Trở về cửa nhà trọ của hai mẹ con, Tô Tế Nhân ôm lấy con gái đã ngủ say, theo La Bách Việt vào nhà.
Đặt con gái xuống giường, La Bách Việt giúp con gái cởi giày và áo khoác ra, đắp kín chăn, quay đầu lại, chỉ thấy Tô Tế Nhân đứng ở trước bức tường dán đâyd tranh vẽ và giấy khen của con gái, chăm chú thưởng thức.
Con bé rất có thiên phú về mỹ thuật. Dùng màu tươi sáng, hoàn toàn bất đồng với cá tính trưởng thành trầm ổn của con bé.
La Bách Việt đến gần. Giáo viên mỹ thuật của chúng tôi cũng nói như thế, còn kiến nghị tôi đưa con bé đi học với mấy họa sĩ chuyên nghiệp, tôi có sưu tập tư liệu của mấy vị hoạ sĩ, đang thảo luận với con bé, nó đều không ưng ý.
Theo học hay không học cũng không sao cả, con bé đã vẽ rất khá. Cô chế nhạo. Thôi đi, người làm cha luôn mù quáng, con của mình làm gì cũng là tốt nhất. Anh thấy buồn cười. Đại khái thôi.
Tôi đi lấy đồ ăn khuya —— Cô vừa mới quay người, liền bị anh kéo lại, nhịp tim của cô thoáng chốc lỡ một nhịp đập. Không cần gấp, anh không đói bụng. Tối nay anh biểu hiện tốt chứ? Cô ổn định lại hô hấp. Cũng tạm được, cho anh 80 điểm.
Thật nghiêm khắc. Anh cười nhẹ. Nếu anh biểu hiện không kém, về sau chúng ta nên gặp mặt thường xuyên hơn, em sẽ không phản đối chứ? Chẳng qua anh có chút tò mò, 20 điểm còn lại thì sao?
Bởi vì anh nói lung tung, lần hẹn đi xem phim đó không tính là hẹn hò! —— A, mặc dù ban đầu là cô viết tờ giấy trước, thế nhưng chỉ là giấy mời thôi, lúc đó bọn họ còn là bạn bè bình thường. Sau khi chính thức qua lại mới tính là hẹn hò, lại nói dối trước mặt trẻ con, bị trừ điểm là đúng rồi! Cô cũng thật là so đo. Anh nhịn cười. Được rồi, em nói không tính thì là không tính. Còn cái gì nữa nào?
Chuyện về NiNi, tôi còn đang tức giận. Anh bật cười, cô giận anh. Tôi thật sự tức giận đấy! Được rồi, anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi lần thứ ba, như vậy được chưa nào? Ngón tay anh mơn trớn lòng bàn tay cô, hai người ở chung một chỗ, con gái lại đang ngủ say, lời nói của em gái lúc chiều đột nhiên tràn vào đầu cô.
Thôi. Tôi còn phải đi nấu đồ ăn khuya. . . . . . Vừa muốn rút tay, lại bị anh bắt trở lại, làm cho cô đỏ mặt tim đập nhanh, trong đầu suy nghĩ lung tung.
Anh nói anh không đói bụng. Nếu như thỉnh thoảng chỉ có hai chúng ta gặp mặt, không mang theo tiểu Lam, em có đồng ý không?
Tôi cho là mục tiêu của anh là làm người cha tốt.
Anh cho là em đã biết rõ về ý đồ làm người cha tốt của anh. Bàn tay có chút lạnh của anh mơn trớn trên gương mặt cô. Nói em chán ghét anh, nói em không còn một chút tình cảm gì đối với anh nữa, anh sẽ lập tức đi ngay.
Anh biết rõ là tôi không ghét anh. . . . . . Cô nghiêng đầu tránh né. Nhưng chúng ta chỉ được coi là bạn bè mà thôi.
Anh nhướng mày. Tại sao?
Bởi vì tôi chỉ còn lại cảm giác của một người bạn đối với anh. Cô nói dối Đúng, chúng ta đã từng yêu nhau, nhưng vật đổi sao dời, nhẫn cưới không thấy tôi đã không còn để ý. . . . . .
Cô lui về phía sau, đụng vào đồng hồ báo thức làm nó rơi xuống, cô khom lưng nhặt lên, sợi dây chuyền trong quần áo đột nhiên rơi xuống, cô cuống quít muốn giấu trở về bên trong áo, lại bị anh phát hiện, đã lấy trước một bước.
