Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 68: KHÔNG THỂ THA THỨ

/101


“Cô chủ, cô trở về là tốt rồi, mau vào nhà đi, hai năm qua thân thể của lão gia luôn không được tốt, trong bụng lúc nào cũng nhớ đến cô, chẳng qua ngoài miệng không muốn nói ra thôi, ai…” Vú Dương mở cửa sắt ra, để Hoa Ngữ Nông đi vào trong nhà.

“Ông nội mắc bệnh? Rồi sao? Bây giờ ông có khỏe không?” Hoa Ngữ Nông nghe thấy vú Dương nói Hoa Thương Hải bị bệnh, lập tức ân cần hỏi han.

“Vâng, là bệnh cũ tái phát, người già lớn tuổi khó tránh khỏi ốm đau, có điều lão gia mà biết cô đã trở lại, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Nói xong, vú Dương dẫn Hoa Ngữ Nông đi vào bên trong.

Nhìn cảnh vật tráng lệ mà quen thuộc trước mắt, Hoa Ngữ Nông bỗng nhớ về những kí ức xa xưa, khi cô còn chưa lấy chồng.

Trên bãi cỏ ngoài sân, một ông lão tuổi đã cao ngồi trên chiếc xe lăn, bên cạnh có một người phụ nữ trung tuổi đang đứng hầu hạ.

Hoa Ngữ Nông nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nhanh chân chạy tới trước mặt ông lão và người phụ nữ, bật khóc gọi: “Ông nội, mẹ..”

“Ngữ Nhi, Ngữ Nhi của mẹ…Là con sao? Là con thật sao?” La Tố Dung, mẹ của Hoa Ngữ Nông nhìn thấy con mình, vui mừng không sao tả nổi, ôm lấy nàng thì thào hỏi.

“Vâng, là con, con đã trở về, con xin lỗi, là con bất hiếu, đã khiến mọi người thương tâm suốt mấy năm qua.” Hoa Ngữ Nông bật khóc, vùi đầu vào sâu trong lòng La Tố Dung.

“Mày còn quay về đây làm cái gì? Không phải tao đã bảo mày vĩnh viễn không được bước vào cửa chính Hoa gia nửa bước hay sao?” Hoa Thương Hải đang ngồi một bên thấy thế, tức giận trừng mắt, vểnh râu quát lên.

Hoa Ngữ Nông lúc này mới rời khỏi lòng La Tố Dung, ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Thương Hải, cầm lấy tay ông nói: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu biết tất cả mọi chuyện đều do lỗi của cháu, mong ông tha thứ cho cháu, đừng tiếp tục giận cháu nữa…”

“Hừ…Mày cho là nói một câu biết sai rồi thì tao sẽ tha thứ ày sao? Đi ra ngoài, cái nhà này không chứa nổi kẻ như mày nữa.” Hoa Thương Hải thở phì phì, tức giận đẩy Hoa Ngữ Nông ra.

“Cha…Xin cha, cha đừng đuổi Ngữ Nhi đi nữa, vài ngày trước chẳng phải cha vẫn cầm chiếc bút lông mà Ngữ Nhi dùng lúc theo cha học viết hay sao? Giờ vất vả lắm con bé mới trở về, sao cha còn nhẫn tâm đuổi cháu nó đi nữa?” La Tố Dung thấy Hoa Thương Hải vẫn tiếp tục ngoan cố không chịu tha thứ cho Hoa Ngữ Nông, đành lên tiếng khuyên nhủ.

“Cô câm miệng lại cho tôi, tôi không có đứa cháu gái bất hiếu như vậy. Vú Dương, bà còn chờ cái gì nữa? Chẳng lẽ bà muốn cùng nó rời khỏi nhà họ Hoa sao? Còn không mau đuổi cái kẻ bất hiếu này ra khỏi nhà cho tôi?” Nói xong, Hoa Thương Hải đã giận đến mức đỏ hết mặt mày.

Hoa Ngữ Nông nghe vậy, biết dựa vào tính tình ngoan cố của Hoa Thương Hải, mình sẽ không dễ dàng được ông tha thứ, vì không muốn tiếp tục kích thích đến ông, cô đành nói với La Tố Dung: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, lần này con trở về cũng không định rời đi, giờ con đang ở trong biệt thự của Ninh Quân Hạo, con dẫn về ẹ một đứa cháu ngoại, thằng bé tên là Kính Huyên, nếu mẹ có thời gian có thể tới tìm con, nhìn mặt thằng bé một chút.” Nói xong, cô lại nhìn về phía Hoa Thương Hải vẫn còn đang ngồi một bên tức giận. “Ông nội, ông đừng nóng, ông không muốn cháu trở về, cháu không đến đây nữa là được. Ông nhất định phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, nếu ngày nào đó ông hết giận rồi, cháu sẽ lại đến thăm ông…”

Nói xong, cô liền gạt nước mắt đi về phía cửa.

