Edit: tieuthu
Nguyệt Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, vừa rồi hình như cô nghe thấy một giọng nam hỏi mình đang làm cái gì, hơn nữa thanh âm đó có vẻ trầm thấp và có từ tính.
Cô quay đầu nhìn về phía sau mình, Bảo Nhi đi mua đồ ăn không có trong phòng ngủ, mà Thôi Tuyết cùng Chung Đình đều đang bận rộn với công việc của mình, căn bản không có chú ý tới vẻ mặt của Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt lúc này chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, phòng ngủ các cô căn bản không có ai nói chuyện, giọng nói kia rốt cuộc là từ nơi nào truyền đến? Hơn nữa giọng nói kia rõ ràng là của nam.
Ngay tại thời điểm cô ở đó tự doạ chính mình, thanh âm kia lại truyền ra: “Mình hỏi cậu đang làm cái gì đó?” Bất quá lần này mang theo một chút không kiên nhẫn.
Lần này cô rõ ràng nghe được, giọng nói phát ra từ máy cảm ứng trên tai chính mình, chẳng lẽ là trong trò chơi?
Nguyệt Nguyệt nhìn trên màn hình nhân vật của mình đang ở trong không gian mờ tối, ngoại trừ cô ngoài ra không phát hiện có người khác đang ở đây a, giọng nói kia là từ đâu vọng lại đây?
Cô thật cẩn thận nhìn bốn phía vài lần, sau đó mới đánh ra vài chữ thăm dò: “Là ai đang nói chuyện? Ngươi ở nơi nào?”
Thời điểm chữ của cô vừa phát ra, tiếng nói trầm thấp kia lại vang lên bên tai Nguyệt Nguyệt: “Cô gái, cô làm sao vậy? Ta đang ở trước mặt cô!”
Di? Mặt, trước mặt? Nào có người a?
(A Tử: truyện ma hay kinh dị ế…)
Nguyệt Nguyệt nhìn màn hình trước mặt, cô lúc này đang đứng ở trên đài cao, hơn nữa trên đài cao chỉ có một cái bàn đá … trong khay có một miếng ngọc bội thật lớn, chẳng lẽ nó biết nói chuyện?
Thời điểm ý nghĩ này vừa hiện ra, Nguyệt Nguyệt liền dùng sức lắc đầu, không có khả năng, làm sao có thể chứ?
Cô âm thầm cười nhạo nói: nhất định là cô điên rồi, làm sao có thể có ý nghĩ vớ vẩn như vậy chứ? Cho dù cái trò chơi này gần đây rất kỳ quái. Nhưng cho dù có người ở bên tai chính mình nói chuyện, nếu nói với cô tiếng nói đấy phát ra từ khối ngọc trước mặt này—— cùng ngọc bội giống nhau gì đó, đánh chết cô cũng không dám tin a!
Cô gắt gao nhìn chằm chằm khối phát sáng trước mắt này, có lẽ như vậy có thể chứng minh không phải nó đang nói chuyện đi?
Có lẽ là khối đồ trước mắt này, bị cô dùng ánh mắt chuyên chú nhìn trừng trừng thì mất hứng, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu cam rất nhanh xẹt qua trước mắt, sau đó cái phát ra ánh sáng màu cam trên bàn kia không thấy tăm hơi đâu, thoáng cái nó lại xuất hiện ở trước mắt cô, chẳng qua lần này là một đạo ánh sáng cam rất nhanh hướng mặt của cô lao đến. Nguyệt Nguyệt nhìn đến, bị doạ tới mức tay nắm chuột dùng sức run rẩy vài cái, kết quả thật là bi kịch~~~
Bởi vì cô cư nhiên quên chính mình đang ở trên đài cao, cô nhẹ nhàng run rẩy vài cái không quan trọng, nhưng nó lại làm nhân vật của cô lui về phía sau vài bước, trực tiếp ngã xuống, cô chỉ thấy nhân vật của mình trong trò chơi rất nhanh liền hướng dưới đài rớt xuống, làm cô gấp đến độ dùng sức cầm con chuột liên tục thi triển nhảy lên, đáng tiếc là bất kể thế nào, hết thảy đều không có phản ứng, cuối cùng cô đành phải trơ mắt nhìn nhân vật của mình ngã từ trên đài cao xuống.
Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cô không muốn tận mắt nhìn bộ dáng chính mình ngã chết a, kết quả chỉ nghe được bên trong máy cảm ứng truyền đến tiếng rên của người bị thương, giọng nói đau đớn này, cô nghi hoặc mở to mắt, lại phát hiện chính mình không có bị ngã chết. Nhìn đến hình ảnh còn bình yên đứng trên mặt đất cô thầm hô một tiếng vận khí thật tốt!
Nguyệt Nguyệt nhìn thanh máu của mình còn không nhiều lắm, nhanh chóng lấy ra hai bình máu để uống. Sau đó cô phát hiện góc dưới bên trái màn hình của mình, hệ thống nhắc nhở:
Người chơi thật đáng tiếc thông báo với ngài, bởi vì ngài từ trên cao rơi xuống, cho nên trên người nhiều chỗ gãy xương nghiêm trọng, trong khoảng hai mươi bốn giờ tới ngài không thể sử dụng kỹ năng công kích.
A a a a???? Không phải đâu? Còn có như vậy sao? Vì sao cho tới bây giờ không có nghe ai nói qua còn có ngã gãy xương? (người ta cho tới bây giờ cũng không có người từ trên cao té ngã đi!) ách ——
Cô đột nhiên nhớ tới, tên đầu xỏ hại chính mình té xuống hình như không thấy đâu, cô ngẩng đầu nhìn lên trên đài cao, phát hiện lúc này trên đài cao đã tối đen một mảng, cái ánh sáng màu cam kia đã không thấy tung tích, hơn nữa lúc này bốn bộ quan tài kia quỷ dị ở trên không trung nhẹ nhàng di chuyển.
Nguyệt Nguyệt nghi hoặc nhìn lên trời, nan, chẳng lẽ bên trong thật sự có cái gì muốn đi ra khỏi đó sao? “Hừ ——!” Lúc này một tiếng hừ lạnh khinh miệt từ sau lưng Nguyệt Nguyệt vang lên: “Thật sự là một người nhát gan, không hiểu tại sao ngươi tới được nơi này.”
Nghe máy cảm ứng truyền đến tiếng nói châm chọc, cô liền phát hỏa, lúc này sợ hãi đã không còn, đáy lòng tràn đầy phẫn nộ. Nghĩ đến vừa rồi chính mình bị doạ từ trên cao như vậy ngã xuống, thiếu chút nữa ngã chết tươi, còn hại cô trong vòng hai mươi tư giờ không thể sử dụng kỹ năng công kích, kết quả người kia không có một chút áy náy, còn nói ra lời châm chọc!
Nguyệt Nguyệt xoay người nhìn cái đang di động giữa không trung kia, bùm bùm đánh ra một hàng chữ đối với nó giận dữ hét: “Ngươi còn mặt mũi nói ta? Nếu không tại ngươi ta đột nhiên sợ tới mức từ phía trên té xuống, bị té gãy xương sao?”
Kết quả chính là người kia lạnh lùng nói một câu: “Là tại ngươi vô lý trừng mắt ngó ta, dọa ngươi coi như còn nhẹ.”
Nguyệt Nguyệt rối rắm nhìn cái đang lơ lửng trên không trung kia, đây rốt cuộc là cái gì vậy? Là trang bị sao? Nhưng nó có thể nói a! Là quái vật sao? Nguyệt Nguyệt lặng lẽ ném một cái ‘thuật xem xét’ lên trên người của nó, kết quả ánh sáng xanh của ‘thuật xem xét’ nện vào trên người nó không phản ứng chút nào, tựa như đá chìm đáy biển.
