Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 58: [ ngoại truyện ] một đêm lễ hội hoa chi Thời tiết thật tốt
/167
|
Vật trang trí màu xanh mềm mại mà tinh tế, mang cảm giác dẻo dai, ngón tay trắng nõn linh hoạt đem vật trang trí dài trong nháy mắt tết thành một cái họa tiết phức tạp, trong nháy mắt lại tháo bỏ khôi phục lại hình thái cũ, lặp đi lặp lại, các đốt ngón tay linh hoạt cử động như một vũ đạo.
Machi tùy ý để mái tóc tán loạn màu tím của mình che đi nửa bên mặt, gương mặt còn mang chút tính trẻ con để lộ ra tuổi thật của cô. Cô ngồi ở chỗ góc tối mông lung nhất của ánh đèn hoa đăng, dựa lưng vào tường nhà màu hồng, trên đầu có một đống vật trang trí từ nóc nhà cư dân bay xuống dưới, cô lạnh lùng nhìn nóc nhà đối diện, mười ngón không ngừng đùa nghịch vật trang trí.
Mùi của nơi này và Meteorcity hoàn toàn bất đồng, xa lạ đến mức có chút không biết theo đâu. Hơn nữa, nhìn những người không chút phòng bị đi qua trước mặt mình khiến cho cô cảm thấy không thể hiểu nổi, những tên như thế sao còn chưa chết? Cho dù ở đây đã nhiều ngày, mỗi ngày nhìn nhiều tên không một chút đề phòng đi tới đi lui như vậy, cô vẫn hoàn toàn không quen nổi.
Mấy người sao còn chưa chết vậy?
“Này, hình như tôi nhìn thấy bang chủ.” Ở bên cạnh Machi, một người đang ngồi cạnh tường màu đỏ ở chỗ rẽ trong ngõ, quần áo thời cổ bẩn bụi mở rộng ngực, lộ ra làn da thô màu rám nắng, trên gương mặt gầy là một đôi mắt buồn ngủ lười nhác xếch xuống, biểu hiện của việc không ăn no ngủ ngon, lúc này đang dùng ánh mắt lãnh huyết như muốn róc xương người ta để nhìn về phía người đến người đi trên đại quảng trường.
Hắn ôm thanh kiếm võ sĩ màu đen, ngón tay dùng sức nắm chặt vỏ đao, chặt đến mức mất đi màu máu.
“Cái gì mà hình như?” Machi ở đối diện, giọng nói không chút cảm xúc, chỉ mang một loại áp lực lạnh như băng.
Machi tiếp tục tết đồ chơi của mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nóc nhà màu nhạt đối diện, trên nóc nhà là một đống hoa hình dạng chuông nhỏ màu vàng kim, sáng trắng lên dưới ánh trăng, lờ mờ thấy được phấn hoa mà loại hoa hình chuông kia đang bay trong gió mang huỳnh quang màu vàng.
Ngón tay vô ý thức co lại một chút, đều là hoa, nơi này không có góc nào không trồng hoa sao? Những cái thứ này đâu thể ăn được, một chút giá trị cũng không có.
Ngoài một đống tên không có chút cảnh giác, còn có một đống hoa không thể ăn, nhàm chán, nơi quỷ quái này thật khiến người ta không thích ứng nổi.
“Thì là hình như.” Nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt càng ngày càng âm ngoan, kiếm trong tay cũng càng nắm chặt.
“Bang chủ chính là bang chủ, còn hình như sao? Nhãn lực của anh bị giảm đi phải không.” Dưới chiếc áo cao cổ màu đen, cặp mắt hẹp dài kia liếc mắt một cái, ánh mắt tràn ngập lạnh lùng.
“Feitan, hiện tại tôi rất muốn giết người.” thanh kiếm trong tay rung lên, đôi mắt nổi lên đầy tia máu, mí mắt xếch xuống như đang cố gắng kiềm chế.
Machi cảm nhận được sát khí của đồng bạn, ném vật trang trí không cẩn thận gấp hỏng xuống đất, lại thuận tay lấy vật trang trí khác rơi trên đầu bắt đầu gấp rồi gỡ, bình tĩnh nói: “Nobunaga, khắc chế đi, bang chủ đã nói là trước khi ra Esme không được nháo chuyện, hơn nữa tận lực không được giết người.”
