Edit: tieuthu
An gia, trong phòng nhị thiếu gia An Lâm Nhiên.
An Lâm Nhiên đang ở trong phòng chuẩn bị đồ đạc xuất ngoại, di động trên bàn đột nhiên vang lên, hắn buông đồ trong tay ra đi qua nhận điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến một giọng nữ khóc lóc ồn ào: “Lâm Nhiên a, cháu phải làm chủ giúp chúng ta a, dượng cùng em họ của cháu đều bị An Lạc Phi đuổi ra khỏi công ty rồi!”
Nghe được thanh âm bén nhọn trong điện thoại, chân mày của hắn nhăn lại nghiêm trọng, dì của hắn chính là như vậy, động một chút là chỉ biết khóc rống, nếu không phải bà là em gái của mẹ hắn, hắn đã sớm ngắt điện thoại, hắn nhịn xuống thanh âm chói tai kia nói: “Dì nhỏ ~ dì đừng khóc nữa, từ từ nói xem xảy ra chuyện gì.”
Người đàn bà khóc sướt mướt kia đem chuyện xảy ra ở chi nhánh công ty bên NewYork, thêm mắm thêm muối nói với hắn. An Lâm Nhiên nghe đến câu nói kia của An Lạc Phi, mặc kệ hắn có ở nơi đó hay không đều không thể thay đổi quyết định của anh hắn. Ngón tay dùng sức nắm di động của hắn hơi hơi mở ra.
Trong điện thoại người đàn bà kia không ngừng lải nhải: “Lâm Nhiên a, ta là dì của cháu a, cháu phải nghĩ cách, dượng cùng em họ của cháu hiện tại đều không có việc làm, cháu bảo ta phải sống thế nào a?”
An Lâm Nhiên thản nhiên nói với bà, hắn sẽ nghĩ biện pháp bà đừng lo lắng, sau đó liền cúp điện thoại tiếp tục thu thập hành lý. Nếu hắn nhớ không lầm, An Lạc Phi hôm nay về nước đi?
Ba giờ chiều sân bay thành phố B!
An Lạc Phi mới từ đại sảnh sân bay đi ra, xa xa đã nhìn thấy quản gia trong nhà Ngô bá chuẩn bị xe chờ ở đó. Hắn kéo hành lý hướng xe đi tới.
Không biết Ngô bá đang cùng lái xe nói gì đó, nhìn thấy An Lạc Phi kéo hành lý ra khỏi sân bay, liền chạy nhanh đến tiếp nhận hành lý trên tay anh, hắn đem hành lý để ở cốp xe phía sau rồi ngồi lên vị trí tay lái phụ phía trước, phân phó lái xe lái xe về nhà.
An Lạc Phi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần thản nhiên nói: “Quay về nhà trọ bên cạnh trường học!”
Nghe được An Lạc Phi kêu lái xe không trở về An gia, Ngô bá cúi đầu khó xử một chút, cuối cùng hắn nhịn không được quay đầu lại hướng chỗ ngồi của An Lạc Phi kêu lên: “Đại thiếu gia ~!”
Ngồi mười mấy giờ trên máy bay An Lạc Phi lúc này vẻ mặt mang chút mỏi mệt, nghe được Ngô bá gọi mình, anh mở mắt nhìn Ngô bá: “Ân ~ có chuyện gì sao?”
Ngô bá khẽ cắn môi nói: “Đại thiếu gia, cậu không trở về nhà sao? Trở về gặp lão gia đi! Ông đang chờ cậu trở về ăn tối, ông biết cậu hôm nay trở về, liền rời giường rất sớm kêu phòng bếp chuẩn bị thức ăn.”
Nghe lời nói của Ngô bá, An Lạc Phi khêu môi mang theo một chút tự giễu cười nói: “Đó còn là nhà của tôi sao? Trong nhà kia không phải còn có con trai cho ông ấy gặp sao? Gặp tôi làm cái gì?”
“Đại thiếu gia cậu không phải đã tha thứ cho lão gia sao?” Nếu không phải tha thứ cho lão gia, thiếu gia vì sao nguyện ý giúp lão gia qua chi nhánh công ty bên kia xử lý sự tình đâu? Tuy nói trong công ty của lão gia đại thiếu gia được gọi là phó tổng tài, nhưng bọn họ đều biết đại thiếu gia chính mình có công ty riêng, căn bản là không đến công ty của lão gia, cũng không quản chuyện của công ty. Ngô bá có điểm không rõ ý tứ của thiếu gia nhà mình.