Cái lơ lửng trên không trung kia, nhìn đến Nguyệt Nguyệt đối với mình ném ra ‘thuật xem xét’, nó dùng ngữ khí khinh thường nói: “Kỹ năng cấp thấp như vậy còn muốn xem xét bổn đại gia? Trừ phi bổn đại gia tự nguyện cho ngươi xem, bằng không ngươi cũng đừng muốn biết nguyên bản của ta.”
Di —— nguyên bản? Chẳng lẽ bộ dáng nó bây giờ là biến hoá a? Nguyệt Nguyệt đối với nó liếc mắt, giả bộ khinh thường đối với nó nói: “Ta cũng chẳng thích thú gì nhìn ngươi đâu, trông bộ dáng ám muội kia của ngươi, khẳng định ngươi là vô danh.”
Kia rõ ràng là cố tình khích tướng nó, chỉ thấy khối Bạch Ngọc kia, đột nhiên biến thành tràn đầy đỏ rực, phẫn nộ bay loạn, cuối cùng dừng lại trước Nguyệt Nguyệt một đoạn, phẫn nộ gào thét: “Tiểu nha đầu không biết sống chết, bổn đại gia sẽ cho ngươi nhìn nguyên bản lợi hại của ta!”
Nguyệt Nguyệt trong lòng cười trộm, nhìn chằm chằm vật kia, thật đúng là dễ lừa a, nhìn xem nó rốt cuộc có thể biến thành cái thứ gì, lúc này chỉ thấy một đạo ánh sáng bạc hiện ra, khiến Nguyệt Nguyệt phải nhắm hai mắt lại, qua vài giây cô mới hơi mở một chút. Chờ phát hiện không có ánh sáng nào, cô mới mở mắt ra nhìn về hướng kia. Kết quả ——
Nguyệt Nguyệt cằm trật khớp… làm sao có thể? Xuất hiện trước mắt cô cư nhiên là một đứa trẻ khoảng 7, 8 tuổi.
Này, điều này sao có thể a? Rõ ràng vừa rồi hắn nói chuyện giọng nói là giọng của nam nhân trưởng thành a, như thế nào lúc này lại là một tiểu hài nhi?
Cô nhịn không được hỏi: “Ngươi, làm sao ngươi lại là cái dạng này? Vừa rồi giọng nói của ngươi rõ ràng… “ thiếu niên đột nhiên xuất hiện kia cũng trợn tròn mắt, chính mình tại sao lại có thể nhỏ đi? Hắn nhớ rõ lần trước bộ dáng của hắn là mười một, mười hai tuổi a? Chẳng lẽ độc tố lại tăng nhanh? Xem ra không thể trì hoãn thời gian a!
Nhìn đến bộ dáng của cô, hắn hèn mọn quét mắt liếc cô một cái, cũng không trả lời vấn đề của cô, thật không rõ tại sao một người ngu ngốc như vậy lại có thể tiến vào nơi này. Hơn nữa nếu không phải chính hắn không thể đi ra, cần cô hỗ trợ, hắn sẽ không tiết lộ bản thân cho cô phát giác đâu! Bất quá nhìn trong tay cô, hẳn là phần thắng sẽ thêm một chút đi!
Nguyệt Nguyệt có điểm nghi hoặc nhìn NPC thiếu niên trước mắt, cảm thấy hắn nói chuyện biểu cảm rất sinh động, không giống như là nội dung vở kịch sắp đặt a.
Thật lâu sau bên tai Nguyệt Nguyệt lại vang lên một giọng nói tức giận: “Quỳ xuống đi!” giọng nói của đứa trẻ kia thình lình phát ra làm chính nó cũng hoảng sợ, không nghĩ tới bây giờ ngay cả thanh âm cũng bắt đầu thay đổi.
“A??”
Nguyệt Nguyệt nhìn đến biểu tình trên mặt hắn liền không nhịn được nghĩ muốn lấy đao đâm chết hắn, cư nhiên dám khinh bỉ cô, thật sự là rất đáng đánh đòn.
