Bóng đèn công suất thấp, ánh sáng tù mù, hai món ăn trên bàn ảm đạm tối om om.
Ăn cơm chung có thể tiết kiệm được không ít tiền. Hàng ngày, Giang Binh và Hà Châu đều quây quần cùng nhau. Hai người chia sẻ một gian phòng trọ, bên trong dùng vải rèm ngăn ra. Giờ Giang Binh sắp dọn đến ký túc xá ở, Hà Châu cũng không định thuê tiếp nữa. Đối diện có một gian phòng thuận tiện hơn, kết cấu nửa tầng ngầm chỉ có một khung cửa sổ lộ trên mặt đất, chỉ mất một trăm tệ tiền thuê mỗi tháng.
Hà Châu rất kiệm lời, tốc độ ăn cơm thì nhanh. Ứ bầm trên mặt anh vẫn chưa tan. Trong nháy mắt dưới ánh đèn vết bầm ấy biến đổi màu sắc, kết hợp với đôi mắt một mí khiến cả khuôn mặt cương nghị lộ rõ vài phần tàn bạo.
Bên kia, Giang Binh cao to, mặt vuông lông mày dựng, trên mặt không cảm xúc nhất thời đầy vẻ hung dữ, trái lại ăn cơm nhã nhặn hơn Hà Châu một chút, có điều tốc độ cũng chẳng chậm.
Vu Lệ chẳng biết có nên giành đồ ăn với họ không, nhìn Hà Châu gắp Pizza lên đưa vào miệng nhai hai,ba cái là tiêu diệt xong một miếng, cô nhắc tới nhà nghỉ họ Tôn.
"Nhà nghỉ kinh doanh kém quá, đã cho ba người thôi việc, cũng chả biết lúc nào sẽ tới lượt em. Xem ra sẽ không ổn rồi."
Giang Binh nói: "Trạm Bắc ngừng hoạt động, việc làm ăn chắc chắn phải kém đi. Mấy ngày nay tôi thấy bên đó rất nhiều quán cơm đã chuyển, nghe bảo phải ngừng mất hai, ba năm. Sau hai, ba năm còn chưa chắc có thể xây xong."
Vu Lệ gật đầu: "Nghe bảo là như vậy. Khách thì càng vắng, em thấy nhà nghỉ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Ngày ngày đều lỗ vốn thế này, nếu em là bà chủ thì sớm đã đóng cửa trả nhà thuê rồi." Thấy Giang Binh không ăn pizza, Vu Lệ chỉ chỉ vào cái hộp: "Anh cũng ăn đi. Đây là con gái út của bà chủ mang tới, cô ấy cố ý phần cho em một hộp đấy."
Lúc này Tôn Hồi đang ăn cơm, cô đem hộp bánh pizza cuối cùng cho Vu Lệ, còn bản thân cũng ăn chưa đủ.
Mẹ Tôn đang gọi điện thoại cho con gái lớn, trách cô ấy chiều chuộng em gái quá:
"Cho nó ăn nhiều thế, con xem giờ nó nặng bao nhiêu cân rồi."
Tôn Hồi nghe thấy, miếng thịt gà vừa nhét vào mồm còn hơi bỏng, nhíu cả mày. Sau khi cân nhắc kỹ cô vẫn nuốt xuống, thề rằng chỉ ăn một miếng này thôi.
Đầu dây bên kia, Tôn Địch nói: "Có tí da thịt mới tốt, trắng trắng mềm mềm đáng yêu bao nhiêu!"
Mẹ Tôn mắng Tôn Địch: "Con coi nó vẫn là trẻ con sao, đã chẳng còn nhỏ nữa đâu!" Chuyện trò vài câu, bà lại bảo: "Cuối tuần sau nhớ cùng Đông Niên về đây đi, cô Hai con xem ra không ổn rồi. Giờ mấy người bác cả con đang thay nhau trông nom cô Hai, nên mua thì cũng đều đã mua đủ cả."
Cô hai của Tôn Hồi vừa qua sinh nhật bốn mươi chín. Năm, sáu năm trước làm kiểm tra thì phát hiện bị ung thư, sau khi phẫu thuật vốn tưởng là khỏe lại, nhưng năm ngoái kiểm tra bệnh vẫn tái phát. Sinh lão bệnh tử nghe theo số mệnh, bác sĩ khuyên cô Hai xuất viện về nhà, không cần hao tiền tốn của điều trị nữa.
Tôn Hồi không biết Tôn Địch sẽ ứng phó thế nào. Hôm sau, Tết nguyên tiêu, chị gái Tôn Địch thoái thác bảo có chuyện không thể về nhà. Tôn Hồi ăn bánh trôi bị mẹ Tôn tóm lấy hỏi này hỏi nọ, cô chỉ có thể cắn chặt răng không bán đứng chị gái. Song, có bí mật mà không thể nói, cô thật sự ngột ngạt đến phát rồ.
