“Sau khi kết hôn?! Sau… kết hôn!” Bởi vì quá mức kinh ngạc, Văn Mân có chút lắp bắp, cô hoàn toàn không chú ý đến Tiếu Đồng nói cái gì mà thích hay không thích, cưới hay không cưới, lấy hay không lấy chồng mà chỉ nghe rõ mỗi câu cuối cùng, cảm thấy đầu óc mình chỉ tiếp nhận được có bốn chữ này.
“Như thế nào? Muốn ăn vạ à?” Chứng kiến vẻ mặt không thể tin được cùng đôi mắt mở to của Văn Mân, hai mắt Tiếu Đồng chậm rãi lạnh dần, giống như chỉ cần Văn Mân dám gật đầu, hắn sẽ lập tức trở mặt.
“Không, không phải, nhưng anh muốn kết hôn với em sao?” Văn Mân cuống quýt lắc lắc đầu, rồi lại tự ti hỏi thêm một câu.
“Sai rồi, không phải là anh muốn lấy em mà là em phải gả cho anh.”
“Được, là gả, gả, nhưng anh muốn em gả cho anh sao?” Văn Mân bị Tiếu Đồng vặn vẹo đến phát bực, gả với cưới quan trọng đến thế sao? Quan trọng là chuyện hai người kết hôn mới đúng chứ.
“Đúng, vì sao lại không cần, em đã ký tên vào rồi, đừng hòng chống chế.”
Nghe được lời khẳng định chắc chắn của hắn, Văn Mân chợt có loại xúc động vui đến phát khóc. Mấy ngày hôm trước cô còn nghĩ đến vắt óc làm cách nào để giữ ba mẹ lại, chính là để bọn họ sắp xếp cuộc xem mắt giữa cô và Tiếu Đồng, sau đó bởi vì đủ loại nhiễu loạn mà làm cho kế hoạch của cô chết non nửa chừng. Nhưng không ngờ, thì ra không cần cô cố gắng làm gì hết, hắn cũng đã hạ quyết tâm muốn kết hôn với cô rồi.
Hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn Tiếu Đồng một hồi lâu, lúc này Văn Mân mới khàn khàn hỏi một câu, “Anh không để ý chuyện trước kia em đã từng có bạn trai?”
Nếu có thể, Văn Mân thực sự hi vọng cuộc đời cô chưa từng xuất hiện con người tên Tề Tuyền này. Nhưng sự thật là, hắn đã xuất hiện rồi, không chỉ có xuất hiện, hắn còn lấy mất luôn tình yêu đầu tiên của cô. Tuy hiện giờ tình yêu đã không còn nhưng cô vẫn không thể nào xóa bỏ việc mình đã yêu lầm người.
“Không phải em đã chia tay với cậu ta rồi sao? Anh đã trở về, đương nhiên em sẽ chọn anh, anh hơn cậu ta nhiều như vậy, cho dù anh có trở về không đúng lúc, anh nghĩ em sớm hay muộn cũng sẽ hiểu rõ cậu ta không thích hợp với em. Anh tin tưởng con mắt nhìn của em.”
Nói đến đây, ánh mắt Tiếu Đồng vẫn luôn bình thản tự nhiên, không có ý tứ giấu diếm lừa gạt nào.
Ánh mắt như vậy khiến Văn Mân không nhịn được vừa cảm thấy may mắn lại vừa mất mát.
May mắn là Tiếu Đồng không để tâm tới quá khứ của cô, chỉ cần cô đặt lòng mình lên người hắn, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, mà mất mát là bởi suy nghĩ bên trong lòng. Không hề ghen tị liền thể hiện là không đủ yêu, Tiếu Đồng có thể nhẹ nhàng nói ra những lời như vậy, có phải thuyết minh một điều là phân lượng của cô trong lòng hắn thực ra cũng chẳng là bao.
Văn Mân lắc lắc đầu, cố gắng tống hết suy nghĩ miên man ra khỏi đầu. Hiện giờ không phải là lúc cô nên suy nghĩ mấy đều này, hiện giờ cô nên suy nghĩ làm cách nào để nhân lúc hắn đang ở đây mau chóng xây dựng tình cảm sâu đậm với hắn mới được.
Suy nghĩ đến điểm đó, tươi cười liền một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt Văn Mân.
“Tiếu Đồng, anh thu dọn xong xuôi thì mau đi ra ngoài nhé, em đã chuẩn bị bữa sáng rồi, anh ăn no rồi mới đi làm.”
