Đôi mắt dần hé mở sau đêm cuồng nhiệt, anh vòng tay định ôm người con gái bên cạnh nhưng chợt nhận ra không có ai cả. Anh ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng rồi bước xuống giường, mặc quần áo vào rồi đến cạnh nôi của bảo bối. Thấy tiểu Phi vẫn đang ngủ say, anh nở nụ cười, đưa tay vuốt nhẹ gò má bầu bĩnh của con trai.
Để nhóc con ngủ thêm một lát, anh vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng tìm vợ, bước vào bếp, anh thấy cô đang nấu ăn cùng dì Ly. Nhìn thấy anh, dì ấy ngạc nhiên thốt lên:
- Cậu Sở Triệu, cậu đến từ lúc nào vậy?1
Cô chưa nói với dì Ly sự xuất hiện của anh, nửa đêm anh mò đến đây, còn say xỉn luỵ tình, hại cô cả đêm qua bị anh hành vận động đến mệt lã người.
Sở Triệu ôn nhu đáp:
- Con đến vào tối hôm qua.
Dì ấy thật không hiểu nổi đôi trẻ này, dù đã ly hôn nhưng trước đây vì cô bị mất trí nhớ nên đã về sống cùng anh. Đến khi cô nhớ lại mọi chuyện thì nằng nặc bỏ anh mà trở về nhà, nhưng bây giờ Sở Triệu lại đến nhà cô, còn cùng cô ở qua đêm. Cặp tình nhân này khiến dì Ly thật đau đầu.
- Anh ăn sáng luôn đi rồi về nhà thay trang phục đi làm.
Cô vừa nói vừa dọn thức ăn ra bàn, là món trứng ốp la tuy đơn giản nhưng lại rất thơm ngon cho một buổi sáng của ngày mới tốt lành.
Anh nở nụ cười, nhìn cô với ánh mắt si mê, thấy "vợ" dịu dàng với mình như vậy khiến anh rất hạnh phúc:
- Cám ơn em.
Cô cùng anh ngồi xuống ăn sáng, tiểu Phi thức dậy khá trễ, mọi ngày sau khi cô ăn sáng xong thì bé cũng vừa dậy, cô sẽ vệ sinh cá nhân, thay đồ cho cục cưng, cho bé bú rồi chở con sang nhà dì Yến.
- Chuyện đêm qua...
Nghe anh nói đến đây thì cô đủ biết anh muốn đề cập đến chuyện gì. Tố Du vẫn nghĩ rằng anh say nên không biết anh có nhớ rõ việc cả hai đã ân ái hay không.
- Đêm qua anh say và đã đến đây.
Cô không hỏi thẳng anh vì cảm thấy ngại, thôi thì cứ buông đại một câu để dò xét tình hình, xem anh sẽ trả lời thế nào.
- Anh xin lỗi...về chuyện tối qua.
Nghe được câu nói này, cô đã có thể khẳng định chắc nịch, anh vẫn nhớ chuyện tối qua anh đã làm. Tố Du có chút ngượng ngùng, đêm tối lăn giường cùng nhau, sáng ra lại rơi vào tình cảnh khó xử.
- Anh cứ xem như chưa có gì xảy ra.
Cô bỗng chốc trở nên lạnh lùng khiến anh không khỏi hụt hẫng, Sở Triệu nhẹ giọng, ánh mắt cẩn trọng quan sát thái độ của cô:
- Sao lại xem như chưa có gì xảy ra? Em giận anh sao?
Đêm qua quấn lấy nhau không buông, bây giờ cô đang xấu hổ chết đi được, nhưng không thể để anh thấy cảm xúc thật của mình, chỉ đành tỏ ra phũ phàng một chút.
- Anh ăn đi rồi về chuẩn bị đến công ty. Tôi phải vào chăm con.
Tố Du đứng dậy rời bàn ăn, giờ chỉ còn cách này mới có thể trốn tránh được cuộc đối thoại liên quan đến chuyện tối qua giữa cả hai.
Anh đứng dậy, vội bước đến ôm lấy cô từ phía sau.
- Lát nữa anh đến đưa em đi làm được không?
Cô gạt tay anh ra, dù trong lòng còn yêu anh nhưng lại không muốn mù quáng, lụy tình như trước đây, cô cũng không nghĩ đến chuyện sẽ quay lại với Sở Triệu, cô không có lòng tin vào tình cảm này nữa.
