Cô và anh bước xuống nhà cùng một lúc.
Đều là đi vào phòng bếp. Cô lấy hộp sữa đặc, chế một ít sữa vào ly. Cầm cái bình siêu tốc vừa mới đun sôi nước, chế nước vào ly.
Cô ngốc hay sao mà lại từ trên cao chế xuống.
- Á...nóng chết con rồi mẹ ơi.
Bị văng trúng làm bàn tay vài chỗ bỏng rát đỏ tấy cả lên.
Anh nghe tiếng cô la, đang lấy nguyên liệu lập tức bỏ đó chạy đến bên cô. Đem bàn tay cô xả vào vòi nước lạnh.
- Làm cái gì cũng bất cẩn thế sao? Em sống hai mươi mấy năm trên đời thật uổng phí.
- Nhờ tôi sống đến chừng này anh mới gặp được tôi. Nếu biết tôi uổng phí thì sớm mẹ tôi đã không thèm khen ngợi tôi ngoan như thế này, giỏi như thế kia rồi. Cũng giỏi mà từ chối khéo không muốn tôi chịu uỷ khuất bên cạnh anh từ lâu.
- Em rốt cuộc có bao nhiêu uỷ khuất khi ở bên cạnh tôi.
Anh đè né sự tức giận lại, nhíu mày hỏi cô.
- Không biết.
- Cái gì cũng không biết. Đầu em làm bằng đất sao?
Anh mỉa mai chính cô làm cô lần nữa hận ý nhìn anh.
- Còn anh muốn xem thường tôi đến bao giờ.
- Cả đời.
Anh cười cười nói, lấy ly sữa vừa pha xong đưa đến tay cô.
Đón lấy ly sữa, cô giẫm một phát vào chân anh.
- Nói nhăng nói cuội. Có tin tôi tát anh không?
- Thử xem, hậu quả em lãnh nổi không?
Anh tiếp tục xem thường. Cho rằng cô sợ không dám làm.
Tưởng sao chứ tức giận cô cái gì cũng dám làm chưa từng nghĩ tới hậu quả.
Một phát giẫm vào bàn chân trái của anh. Cô giương mắt khiêu khích nhìn anh.
- Sao nào, cảm giác không tệ chứ?
Nham hiểm, anh tiến tới, cô lùi dần. Dồn cô vào bức tường sau lưng, một tay anh chống lên tường, một tay bắt lấy cái eo nhỏ nhắn của cô.
- Ê, cái tay anh đặt đâu đó.
Cô thô lỗ nói, nhéo mạnh vào cánh tay anh.
- Anh cùng chị dâu nhỏ mới sáng đã quấn lấy nhau. Tình cảm mặn nồng dữ hen.
Nó đi vào. Đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, trên người mặc quần yếm jeans, áo trễ vai đi tới.
Miệng ngáp lên ngáp xuống, đá đểu anh thay cho lời chào buổi sáng.
- Sáng sớm em ngứa đòn.
Thôi cùng cô tranh cãi. Anh quay sang, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu tim gan của nó.
Biết nguy hiểm đang rình rập mình. Nó nhanh chân chạy lại ghị góc áo của cô, tỏ vẻ đáng thương.
- Chị dâu nhỏ, anh ấy bắt nạt em.
Cô ngớ người. Cái con bé này nó là ai? Tại sao hai lần nó đều gọi cô là chị dâu nhỏ? Làm sao nó xuất hiện trong cái nhà này?
- Nó là Vũ Hoàng Giai Ninh - em gái tôi. Nó chính là cái người gây hiểu lầm cho em ngày hôm qua.
Thấy vẻ mặt ngơ ngơ của cô. Anh phải trình bày rõ ràng.
Đưa tay kéo nó ra khỏi cô. Nó lại lì lợm bám chặt lấy cô như keo dính giấy.
- Ừ, chào em Giai Ninh.
Cô tươi cười chào hỏi nó. Nó thân thiện cười lại, giơ tay bắt tay với cô nữa.
Thiệt dễ thương.
