Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 19: [Ngoại truyện Chrollo] Phí sinh hoạt à phí sinh hoạt
/167
|
Khi đi qua suối phun ở quảng trường, hắn dừng lại, không quá vừa lòng gãi gãi mái tóc dài của mình, dùng nước suối phun làm ướt tay rồi vén tóc mái ra sau đầu, lộ ra cái trán sạch sẽ, ngón tay khẽ vuốt giữa trán, nhìn ảnh ngược trên mặt nước suối phun, mỉm cười ôn hòa, lại trầm tư tự hỏi “Rất khó coi sao?”
Giơ cổ tay áo lên, nhìn chỉ trắng mềm mại giống như mái tóc màu xám bạc của cô gái kia, vẫn không rõ cảm giác gì, nếu thích, thì chỉ cần nhổ hết tóc xuống là được, nhưng nếu nhổ hết thì nhất định sẽ không thích. Tròng mắt màu xanh rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy đã rất muốn móc ra, nhìn lâu lại đột nhiên thấy nếu lấy xuống thì hắn nhất định cũng sẽ không thích. Giống như hắn chỉ thích, chỉ cảm thấy thoải mái khi chúng sống động ở trên người cô.
“Thật phiền toái.” Bởi vì nâng lên tay áo, thiếu chút nữa lại bị rách, ngẫm lại kỳ thật rách cũng tốt, khi tay cô cử động khâu vá trông rất xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật, và cả biểu cảm, có phải những người khâu quần áo đều có biểu cảm này hay không? Cảm giác rất thoải mái. Hắn chưa thấy qua người khác khâu, vì nếu quần áo hỏng thì ném bỏ luôn, nhưng cũng có một đồng bạn dùng sợi Niệm, nhưng khi cô ta khâu vết thương giúp hắn thì hắn không có một chút cảm giác lạ nào.
Dù sao, cô là đồ của hắn, chậm rãi quan sát thì một ngày nào đó sẽ nhìn ra đáp án.
Bước chân vững vàng đi vào một cái ngõ nhỏ, rất nhanh liền biến mất vào bóng tối.
Vài giây sau, một bóng đen khác cũng theo vào rất nhanh, cảnh giác truy tìm hết nhìn đông tới nhìn tây. Một ngón tay từ chỗ tối không một tiếng động khẽ lướt qua cổ kẻ lạ, sinh mệnh trong nháy mắt trôi đi.
Buông ra thi thể xụi lơ, hắn lấy ra khăn tay trong túi quần mà người đã chuẩn bị bộ quần áo này đã đưa cho hắn, lau sạch ngón tay. Bình thường, hắn sẽ không chú ý chuyện này, nhưng cứ nghĩ đến bàn tay vừa rồi được cô nắm qua, móng tay được cô cắt sửa, còn có cảm giác lạ lẫm, lại phải gián tiếp tiếp xúc đến thân thể dơ bẩn kia…
“Đám sâu của Meteorcity kia không có chừng mực sao? Đã là tên thứ sáu rồi.” Hắn không chút do dự bước đi, đầu óc theo thói quen vận chuyển cực nhanh, mấy chục phương án theo sau từng vấn đề một, tính toán rất nhanh.
“Lance Gordon? Vì sao anh muốn tới cửa hàng rượu Esme chúng tôi làm việc?” Chủ cửa hàng đẩy đẩy kính mắt, nhìn thiếu niên tuyệt vời trước mặt.
Thong dong đứng ở giữa căn phòng phỏng vấn tuyển dụng, hắn cười nhẹ “Được làm việc ở cửa hàng rượu Esme vẫn là giấc mộng của tôi, kỳ thật cũng là giấc mộng của mỗi một cư dân của Esme, cửa hàng rượu Esme có tiếng là một trong ba mươi sáu cửa hàng rượu nổi tiếng nhất của thế giới về ẩm thực và có khách sạn phục vụ sáu sao cấp quốc tế. Tôi luôn rất chờ mong được làm việc trong một công ty vĩ đại như vậy, điều này đối với sự nghiệp của tôi là một sự khởi đầu rất tốt, cũng hy vọng tài cán vì thành phố Esme này làm chút cống hiến, đương nhiên, làm việc ở đây thì khả năng công sức bị xem thường không nhiều lắm.”
