“Khoan khoan, ăn táo đã.” Tôi đưa quả táo cho hắn, hắn tươi cười trông rất đáng sợ, tôi vẫn nên giảm xóc trước một chút, tin tức còn đang chiếu, tiếng khóc của cô bé kia dần dần biến mất, tôi ôm đầu nghĩ, vừa rồi cái thông báo tìm người kia rốt cuộc là thế nào?
Hắn cắn táo, cũng không mở miệng, chỉ cười thả lỏng, trông rất thoải mái mát mẻ.
Không biết qua bao lâu, kênh tin tức trên TV lại bắt đầu chiếu lại thông báo tìm người ban nãy, tôi mới biết tin thông báo này được cố định chiếu liên tục, chả trách ngay cả người ít mở TV như tôi cũng có thể nghe được.
Đầu óc tôi loạn một mảnh, nghĩ không rõ, làm người phải bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.
“Cậu nói cho tôi biết, cô Lilise kia là vị hôn thê của cậu à?” Tôi làm sao mà bình tĩnh nổi, lập tức xông lên túm chặt tay áo hắn, đầu tiên phải làm rõ chuyện trước, khi nào thì ngay cả vị hôn thê cũng toát ra? Lúc trước chẳng phải hắn nói là không có người nhà sao?
Hắn nghịch hạt táo nhìn tôi, tay lại định cầm một quyển sách khác, rõ ràng là không có hứng thú với đề tài này.
“Lance...” Ngọt ngào gọi một tiếng, thần ơi, tha thứ tôi, đừng đánh tôi.
“Cô ta không tính là vị hôn thê, cô ta là phí sinh hoạt.” Bàn tay đang lật sách của hắn dừng lại một chút, sau đó mới không chút để ý nói.
Phí sinh hoạt? Là cái gì cơ?
Bên tai lại truyền đến tiếng khóc kêu của cô bé Lilise kia, một tiếng lại một tiếng “Lance” kêu nhiều đến mức cả tôi người tiều tụy.
“Vị tiểu thư kia nói đến mật mã tài khoản có nghĩa là sao?” Tôi run run chỉ vào TV “Đừng có nói là cậu đã lấy tiền của cô ấy đấy.”
“Tôi không lấy.” Hắn cười nói “Chẳng phải là Miru đã nói là cần người khác phải cam tâm tình nguyện cho tôi mới được sao? Là chính cô ta cho tôi.”
Cam tâm tình nguyện cho cậu?
Tôi nhất thời không hiểu “Vậy còn cái tiệc đính hôn kia?”
“Đính hôn? Hình như cái đàn bà kia có nói với tôi chuyện này, ai biết cô ta lại tin tưởng chứ, rõ ràng tôi luôn ngoài cười nhưng trong không cười, rất rõ ràng là đang nói dối không phải sao?” Hắn đeo vẻ mặt ‘tôi rất vô tội mà’.
“Chờ một chút.” Tôi lấy can đảm chuyển tầm mắt sang kênh tin tức bên kia, nghe tôi nói này, thông báo tìm người phát nhiều lần như vậy là phí tiền lắm... Hiện tại không phải là lúc nghĩ đến chuyện này!
Trấn tĩnh nghe kỹ tin thông báo từ đầu tới đuôi lần nữa, bao gồm cả tiếng khóc của vị đại tiểu thư đáng thương kia.
Xem xong, tôi vỗ vỗ vai mình im lặng hồi lâu, trong phòng khách chỉ có tiếng lật trang sách của hắn và tin tức trên TV, ánh mặt trời thấu qua cửa sổ thủy tinh chậm rãi chiếu lên sàn trong phòng, ấm áp yên tĩnh.
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn tên mọt sách ngồi bên cạnh, tay cướp đi quyển sách trên tay hắn, rồi nhẹ cầm tay hắn, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, hòa ái dễ gần nói với hắn: “Nào, nói cho chị nghe, có phải cậu đang yêu đương?” vị hôn thê của cậu đều lên TV kìa.
Hắn mặt than nhìn tôi một hồi, rồi quay đầu đi lẩm bẩm “Chị? Hình như tôi lớn hơn cô đi. Yêu đương? Là chỉ một loại hành vi mà hai người căn cứ vào điều kiện nào đó giống nhau mà hình thành một loại cảm tình ổn định hoặc ngưỡng mộ, còn lấy nó làm hi vọng trở thành bạn đời sao?”