“Ha ha ha...” Tiếng cười tràn ra giữa kẽ răng nanh, chói tai khiến cho người ta phải run lên “Tôi đã rất khắc chế, cũng rất tận lực, nơi này so với lò sát sinh như địa ngục trong khu ba của Meteorcity còn gian nan, vì sao...” Âm thanh mang theo chiến ý không đè ép được, biểu cảm trên mặt Nobunaga có một khắc vặn vẹo, ánh mắt trợn tròn, hoàn toàn không còn vẻ bất cần đời thường ngày “Vì sao nơi quỷ quái này đều là hoa chứ?” Nói xong liền liên tục ho, ho nhiều đến mức nước mắt nước mũi tràn hết ra, ho đến mức tim phổi đều sắp trồi lên khỏi cổ họng.
“Nobunaga, nếu khó chịu thì đừng kích động nữa, bằng không Triền quanh thân sẽ không ổn định, không cách ly được đại bộ phận phấn hoa, anh sẽ càng khổ thêm.” Đứng ở bên cạnh Feitan là một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, có một mái tóc ngắn màu vàng đất gọn gàng, cô liếc Nobunaga đang suy sụp một cái, chỉ cần dùng Ngưng nhìn là sẽ biết hiện tại quanh thân hắn đang có một tầng Niệm lực dày quấn lấy, thậm chí có thể nhìn thấy tầng niệm khí kia đang có xu thế bạo đi.
“Pakun, bang chủ có nói là chúng ta phải ở đây bao lâu không.” Nobunaga cố gắng áp chế sự khó chịu trong người, loại khổ này không giống như là bị địch trực tiếp chém chục đao, mà là khó chịu liên miên không dứt, thời gian trôi đi chậm chạp kinh khủng, giống như ác mộng dần dần đào mòn, muốn bắt mà không bắt được, khiến người ta muốn phát điên.
“Bang chủ chỉ nói, dựa vào rất nhiều động tác của Meteorcity để phỏng đoán thì hẳn là trong vòng 3 ngày của lễ hội hoa này, họ sẽ xâm nhập, bởi vì ba ngày này là lúc phòng bị của thành phố này tương đối rời rạc, người từ ngoài đến rất nhiều và nhân thủ không đủ đều là nhược điểm xuất hiện rõ ràng nhất. Nếu đám kia không ngu đến mức quá thể, thì nhất định sẽ chọn thời điểm này để động thủ, vì tư liệu không đủ cho nên bang chủ không thể phân tích sâu hơn.”
“Đám chết tiệt kia, muốn xâm lấn thì xâm nhập luôn đi, tôi thề nếu bọn họ dám để cho ba ngày sau mới phát động công kích thì nhất định tôi sẽ rất thích ý miễn phí giúp đội chấp pháp của thành phố này diệt trừ chúng, một buổi tối thôi mà tôi cũng không thể chịu đựng nổi nữa rồi.”
Chứng mẫn cảm phấn hoa chết tiệt, nếu phải ở lại cái thành phố quỷ quái này, còn không bằng chạy về Meteorcity còn hơn, mùi tanh tưởi nhiều năm ở nơi đó còn dễ ngửi hơn cái nơi quỷ quái toàn hoa này.
“Đội chấp pháp, hừ.” Vật trang trí ở đầu ngón tay biến ảo ra một vài họa tiết không thể nhìn rõ nhưng biến động rất có quy luật, Machi nhìn nóc nhà đối diện, hừ lạnh một tiếng.
“Tôi nhìn thấy bang chủ.” Feitan liếc quảng trường lớn Esme, sau đó không chút cảm tình nói “Còn có phụ nữ của bang chủ.”
Câu “phụ nữ của bang chủ” này khiến cho ngõ nhỏ tối mờ có vài giây im lặng.
“Này, bang chủ sẽ không biến đùa thành thật đấy chứ.” khóe miệng Nobunaga suy sụp xuống, đôi mắt tam giác cũng hạ xuống, biểu cảm cực kỳ đáng khinh.