Không thấy, hả? Anh mở lòng bàn tay ra, là chiếc nhẫn cưới lấp lánh thuộc về cô, ánh mắt anh tràn ngập ý cười, hiển nhiên là đã phủ định toàn bộ lời nói của cô, một chữ cũng không tin.
La Bách Việt xấu hổ, mặt đỏ lên. Tôi chỉ là không muốn. . . . . . Không muốn. . . . . .
Không muốn bị biết em giấu chiếc nhẫn trong người? Hành động này thể hiện tâm tình gì, chính em đã biết rõ ràng.
Cô thẹn quá hóa giận. Vậy thì sao?
Anh cười nhẹ. Trước kia em không phải là một cô bé nhát gan, Bách Việt.
Anh hôn lên bờ môi của cô, làm cho bức tường cãi chày cãi chối của cô sụp đổ.
Không muốn thừa nhận tâm sự bí mật của mình, giấu nó đi, là có thể bình tĩnh sống qua ngày, cô đã nhìn thấy kết cục của cô và anh, yêu thêm một lần nữa chắc cũng không khác gì với trước đây, không ở chung một chỗ cũng sẽ không chia lìa, không yêu cũng sẽ không đau lòng. . . . . .
Anh hôn cô rất sâu, đè cô trên thảm trải sàn, ngón tay trượt vào mái tóc của cô, thân thể nặng nề nóng bỏng của anh làm cô run rẩy, cô bấu víu bờ vai rộng của anh, môi lưỡi quấn quít lấy nhau. Thật sự cô có rất nhiều băn khoăn, nhưng tình cảm lại thống trị cơ thể, nói thật với anh, anh giống cô, khó có thể lãng quên đi tình cảm của mình.
Anh đói khát cắn nuốt hơi thở của cô, mềm mại, ngọt ngào, gần như là thô bạo, không chút kiêng kỵ, anh muốn ôm cô, cùng cô triền miên cả đêm. . . . . .
Khi anh đẩy cổ áo của cô ra, cô ngăn cản anh.
Lam ở bên cạnh. . . . . .
Con bé đã ngủ. Anh đeo dây chuyền có chiếc nhẫn trở về trước ngực cô, anh hôn lên da thịt cô, lưu lại dấu vết.
Đau đớn lẫn vào khoái cảm, cô cắn môi chịu đựng. Nhưng, nơi này là phòng của con gái!
Cô đẩy anh, nhưng đẩy không ra. Tô Tế Nhân, dừng tay! Cầm thú cũng sẽ không làm chuyện như vậy ở trước mặt con gái—— Cô bị ôm chặt hơn, chặt đến nỗi làm cho cô không thể thở nổi. Mặt anh chôn ở trước ngực cô, cô lại đẩy anh ra, vô tình đụng phải trán của anh, nóng phỏng cả tay. . . . . . Ah?
Mái tóc cô rối tung, yêu kiều thở hổn hển, một cước đá văng anh ra. Anh phát sốt!
Đau bụng cộng thêm có chút cảm. . . . . . Buổi trưa sau khi uống thuốc đã tốt hơn nhiều rồi, bây giờ đột nhiên lại bắt đầu đau. Một cước này sức lực không nhỏ, Tô Tế Nhân lăn đến bên giường con gái. Nếu không phải là dạ dày rất đau, anh nhất định sẽ bật cười, tình huống bà xã không hài lòng với việc chồng mình không đạt hiệu suất ở trên giường, nên liền đạp anh xuống giường.
Bị bệnh tại sao không nói?
Anh không muốn phá hỏng không khí của buổi tối hôm nay. . . . . . Cơn đau bụng làm cho anh không nói được lưa loát.
Vừa rồi tôi bảo anh ngừng lại mà anh lại không ngừng? Ngã bệnh còn làm loạn. Thấy sắc mặt tái nhợt, toát ra mồ hôi lạnh của anh, cô tìm ra lọ dầu gió cùng với đồng tiền xu. Tới cạo gió đã, sẽ tốt hơn.
Anh không muốn. . . . . . Anh sợ cạo gió, muốn chạy trốn, lại bị cô níu lấy cà vạt, kéo về.
Con gái anh dũng cảm lắm đấy, cho dù tôi cạo thế nào mặt con bé cũng không biến sắc.
Tô Tế Nhân bị cởi cà vạt, cởi áo sơ mi ra, không biết nên khóc hay cười. Tình huống phát triển không khác ảo tưởng năm phút trước của anh là mấy, nhưng cũng sai quá đi.
Khi tiền xu cạo bên gáy anh, anh cau mày. Kỳ quái, không quá đau. . . . . .
