Trong thư mục có khoảng vài trăm tấm ảnh, có ảnh của Tình Dã cùng bạn học và giáo viên ở trường, có ảnh du lịch, còn cả ảnh chụp cùng người nhà nữa, nhưng lại không có ảnh tự sướng, xinh đẹp mà không tự luyến đúng là hiếm gặp.
Hình Võ mở xem từng tấm ảnh, cô ngồi trên du thuyền, trượt tuyết và đi dạo trên bãi biển…
Có một tấm ảnh Tình Dã chụp với các bạn cùng lớp ở trường, phía sau cô là tòa nhà tráng lệ của trường quốc tế, họ mặc đồng phục màu xanh lá cây đậm, váy xếp ly kẻ sọc và thắt nơ. Trong nhóm còn có những thiếu niên ngoại quốc tóc vàng, phong cách rất phương Tây.
Tình Dã đứng ở giữa, được hai bạn nữ đứng bên trái và bên phải khoác tay, cô mỉm cười vô cùng rạng rỡ, từ khi quen biết cô, anh chưa từng thấy cô nở nụ cười như vậy, ánh mắt Hình Võ dừng lại rất lâu tại bức ảnh ấy rồi mới mở đến tấm tiếp theo.
Tình Dã cùng hai chị em gái đang ngồi trong phòng, giơ hai ngón tay về phía ống kính, đây có lẽ là phòng của cô, vì ảnh mở to nên Hình Võ có thể nhìn thấy hàng huy chương phía sau, bên trên có khắc tên của cô.
Phòng của Tình Dã rất rộng, có một chiếc Piano màu trắng, căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, đèn pha lê đẹp và thơ mộng, trên sàn trải tấm thảm màu hồng, ngay cả chiếc giường bên cạnh cô cũng là chiếc giường kiểu Châu Âu màu trắng sữa, mấy cô gái trong ảnh không mặc đồng phục, họ ăn diện rất xinh đẹp, trông có vẻ đều là những người có gia cảnh tốt.
Sau đó, Hình Võ thấy ảnh của Tình Dã và mẹ, cô đang đứng trong hoa viên nhà mình, còn mẹ thì cầm bình tưới cây, Tình Dã ôm cánh tay mẹ, tựa đầu lên vai bà ấy, mỉm cười vô cùng hạnh phúc. Mà phía sau họ là một ngôi biệt thự sang trọng kiểu Bắc Âu và chưa từng xuất hiện tại Huyện An Tử. Hình Võ nghiến chặt hàm răng, đột nhiên không muốn tiếp tục xem nữa.
Anh vừa định đóng thư mục lại, thì nhìn thấy tấm ảnh của một nam sinh, bên cạnh không có bất cứ ai, chỉ có mình cậu ta đang mỉm cười như thiên thần trước ống kính, trong mắt không khỏi lộ ra chút ngượng ngùng và ngưỡng mộ.
Cậu ta đang nhìn ai? Có lẽ đang nhìn người chụp ảnh và cũng là Tình Dã nhỉ? Hình Võ lướt xuống phần ghi chú dưới tấm ảnh, Mạnh Duệ Hàng là tên của cậu con trai đó.
Anh khinh khỉnh tắt máy tính đi, kéo cửa cuốn xuống rồi cưỡi lên chiếc xe cúp phi về nhà.
Trên đường về, anh bực dọc đến phát hoảng, còn về lý do tại sao lại bực thì bản thân anh cũng không thể nói rõ, anh biết điều kiện sống vốn có của Tình Dã rất tốt, nhưng tốt đến mức độ nào thì anh hoàn toàn không hề có khái niệm.
Sau khi xem những bức ảnh của Tình Dã, đột nhiên Hình Võ đã có cái nhìn trực quan về cuộc sống trước đây của cô và dường như có thể lập tức hiểu được ánh mắt khinh thường ấy ở cô.
Phòng của cô còn rộng hơn cả nhà anh, hoa tại đường sau của công viên An cũng không nhiều bằng nhà cô, kiến trúc của ngôi trường mà cô học còn hoành tráng hơn cả tòa nhà chính quyền ở Huyện của bọn anh.
Cô đã từng đi rất nhiều nơi, quen biết nhiều bạn học có xuất thân cao quý, từ nhỏ cho tới lớn đều gặp những người trong thế giới như vậy, thì sao có thể cam tâm bị đày đọa tại nơi này cơ chứ?
Nghĩ đến cảnh Tình Dã bất lực đến cực hạn, đứng khóc trước cửa tiệm nhà anh vào ngày đầu tiên cô đến đây, đột nhiên hình ảnh một con chim Vàng Anh bị giam cầm đã xuất hiện trong đầu Hình Võ. Khi ấy anh mười tuổi, ba anh mang về một chiếc lồng cũ nát rồi nhốt trong đó một chú chim Vàng Anh, ngày ngày chú chim đều đứng bên cửa lồng, liên tục kêu, chỉ cần anh khẽ lại gần thì chú chim Vàng Anh đó sẽ nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực, đồng thời gọi anh như thể đang cầu cứu.
