Buổi chụp hình của Bối Trúc Kiều tại công ty Juhi để giới thiệu bộ sưu tập thời trang mới. Tố Du cực lực cùng ekip chuẩn bị chỉnh chu mọi thứ, cô đặt rất nhiều tâm huyết vào bộ sưu tập thời trang lần này.
Bối Trúc Kiều được trang điểm xinh đẹp, khoác trên mình bộ váy màu xanh nhã nhặn. Để đơn giản hóa bối cảnh và làm nổi bật những bộ trang phục, bên phía nhiếp ảnh chọn dựng phông trắng, kết hợp với một chiếc cầu thang di động (có bánh xe di chuyển) giúp màn tạo dáng của Bối Trúc Kiều trở nên phong cách hơn.
Cô đang xem xét lại bố cục trước khi để người mẫu vào tạo dáng. Sở Triệu cũng đến để quan sát công việc đang đi đến đâu, anh bước đến cạnh cô, nhìn cô đầy say đắm.
Tố Du đang rất tập trung, chợt cô phát hiện ra anh đang đứng cạnh.
- Anh đến từ lúc nào vậy?
Anh nở nụ cười:
- Anh mới đến thôi, thấy em chăm chú quá nên anh không gọi.
Từ phía xa, Bối Trúc Kiều đang được chuyên viên makeup dặm lại chút phấn, cô ta nhìn thấy cảnh anh và cô nói cười vui vẻ thì cảm thấy rất khó chịu. Bối Trúc Kiều không thật lòng yêu Sở Triệu, cô ta chỉ vì tiền tài, vật chất mà anh có, dĩ nhiên vì bản tính ích kỷ như vậy nên cô ta sẽ cảm thấy khó chịu khi anh thuộc về người con gái khác.
Chuẩn bị chụp ảnh, Bối Trúc Kiều bước lên cầu thang để tạo thử vài dáng. Cô và Sở Triệu đứng ngay sát cạnh cầu thang để quan sát độ an toàn lại lần cuối.
Sở Triệu quay sang hỏi cô:
- Người mẫu sẽ pose dáng với cầu thang trong cả bộ sưu tập.
Tố Du gật đầu, mỉm cười đáp:
- Đúng vậy, đây là điểm nhấn của bối cảnh nhằm phô diễn triệt để vẻ đẹp của trang phục.
Anh gật đầu, nhiếp ảnh gia cũng đã sẵn sàng. Trong khoảnh khắc ekip vừa định hô chuẩn bị bắt đầu thì tiếng la của Bối Trúc Kiều lại vang lên. Cô ta ngã từ trên bậc cầu thang lao thẳng xuống vị trí Sở Triệu đang đứng.
Mọi người có mặt đều thản thốt trước sự việc xảy ra quá bất ngờ. Anh chưa kịp phản ứng thì cô ta đã ngã xuống, vì đột ngột nên Sở Triệu không có sự chuẩn bị trước, anh bị mất thăng bằng, cả cơ thể ngã xuống đất. Lưng anh đập mạnh xuống mặt sàn, tiếp đất trong tư thế nằm ngửa.
Đến khi định thần lại, anh nhìn thấy gương mặt của Bối Trúc Kiều đang kề sát, hai tay cô ta bám lấy vai anh, tỏ vẻ mềm yếu.
Sở Triệu vội ngồi dậy, đồng thời đưa tay đẩy nhẹ cô ta sang một bên. Mọi người cũng chạy đến đỡ lấy anh và cô ta. Tố Du lo lắng nhìn anh, cô đỡ anh đứng dậy, trong lòng có chút ghen vì cảnh tưởng vừa rồi.
- Anh có sao không?
Cơ thể anh vừa bị ngã lại phải gánh chịu một lực đè không hề nhẹ, quả thật có chút đau nhức. Sở Triệu không muốn cô lo lắng, anh lắc đầu:
- Anh không sao.
Cũng may độ cao từ vị trí cô ta đang đứng đến khi tiếp đất chưa đầy một mét, nếu không hậu quả thật khó lường.
Vì sự cố vừa rồi nên buổi chụp tạm gián đoạn một lát để xem tình trạng của Bối Trúc Kiều cũng như điều chỉnh lại đạo cụ.
Cô ta liên tục kêu đau chân vì bị ngã, ả còn nói rằng do cầu thang trơn và phải đi giày cao gót nên đã bị trượt chân.
Nhưng thật chất là do Bối Trúc Kiều cố tình, cô ta muốn dùng cách vừa rồi để nhân cơ hội tiếp xúc thân mật với Sở Triệu, tuy nhiên lại bị anh phũ phàng. Ngoài ra, ả còn muốn chọc tức Tố Du.
Trở về phòng làm việc, cô nhớ lại khoảnh khắc Bối Trúc Kiều té ngã và va vào anh, trong lòng có chút khó chịu.
- Lúc nãy, cô ta ngã lên người anh...