Bởi vì bệnh của anh quá nặng. Anh nhất định lại thường thường bận rộn đến quên ăn cơm, mặc cơn đau bụng có đúng hay không?
Anh cười khổ. Vội vàng một lúc là lại quên mất.
Sau đó bị bệnh cũng không nói, chịu đựng tiếp tục công việc. Anh đã nói với em rất nhiều lần, em lại không nói ra thì ai biết được? Người ta thúc dục cấp dưới, anh lại thúc dục chính mình, mình mệt chết thế này, có ai sẽ đau lòng đây? Trong sáu năm, anh đã loại bỏ được những hỗn tạp trong nội bộ của nhà họ Tô, ngồi lên vị trí chủ tịch, nhất định kinh nghiệm rất nhiều. Anh nhất định sẽ miễn cưỡng mình, công việc ngăn trở nhiều hơn nữa, cô không hỏi anh cũng sẽ không nói, sau khi ly dị, còn người nào nghe anh nói đây?
Anh. Cô ngẩn ngơ, bị nói trúng tâm sự, đỏ mặt. Tôi còn lâu mới đau lòng! Em có thể tới phía trước mặt anh được không? Vì để cạo gió dễ dàng, cô đứng ở một bên. Làm gì? Anh muốn nhìn em. Nhìn em anh sẽ cảm thấy khá hơn một chút. . . . . .
Làm ơn, anh mấy tuổi rồi mà còn làm nũng? Nhưng cô vẫn đến gần anh, eo lập tức bị anh ôm chặt, anh muốn ôm cô, cô lập tức đẩy anh ra xa một chút. Đừng quá gần, như vậy tôi không thể cạo gió.
Thật ngu xuẩn, một buổi tối lãng mạn đang diễn ra tốt đẹp, lại biến thành trò chơi của bác sĩ và bệnh nhân. Tô Tế Nhân thở dài, đau bụng, bị cạo đau, trong cơn đau làm cho mồ hôi dần dần đổ ra, huyết khí tắc nghẽn đã được lưu thông, hạnh phúc ấm áp lan tràn toàn thân.
Hai vị người lớn đang vội, cô bé nằm trên giường thở nhẹ, len lén mở mắt ra nhìn.
Nó giả bộ ngủ, nhìn lén cha mẹ hôn nhau, còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên mẹ mắng cha, còn một cước đá văng
Đặt con gái xuống giường, La Bách Việt giúp con gái cởi giày và áo khoác ra, đắp kín chăn, quay đầu lại, chỉ thấy Tô Tế Nhân đứng ở trước bức tường dán đâyd tranh vẽ và giấy khen của con gái, chăm chú thưởng thức.
Con bé rất có thiên phú về mỹ thuật. Dùng màu tươi sáng, hoàn toàn bất đồng với cá tính trưởng thành trầm ổn của con bé.
La Bách Việt đến gần. Giáo viên mỹ thuật của chúng tôi cũng nói như thế, còn kiến nghị tôi đưa con bé đi học với mấy họa sĩ chuyên nghiệp, tôi có sưu tập tư liệu của mấy vị hoạ sĩ, đang thảo luận với con bé, nó đều không ưng ý.
Theo học hay không học cũng không sao cả, con bé đã vẽ rất khá. Cô chế nhạo. Thôi đi, người làm cha luôn mù quáng, con của mình làm gì cũng là tốt nhất. Anh thấy buồn cười. Đại khái thôi.
Tôi đi lấy đồ ăn khuya —— Cô vừa mới quay người, liền bị anh kéo lại, nhịp tim của cô thoáng chốc lỡ một nhịp đập. Không cần gấp, anh không đói bụng. Tối nay anh biểu hiện tốt chứ? Cô ổn định lại hô hấp. Cũng tạm được, cho anh 80 điểm.
Thật nghiêm khắc. Anh cười nhẹ. Nếu anh biểu hiện không kém, về sau chúng ta nên gặp mặt thường xuyên hơn, em sẽ không phản đối chứ? Chẳng qua anh có chút tò mò, 20 điểm còn lại thì sao?
Bởi vì anh nói lung tung, lần hẹn đi xem phim đó không tính là hẹn hò! —— A, mặc dù ban đầu là cô viết tờ giấy trước, thế nhưng chỉ là giấy mời thôi, lúc đó bọn họ còn là bạn bè bình thường. Sau khi chính thức qua lại mới tính là hẹn hò, lại nói dối trước mặt trẻ con, bị trừ điểm là đúng rồi! Cô cũng thật là so đo. Anh nhịn cười. Được rồi, em nói không tính thì là không tính. Còn cái gì nữa nào?
