Triệu Tiểu Chiêu bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể nói tóm tắt chuyện của Ngô Du với đám bạn nhỏ, mọi người nghe Triệu Tiểu Chiêu nói, bọn họ ở năm nhất tiểu học thì đính ước, không khỏi xôn xao (ngoại trừ Phùng Tinh Tinh), có quá sớm hay không, bọn họ khi đó còn cảm thấy hứng thú với phim hoạt hình đây.
Nghe nói trong 7 năm nay, mặc dù Ngô Du đang ở Mĩ, nhưng mỗi ngày gọi điện thoại, quà luôn gửi bưu kiện, trách không được Triệu Tiểu Chiêu lớn lên như con lai vậy, mỗi ngày ăn đồ vật người nước ngoài, vẫn không thể lớn sao.
Nói như vậy, Ngô Du khi còn bé chúng ta cũng đã gặp, khi đó, khi đó anh ta như thế nào nhỉ, tớ không nhớ gì cả, nhưng bây giờ nhìn, thật phong nhã đấy. Vệ Giai sờ cằm cẩn thận nhớ lại, nhưng rất hiển nhiên người tên Ngô Du này cũng không có bao nhiêu ấn tượng ở trong đầu Vệ Giai, cô hoàn toàn không nhớ nổi.
Phạm Tình Tình như có điều suy nghĩ: Người đó không phải là người lúc trước tạt nghiêm mực vào người tớ sao?
Triệu Tiểu Chiêu gật đầu: Đúng, chính là người xuýt nữa bóp chết cậu.
Phạm Tình Tình nhớ lại một màn khi còn bé, trong nháy mắt sau lưng kinh hãi tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, cô đi tới trước mặt Triệu Tiểu Chiêu, một tay chỉ vào đầu,, thật cẩn thận hỏi: Tớ cảm thấy được nơi đây của anh ta có chút vấn đề, tiểu Chiêu, cậu có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?
Triệu Tiểu Chiêu nhìn bộ dáng Phạm Tình Tình còn sợ hãi, nhìn thoáng qua Phùng Tinh Tinh, hai người bèn nhìn nhau cười.
Có một số việc, cũng không thể để cho càng nhiều người biết, đây là sự ăn ý của Triệu Tiểu Chiêu và Phùng Tinh Tinh.
Hiện tại chuyện xưa cũng nghe xong, mọi người cùng nhau rửa tay đi ăn đại tiệc nào. Triệu Tiểu Chiêu lôi kéo mấy người, đi ra phòng ngủ, tới bàn cơm trong phòng khách.
Bàn ăn có thể ngồi xuống 10 người, phía trên còn để thủy tinh xoay tròn, Triệu Tiểu Chiêu để mọi người ngồi trước, bản thân thì đi phòng bếp cầm chén đũa.
Lúc này Lý Nghiên cũng đã đến, mọi người cùng nhau ngồi, thì ngồi ở đó nói nhỏ: Mấy cậu nhìn, bộ dạng hai người bọn họ ở phòng bếp vội vàng, thật có chút giống dáng vẻ vợ chồng già, đặc biệt hài hòa.
Phùng Tinh Tinh nghe Vệ Giai lên tiếng, trong lòng dựng thẳng một ngón tay cái cho cô: Thân, cậu nói đúng rồi.
Lý Nghiên ôn nhu cười: Rốt cuộc tiểu Chiêu của chúng ta có người đau. Có đôi khi, tớ cảm thấy tiểu Chiêu chính là một nữ siêu nhân, lúc đó khi chỉ có 7 tuổi đi, cùng với ba mẹ tách ra, ăn nhờ ở đậu cũng mỗi ngày cười đến thật vui vẻ. Nhiều năm như vậy, cậu ấy và ba mẹ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian lớn lên đều là tự chăm sóc cho bản thân, mùa đông áo bông bị ngâm nước, khi đó cậu ấy còn muốn một lần nữa, cậu ấy đều một người đối phó.
Tự mình nghĩ mua chút đồ ăn, còn là mình xuất tiền túi mua, nhớ kỹ chúng ta học cấp 2, ba mẹ tiểu Chiêu bởi vì vừa mới làm ăn, thua lỗ không ít tiền, khi đó áp lực như thế nào nghĩ là biết. Chẳng qua bây giờ cuối cùng là tốt rồi, ba mẹ cậu ấy mua phòng ở, đã có nhà, còn có bạn trai thương cậu ấy, cuối cùng cũng đẩy ra mây mù gặp mặt trời.
Mọi người trầm mặc một hồi, nghe Lý Nghiên nói như vậy, mới phát hiện, Triệu Tiểu Chiêu lớn lên thật đúng là rất không dễ dàng. Phạm Tình Tình đặc biệt đồng tình, bởi vì chính cô cũng vượt qua như vậy, nhưng mà cô tốt hơn Triệu Tiểu Chiêu, dù sao Phạm Văn Thanh rất tốt với cô, cũng không cần cô quan tâm tiền và việc nhà.
Sao bầu không khí lại nặng nề như vậy? Tới nhà của tớ ăn cơm mất hứng hả? Triệu Tiểu Chiêu bưng bát đũa sạch sẽ đi ra, nhìn thấy bộ dạng mọi người đều khó chịu không lên tiếng, rất nghi hoặc.
Khụ khụ, không có việc gì, này, Giai Giai, cậu mở điều hòa thấp chút, nóng chết chị. Phạm Tình Tình dùng chân vụng trộm đá Vệ Giai một cái, lại nháy mắt với mấy người khácc, phản ứng cực nhanh mà chuyển hướng chủ đề.