Trên đường quay về trường học, Tôn Hồi gặm hết hai quả táo, trong miệng no đủ cô mới cảm thoải mái hơn tẹo.
Về tới ký túc xá đã là chín giờ, mọi người đều làm ổ trong chăn vừa nghịch điện thoại vừa buôn chuyện.
Trường học không cho phép sinh viên năm nhất mang theo máy tính, cuộc sống về đêm thực sự tĩnh mịch, các cô chỉ có thể trở lại với nguyên thủy. Có điều, một số người nào đó nghiện net khó trị, bạn cùng phòng Phù Hiểu Vi ngâm ở quán net hai ngày hai đêm, bấy giờ mặt mày đã trắng bệch, chỉ còn sót lại nửa hơi tàn.
Tạ Kiều Kiều giật túi của Tôn Hồi tìm đồ ăn vặt, cuối cùng lật ra được mỗi hai quả táo. Tạ Kiều Kiều bĩu môi, chỉ chỉ vào Phù Hiểu Vi đang ngồi đờ đẫn trên ghế, bảo: "Đừng nói chuyện với nó, nó đang ngủ đấy!"
Tôn Hồi tiện tay lấy ra một trăm tệ đưa cho cô bạn, dùng giọng mũi hỏi: "Trợn mắt ngủ à?"
Tạ Kiều Kiều tịch thu một quả táo coi như lãi, đáp: "Không trợn, mí mắt nó không khép, thoạt nhìn giống trợn mắt trắng dã thôi."
Bộ dạng nửa sống nửa chết này khủng khiếp quá đi, Tôn Hồi bất giác nghĩ tới cô Hai đang nằm trên giường bệnh.
Tuần trước, Tôn Hồi đã ghé thăm nhà cô Hai. Phòng ngủ được sửa sang kín mít, bên cạnh kê một cái giường ván gỗ, buổi tối có người thân thay nhau canh giữ ban đêm. Cô Hai gầy như que củi, uống nước chỉ có thể dùng ống hút, lúc nào cạnh gối đầu cũng vắt một cái khăn mặt dùng để lau nước bọt.
Cô Hai đáng thương đã sớm ly dị, con trai độc nhất phạm tội bị bắt vào tù, gần kề tuổi già không người chăm nom, chỉ có thể dựa vào đám họ hàng thân thích từ chối đây đẩy. Cuối cùng vẫn là lấy ra sổ tiết kiệm bảy vạn mà ông nội Tôn để lại, mọi người mới cố mà làm cho tử tế.
Tôn Hồi chẳng biết sao lại nghĩ tới cô Hai, chắc là máu mủ tình thân quấn lấy, sâu xa luôn có những chuyện không thể giải thích bằng khoa học.
Một đêm ba ngày sau, Tôn Hồi mơ thấy cô Hai. Cô ấy nằm trên cái xích đu bên ngoài căn nhà mái bằng, gà mái đang mổ thóc ở cạnh. Cô Hai dặn dò Tôn Hồi: "Con phải giúp anh con nhé! Cô không thể yên tâm về nó. Đợi nó ra ngoài, con giúp cô chăm sóc tốt cho nó, bằng không cô sẽ tìm con đấy..."
Tôn Hồi hét toáng: "Cô Hai, cô đừng tới tìm con mà, chuyện liên quan gì đến con chứ!" Nhưng trong mơ, Tôn Hồi không thể phát ra tiếng, miệng rót gió lạnh nửa ngày, cũng chẳng nôn ra nổi một chữ. Sau cùng, cô thở hổn hển tỉnh giấc, nhận được điện thoại trong nhà báo cô Hai đã đi rồi.
Tôn Hồi chết lặng. Cô tìm phụ đạo viên xin nghỉ, thu dọn đồ đạc xong vội vàng chạy về nhà luôn.
Giữa đường nhận được cuộc gọi của chị gái. Tôn Địch cuống đến sứt đầu mẻ trán, nói: "Anh rể em bảo không đi. Vậy sao được chứ, mọi người trong nhà sẽ cười nhạo chị thế nào đây!"
Tôn Hồi dè dặt đáp: "Chị cứ nói thật đi, rõ ràng là anh rể ngoại tình mà. Anh ta có lỗi với chị, bố mẹ sẽ không trách chị đâu!"
"Đúng, họ sẽ hận chết chị, sau đó thì cả nhà mình đều bị người ta chê cười!"
