Công viên thành phố rộng lớn, hai vợ chồng cô ngồi trên xe điện, trên tay anh bế tiểu Phi đáng yêu. Hôm nay gia đình nhỏ của cô sẽ đưa bảo bối đi công viên giải trí.
Xe điện chạy qua đài phun nước hình phượng hoàng dát vàng rất lớn, tiểu Phi thích thú đưa mắt nhìn đắm đuối, miệng nhỏ cười khúc khích, hai bàn tay bé xíu vỗ vỗ vào ngực Sở Triệu:
- A...
Anh nở nụ cười, nhóc nhỏ đáng yêu thế nào này sao mà không cưng cho được.
- Đài phun nước kìa con, lát nữa ba chụp hình cho con ở đó chịu không?
Tiểu Phi ngước nhìn anh, đôi mắt to tròn híp lại, đôi môi chúm chím cười tươi rói. Dường như cậu nhóc cảm nhận được tình yêu thương của Sở Triệu dành cho mình nên rất hạnh phúc.
- B...a...ba...
Nghe con trai gọi ba rõ như vậy, cô mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên má tiểu Phi:
- Con trai của mẹ giỏi quá.
Sở Triệu giữ đúng lời hứa, tranh thủ sắp xếp ngày nghỉ để đưa cô và con trai nhỏ đi chơi. Nhìn vợ con vui vẻ, lòng anh liền thấy vui sướng vô cùng.
Đi dạo một vòng khu trò chơi, cô đặt tiểu Phi ngồi trên xe hơi điện nhún nhảy, cậu bé cười tươi thích thú.
Sở Triệu lấy điện thoại ra chụp lại hình vợ con đang vui tươi. Một người thợ chụp ảnh nhìn thấy gia đình nhỏ liền mỉm cười:
- Gia đình mình có muốn chụp một bức ảnh kỷ niệm không? Trong mười lăm phút là lấy ảnh luôn.
Anh và cô nhìn nhau, có vẻ như cả hai đều muốn chụp ảnh kỷ niệm để lưu giữ khoảnh khắc vui vẻ này. Sở Triệu bế tiểu Phi trên tay, cô nhìn con trai, dịu dàng cất lời:
- Cục cưng ơi, cười lên nào con.
Nhóc nhỏ cũng rất biết phối hợp với ba mẹ mà nở nụ cười toe toét. Cô khoác tay anh, cùng nhau nhìn vào ống kính mỉm cười hạnh phúc.
- Đúng rồi, đẹp lắm, chuẩn bị chụp nào, một...hai...ba!
—————————————
Bức ảnh ba người bên nhau vui vẻ được treo trong phòng ngủ, Tố Du ngồi ngắm bức ảnh mà trong lòng tràn ngập sự hạnh phúc. Sau khi ăn no thì tiểu Phi đã ngủ say, cô vừa xuống bếp chuẩn bị bữa trưa với dì Viên để lát nữa Sở Triệu về dùng cơm thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Người giúp việc từ ngoài đi vào, nhìn cô cất lời:
- Cô Tố Du, có cậu Vu Tuấn đến tìm cô.1
Cô có chút ngạc nhiên, chưa kịp đáp lời thì Vu Tuấn đã bước vào trong, vì nôn nóng gặp cô nên anh ấy để hẳn xe bên ngoài cổng rồi đi vào.
- Anh Vu Tuấn, lâu rồi không gặp. Hôm trước anh gọi điện cho em, bảo là chúng ta có cuộc hẹn đi ăn, nhưng xin lỗi em không nhớ...
Cách đây một ngày, Vu Tuấn gọi điện thoại cho Tố Du sau khi anh ấy đến shop thời trang Faye cô hay làm việc để tìm cô. Tuy nhiên, nhân viên ở shop nói cô vừa bị tai nạn dẫn đến mất một phần trí nhớ, hiện tại đang ở nhà tịnh dưỡng, chỉ làm việc online từ xa.
Nghe được tin gây sốc, anh ấy đã lập tức gọi điện cho cô, sau vài lời hỏi han, Vu Tuấn nhận ra cô đã quên sạch một khoảng ký ức, bao gồm cả những việc đã diễn ra sau ly hôn.
Đặc biệt cô bảo rằng đang sống rất hạnh phúc bên cạnh Sở Triệu. Điều này khiến Vu Tuấn rất tức giận. Anh ấy đã yêu cô hơn mười năm qua, khi cô kết hôn với Sở Triệu, Vu Tuấn đau lòng đến mức đắm mình vào men rượu suốt mấy tháng liền.