“Cô ta quá yếu, đừng nói là không có thứ cơ bản nhất là năng lực Niệm, cô ta so với người bình thường còn không có cảm giác tồn tại, chứng minh cái nữ kia một khi bị cưỡng chế mở ra tinh khổng thì tuyệt đối sẽ chết, nếu từng bước học tập năng lực Niệm thì dù có cố thế nào đi nữa, học hai mươi năm cũng sẽ không mạnh lên chút nào.” Machi ném xuống vật trang trí trong tay, lại duỗi tay lấy vật trang trí khác, nghiệp lớn rèn luyện ngón tay một giây cũng chưa đình chỉ.
Chúng con nhện khó có thời điểm giống nhau không phản bác, nhìn thế nào cũng thấy cô ta yếu, loại tên đó có thể sống cho tới bây giờ thì hẳn là có vận con gián gì đó, quả thực yếu đến mức mà bọn họ không thể tưởng tượng ra được, cô ta khiến bọn họ có cảm giác như nếu chỉ dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy cô ta xuống mấy cầu thang thôi, cô ta cũng sẽ lập tức bị gẫy cổ mà chết vậy.
“Thường thức của bang chủ luôn rất kỳ quái, không lẽ cô ta có năng lực rất đặc biệt sao?” Feitan cúi đầu, chôn khuôn mặt vào cổ áo sâu hơn.
“Năng lực đặc thù gì? Trồng hoa?”
“Machi, đừng lại nhắc đến hoa nữa.” mặt Nobunaga vặn vẹo, ngồi trở lại góc tường, lại trở lại dáng vẻ khó chịu sống không bằng chết “Vừa rồi tôi nhìn thấy bang chủ cười.”
“À, khi lừa phụ nữ thì bang chủ lúc nào chẳng cười.” Machi nhìn nóc nhà, tay vẫn tiếp tục tết.
“Không phải kiểu cười đó, anh ta cười với cái nữ kia... cười kiểu... à, giống như kiểu cười của Ubogin với một con trâu nướng mới mẻ nóng hổi lần trước ấy.”
Trong ngõ lại một trận trầm mặc, kiểu cười của Ubogin với một đầu trâu nướng mới mẻ nóng hổi???
“Có ý gì?” Feitan nguy hiểm nheo mắt “Đừng đùa tôi, Nobunaga.”
Lần trước, Ubogin nhìn đầu trâu nướng kia cười đến mức hai tay đấm ngực, răng nanh chìa ra, nước bọt bay tứ tung, thậm chí ngay cả con chuột to nhất trong nhà cũng bị tiếng cười của hắn làm cho kinh hoảng, nói bang chủ cười giống Ubogin thì còn không bằng nói Meteorcity kỳ thật không có rác rưởi, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ hoang đường.
“Tôi không hình dung ra được, dù sao chính là giống.” Nobunaga lại bắt đầu táo bạo, hắn đã bao giờ cười như vậy đâu, quỷ mới biết phải hình dung như thế nào.
“Ý của Nobunaga là bang chủ cười thật tâm.” Pakun nhìn giày cao gót màu đỏ dưới chân mình, giọng điệu không chút gợn sóng, giống như kể một chuyện đương nhiên.
“Thật tâm? Là cái gì?” Feitan thuần túy chỉ là lấy nghi hoặc luận nghi hoặc.
“Đừng hỏi tôi, hỏi Ubogin đi.” Machi quyệt miệng, mặt khó chịu.
Trong băng Ryodan, chỉ có cái tên cao to Ubogin kia hoàn toàn không che lấp cảm xúc, muốn cười liền cười đến đất rung núi chuyển, muốn giết người cũng không chút áp chế.
So với nói là thật tâm, không bằng nói là lộ ra chân thật cảm xúc.
“Mặc kệ nữ kia thế nào, đó đều là chuyện của bang chủ, tóm lại, tên yếu như vậy không có khả năng sẽ trở thành đồng bạn của chúng ta đi. Nếu chỉ là sủng vật hoặc món đồ chơi, thì chờ bang chủ chơi chán là được rồi, bang chủ luôn luôn không có nhiều kiên nhẫn.” Feitan phản xạ vươn tay ra bắt lấy thứ gì đó rơi xuống vào cảnh giới của hắn, mở tay ra thì thấy là đóa hoa hình chuông, không chút cảm tình nắm chặt nắm tay lại, sau đó tùy ý ném đóa hoa bị bóp nát xuống.
Cũng phải, tốc độ có mới nới cũ của bang chủ luôn là nhanh nhất.