Một khi chim trĩ trở thành phượng hoàng, tuyệt đối sẽ không để mình biến trở lại làm chim trĩ. Tôn Địch nở mày nở mặt đã hai năm, hoàn toàn sẽ không dễ dàng từ bỏ thân phận Đàm phu nhân.
Mấy ngày nay Tôn Địch điều tra chuyện Bành Hân mang thai suốt. Cô ấy và Đàm Đông Niên kết hôn đã hai năm, bụng vẫn "trống trơn". Bành Hân bên Đàm Đông Niên mới vài tháng vậy mà có đứa nhỏ. Tôn Địch không tin đồ quỷ quái này, nhất định phải nắm được thóp của Bành Hân. Bên này còn chưa tìm ra manh mối thì trong nhà lại có người mất. Nếu con rể họ Tôn vắng mặt ở đám tang cô Hai, vậy chờ đợi Tôn Địch sẽ chỉ có những lời bàn tán và cười nhạo không ngớt.
Nhưng, Tôn Hồi cũng hết cách. Đàm Đông Niên có tay có chân, có xe có nhà, cô không thể tới tận cửa bắt cóc được.
Tôn Địch lại bảo: "Giờ anh ấy còn chẳng chịu nhận điện thoại của chị. Chị đổi số gọi đến, nói chưa được hai câu thì anh ấy đã tắt máy. Chị cho em số di động của anh rể, em gọi cho anh ấy cứ bảo chuyện li hôn có thể thương lượng, trước tiên tham gia đám tang đã rồi hẵng nói sau."
Mắt Tôn Hồi sáng lên: "Chị nghĩ thông suốt rồi à?"
"Nghĩ thông suốt cái rắm!" Tôn Địch thở hổn hển, tiếp đó lấy lại dáng vẻ phu nhân cao quý, giọng nói nhỏ nhẹ: "Kéo anh ấy trước đã! Em nói rõ với anh ấy chỉ cần không nhắc chuyện li hôn trước mặt người nhà họ Tôn, mọi việc đều dễ bàn bạc."
Đàm Đông Niên nhận điện thoại của Tôn Hồi mà thoáng ngớ người. Anh ta thực sự đau đầu, nói: " Đã bảo không đi rồi. Nếu không em bảo chị gái em ký thỏa thuận li hôn trước đi!"
Tôn Hồi thì lời hay ý tốt: "Cái đó, dù sao hiện tại anh chị vẫn chưa li hôn mà. Anh vẫn phải làm tròn bổn phận của con rể chứ. Với cả, mặc kệ chị gái em có thế nào, anh đích thực là ôm bồ nhí ở bên ngoài, có lỗi với chị gái em trước nhỉ?"
Cô nghe thấy Đàm Đông Niên phì cười một tiếng, vội nói tiếp: "Còn nữa, còn nữa... Nói sao thì anh cũng là một nhân vật có mặt mũi, cô ruột trong nhà vợ anh qua đời, nếu ngay cả đến anh cũng không đến, truyền ra ngoài giống cái dạng gì đây?"
Đàm Đông Niên cho câu trả lời rất trực tiếp, "rụp" một tiếng ngắt luôn cuộc gọi. Tôn Hồi điên tiết đến nỗi tim gan phèo phổi cũng phát đau.
Trông giữ linh cữu phải mất ba ngày ba đêm, thông báo cho bạn bè và họ hàng các nơi. Thân thích của nhà họ Tôn ở tỉnh xa cũng đang trên đường tới.
Là con cháu, Tôn Hồi đã mặc áo xô gai chịu tang ngay từ tối đầu tiên, phụ trách khóc than thương tiếc, ban đêm chen chúc ngủ với mọi người trong nhà.
Thời tiết đã sang xuân, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch khá lớn, buổi đêm thật sự hơi lạnh, nhà cấp bốn không chống được rét. Trong phòng khách đặt cô Hai như đang say ngủ, sau khi bị cái lạnh làm tỉnh giấc, Tôn Hồi mở mắt liền có thể nhìn thấy ngay dáng người nằm thẳng cẳng trên sạp trúc.
Lờ đờ thức suốt một đêm, cuối cùng Tôn Hồi trông thấy Tôn Địch thong dong đến muộn, Đàm Đông Niên thì công việc quấn lấy không thể dứt ra nổi chỉ phúng viếng bằng một phong bì tiền bự được dán kín. Trước mặt, đám họ hàng không dám nói gì nhưng sau lưng luôn xì xầm to nhỏ.
Tôn Hồi quỳ suốt trên đất, đến giờ thì bắt đầu khóc, nước mắt chỉ chảy ra được đôi ba giọt, lúc nghỉ ngơi thì ngồi bên cạnh đốt vàng mã giấy tiền. Ba ngày ba đêm chẳng rời đi nổi, cô cũng không có cách nào rửa mặt, chỉ có thể nhai kẹo cao su.
