Chồng Ấm Giường

Chương 9

/10


Bây giờ Trình Bái Nghê đã biết rõ, nhân sinh là không thể nói trước được — cô cảm thấy“Hạ Á Thiều vứt bỏ công việc chạy tới Đài Bắc” là một việc rất không có trách nhiệm, chưa tới nửa giờ sau, cô cũng vứt công việc sang một bên, tuy người đang ở văn phòng nhưng tâm tư cũng đã đi mất. Chu Khắc Phi đối với vấn đề “cô có giống bạn gái trước của anh không”, anh không trả lời chính diện, chỉ nói, chờ anh chấm dứt hội nghĩ sẽ tới đón cô tan tầm, đến lúc đó sẽ nói. Đáp án này làm người ta quá đau khổ. Cách giờ tan tầm còn mấy tiếng nữa, cô sẽ còn đau lòng nữa sao? Rõ ràng chỉ cần nói “giống” hoặc “không giống” là có thể giải quyết vấn đề, vì sao anh không chịu nói rõ? Nghĩ như vậy, đáp án hẳn là phải rồi, nhưng mà cô thật sự không nghĩ Chu Khắc Phi sẽ mù quáng, bởi vì giống nhau mà lại theo đuổi một người – nếu dung mạo tương tự nhưng cá tính lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, như vậy sẽ không phải càng thống khổ thêm sao? Thật sự là, càng nghĩ càng không rõ. Cảm thấy mình hiểu lầm anh nhưng anh nhất định còn có rất nhiều chuyện gạt cô…. Không bao lâu, Hà Vi Vi cầm danh thiếp tới, “Em thật sự nói chị không gặp khách nhưng đối phương kiên trì muốn gặp chị, phần hợp đồng tuần trước mới ký kết nằm trên tay cô ta, cô ta nói muốn tiếp tục thảo luận, em sợ có việc nên nói với chị một tiếng.” Danh thiếp Anh văn, Tổng giám đốc của Hạ thị Tv shoping, Hạ Á Vận. Lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo, Chu Khắc Phi không muốn trả lời thẳng lại hại chết Trình Bái Nghê. Cô nghĩ, nếu như Hạ Á Thiều thương anh như vậy, hẳn là rất hiểu anh, nếu anh không muốn nói, cô sẽ hỏi Hạ Á Thiều. Về phần chuyện trong suy đoán có hay không có, cô tin mình có đầy đủ EQ để tiếp nhận, chỉ cần biết là được rồi, những thứ khác có thể vào tai trái ra tai phải. Trình Bái Nghê buông danh thiếp, “Mời cô ta vào.” Hà Vi Vi giật mình, “Hợp đồng thật sự có vấn đề sao?” Không thể nào, cô và Lý Gia Hùng còn hy vọng vào khoản tiền thưởng để mua nhà nha… Đã đóng dấu rồi thì không thể thay đổi, cô phải tin tưởng chị Nghê, cho dù đối phương muốn sửa chữa, chị Nghê cũng sẽ bảo vệ hy vọng của bọn họ. Vì vậy, cô vỗ vỗ vai Bái Nghê, “Chị Nghê, chị ngàn vạn lần đừng lùi bước!” Tay Trình Bái Nghê khẽ run, Vi Vi sẽ không thần thông quảng đại đến thế chứ…. “Mặc kệ cô ta nói gì, chị nhất định phải kiên trì.” “À… Được…” “Cố gắng lên.” Cô gật gật đầu, “Cố gắng lên.” Lúc mời Hạ Á Thiều vào phòng, trên mặt Vi Vi không thân mật lắm, tuy rất lịch sự hỏi uống caphe hay hồng trà nhưng cả mặt đều là địch ý. Buông chén rời đi, Vi Vi nắm một nắm tay cố gắng, không tiếng động nói: Chị Nghê, buổi chiều này phải dựa vào chị. Cô cảm thấy buồn cười nhưng ấm áp, vì vậy gật đầu với Vi Vi, ý là, “Chị sẽ cố” tuy cô cũng không hiểu được Vi Vi muốn cô cố cái gì. So với lần trước kinh ngạc, Hạ Á Thiều đã tỉnh táo rất nhiều, một trong những nguyên nhân đương nhiên