4.
Cận Ngôn Từ từ từ tiến sát vào tôi, gương mặt đẹp trai đó được phóng to ra, tôi nhìn có chút mê mẩn.
Nhiệt độ trong xe đang dần tăng lên, chúng tôi đang tiến gần nhau hơn, khi chóp mũi của anh ấy sắp chạm vào mũi tôi, một cảm giác buồn nôn dâng lên trong dạ dày tôi, phá vỡ bầu không khí mơ hồ của giờ phút này.
"Ọe..." Thật sự rất mất mặt, tốt nhất là tôi vẫn nên ngủ thì hơn.
Lần nữa tỉnh lại, đầu tôi như muốn vỡ ra. Mắt còn chưa mở, không nhịn được than thầm:"Đây có phải là cảm giác bị xé toạc ra không?”
"Bị xé toạc ra hay không thì tôi không biết, nhưng bộ vest của tôi em đền như thế nào đây?" Giọng nói của Cận Ngôn Từ truyền đến bên cạnh tôi, làm cho tôi lập tức thanh tỉnh. Đầu và thắt lưng một chút cũng không còn đau, lập tức bật dậy như lò xo.
"Tại sao anh lại ở trong nhà tôi?!" Tôi cảnh giác nhìn thoáng qua quần áo của mình, cũng còn khá tốt, chỉ cởi mỗi áo khoác ra thôi.
"Khương Lập Hạ" Cận Ngôn Từ ưu nhã mà ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi nói, "Mở to mắt của em ra, nhìn kỹ đi rồi hẵn nói."
Tôi nhìn xung quanh, giấy dán tường màu xám tối giản hoàn toàn khác với phong cách trang trí màu hồng của nhà tôi, "Đây là nhà của anh à?"
“Tối hôm qua em nôn khắp người tôi, tôi hỏi em ở đâu, thế mà em lại ngủ như c.h.e.t không nói cho tôi biết" Cận Ngôn Từ dùng một tay chống cằm, nhìn tôi chằm chằm, “Em quên tôi là luật sư sao? Nếu em c.h.e.t trên đường, tôi sẽ gặp phiền toái vì vụ kiện này."
...
" Ha ha ha, cảm ơn ông chủ đã thu nhận, chỉ là tiểu nữ không có gì báo đáp, cho nên xin rút lui trước!" Tôi từ từ lùi lại và rời khỏi giường bằng chân trần, ý định chạy trốn.
"Đợi đã."
"Ông chủ, ngài còn có chuyện gì sao?"
"Vest của tôi." Cận Ngôn Từ thờ ơ chỉ lên bộ vest màu đen trên tủ đầu giường mà tôi đã nôn thốc nôn tháo.
"Éc, ông chủ đại nhân đại lượng, tôi cầm về giặt rồi đem trả lại cho ngài có được không?" Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bộ vest đắt tiền, tôi cảm thấy tê cả da đầu.
Cận Ngôn Từ nhẹ gật đầu, tôi run rẩy đi đến cạnh bàn cạnh giường ngủ của anh ấy, ghét bỏ mà ôm lấy bộ vest.
"Ọe" Mùi hương này làm tôi muốn nôn.
Cận Ngôn Từ nhíu mày, trực tiếp xuống giường và bế tôi lên.
"Anh đang làm cái gì đó?" Anh ấy không phải là muốn muốn...
Tuy rằng anh ấy rất đẹp trai, lại có cơ bụng tám múi, lại là bạn trai cũ của tôi, nhưng... cũng không phải là không được...
5.
Thời điểm tôi nghĩ ngợi lung tung, Cận Ngôn Từ đã đem tôi đặt bên giường, cúi xuống giúp tôi đeo dép lê.
"Trên mặt đất rất lạnh" anh ấy nói, "Mang thai không nên uống nhiều rượu như vậy, phải biết bảo vệ cơ thể của mình."
Mang thai???
Cận Ngôn Từ nhìn tôi như đang nhìn đứa đần, "Chuyện hôm nay tôi sẽ không truyền ra ngoài, sau khi em giặt quần áo xong, tôi sẽ không liên lạc với em nữa, cũng sẽ không nói nhảm với chồng em."