Tiếu Đồng nhìn theo bóng dáng Văn Mân rời khỏi phòng, hắn đặt quần áo xuống giường, sau đó chính mình cũng ngồi lên mép giường, nghiêng người nhìn khung ảnh kia, nhỏ giọng thì thầm: “Nhóc, thực ra anh cũng rất ghen tị với gã đàn ông kém cỏi đó.”
“Như thế nào? Muốn ăn vạ à?” Chứng kiến vẻ mặt không thể tin được cùng đôi mắt mở to của Văn Mân, hai mắt Tiếu Đồng chậm rãi lạnh dần, giống như chỉ cần Văn Mân dám gật đầu, hắn sẽ lập tức trở mặt.
“Không, không phải, nhưng anh muốn kết hôn với em sao?” Văn Mân cuống quýt lắc lắc đầu, rồi lại tự ti hỏi thêm một câu.
“Sai rồi, không phải là anh muốn lấy em mà là em phải gả cho anh.”
“Được, là gả, gả, nhưng anh muốn em gả cho anh sao?” Văn Mân bị Tiếu Đồng vặn vẹo đến phát bực, gả với cưới quan trọng đến thế sao? Quan trọng là chuyện hai người kết hôn mới đúng chứ.
“Đúng, vì sao lại không cần, em đã ký tên vào rồi, đừng hòng chống chế.”
Nghe được lời khẳng định chắc chắn của hắn, Văn Mân chợt có loại xúc động vui đến phát khóc. Mấy ngày hôm trước cô còn nghĩ đến vắt óc làm cách nào để giữ ba mẹ lại, chính là để bọn họ sắp xếp cuộc xem mắt giữa cô và Tiếu Đồng, sau đó bởi vì đủ loại nhiễu loạn mà làm cho kế hoạch của cô chết non nửa chừng. Nhưng không ngờ, thì ra không cần cô cố gắng làm gì hết, hắn cũng đã hạ quyết tâm muốn kết hôn với cô rồi.
Hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn Tiếu Đồng một hồi lâu, lúc này Văn Mân mới khàn khàn hỏi một câu, “Anh không để ý chuyện trước kia em đã từng có bạn trai?”
Nếu có thể, Văn Mân thực sự hi vọng cuộc đời cô chưa từng xuất hiện con người tên Tề Tuyền này. Nhưng sự thật là, hắn đã xuất hiện rồi, không chỉ có xuất hiện, hắn còn lấy mất luôn tình yêu đầu tiên của cô. Tuy hiện giờ tình yêu đã không còn nhưng cô vẫn không thể nào xóa bỏ việc mình đã yêu lầm người.
“Không phải em đã chia tay với cậu ta rồi sao? Anh đã trở về, đương nhiên em sẽ chọn anh, anh hơn cậu ta nhiều như vậy, cho dù anh có trở về không đúng lúc, anh nghĩ em sớm hay muộn cũng sẽ hiểu rõ cậu ta không thích hợp với em. Anh tin tưởng con mắt nhìn của em.”
Nói đến đây, ánh mắt Tiếu Đồng vẫn luôn bình thản tự nhiên, không có ý tứ giấu diếm lừa gạt nào.
Ánh mắt như vậy khiến Văn Mân không nhịn được vừa cảm thấy may mắn lại vừa mất mát.
May mắn là Tiếu Đồng không để tâm tới quá khứ của cô, chỉ cần cô đặt lòng mình lên người hắn, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, mà mất mát là bởi suy nghĩ bên trong lòng. Không hề ghen tị liền thể hiện là không đủ yêu, Tiếu Đồng có thể nhẹ nhàng nói ra những lời như vậy, có phải thuyết minh một điều là phân lượng của cô trong lòng hắn thực ra cũng chẳng là bao.
Văn Mân lắc lắc đầu, cố gắng tống hết suy nghĩ miên man ra khỏi đầu. Hiện giờ không phải là lúc cô nên suy nghĩ mấy đều này, hiện giờ cô nên suy nghĩ làm cách nào để nhân lúc hắn đang ở đây mau chóng xây dựng tình cảm sâu đậm với hắn mới được.
Suy nghĩ đến điểm đó, tươi cười liền một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt Văn Mân.
“Tiếu Đồng, anh thu dọn xong xuôi thì mau đi ra ngoài nhé, em đã chuẩn bị bữa sáng rồi, anh ăn no rồi mới đi làm.”
Tiếu Đồng nhìn theo bóng dáng Văn Mân rời khỏi phòng, hắn đặt quần áo xuống giường, sau đó chính mình cũng ngồi lên mép giường, nghiêng người nhìn khung ảnh kia, nhỏ giọng thì thầm: “Nhóc, thực ra anh cũng rất ghen tị với gã đàn ông kém cỏi đó.”
/201
|