“Ngô bá, nguyên nhân tôi đi giúp ông ấy xử lý chuyện tình chi nhánh công ty bên NewYork lần này, chỉ là giữa tôi và ông ấy có một giao dịch thôi! Những cái khác một chút quan hệ đều không có.” Thời điểm An Lạc Phi nói đến đây, tay phải đã dùng sức nắm thành quyền, vì bắt anh đi giúp ông ấy xử lý chuyện tình bên kia, ông ấy cư nhiên dùng hôn nhân sau này của em gái An Huyên để uy hiếp anh, hại anh không thể không trở về giúp ông ấy!
“Nhưng là… ” Ngô bá nghe An Lạc Phi nói, muốn nói điều gì đó, lại bị anh ngắt lời.
“Ngô bá, chuyện giữa chúng tôi, các người không cần nói thêm, bởi vì chúng tôi căn bản không thể ở chung.”
“Còn phu nhân?” Ngô bá khó xử hỏi.
Nhìn thần sắc khó xử của Ngô bá, An Lạc Phi suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Sau khi trở về ông trực tiếp nói cho mẹ của tôi biết khi nào sinh nhật bà, tôi sẽ trở về!”
Ngô bá há miệng thở dốc, sau đó lại khép miệng, chuyện giữa lão gia cùng thiếu gia là chuyện bọn họ không thể xen vào, nhưng nhìn thân thể lão gia ngày càng yếu, Ngô bá tràn ngập lo lắng liếc mắt nhìn An Lạc Phi một cái, sau đó quay đầu không nói lời nào.
Xe ở trên đường cao tốc nhanh chóng chạy, An Lạc Phi nhắm mắt trầm tư nghĩ đến chuyện Trương Hàn đề cập qua về vấn đề nhập cổ phần vào công ty HJ, nếu công ty bọn họ có thể nghiên cứu ra toàn bộ tin tức hóa Võng Du, như vậy tiền đồ của công ty sẽ rất lớn. Có lẽ thật sự nên dành thời gian cùng bọn họ thảo luận!
Chờ xe chạy đến nhà trọ bên cạnh trường học của An Lạc Phi, anh nhận hành lý của mình. Không quay đầu lại xoay người vào phòng, Ngô bá ở nơi đó nhìn bóng lưng của anh tự hỏi sau khi trở về nên nói với lão gia như thế nào.
An Lạc Phi vào nhà quăng hành lý cầm trên tay xuống, trực tiếp ngã xuống giường của mình, cái nhà kia nếu không phải còn có mẹ cùng em gái ở đó, anh thật sự không nghĩ sẽ trở về. Anh nhắm hai mắt lại, rốt cục bận rộn một tuần cũng có thể ngủ yên!
Thời điểm Nguyệt Nguyệt xuất hiện ở nhân tế Tinh, ngây ngốc nhìn trời thở dài! Trong lòng không ngừng phun lệ khóc lóc: “Gạt người a ~NPC cư nhiên gạt người a, cái tên Hàn Liệt chết tiệt kia.”
Nguyệt Nguyệt bi phẫn nghĩ tới chính mình và hắn ký kết cái gọi là ‘ấn ký sư đồ’ kia. Khi cô cùng Hàn Liệt đứng trong sư đồ trận pháp chảy đầy máu tươi của cô, Hàn Liệt miệng niệm một chuỗi chú ngữ cô nghe không hiểu, dùng máu của cô chậm rãi vẽ thành trận pháp đồ trên không trung.
Sau đó bắt đầu khởi động chậm rãi hóa thành một đoàn huyết vụ, thời điểm Nguyệt Nguyệt nghĩ chúng nó sẽ như vậy tán trên không trung, huyết vụ kia cư nhiên nhanh chóng đặc lại ngưng tụ thành một giọt huyết châu.
Nguyệt Nguyệt nhìn đến khối chất lỏng màu huyết trôi trên không trung kia, bụng đầy oán giận trừng mắt nhìn Hàn Liệt, thật đúng là không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình a! Giờ cô mới biết được, hắn cư nhiên phóng nhiều máu của cô như vậy. Nếu như là ở hiện thực không biết ăn bao nhiêu trứng gà cùng táo mới bổ sung được a? Làm sao giống như trong trò chơi trực tiếp uống vài bình máu liền hồi phục.