“Bang chủ nhìn thấy chúng ta.” Nobunaga trừng mắt nói.
“Từ lúc chúng ta nhìn thấy bang chủ, bang chủ đã nhìn thấy chúng ta rồi.” Feitan lại duỗi tay ra tóm, vẫn là một đóa hoa hình chuông, nghiền nát rồi ném xuống.
“Bang chủ cho chúng ta ám hiệu.” Pakun khoanh hai tay trước ngực, phiên dịch ám hiệu kia ra “Anh ta muốn chúng ta không đến gần.”
“Quần áo của bang chủ thật kỳ quái.” Machi liếc đại quảng trường một cái rồi lại lập tức đưa tầm mắt trở lại nóc nhà đối diện, giọng điệu bình thản nói.
“Chỉ cần có thứ để mặc là được rồi, quan tâm cái hình dạng quần áo làm gì.” Feitan không cho là đúng, lại một đóa hoa hình chuông rơi xuống, hắn lạnh lùng nhìn đóa hoa kia rơi xuống chân, sau đó nhấc chân dẫm nát, lười vươn tay bắt.
Cũng phải, dù kỳ quái đến mức nào thì cũng không kỳ quái bằng bộ quần áo lông thú mà Ubogin thích khoác chạy khắp nơi.
Trầm mặc lại một lần nữa lan tràn.
Machi xé rách vật trang trí thành từng mảnh, đôi mắt to màu vàng kim nhìn chằm chằm nóc nhà đối diện, giọng điệu lạnh như băng nói: “Đám tên kia muốn trông trừng chúng ta tới khi nào?”
Trên lưng chiếc áo khoác gió màu xanh đậm, chữ “Pháp” màu trắng như rồng bay phượng múa hiện lên rất rõ. Người thanh niên mái tóc húi cua, miệng cười rộng đến mức không thấy được mắt, gương mặt duy trì tươi cười giống như một kiểu mặt than, bên má có dán băng dán OK đang ngồi thoải mái trên nóc nhà đối diện, cũng chính là trên đầu Feitan nhìn bọn họ.
Từ lúc bọn họ tiến vào thành phố Esme, người thanh niên kia đã mang theo mười tên mặc trang phục màu xanh lạnh đi theo sau bọn họ, dù làm gì cũng không thể cắt đuôi được, nếu không phải bang chủ nói không phải để ý thì song phương đã sớm ngươi chết ta sống.
“Hừ, tôi cũng đang muốn giết người đây.” Feitan nhấc chân dẫm dẫm dẫm, dẫm nát tất cả những đóa hoa hình chuông đang không ngừng rơi từ nóc nhà, đừng tưởng rằng hắn không biết, loại hoa này căn bản không có khả năng rơi xuống liên tục nhiều như thế, tên chết tiệt kia ở trên nóc nhà còn muốn ném bao nhiêu hoa xuống dưới nữa?
“Chờ một chút đi, đừng phá hỏng kế hoạch đã sớm quyết định.” Pakun vươn tay bắt được một đóa hoa, phấn hoa màu vàng tinh nhuận sáng bóng, cô lấy tay sờ sờ, cảm thấy những đóa hoa này cũng không khó chịu như vậy.
Tiểu đội trưởng của đội chấp pháp ngồi trên nóc nhà cười tủm tỉm, anh ta dùng ngón tay dụi dụi băng dán OK trên má mình, nhìn mấy tên nhập cư trái phép đứng dưới ngõ mà anh phải phụ trách trông coi, có chút âm u nói câu “Ay u, hôm nay thời tiết cũng không tệ nhỉ.”
Sau đó hái được mấy đóa hoa hình chuông, tiếp tục thả xuống ngõ.
Lễ hội hoa sao có thể không có hoa chứ? Cho nên mới nói hôm nay thời tiết thật không tệ, nếu không đóa hoa hình chuông nhỏ cũng sẽ không nở sáng lạn như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hm, tôi nghĩ, mấy chương kế tiếp sẽ đều là ngoại truyện, bởi vì lấy góc độ của Miru thì rất nhiều thứ cô ấy không có khả năng biết, nói tới đây, tôi lại trở lại góc tường ngồi mặc niệm công lực của tôi quả thật không đủ không đủ không đủ không đủ.