“Ngữ nhi… Ngữ nhi…” La Tố Dung luyến tiếc con gái, chỉ còn cánh nhìn theo bóng lưng, gọi tên con.

Hoa Ngữ Nông cũng không dám quay đầu lại, giờ phút này nước mắt cô đã muốn tràn mi, cô thật không ngờ cảm giác có nhà không thể về lại đau lòng đến vậy.

Năm đó lúc cô khư khư cố chấp rời đi cũng chẳng có bao nhiêu tiếc nuối, chỉ cảm thấy rời khỏi nơi này sẽ thoải mái hơn thôi. Giờ cô muốn trở về, nơi này lại vẫn chưa chuẩn bị tốt để chào đón cô quay lại.

Vú Dương đưa Hoa Ngữ Nông đến cửa, nhẹ giọng khuyên can: “Cô chủ, cô đừng quá đau lòng, thật ra lão gia cũng không còn giận cô nữa, chẳng qua lúc trước chính miệng ông ấy nói sau này cô không còn là con cháu nhà họ Hoa nữa, giờ muốn ông ấy rút lại lời khi đó, ít nhiều gì lão gia cũng sẽ khó chịu, chờ mấy ngày nữa, lão gia nghĩ thông suốt rồi, chúng tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ, nói không chừng ông ấy sẽ tha thứ cho cô thôi.”

“Vú Dương, cám ơn bà, chỗ ông nội đành nhờ bà chăm sóc, đây là số di động của cháu, vú đưa ẹ giúp cháu, để có gì mẹ tiện liên lạc.” Nói xong, Hoa Ngữ Nông đưa tờ giấy viết số điện thoại mà cô đã chuẩn bị trước đó vào tay vú Dương, rồi xoay người đi về phía ven đường.

Vú Dương cất kỹ tờ giấy, nhìn theo bóng lưng cô lên xe taxi rồi mới khép cửa lại.

Trên xe taxi, Hoa Ngữ Nông khóc nức nở giống như người được làm bằng nước mắt, có trời mới biết mấy năm nay sống ở nước ngoài, cô nhớ cha mẹ và người thân của mình biết bao, thế nhưng hiện giờ họ ở ngay gần trong gang tấc, cô lại không có cách nào được ngồi bên cạnh họ trò chuyện như xưa.

Ngay cả trong mơ cô cũng luôn hy vọng ông nội có thể tha thứ ình, chẳng qua cô không hề nghĩ tới…nhiều năm đã qua như vậy, ông nội vẫn còn giận như thế, điều này khiến cô không khỏi thương tâm.

… …

Trở lại biệt thự Nam Hồ, Kính Huyên đã sớm tỉnh, Ninh Quân Hạo cũng không biết đến đây từ lúc nào, hai cha con đang chơi đùa cùng nhau trong phòng khách.

“Không được nhúc nhích, ngươi đã bị bắt, giơ tay lên, ngươi bị phán bỏ tù với thời hạn một trăm vạn năm, hoãn thi hành hình phạt trong một triệu năm, nghiêm túc chấp hành, tuy nhiên nếu ngươi chịu giao một trăm thanh chocolate cho ta, thì hình phạt có thể miễn giảm…” Kính Huyên cầm súng đồ chơi, chỉ vào ngực Ninh Quân Hạo, cao giọng tuyên bố.

“Một trăm thanh chocolate, con ăn hết được sao?” Ninh Quân Hạo bật cười vì điều kiện ngây thơ của thằng bé.

“Một vạn cái ta cũng có thể làm thịt được…” Nói xong, hai cánh tay nhỏ bé của Kính Huyên vẽ một vòng tròn thật lớn, để hình dung một vạn thanh chocolate.

Hoa Ngữ Nông đi vào phòng khách, cũng không định quấy rầy hai cha con, bởi vì cô vừa mới khóc nên ánh mắt và mũi vẫn còn hồng, lúc này cô chỉ muốn đi lên phòng ngủ trên lầu mà thôi.

Lúc đi ngang qua phòng khách, Kính Huyên nhìn thấy cô, thế là lập tức kêu lên: “Mẹ, mẹ trở về rồi à?”

“Ừ, mẹ đi lên lầu nghỉ ngơi một chút.” Hoa Ngữ Nông ậm ừ lên tiếng, sau đó quay người chạy lên lầu, cũng không hề chào hỏi với Ninh Quân Hạo.

Kính Huyên nhìn theo bóng lưng của Hoa Ngữ Nông, nhún vai nói với Ninh Quân Hạo: “Hôm nay mẹ thật là kỳ quái, không để cho con chạy qua hôn nhẹ gì cả…”

P/S: Ba vạn, rốt cục cũng viết xong, tôi chạy qua một bên phun máu đã nhé. Lời phản hồi sao dạo này ít vậy? Mọi người không muốn trò chuyện với tôi sao? Để tôi biết thật ra đang có rất nhiều người đọc cuốn sách này á!!!

Momo said: Lời tâm tình hiếm hoi của tác giả, cũng là tiếng lòng của Momo

/101

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status