Đến lúc cô kết thúc cuộc hôn nhân ấy, Vu Tuấn đã rất vui mừng, suốt hơn hai năm qua, anh ấy không ngừng theo đuổi cô, tuy chưa nhận được cái gật đầu đồng ý của người đẹp, nhưng Vu Tuấn vẫn không nản lòng và luôn hy vọng sẽ có ngày cô chấp nhận tình cảm của anh ấy.
Nhưng bây giờ chưa gì cô đã quay về sống cùng Sở Triệu, có nằm mơ Vu Tuấn cũng không ngờ được, sự ghét bỏ, ghen tức trong lòng anh ấy dành cho anh càng thêm sâu sắc.
Chỉ mới hôm qua, Sở Triệu đã hẹn gặp Vu Tuấn để nói chuyện rõ sau khi anh ấy chủ động gọi điện cho anh hỏi về việc Tố Du bị mất trí nhớ và cả hai đang sống với nhau như vợ chồng dù đã ly hôn.
Sở Triệu nói rằng muốn ở cạnh Tố Du để yêu thương và bù đắp cho cô. Anh hy vọng Vu Tuấn hãy từ bỏ tình cảm đơn phương không có kết quả ấy.
Nhưng mấy lời giải bày và khuyên nhủ của Sở Triệu, căn bản Vu Tuấn nghe không hề lọt tai. Hôm nay, Vu Tuấn đến tận đây vì muốn kéo Tố Du về với thực tại.
- Em đang bị lừa dối, Tố Du à, vốn dĩ cuộc sống của em không phải thế này đâu.1
Nghe đến đây, lòng cô chợt dậy sóng hoang mang, anh ấy còn chưa kịp ngồi xuống đã vội vã nói với cô mấy lời này, cô cảm thấy khó hiểu vô cùng.
- Anh nói vậy nghĩa là sao? Em không hiểu.
Vu Tuấn tiến lên một bước, trước khi đến đây anh ấy đã rất quyết tâm để phơi bày sự thật, vào lúc này tuyệt đối không muốn chần chừ.
- Lộ Sở Triệu đang lừa dối em, thật chất em và nó đã...
Ngay giây phút điều quan trọng sắp được nói ra, chợt giọng nói quen thuộc vang lên, kèm theo sự bực tức tột cùng:
- Vu Tuấn, anh tới đây làm gì?
Xe điện chạy qua đài phun nước hình phượng hoàng dát vàng rất lớn, tiểu Phi thích thú đưa mắt nhìn đắm đuối, miệng nhỏ cười khúc khích, hai bàn tay bé xíu vỗ vỗ vào ngực Sở Triệu:
- A...
Anh nở nụ cười, nhóc nhỏ đáng yêu thế nào này sao mà không cưng cho được.
- Đài phun nước kìa con, lát nữa ba chụp hình cho con ở đó chịu không?
Tiểu Phi ngước nhìn anh, đôi mắt to tròn híp lại, đôi môi chúm chím cười tươi rói. Dường như cậu nhóc cảm nhận được tình yêu thương của Sở Triệu dành cho mình nên rất hạnh phúc.
- B...a...ba...
Nghe con trai gọi ba rõ như vậy, cô mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên má tiểu Phi:
- Con trai của mẹ giỏi quá.
Sở Triệu giữ đúng lời hứa, tranh thủ sắp xếp ngày nghỉ để đưa cô và con trai nhỏ đi chơi. Nhìn vợ con vui vẻ, lòng anh liền thấy vui sướng vô cùng.
Đi dạo một vòng khu trò chơi, cô đặt tiểu Phi ngồi trên xe hơi điện nhún nhảy, cậu bé cười tươi thích thú.
Sở Triệu lấy điện thoại ra chụp lại hình vợ con đang vui tươi. Một người thợ chụp ảnh nhìn thấy gia đình nhỏ liền mỉm cười:
- Gia đình mình có muốn chụp một bức ảnh kỷ niệm không? Trong mười lăm phút là lấy ảnh luôn.
Anh và cô nhìn nhau, có vẻ như cả hai đều muốn chụp ảnh kỷ niệm để lưu giữ khoảnh khắc vui vẻ này. Sở Triệu bế tiểu Phi trên tay, cô nhìn con trai, dịu dàng cất lời:
- Cục cưng ơi, cười lên nào con.
Nhóc nhỏ cũng rất biết phối hợp với ba mẹ mà nở nụ cười toe toét. Cô khoác tay anh, cùng nhau nhìn vào ống kính mỉm cười hạnh phúc.