Các bậc bề trên nói gì thì Tôn Hồi làm nấy. Con trai của bác cả rảnh rỗi là từ quán game về đốt mấy tờ tiền giấy, nước mắt cũng chẳng cần nặn ra. Tôn Hồi thực sự buồn chán, tìm đến bố Tôn nhỏ giọng than vãn. Bố Tôn dúi mạnh đầu cô một phát: "Mới hai ngày mà đã kêu mệt, có cái gì phải rửa, giờ vẫn chưa phải mùa hè, chưa bốc mùi không cần phải rửa! Nhanh nhanh qua khóc đi!"
Tôn Hồi đành gục đầu ũ rũ quay lại ví trí ban đầu.
Trái lại, Tôn Địch xem như nhàn nhã liên tục tiếp đón thân thích. Cỗ bàn ăn uống phải bày ba ngày, Tôn Địch vẫn mặc một thân hàng hiệu phụ trách giữ thể diện. Có một người họ hàng ngày thường ít qua lại trông thấy Tôn Địch liền khen: "Giờ Chiêu Đệ* càng ngày càng đẹp đấy!"
Nụ cười của Tôn Địch khựng lại, giả vờ tiếp tục lịch sự.
(*Chiêu Đệ có nghĩa là "gọi em trai". Quan niệm lạc hậu trọng nam khinh nữ, khi sinh được một cô con gái rồi thì đặt tên "Chiêu Đệ" để mong đứa sau sẽ là con trai.)
Tôn Chiêu Đệ là cái tên trước năm mười bảy tuổi của Tôn Địch. Sau khi mười bảy tuổi thì cô ấy đổi tên gọi là Tôn Địch. Người xung quanh biết tính của Tôn Địch, cũng chẳng ai gọi cô ấy là Chiêu Đệ. Giờ cô ấy bị gọi bằng cái tên quê mùa này, sắc mặt vẫn luôn không tốt, vì thế khi Tôn Hồi tìm cô ấy, đáng thương cất lời: "Chị ơi, em muốn về nhà tắm một cái. Cũng quỳ gần hai ngày hai đêm rồi, cả người đều hôi quá đi!" Tôn Địch tức tối đáp: "Chút xíu vậy cũng không chịu nổi, bình thường chị dạy em thế nào hả, quay lại quỳ tiếp cho chị!" Nói xong, Tôn Địch xách túi lái xe rời đi!
Tôn Hồi cực kỳ tủi thân, buổi chiều thấy em họ lại cầm tiền chạy tới quán game, cô không thể nhịn nổi nữa "Òa" một tiếng khóc đến xé ruột xé gan, đứt từng khúc ruột, nước mắt "hàng thật giá thật", cảm xúc chân thành kéo theo cả đội ngũ khóc tang đằng sau. Tiếng khóc đinh tai nhức óc liên tục không ngừng, người nào cũng đau lòng muốn chết.
Khi Đàm Đông Niên tới, anh ta bị cảnh tượng khóc tang trọng thể trong nhà làm cho hơi choáng. Sắc mặt Tôn Hồi nhợt nhạt, đầu tóc rũ rượi, khóc đến nỗi thở hổn hển, hai tay chống trên nền đất rải đầy rơm rạ, cơ thể dường như sắp đổ xuống, trong miệng vẫn kêu lên cực kỳ bi ai: "Cô ơi... cô ơi...!"
Tim Đàm Đông Niên đập mạnh, lúc hai mắt Tôn Hồi khép lại, lung lay sắp ngã, anh ta ngay lập tức lao lên ôm cô vào lòng.
(Tác giả: Mọi người đọc văn án thì sẽ nhận ra, khoảng cách thời gian của tác phẩm này rất dài. Nam chính sẽ vì Hồi Hồi mà làm nhiều việc lắm đấy, chẳng hạn "giành thiên hạ" ấy. Cho nên Hồi Hồi hiện tại là sinh viên năm nhất, mọi chuyện không gấp gấp, đọc từ từ nhé! Cho nên những cơ thể băng thanh ngọc khiết ấy à, nụ hôn đầu à, dưa chuột à, cà rốt à, nuide à, gì gì đó,... đọc tiếp rồi hãy nói! Hê hê hê~
Nhắc lại lần nữa, nam chính và nam phụ đều không phải người tốt. Về sau nếu mọi người đọc tới chi tiết phạm pháp, xin tha thứ, đây là một bộ tiểu thuyết vô cùng YY, chúng ta phải tuân thủ luật pháp làm đứa trẻ ngoan, đừng học nam chính, nam phụ nhá!)