Cuối cùng, anh đã giấu ba để thả chú chim Vàng Anh đi, sau đó đổi lại là trận đánh đập dã man từ ba. Mà vào lúc này, tiếng kêu của chú chim Vàng Anh đó lại một lần nữa bủa vây tâm trí anh, Hình Võ đem theo luồng không khí tuyệt vọng, đột ngột phanh gấp và quay lại Thuận Dịch.
……
Anh không trả lời tin nhắn của Tình Dã, cô đang định đợi buổi tối anh về nhà sẽ trực tiếp hỏi anh về chuyện tiền nong, hôm qua thì vội vội vàng vàng tính tiền, sau đó lại không nhận, cũng không biết có phải là quên hay không.
Tuy nhiên, đợi mãi cho đến khi trời tối thì cô mới nghe thấy tiếng phành phạch của chiếc xe cúp bên ngoài cửa tiệm Huyễn Đảo, Tình Dã thò đầu ra nhìn, Hình Võ đã về rồi, mà phía sau chiếc xe cúp có buộc thứ gì đó rất to.
Hình Võ liếc về phía cửa mà Tình Dã đang thò đầu ra nhìn, anh vươn tay đưa máy tính xách tay cho cô, hai mắt Tình Dã sáng ngời, lập tức chạy tới đón: “Sửa xong rồi à? Có thể bật lên được chưa?”
“Tự xem đi.”
Dứt lời, Hình Võ lại đi đến để chuyển thứ gì đó ở sau xe, đồng thời nói với cô: “Tránh đường.”
Tình Dã nghiêng người hỏi một câu: “Cái gì thế?”
Cô theo sau, thấy đó là một chiếc điều hoà, bèn lập tức hét lên: “Anh mua điều hoà sao?”
Hình Võ cảm thấy có chút buồn cười vì bộ dạng phấn khích của cô, trong phòng có một cây đàn Piano đắt đỏ, mà lúc này lại hào hứng như vậy chỉ vì một chiếc điều hoà đã qua sử dụng, rốt cuộc là điều kiện gia đình anh tệ đến mức nào mà mới nửa tháng đã hạ mức sống của một đại thiên kim tiểu thư xuống thấp tận đáy như vậy cơ chứ?
Anh nói: “Mang ở cửa hàng về, ăn cơm xong tôi sẽ lắp, cứ dùng tạm trước đã.”
Thay vào đó, Tình Dã lại trở nên lo lắng: “Như vậy có ổn không? Anh đã nói với ông chủ của anh chưa?”
“Không cần nói, nếu không phải do tôi sửa được nó thì vốn dĩ thứ đồ này cũng chuẩn bị mang đi bán sắt vụn rồi.”
Đột nhiên Tình Dã cảm thấy tâm trạng thật thoải mái, không chỉ vì máy tính đã sửa xong mà quan trọng hơn là đêm nay đã có điều hoà, sẽ không bị tỉnh vì nóng nữa, thật tuyệt! Vì vậy, đến cả cơm tối cô cũng thấy ngon hơn, tuy rằng vẫn chẳng mấy khi gắp thức ăn và chỉ ăn mình cơm trắng như mọi khi.
Về câu hỏi này, Hình Võ vốn đã muốn hỏi cô từ lâu, cuối cùng hôm nay không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Muốn giảm cân thì đáng lẽ nên ăn nhiều rau, bớt ăn cơm mới đúng, cách này của cô hình như ngược rồi.”
Tình Dã khó hiểu: “Ai nói là tôi muốn giảm cân? Dáng người tôi xấu lắm hả?”
Hình Võ vô thức liếc nhìn một cái rồi lại nhanh chóng quay đi, có xấu hay không thì anh chưa được nhìn thấy, tóm lại là cái gì nên có đều có cả.
Tình Dã lẩm bẩm một câu: “Anh không cảm thấy loại dầu này… Tôi cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy vị của nó là lạ thôi.”
Tình Dã không biết nấu ăn, nên không nếm ra được nó là mùi của dầu động vật, dầu ngô hay là dầu hạt cải, nói chung là món nào cũng có hương vị đó.
Hình Võ nhất thời sững sờ, anh biết rõ rằng Lý Lam Phương luôn dùng dầu động vật để nấu ăn, con người Lý Lam Phương hơi cực đoan về vấn đề tiền bạc, chơi mạt chược một ngày thua vài trăm tệ cũng chẳng thấy hề hấn gì, nhưng về chuyện gia đình thì đến một cọng hành cũng phải tính toán.
Ví dụ như loại dầu động vật này đã là thói quen suốt bao nhiêu năm nay của bà ấy, khi mua thịt lợn sẽ mua thêm ít mỡ, sau đó mang về đun ra được một bát lớn dầu ăn, mỗi khi xào đồ ăn lại múc lấy một ít, hiện tại thời tiết nắng nóng, có khi bà ấy đãng trí quên bỏ vào tủ lạnh, qua một đêm sẽ bị đổi mùi.
