung Ngạo bị choáng váng, tay vịn lưng ghế dài mới không bất tỉnh, đôi mắt già nua nhìn Tiểu Ảnh, giọng run run nói: Cháu ngoan. . . . . . Cháu không nhận ra ông nội sao? Là ông nội đây. . . . . .

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Ảnh không lộ ra biểu tình gì, trong lòng không có khái niệm về ông nội này, có, đó chính là cảnh tượng Nam Cung Ngạo tự chủ trương đưa cậu bé đi, khi cậu bé tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng và thành thị xa lạ, cậu bé chỉ mới năm tuổi, có tất cả tính bướng bỉnh cùng sự ỷ lại mà một đứa bé nên có, trời mới biết, ngoài mặt thì cậu bé rất quật cường, nhưng trong lòng lại tưởng niệm mẹ biết bao nhiêu, muốn khóc biết bao nhiêu, nhưng ông nội lại tàn nhẫn bá đạo, bất cận nhân tình như vậy.

Còn nữa....., còn nữa…..

Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong cái đầu nho nhỏ là về người hộ vệ thường bị mình trêu đùa, thế nhưng vào giờ phút sau cùng lại dùng thân thể che phủ cậu bé thật kín, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh tái nhợt, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng đầm đìa máu tươi kia.

Chào ông cụ. Tiểu Ảnh ông chằm chằm, đôi mắt trong veo, lễ phép gật đầu.

Cậu bé giống như một ‘tiểu thân sĩ’, dù trên người chật vật không chịu nổi cũng duy trì sự lễ phép cùng tự tôn, không khuất phục.

Cháu ngoan. . . . . . Nam Cung Ngạo khàn khàn kêu một tiếng, đi tới đứng ở trước mặt cậu bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, giọng nói run run: Là ông nội sai. . . . . . Ông nội sai rồi, ông nội không nên để một mình cháu đi Đài Bắc xa như vậy, ông nội già nên hồ đồ rồi, hại cháu bị thương, ông nội khó chịu hơn hết so với ai khác. . . . . . Cháu ngoan, đừng hận ông nội, đừng hận ông nội. . . . . .

Trong lòng bàn tay ông là bàn tay nhỏ bé bị băng gạc gồ ghề bao quanh, Nam Cung Ngạo cúi đầu, cảm giác được hai mắt đã ướt át, đã bao năm ông không có xúc động rồi, hôm nay, đứng trước mặt một đứa bé, ông vô cùng hối hận, nghĩ đến đứa nhỏ phải chạy trốn trong mưa bom lửa đạn, nghĩ đến không biết nó đã đẫm mình dưới trời mưa như trút nước ở Đài Bắc trong bao lâu, nhớ tới những người kia vật vã giữa ranh giới sự sống và cái chết ở trước mặt thằng bé, Nam Cung Ngạo hận không thể sinh trở lại một lần nữa, có chết ông cũng sẽ không đưa cháu nội đi!

Sự đề phòng trong mắt Tiểu Ảnh rốt cuộc cũng giảm đi một chút, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, vẫn không biết nên nói cái gì.

Cháu vẫn nói lại câu nói kia, nếu như ông không chấp nhận mẹ của cháu, Tiểu Ảnh cũng sẽ không nhận mình có ông nội, Tiểu Ảnh có ba mẹ cũng đủ rồi. Cậu bé chỉ là một đứa trẻ, cậu bé không có dễ dàng tha thứ như vậy, lòng dạ cậu bé chính là hẹp hòi thế đấy.

Trong đôi mắt trong suốt rõ ràng lộ ra sự xa cách, Tiểu Ảnh chu chu cái miệng, kiên định lập trường của mình.

Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Dụ Thiên Tuyết đi ra, vẫn mảnh khảnh xinh đẹp rung động lòng người, chẳng qua trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô in dấu bàn tay rất rõ ràng, cho thấy là đã bị người ta đánh, nhưng vẫn không mất đi vẻ đoan trang và xinh đẹp của cô.

Nam Cung tiên sinh. Cô đi tới nắm tay của Tiểu Ảnh kéo đến bên cạnh mình,


/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status