Ăn cơm chung có thể tiết kiệm được không ít tiền. Hàng ngày, Giang Binh và Hà Châu đều quây quần cùng nhau. Hai người chia sẻ một gian phòng trọ, bên trong dùng vải rèm ngăn ra. Giờ Giang Binh sắp dọn đến ký túc xá ở, Hà Châu cũng không định thuê tiếp nữa. Đối diện có một gian phòng thuận tiện hơn, kết cấu nửa tầng ngầm chỉ có một khung cửa sổ lộ trên mặt đất, chỉ mất một trăm tệ tiền thuê mỗi tháng.
Hà Châu rất kiệm lời, tốc độ ăn cơm thì nhanh. Ứ bầm trên mặt anh vẫn chưa tan. Trong nháy mắt dưới ánh đèn vết bầm ấy biến đổi màu sắc, kết hợp với đôi mắt một mí khiến cả khuôn mặt cương nghị lộ rõ vài phần tàn bạo.
Bên kia, Giang Binh cao to, mặt vuông lông mày dựng, trên mặt không cảm xúc nhất thời đầy vẻ hung dữ, trái lại ăn cơm nhã nhặn hơn Hà Châu một chút, có điều tốc độ cũng chẳng chậm.
Vu Lệ chẳng biết có nên giành đồ ăn với họ không, nhìn Hà Châu gắp Pizza lên đưa vào miệng nhai hai,ba cái là tiêu diệt xong một miếng, cô nhắc tới nhà nghỉ họ Tôn.
"Nhà nghỉ kinh doanh kém quá, đã cho ba người thôi việc, cũng chả biết lúc nào sẽ tới lượt em. Xem ra sẽ không ổn rồi."
Giang Binh nói: "Trạm Bắc ngừng hoạt động, việc làm ăn chắc chắn phải kém đi. Mấy ngày nay tôi thấy bên đó rất nhiều quán cơm đã chuyển, nghe bảo phải ngừng mất hai, ba năm. Sau hai, ba năm còn chưa chắc có thể xây xong."
Vu Lệ gật đầu: "Nghe bảo là như vậy. Khách thì càng vắng, em thấy nhà nghỉ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Ngày ngày đều lỗ vốn thế này, nếu em là bà chủ thì sớm đã đóng cửa trả nhà thuê rồi." Thấy Giang Binh không ăn pizza, Vu Lệ chỉ chỉ vào cái hộp: "Anh cũng ăn đi. Đây là con gái út của bà chủ mang tới, cô ấy cố ý phần cho em một hộp đấy."
Lúc này Tôn Hồi đang ăn cơm, cô đem hộp bánh pizza cuối cùng cho Vu Lệ, còn bản thân cũng ăn chưa đủ.
Mẹ Tôn đang gọi điện thoại cho con gái lớn, trách cô ấy chiều chuộng em gái quá:
"Cho nó ăn nhiều thế, con xem giờ nó nặng bao nhiêu cân rồi."
Tôn Hồi nghe thấy, miếng thịt gà vừa nhét vào mồm còn hơi bỏng, nhíu cả mày. Sau khi cân nhắc kỹ cô vẫn nuốt xuống, thề rằng chỉ ăn một miếng này thôi.
Đầu dây bên kia, Tôn Địch nói: "Có tí da thịt mới tốt, trắng trắng mềm mềm đáng yêu bao nhiêu!"
Mẹ Tôn mắng Tôn Địch: "Con coi nó vẫn là trẻ con sao, đã chẳng còn nhỏ nữa đâu!" Chuyện trò vài câu, bà lại bảo: "Cuối tuần sau nhớ cùng Đông Niên về đây đi, cô Hai con xem ra không ổn rồi. Giờ mấy người bác cả con đang thay nhau trông nom cô Hai, nên mua thì cũng đều đã mua đủ cả."
Cô hai của Tôn Hồi vừa qua sinh nhật bốn mươi chín. Năm, sáu năm trước làm kiểm tra thì phát hiện bị ung thư, sau khi phẫu thuật vốn tưởng là khỏe lại, nhưng năm ngoái kiểm tra bệnh vẫn tái phát. Sinh lão bệnh tử nghe theo số mệnh, bác sĩ khuyên cô Hai xuất viện về nhà, không cần hao tiền tốn của điều trị nữa.
Tôn Hồi không biết Tôn Địch sẽ ứng phó thế nào. Hôm sau, Tết nguyên tiêu, chị gái Tôn Địch thoái thác bảo có chuyện không thể về nhà. Tôn Hồi ăn bánh trôi bị mẹ Tôn tóm lấy hỏi này hỏi nọ, cô chỉ có thể cắn chặt răng không bán đứng chị gái. Song, có bí mật mà không thể nói, cô thật sự ngột ngạt đến phát rồ.