Hình Võ đã ăn như vậy từ nhỏ cho tới lớn nên chẳng thấy gì, tóm lại là anh chỉ biết trong nhà có gì ăn nấy. Khi còn nhỏ, chưa mở cửa tiệm Huyễn Đảo, Lý Lam Phương thường xuyên ra ngoài đánh mạt chược, nên đến cả cái ăn anh cũng chẳng có.
Nhưng Tình Dã thì khác, cuộc sống vốn có của cô có lẽ một ngày ba bữa đều rất cầu kỳ, nên dạ dày cũng vô cùng cao quý, vậy mà có thể nhịn hơn một tuần trời không lên tiếng, ngày nào cũng ăn cơm trắng, quả thực là làm khó cô rồi. Nếu không phải do hôm nay anh thuận miệng hỏi một câu thì không biết là sô sẽ nhịn đến bao giờ, đột nhiên Hình Võ cảm thấy trong lòng thực sự khó chịu.
Sau khi đút cho cơm cho bà nội rồi đẩy bà về phòng, Hình Võ đã lên lầu lắp điều hoà, Tình Dã ăn xong cũng lên theo, cô phát hiện dụng cụ của Hình Võ rất đầy đủ, khi cô lên thì anh đang khoan kệ nên rất ồn.
Sau khi khoan xong, anh tháo hàng rào chống trộm bằng thép không gỉ và trèo ra ngoài để lắp giá đỡ, Tình Dã thấy anh trèo ra cửa sổ mà không có bất cứ thiết bị an toàn nào thì giật mình, tuy rằng lầu hai không mấy cao nhưng nhỡ rơi xuống nếu không chết thì cũng què chân.
Tình Dã vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay anh: “Anh làm gì thế? Không buộc dây giữ à?”
Hình Võ nghiêng mắt giễu cợt nhìn cô: “Khi ông đây trèo cửa sổ thì cô còn đang nằm trong vòng tay mẹ để bú sữa kìa, thả ra.”
Tình Dã đành buông tay, nhưng không dám rời khỏi cửa sổ, cô căng thẳng, hồi hộp nhìn chằm chằm vào động tác có độ khó cao này của anh.
Hình Võ đang giẫm lên một ống thép lộ thiên, nhưng chính cái ông thép đó cũng đang di chuyển, lộ ra đủ mọi dáng vẻ không hề đáng tin cậy, Tình Dã thực sự sợ anh ngã xuống, bèn thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Sắc trời ngày càng tối, ánh sáng không đủ tốt, Hình Võ liếc thấy ánh mắt lo sợ của cô, bèn nói: “Nếu cô không có việc gì làm thì lấy điện thoại soi đèn giúp tôi đi.”
Tình Dã không dám sơ suất, cô lấy điện thoại ra bật đèn flash, tầm nhìn của Hình Võ cũng lập tức rõ ràng hơn, anh đo vị trí rồi bắt đầu lắp đặt kệ, cơ thể hoàn toàn lơ lửng, Tình Dã nhìn đến mềm cả chân, nhưng trông dáng vẻ của Hình Võ vẫn vô cùng bình tĩnh và không có chút hoảng sợ nào cả.
Mượn ánh sáng của điện thoại, Tình Dã nhìn lướt qua sườn mặt anh, một giọt mồ hôi trượt từ quai hàm nhẵn nhụi xuống yết hầu nhô cao, toát lên hương vị hoang dã. Tình Dã rất ít khi thấy anh đổ mồ hôi, có lẽ là do tư thế đứng này không thoải mái cộng thêm thời tiết nóng đến chẳng thể chịu nổi bên ngoài lúc này.
Tình Dã nhìn những động tác điêu luyện của anh, thuận miệng hỏi: “Tại sao mỗi ngày anh đều về đút cơm cho bà nội?”
Hình Võ chỉ vào con ốc vít trên bệ cửa sổ: “Đưa cho tôi.”
Tình Dã đưa qua, anh cầm lấy rồi đáp: “Không phải bữa nào bà cũng chịu ăn cơm, mẹ tôi lại chẳng kiên nhẫn, đút hai miếng mà bà không ăn thì sẽ không đút nữa, nếu không thì lại nhồi vào miệng bà, nhồi là chuyện nhỏ, tôi chỉ sợ bà nội bị nghẹn chết thôi.”
Nói đến tính kiên nhẫn, Tình Dã cảm thấy con người Hình Võ rất thiếu kiên nhẫn, đối xử với ai cũng hung dữ, nhưng nhắc đến việc chăm sóc bà nội thì anh lại vô cùng chu đáo, khi bà nội không muốn ăn, Hình Võ sẽ dỗ dành bà há miệng như dỗ dành trẻ nhỏ, quả thực là việc này đã làm đảo lộn hoàn toàn nhận thức của cô về Hình Võ.