là vì cô biết Trình Bái Nghê không chết. Được cứu lên, được nhận nuôi, mất trí nhớ, cô ta trở thành còn gái nuôi của Tề Ân Thục, thành quản lý của Tề thị sinh kỹ. Sau đó Chu Khắc Phi kí kết với cô ta. Chuyện còn sống này, không biết nên nói là cô ta mệnh tốt hay mệnh của mình tốt – sau sự việc ngoài ý muốn kia, cô cũng nhiều lần gặp ác mộng, trong nội tâm không yên, tuy thật sự chỉ là ngoài ý muốn nhưng nguyên nhân gây ra lại là cô. Rất nhiều lần bừng tỉnh đậy, cô đều không ngừng nói với mình, hết thảy không thể trách cô. Ai biết triền núi kia lại nghiêng như vậy, ai biết bảo tiêu kia đột nhiên lại đẩy cô ta, nếu như muốn nói sai, cô chỉ là không nên tìm Trình Bái Nghê vào lúc đó thôi, cô cũng không phải cố ý, hơn nữa, cô cũng là người bị hại, cảm giác nằm ác mộng cũng không dễ chịu gì… Dù nhiều năm qua không ngừng an ủi mình nhưng cô vẫn không cách nào quên chuyện kia được. Cô xấu tính nhưng không phải tâm can, cô chưa từng nghĩ sẽ hại chết người. Nhưng việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cô cũng chỉ có thể tự nói với mình, sai chính là bảo tiêu Jerry kia, về phần cô, chỉ cần quên ngày đó là được rồi. Trình Bái Nghê chết, vĩnh viễn sẽ không trở về, chỉ cần cô ở cạnh Chu Khắc Phi, anh nhất định sẽ là của cô — Lúc ấy cô đã nghĩ như vậy. Nhưng rồi, một năm lại một năm, Chu Khắc Phi làm việc, vui chơi, quen bạn bè, tựa như một người bình thường, chỉ là, không hề yêu đương. Không ai lọt được vào mắt của anh, kể cả cô. Cô kỳ thật đã không ôm hy vọng nữa nhưng mà lại cảm thấy không cam tâm, vì sao chứ, vì sao anh không thử tiếp nhận cô? Cô không nhìn thấy cô gái này có cái gì tốt, đáng để anh thần hồn điên đảo.. Bảy năm trước nhìn thấy ảnh chụp của Trình Bái Nghê, cô nghĩ vậy, hiện tại đối mặt cô ta, loại cảm giác này càng mạnh mẽ. Uống một ngụm hồng trà, Hạ Á Thiều đi thẳng vào vấn đề, “Cô và Khắc Phi đang quen nhau phải không?” “Hạ tiểu thư ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ vì muốn biết chuyện riêng của tôi?” Nói đến chuyện riêng, cô cố ý tăng ngữ khí. “Khắc Phi là vị hôn phu của tôi, cho nên, đây không phải là chuyện riêng của cô.” Trình Bái Nghê không ngờ tới cô ta sẽ nói ba chữ kia, “Vị… hôn… phu?” “Phải” Hạ Á Thiều hài lòng nhìn tình địch biến sắc, “Tôi nghĩ cố chắc cũng biết Khắc Phi một ít, nếu như chúng tôi không có hôn ước, tại sao ông nội lại tài trợ anh đi Mỹ học? Học phí lớn như vậy, không có ai tự dưng tốt đến thế, không phải sao?” Trình Bái Nghê ngây người. Vị hôn phu— cô gái này gạt người hay thật, cô không quên hôm trước mới gặp cô ta. Lúc ấy cô là người ngoài mà lại ở trong phòng, mà vị hôn thê là cô ta lại bị ngăn ngoài cửa, Chu Khắc Phi chỉ nói vài câu đã đóng cửa lại, toàn thế giới có vị hôn phu thê như vậy sao? Tuy vấn đề “Có giống bạn gái trước hay không.” Làm cho cô nghi ngờ Chu Khắc Phi một chút nhưng mà đối với nhân cách của anh, cô hoàn toàn tinh tưởng, anh tuyệt đối không phải loại