Từ biểu cảm cực kỳ nghiêm cẩn chuyển hóa thành biểu cảm hơi ngây ngô thẹn thùng “Và, cũng là nguyên nhân kinh tế, trong nhà chỉ có một đứa em gái thân thể yếu ớt nhiều bệnh, cha mẹ tôi... Tôi nghĩ ít nhất có thể cho em gái tôi có đủ phí sinh hoạt, thân thể của con bé luôn không tốt, vừa rồi còn bị gãy tay, con bé vẫn hay trách tôi là một người anh trai vô dụng.”
Một nụ cười thương cảm mà kiên cường hiện ra trên gương mặt tuấn mỹ có chút trẻ con của hắn, trong lúc nhất thời, căn phòng im lặng, trầm mặc dần dần lan tỏa.
Thiếu niên đầy hứa hẹn, thanh niên tương lai đầy hứa hẹn, tinh anh xã hội, thành thực mà thiện lương, lại là người anh trai đang cố gắng nuôi gia đình khó khăn.
Một cô gái vụng trộm lau nước mắt “Ngày mai anh sẽ đi làm, thật khiến cho người ta cảm động.”
Các phỏng vấn viên nhất tề gật đầu, quả là một người thật vĩ đại.
“Vâng.” Tươi cười ôn hòa mà vui sướng, lễ phép lui hai bước mới xoay người rời đi.
Đi ra khỏi phòng tuyển dụng, ánh mắt hắn lập tức thâm trầm “Đơn giản như vậy sao, chỉ cần đọc thuộc lòng bảng giới thiệu vắn tắt ở đại sảnh trước cửa khách sạn là được, thật nhàm chán, nhưng...” Bọn họ không nhìn ra là hắn cười nhạt sao? Có chút lạnh lùng hài hước nghĩ, căn bản là không cần cười chân thành, tuỳ ý nhếch khóe miệng một chút là giải quyết xong. Nhưng chiêu này lại không thành công với cô, chỉ cần là tươi cười không thật, thì cô đều tỏ ra chán ghét rất rõ ràng. Hao tổn tâm trí, không thể cười thì mặt không chút thay đổi vậy, dù sao cô cũng không để ý.
“Dây thần kinh trên mặt sẽ bị hoại tử làm bị biến thành mặt than.” Vừa đi vừa suy tư, y học có loại bệnh này sao? Ngẫm lại, hậu quả khi bộ mặt bị hoại tử quả thực bất tiện, sẽ không thực hiện được biểu cảm che dấu nào hết. Nhớ tới trong băng có một thành viên có mặt than, không lẽ trước khi nhập băng có làm nhiều biểu cảm dối trá cho nên thần kinh hoại tử? Cho nên giờ mới luôn không có biểu cảm gì? Xem ra vấn đề này phải nghiên cứu một chút.
Đến chỗ rẽ, một làn gió thơm đánh úp lại, theo phản xạ tự động tránh đi, khóe mắt nhìn thấy một ánh chớp màu xanh, bỗng nghĩ tới cặp mắt như bầu trời kia. Dưới chân hơi dùng sức, thảm hồng trên hành lang lập tức thành trở ngại khiến cô gái đi giày cao gót đang chạy bị vấp chân.
“Á!!!” một cô gái tóc phấn hồng nhắm chặt mắt thét chói tai, cả người ngã về phía trước.
Hắn lấy tay đỡ được cô gái kia, thân thể ấm áp cùng mùi hương xa lạ làm hắn không thoải mái, thân thể theo thói quen giết hết thảy vật có sinh mệnh đến gần, nếu không đè nén bản năng xuống, hắn đã xuống tay gạt bỏ rồi, chỉ có thứ lạnh như băng mới là an toàn.