A? A! Vệ Giai vội vàng đứng dậy, tùy ý bấm xuống điều hòa tấm để che dấu tâm tình có chút lúng túng của bản thân.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn vẻ mặt của mọi người, nghĩ đến cũng không phải chuyện
Nghe nói trong 7 năm nay, mặc dù Ngô Du đang ở Mĩ, nhưng mỗi ngày gọi điện thoại, quà luôn gửi bưu kiện, trách không được Triệu Tiểu Chiêu lớn lên như con lai vậy, mỗi ngày ăn đồ vật người nước ngoài, vẫn không thể lớn sao.
Nói như vậy, Ngô Du khi còn bé chúng ta cũng đã gặp, khi đó, khi đó anh ta như thế nào nhỉ, tớ không nhớ gì cả, nhưng bây giờ nhìn, thật phong nhã đấy. Vệ Giai sờ cằm cẩn thận nhớ lại, nhưng rất hiển nhiên người tên Ngô Du này cũng không có bao nhiêu ấn tượng ở trong đầu Vệ Giai, cô hoàn toàn không nhớ nổi.
Phạm Tình Tình như có điều suy nghĩ: Người đó không phải là người lúc trước tạt nghiêm mực vào người tớ sao?
Triệu Tiểu Chiêu gật đầu: Đúng, chính là người xuýt nữa bóp chết cậu.
Phạm Tình Tình nhớ lại một màn khi còn bé, trong nháy mắt sau lưng kinh hãi tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, cô đi tới trước mặt Triệu Tiểu Chiêu, một tay chỉ vào đầu,, thật cẩn thận hỏi: Tớ cảm thấy được nơi đây của anh ta có chút vấn đề, tiểu Chiêu, cậu có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?
Triệu Tiểu Chiêu nhìn bộ dáng Phạm Tình Tình còn sợ hãi, nhìn thoáng qua Phùng Tinh Tinh, hai người bèn nhìn nhau cười.
Có một số việc, cũng không thể để cho càng nhiều người biết, đây là sự ăn ý của Triệu Tiểu Chiêu và Phùng Tinh Tinh.
Hiện tại chuyện xưa cũng nghe xong, mọi người cùng nhau rửa tay đi ăn đại tiệc nào. Triệu Tiểu Chiêu lôi kéo mấy người, đi ra phòng ngủ, tới bàn cơm trong phòng khách.
Bàn ăn có thể ngồi xuống 10 người, phía trên còn để thủy tinh xoay tròn, Triệu Tiểu Chiêu để mọi người ngồi trước, bản thân thì đi phòng bếp cầm chén đũa.
Lúc này Lý Nghiên cũng đã đến, mọi người cùng nhau ngồi, thì ngồi ở đó nói nhỏ: Mấy cậu nhìn, bộ dạng hai người bọn họ ở phòng bếp vội vàng, thật có chút giống dáng vẻ vợ chồng già, đặc biệt hài hòa.
Phùng Tinh Tinh nghe Vệ Giai lên tiếng, trong lòng dựng thẳng một ngón tay cái cho cô: Thân, cậu nói đúng rồi.
Lý Nghiên ôn nhu cười: Rốt cuộc tiểu Chiêu của chúng ta có người đau. Có đôi khi, tớ cảm thấy tiểu Chiêu chính là một nữ siêu nhân, lúc đó khi chỉ có 7 tuổi đi, cùng với ba mẹ tách ra, ăn nhờ ở đậu cũng mỗi ngày cười đến thật vui vẻ. Nhiều năm như vậy, cậu ấy và ba mẹ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian lớn lên đều là tự chăm sóc cho bản thân, mùa đông áo bông bị ngâm nước, khi đó cậu ấy còn muốn một lần nữa, cậu ấy đều một người đối phó.
Tự mình nghĩ mua chút đồ ăn, còn là mình xuất tiền túi mua, nhớ kỹ chúng ta học cấp 2, ba mẹ tiểu Chiêu bởi vì vừa mới làm ăn, thua lỗ không ít tiền, khi đó áp lực như thế nào nghĩ là biết. Chẳng qua bây giờ cuối cùng là tốt rồi, ba mẹ cậu ấy mua phòng ở, đã có nhà, còn có bạn trai thương cậu ấy, cuối cùng cũng đẩy ra mây mù gặp mặt trời.
Mọi người trầm mặc một hồi, nghe Lý Nghiên nói như vậy, mới phát hiện, Triệu Tiểu Chiêu lớn lên thật đúng là rất không dễ dàng. Phạm Tình Tình đặc biệt đồng tình, bởi vì chính cô cũng vượt qua như vậy, nhưng mà cô tốt hơn Triệu Tiểu Chiêu, dù sao Phạm Văn Thanh rất tốt với cô, cũng không cần cô quan tâm tiền và việc nhà.
Sao bầu không khí lại nặng nề như vậy? Tới nhà của tớ ăn cơm mất hứng hả? Triệu Tiểu Chiêu bưng bát đũa sạch sẽ đi ra, nhìn thấy bộ dạng mọi người đều khó chịu không lên tiếng, rất nghi hoặc.
Khụ khụ, không có việc gì, này, Giai Giai, cậu mở điều hòa thấp chút, nóng chết chị. Phạm Tình Tình dùng chân vụng trộm đá Vệ Giai một cái, lại nháy mắt với mấy người khácc, phản ứng cực nhanh mà chuyển hướng chủ đề.
A? A! Vệ Giai vội vàng đứng dậy, tùy ý bấm xuống điều hòa tấm để che dấu tâm tình có chút lúng túng của bản thân.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn vẻ mặt của mọi người, nghĩ đến cũng không phải chuyện
/42
|