người đã có vị hôn thê mà còn cầu hôn người khác. Nói đi nói lại, cô ta xem mình là tên ngốc sao? Tại sao lại nói với cô một chuyện mà chỉ cần một cuộc điện thoại cũng biết là nói dối? “Cô tới đây chỉ vì nói cho tôi biết, Chu Khắc Phi là vị hôn phu của cô?” “Đúng vậy.” Công chúa hất hàm lên, “Còn nữa, chúng tôi sắp kết hôn, cô tránh xa anh ấy ra một chút.” “Cô nói xong chưa? Nói xong thì tới lượt tôi.” Trình Bái Nghê có chút muốn cười, “Thứ nhất, chúng tôi đang yêu nhau, thứ hai, tôi không tin cô là vị hôn thê của anh ấy, thứ ba, tôi có phải rất giống bạn gái trước của anh ấy không?” Trong nhất thời, Hạ đại tiểu thư không phản ứng kịp, “Cô vừa nói cái gì?” “Tôi có phải rất giống bạn gái trước của anh ấy không?” Hạ Á Thiều thoáng đã hiểu, Chu Khắc Phi vẫn chưa nói cho Trình Bái Nghê quá khứ của bọn họ. Thật sự là trời giúp cô rồi, Trình Bái Nghê không tin cô là vị hôn thê, như vậy cô có thể nói một ít, tóm lại, làm cho bọn họ cãi nhau là được. Với tính tình cứng ngắc của Chu Khắc Phi, tuyệt đối sẽ không xin lỗi, về phần Trình Bái Nghê này, không có trí nhớ, nhiều nhất là yêu đương một tháng, biết mình và bạn gái cũ giống nhau nhất định sẽ tức giận, không muốn gặp mặt Chu Khắc Phi nữa… “Hai người rất giống, gần như là y hệt.” Trình Bái Nghê gật gật đầu. Quả nhiên. . . . . . Chuyện kỳ quái trên thế giới này hình như đều phát sinh trên người cô, rơi xuống biển, mất trí nhớ, sinh con, gặp được chân mệnh thiên tử nhưng mình lại giống bạn gái trước của anh… Người bình thường gặp một cái thôi cũng không chịu được, nhưng cô lại liên tiếp gặp phải, phim cũng không khúc chiết như vậy a. May mà nước mắt của cô cũng đã khóc hết ở bệnh viện chứ nếu không nghe được chuyện này, chắc đã khóc không ngừng. Rất khó chịu, cũng rất đau khổ, nhưng mà dù thế nào, cô nhất định phải cùng anh đối mặt, tốt xấu gì cũng phải đánh anh một quyền mới hả giận. Giống bạn gái trước đã mất của anh, thì ra là giống với tình đich đã biến mất của Hạ Á Thiều, khó trách Chu Khắc Phi không muốn cho bọn họ gặp mặt, khó trách Hạ Á Thiều nổi giận đùng đùng đến đây, gặp cô lại như bị điểm huyệt trong nháy mắt, cái gì cũng không nói được. “Cho nên hôm đó cô thấy tôi mới bị dọa như thế à.” Hạ Á Thiều nhìn cô, có chút không hiểu được. Không phải là nên khóc lóc hoặc kêu to sao? Tại sao lại ngay cả thở dài cũng không có, thoạt nhìn như bọn họ đang nói chuyện phiếm? “Vì sao cô không có phản ứng gì cả?” Đây không phải là phản ứng cô muốn a, “ Có phải cô không hiểu ý tôi? Cô- giống bạn gái trước của Chu Khắc Phi, cho nên anh ấy mới tốt với cô, trong lòng anh ấy là người khác, không phải cô.” “Bởi vì tôi quá kinh ngạc.” Trình Bái Nghê cười khổ, “Mặc dù đã đoán được nhưng mà biết rõ đáp án có chút không tiếp nhận được.” “Người anh ấy yêu không phải cô.” Cô nhìn Hạ Á Thiều, chờ sự công kích tiếp theo. “Thành thật nói cho cô biết cũng không sao, anh ấy rất yêu bạn gái cũ, đính hôn với tôi cũng sau khi xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên tôi không ngạc nhiên khi anh ấy theo đuổi cô, hai người quá giống, anh ấy thích gương mặt của cô thôi.” “Cho nên anh ấy cũng không thích cô, không phải sao?” Công chúa không nghĩ tới cô sẽ hỏi câu này, có chút ngơ ngẩn nhưng vẫn gật đầu, “Không sao, chỉ cần anh ấy bằng lòng ở cạnh tôi là được rồi, cái khác tôi không ngại.” “Cho dù anh ấy không thương cô?” “Cho dù anh ấy không thương ta cũng được.” “Cho dù. . . . . . Cho dù cô không thương anh ấy?” “Tôi yêu anh ấy, tôi đương nhiên thương anh ấy.” Lần đầu gặp mặt ở buổi tiệc đó, cô đã bị Chu Khắc Phi hấp dẫn… Đó là bước ngoặt của cuộc đời cô, bởi vì cô gặp được anh. Trước khi quen biết Chu Khắc Phi, cô cảm thấy được nịnh nọt là đương nhiên, chỉ cần Hạ Á Thiều cô muốn, cái gì đều có, cho dù cảm tình cũng dễ như trở bàn tay, nhân sinh suôn sẻ, đương tình cảm chưa bao giờ gặp trắc trở. Thế giới này lấy Hạ Á Thiều làm trung tâm mà xoay. Muốn cái gì đều có được thứ tốt nhất, muốn hẹn với ai chỉ cần nháy mắt đối phương lập tức chạy tới, trên báo cáo, giáo sư luôn tán thưởng có thêm, tuy hài lòng nhưng nói thực, lại giống như thiếu một chút gì đó. Mã Nhi từng nói: “Bồ là thiên tiên trên trời, không hiểu sự thống khổ của phàm nhân tụi tui đâu.” Mã Nhi là người Hoa di dân đời thứ ba, không bao giờ yêu được 3 tháng, lần nào cũng bị bạn trai vứt bỏ, khóc sướt mướt. Cô không hiểu, cho dù bị đá thì thế nào, đàn ông trên thế giới nhiều như vậy, chả lẽ không phải người đó không được sao. Mã Nhi nghe xong đấm cô, cố gắng giải thích. “Đó là vì bồ chưa gặp được đúng người, sẽ có một ngày bồ bắt đầu ngẩn người, bắt đầu vì một người mà cuộc sống không còn yên bình nữa, bắt đầu vì một người mà đau lòng, người đó sẽ là chân mệnh thiên tử của bồ.” Cô chỉ cảm thấy buồn cười. Nhân sinh thật tốt đẹp, cần gì phải vì một người mà ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng mà vẫn không nghĩ tới, người như vậy đã xuất hiện. Chính là Chu Khắc Phi. Cô không thể nào ngờ chỉ tham gia một bữa tiệc lại cải biến thái độ của mình với tình yêu. Những đứa con trai ở trường học chỉ biết khúm núm nịnh nọt cô nhưng Chu Khắc Phi không phải thế, anh tự hào giới thiệu Đài Loan, ở đâu ăn ngon, ở đâu phong cảnh đẹp, vốn chỉ muốn náo nhiệt nhưng càng về sau, ánh mắt của cô càng không thể rời khỏi anh. Cô biết rõ anh là cô nhi, nhưng trên người anh không hề thấy bóng tối, thậm chí lúc anh nói chuyện, cô cảm thấy như mặt trời đang lóe sáng. Thật là một người đặc biệt. Ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng lúc nói chuyện lại rất ôn hòa có lễ. Ánh mắt rất trong sáng, khi cười có chút híp lại, thật sự rất đẹp. Về sau bọn họ đi xem phim, anh trước sau vẫn duy trì khoảng cách với cô, cô nghĩ rằng anh xấu hổ — cô sinh ra và lớn lên ở Mỹ, con người đã là người phương Tây, nhưng anh không phải, anh có nội liễm của người phương Đông, hơn nữa anh là cô nhi, cô lại là cháu gái duy nhất của Hạ Hữu Quang, thân phận kém quá xa, cho dù có động lòng, anh cũng không dám theo đuổi, vì vậy cô đã nghĩ, nếu anh không hẹn tôi thì tôi sẽ hẹn anh. Thật không ngờ anh lại cự tuyệt, một lần, rồi hai lần, cô cũng loáng thoáng biết rõ có lẽ anh không thích mình nhưng mà cô thật sự muốn gặp anh, cho nên năn nỉ ông nội hẹn anh ra. Ông nội rất thương cô, đừng nói chỉ là gọi điện thoại, cho dù cô nói muốn hái sao, ông cũng sẽ nghĩ cách. Anh đến, mắng cô một trận rồi bỏ đi. Từ nhỏ đến lớn chưa bị bất cứ ai mắng, ngay cả lời nói nặng cũng chưa nghe mộ câu. Công chúa không vì vậy mà lui bước, ngược lại càng yêu mến anh. Điều này cho thấy anh không ham gia thế nhà cô, người nhìn vào tiền tài mà theo đuổi cô rất nhiều, vì dung mạo mà quen cô cũng không ít, tuy cô hưởng thụ loại cảm giác này nhưng nội tâm vẫn có chút tịch mịch. Cô muốn một người… Không phải vì sắc đẹp của cô, không phải vì cô có tiền, đơn thuần chỉ vì cô là Hạ Á Thiều, cho dù tương lai cô già, nghèo đi, cũng ở cạnh cô. Chu Khắc Phi không quan tâm bề ngoài của cô, chính là nhân tuyển tốt nhất. Sau khi bị nhục, công chúa định ra sách lược khác. Anh và những người đàn ông trong yến hội không giống nhau, cô phải dùng phương pháp khác. Vì vậy, cô xin lỗi anh trước, anh cũng nhận lời xin lỗi của cô, sau đó cô nói, mình đã bị làm hư cho nên không suy nghĩ tới cảm nhận của anh, thật xin lỗi. Đương nhiên, khi cô xin lỗi rồi, thái độ của Chu Khắc Phi với cô đã khá hơn nhiều. Sau khi cô trở lại Mỹ, hai người vẫn ngẫu nhiên chat, chỉ là ngẫu nhiên thôi, bởi vì cô biết anh và người khác không giống nhau, cô sẽ từ từ. Trung văn của cô không tốt nhưng vẫn chậm rãi từng chữ từng chữ đánh, sai rất nhiều nhưng Chu Khắc Phi luôn sữa lại. Anh nói, Trung văn rất đẹp, có huyết thống của người Hoa mà không hiểu Trung văn là một chuyện rất đáng tiếc. Cho nên cô rất hào hứng dùng “Học tập Trung văn” để tiếp cận anh, chỉ cần một lời nhờ của cô, anh sẽ không cự tuyệt, cô càng mê muội anh hơn. Vốn tưởng rằng hai người sẽ có tiến triển, không nghĩ tới hơn một tháng qua đi, anh vẫn là một người xa xôi không với tới. Không có bạn gái, tại sao lại không tiếp thu cô? Ngay lúc anh cơm, ông nội hỏi anh có đối tượng yêu đương không, anh nói là không có mà, hay là, kỳ thật anh có, mà lại gạt ông nội? Nghĩ tới điểm ấy, công chúa khó thể nhịn được, gọi điện thoại kêu người điều tra. Rất nhanh, một tuần sau đã có báo cáo. Anh luôn cùng một cô gái ra vào, bất luận là trường học hay ký túc xá, với cô gái kia, Chu Khắc Phi luôn tràn ngập vui vẻ, hai người tay trong tay, nghiễm nhiên là một đôi tình nhân. Báo cáo nói, cô gái kia tên là Trình Bái Nghê, cũng là đứa trẻ mà ông nội tài trợ, ở cách vách của Chu Khắc Phi. Cô không hiểu, vì sao anh lại vì cô gái mồ côi này mà cự tuyệt cô? Đối phương không xinh đẹp như cô, cũng không có tiền như cô, bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ, loại con gái này có