Tha thứ tôi, ngòi bút của tôi không đủ để lấy ngôi thứ nhất để kể ra rất nhiều tình tiết một cách rõ ràng, cho nên chỉ có thể viết ngoại truyện... Tiếp tục trở về ngồi mặc niệm tôi công lực không đủ không đủ không đủ không đủ a a a!!!
Machi tùy ý để mái tóc tán loạn màu tím của mình che đi nửa bên mặt, gương mặt còn mang chút tính trẻ con để lộ ra tuổi thật của cô. Cô ngồi ở chỗ góc tối mông lung nhất của ánh đèn hoa đăng, dựa lưng vào tường nhà màu hồng, trên đầu có một đống vật trang trí từ nóc nhà cư dân bay xuống dưới, cô lạnh lùng nhìn nóc nhà đối diện, mười ngón không ngừng đùa nghịch vật trang trí.
Mùi của nơi này và Meteorcity hoàn toàn bất đồng, xa lạ đến mức có chút không biết theo đâu. Hơn nữa, nhìn những người không chút phòng bị đi qua trước mặt mình khiến cho cô cảm thấy không thể hiểu nổi, những tên như thế sao còn chưa chết? Cho dù ở đây đã nhiều ngày, mỗi ngày nhìn nhiều tên không một chút đề phòng đi tới đi lui như vậy, cô vẫn hoàn toàn không quen nổi.
Mấy người sao còn chưa chết vậy?
“Này, hình như tôi nhìn thấy bang chủ.” Ở bên cạnh Machi, một người đang ngồi cạnh tường màu đỏ ở chỗ rẽ trong ngõ, quần áo thời cổ bẩn bụi mở rộng ngực, lộ ra làn da thô màu rám nắng, trên gương mặt gầy là một đôi mắt buồn ngủ lười nhác xếch xuống, biểu hiện của việc không ăn no ngủ ngon, lúc này đang dùng ánh mắt lãnh huyết như muốn róc xương người ta để nhìn về phía người đến người đi trên đại quảng trường.
Hắn ôm thanh kiếm võ sĩ màu đen, ngón tay dùng sức nắm chặt vỏ đao, chặt đến mức mất đi màu máu.
“Cái gì mà hình như?” Machi ở đối diện, giọng nói không chút cảm xúc, chỉ mang một loại áp lực lạnh như băng.
Machi tiếp tục tết đồ chơi của mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nóc nhà màu nhạt đối diện, trên nóc nhà là một đống hoa hình dạng chuông nhỏ màu vàng kim, sáng trắng lên dưới ánh trăng, lờ mờ thấy được phấn hoa mà loại hoa hình chuông kia đang bay trong gió mang huỳnh quang màu vàng.
Ngón tay vô ý thức co lại một chút, đều là hoa, nơi này không có góc nào không trồng hoa sao? Những cái thứ này đâu thể ăn được, một chút giá trị cũng không có.
Ngoài một đống tên không có chút cảnh giác, còn có một đống hoa không thể ăn, nhàm chán, nơi quỷ quái này thật khiến người ta không thích ứng nổi.
“Thì là hình như.” Nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt càng ngày càng âm ngoan, kiếm trong tay cũng càng nắm chặt.
“Bang chủ chính là bang chủ, còn hình như sao? Nhãn lực của anh bị giảm đi phải không.” Dưới chiếc áo cao cổ màu đen, cặp mắt hẹp dài kia liếc mắt một cái, ánh mắt tràn ngập lạnh lùng.
“Feitan, hiện tại tôi rất muốn giết người.” thanh kiếm trong tay rung lên, đôi mắt nổi lên đầy tia máu, mí mắt xếch xuống như đang cố gắng kiềm chế.
Machi cảm nhận được sát khí của đồng bạn, ném vật trang trí không cẩn thận gấp hỏng xuống đất, lại thuận tay lấy vật trang trí khác rơi trên đầu bắt đầu gấp rồi gỡ, bình tĩnh nói: “Nobunaga, khắc chế đi, bang chủ đã nói là trước khi ra Esme không được nháo chuyện, hơn nữa tận lực không được giết người.”