- Chị dâu nhỏ, chị giúp em đòi công bằng đi. Anh ấy cứ doạ đánh em hoài à. Em đã 22 tuổi rồi, có bé bỏng gì đâu mà hễ cái đòi đánh. Làm như em là con nít không bằng.
Nó núp sau lưng cô, thì thầm cho cô nghe. Nhưng nhờ cái miệng phát âm quá ư là nhỏ của nó mà anh đã nghe thấy hết.
- Giai Ninh, em dám dụ dỗ tiểu Như của anh theo phe em.
Anh hướng ánh mắt băng lãnh của mình chòng chọc nhìn cái đầu nó lú ra sau lưng cô.
- Anh nấu bữa ăn sáng đi. Đói bụng quá.
Tình thế cấp bách, cô liền lên tiếng giải nguy nếu không muốn hai anh em nhà này choảng nhau.
- Tôi biết rồi. Em cùng nó ra phòng khách đợi đi.
- Anh là thê nô của chị dâu nhỏ nga.
Nó tìm được cơ hội lại trêu tức anh. Cô bó tay với cái miệng lanh chanh, lách chách của nó luôn.
- Theo chị ra phòng khách.
Nắm tay nó kéo ra phòng khách. Bỏ lại một mình anh trong căn bếp nấu nướng một mình.
Nó với cô hợp ý nhau lắm. Ngồi nói xấu anh liên miên chẳng có điểm dừng.
Đến đỗi làm anh hắt hơi liên tục trong bếp.
~~~~
- Vào ăn sáng.
Tiếng anh từ trong bếp vọng ra. Cô và nó nhanh chân chạy cái ù vào.
Thật sự đói sắp xỉu luôn.
- Chiến nào.
Cô và nó ngồi càn quét thức ăn chính tay anh nấu.
Rất ngon miệng nha. Ăn rồi lại ăn thêm. Đến mức no căng cả bụng mới thôi.
Ăn xong, cô và nó đứng dậy, tung tăng nắm tay nhau muốn ra phòng khách. Liền bị anh nắm tay kéo cô ở lại.
- Giai Ninh, em vào gara lấy xe về nhà mà thăm mẹ đi.
Nó liếc anh một cái sắc lẻm. Đuổi khéo nó hay thật.
- Vâng. Bye bye, em đi đây.
Nháy mắt một cái, nó phóng cái vèo đi mất tiêu.
- Này Giai Ninh, em không cho chị theo sao? Chị không muốn ở cùng một chỗ với anh ta.
Cô hét lên. Nhưng có nói đi chăng nữa nó chẳng dám dẫn cô theo đâu. Bởi anh trai quý hoá sẽ cho nó lên thớt ngay lập tức.
Chuồn nhanh cho êm chuyện.
- Tiểu Như, em là đang công khai đối phó tôi?
Anh bóp chặt cổ tay cô.
Bàn tay ngọc ngà của cô, tên khốn kiếp, đối với phụ nữ anh đều thô bạo như vậy sao?
Dùng bàn tay của mình gỡ từng ngón tay anh ra mà không được.
- Đau...thả ra nào.
Anh không thả, tay dùng thêm không ít lực. Trông có vẻ lại sắp cuồng nộ đem cô ra trút giận rồi.
- Đau...mà.
Nhăn nhó mặt mày, cô đánh vào bàn tay anh một cái chát.
- Lại đánh tôi, gan em lớn hơn so với trước rồi.
Thật sự bùng phát, mạnh tay kéo cô ôm vào lòng. Anh kìm chặt không cho cô có kẽ hở mà thoát ra.
Cả người bị anh ôm đến ngạt thở.
- Thả ra coi. Vừa đau lại vừa khó thở, tôi sắp chết đến nơi nè.
- Tốt nhất tiểu Như em nghe lời tôi chớ ngang ngược, lộn xộn. Bằng không giữ chặt em mãi không buông.
Giở giọng lạnh nhạt mà nói bên tai cô. Đôi tay anh dần buông lỏng, cô rất nhanh thoát khỏi vòng tay anh.
Xoa xoa cái cổ tay.
Bầm tím cả lên. Tên ác ôn nhà anh, đi chết đi.