gì tốt chứ? Suy nghĩ, cô quyết định dùng tiền giải quyết. Cho đối phương một khoản tiền, để cô ta rời khỏi Chu Khắc Phi là được rồi. Trên báo cáo nói qua hai tuần nữa cô gái kia sẽ đi Hoa Đông chụp ảnh với bạn học, đúng, đó là một thời cơ tốt, lúc cô nói điều kiện, Trình Bái Nghê kia nhất định sẽ cần thời gian suy nghĩ, Chu Khắc Phi không ở cạnh, sẽ có lợi cho quyết định của cô ta… Cô làm những chuyện này tốn bao nhiêu thời gian và tinh thần, Trình Bái Nghê lại nói cô không thương anh ấy? Hạ Á Thiều nhịn không được kích động, “Làm sao tôi không thương anh ấy được?! Tôi rất yêu, so với cô có hơn, cô có biết hay không, tôi vì anh ấy đã làm bao nhiêu chuyện?” “Cô vì anh ấy làm chuyện gì? Không phải là vừa gặp anh ấy đã yêu, sau đó vừa vặn bạn gái anh ấy gặp chuyện không may, nghĩ cách đính hôn với anh ấy sao?” “Không chỉ có những cái này, cô…” “Dùng ngón tay chỉ người khác rất không lễ phép.” Trình Bái Nghê phủi tay cô ta, “ Kỳ thật cô không thương anh ấy, cô chỉ yêu bản thân cô, bởi vì quá yêu chính mình cho nên cô không cam lòng bị người khác xem nhẹ.” “Không phải thế.” “Là như vậy.” Cô chắc chắn, “Nếu cô thật sự yêu một người, trong nội tâm đã tràn đầy, cho dù anh không ở cạnh cũng sẽ không tịch mịch, nghĩ đến anh ấy cũng rất vui vẻ, nghĩ tới anh ấy sẽ mỉm cười chứ không phải là đi quen bạn trai khác… bạn trai của cô chưa từng ngừng qua, phải không?” Hạ Á Thiều giật mình, “Người…. luôn có những lúc cô đơn.” Trình Bái Nghê mỉm cười — cô gái này đã quên vừa rồi xưng mình là vị hôn thê. “Sẽ không đâu, cô đã đến đây chắc cũng điều tra về tôi không ít, bảy năm này, tôi chưa từng quen bạn trai, không phải vì không ai theo đuổi, mà vì lòng tôi đã có người, tôi hiểu rõ cảm giác này.” Mỗi lần trong mộng, cô đều cảm thấy rất khó chịu, “Mẹ nuôi của tôi từng đưa tôi về bờ biển mà tôi bị tai nạn, chỗ đó mọi người đều nhớ rõ, có một năm, sau khi một cô gái bị rơi xuống biển, bạn trai của cô ấy chưa từng bỏ ý định tìm kiếm… chỉ như vậy thôi, tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc.” “Cô …. Cô có trở về đó?” “Ừ, muốn trở về xem có nhớ gì không, nhưng mà cái gì cũng không nhớ được, nhưng sau lần đó, tôi rất vui vẻ, tuy trong mơ nhìn không rõ hình dáng nhưng khi tôi biết mình được yêu, hơn nữa rất yêu rất yêu, những năm gần đây tôi vẫn một mình, tôi rất nhớ người đó, tôi cũng không cảm thấy tịch mịch.” Hạ Á Thiều không nói, nghĩ lại lời Bái Nghê vừa nói — nếu cô thật sự yêu một người, nội tâm sẽ tràn đầy, cho dù anh không ở cạnh, cũng sẽ không tịch mịch. Không hiểu tại sao, nghĩ tới cô cảm thấy có chút tức giận. Trình Bái Nghê còn nói: “Tôi nhớ là cô tới đây để đả kích tôi, ừ, thành thật mà nói, mục đích của cô đã được rồi, tôi cũng phải cảm ơn cô, hôm nay cô đến có ý nghĩa rất lớn với tôi, tuy bây giờ chưa thể nói nguyên nhân cho cô, nhưng tương lai, nếu có cơ hội, tôi sẽ cho cô biết.”

/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status