Bất quá thời điểm Nguyệt Nguyệt đang chuẩn bị hành động, hắn đột nhiên nói một câu làm cô ngớ ngẩn!
Đứa trẻ kia vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Nhanh chút quỳ xuống cúi đầu, ta thu ngươi làm đồ đệ!”
Nguyệt Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, vừa rồi hình như cô nghe thấy một giọng nam hỏi mình đang làm cái gì, hơn nữa thanh âm đó có vẻ trầm thấp và có từ tính.
Cô quay đầu nhìn về phía sau mình, Bảo Nhi đi mua đồ ăn không có trong phòng ngủ, mà Thôi Tuyết cùng Chung Đình đều đang bận rộn với công việc của mình, căn bản không có chú ý tới vẻ mặt của Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt lúc này chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, phòng ngủ các cô căn bản không có ai nói chuyện, giọng nói kia rốt cuộc là từ nơi nào truyền đến? Hơn nữa giọng nói kia rõ ràng là của nam.
Ngay tại thời điểm cô ở đó tự doạ chính mình, thanh âm kia lại truyền ra: “Mình hỏi cậu đang làm cái gì đó?” Bất quá lần này mang theo một chút không kiên nhẫn.
Lần này cô rõ ràng nghe được, giọng nói phát ra từ máy cảm ứng trên tai chính mình, chẳng lẽ là trong trò chơi?
Nguyệt Nguyệt nhìn trên màn hình nhân vật của mình đang ở trong không gian mờ tối, ngoại trừ cô ngoài ra không phát hiện có người khác đang ở đây a, giọng nói kia là từ đâu vọng lại đây?
Cô thật cẩn thận nhìn bốn phía vài lần, sau đó mới đánh ra vài chữ thăm dò: “Là ai đang nói chuyện? Ngươi ở nơi nào?”
Thời điểm chữ của cô vừa phát ra, tiếng nói trầm thấp kia lại vang lên bên tai Nguyệt Nguyệt: “Cô gái, cô làm sao vậy? Ta đang ở trước mặt cô!”
Di? Mặt, trước mặt? Nào có người a?
(A Tử: truyện ma hay kinh dị ế…)
Nguyệt Nguyệt nhìn màn hình trước mặt, cô lúc này đang đứng ở trên đài cao, hơn nữa trên đài cao chỉ có một cái bàn đá … trong khay có một miếng ngọc bội thật lớn, chẳng lẽ nó biết nói chuyện?
Thời điểm ý nghĩ này vừa hiện ra, Nguyệt Nguyệt liền dùng sức lắc đầu, không có khả năng, làm sao có thể chứ?
Cô âm thầm cười nhạo nói: nhất định là cô điên rồi, làm sao có thể có ý nghĩ vớ vẩn như vậy chứ? Cho dù cái trò chơi này gần đây rất kỳ quái. Nhưng cho dù có người ở bên tai chính mình nói chuyện, nếu nói với cô tiếng nói đấy phát ra từ khối ngọc trước mặt này—— cùng ngọc bội giống nhau gì đó, đánh chết cô cũng không dám tin a!
Cô gắt gao nhìn chằm chằm khối phát sáng trước mắt này, có lẽ như vậy có thể chứng minh không phải nó đang nói chuyện đi?
Có lẽ là khối đồ trước mắt này, bị cô dùng ánh mắt chuyên chú nhìn trừng trừng thì mất hứng, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu cam rất nhanh xẹt qua trước mắt, sau đó cái phát ra ánh sáng màu cam trên bàn kia không thấy tăm hơi đâu, thoáng cái nó lại xuất hiện ở trước mắt cô, chẳng qua lần này là một đạo ánh sáng cam rất nhanh hướng mặt của cô lao đến. Nguyệt Nguyệt nhìn đến, bị doạ tới mức tay nắm chuột dùng sức run rẩy vài cái, kết quả thật là bi kịch~~~
Bởi vì cô cư nhiên quên chính mình đang ở trên đài cao, cô nhẹ nhàng run rẩy vài cái không quan trọng, nhưng nó lại làm nhân vật của cô lui về phía sau vài bước, trực tiếp ngã xuống, cô chỉ thấy nhân vật của mình trong trò chơi rất nhanh liền hướng dưới đài rớt xuống, làm cô gấp đến độ dùng sức cầm con chuột liên tục thi triển nhảy lên, đáng tiếc là bất kể thế nào, hết thảy đều không có phản ứng, cuối cùng cô đành phải trơ mắt nhìn nhân vật của mình ngã từ trên đài cao xuống.
Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cô không muốn tận mắt nhìn bộ dáng chính mình ngã chết a, kết quả chỉ nghe được bên trong máy cảm ứng truyền đến tiếng rên của người bị thương, giọng nói đau đớn này, cô nghi hoặc mở to mắt, lại phát hiện chính mình không có bị ngã chết. Nhìn đến hình ảnh
Nguyệt Nguyệt nhìn thanh máu của mình còn không nhiều lắm, nhanh chóng lấy ra hai bình máu để uống. Sau đó cô phát hiện góc dưới bên trái màn hình của mình, hệ thống nhắc nhở:
Người chơi
A a a a???? Không phải đâu? Còn có như vậy sao? Vì sao cho tới bây giờ không có nghe ai nói qua còn có ngã gãy xương? (người ta cho tới bây giờ cũng không có người từ trên cao té ngã đi!) ách ——
Cô đột nhiên nhớ tới, tên đầu xỏ hại chính mình té xuống hình như không thấy đâu, cô ngẩng đầu nhìn lên trên đài cao, phát hiện lúc này trên đài cao đã tối đen một mảng, cái ánh sáng màu cam kia đã không thấy tung tích, hơn nữa lúc này bốn bộ quan tài kia quỷ dị ở trên không trung nhẹ nhàng di chuyển.
Nguyệt Nguyệt nghi hoặc nhìn lên trời, nan, chẳng lẽ bên trong thật sự có cái gì muốn đi ra khỏi đó sao? “Hừ ——!” Lúc này một tiếng hừ lạnh khinh miệt từ sau lưng Nguyệt Nguyệt vang lên: “Thật sự là một người nhát gan, không hiểu tại sao ngươi tới được nơi này.”
Nghe máy cảm ứng truyền đến tiếng nói châm chọc, cô liền phát hỏa, lúc này sợ hãi đã không còn, đáy lòng tràn đầy phẫn nộ. Nghĩ đến vừa rồi chính mình bị doạ từ trên cao như vậy ngã xuống, thiếu chút nữa ngã chết tươi, còn hại cô trong vòng hai mươi tư giờ không thể sử dụng kỹ năng công kích, kết quả người kia không có một chút áy náy, còn nói ra lời châm chọc!
Nguyệt Nguyệt xoay người nhìn cái đang di động giữa không trung kia, bùm bùm đánh ra một hàng chữ đối với nó giận dữ hét: “Ngươi còn mặt mũi nói ta? Nếu không tại ngươi ta đột nhiên sợ tới mức từ phía trên té xuống, bị té gãy xương sao?”
Kết quả chính là người kia lạnh lùng nói một câu: “Là tại ngươi vô lý trừng mắt ngó ta, dọa ngươi coi như còn nhẹ.”
Nguyệt Nguyệt rối rắm nhìn cái đang lơ lửng trên không trung kia, đây rốt cuộc là cái gì vậy? Là trang bị sao? Nhưng nó có thể nói a! Là quái vật sao? Nguyệt Nguyệt lặng lẽ ném một cái ‘thuật xem xét’ lên trên người của nó, kết quả ánh sáng xanh của ‘thuật xem xét’ nện vào trên người nó không phản ứng chút nào, tựa như đá chìm đáy biển.
Cái lơ lửng trên không trung kia, nhìn đến Nguyệt Nguyệt đối với mình ném ra ‘thuật xem xét’, nó dùng ngữ khí khinh thường nói: “Kỹ năng cấp thấp như vậy còn muốn xem xét bổn đại gia? Trừ phi bổn đại gia tự nguyện cho ngươi xem, bằng không ngươi cũng đừng muốn biết nguyên bản của ta.”