Xả ra một cái tươi cười kiểu ‘ngoài cười nhưng trong không cười’ mà cô nói “Không sao chứ?”
Mái tóc màu đen đã sớm khô nên tùy ý tán loạn, cười ngây ngô mà vô tội, com-lê nghiêm cẩn bị kéo ra mấy cúc áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo dưới áo sơmi, giống như thiên sứ không cẩn thận bị lạc đường.
Cô gái nằm ở trong lòng hắn, sợ hãi ôm mặt “Không... Không sao, a, đồ trang sức của tôi đâu rồi?”
Đồ trang sức ngọc bích trên mái tóc dài của mình không biết đâu rồi?
“Đồ trang sức?” hai tròng mắt hắn tinh thuần, vẻ mặt nghi hoặc, bỗng nghĩ đến gì đó liền lấy ra một đóa hoa Nguyệt có chút khô héo trong túi trước ngực com-lê, nhẹ nhàng cài bên tai cô gái “Ưm, rất thích hợp.” sinh mệnh khô héo, đóa hoa hủ bại.
Thu tay lại, có chút bối rối mà ngượng ngùng “Đường đột rồi, tôi chỉ là cảm thấy đóa hoa này rất thích hợp với cô.”
“Không không không… không sao, tôi rất thích.” Cô gái cũng kinh hoảng nhảy ra vòng ôm của hắn.
JQ giữa hai thiếu nam thiếu nữ cấp tốc thăng lên, bỗng cuối hành lang truyền đến nhiều tiếng bước chân vội vã.
“Tiểu thư!” Một đống vệ sĩ chạy đến.
“Lại bị bắt rồi.” Cô gái ảo não dậm chân.
“Có người đến tìm cô, tôi đi trước.” Hắn cười dịu dàng, con ngươi màu đen giống như hồ nước trong suốt, tinh xảo mà thanh linh.
“Ấy… tôi là Lilise, còn ngài?” Lilise khẩn trương nắm chặt hai tay.
Hắn đi đến chỗ rẽ rồi dừng lại, nhìn một cái cửa sổ lớn có hoa văn bằng thủy tinh mềm nhẹ trước mặt một chút, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, mái tóc và com-lê màu đen dưới nụ cười của hắn đúng là thấu triệt sạch sẽ không thể tin nổi.
“Lance, Lance Gordon.”
Giờ khắc này, những người nhìn thấy thiếu niên này đều ghi khắc hình ảnh này cả đời, đẹp giống như thiên sứ hạ phàm.
Đi ra khách sạn, ánh mặt trời tháng tư ấm áp, nhìn chăm chú vào thứ đang cầm trong tay dưới ánh mặt trời, một bảo thạch màu xanh được khắc thành đóa hoa, dùng một khối hoàng kim thời xưa khắc quanh đường viền, thủ công tinh mỹ. Bảo thạch là kim cương ‘Hải dương xanh’ – một trong mười đại bảo thạch nổi tiếng nhất thế giới, là loại bảo thạch rất có giá trị sưu tập, hoa văn hoàng kim được khắc tỉ mỉ phức tạp khiến hắn cảm thấy hứng thú, nếu không đoán sai thì đó là một loại văn tự di tích xa xưa, thứ này làm đồ trang sức rất phí phạm, nhưng khắc thành hoa rất tinh mỹ, hẳn là... sẽ thích đi.
“Đây là đổi.” Không trộm cũng không cướp, tâm tình hắn vui vẻ, không thừa nhận đó là lý do vớ vẩn, hoa Nguyệt cũng là hoa, cho nên một đóa đổi một đóa rất công bằng.
Bước chân nhẹ nhàng đi về phía phố Bối Bối, đầu óc đã bắt đầu tính ra giá trị quần áo trên người cô gái tóc phấn hồng kia cùng thực lực của đám vệ sĩ đi sau, khả năng khiến chúng cam tâm tình nguyện giao tiền là số không.