Đều là đi vào phòng bếp. Cô lấy hộp sữa đặc, chế một ít sữa vào ly. Cầm cái bình siêu tốc vừa mới đun sôi nước, chế nước vào ly.
Cô ngốc hay sao mà lại từ trên cao chế xuống.
- Á...nóng chết con rồi mẹ ơi.
Bị văng trúng làm bàn tay vài chỗ bỏng rát đỏ tấy cả lên.
Anh nghe tiếng cô la, đang lấy nguyên liệu lập tức bỏ đó chạy đến bên cô. Đem bàn tay cô xả vào vòi nước lạnh.
- Làm cái gì cũng bất cẩn thế sao? Em sống hai mươi mấy năm trên đời thật uổng phí.
- Nhờ tôi sống đến chừng này anh mới gặp được tôi. Nếu biết tôi uổng phí thì sớm mẹ tôi đã không thèm khen ngợi tôi ngoan như thế này, giỏi như thế kia rồi. Cũng giỏi mà từ chối khéo không muốn tôi chịu uỷ khuất bên cạnh anh từ lâu.
- Em rốt cuộc có bao nhiêu uỷ khuất khi ở bên cạnh tôi.
Anh đè né sự tức giận lại, nhíu mày hỏi cô.
- Không biết.
- Cái gì cũng không biết. Đầu em làm bằng đất sao?
Anh mỉa mai chính cô làm cô lần nữa hận ý nhìn anh.
- Còn anh muốn xem thường tôi đến bao giờ.
- Cả đời.
Anh cười cười nói, lấy ly sữa vừa pha xong đưa đến tay cô.
Đón lấy ly sữa, cô giẫm một phát vào chân anh.
- Nói nhăng nói cuội. Có tin tôi tát anh không?
- Thử xem, hậu quả em lãnh nổi không?
Anh tiếp tục xem thường. Cho rằng cô sợ không dám làm.
Tưởng sao chứ tức giận cô cái gì cũng dám làm chưa từng nghĩ tới hậu quả.
Một phát giẫm vào bàn chân trái của anh. Cô giương mắt khiêu khích nhìn anh.
- Sao nào, cảm giác không tệ chứ?
Nham hiểm, anh tiến tới, cô lùi dần. Dồn cô vào bức tường sau lưng, một tay anh chống lên tường, một tay bắt lấy cái eo nhỏ nhắn của cô.
- Ê, cái tay anh đặt đâu đó.
Cô thô lỗ nói, nhéo mạnh vào cánh tay anh.
- Anh cùng chị dâu nhỏ mới sáng đã quấn lấy nhau. Tình cảm mặn nồng dữ hen.
Nó đi vào. Đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, trên người mặc quần yếm jeans, áo trễ vai đi tới.
Miệng ngáp lên ngáp xuống, đá đểu anh thay cho lời chào buổi sáng.
- Sáng sớm em ngứa đòn.
Thôi cùng cô tranh cãi. Anh quay sang, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu tim gan của nó.
Biết nguy hiểm đang rình rập mình. Nó nhanh chân chạy lại ghị góc áo của cô, tỏ vẻ đáng thương.
- Chị dâu nhỏ, anh ấy bắt nạt em.
Cô ngớ người. Cái con bé này nó là ai? Tại sao hai lần nó đều gọi cô là chị dâu nhỏ? Làm sao nó xuất hiện trong cái nhà này?
- Nó là Vũ Hoàng Giai Ninh - em gái tôi. Nó chính là cái người gây hiểu lầm cho em ngày hôm qua.
Thấy vẻ mặt ngơ ngơ của cô. Anh phải trình bày rõ ràng.
Đưa tay kéo nó ra khỏi cô. Nó lại lì lợm bám chặt lấy cô như keo dính giấy.
- Ừ, chào em Giai Ninh.
Cô tươi cười chào hỏi nó. Nó thân thiện cười lại, giơ tay bắt tay với cô nữa.
Thiệt dễ thương.