Nghe lời này, Sở Triệu bỗng nở nụ cười ẩn ý, anh vòng tay ôm lấy eo cô, giọng nói đầy dịu dàng:
- Em ghen sao?
Hai má cô chợt ửng đỏ khi bị anh bắt thóp, chưa gì Sở Triệu đã bắt trọn cảm xúc của cô như vậy:
- Ai mà thèm ghen chứ. Không nói với anh nữa.
Cô vừa định đẩy anh ra thì Sở Triệu đã nắm tay cô giữ lại, không để cô kịp phản ứng, anh dùng môi khóa chặt lấy môi cô, nhẹ nhàng nút lấy hai cánh môi mềm, hành động ngọt ngào của anh như sự khẳng định cho lời nói "Anh yêu em".
- ----------------------------------
Tại bệnh viện thành phố....
Hôm nay cô âm thầm đi khám thai, hiện tại Tố Du chưa nói ai biết chuyện cô có thai với Sở Triệu. Lần yêu đương này cô rất cẩn trọng, không muốn bản thân mình lại vội vàng rồi nhận lấy kết cục đổ vỡ. Để đến khi cô hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm anh dành cho mình, cô sẽ thông báo tin vui với anh.
Sở Triệu đang tập trung làm việc ở văn phòng chủ tịch, chợt anh nhận được cuộc gọi từ Lộ phu nhân khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Thông thường, bà ấy biết rõ giờ này anh đang làm việc nên sẽ không gọi, phải chăng đang có việc gì rất gấp và hệ trọng.
Anh vội bắt máy:
- Con nghe đây.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Lộ phu nhân vô cùng khẩn trương, bà ấy tuôn một tràn:
- Sở Triệu, lúc nãy mẹ vừa nhìn thấy Hàn Tố Du ở bệnh viện, cô ta đến phòng khám thuộc khoa phụ sản, chuyện này là thế nào? Hàn Tố Du có thai à? Con mau nói mẹ biết đi!
Anh ngớ người, cảm giác rối bời bủa vây tâm lấy trí, căn bản anh còn chẳng biết chuyện này, bây giờ bà ấy bảo anh giải thích, anh chỉ đành bó tay.
- Mẹ nói...Tố Du đến khoa phụ sản sao?
Nghe con trai hỏi ngược lại, giọng điệu cũng pha lẫn sự ngạc nhiên, Lộ phu nhân liền nhận ra điểm khác thường nên ngay lập tức đoán được anh cũng chưa biết chuyện này.
- Vậy là con không biết chuyện cô ta có thai sao?…Ây cha, mẹ phải nhắc nhở con trước, con nên cẩn thận đấy, xem xét cho kỹ cái thai đó có phải là của con không.1
Bối Trúc Kiều được trang điểm xinh đẹp, khoác trên mình bộ váy màu xanh nhã nhặn. Để đơn giản hóa bối cảnh và làm nổi bật những bộ trang phục, bên phía nhiếp ảnh chọn dựng phông trắng, kết hợp với một chiếc cầu thang di động (có bánh xe di chuyển) giúp màn tạo dáng của Bối Trúc Kiều trở nên phong cách hơn.
Cô đang xem xét lại bố cục trước khi để người mẫu vào tạo dáng. Sở Triệu cũng đến để quan sát công việc đang đi đến đâu, anh bước đến cạnh cô, nhìn cô đầy say đắm.
Tố Du đang rất tập trung, chợt cô phát hiện ra anh đang đứng cạnh.
- Anh đến từ lúc nào vậy?
Anh nở nụ cười:
- Anh mới đến thôi, thấy em chăm chú quá nên anh không gọi.
Từ phía xa, Bối Trúc Kiều đang được chuyên viên makeup dặm lại chút phấn, cô ta nhìn thấy cảnh anh và cô nói cười vui vẻ thì cảm thấy rất khó chịu. Bối Trúc Kiều không thật lòng yêu Sở Triệu, cô ta chỉ vì tiền tài, vật chất mà anh có, dĩ nhiên vì bản tính ích kỷ như vậy nên cô ta sẽ cảm thấy khó chịu khi anh thuộc về người con gái khác.
Chuẩn bị chụp ảnh, Bối Trúc Kiều bước lên cầu thang để tạo thử vài dáng. Cô và Sở Triệu đứng ngay sát cạnh cầu thang để quan sát độ an toàn lại lần cuối.
Sở Triệu quay sang hỏi cô:
- Người mẫu sẽ pose dáng với cầu thang trong cả bộ sưu tập.
Tố Du gật đầu, mỉm cười đáp:
- Đúng vậy, đây là điểm nhấn của bối cảnh nhằm phô diễn triệt để vẻ đẹp của trang phục.
Anh gật đầu, nhiếp ảnh gia cũng đã sẵn sàng. Trong khoảnh khắc ekip vừa định hô chuẩn bị bắt đầu thì tiếng la của Bối Trúc Kiều lại vang lên. Cô ta ngã từ trên bậc cầu thang lao thẳng xuống vị trí Sở Triệu đang đứng.
