Khi tôi đến nơi, họ đã ăn xong bữa tối, đang chuẩn bị cho cuộc vui thứ hai tại KTV.
Vừa đẩy cửa phòng karaoke, vô số ánh mắt liền đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Diệp Hiểu Đông nhiệt tình giới thiệu tôi với mọi người: "Đây là bạn gái của tôi, một nhà văn tài năng."
Nghe thấy danh phận của tôi, mọi người liền tò mò hỏi.
"Mỹ nhân ơi, bút danh của chị là gì vậy? Có thể cho tôi xin chữ ký được không?"
"Tiểu thuyết của chị tên là gì thế? Tôi rất thích đọc tiểu thuyết đó."
Trán tôi không ngừng túa mồ hôi lạnh.
Làm sao mà giải thích cho họ hiểu, là nhà văn cũng có this có that đây...
Dư Hoa viết "Sống," Lưu Từ Hân viết "Tam Thể," còn tác phẩm của tôi, Kỷ Chước Chước, tên là "Tổng Tài, Phu Nhân Lại Dắt Thiếu Gia Bỏ Nhà Ra Đi."
Thật là ngượng chec mất.
Tôi cố gắng cười gượng, tìm một cái cớ quen thuộc: "Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh."
Lề mề trong nhà vệ sinh một lúc lâu, tôi mới quay lại phòng.
Diệp Hiểu Đông lo lắng hỏi: "Chước Chước, em không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là dạ dày có chút khó chịu thôi."
Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh đột nhiên xen vào: "Kỷ tiểu thư nói sai rồi, rõ ràng là em khó chịu ở chỗ khác."
Giọng nói quen thuộc, tôi vừa nghe thấy sáng nay.
Tôi chỉ đành quay người lại, cứng rắn đối diện.
Quả nhiên là Cố Tùng An.
Dù miệng lưỡi cay độc nhưng không thể phủ nhận, mắt thẩm mỹ của tôi thời trẻ thật sự không tồi.
Lúc này anh đã thay áo blouse trắng, mặc một chiếc áo khoác da đen, kết hợp với áo thun trắng và quần jeans.
Rõ ràng trong phòng có rất nhiều đàn ông, nhưng anh vẫn là người nổi bật nhất.
Diệp Hiểu Đông nghe lời của Cố Tùng An, liền vội vã quan tâm hỏi: "Chước Chước, em không khỏe chỗ nào? Sao không nói với anh?"
Tôi cười gượng một tiếng: "Không có gì đâu, anh đừng nghe anh ta nói bậy, em không quen anh ta."
Vừa nói xong, một tiếng cười lạnh sau lưng vang lên.
Sau đó, Cố Tùng An nhanh chóng rời khỏi phòng karaoke.
Tôi cố gắng chịu đựng thêm vài giờ nữa, cuối cùng cuộc vui cũng kết thúc. Diệp Hiểu Đông ga lăng đưa tôi xuống dưới lầu, tôi đang chuẩn bị xuống xe, thì anh ta đột nhiên tiến lại gần, nhanh chóng hôn lên má tôi một cái.
"Chúc em ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm nhé." Anh ta mỉm cười nói.
Trong giây lát, sắc mặt tôi đông cứng lại: "Tôi nghĩ chúng ta không hợp, nên dừng lại tại đây thôi."
Vừa đẩy cửa phòng karaoke, vô số ánh mắt liền đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Diệp Hiểu Đông nhiệt tình giới thiệu tôi với mọi người: "Đây là bạn gái của tôi, một nhà văn tài năng."
Nghe thấy danh phận của tôi, mọi người liền tò mò hỏi.
"Mỹ nhân ơi, bút danh của chị là gì vậy? Có thể cho tôi xin chữ ký được không?"
"Tiểu thuyết của chị tên là gì thế? Tôi rất thích đọc tiểu thuyết đó."
Trán tôi không ngừng túa mồ hôi lạnh.
Làm sao mà giải thích cho họ hiểu, là nhà văn cũng có this có that đây...
Dư Hoa viết "Sống," Lưu Từ Hân viết "Tam Thể," còn tác phẩm của tôi, Kỷ Chước Chước, tên là "Tổng Tài, Phu Nhân Lại Dắt Thiếu Gia Bỏ Nhà Ra Đi."
Thật là ngượng chec mất.
Tôi cố gắng cười gượng, tìm một cái cớ quen thuộc: "Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh."
Lề mề trong nhà vệ sinh một lúc lâu, tôi mới quay lại phòng.
Diệp Hiểu Đông lo lắng hỏi: "Chước Chước, em không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là dạ dày có chút khó chịu thôi."
Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng từ bên cạnh đột nhiên xen vào: "Kỷ tiểu thư nói sai rồi, rõ ràng là em khó chịu ở chỗ khác."
Giọng nói quen thuộc, tôi vừa nghe thấy sáng nay.
Tôi chỉ đành quay người lại, cứng rắn đối diện.
Quả nhiên là Cố Tùng An.
Dù miệng lưỡi cay độc nhưng không thể phủ nhận, mắt thẩm mỹ của tôi thời trẻ thật sự không tồi.
Lúc này anh đã thay áo blouse trắng, mặc một chiếc áo khoác da đen, kết hợp với áo thun trắng và quần jeans.
Rõ ràng trong phòng có rất nhiều đàn ông, nhưng anh vẫn là người nổi bật nhất.
Diệp Hiểu Đông nghe lời của Cố Tùng An, liền vội vã quan tâm hỏi: "Chước Chước, em không khỏe chỗ nào? Sao không nói với anh?"
Tôi cười gượng một tiếng: "Không có gì đâu, anh đừng nghe anh ta nói bậy, em không quen anh ta."
Vừa nói xong, một tiếng cười lạnh sau lưng vang lên.
Sau đó, Cố Tùng An nhanh chóng rời khỏi phòng karaoke.
Tôi cố gắng chịu đựng thêm vài giờ nữa, cuối cùng cuộc vui cũng kết thúc. Diệp Hiểu Đông ga lăng đưa tôi xuống dưới lầu, tôi đang chuẩn bị xuống xe, thì anh ta đột nhiên tiến lại gần, nhanh chóng hôn lên má tôi một cái.
"Chúc em ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm nhé." Anh ta mỉm cười nói.
Trong giây lát, sắc mặt tôi đông cứng lại: "Tôi nghĩ chúng ta không hợp, nên dừng lại tại đây thôi."
/18
|