“Ha ha ha...” Tiếng cười tràn ra giữa kẽ răng nanh, chói tai khiến cho người ta phải run lên “Tôi đã rất khắc chế, cũng rất tận lực, nơi này so với lò sát sinh như địa ngục trong khu ba của Meteorcity còn gian nan, vì sao...” Âm thanh mang theo chiến ý không đè ép được, biểu cảm trên mặt Nobunaga có một khắc vặn vẹo, ánh mắt trợn tròn, hoàn toàn không còn vẻ bất cần đời thường ngày “Vì sao nơi quỷ quái này đều là hoa chứ?” Nói xong liền liên tục ho, ho nhiều đến mức nước mắt nước mũi tràn hết ra, ho đến mức tim phổi đều sắp trồi lên khỏi cổ họng.
“Nobunaga, nếu khó chịu thì đừng kích động nữa, bằng không Triền quanh thân sẽ không ổn định, không cách ly được đại bộ phận phấn hoa, anh sẽ càng khổ thêm.” Đứng ở bên cạnh Feitan là một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, có một mái tóc ngắn màu vàng đất gọn gàng, cô liếc Nobunaga đang suy sụp một cái, chỉ cần dùng Ngưng nhìn là sẽ biết hiện tại quanh thân hắn đang có một tầng Niệm lực dày quấn lấy, thậm chí có thể nhìn thấy tầng niệm khí kia đang có xu thế bạo đi.
“Pakun, bang chủ có nói là chúng ta phải ở đây bao lâu không.” Nobunaga cố gắng áp chế sự khó chịu trong người, loại khổ này không giống như là bị địch trực tiếp chém chục đao, mà là khó chịu liên miên không dứt, thời gian trôi đi chậm chạp kinh khủng, giống như ác mộng dần dần đào mòn, muốn bắt mà không bắt được, khiến người ta muốn phát điên.
“Bang chủ chỉ nói, dựa vào rất nhiều động tác của Meteorcity để phỏng đoán thì hẳn là trong vòng 3 ngày của lễ hội hoa này, họ sẽ xâm nhập, bởi vì ba ngày này là lúc phòng bị của thành phố này tương đối rời rạc, người từ ngoài đến rất nhiều và nhân thủ không đủ đều là nhược điểm xuất hiện rõ ràng nhất. Nếu đám kia không ngu đến mức quá thể, thì nhất định sẽ chọn thời điểm này để động thủ, vì tư liệu không đủ cho nên bang chủ không thể phân tích sâu hơn.”
“Đám chết tiệt kia, muốn xâm lấn thì xâm nhập luôn đi, tôi thề nếu bọn họ dám để cho ba ngày sau mới phát động công kích thì nhất định tôi sẽ rất thích ý miễn phí giúp đội chấp pháp của thành phố này diệt trừ chúng, một buổi tối thôi mà tôi cũng không thể chịu đựng nổi nữa rồi.”
Chứng mẫn cảm phấn hoa chết tiệt, nếu phải ở lại cái thành phố quỷ quái này, còn không bằng chạy về Meteorcity còn hơn, mùi tanh tưởi nhiều năm ở nơi đó còn dễ ngửi hơn cái nơi quỷ quái toàn hoa này.
“Đội chấp pháp, hừ.” Vật trang trí ở đầu ngón tay biến ảo ra một vài họa tiết không thể nhìn rõ nhưng biến động rất có quy luật, Machi nhìn nóc nhà đối diện, hừ lạnh một tiếng.
“Tôi nhìn thấy bang chủ.” Feitan liếc quảng trường lớn Esme, sau đó không chút cảm tình nói “Còn có phụ nữ của bang chủ.”
Câu “phụ nữ của bang chủ” này khiến cho ngõ nhỏ tối mờ có vài giây im lặng.
“Này, bang chủ sẽ không biến đùa thành thật đấy chứ.” khóe miệng Nobunaga suy sụp xuống, đôi mắt tam giác cũng hạ xuống, biểu cảm cực kỳ đáng khinh.
“Cô ta quá yếu, đừng nói là không có thứ cơ bản nhất là năng lực Niệm, cô ta so với người bình thường còn không có cảm giác tồn tại, chứng minh cái nữ kia một khi bị cưỡng chế mở ra tinh khổng thì tuyệt đối sẽ chết, nếu từng bước học tập năng lực Niệm thì dù có cố thế nào đi nữa, học hai mươi năm cũng sẽ không mạnh lên chút nào.” Machi ném xuống vật trang trí trong tay, lại duỗi tay lấy vật trang trí khác, nghiệp lớn rèn luyện ngón tay một giây cũng chưa đình chỉ.