Chuyện về NiNi, tôi còn đang tức giận. Anh bật cười, cô giận anh. Tôi thật sự tức giận đấy! Được rồi, anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi lần thứ ba, như vậy được chưa nào? Ngón tay anh mơn trớn lòng bàn tay cô, hai người ở chung một chỗ, con gái lại đang ngủ say, lời nói của em gái lúc chiều đột nhiên tràn vào đầu cô.
Thôi. Tôi còn phải đi nấu đồ ăn khuya. . . . . . Vừa muốn rút tay, lại bị anh bắt trở lại, làm cho cô đỏ mặt tim đập nhanh, trong đầu suy nghĩ lung tung.
Anh nói anh không đói bụng. Nếu như thỉnh thoảng chỉ có hai chúng ta gặp mặt, không mang theo tiểu Lam, em có đồng ý không?
Tôi cho là mục tiêu của anh là làm người cha tốt.
Anh cho là em đã biết rõ về ý đồ làm người cha tốt của anh. Bàn tay có chút lạnh của anh mơn trớn trên gương mặt cô. Nói em chán ghét anh, nói em không còn một chút tình cảm gì đối với anh nữa, anh sẽ lập tức đi ngay.
Anh biết rõ là tôi không ghét anh. . . . . . Cô nghiêng đầu tránh né. Nhưng chúng ta chỉ được coi là bạn bè mà thôi.
Anh nhướng mày. Tại sao?
Bởi vì tôi chỉ còn lại cảm giác của một người bạn đối với anh. Cô nói dối Đúng, chúng ta đã từng yêu nhau, nhưng vật đổi sao dời, nhẫn cưới không thấy tôi đã không còn để ý. . . . . .
Cô lui về phía sau, đụng vào đồng hồ báo thức làm nó rơi xuống, cô khom lưng nhặt lên, sợi dây chuyền trong quần áo đột nhiên rơi xuống, cô cuống quít muốn giấu trở về bên trong áo, lại bị anh phát hiện, đã lấy trước một bước.
Không thấy, hả? Anh mở lòng bàn tay ra, là chiếc nhẫn cưới lấp lánh thuộc về cô, ánh mắt anh tràn ngập ý cười, hiển nhiên là đã phủ định toàn bộ lời nói của cô, một chữ cũng không tin.
La Bách Việt xấu hổ, mặt đỏ lên. Tôi chỉ là không muốn. . . . . . Không muốn. . . . . .
Không muốn bị biết em giấu chiếc nhẫn trong người? Hành động này thể hiện tâm tình gì, chính em đã biết rõ ràng.
Cô thẹn quá hóa giận. Vậy thì sao?
Anh cười nhẹ. Trước kia em không phải là một cô bé nhát gan, Bách Việt.
Anh hôn lên bờ môi của cô, làm cho bức tường cãi chày cãi chối của cô sụp đổ.
Không muốn thừa nhận tâm sự bí mật của mình, giấu nó đi, là có thể bình tĩnh sống qua ngày, cô đã nhìn thấy kết cục của cô và anh, yêu thêm một lần nữa chắc cũng không khác gì với trước đây, không ở chung một chỗ cũng sẽ không chia lìa, không yêu cũng sẽ không đau lòng. . . . . .
Anh hôn cô rất sâu, đè cô trên thảm trải sàn, ngón tay trượt vào mái tóc của cô, thân thể nặng nề nóng bỏng của anh làm cô run rẩy, cô bấu víu bờ vai rộng của anh, môi lưỡi quấn quít lấy nhau. Thật sự cô có rất nhiều băn khoăn, nhưng tình cảm lại thống trị cơ thể, nói thật với anh, anh giống cô, khó có thể lãng quên đi tình cảm của mình.
Anh đói khát cắn nuốt hơi thở của cô, mềm mại, ngọt ngào, gần như là thô bạo, không chút kiêng kỵ, anh muốn ôm cô, cùng cô triền miên cả đêm. . . . . .
Khi anh đẩy cổ áo của cô ra, cô ngăn cản anh.
Lam ở bên cạnh. . . . . .
Con bé đã ngủ. Anh đeo dây chuyền có chiếc nhẫn trở về trước ngực cô, anh hôn lên da thịt cô, lưu lại dấu vết.
Đau đớn lẫn vào khoái cảm, cô cắn môi chịu đựng. Nhưng, nơi này là phòng của con gái!