Đột nhiên toàn bộ khối chất lỏng màu huyết trôi trên không trung rất nhanh hướng bên người Nguyệt Nguyệt phóng tới, chỉ thấy nó dừng lại trước người của cô, khối màu đỏ đó chậm rãi quấn lên cánh tay trái của cô, ở phía trên hình thành một cái đầu lâu màu đỏ!
Oa a ~~! Cô không phải tiểu muội biến thái cho cô cái hình xăm này làm cái gì?
Nguyệt Nguyệt nghi ngờ nhìn Hàn Liệt nói: “Cái này chính là ấn ký sư đồ sao? Hơn nữa tại sao lại là đầu lâu màu đỏ a?”
Phía sau Hàn Liệt cười gian nói: “Bái sư không cần ấn ký sư đồ gì đâu! Chỉ cần một cái xác nhận là được.” Sau khi nói xong hướng Nguyệt Nguyệt phát ra một cái mời thu đồ đệ.
Cô nhìn thấy trên màn hình xuất hiện khung mời thu đồ đệ, mờ mịt ~~ hắn hiện tại phát ra cái mời thu đồ đệ? Cái trận pháp vừa rồi kia cùng đầu lâu màu đỏ trên tay mình đây là làm sao?
Sau khi cô xác nhận, cúi đầu hung hăng nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hẳn là phải theo ta giải thích một chút đi, đầu lâu màu đỏ này dùng làm cái gì a?” Cô hiện tại trong lòng có một loại cảm giác, cảm thấy không cẩn thận đã bước lên thuyền của cướp biển.
Hàn Liệt khinh bỉ nhìn cô nói: “Nếu ta không ở trên người ngươi hạ điểm hạn chế, ngươi cầm được thuốc giải không trở về ta làm sao có thể bắt ngươi?”
Nguyệt Nguyệt hận không thể xuất ra đâm chết tên trước mặt không cao đến thắt lưng của chính mình này, nhưng lại nghĩ tới chính mình hai mươi tư giờ không thể sử dụng kỹ năng công kích, đành phải từ bỏ! Cô khẩn trương nhìn hắn nói : “Ngươi còn không nói cho ta biết đầu lâu này rốt cuộc là làm sao?”
Hắn liếc mắt nhìn cô: “Cái này mặc dù ở trên người ngươi quản chế, nhưng hiện tại nó có thể làm võ công của ngươi tăng lên 2 phần công lực, có hiệu lực trong ba tháng! Nếu ba tháng ngươi không có cách nào tìm được thuốc giải đưa lại đây cho ta, như vậy võ công của ngươi sẽ mất hết, hơn nữa không bao giờ có khả năng học tập võ công!”
Nguyệt Nguyệt nghe lời hắn nói xong liền mở ra bảng thuộc tính của chính mình, phát hiện nhân vật của mình toàn bộ thuộc tính đều tăng lên 2 lần. Còn ý của Hàn Liệt là nếu ba tháng không tìm được thuốc giải, võ công sẽ mất hết, hơn nữa không có cách nào luyện võ công là có ý tứ gì??
Thuộc tính hoàn toàn biến mất!!! Không có biện pháp gia tăng????
Oa ~~~ không cần đùa giỡn cô như vậy a!! Nguyệt Nguyệt còn muốn cùng hắn thảo luận một chút, lúc này Hàn Liệt không kiên nhẫn trực tiếp quăng đạo bạch quang đến trên người nàng nói: “Nhiệm vụ đã giao cho ngươi rồi, nhanh chóng tìm kiếm thuốc giải đi, đến thời hạn ba tháng ta sẽ triệu hồi ngươi lại đây. Đương nhiên là, nếu ngươi tìm được rồi ta sẽ thưởng cho ngươi! Nhưng nếu ngươi không tìm được ~~~” nói tới đây, chỉ thấy khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn của hắn tràn đầy nguy hiểm cười lạnh nói: “Như vậy ngươi xong đời!” Dứt lời trực tiếp đem cô đá vào trận pháp kia truyền tống ra ngoài.
Nguyệt Nguyệt ngay cả một tiếng thét chói tai: “Không cần a ——” cũng chưa kịp hô ra khỏi miệng đã bị truyền tống ra ngoài.