“Phí sinh hoạt à phí sinh hoạt, a...”
Hiếm khi cười thật lòng rồi lại buồn rầu, quần áo lại rách, hao tổn tâm trí, mặc quần áo này rất không thoải mái, rất muốn xé ra khỏi người.
Giơ cổ tay áo lên, nhìn chỉ trắng mềm mại giống như mái tóc màu xám bạc của cô gái kia, vẫn không rõ cảm giác gì, nếu thích, thì chỉ cần nhổ hết tóc xuống là được, nhưng nếu nhổ hết thì nhất định sẽ không thích. Tròng mắt màu xanh rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy đã rất muốn móc ra, nhìn lâu lại đột nhiên thấy nếu lấy xuống thì hắn nhất định cũng sẽ không thích. Giống như hắn chỉ thích, chỉ cảm thấy thoải mái khi chúng sống động ở trên người cô.
“Thật phiền toái.” Bởi vì nâng lên tay áo, thiếu chút nữa lại bị rách, ngẫm lại kỳ thật rách cũng tốt, khi tay cô cử động khâu vá trông rất xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật, và cả biểu cảm, có phải những người khâu quần áo đều có biểu cảm này hay không? Cảm giác rất thoải mái. Hắn chưa thấy qua người khác khâu, vì nếu quần áo hỏng thì ném bỏ luôn, nhưng cũng có một đồng bạn dùng sợi Niệm, nhưng khi cô ta khâu vết thương giúp hắn thì hắn không có một chút cảm giác lạ nào.
Dù sao, cô là đồ của hắn, chậm rãi quan sát thì một ngày nào đó sẽ nhìn ra đáp án.
Bước chân vững vàng đi vào một cái ngõ nhỏ, rất nhanh liền biến mất vào bóng tối.
Vài giây sau, một bóng đen khác cũng theo vào rất nhanh, cảnh giác truy tìm hết nhìn đông tới nhìn tây. Một ngón tay từ chỗ tối không một tiếng động khẽ lướt qua cổ kẻ lạ, sinh mệnh trong nháy mắt trôi đi.
Buông ra thi thể xụi lơ, hắn lấy ra khăn tay trong túi quần mà người đã chuẩn bị bộ quần áo này đã đưa cho hắn, lau sạch ngón tay. Bình thường, hắn sẽ không chú ý chuyện này, nhưng cứ nghĩ đến bàn tay vừa rồi được cô nắm qua, móng tay được cô cắt sửa, còn có cảm giác lạ lẫm, lại phải gián tiếp tiếp xúc đến thân thể dơ bẩn kia…
“Đám sâu của Meteorcity kia không có chừng mực sao? Đã là tên thứ sáu rồi.” Hắn không chút do dự bước đi, đầu óc theo thói quen vận chuyển cực nhanh, mấy chục phương án theo sau từng vấn đề một, tính toán rất nhanh.
“Lance Gordon? Vì sao anh muốn tới cửa hàng rượu Esme chúng tôi làm việc?” Chủ cửa hàng đẩy đẩy kính mắt, nhìn thiếu niên tuyệt vời trước mặt.
Thong dong đứng ở giữa căn phòng phỏng vấn tuyển dụng, hắn cười nhẹ “Được làm việc ở cửa hàng rượu Esme vẫn là giấc mộng của tôi, kỳ thật cũng là giấc mộng của mỗi một cư dân của Esme, cửa hàng rượu Esme có tiếng là một trong ba mươi sáu cửa hàng rượu nổi tiếng nhất của thế giới về ẩm thực và có khách sạn phục vụ sáu sao cấp quốc tế. Tôi luôn rất chờ mong được làm việc trong một công ty vĩ đại như vậy, điều này đối với sự nghiệp của tôi là một sự khởi đầu rất tốt, cũng hy vọng tài cán vì thành phố Esme này làm chút cống hiến, đương nhiên, làm việc ở đây thì khả năng công sức bị xem thường không nhiều lắm.”