- Không cần đâu.
Tố Du quay người lại, đối mặt với anh, ánh mắt tỏ ra lạnh lùng dù anh đối với cô rất dịu dàng:
- Tôi nghĩ anh đừng đến tìm tôi nữa, nếu có lần sau, tôi tuyệt đối không mở cửa.
Cô dứt khoát xoay người bỏ vào phòng, để mặc anh đứng đó, cảm giác hạnh phúc chỉ mới chớm nở đã lập tức bị vụt tắt. Để có thể được vợ ở cạnh như trước đây thật chẳng dễ dàng.
- -------------------------------
Biết được chuyện cô đã hồi phục trí nhớ, người vui mừng nhất không thể không kể đến chính là Vu Tuấn. Anh ấy cảm thấy niềm hy vọng của lòng mình đã trở lại. Vu Tuấn vẫn không ngừng theo đuổi người con gái anh ấy yêu suốt nhiều năm qua.
Hôm nay cô không đến Juhi, Tố Du dành thời gian để hoàn thành những công việc còn dang dở shop thời trang Faye. Cô nhận được cuộc gọi từ Sở Triệu, anh nói muốn cùng cô và tiểu Phi đón sinh nhật ở villa của anh.
Tố Du vẫn nhớ ngày sinh nhật của anh, chỉ là cô không muốn bận tâm đến nữa. Từng vì anh mà âm thầm bay sang Pháp, làm mọi thứ để được đón sinh nhật cùng anh, nhưng anh vừa nhìn thấy cô đã bảo cô đến làm gì, còn tỏ thái độ như muốn đuổi cô về, đau lòng một lần như vậy, quá đủ rồi. Anh muốn ăn sinh nhật thì tự đi mà dự, cô không muốn dính líu đến.
Không chần chừ cô đã thẳng thừng nói lời từ chối, nhưng Sở Triệu vẫn dày mặt bảo rằng sẽ chờ cô và con. Thôi thì kệ anh, cô muốn anh hiểu rằng có những điều tốt đẹp chỉ đến một lần, bỏ lỡ rồi sẽ không thể có cơ hội tận hưởng lần thứ hai. Tố Du thừa nhận mình rất yêu anh, nhưng kể từ sau khi ly hôn, cô đã yêu bằng lý trí thay vì lắng nghe trái tim như trước đây.
Để nhóc con ngủ thêm một lát, anh vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng tìm vợ, bước vào bếp, anh thấy cô đang nấu ăn cùng dì Ly. Nhìn thấy anh, dì ấy ngạc nhiên thốt lên:
- Cậu Sở Triệu, cậu đến từ lúc nào vậy?1
Cô chưa nói với dì Ly sự xuất hiện của anh, nửa đêm anh mò đến đây, còn say xỉn luỵ tình, hại cô cả đêm qua bị anh hành vận động đến mệt lã người.
Sở Triệu ôn nhu đáp:
- Con đến vào tối hôm qua.
Dì ấy thật không hiểu nổi đôi trẻ này, dù đã ly hôn nhưng trước đây vì cô bị mất trí nhớ nên đã về sống cùng anh. Đến khi cô nhớ lại mọi chuyện thì nằng nặc bỏ anh mà trở về nhà, nhưng bây giờ Sở Triệu lại đến nhà cô, còn cùng cô ở qua đêm. Cặp tình nhân này khiến dì Ly thật đau đầu.
- Anh ăn sáng luôn đi rồi về nhà thay trang phục đi làm.
Cô vừa nói vừa dọn thức ăn ra bàn, là món trứng ốp la tuy đơn giản nhưng lại rất thơm ngon cho một buổi sáng của ngày mới tốt lành.
Anh nở nụ cười, nhìn cô với ánh mắt si mê, thấy "vợ" dịu dàng với mình như vậy khiến anh rất hạnh phúc:
- Cám ơn em.
Cô cùng anh ngồi xuống ăn sáng, tiểu Phi thức dậy khá trễ, mọi ngày sau khi cô ăn sáng xong thì bé cũng vừa dậy, cô sẽ vệ sinh cá nhân, thay đồ cho cục cưng, cho bé bú rồi chở con sang nhà dì Yến.
- Chuyện đêm qua...