Chúng con nhện khó có thời điểm giống nhau không phản bác, nhìn thế nào cũng thấy cô ta yếu, loại tên đó có thể sống cho tới bây giờ thì hẳn là có vận con gián gì đó, quả thực yếu đến mức mà bọn họ không thể tưởng tượng ra được, cô ta khiến bọn họ có cảm giác như nếu chỉ dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy cô ta xuống mấy cầu thang thôi, cô ta cũng sẽ lập tức bị gẫy cổ mà chết vậy.
“Thường thức của bang chủ luôn rất kỳ quái, không lẽ cô ta có năng lực rất đặc biệt sao?” Feitan cúi đầu, chôn khuôn mặt vào cổ áo sâu hơn.
“Năng lực đặc thù gì? Trồng hoa?”
“Machi, đừng lại nhắc đến hoa nữa.” mặt Nobunaga vặn vẹo, ngồi trở lại góc tường, lại trở lại dáng vẻ khó chịu sống không bằng chết “Vừa rồi tôi nhìn thấy bang chủ cười.”
“À, khi lừa phụ nữ thì bang chủ lúc nào chẳng cười.” Machi nhìn nóc nhà, tay vẫn tiếp tục tết.
“Không phải kiểu cười đó, anh ta cười với cái nữ kia... cười kiểu... à, giống như kiểu cười của Ubogin với một con trâu nướng mới mẻ nóng hổi lần trước ấy.”
Trong ngõ lại một trận trầm mặc, kiểu cười của Ubogin với một đầu trâu nướng mới mẻ nóng hổi???
“Có ý gì?” Feitan nguy hiểm nheo mắt “Đừng đùa tôi, Nobunaga.”
Lần trước, Ubogin nhìn đầu trâu nướng kia cười đến mức hai tay đấm ngực, răng nanh chìa ra, nước bọt bay tứ tung, thậm chí ngay cả con chuột to nhất trong nhà cũng bị tiếng cười của hắn làm cho kinh hoảng, nói bang chủ cười giống Ubogin thì còn không bằng nói Meteorcity kỳ thật không có rác rưởi, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ hoang đường.
“Tôi không hình dung ra được, dù sao chính là giống.” Nobunaga lại bắt đầu táo bạo, hắn đã bao giờ cười như vậy đâu, quỷ mới biết phải hình dung như thế nào.
“Ý của Nobunaga là bang chủ cười thật tâm.” Pakun nhìn giày cao gót màu đỏ dưới chân mình, giọng điệu không chút gợn sóng, giống như kể một chuyện đương nhiên.
“Thật tâm? Là cái gì?” Feitan thuần túy chỉ là lấy nghi hoặc luận nghi hoặc.
“Đừng hỏi tôi, hỏi Ubogin đi.” Machi quyệt miệng, mặt khó chịu.
Trong băng Ryodan, chỉ có cái tên cao to Ubogin kia hoàn toàn không che lấp cảm xúc, muốn cười liền cười đến đất rung núi chuyển, muốn giết người cũng không chút áp chế.
So với nói là thật tâm, không bằng nói là lộ ra chân thật cảm xúc.
“Mặc kệ nữ kia thế nào, đó đều là chuyện của bang chủ, tóm lại, tên yếu như vậy không có khả năng sẽ trở thành đồng bạn của chúng ta đi. Nếu chỉ là sủng vật hoặc món đồ chơi, thì chờ bang chủ chơi chán là được rồi, bang chủ luôn luôn không có nhiều kiên nhẫn.” Feitan phản xạ vươn tay ra bắt lấy thứ gì đó rơi xuống vào cảnh giới của hắn, mở tay ra thì thấy là đóa hoa hình chuông, không chút cảm tình nắm chặt nắm tay lại, sau đó tùy ý ném đóa hoa bị bóp nát xuống.
Cũng phải, tốc độ có mới nới cũ của bang chủ luôn là nhanh nhất.
“Bang chủ nhìn thấy chúng ta.” Nobunaga trừng mắt nói.
“Từ lúc chúng ta nhìn thấy bang chủ, bang chủ đã nhìn thấy chúng ta rồi.” Feitan lại duỗi tay ra tóm, vẫn là một đóa hoa hình chuông, nghiền nát rồi ném xuống.