“Anh đối xử với bà nội thật tốt.” Tình Dã không khỏi nói.
Rất nhanh, Hình Võ đã lắp xong một bên kệ, anh bảo Tình Dã đưa nốt bên còn lại cho mình rồi nói: “Ngày nhỏ ba mẹ tôi thường xuyên không ở nhà, trong nhà ngoài nhà chỉ có mình tôi và bà nội, nếu không có bà cũng sẽ chẳng có tôi.”
Câu nói “nếu không có bà cũng sẽ chẳng có tôi” khiến Tình Dã có chút cảm động, theo đó cô đã nhớ ra câu hỏi mà mình luôn nghi ngờ bao ngày nay: “Ba anh đâu”
Tình Dã phát hiện ra khi cô nhắc đến ba Hình Võ thì gương mặt anh lập tức lộ ra chút ý mỉa mai: “Chết rồi.”
Tình Dã hơi giật mình: “Chết… Mẹ anh còn nói với tôi rằng đợi ba anh về để ngăn phòng ra mà, sao lại…”
Hình Võ đứng ở vị trí này khá lâu nên có chút mất sức, anh nóng đến mức phải vén áo phông lên, giọng nói lạnh lùng: “Một năm chẳng về nổi hai lần, thì có khác gì đã chết?”
Tình Dã không nói nữa, cô chưa từng gặp người nào lại đi nguyền rủa ba ruột của mình như vậy, tuy rằng ba cô có bà hai, bà ba, bà tư, bà năm bên ngoài và cô cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không đến mức rủa ba mình đi chết, vì vậy cô không thể hiểu nổi sự thờ ơ lạnh nhạt của Hình Võ.
Tốc độ làm việc của Hình Võ rất nhanh, chẳng mấy chốc anh đã lắp xong quạt gió điều hoà bên ngoài, rồi nhảy vào trong, Tình Dã đang đứng cạnh cửa sổ, mồ hôi trên người, cùng hơi thở nam tính hỗn loạn phả lên mặt cô. Anh mắt Tình Dã rơi vào vị trí góc áo bị cuộn lên một nửa của anh, nơi đó lộ ra cơ bụng rõ ràng với màu đồng hấp dẫn, khiến gương mặt Tình Dã lập tức đỏ bừng.
Vừa hay Hình Võ đang cầm mũi khoan ngẩng lên, thấy ánh mắt ngập ngừng của cô, bèn nhướng mày: “Nóng tới mức mặt đỏ hết cả lên rồi mà còn đứng ở đây làm gì?”
Tình Dã cũng ngẩng đầu, cô nhìn rõ ý đùa cợt trong mắt anh, trong lòng vô cùng nghi ngờ liệu có phải anh cố ý nói câu này để cô càng thêm xấu hổ hay không.
Tình Dã không ngoảnh lại, cứ thế đi đến bên giường của cô để hóng gió quạt, còn Hình Võ thì tiếp tục lắp máy, động tác của anh nhanh nhẹn, linh hoạt. Tình Dã phát hiện, tuy rằng tính cách của anh không tốt, nhưng cũng không phải là không có ưu điểm, ít ra thì rất biết làm việc, biết làm mộc, biết lắp khoá, biết sửa máy tính, lại còn biết lắp điều hoà nữa, những việc vụn vặt nhưng phức tạp đối với Tình Dã này khi đặt vào tay anh lại dường như chẳng có thứ gì là anh không thể.
Trước đây, bên cạnh Tình Dã cũng có rất nhiều bạn nam giỏi giang, bọn họ biết mấy loại ngoại ngữ, có người đàn ca sáo nhị cái gì cũng tinh thông, thậm chí còn có người vừa mới tốt nghiệp cấp hai đã hiểu hết từ cổ tới kim, từ trong nước tới ngoài nước, xuất khẩu thành thơ.
Nhưng điều chắc chắn là trong số tất cả các bạn học nam giỏi giang đó không một ai biết làm những thứ mà Hình Võ làm, đột nhiên điều này khiến Tình Dã cảm thấy khá mới mẻ.
Rất nhanh, điều hoà đã được lắp xong, Hình Võ bật điều khiển từ xa để điều chỉnh nhiệt độ, rồi quay lại nói với Tình Dã: “Được rồi.”
Tình Dã bước đến đứng trước điều hoà để cảm nhận, làn gió mát vô cùng dễ chịu thổi vào người cô, dường như cơn nóng trong lòng lập tức bị xua tan, cô không cầm lòng được mà khẽ cong khoé môi, lộ ra đôi má lúm đồng tiền rất nông, khiến ánh mắt Hình Võ lộ ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Tình Dã nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại nói: “À phải rồi, sao anh không nhận tiền sửa máy tính?”
Hình Võ muốn cười cũng chẳng được, anh lật tìm một bộ quần áo sạch, rồi quay người đi xuống lầu, chỉ bỏ lại một câu: “Đùa cô thôi, Bo mạch chủ không hỏng.”