Cô đẩy anh, nhưng đẩy không ra. Tô Tế Nhân, dừng tay! Cầm thú cũng sẽ không làm chuyện như vậy ở trước mặt con gái—— Cô bị ôm chặt hơn, chặt đến nỗi làm cho cô không thể thở nổi. Mặt anh chôn ở trước ngực cô, cô lại đẩy anh ra, vô tình đụng phải trán của anh, nóng phỏng cả tay. . . . . . Ah?
Mái tóc cô rối tung, yêu kiều thở hổn hển, một cước đá văng anh ra. Anh phát sốt!
Đau bụng cộng thêm có chút cảm. . . . . . Buổi trưa sau khi uống thuốc đã tốt hơn nhiều rồi, bây giờ đột nhiên lại bắt đầu đau. Một cước này sức lực không nhỏ, Tô Tế Nhân lăn đến bên giường con gái. Nếu không phải là dạ dày rất đau, anh nhất định sẽ bật cười, tình huống bà xã không hài lòng với việc chồng mình không đạt hiệu suất ở trên giường, nên liền đạp anh xuống giường.
Bị bệnh tại sao không nói?
Anh không muốn phá hỏng không khí của buổi tối hôm nay. . . . . . Cơn đau bụng làm cho anh không nói được lưa loát.
Vừa rồi tôi bảo anh ngừng lại mà anh lại không ngừng? Ngã bệnh còn làm loạn. Thấy sắc mặt tái nhợt, toát ra mồ hôi lạnh của anh, cô tìm ra lọ dầu gió cùng với đồng tiền xu. Tới cạo gió đã, sẽ tốt hơn.
Anh không muốn. . . . . . Anh sợ cạo gió, muốn chạy trốn, lại bị cô níu lấy cà vạt, kéo về.
Con gái anh dũng cảm lắm đấy, cho dù tôi cạo thế nào mặt con bé cũng không biến sắc.
Tô Tế Nhân bị cởi cà vạt, cởi áo sơ mi ra, không biết nên khóc hay cười. Tình huống phát triển không khác ảo tưởng năm phút trước của anh là mấy, nhưng cũng sai quá đi.
Khi tiền xu cạo bên gáy anh, anh cau mày. Kỳ quái, không quá đau. . . . . .
Bởi vì bệnh của anh quá nặng. Anh nhất định lại thường thường bận rộn đến quên ăn cơm, mặc cơn đau bụng có đúng hay không?
Anh cười khổ. Vội vàng một lúc là lại quên mất.
Sau đó bị bệnh cũng không nói, chịu đựng tiếp tục công việc. Anh đã nói với em rất nhiều lần, em lại không nói ra thì ai biết được? Người ta thúc dục cấp dưới, anh lại thúc dục chính mình, mình mệt chết thế này, có ai sẽ đau lòng đây? Trong sáu năm, anh đã loại bỏ được những hỗn tạp trong nội bộ của nhà họ Tô, ngồi lên vị trí chủ tịch, nhất định kinh nghiệm rất nhiều. Anh nhất định sẽ miễn cưỡng mình, công việc ngăn trở nhiều hơn nữa, cô không hỏi anh cũng sẽ không nói, sau khi ly dị, còn người nào nghe anh nói đây?
Anh. Cô ngẩn ngơ, bị nói trúng tâm sự, đỏ mặt. Tôi còn lâu mới đau lòng! Em có thể tới phía trước mặt anh được không? Vì để cạo gió dễ dàng, cô đứng ở một bên. Làm gì? Anh muốn nhìn em. Nhìn em anh sẽ cảm thấy khá hơn một chút. . . . . .
Làm ơn, anh mấy tuổi rồi mà còn làm nũng? Nhưng cô vẫn đến gần anh, eo lập tức bị anh ôm chặt, anh muốn ôm cô, cô lập tức đẩy anh ra xa một chút. Đừng quá gần, như vậy tôi không thể cạo gió.
Thật ngu xuẩn, một buổi tối lãng mạn đang diễn ra tốt đẹp, lại biến thành trò chơi của bác sĩ và bệnh nhân. Tô Tế Nhân thở dài, đau bụng, bị cạo đau, trong cơn đau làm cho mồ hôi dần dần đổ ra, huyết khí tắc nghẽn đã được lưu thông, hạnh phúc ấm áp lan tràn toàn thân.
Hai vị người lớn đang vội, cô bé nằm trên giường thở nhẹ, len lén mở mắt ra nhìn.
Nó giả bộ ngủ, nhìn lén cha mẹ hôn nhau, còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên mẹ mắng cha, còn một cước đá văng
/25
|