- Chị dâu nhỏ, chị giúp em đòi công bằng đi. Anh ấy cứ doạ đánh em hoài à. Em đã 22 tuổi rồi, có bé bỏng gì đâu mà hễ cái đòi đánh. Làm như em là con nít không bằng.
Nó núp sau lưng cô, thì thầm cho cô nghe. Nhưng nhờ cái miệng phát âm quá ư là nhỏ của nó mà anh đã nghe thấy hết.
- Giai Ninh, em dám dụ dỗ tiểu Như của anh theo phe em.
Anh hướng ánh mắt băng lãnh của mình chòng chọc nhìn cái đầu nó lú ra sau lưng cô.
- Anh nấu bữa ăn sáng đi. Đói bụng quá.
Tình thế cấp bách, cô liền lên tiếng giải nguy nếu không muốn hai anh em nhà này choảng nhau.
- Tôi biết rồi. Em cùng nó ra phòng khách đợi đi.
- Anh là thê nô của chị dâu nhỏ nga.
Nó tìm được cơ hội lại trêu tức anh. Cô bó tay với cái miệng lanh chanh, lách chách của nó luôn.
- Theo chị ra phòng khách.
Nắm tay nó kéo ra phòng khách. Bỏ lại một mình anh trong căn bếp nấu nướng một mình.
Nó với cô hợp ý nhau lắm. Ngồi nói xấu anh liên miên chẳng có điểm dừng.
Đến đỗi làm anh hắt hơi liên tục trong bếp.
~~~~
- Vào ăn sáng.
Tiếng anh từ trong bếp vọng ra. Cô và nó nhanh chân chạy cái ù vào.
Thật sự đói sắp xỉu luôn.
- Chiến nào.
Cô và nó ngồi càn quét thức ăn chính tay anh nấu.
Rất ngon miệng nha. Ăn rồi lại ăn thêm. Đến mức no căng cả bụng mới thôi.
Ăn xong, cô và nó đứng dậy, tung tăng nắm tay nhau muốn ra phòng khách. Liền bị anh nắm tay kéo cô ở lại.
- Giai Ninh, em vào gara lấy xe về nhà mà thăm mẹ đi.
Nó liếc anh một cái sắc lẻm. Đuổi khéo nó hay thật.
- Vâng. Bye bye, em đi đây.
Nháy mắt một cái, nó phóng cái vèo đi mất tiêu.
- Này Giai Ninh, em không cho chị theo sao? Chị không muốn ở cùng một chỗ với anh ta.
Cô hét lên. Nhưng có nói đi chăng nữa nó chẳng dám dẫn cô theo đâu. Bởi anh trai quý hoá sẽ cho nó lên thớt ngay lập tức.
Chuồn nhanh cho êm chuyện.
- Tiểu Như, em là đang công khai đối phó tôi?
Anh bóp chặt cổ tay cô.
Bàn tay ngọc ngà của cô, tên khốn kiếp, đối với phụ nữ anh đều thô bạo như vậy sao?
Dùng bàn tay của mình gỡ từng ngón tay anh ra mà không được.
- Đau...thả ra nào.
Anh không thả, tay dùng thêm không ít lực. Trông có vẻ lại sắp cuồng nộ đem cô ra trút giận rồi.
- Đau...mà.
Nhăn nhó mặt mày, cô đánh vào bàn tay anh một cái chát.
- Lại đánh tôi, gan em lớn hơn so với trước rồi.
Thật sự bùng phát, mạnh tay kéo cô ôm vào lòng. Anh kìm chặt không cho cô có kẽ hở mà thoát ra.
Cả người bị anh ôm đến ngạt thở.
- Thả ra coi. Vừa đau lại vừa khó thở, tôi sắp chết đến nơi nè.
- Tốt nhất tiểu Như em nghe lời tôi chớ ngang ngược, lộn xộn. Bằng không giữ chặt em mãi không buông.
Giở giọng lạnh nhạt mà nói bên tai cô. Đôi tay anh dần buông lỏng, cô rất nhanh thoát khỏi vòng tay anh.
Xoa xoa cái cổ tay.
Bầm tím cả lên. Tên ác ôn nhà anh, đi chết đi.
/35
|