Hàn Liệt lúc này cười giống như một tiểu ác ma trên đầu có hai cái sừng cùng một cái đuôi dài, trên khuôn mặt trẻ con mập mạp của hắn, tươi cười lộ ra hai cái răng nanh như ác ma.
An gia, trong phòng nhị thiếu gia An Lâm Nhiên.
An Lâm Nhiên đang ở trong phòng chuẩn bị đồ đạc xuất ngoại, di động trên bàn đột nhiên vang lên, hắn buông đồ trong tay ra đi qua nhận điện thoại, từ trong điện thoại truyền đến một giọng nữ khóc lóc ồn ào: “Lâm Nhiên a, cháu phải làm chủ giúp chúng ta a, dượng cùng em họ của cháu đều bị An Lạc Phi đuổi ra khỏi công ty rồi!”
Nghe được thanh âm bén nhọn trong điện thoại, chân mày của hắn nhăn lại nghiêm trọng, dì của hắn chính là như vậy, động một chút là chỉ biết khóc rống, nếu không phải bà là em gái của mẹ hắn, hắn đã sớm ngắt điện thoại, hắn nhịn xuống thanh âm chói tai kia nói: “Dì nhỏ ~ dì đừng khóc nữa, từ từ nói xem xảy ra chuyện gì.”
Người đàn bà khóc sướt mướt kia đem chuyện xảy ra ở chi nhánh công ty bên NewYork, thêm mắm thêm muối nói với hắn. An Lâm Nhiên nghe đến câu nói kia của An Lạc Phi, mặc kệ hắn có ở nơi đó hay không đều không thể thay đổi quyết định của anh hắn. Ngón tay dùng sức nắm di động của hắn hơi hơi mở ra.
Trong điện thoại người đàn bà kia không ngừng lải nhải: “Lâm Nhiên a, ta là dì của cháu a, cháu phải nghĩ cách, dượng cùng em họ của cháu hiện tại đều không có việc làm, cháu bảo ta phải sống thế nào a?”
An Lâm Nhiên thản nhiên nói với bà, hắn sẽ nghĩ biện pháp bà đừng lo lắng, sau đó liền cúp điện thoại tiếp tục thu thập hành lý. Nếu hắn nhớ không lầm, An Lạc Phi hôm nay về nước đi?
Ba giờ chiều sân bay thành phố B!
An Lạc Phi mới từ đại sảnh sân bay đi ra, xa xa đã nhìn thấy quản gia trong nhà Ngô bá chuẩn bị xe chờ ở đó. Hắn kéo hành lý hướng xe đi tới.
Không biết Ngô bá đang cùng lái xe nói gì đó, nhìn thấy An Lạc Phi kéo hành lý ra khỏi sân bay, liền chạy nhanh đến tiếp nhận hành lý trên tay anh, hắn đem hành lý để ở cốp xe phía sau rồi ngồi lên vị trí tay lái phụ phía trước, phân phó lái xe lái xe về nhà.
An Lạc Phi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần thản nhiên nói: “Quay về nhà trọ bên cạnh trường học!”
Nghe được An Lạc Phi kêu lái xe không trở về An gia, Ngô bá cúi đầu khó xử một chút, cuối cùng hắn nhịn không được quay đầu lại hướng chỗ ngồi của An Lạc Phi kêu lên: “Đại thiếu gia ~!”
Ngồi mười mấy giờ trên máy bay An Lạc Phi lúc này vẻ mặt mang chút mỏi mệt, nghe được Ngô bá gọi mình, anh mở mắt nhìn Ngô bá: “Ân ~ có chuyện gì sao?”
Ngô bá khẽ cắn môi nói: “Đại thiếu gia, cậu không trở về nhà sao? Trở về gặp lão gia đi! Ông đang chờ cậu trở về ăn tối, ông biết cậu hôm nay trở về, liền rời giường rất sớm kêu phòng bếp chuẩn bị thức ăn.”
Nghe lời nói của Ngô bá, An Lạc Phi khêu môi mang theo một chút tự giễu cười nói: “Đó còn là nhà của tôi sao? Trong nhà kia không phải còn có con trai cho ông ấy gặp sao? Gặp tôi làm cái gì?”