Tình Dã nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh, vui chứ? Đồ khốn!
Hình Võ mở xem từng tấm ảnh, cô ngồi trên du thuyền, trượt tuyết và đi dạo trên bãi biển…
Có một tấm ảnh Tình Dã chụp với các bạn cùng lớp ở trường, phía sau cô là tòa nhà tráng lệ của trường quốc tế, họ mặc đồng phục màu xanh lá cây đậm, váy xếp ly kẻ sọc và thắt nơ. Trong nhóm còn có những thiếu niên ngoại quốc tóc vàng, phong cách rất phương Tây.
Tình Dã đứng ở giữa, được hai bạn nữ đứng bên trái và bên phải khoác tay, cô mỉm cười vô cùng rạng rỡ, từ khi quen biết cô, anh chưa từng thấy cô nở nụ cười như vậy, ánh mắt Hình Võ dừng lại rất lâu tại bức ảnh ấy rồi mới mở đến tấm tiếp theo.
Tình Dã cùng hai chị em gái đang ngồi trong phòng, giơ hai ngón tay về phía ống kính, đây có lẽ là phòng của cô, vì ảnh mở to nên Hình Võ có thể nhìn thấy hàng huy chương phía sau, bên trên có khắc tên của cô.
Phòng của Tình Dã rất rộng, có một chiếc Piano màu trắng, căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, đèn pha lê đẹp và thơ mộng, trên sàn trải tấm thảm màu hồng, ngay cả chiếc giường bên cạnh cô cũng là chiếc giường kiểu Châu Âu màu trắng sữa, mấy cô gái trong ảnh không mặc đồng phục, họ ăn diện rất xinh đẹp, trông có vẻ đều là những người có gia cảnh tốt.
Sau đó, Hình Võ thấy ảnh của Tình Dã và mẹ, cô đang đứng trong hoa viên nhà mình, còn mẹ thì cầm bình tưới cây, Tình Dã ôm cánh tay mẹ, tựa đầu lên vai bà ấy, mỉm cười vô cùng hạnh phúc. Mà phía sau họ là một ngôi biệt thự sang trọng kiểu Bắc Âu và chưa từng xuất hiện tại Huyện An Tử. Hình Võ nghiến chặt hàm răng, đột nhiên không muốn tiếp tục xem nữa.
Anh vừa định đóng thư mục lại, thì nhìn thấy tấm ảnh của một nam sinh, bên cạnh không có bất cứ ai, chỉ có mình cậu ta đang mỉm cười như thiên thần trước ống kính, trong mắt không khỏi lộ ra chút ngượng ngùng và ngưỡng mộ.
Cậu ta đang nhìn ai? Có lẽ đang nhìn người chụp ảnh và cũng là Tình Dã nhỉ? Hình Võ lướt xuống phần ghi chú dưới tấm ảnh, Mạnh Duệ Hàng là tên của cậu con trai đó.
Anh khinh khỉnh tắt máy tính đi, kéo cửa cuốn xuống rồi cưỡi lên chiếc xe cúp phi về nhà.
Trên đường về, anh bực dọc đến phát hoảng, còn về lý do tại sao lại bực thì bản thân anh cũng không thể nói rõ, anh biết điều kiện sống vốn có của Tình Dã rất tốt, nhưng tốt đến mức độ nào thì anh hoàn toàn không hề có khái niệm.
Sau khi xem những bức ảnh của Tình Dã, đột nhiên Hình Võ đã có cái nhìn trực quan về cuộc sống trước đây của cô và dường như có thể lập tức hiểu được ánh mắt khinh thường ấy ở cô.
Phòng của cô còn rộng hơn cả nhà anh, hoa tại đường sau của công viên An cũng không nhiều bằng nhà cô, kiến trúc của ngôi trường mà cô học còn hoành tráng hơn cả tòa nhà chính quyền ở Huyện của bọn anh.
Cô đã từng đi rất nhiều nơi, quen biết nhiều bạn học có xuất thân cao quý, từ nhỏ cho tới lớn đều gặp những người trong thế giới như vậy, thì sao có thể cam tâm bị đày đọa tại nơi này cơ chứ?
Nghĩ đến cảnh Tình Dã bất lực đến cực hạn, đứng khóc trước cửa tiệm nhà anh vào ngày đầu tiên cô đến đây, đột nhiên hình ảnh một con chim Vàng Anh bị giam cầm đã xuất hiện trong đầu Hình Võ. Khi ấy anh mười tuổi, ba anh mang về một chiếc lồng cũ nát rồi nhốt trong đó một chú chim Vàng Anh, ngày ngày chú chim đều đứng bên cửa lồng, liên tục kêu, chỉ cần anh khẽ lại gần thì chú chim Vàng Anh đó sẽ nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực, đồng thời gọi anh như thể đang cầu cứu.