Tôi thật sự rất tức giận, khi chúng tôi còn yêu nhau anh ấy cũng giống như vậy, cái gì anh ấy cũng đều tự mình tưởng tượng ra.
Giờ chia tay rồi anh ấy vẫn vậy, tôi chỉ mới nôn mửa và anh ấy liền nghĩ tôi có thai, tôi nói tôi đã kết hôn anh ấy tin luôn, anh ấy có phải hay không cảm thấy rất có thành tựu khi giúp đỡ bạn gái cũ đã kết hôn và đang mang thai để cô ấy không phải ngủ ngoài trời?
"Tôi đi trước" Tôi mặc áo khoác và rời khỏi nhà của Cận Ngôn Từ.
"Tôi đưa em về" Tôi vừa muốn cự tuyệt, lại nghe anh ấy nói, "Bộ vest này rất mắc tiền, tôi sợ em chạy mất."
Tôi không có lý do gì để từ chối, chỉ có thể báo địa chỉ, dọc đường đi bầu không khí rất ngượng ngùng, suốt cả quá trình chúng tôi không nói một lời.
"Đến nơi rồi, tôi đi trước nha." Cầm bộ vest của Cận Ngôn Từ, một phút tôi cũng không dám ở lại cùng anh ấy.
Về đến nhà, tôi vẫn không kìm được mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi và Cận Ngôn Từ quen biết nhau từ hồi học đại học, ngày đó khi tôi đến thư viện, tôi nhìn thấy anh ấy đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, tao nhã, kiêu ngạo.
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, cảm thấy nam chính trong tiểu thuyết chính là mang khuôn mặt này, bất luận là dùng mỹ từ nào để miêu tả anh ấy đều không hợp lý.
Tôi lấy hết can đảm, xin thông tin liên lạc của anh ấy, theo dõi anh ấy, xuất hiện trước mặt anh ấy mỗi ngày, cuối cùng hái được bông hoa trên núi cao này.
Về sau…
Cận Ngôn Từ từ từ tiến sát vào tôi, gương mặt đẹp trai đó được phóng to ra, tôi nhìn có chút mê mẩn.
Nhiệt độ trong xe đang dần tăng lên, chúng tôi đang tiến gần nhau hơn, khi chóp mũi của anh ấy sắp chạm vào mũi tôi, một cảm giác buồn nôn dâng lên trong dạ dày tôi, phá vỡ bầu không khí mơ hồ của giờ phút này.
"Ọe..." Thật sự rất mất mặt, tốt nhất là tôi vẫn nên ngủ thì hơn.
Lần nữa tỉnh lại, đầu tôi như muốn vỡ ra. Mắt còn chưa mở, không nhịn được than thầm:"Đây có phải là cảm giác bị xé toạc ra không?”
"Bị xé toạc ra hay không thì tôi không biết, nhưng bộ vest của tôi em đền như thế nào đây?" Giọng nói của Cận Ngôn Từ truyền đến bên cạnh tôi, làm cho tôi lập tức thanh tỉnh. Đầu và thắt lưng một chút cũng không còn đau, lập tức bật dậy như lò xo.
"Tại sao anh lại ở trong nhà tôi?!" Tôi cảnh giác nhìn thoáng qua quần áo của mình, cũng còn khá tốt, chỉ cởi mỗi áo khoác ra thôi.
"Khương Lập Hạ" Cận Ngôn Từ ưu nhã mà ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi nói, "Mở to mắt của em ra, nhìn kỹ đi rồi hẵn nói."
Tôi nhìn xung quanh, giấy dán tường màu xám tối giản hoàn toàn khác với phong cách trang trí màu hồng của nhà tôi, "Đây là nhà của anh à?"
“Tối hôm qua em nôn khắp người tôi, tôi hỏi em ở đâu, thế mà em lại ngủ như c.h.e.t không nói cho tôi biết" Cận Ngôn Từ dùng một tay chống cằm, nhìn tôi chằm chằm, “Em quên tôi là luật sư sao? Nếu em c.h.e.t trên đường, tôi sẽ gặp phiền toái vì vụ kiện này."