Mọi người có mặt đều thản thốt trước sự việc xảy ra quá bất ngờ. Anh chưa kịp phản ứng thì cô ta đã ngã xuống, vì đột ngột nên Sở Triệu không có sự chuẩn bị trước, anh bị mất thăng bằng, cả cơ thể ngã xuống đất. Lưng anh đập mạnh xuống mặt sàn, tiếp đất trong tư thế nằm ngửa.
Đến khi định thần lại, anh nhìn thấy gương mặt của Bối Trúc Kiều đang kề sát, hai tay cô ta bám lấy vai anh, tỏ vẻ mềm yếu.
Sở Triệu vội ngồi dậy, đồng thời đưa tay đẩy nhẹ cô ta sang một bên. Mọi người cũng chạy đến đỡ lấy anh và cô ta. Tố Du lo lắng nhìn anh, cô đỡ anh đứng dậy, trong lòng có chút ghen vì cảnh tưởng vừa rồi.
- Anh có sao không?
Cơ thể anh vừa bị ngã lại phải gánh chịu một lực đè không hề nhẹ, quả thật có chút đau nhức. Sở Triệu không muốn cô lo lắng, anh lắc đầu:
- Anh không sao.
Cũng may độ cao từ vị trí cô ta đang đứng đến khi tiếp đất chưa đầy một mét, nếu không hậu quả thật khó lường.
Vì sự cố vừa rồi nên buổi chụp tạm gián đoạn một lát để xem tình trạng của Bối Trúc Kiều cũng như điều chỉnh lại đạo cụ.
Cô ta liên tục kêu đau chân vì bị ngã, ả còn nói rằng do cầu thang trơn và phải đi giày cao gót nên đã bị trượt chân.
Nhưng thật chất là do Bối Trúc Kiều cố tình, cô ta muốn dùng cách vừa rồi để nhân cơ hội tiếp xúc thân mật với Sở Triệu, tuy nhiên lại bị anh phũ phàng. Ngoài ra, ả còn muốn chọc tức Tố Du.
Trở về phòng làm việc, cô nhớ lại khoảnh khắc Bối Trúc Kiều té ngã và va vào anh, trong lòng có chút khó chịu.
- Lúc nãy, cô ta ngã lên người anh...
Nghe lời này, Sở Triệu bỗng nở nụ cười ẩn ý, anh vòng tay ôm lấy eo cô, giọng nói đầy dịu dàng:
- Em ghen sao?
Hai má cô chợt ửng đỏ khi bị anh bắt thóp, chưa gì Sở Triệu đã bắt trọn cảm xúc của cô như vậy:
- Ai mà thèm ghen chứ. Không nói với anh nữa.
Cô vừa định đẩy anh ra thì Sở Triệu đã nắm tay cô giữ lại, không để cô kịp phản ứng, anh dùng môi khóa chặt lấy môi cô, nhẹ nhàng nút lấy hai cánh môi mềm, hành động ngọt ngào của anh như sự khẳng định cho lời nói "Anh yêu em".
- ----------------------------------
Tại bệnh viện thành phố....
Hôm nay cô âm thầm đi khám thai, hiện tại Tố Du chưa nói ai biết chuyện cô có thai với Sở Triệu. Lần yêu đương này cô rất cẩn trọng, không muốn bản thân mình lại vội vàng rồi nhận lấy kết cục đổ vỡ. Để đến khi cô hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm anh dành cho mình, cô sẽ thông báo tin vui với anh.
Sở Triệu đang tập trung làm việc ở văn phòng chủ tịch, chợt anh nhận được cuộc gọi từ Lộ phu nhân khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Thông thường, bà ấy biết rõ giờ này anh đang làm việc nên sẽ không gọi, phải chăng đang có việc gì rất gấp và hệ trọng.
Anh vội bắt máy:
- Con nghe đây.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Lộ phu nhân vô cùng khẩn trương, bà ấy tuôn một tràn:
- Sở Triệu, lúc nãy mẹ vừa nhìn thấy Hàn Tố Du ở bệnh viện, cô ta đến phòng khám thuộc khoa phụ sản, chuyện này là thế nào? Hàn Tố Du có thai à? Con mau nói mẹ biết đi!
Anh ngớ người, cảm giác rối bời bủa vây tâm lấy trí, căn bản anh còn chẳng biết chuyện này, bây giờ bà ấy bảo anh giải thích, anh chỉ đành bó tay.
- Mẹ nói...Tố Du đến khoa phụ sản sao?
Nghe con trai hỏi ngược lại, giọng điệu cũng pha lẫn sự ngạc nhiên, Lộ phu nhân liền nhận ra điểm khác thường nên ngay lập tức đoán được anh cũng chưa biết chuyện này.
- Vậy là con không biết chuyện cô ta có thai sao?…Ây cha, mẹ phải nhắc nhở con trước, con nên cẩn thận đấy, xem xét cho kỹ cái thai đó có phải là của con không.1
/91
|