- Đúng rồi, đẹp lắm, chuẩn bị chụp nào, một...hai...ba!
—————————————
Bức ảnh ba người bên nhau vui vẻ được treo trong phòng ngủ, Tố Du ngồi ngắm bức ảnh mà trong lòng tràn ngập sự hạnh phúc. Sau khi ăn no thì tiểu Phi đã ngủ say, cô vừa xuống bếp chuẩn bị bữa trưa với dì Viên để lát nữa Sở Triệu về dùng cơm thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Người giúp việc từ ngoài đi vào, nhìn cô cất lời:
- Cô Tố Du, có cậu Vu Tuấn đến tìm cô.1
Cô có chút ngạc nhiên, chưa kịp đáp lời thì Vu Tuấn đã bước vào trong, vì nôn nóng gặp cô nên anh ấy để hẳn xe bên ngoài cổng rồi đi vào.
- Anh Vu Tuấn, lâu rồi không gặp. Hôm trước anh gọi điện cho em, bảo là chúng ta có cuộc hẹn đi ăn, nhưng xin lỗi em không nhớ...
Cách đây một ngày, Vu Tuấn gọi điện thoại cho Tố Du sau khi anh ấy đến shop thời trang Faye cô hay làm việc để tìm cô. Tuy nhiên, nhân viên ở shop nói cô vừa bị tai nạn dẫn đến mất một phần trí nhớ, hiện tại đang ở nhà tịnh dưỡng, chỉ làm việc online từ xa.
Nghe được tin gây sốc, anh ấy đã lập tức gọi điện cho cô, sau vài lời hỏi han, Vu Tuấn nhận ra cô đã quên sạch một khoảng ký ức, bao gồm cả những việc đã diễn ra sau ly hôn.
Đặc biệt cô bảo rằng đang sống rất hạnh phúc bên cạnh Sở Triệu. Điều này khiến Vu Tuấn rất tức giận. Anh ấy đã yêu cô hơn mười năm qua, khi cô kết hôn với Sở Triệu, Vu Tuấn đau lòng đến mức đắm mình vào men rượu suốt mấy tháng liền.
Đến lúc cô kết thúc cuộc hôn nhân ấy, Vu Tuấn đã rất vui mừng, suốt hơn hai năm qua, anh ấy không ngừng theo đuổi cô, tuy chưa nhận được cái gật đầu đồng ý của người đẹp, nhưng Vu Tuấn vẫn không nản lòng và luôn hy vọng sẽ có ngày cô chấp nhận tình cảm của anh ấy.
Nhưng bây giờ chưa gì cô đã quay về sống cùng Sở Triệu, có nằm mơ Vu Tuấn cũng không ngờ được, sự ghét bỏ, ghen tức trong lòng anh ấy dành cho anh càng thêm sâu sắc.
Chỉ mới hôm qua, Sở Triệu đã hẹn gặp Vu Tuấn để nói chuyện rõ sau khi anh ấy chủ động gọi điện cho anh hỏi về việc Tố Du bị mất trí nhớ và cả hai đang sống với nhau như vợ chồng dù đã ly hôn.
Sở Triệu nói rằng muốn ở cạnh Tố Du để yêu thương và bù đắp cho cô. Anh hy vọng Vu Tuấn hãy từ bỏ tình cảm đơn phương không có kết quả ấy.
Nhưng mấy lời giải bày và khuyên nhủ của Sở Triệu, căn bản Vu Tuấn nghe không hề lọt tai. Hôm nay, Vu Tuấn đến tận đây vì muốn kéo Tố Du về với thực tại.
- Em đang bị lừa dối, Tố Du à, vốn dĩ cuộc sống của em không phải thế này đâu.1
Nghe đến đây, lòng cô chợt dậy sóng hoang mang, anh ấy còn chưa kịp ngồi xuống đã vội vã nói với cô mấy lời này, cô cảm thấy khó hiểu vô cùng.
- Anh nói vậy nghĩa là sao? Em không hiểu.
Vu Tuấn tiến lên một bước, trước khi đến đây anh ấy đã rất quyết tâm để phơi bày sự thật, vào lúc này tuyệt đối không muốn chần chừ.
- Lộ Sở Triệu đang lừa dối em, thật chất em và nó đã...
Ngay giây phút điều quan trọng sắp được nói ra, chợt giọng nói quen thuộc vang lên, kèm theo sự bực tức tột cùng:
- Vu Tuấn, anh tới đây làm gì?
/91
|