Đả tự: webtruyen.com
“Không có, Tiếu Đồng, anh không sai, là em đã không mở rộng lòng mình với anh. Mẹ nói rất đúng, tất cả đều là do em tự suy diễn, không thể đỏ lỗi cho bất kỳ ai được.”
Văn Mân không muốn Tiếu Đồng ôm hết trách nhiệm vào mình. Cô biết rõ hơn ai khác, tâm trạng của cô như bây giờ là do đâu.
“Những lời em và mẹ đã nói lúc nãy anh cũng nghe được rồi, chúng ta đừng ở đây so đo, rối rắm vấn đề ai đúng ai sai nữa.Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em đồng ý đem những lo lắng trong lòng mình nói thật cho anh biết không? Ngay cả khi đó chỉ là cơn ác mộng, không phải là chuyện có thật.”
Tiếu Đồng đem tay mình bao chặt lấy đôi bàn tay của Văn Mân, ngọn cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay để giúp cô ổn định lại cảm xúc của mình.
“Tiếu Đồng, có lẽ anh cảm thấy không thể tưởng tương được, cũng có lẽ anh sẽ cảm thấy là em lo nghĩ lung tung, nhưng em nghĩ mãi, cảm thẫy vẫn nên nói cho anh biết.” Cô hít vào một hơi thật sâu, chờ mình điều chỉnh cảm xúc thật tốt mới tiếp tục nói chuyện.
“Những điều em vừa nói với mẹ đều là sự thật, giấc mơ kia cũng rất chân thật, chân thật đến mức em có cảm giác giống như mình đã trải qua.”
Văn Mân vùi đầu trong ngực Tiếu Đồng, ngón tay bất giác chà xát cúc áo sơ mi trước ngực anh, đem những chuyện mình đã trải qua ở kiếp trước chậm rãi kể ra, chỉ là bỏ qua một vài chi tiết vụn vặt không cần thiết phải nói rõ, nhấn mạnh việc cô lo lắng cho sự an nguy của Phó Thiên Húc, việc cô sợ hãi Tiếu Đồng sẽ rời bỏ cô để cưới Khương Bạch San.
Nghe những lời này, trên mặt Tiếu Đồng cũng không lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng, ngược lại trong ánh mắt của anh thể hiện anh đang thật sự nghiêm túc.
Anh không cho rằng người phụ nữ trong ngực mình có khả năng tiên đoán mọi việc. Dù sao, trong những điều mà cô đã nói, chuyện xảy ra trong giấc mơ của cô, chơ tới bây giờ có nhiều việc vẫn chưa xảy ra. Nhưng đối với chuyện của Phó Thiên Húc, cô lại đoán đúng đến mười phần.
Quả thật, nhiệm vụ mà Phó Thiên Húc đang làm bây giờ có hệ số nguy hiểm rất cao, thậm chí những nhân viên cảnh sát tham dự vào vụ án này đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng để hy sinh bất cứ lúc nào. Phó Thiên Húc là tinh anh được điều dộng từ đội cảnh sát hình sự, lúc trước đi Mỹ cũng là do tổ chức sắp xếp, mang theo Khương Bạch San chỉ là để che dấu tai mắt người khác mà thôi.
Thực ra lúc đầu, anh cũng không biết nội tình vụ án này, đến khi vụ án tiến triển đến một gia đoạn nhất định, đơn vị ban ngành trong nước điều tra được anh cũng có liên quan đến vụ này mới biết đến anh rồi nhờ anh hỗ trợ trong quá trình phá án.
Trong khoảng thời gian này anh bận rộn đến độ chân không chạm đất cũng là vì như vậy.
Trước đó anh đến Mỹ một mình, bởi vì liên quan đến bí mật của tổ chức, lại có quan hệ thân tình với cấp trên nên nên anh chỉ làm tốt công tác kiểm tra thi thể của mình, cũng không hỏi thêm gì nữa. Anh từng có thời gian làm việc và nghiên cứu ở Mỹ lâu như vậy, dĩ nhiên biết rõ việc gì anh nên hỏi, việc gì nên nhắm mắt cho qua coi như chưa từng nhìn thấy, đặc biệt sự việc lại có liên quan đến nhân vật lớn trong chính phủ Mỹ.
Chẳng qua là, bây giờ sự việc đã phát triển đến bước này, đến mức anh không thể giả vờ như không biết chuyện gì được nữa.
“Em yên tâm, Phó Thiên Húc không có việc gì, cho dù thật sự giống như em lo lắng, Phó Thiên Húc vì công việc mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Bạch San dĩ nhiên có người nhà của cậu ta chăm sóc rồi, không có chuyện của anh, anh cũng sẽ không vì lý do đó mà chia tay với em, trừ khi em buông tay trước.”
Câu nói cuối cùng của Tiếu Đồng giống như tảng đá nặng trĩu đánh thẳng vào lòng Văn Mân.
“Trừ khi em buông tay trước.”
Đúng vậy, từ trước tới nay Tiếu Đồng chưa hè chủ động rời cô đi. Kiếp trước có được kết cục như vậy đều là do cô trăm phương ngàn kế tìm cách muốn ly hôn. Cho đến giờ, sao cô lại quên mất một chi tiết vô cùng quan trọng như vậy? Chỉ cần cô vẫn biết quý trọng anh, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không đi đến bước đường cùng đó.