...
" Ha ha ha, cảm ơn ông chủ đã thu nhận, chỉ là tiểu nữ không có gì báo đáp, cho nên xin rút lui trước!" Tôi từ từ lùi lại và rời khỏi giường bằng chân trần, ý định chạy trốn.
"Đợi đã."
"Ông chủ, ngài còn có chuyện gì sao?"
"Vest của tôi." Cận Ngôn Từ thờ ơ chỉ lên bộ vest màu đen trên tủ đầu giường mà tôi đã nôn thốc nôn tháo.
"Éc, ông chủ đại nhân đại lượng, tôi cầm về giặt rồi đem trả lại cho ngài có được không?" Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bộ vest đắt tiền, tôi cảm thấy tê cả da đầu.
Cận Ngôn Từ nhẹ gật đầu, tôi run rẩy đi đến cạnh bàn cạnh giường ngủ của anh ấy, ghét bỏ mà ôm lấy bộ vest.
"Ọe" Mùi hương này làm tôi muốn nôn.
Cận Ngôn Từ nhíu mày, trực tiếp xuống giường và bế tôi lên.
"Anh đang làm cái gì đó?" Anh ấy không phải là muốn muốn...
Tuy rằng anh ấy rất đẹp trai, lại có cơ bụng tám múi, lại là bạn trai cũ của tôi, nhưng... cũng không phải là không được...
5.
Thời điểm tôi nghĩ ngợi lung tung, Cận Ngôn Từ đã đem tôi đặt bên giường, cúi xuống giúp tôi đeo dép lê.
"Trên mặt đất rất lạnh" anh ấy nói, "Mang thai không nên uống nhiều rượu như vậy, phải biết bảo vệ cơ thể của mình."
Mang thai???
Cận Ngôn Từ nhìn tôi như đang nhìn đứa đần, "Chuyện hôm nay tôi sẽ không truyền ra ngoài, sau khi em giặt quần áo xong, tôi sẽ không liên lạc với em nữa, cũng sẽ không nói nhảm với chồng em."
Tôi thật sự rất tức giận, khi chúng tôi còn yêu nhau anh ấy cũng giống như vậy, cái gì anh ấy cũng đều tự mình tưởng tượng ra.
Giờ chia tay rồi anh ấy vẫn vậy, tôi chỉ mới nôn mửa và anh ấy liền nghĩ tôi có thai, tôi nói tôi đã kết hôn anh ấy tin luôn, anh ấy có phải hay không cảm thấy rất có thành tựu khi giúp đỡ bạn gái cũ đã kết hôn và đang mang thai để cô ấy không phải ngủ ngoài trời?
"Tôi đi trước" Tôi mặc áo khoác và rời khỏi nhà của Cận Ngôn Từ.
"Tôi đưa em về" Tôi vừa muốn cự tuyệt, lại nghe anh ấy nói, "Bộ vest này rất mắc tiền, tôi sợ em chạy mất."
Tôi không có lý do gì để từ chối, chỉ có thể báo địa chỉ, dọc đường đi bầu không khí rất ngượng ngùng, suốt cả quá trình chúng tôi không nói một lời.
"Đến nơi rồi, tôi đi trước nha." Cầm bộ vest của Cận Ngôn Từ, một phút tôi cũng không dám ở lại cùng anh ấy.
Về đến nhà, tôi vẫn không kìm được mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi và Cận Ngôn Từ quen biết nhau từ hồi học đại học, ngày đó khi tôi đến thư viện, tôi nhìn thấy anh ấy đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, tao nhã, kiêu ngạo.
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, cảm thấy nam chính trong tiểu thuyết chính là mang khuôn mặt này, bất luận là dùng mỹ từ nào để miêu tả anh ấy đều không hợp lý.
Tôi lấy hết can đảm, xin thông tin liên lạc của anh ấy, theo dõi anh ấy, xuất hiện trước mặt anh ấy mỗi ngày, cuối cùng hái được bông hoa trên núi cao này.
Về sau…
/16
|