Trên đường quay về trường học, Tôn Hồi gặm hết hai quả táo, trong miệng no đủ cô mới cảm thoải mái hơn tẹo.
Về tới ký túc xá đã là chín giờ, mọi người đều làm ổ trong chăn vừa nghịch điện thoại vừa buôn chuyện.
Trường học không cho phép sinh viên năm nhất mang theo máy tính, cuộc sống về đêm thực sự tĩnh mịch, các cô chỉ có thể trở lại với nguyên thủy. Có điều, một số người nào đó nghiện net khó trị, bạn cùng phòng Phù Hiểu Vi ngâm ở quán net hai ngày hai đêm, bấy giờ mặt mày đã trắng bệch, chỉ còn sót lại nửa hơi tàn.
Tạ Kiều Kiều giật túi của Tôn Hồi tìm đồ ăn vặt, cuối cùng lật ra được mỗi hai quả táo. Tạ Kiều Kiều bĩu môi, chỉ chỉ vào Phù Hiểu Vi đang ngồi đờ đẫn trên ghế, bảo: "Đừng nói chuyện với nó, nó đang ngủ đấy!"
Tôn Hồi tiện tay lấy ra một trăm tệ đưa cho cô bạn, dùng giọng mũi hỏi: "Trợn mắt ngủ à?"
Tạ Kiều Kiều tịch thu một quả táo coi như lãi, đáp: "Không trợn, mí mắt nó không khép, thoạt nhìn giống trợn mắt trắng dã thôi."
Bộ dạng nửa sống nửa chết này khủng khiếp quá đi, Tôn Hồi bất giác nghĩ tới cô Hai đang nằm trên giường bệnh.
Tuần trước, Tôn Hồi đã ghé thăm nhà cô Hai. Phòng ngủ được sửa sang kín mít, bên cạnh kê một cái giường ván gỗ, buổi tối có người thân thay nhau canh giữ ban đêm. Cô Hai gầy như que củi, uống nước chỉ có thể dùng ống hút, lúc nào cạnh gối đầu cũng vắt một cái khăn mặt dùng để lau nước bọt.
Cô Hai đáng thương đã sớm ly dị, con trai độc nhất phạm tội bị bắt vào tù, gần kề tuổi già không người chăm nom, chỉ có thể dựa vào đám họ hàng thân thích từ chối đây đẩy. Cuối cùng vẫn là lấy ra sổ tiết kiệm bảy vạn mà ông nội Tôn để lại, mọi người mới cố mà làm cho tử tế.
Tôn Hồi chẳng biết sao lại nghĩ tới cô Hai, chắc là máu mủ tình thân quấn lấy, sâu xa luôn có những chuyện không thể giải thích bằng khoa học.
Một đêm ba ngày sau, Tôn Hồi mơ thấy cô Hai. Cô ấy nằm trên cái xích đu bên ngoài căn nhà mái bằng, gà mái đang mổ thóc ở cạnh. Cô Hai dặn dò Tôn Hồi: "Con phải giúp anh con nhé! Cô không thể yên tâm về nó. Đợi nó ra ngoài, con giúp cô chăm sóc tốt cho nó, bằng không cô sẽ tìm con đấy..."
Tôn Hồi hét toáng: "Cô Hai, cô đừng tới tìm con mà, chuyện liên quan gì đến con chứ!" Nhưng trong mơ, Tôn Hồi không thể phát ra tiếng, miệng rót gió lạnh nửa ngày, cũng chẳng nôn ra nổi một chữ. Sau cùng, cô thở hổn hển tỉnh giấc, nhận được điện thoại trong nhà báo cô Hai đã đi rồi.
Tôn Hồi chết lặng. Cô tìm phụ đạo viên xin nghỉ, thu dọn đồ đạc xong vội vàng chạy về nhà luôn.
Giữa đường nhận được cuộc gọi của chị gái. Tôn Địch cuống đến sứt đầu mẻ trán, nói: "Anh rể em bảo không đi. Vậy sao được chứ, mọi người trong nhà sẽ cười nhạo chị thế nào đây!"
Tôn Hồi dè dặt đáp: "Chị cứ nói thật đi, rõ ràng là anh rể ngoại tình mà. Anh ta có lỗi với chị, bố mẹ sẽ không trách chị đâu!"
"Đúng, họ sẽ hận chết chị, sau đó thì cả nhà mình đều bị người ta chê cười!"