“Bang chủ cho chúng ta ám hiệu.” Pakun khoanh hai tay trước ngực, phiên dịch ám hiệu kia ra “Anh ta muốn chúng ta không đến gần.”
“Quần áo của bang chủ thật kỳ quái.” Machi liếc đại quảng trường một cái rồi lại lập tức đưa tầm mắt trở lại nóc nhà đối diện, giọng điệu bình thản nói.
“Chỉ cần có thứ để mặc là được rồi, quan tâm cái hình dạng quần áo làm gì.” Feitan không cho là đúng, lại một đóa hoa hình chuông rơi xuống, hắn lạnh lùng nhìn đóa hoa kia rơi xuống chân, sau đó nhấc chân dẫm nát, lười vươn tay bắt.
Cũng phải, dù kỳ quái đến mức nào thì cũng không kỳ quái bằng bộ quần áo lông thú mà Ubogin thích khoác chạy khắp nơi.
Trầm mặc lại một lần nữa lan tràn.
Machi xé rách vật trang trí thành từng mảnh, đôi mắt to màu vàng kim nhìn chằm chằm nóc nhà đối diện, giọng điệu lạnh như băng nói: “Đám tên kia muốn trông trừng chúng ta tới khi nào?”
Trên lưng chiếc áo khoác gió màu xanh đậm, chữ “Pháp” màu trắng như rồng bay phượng múa hiện lên rất rõ. Người thanh niên mái tóc húi cua, miệng cười rộng đến mức không thấy được mắt, gương mặt duy trì tươi cười giống như một kiểu mặt than, bên má có dán băng dán OK đang ngồi thoải mái trên nóc nhà đối diện, cũng chính là trên đầu Feitan nhìn bọn họ.
Từ lúc bọn họ tiến vào thành phố Esme, người thanh niên kia đã mang theo mười tên mặc trang phục màu xanh lạnh đi theo sau bọn họ, dù làm gì cũng không thể cắt đuôi được, nếu không phải bang chủ nói không phải để ý thì song phương đã sớm ngươi chết ta sống.
“Hừ, tôi cũng đang muốn giết người đây.” Feitan nhấc chân dẫm dẫm dẫm, dẫm nát tất cả những đóa hoa hình chuông đang không ngừng rơi từ nóc nhà, đừng tưởng rằng hắn không biết, loại hoa này căn bản không có khả năng rơi xuống liên tục nhiều như thế, tên chết tiệt kia ở trên nóc nhà còn muốn ném bao nhiêu hoa xuống dưới nữa?
“Chờ một chút đi, đừng phá hỏng kế hoạch đã sớm quyết định.” Pakun vươn tay bắt được một đóa hoa, phấn hoa màu vàng tinh nhuận sáng bóng, cô lấy tay sờ sờ, cảm thấy những đóa hoa này cũng không khó chịu như vậy.
Tiểu đội trưởng của đội chấp pháp ngồi trên nóc nhà cười tủm tỉm, anh ta dùng ngón tay dụi dụi băng dán OK trên má mình, nhìn mấy tên nhập cư trái phép đứng dưới ngõ mà anh phải phụ trách trông coi, có chút âm u nói câu “Ay u, hôm nay thời tiết cũng không tệ nhỉ.”
Sau đó hái được mấy đóa hoa hình chuông, tiếp tục thả xuống ngõ.
Lễ hội hoa sao có thể không có hoa chứ? Cho nên mới nói hôm nay thời tiết thật không tệ, nếu không đóa hoa hình chuông nhỏ cũng sẽ không nở sáng lạn như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hm, tôi nghĩ, mấy chương kế tiếp sẽ đều là ngoại truyện, bởi vì lấy góc độ của Miru thì rất nhiều thứ cô ấy không có khả năng biết, nói tới đây, tôi lại trở lại góc tường ngồi mặc niệm công lực của tôi quả thật không đủ không đủ không đủ không đủ.
Tha thứ tôi, ngòi bút của tôi không đủ để lấy ngôi thứ nhất để kể ra rất nhiều tình tiết một cách rõ ràng, cho nên chỉ có thể viết ngoại truyện... Tiếp tục trở về ngồi mặc niệm tôi công lực không đủ không đủ không đủ không đủ a a a!!!
/167
|