Lẩm bẩm xong rồi liếc tôi một cái, xả ra một cái ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chỉ cần Geny vào tay chẳng phải là được rồi sao, chuyện đó với chuyện yêu đương không có liên hệ tất yếu gì, nhưng thời gian còn chưa hết một tháng, đúng rồi, Miru, đủ phí sinh hoạt chưa? Cô ta vừa nói còn có mật mã tài khoản của anh trai, sớm biết thế thì nên hỏi sâu hơn một chút, kéo thời gian hẳn là vừa vặn là một tháng, tuy rằng thời gian lâu rất nhàm chán.”
Cô ta còn có mật mã tài khoản của anh trai?
Tôi vô lực cúi đầu, tình hình này... tình hình này vì sao nghe quen vậy, cảm giác giống như một tình tiết mà phim tám giờ tối hay có trên TV ở kiếp trước.
Cánh tay đang cầm tay hắn hơi dùng một chút lực, khuôn mặt tươi cười của tôi giật giật, nhưng vẫn cố gắng hỏi rõ: “Vị tiểu thư kia tự nguyện cho cậu bao nhiêu Geny?” tôi cắn hai chữ ‘tự nguyện’ đặc biệt nặng.
“Cũng không nhiều lắm, hơn nữa còn phải đi tẩy tiền cho nên bị tốn một số ít tiền, ngay cả giá trị của một tòa lăng mộ công chúa Isabella cũng không bằng.” Hắn giơ ngón tay đếm đếm cho tôi xem.
Lăng mộ công chúa ấy có thể dùng tiền để cân nhắc sao? Hiện tại dù có lấy hai núi tiền cũng không đủ dùng để bảo tồn lăng mộ, dù tiền có nhiều đến mấy thì khi ở trước mặt di tích cổ đại hoàn toàn chính là đồ dùng để lót chuồng.
Cuối cùng, tôi dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn thằng nhóc hoàn toàn không có một chút tự giác trước mặt “Lance, không lẽ cậu cố ý tiếp cận đại tiểu thư tập đoàn tài chính nhà người ta, sau đó nói cho cô ấy rằng cậu thích cô ấy, lại sau đó nói cho cô ấy là cậu thích cô ấy đến mức muốn đính hôn với cô ấy, lại sau đó ở trước lúc đính hôn bi thương nói cho cô ấy rằng em gái mình - Miru bị bệnh rất nặng, không có tiền là sẽ đi gặp thiên thần, cho nên phiền toái em mang mọi mật mã tài khoản chứa tài sản của gia tộc mà em biết cho anh được không? Cuối cùng vị tiểu thư kia vừa điềm đạm đáng yêu khóc đồng tình cậu, vừa đau lòng cậu quá thiện lương, liền dâng mọi tài sản tặng cho cậu?”
Kịch bản não tàn như vậy, tôi đang xem phim truyền hình TV sao?
Hắn dùng tay kia đặt lên đùi, giọng điệu vẫn tùy ý giống như đang nói chuyện phiếm “Đại khái là như thế, tổng kết lại thì đúng như Miru nói, về chi tiết thì có chút sai, a, nhưng tôi không nghĩ tới cô ta lại chạy lên TV, sớm biết thế thì đã không nên nể tình cô ta cam tâm tình nguyện cho tôi tiền mà bỏ qua, hiện tại nếu muốn xử lý thì hơi mất công.”
Nể tình? Xử lý?
Tôi cảm giác như có một tòa núi lớn đang đè ép mình mà không hề báo động trước, khó thở đến mức không thở nổi, hít sâu vài cái, làm người nên bình tĩnh chút, xử sự nên bình tĩnh một chút, cuộc sống luôn tràn ngập những chuyện không thể biết trước đang chờ mình, cho nên nếu không bình tĩnh thì sẽ không thể đứng lên đối mặt với ánh sáng nổi... Ánh sáng ở nơi nào? Trước mắt tôi là một mảnh hắc ám, bàn tay đang bắt lấy tay hắn dùng sức đến mức không thể mạnh hơn, tôi miễn cưỡng mím môi nói: “Không lẽ cậu đi lừa tiền?”
Tóm tắt lại, đây căn bản chính là hành vi của một tên lừa tình.
“Không phải.” Hắn không hề có chút tự giác, phản bác không chút do dự “Tôi hỏi cô ta có tự nguyện không, cô ta nói có, cho nên tôi nhận tiền của cô ta, cũng không nhiều.”
Cái ‘không nhiều’ của cậu rốt cuộc là ở mức độ nào vậy?