“Đại thiếu gia cậu không phải đã tha thứ cho lão gia sao?” Nếu không phải tha thứ cho lão gia, thiếu gia vì sao nguyện ý giúp lão gia qua chi nhánh công ty bên kia xử lý sự tình đâu? Tuy nói trong công ty của lão gia đại thiếu gia được gọi là phó tổng tài, nhưng bọn họ đều biết đại thiếu gia chính mình có công ty riêng, căn bản là không đến công ty của lão gia, cũng không quản chuyện của công ty. Ngô bá có điểm không rõ ý tứ của thiếu gia nhà mình.
“Ngô bá, nguyên nhân tôi đi giúp ông ấy xử lý chuyện tình chi nhánh công ty bên NewYork lần này, chỉ là giữa tôi và ông ấy có một giao dịch thôi! Những cái khác một chút quan hệ đều không có.” Thời điểm An Lạc Phi nói đến đây, tay phải đã dùng sức nắm thành quyền, vì bắt anh đi giúp ông ấy xử lý chuyện tình bên kia, ông ấy cư nhiên dùng hôn nhân sau này của em gái An Huyên để uy hiếp anh, hại anh không thể không trở về giúp ông ấy!
“Nhưng là… ” Ngô bá nghe An Lạc Phi nói, muốn nói điều gì đó, lại bị anh ngắt lời.
“Ngô bá, chuyện giữa chúng tôi, các người không cần nói thêm, bởi vì chúng tôi căn bản không thể ở chung.”
“Còn phu nhân?” Ngô bá khó xử hỏi.
Nhìn thần sắc khó xử của Ngô bá, An Lạc Phi suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Sau khi trở về ông trực tiếp nói cho mẹ của tôi biết khi nào sinh nhật bà, tôi sẽ trở về!”
Ngô bá há miệng thở dốc, sau đó lại khép miệng, chuyện giữa lão gia cùng thiếu gia là chuyện bọn họ không thể xen vào, nhưng nhìn thân thể lão gia ngày càng yếu, Ngô bá tràn ngập lo lắng liếc mắt nhìn An Lạc Phi một cái, sau đó quay đầu không nói lời nào.
Xe ở trên đường cao tốc nhanh chóng chạy, An Lạc Phi nhắm mắt trầm tư nghĩ đến chuyện Trương Hàn đề cập qua về vấn đề nhập cổ phần vào công ty HJ, nếu công ty bọn họ có thể nghiên cứu ra toàn bộ tin tức hóa Võng Du, như vậy tiền đồ của công ty sẽ rất lớn. Có lẽ thật sự nên dành thời gian cùng bọn họ thảo luận!
Chờ xe chạy đến nhà trọ bên cạnh trường học của An Lạc Phi, anh nhận hành lý của mình. Không quay đầu lại xoay người vào phòng, Ngô bá ở nơi đó nhìn bóng lưng của anh tự hỏi sau khi trở về nên nói với lão gia như thế nào.
An Lạc Phi vào nhà quăng hành lý cầm trên tay xuống, trực tiếp ngã xuống giường của mình, cái nhà kia nếu không phải còn có mẹ cùng em gái ở đó, anh thật sự không nghĩ sẽ trở về. Anh nhắm hai mắt lại, rốt cục bận rộn một tuần cũng có thể ngủ yên!
Thời điểm Nguyệt Nguyệt xuất hiện ở nhân tế Tinh, ngây ngốc nhìn trời thở dài! Trong lòng không ngừng phun lệ khóc lóc: “Gạt người a ~NPC cư nhiên gạt người a, cái tên Hàn Liệt chết tiệt kia.”
Nguyệt Nguyệt bi phẫn nghĩ tới chính mình và hắn ký kết cái gọi là ‘ấn ký sư đồ’ kia. Khi cô cùng Hàn Liệt đứng trong sư đồ trận pháp chảy đầy máu tươi của cô, Hàn Liệt miệng niệm một chuỗi chú ngữ cô nghe không hiểu, dùng máu của cô chậm rãi vẽ thành trận pháp đồ trên không trung.
Sau đó bắt đầu khởi động chậm rãi hóa thành một đoàn huyết vụ, thời điểm Nguyệt Nguyệt nghĩ chúng nó sẽ như vậy tán trên không trung, huyết vụ kia cư nhiên nhanh chóng đặc lại ngưng tụ thành một giọt huyết châu.
Nguyệt Nguyệt nhìn đến khối chất lỏng màu huyết trôi trên không trung kia, bụng đầy oán giận trừng mắt nhìn Hàn Liệt, thật đúng là không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình a! Giờ cô mới biết được, hắn cư nhiên phóng nhiều máu của cô như vậy. Nếu như là ở hiện thực không biết ăn bao nhiêu trứng gà cùng táo mới bổ sung được a? Làm sao giống như trong trò chơi trực tiếp uống vài bình máu liền hồi phục.