Từ biểu cảm cực kỳ nghiêm cẩn chuyển hóa thành biểu cảm hơi ngây ngô thẹn thùng “Và, cũng là nguyên nhân kinh tế, trong nhà chỉ có một đứa em gái thân thể yếu ớt nhiều bệnh, cha mẹ tôi... Tôi nghĩ ít nhất có thể cho em gái tôi có đủ phí sinh hoạt, thân thể của con bé luôn không tốt, vừa rồi còn bị gãy tay, con bé vẫn hay trách tôi là một người anh trai vô dụng.”
Một nụ cười thương cảm mà kiên cường hiện ra trên gương mặt tuấn mỹ có chút trẻ con của hắn, trong lúc nhất thời, căn phòng im lặng, trầm mặc dần dần lan tỏa.
Thiếu niên đầy hứa hẹn, thanh niên tương lai đầy hứa hẹn, tinh anh xã hội, thành thực mà thiện lương, lại là người anh trai đang cố gắng nuôi gia đình khó khăn.
Một cô gái vụng trộm lau nước mắt “Ngày mai anh sẽ đi làm, thật khiến cho người ta cảm động.”
Các phỏng vấn viên nhất tề gật đầu, quả là một người thật vĩ đại.
“Vâng.” Tươi cười ôn hòa mà vui sướng, lễ phép lui hai bước mới xoay người rời đi.
Đi ra khỏi phòng tuyển dụng, ánh mắt hắn lập tức thâm trầm “Đơn giản như vậy sao, chỉ cần đọc thuộc lòng bảng giới thiệu vắn tắt ở đại sảnh trước cửa khách sạn là được, thật nhàm chán, nhưng...” Bọn họ không nhìn ra là hắn cười nhạt sao? Có chút lạnh lùng hài hước nghĩ, căn bản là không cần cười chân thành, tuỳ ý nhếch khóe miệng một chút là giải quyết xong. Nhưng chiêu này lại không thành công với cô, chỉ cần là tươi cười không thật, thì cô đều tỏ ra chán ghét rất rõ ràng. Hao tổn tâm trí, không thể cười thì mặt không chút thay đổi vậy, dù sao cô cũng không để ý.
“Dây thần kinh trên mặt sẽ bị hoại tử làm bị biến thành mặt than.” Vừa đi vừa suy tư, y học có loại bệnh này sao? Ngẫm lại, hậu quả khi bộ mặt bị hoại tử quả thực bất tiện, sẽ không thực hiện được biểu cảm che dấu nào hết. Nhớ tới trong băng có một thành viên có mặt than, không lẽ trước khi nhập băng có làm nhiều biểu cảm dối trá cho nên thần kinh hoại tử? Cho nên giờ mới luôn không có biểu cảm gì? Xem ra vấn đề này phải nghiên cứu một chút.
Đến chỗ rẽ, một làn gió thơm đánh úp lại, theo phản xạ tự động tránh đi, khóe mắt nhìn thấy một ánh chớp màu xanh, bỗng nghĩ tới cặp mắt như bầu trời kia. Dưới chân hơi dùng sức, thảm hồng trên hành lang lập tức thành trở ngại khiến cô gái đi giày cao gót đang chạy bị vấp chân.
“Á!!!” một cô gái tóc phấn hồng nhắm chặt mắt thét chói tai, cả người ngã về phía trước.
Hắn lấy tay đỡ được cô gái kia, thân thể ấm áp cùng mùi hương xa lạ làm hắn không thoải mái, thân thể theo thói quen giết hết thảy vật có sinh mệnh đến gần, nếu không đè nén bản năng xuống, hắn đã xuống tay gạt bỏ rồi, chỉ có thứ lạnh như băng mới là an toàn.
Xả ra một cái tươi cười kiểu ‘ngoài cười nhưng trong không cười’ mà cô nói “Không sao chứ?”