Cuối cùng, anh đã giấu ba để thả chú chim Vàng Anh đi, sau đó đổi lại là trận đánh đập dã man từ ba. Mà vào lúc này, tiếng kêu của chú chim Vàng Anh đó lại một lần nữa bủa vây tâm trí anh, Hình Võ đem theo luồng không khí tuyệt vọng, đột ngột phanh gấp và quay lại Thuận Dịch.
……
Anh không trả lời tin nhắn của Tình Dã, cô đang định đợi buổi tối anh về nhà sẽ trực tiếp hỏi anh về chuyện tiền nong, hôm qua thì vội vội vàng vàng tính tiền, sau đó lại không nhận, cũng không biết có phải là quên hay không.
Tuy nhiên, đợi mãi cho đến khi trời tối thì cô mới nghe thấy tiếng phành phạch của chiếc xe cúp bên ngoài cửa tiệm Huyễn Đảo, Tình Dã thò đầu ra nhìn, Hình Võ đã về rồi, mà phía sau chiếc xe cúp có buộc thứ gì đó rất to.
Hình Võ liếc về phía cửa mà Tình Dã đang thò đầu ra nhìn, anh vươn tay đưa máy tính xách tay cho cô, hai mắt Tình Dã sáng ngời, lập tức chạy tới đón: “Sửa xong rồi à? Có thể bật lên được chưa?”
“Tự xem đi.”
Dứt lời, Hình Võ lại đi đến để chuyển thứ gì đó ở sau xe, đồng thời nói với cô: “Tránh đường.”
Tình Dã nghiêng người hỏi một câu: “Cái gì thế?”
Cô theo sau, thấy đó là một chiếc điều hoà, bèn lập tức hét lên: “Anh mua điều hoà sao?”
Hình Võ cảm thấy có chút buồn cười vì bộ dạng phấn khích của cô, trong phòng có một cây đàn Piano đắt đỏ, mà lúc này lại hào hứng như vậy chỉ vì một chiếc điều hoà đã qua sử dụng, rốt cuộc là điều kiện gia đình anh tệ đến mức nào mà mới nửa tháng đã hạ mức sống của một đại thiên kim tiểu thư xuống thấp tận đáy như vậy cơ chứ?
Anh nói: “Mang ở cửa hàng về, ăn cơm xong tôi sẽ lắp, cứ dùng tạm trước đã.”
Thay vào đó, Tình Dã lại trở nên lo lắng: “Như vậy có ổn không? Anh đã nói với ông chủ của anh chưa?”
“Không cần nói, nếu không phải do tôi sửa được nó thì vốn dĩ thứ đồ này cũng chuẩn bị mang đi bán sắt vụn rồi.”
Đột nhiên Tình Dã cảm thấy tâm trạng thật thoải mái, không chỉ vì máy tính đã sửa xong mà quan trọng hơn là đêm nay đã có điều hoà, sẽ không bị tỉnh vì nóng nữa, thật tuyệt! Vì vậy, đến cả cơm tối cô cũng thấy ngon hơn, tuy rằng vẫn chẳng mấy khi gắp thức ăn và chỉ ăn mình cơm trắng như mọi khi.
Về câu hỏi này, Hình Võ vốn đã muốn hỏi cô từ lâu, cuối cùng hôm nay không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Muốn giảm cân thì đáng lẽ nên ăn nhiều rau, bớt ăn cơm mới đúng, cách này của cô hình như ngược rồi.”
Tình Dã khó hiểu: “Ai nói là tôi muốn giảm cân? Dáng người tôi xấu lắm hả?”
Hình Võ vô thức liếc nhìn một cái rồi lại nhanh chóng quay đi, có xấu hay không thì anh chưa được nhìn thấy, tóm lại là cái gì nên có đều có cả.
Tình Dã lẩm bẩm một câu: “Anh không cảm thấy loại dầu này… Tôi cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy vị của nó là lạ thôi.”
Tình Dã không biết nấu ăn, nên không nếm ra được nó là mùi của dầu động vật, dầu ngô hay là dầu hạt cải, nói chung là món nào cũng có hương vị đó.
Hình Võ nhất thời sững sờ, anh biết rõ rằng Lý Lam Phương luôn dùng dầu động vật để nấu ăn, con người Lý Lam Phương hơi cực đoan về vấn đề tiền bạc, chơi mạt chược một ngày thua vài trăm tệ cũng chẳng thấy hề hấn gì, nhưng về chuyện gia đình thì đến một cọng hành cũng phải tính toán.
Ví dụ như loại dầu động vật này đã là thói quen suốt bao nhiêu năm nay của bà ấy, khi mua thịt lợn sẽ mua thêm ít mỡ, sau đó mang về đun ra được một bát lớn dầu ăn, mỗi khi xào đồ ăn lại múc lấy một ít, hiện tại thời tiết nắng nóng, có khi bà ấy đãng trí quên bỏ vào tủ lạnh, qua một đêm sẽ bị đổi mùi.