Một khi chim trĩ trở thành phượng hoàng, tuyệt đối sẽ không để mình biến trở lại làm chim trĩ. Tôn Địch nở mày nở mặt đã hai năm, hoàn toàn sẽ không dễ dàng từ bỏ thân phận Đàm phu nhân.
Mấy ngày nay Tôn Địch điều tra chuyện Bành Hân mang thai suốt. Cô ấy và Đàm Đông Niên kết hôn đã hai năm, bụng vẫn "trống trơn". Bành Hân bên Đàm Đông Niên mới vài tháng vậy mà có đứa nhỏ. Tôn Địch không tin đồ quỷ quái này, nhất định phải nắm được thóp của Bành Hân. Bên này còn chưa tìm ra manh mối thì trong nhà lại có người mất. Nếu con rể họ Tôn vắng mặt ở đám tang cô Hai, vậy chờ đợi Tôn Địch sẽ chỉ có những lời bàn tán và cười nhạo không ngớt.
Nhưng, Tôn Hồi cũng hết cách. Đàm Đông Niên có tay có chân, có xe có nhà, cô không thể tới tận cửa bắt cóc được.
Tôn Địch lại bảo: "Giờ anh ấy còn chẳng chịu nhận điện thoại của chị. Chị đổi số gọi đến, nói chưa được hai câu thì anh ấy đã tắt máy. Chị cho em số di động của anh rể, em gọi cho anh ấy cứ bảo chuyện li hôn có thể thương lượng, trước tiên tham gia đám tang đã rồi hẵng nói sau."
Mắt Tôn Hồi sáng lên: "Chị nghĩ thông suốt rồi à?"
"Nghĩ thông suốt cái rắm!" Tôn Địch thở hổn hển, tiếp đó lấy lại dáng vẻ phu nhân cao quý, giọng nói nhỏ nhẹ: "Kéo anh ấy trước đã! Em nói rõ với anh ấy chỉ cần không nhắc chuyện li hôn trước mặt người nhà họ Tôn, mọi việc đều dễ bàn bạc."
Đàm Đông Niên nhận điện thoại của Tôn Hồi mà thoáng ngớ người. Anh ta thực sự đau đầu, nói: " Đã bảo không đi rồi. Nếu không em bảo chị gái em ký thỏa thuận li hôn trước đi!"
Tôn Hồi thì lời hay ý tốt: "Cái đó, dù sao hiện tại anh chị vẫn chưa li hôn mà. Anh vẫn phải làm tròn bổn phận của con rể chứ. Với cả, mặc kệ chị gái em có thế nào, anh đích thực là ôm bồ nhí ở bên ngoài, có lỗi với chị gái em trước nhỉ?"
Cô nghe thấy Đàm Đông Niên phì cười một tiếng, vội nói tiếp: "Còn nữa, còn nữa... Nói sao thì anh cũng là một nhân vật có mặt mũi, cô ruột trong nhà vợ anh qua đời, nếu ngay cả đến anh cũng không đến, truyền ra ngoài giống cái dạng gì đây?"
Đàm Đông Niên cho câu trả lời rất trực tiếp, "rụp" một tiếng ngắt luôn cuộc gọi. Tôn Hồi điên tiết đến nỗi tim gan phèo phổi cũng phát đau.
Trông giữ linh cữu phải mất ba ngày ba đêm, thông báo cho bạn bè và họ hàng các nơi. Thân thích của nhà họ Tôn ở tỉnh xa cũng đang trên đường tới.
Là con cháu, Tôn Hồi đã mặc áo xô gai chịu tang ngay từ tối đầu tiên, phụ trách khóc than thương tiếc, ban đêm chen chúc ngủ với mọi người trong nhà.
Thời tiết đã sang xuân, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch khá lớn, buổi đêm thật sự hơi lạnh, nhà cấp bốn không chống được rét. Trong phòng khách đặt cô Hai như đang say ngủ, sau khi bị cái lạnh làm tỉnh giấc, Tôn Hồi mở mắt liền có thể nhìn thấy ngay dáng người nằm thẳng cẳng trên sạp trúc.
Lờ đờ thức suốt một đêm, cuối cùng Tôn Hồi trông thấy Tôn Địch thong dong đến muộn, Đàm Đông Niên thì công việc quấn lấy không thể dứt ra nổi chỉ phúng viếng bằng một phong bì tiền bự được dán kín. Trước mặt, đám họ hàng không dám nói gì nhưng sau lưng luôn xì xầm to nhỏ.
Tôn Hồi quỳ suốt trên đất, đến giờ thì bắt đầu khóc, nước mắt chỉ chảy ra được đôi ba giọt, lúc nghỉ ngơi thì ngồi bên cạnh đốt vàng mã giấy tiền. Ba ngày ba đêm chẳng rời đi nổi, cô cũng không có cách nào rửa mặt, chỉ có thể nhai kẹo cao su.