Nghe anh nói đến đây thì cô đủ biết anh muốn đề cập đến chuyện gì. Tố Du vẫn nghĩ rằng anh say nên không biết anh có nhớ rõ việc cả hai đã ân ái hay không.
- Đêm qua anh say và đã đến đây.
Cô không hỏi thẳng anh vì cảm thấy ngại, thôi thì cứ buông đại một câu để dò xét tình hình, xem anh sẽ trả lời thế nào.
- Anh xin lỗi...về chuyện tối qua.
Nghe được câu nói này, cô đã có thể khẳng định chắc nịch, anh vẫn nhớ chuyện tối qua anh đã làm. Tố Du có chút ngượng ngùng, đêm tối lăn giường cùng nhau, sáng ra lại rơi vào tình cảnh khó xử.
- Anh cứ xem như chưa có gì xảy ra.
Cô bỗng chốc trở nên lạnh lùng khiến anh không khỏi hụt hẫng, Sở Triệu nhẹ giọng, ánh mắt cẩn trọng quan sát thái độ của cô:
- Sao lại xem như chưa có gì xảy ra? Em giận anh sao?
Đêm qua quấn lấy nhau không buông, bây giờ cô đang xấu hổ chết đi được, nhưng không thể để anh thấy cảm xúc thật của mình, chỉ đành tỏ ra phũ phàng một chút.
- Anh ăn đi rồi về chuẩn bị đến công ty. Tôi phải vào chăm con.
Tố Du đứng dậy rời bàn ăn, giờ chỉ còn cách này mới có thể trốn tránh được cuộc đối thoại liên quan đến chuyện tối qua giữa cả hai.
Anh đứng dậy, vội bước đến ôm lấy cô từ phía sau.
- Lát nữa anh đến đưa em đi làm được không?
Cô gạt tay anh ra, dù trong lòng còn yêu anh nhưng lại không muốn mù quáng, lụy tình như trước đây, cô cũng không nghĩ đến chuyện sẽ quay lại với Sở Triệu, cô không có lòng tin vào tình cảm này nữa.
- Không cần đâu.
Tố Du quay người lại, đối mặt với anh, ánh mắt tỏ ra lạnh lùng dù anh đối với cô rất dịu dàng:
- Tôi nghĩ anh đừng đến tìm tôi nữa, nếu có lần sau, tôi tuyệt đối không mở cửa.
Cô dứt khoát xoay người bỏ vào phòng, để mặc anh đứng đó, cảm giác hạnh phúc chỉ mới chớm nở đã lập tức bị vụt tắt. Để có thể được vợ ở cạnh như trước đây thật chẳng dễ dàng.
- -------------------------------
Biết được chuyện cô đã hồi phục trí nhớ, người vui mừng nhất không thể không kể đến chính là Vu Tuấn. Anh ấy cảm thấy niềm hy vọng của lòng mình đã trở lại. Vu Tuấn vẫn không ngừng theo đuổi người con gái anh ấy yêu suốt nhiều năm qua.
Hôm nay cô không đến Juhi, Tố Du dành thời gian để hoàn thành những công việc còn dang dở shop thời trang Faye. Cô nhận được cuộc gọi từ Sở Triệu, anh nói muốn cùng cô và tiểu Phi đón sinh nhật ở villa của anh.
Tố Du vẫn nhớ ngày sinh nhật của anh, chỉ là cô không muốn bận tâm đến nữa. Từng vì anh mà âm thầm bay sang Pháp, làm mọi thứ để được đón sinh nhật cùng anh, nhưng anh vừa nhìn thấy cô đã bảo cô đến làm gì, còn tỏ thái độ như muốn đuổi cô về, đau lòng một lần như vậy, quá đủ rồi. Anh muốn ăn sinh nhật thì tự đi mà dự, cô không muốn dính líu đến.
Không chần chừ cô đã thẳng thừng nói lời từ chối, nhưng Sở Triệu vẫn dày mặt bảo rằng sẽ chờ cô và con. Thôi thì kệ anh, cô muốn anh hiểu rằng có những điều tốt đẹp chỉ đến một lần, bỏ lỡ rồi sẽ không thể có cơ hội tận hưởng lần thứ hai. Tố Du thừa nhận mình rất yêu anh, nhưng kể từ sau khi ly hôn, cô đã yêu bằng lý trí thay vì lắng nghe trái tim như trước đây.
/91
|