Đột nhiên toàn bộ khối chất lỏng màu huyết trôi trên không trung rất nhanh hướng bên người Nguyệt Nguyệt phóng tới, chỉ thấy nó dừng lại trước người của cô, khối màu đỏ đó chậm rãi quấn lên cánh tay trái của cô, ở phía trên hình thành một cái đầu lâu màu đỏ!
Oa a ~~! Cô không phải tiểu muội biến thái cho cô cái hình xăm này làm cái gì?
Nguyệt Nguyệt nghi ngờ nhìn Hàn Liệt nói: “Cái này chính là ấn ký sư đồ sao? Hơn nữa tại sao lại là đầu lâu màu đỏ a?”
Phía sau Hàn Liệt cười gian nói: “Bái sư không cần ấn ký sư đồ gì đâu! Chỉ cần một cái xác nhận là được.” Sau khi nói xong hướng Nguyệt Nguyệt phát ra một cái mời thu đồ đệ.
Cô nhìn thấy trên màn hình xuất hiện khung mời thu đồ đệ, mờ mịt ~~ hắn hiện tại phát ra cái mời thu đồ đệ? Cái trận pháp vừa rồi kia cùng đầu lâu màu đỏ trên tay mình đây là làm sao?
Sau khi cô xác nhận, cúi đầu hung hăng nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hẳn là phải theo ta giải thích một chút đi, đầu lâu màu đỏ này dùng làm cái gì a?” Cô hiện tại trong lòng có một loại cảm giác, cảm thấy không cẩn thận đã bước lên thuyền của cướp biển.
Hàn Liệt khinh bỉ nhìn cô nói: “Nếu ta không ở trên người ngươi hạ điểm hạn chế, ngươi cầm được thuốc giải không trở về ta làm sao có thể bắt ngươi?”
Nguyệt Nguyệt hận không thể xuất ra
Hắn liếc mắt nhìn cô: “Cái này mặc dù ở trên người ngươi quản chế, nhưng hiện tại nó có thể làm võ công của ngươi tăng lên 2 phần công lực, có hiệu lực trong ba tháng! Nếu ba tháng ngươi không có cách nào tìm được thuốc giải đưa lại đây cho ta, như vậy võ công của ngươi sẽ mất hết, hơn nữa không bao giờ có khả năng học tập võ công!”
Nguyệt Nguyệt nghe lời hắn nói xong liền mở ra bảng thuộc tính của chính mình, phát hiện nhân vật của mình toàn bộ thuộc tính đều tăng lên 2 lần. Còn ý của Hàn Liệt là nếu ba tháng không tìm được thuốc giải, võ công sẽ mất hết, hơn nữa không có cách nào luyện võ công là có ý tứ gì??
Thuộc tính hoàn toàn biến mất!!! Không có biện pháp gia tăng????
Oa ~~~ không cần đùa giỡn cô như vậy a!! Nguyệt Nguyệt còn muốn cùng hắn thảo luận một chút, lúc này Hàn Liệt không kiên nhẫn trực tiếp quăng đạo bạch quang đến trên người nàng nói: “Nhiệm vụ đã giao cho ngươi rồi, nhanh chóng tìm kiếm thuốc giải đi, đến thời hạn ba tháng ta sẽ triệu hồi ngươi lại đây. Đương nhiên là, nếu ngươi tìm được rồi ta sẽ thưởng cho ngươi! Nhưng nếu ngươi không tìm được ~~~” nói tới đây, chỉ thấy khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn của hắn tràn đầy nguy hiểm cười lạnh nói: “Như vậy ngươi xong đời!” Dứt lời trực tiếp đem cô đá vào trận pháp kia truyền tống ra ngoài.
Nguyệt Nguyệt ngay cả một tiếng thét chói tai: “Không cần a ——” cũng chưa kịp hô ra khỏi miệng đã bị truyền tống ra ngoài.
Hàn Liệt lúc này cười giống như một tiểu ác ma trên đầu có hai cái sừng cùng một cái đuôi dài, trên khuôn mặt trẻ con mập mạp của hắn, tươi cười lộ ra hai cái răng nanh như ác ma.
/63
|