Các bậc bề trên nói gì thì Tôn Hồi làm nấy. Con trai của bác cả rảnh rỗi là từ quán game về đốt mấy tờ tiền giấy, nước mắt cũng chẳng cần nặn ra. Tôn Hồi thực sự buồn chán, tìm đến bố Tôn nhỏ giọng than vãn. Bố Tôn dúi mạnh đầu cô một phát: "Mới hai ngày mà đã kêu mệt, có cái gì phải rửa, giờ vẫn chưa phải mùa hè, chưa bốc mùi không cần phải rửa! Nhanh nhanh qua khóc đi!"
Tôn Hồi đành gục đầu ũ rũ quay lại ví trí ban đầu.
Trái lại, Tôn Địch xem như nhàn nhã liên tục tiếp đón thân thích. Cỗ bàn ăn uống phải bày ba ngày, Tôn Địch vẫn mặc một thân hàng hiệu phụ trách giữ thể diện. Có một người họ hàng ngày thường ít qua lại trông thấy Tôn Địch liền khen: "Giờ Chiêu Đệ* càng ngày càng đẹp đấy!"
Nụ cười của Tôn Địch khựng lại, giả vờ tiếp tục lịch sự.
(*Chiêu Đệ có nghĩa là "gọi em trai". Quan niệm lạc hậu trọng nam khinh nữ, khi sinh được một cô con gái rồi thì đặt tên "Chiêu Đệ" để mong đứa sau sẽ là con trai.)
Tôn Chiêu Đệ là cái tên trước năm mười bảy tuổi của Tôn Địch. Sau khi mười bảy tuổi thì cô ấy đổi tên gọi là Tôn Địch. Người xung quanh biết tính của Tôn Địch, cũng chẳng ai gọi cô ấy là Chiêu Đệ. Giờ cô ấy bị gọi bằng cái tên quê mùa này, sắc mặt vẫn luôn không tốt, vì thế khi Tôn Hồi tìm cô ấy, đáng thương cất lời: "Chị ơi, em muốn về nhà tắm một cái. Cũng quỳ gần hai ngày hai đêm rồi, cả người đều hôi quá đi!" Tôn Địch tức tối đáp: "Chút xíu vậy cũng không chịu nổi, bình thường chị dạy em thế nào hả, quay lại quỳ tiếp cho chị!" Nói xong, Tôn Địch xách túi lái xe rời đi!
Tôn Hồi cực kỳ tủi thân, buổi chiều thấy em họ lại cầm tiền chạy tới quán game, cô không thể nhịn nổi nữa "Òa" một tiếng khóc đến xé ruột xé gan, đứt từng khúc ruột, nước mắt "hàng thật giá thật", cảm xúc chân thành kéo theo cả đội ngũ khóc tang đằng sau. Tiếng khóc đinh tai nhức óc liên tục không ngừng, người nào cũng đau lòng muốn chết.
Khi Đàm Đông Niên tới, anh ta bị cảnh tượng khóc tang trọng thể trong nhà làm cho hơi choáng. Sắc mặt Tôn Hồi nhợt nhạt, đầu tóc rũ rượi, khóc đến nỗi thở hổn hển, hai tay chống trên nền đất rải đầy rơm rạ, cơ thể dường như sắp đổ xuống, trong miệng vẫn kêu lên cực kỳ bi ai: "Cô ơi... cô ơi...!"
Tim Đàm Đông Niên đập mạnh, lúc hai mắt Tôn Hồi khép lại, lung lay sắp ngã, anh ta ngay lập tức lao lên ôm cô vào lòng.
(Tác giả: Mọi người đọc văn án thì sẽ nhận ra, khoảng cách thời gian của tác phẩm này rất dài. Nam chính sẽ vì Hồi Hồi mà làm nhiều việc lắm đấy, chẳng hạn "giành thiên hạ" ấy. Cho nên Hồi Hồi hiện tại là sinh viên năm nhất, mọi chuyện không gấp gấp, đọc từ từ nhé! Cho nên những cơ thể băng thanh ngọc khiết ấy à, nụ hôn đầu à, dưa chuột à, cà rốt à, nuide à, gì gì đó,... đọc tiếp rồi hãy nói! Hê hê hê~
Nhắc lại lần nữa, nam chính và nam phụ đều không phải người tốt. Về sau nếu mọi người đọc tới chi tiết phạm pháp, xin tha thứ, đây là một bộ tiểu thuyết vô cùng YY, chúng ta phải tuân thủ luật pháp làm đứa trẻ ngoan, đừng học nam chính, nam phụ nhá!)
/95
|