Hình Võ đã ăn như vậy từ nhỏ cho tới lớn nên chẳng thấy gì, tóm lại là anh chỉ biết trong nhà có gì ăn nấy. Khi còn nhỏ, chưa mở cửa tiệm Huyễn Đảo, Lý Lam Phương thường xuyên ra ngoài đánh mạt chược, nên đến cả cái ăn anh cũng chẳng có.
Nhưng Tình Dã thì khác, cuộc sống vốn có của cô có lẽ một ngày ba bữa đều rất cầu kỳ, nên dạ dày cũng vô cùng cao quý, vậy mà có thể nhịn hơn một tuần trời không lên tiếng, ngày nào cũng ăn cơm trắng, quả thực là làm khó cô rồi. Nếu không phải do hôm nay anh thuận miệng hỏi một câu thì không biết là sô sẽ nhịn đến bao giờ, đột nhiên Hình Võ cảm thấy trong lòng thực sự khó chịu.
Sau khi đút cho cơm cho bà nội rồi đẩy bà về phòng, Hình Võ đã lên lầu lắp điều hoà, Tình Dã ăn xong cũng lên theo, cô phát hiện dụng cụ của Hình Võ rất đầy đủ, khi cô lên thì anh đang khoan kệ nên rất ồn.
Sau khi khoan xong, anh tháo hàng rào chống trộm bằng thép không gỉ và trèo ra ngoài để lắp giá đỡ, Tình Dã thấy anh trèo ra cửa sổ mà không có bất cứ thiết bị an toàn nào thì giật mình, tuy rằng lầu hai không mấy cao nhưng nhỡ rơi xuống nếu không chết thì cũng què chân.
Tình Dã vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay anh: “Anh làm gì thế? Không buộc dây giữ à?”
Hình Võ nghiêng mắt giễu cợt nhìn cô: “Khi ông đây trèo cửa sổ thì cô còn đang nằm trong vòng tay mẹ để bú sữa kìa, thả ra.”
Tình Dã đành buông tay, nhưng không dám rời khỏi cửa sổ, cô căng thẳng, hồi hộp nhìn chằm chằm vào động tác có độ khó cao này của anh.
Hình Võ đang giẫm lên một ống thép lộ thiên, nhưng chính cái ông thép đó cũng đang di chuyển, lộ ra đủ mọi dáng vẻ không hề đáng tin cậy, Tình Dã thực sự sợ anh ngã xuống, bèn thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Sắc trời ngày càng tối, ánh sáng không đủ tốt, Hình Võ liếc thấy ánh mắt lo sợ của cô, bèn nói: “Nếu cô không có việc gì làm thì lấy điện thoại soi đèn giúp tôi đi.”
Tình Dã không dám sơ suất, cô lấy điện thoại ra bật đèn flash, tầm nhìn của Hình Võ cũng lập tức rõ ràng hơn, anh đo vị trí rồi bắt đầu lắp đặt kệ, cơ thể hoàn toàn lơ lửng, Tình Dã nhìn đến mềm cả chân, nhưng trông dáng vẻ của Hình Võ vẫn vô cùng bình tĩnh và không có chút hoảng sợ nào cả.
Mượn ánh sáng của điện thoại, Tình Dã nhìn lướt qua sườn mặt anh, một giọt mồ hôi trượt từ quai hàm nhẵn nhụi xuống yết hầu nhô cao, toát lên hương vị hoang dã. Tình Dã rất ít khi thấy anh đổ mồ hôi, có lẽ là do tư thế đứng này không thoải mái cộng thêm thời tiết nóng đến chẳng thể chịu nổi bên ngoài lúc này.
Tình Dã nhìn những động tác điêu luyện của anh, thuận miệng hỏi: “Tại sao mỗi ngày anh đều về đút cơm cho bà nội?”
Hình Võ chỉ vào con ốc vít trên bệ cửa sổ: “Đưa cho tôi.”
Tình Dã đưa qua, anh cầm lấy rồi đáp: “Không phải bữa nào bà cũng chịu ăn cơm, mẹ tôi lại chẳng kiên nhẫn, đút hai miếng mà bà không ăn thì sẽ không đút nữa, nếu không thì lại nhồi vào miệng bà, nhồi là chuyện nhỏ, tôi chỉ sợ bà nội bị nghẹn chết thôi.”
Nói đến tính kiên nhẫn, Tình Dã cảm thấy con người Hình Võ rất thiếu kiên nhẫn, đối xử với ai cũng hung dữ, nhưng nhắc đến việc chăm sóc bà nội thì anh lại vô cùng chu đáo, khi bà nội không muốn ăn, Hình Võ sẽ dỗ dành bà há miệng như dỗ dành trẻ nhỏ, quả thực là việc này đã làm đảo lộn hoàn toàn nhận thức của cô về Hình Võ.
“Anh đối xử với bà nội thật tốt.” Tình Dã không khỏi nói.