“Không có, Tiếu Đồng, anh không sai, là em đã không mở rộng lòng mình với anh. Mẹ nói rất đúng, tất cả đều là do em tự suy diễn, không thể đỏ lỗi cho bất kỳ ai được.”
Văn Mân không muốn Tiếu Đồng ôm hết trách nhiệm vào mình. Cô biết rõ hơn ai khác, tâm trạng của cô như bây giờ là do đâu.
“Những lời em và mẹ đã nói lúc nãy anh cũng nghe được rồi, chúng ta đừng ở đây so đo, rối rắm vấn đề ai đúng ai sai nữa.Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em đồng ý đem những lo lắng trong lòng mình nói thật cho anh biết không? Ngay cả khi đó chỉ là cơn ác mộng, không phải là chuyện có thật.”
Tiếu Đồng đem tay mình bao chặt lấy đôi bàn tay của Văn Mân, ngọn cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay để giúp cô ổn định lại cảm xúc của mình.
“Tiếu Đồng, có lẽ anh cảm thấy không thể tưởng tương được, cũng có lẽ anh sẽ cảm thấy là em lo nghĩ lung tung, nhưng em nghĩ mãi, cảm thẫy vẫn nên nói cho anh biết.” Cô hít vào một hơi thật sâu, chờ mình điều chỉnh cảm xúc thật tốt mới tiếp tục nói chuyện.
“Những điều em vừa nói với mẹ đều là sự thật, giấc mơ kia cũng rất chân thật, chân thật đến mức em có cảm giác giống như mình đã trải qua.”
Văn Mân vùi đầu trong ngực Tiếu Đồng, ngón tay bất giác chà xát cúc áo sơ mi trước ngực anh, đem những chuyện mình đã trải qua ở kiếp trước chậm rãi kể ra, chỉ là bỏ qua một vài chi tiết vụn vặt không cần thiết phải nói rõ, nhấn mạnh việc cô lo lắng cho sự an nguy của Phó Thiên Húc, việc cô sợ hãi Tiếu Đồng sẽ rời bỏ cô để cưới Khương Bạch San.
Nghe những lời này, trên mặt Tiếu Đồng cũng không lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng, ngược lại trong ánh mắt của anh thể hiện anh đang thật sự nghiêm túc.
Anh không cho rằng người phụ nữ trong ngực mình có khả năng tiên đoán mọi việc. Dù sao, trong những điều mà cô đã nói, chuyện xảy ra trong giấc mơ của cô, chơ tới bây giờ có nhiều việc vẫn chưa xảy ra. Nhưng đối với chuyện của Phó Thiên Húc, cô lại đoán đúng đến mười phần.
Quả thật, nhiệm vụ mà Phó Thiên Húc đang làm bây giờ có hệ số nguy hiểm rất cao, thậm chí những nhân viên cảnh sát tham dự vào vụ án này đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng để hy sinh bất cứ lúc nào. Phó Thiên Húc là tinh anh được điều dộng từ đội cảnh sát hình sự, lúc trước đi Mỹ cũng là do tổ chức sắp xếp, mang theo Khương Bạch San chỉ là để che dấu tai mắt người khác mà thôi.
Thực ra lúc đầu, anh cũng không biết nội tình vụ án này, đến khi vụ án tiến triển đến một gia đoạn nhất định, đơn vị ban ngành trong nước điều tra được anh cũng có liên quan đến vụ này mới biết đến anh rồi nhờ anh hỗ trợ trong quá trình phá án.
Trong khoảng thời gian này anh bận rộn đến độ chân không chạm đất cũng là vì như vậy.
Trước đó anh đến Mỹ một mình, bởi vì liên quan đến bí mật của tổ chức, lại có quan hệ thân tình với cấp trên nên nên anh chỉ làm tốt công tác kiểm tra thi thể của mình, cũng không hỏi thêm gì nữa. Anh từng có thời gian làm việc và nghiên cứu ở Mỹ lâu như vậy, dĩ nhiên biết rõ việc gì anh nên hỏi, việc gì nên nhắm mắt cho qua coi như chưa từng nhìn thấy, đặc biệt sự việc lại có liên quan đến nhân vật lớn trong chính phủ Mỹ.
Chẳng qua là, bây giờ sự việc đã phát triển đến bước này, đến mức anh không thể giả vờ như không biết chuyện gì được nữa.
“Em yên tâm, Phó Thiên Húc không có việc gì, cho dù thật sự giống như em lo lắng, Phó Thiên Húc vì công việc mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Bạch San dĩ nhiên có người nhà của cậu ta chăm sóc rồi, không có chuyện của anh, anh cũng sẽ không vì lý do đó mà chia tay với em, trừ khi em buông tay trước.”
Câu nói cuối cùng của Tiếu Đồng giống như tảng đá nặng trĩu đánh thẳng vào lòng Văn Mân.
“Trừ khi em buông tay trước.”
Đúng vậy, từ trước tới nay Tiếu Đồng chưa hè chủ động rời cô đi. Kiếp trước có được kết cục như vậy đều là do cô trăm phương ngàn kế tìm cách muốn ly hôn. Cho đến giờ, sao cô lại quên mất một chi tiết vô cùng quan trọng như vậy? Chỉ cần cô vẫn biết quý trọng anh, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không đi đến bước đường cùng đó.
/201
|