Di —— nguyên bản? Chẳng lẽ bộ dáng nó bây giờ là biến hoá a? Nguyệt Nguyệt đối với nó liếc mắt, giả bộ khinh thường đối với nó nói: “Ta cũng chẳng thích thú gì nhìn ngươi đâu, trông bộ dáng ám muội kia của ngươi, khẳng định ngươi là vô danh.”
Kia rõ ràng là cố tình khích tướng nó, chỉ thấy khối Bạch Ngọc kia, đột nhiên biến thành tràn đầy đỏ rực, phẫn nộ bay loạn, cuối cùng dừng lại trước Nguyệt Nguyệt một đoạn, phẫn nộ gào thét: “Tiểu nha đầu không biết sống chết, bổn đại gia sẽ cho ngươi nhìn nguyên bản lợi hại của ta!”
Nguyệt Nguyệt trong lòng cười trộm, nhìn chằm chằm vật kia, thật đúng là dễ lừa a, nhìn xem nó rốt cuộc có thể biến thành cái thứ gì, lúc này chỉ thấy một đạo ánh sáng bạc hiện ra, khiến Nguyệt Nguyệt phải nhắm hai mắt lại, qua vài giây cô mới hơi mở một chút. Chờ phát hiện không có ánh sáng nào, cô mới mở mắt ra nhìn về hướng kia. Kết quả ——
Nguyệt Nguyệt cằm trật khớp… làm sao có thể? Xuất hiện trước mắt cô cư nhiên là một đứa trẻ khoảng 7, 8 tuổi.
Này, điều này sao có thể a? Rõ ràng vừa rồi hắn nói chuyện giọng nói là giọng của nam nhân trưởng thành a, như thế nào lúc này lại là một tiểu hài nhi?
Cô nhịn không được hỏi: “Ngươi, làm sao ngươi lại là cái dạng này? Vừa rồi giọng nói của ngươi rõ ràng… “ thiếu niên đột nhiên xuất hiện kia cũng trợn tròn mắt, chính mình tại sao lại có thể nhỏ đi? Hắn nhớ rõ lần trước bộ dáng của hắn là mười một, mười hai tuổi a? Chẳng lẽ độc tố lại tăng nhanh? Xem ra không thể trì hoãn thời gian a!
Nhìn đến bộ dáng của cô, hắn hèn mọn quét mắt liếc cô một cái, cũng không trả lời vấn đề của cô, thật không rõ tại sao một người ngu ngốc như vậy lại có thể tiến vào nơi này. Hơn nữa nếu không phải chính hắn không thể đi ra, cần cô hỗ trợ, hắn sẽ không tiết lộ bản thân cho cô phát giác đâu! Bất quá nhìn
Nguyệt Nguyệt có điểm nghi hoặc nhìn NPC thiếu niên trước mắt, cảm thấy hắn nói chuyện biểu cảm rất sinh động, không giống như là nội dung vở kịch sắp đặt a.
Thật lâu sau bên tai Nguyệt Nguyệt lại vang lên một giọng nói tức giận: “Quỳ xuống đi!” giọng nói của đứa trẻ kia thình lình phát ra làm chính nó cũng hoảng sợ, không nghĩ tới bây giờ ngay cả thanh âm cũng bắt đầu thay đổi.
“A??”
Nguyệt Nguyệt nhìn đến biểu tình trên mặt hắn liền không nhịn được nghĩ muốn lấy đao đâm chết hắn, cư nhiên dám khinh bỉ cô, thật sự là rất đáng đánh đòn.
Bất quá thời điểm Nguyệt Nguyệt đang chuẩn bị hành động, hắn đột nhiên nói một câu làm cô ngớ ngẩn!
Đứa trẻ kia vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Nhanh chút quỳ xuống cúi đầu, ta thu ngươi làm đồ đệ!”
/63
|