Rất nhanh, Hình Võ đã lắp xong một bên kệ, anh bảo Tình Dã đưa nốt bên còn lại cho mình rồi nói: “Ngày nhỏ ba mẹ tôi thường xuyên không ở nhà, trong nhà ngoài nhà chỉ có mình tôi và bà nội, nếu không có bà cũng sẽ chẳng có tôi.”
Câu nói “nếu không có bà cũng sẽ chẳng có tôi” khiến Tình Dã có chút cảm động, theo đó cô đã nhớ ra câu hỏi mà mình luôn nghi ngờ bao ngày nay: “Ba anh đâu”
Tình Dã phát hiện ra khi cô nhắc đến ba Hình Võ thì gương mặt anh lập tức lộ ra chút ý mỉa mai: “Chết rồi.”
Tình Dã hơi giật mình: “Chết… Mẹ anh còn nói với tôi rằng đợi ba anh về để ngăn phòng ra mà, sao lại…”
Hình Võ đứng ở vị trí này khá lâu nên có chút mất sức, anh nóng đến mức phải vén áo phông lên, giọng nói lạnh lùng: “Một năm chẳng về nổi hai lần, thì có khác gì đã chết?”
Tình Dã không nói nữa, cô chưa từng gặp người nào lại đi nguyền rủa ba ruột của mình như vậy, tuy rằng ba cô có bà hai, bà ba, bà tư, bà năm bên ngoài và cô cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không đến mức rủa ba mình đi chết, vì vậy cô không thể hiểu nổi sự thờ ơ lạnh nhạt của Hình Võ.
Tốc độ làm việc của Hình Võ rất nhanh, chẳng mấy chốc anh đã lắp xong quạt gió điều hoà bên ngoài, rồi nhảy vào trong, Tình Dã đang đứng cạnh cửa sổ, mồ hôi trên người, cùng hơi thở nam tính hỗn loạn phả lên mặt cô. Anh mắt Tình Dã rơi vào vị trí góc áo bị cuộn lên một nửa của anh, nơi đó lộ ra cơ bụng rõ ràng với màu đồng hấp dẫn, khiến gương mặt Tình Dã lập tức đỏ bừng.
Vừa hay Hình Võ đang cầm mũi khoan ngẩng lên, thấy ánh mắt ngập ngừng của cô, bèn nhướng mày: “Nóng tới mức mặt đỏ hết cả lên rồi mà còn đứng ở đây làm gì?”
Tình Dã cũng ngẩng đầu, cô nhìn rõ ý đùa cợt trong mắt anh, trong lòng vô cùng nghi ngờ liệu có phải anh cố ý nói câu này để cô càng thêm xấu hổ hay không.
Tình Dã không ngoảnh lại, cứ thế đi đến bên giường của cô để hóng gió quạt, còn Hình Võ thì tiếp tục lắp máy, động tác của anh nhanh nhẹn, linh hoạt. Tình Dã phát hiện, tuy rằng tính cách của anh không tốt, nhưng cũng không phải là không có ưu điểm, ít ra thì rất biết làm việc, biết làm mộc, biết lắp khoá, biết sửa máy tính, lại còn biết lắp điều hoà nữa, những việc vụn vặt nhưng phức tạp đối với Tình Dã này khi đặt vào tay anh lại dường như chẳng có thứ gì là anh không thể.
Trước đây, bên cạnh Tình Dã cũng có rất nhiều bạn nam giỏi giang, bọn họ biết mấy loại ngoại ngữ, có người đàn ca sáo nhị cái gì cũng tinh thông, thậm chí còn có người vừa mới tốt nghiệp cấp hai đã hiểu hết từ cổ tới kim, từ trong nước tới ngoài nước, xuất khẩu thành thơ.
Nhưng điều chắc chắn là trong số tất cả các bạn học nam giỏi giang đó không một ai biết làm những thứ mà Hình Võ làm, đột nhiên điều này khiến Tình Dã cảm thấy khá mới mẻ.
Rất nhanh, điều hoà đã được lắp xong, Hình Võ bật điều khiển từ xa để điều chỉnh nhiệt độ, rồi quay lại nói với Tình Dã: “Được rồi.”
Tình Dã bước đến đứng trước điều hoà để cảm nhận, làn gió mát vô cùng dễ chịu thổi vào người cô, dường như cơn nóng trong lòng lập tức bị xua tan, cô không cầm lòng được mà khẽ cong khoé môi, lộ ra đôi má lúm đồng tiền rất nông, khiến ánh mắt Hình Võ lộ ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Tình Dã nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại nói: “À phải rồi, sao anh không nhận tiền sửa máy tính?”
Hình Võ muốn cười cũng chẳng được, anh lật tìm một bộ quần áo sạch, rồi quay người đi xuống lầu, chỉ bỏ lại một câu: “Đùa cô thôi, Bo mạch chủ không hỏng.”
Tình Dã nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh, vui chứ? Đồ khốn!
/99
|