Mái tóc màu đen đã sớm khô nên tùy ý tán loạn, cười ngây ngô mà vô tội, com-lê nghiêm cẩn bị kéo ra mấy cúc áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo dưới áo sơmi, giống như thiên sứ không cẩn thận bị lạc đường.
Cô gái nằm ở trong lòng hắn, sợ hãi ôm mặt “Không... Không sao, a, đồ trang sức của tôi đâu rồi?”
Đồ trang sức ngọc bích trên mái tóc dài của mình không biết đâu rồi?
“Đồ trang sức?” hai tròng mắt hắn tinh thuần, vẻ mặt nghi hoặc, bỗng nghĩ đến gì đó liền lấy ra một đóa hoa Nguyệt có chút khô héo trong túi trước ngực com-lê, nhẹ nhàng cài bên tai cô gái “Ưm, rất thích hợp.” sinh mệnh khô héo, đóa hoa hủ bại.
Thu tay lại, có chút bối rối mà ngượng ngùng “Đường đột rồi, tôi chỉ là cảm thấy đóa hoa này rất thích hợp với cô.”
“Không không không… không sao, tôi rất thích.” Cô gái cũng kinh hoảng nhảy ra vòng ôm của hắn.
JQ giữa hai thiếu nam thiếu nữ cấp tốc thăng lên, bỗng cuối hành lang truyền đến nhiều tiếng bước chân vội vã.
“Tiểu thư!” Một đống vệ sĩ chạy đến.
“Lại bị bắt rồi.” Cô gái ảo não dậm chân.
“Có người đến tìm cô, tôi đi trước.” Hắn cười dịu dàng, con ngươi màu đen giống như hồ nước trong suốt, tinh xảo mà thanh linh.
“Ấy… tôi là Lilise, còn ngài?” Lilise khẩn trương nắm chặt hai tay.
Hắn đi đến chỗ rẽ rồi dừng lại, nhìn một cái cửa sổ lớn có hoa văn bằng thủy tinh mềm nhẹ trước mặt một chút, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, mái tóc và com-lê màu đen dưới nụ cười của hắn đúng là thấu triệt sạch sẽ không thể tin nổi.
“Lance, Lance Gordon.”
Giờ khắc này, những người nhìn thấy thiếu niên này đều ghi khắc hình ảnh này cả đời, đẹp giống như thiên sứ hạ phàm.
Đi ra khách sạn, ánh mặt trời tháng tư ấm áp, nhìn chăm chú vào thứ đang cầm trong tay dưới ánh mặt trời, một bảo thạch màu xanh được khắc thành đóa hoa, dùng một khối hoàng kim thời xưa khắc quanh đường viền, thủ công tinh mỹ. Bảo thạch là kim cương ‘Hải dương xanh’ – một trong mười đại bảo thạch nổi tiếng nhất thế giới, là loại bảo thạch rất có giá trị sưu tập, hoa văn hoàng kim được khắc tỉ mỉ phức tạp khiến hắn cảm thấy hứng thú, nếu không đoán sai thì đó là một loại văn tự di tích xa xưa, thứ này làm đồ trang sức rất phí phạm, nhưng khắc thành hoa rất tinh mỹ, hẳn là... sẽ thích đi.
“Đây là đổi.” Không trộm cũng không cướp, tâm tình hắn vui vẻ, không thừa nhận đó là lý do vớ vẩn, hoa Nguyệt cũng là hoa, cho nên một đóa đổi một đóa rất công bằng.
Bước chân nhẹ nhàng đi về phía phố Bối Bối, đầu óc đã bắt đầu tính ra giá trị quần áo trên người cô gái tóc phấn hồng kia cùng thực lực của đám vệ sĩ đi sau, khả năng khiến chúng cam tâm tình nguyện giao tiền là số không.
“Phí sinh hoạt à phí sinh hoạt, a...”
Hiếm khi cười thật lòng rồi lại buồn rầu, quần áo lại rách, hao tổn tâm trí, mặc quần áo này rất không thoải mái, rất muốn xé ra khỏi người.
/167
|