“Kết luận lại chính là cậu lừa cô ấy rằng muốn đính hôn với cô ấy, sau đó bỏ chạy với một đống tiền của cô ấy, sau đó con gái nhà người ta chạy lên TV đăng tin tìm cậu, mà cậu lại ngồi ở chỗ này đọc sách, cậu còn dám nói là cậu không lừa tiền?”
“Cho dù lừa thì sao, Miru đã nói là chỉ cần người cho tôi tiền cần phải cam tâm tình nguyện là được, khi cô ta cho tôi tiền xác thực chính là có ý đó, như vậy chẳng lẽ vẫn không được sao?”
Này, đúng là tôi có nói qua những lời này, cho nên chẳng lẽ đều là tôi sai? Những người bạn cũ của tôi ơi, mọi người đều chính xác, tôi không hề có khả năng giáo dục, thằng nhóc này dù không đi cướp cũng không đi trộm, nhưng hắn lại chạy đi gạt người, nhưng lại làm hành vi lừa đảo đáng giận nhất, cái tên lừa tiền lại lừa sắc mà vẫn còn một bộ ‘người ta mà cũng xứng đáng để hắn đi lừa á’ là sao! Một câu cam tâm tình nguyện của tôi thôi mà lỗ tai hắn nghe kiểu gì vậy? Vì sao lại lý giải suy diễn đến mức kinh khủng như thế chứ?
“Còn nữa...” Nếu tôi có bệnh tim thì phỏng chừng bây giờ đã trực tiếp phát tác bỏ mình, đều tại thằng nhóc này hết “Cậu nói số tiền này cậu đem đi tẩy trắng?”
“Ừ, làm như vậy có thể tiêu trừ rất nhiều phiền toái, cũng có thể cắt đứt mọi manh mối.”
Đây không phải là rửa tiền phi pháp trắng trợn sao, chẳng phải lúc trước cậu ngay cả Geny là cái gì cũng không biết sao, thế nào mà chỉ mới vài ngày cậu đã có thể lừa tài sản người ta vào tay mình, lại còn học được kỹ thuật rửa tiền cao thâm nữa, cậu học cũng nhanh thật đấy.
Nhìn thằng nhóc trước mặt hoàn toàn mang vẻ đương nhiên, không chút thẹn với lương tâm, tôi muốn khóc cũng không khóc được “Tôi mua quyển Pháp luật bách khoa toàn thư kia, cậu có đọc không vậy?”
“Có.” rõ ràng hắn không có hứng thú với đề tài này, vươn tay lại rút một quyển ra khỏi núi sách.
“Sau khi xem xong có suy nghĩ gì?” Ví dụ như lừa người khác là trái pháp luật, trái pháp luật sẽ bị ngồi tù.
“Rất nhiều lỗ hổng, có một bộ phận điều lệ không theo kịp thực tế xã hội, nếu nói đây là kết quả công bằng của bộ pháp luật, không bằng nói là quy tắc do sự áp lực giữa các nhân vật giai cấp cao và những nhân vật giai cấp thấp thỏa hiệp mà sinh ra, chỉ cần biết tính toán, thì hoàn toàn có thể từ trình độ phiền toái mà suy ra xem có thể tuân thủ luật bao nhiêu, đến mức độ nào, nói cách khác, những điều luật kia cô có thể xem xét tình huống để cân nhắc cái giá phải trả cho cái lỗ hổng kia là bao nhiêu, nếu cái giá đáng để mạo hiểm thì cũng có thể không cần tuân thủ.
Rất đơn giản đúng không? Ví dụ như hiện tại, cho dù cô ta có năng lực tìm tới cửa tố cáo tôi lừa gạt, trong tình huống không dùng đến lực lượng của gia tộc và thế giới ngầm, thì tôi ở trước mặt pháp luật điều lệ là tuyệt đối trong sạch, bởi vì không có một chút chứng cớ nào có thể chứng minh tôi đã lấy đi đồ của cô ta, một vũ khí chống pháp luật quá tốt, chỉ cần không để lại sơ hở, thì tôi đây vĩnh viễn trong sạch.”
Tôi vĩnh viễn trong sạch...
Tôi dùng một loại ánh mắt bi thảm nhìn chăm chú vào hắn, lần đầu tiên phát hiện mình đã phạm một sai lầm lớn, tôi không nên mua bản pháp luật bách khoa toàn thư kia, có vài kiểu người mà không nên cho họ học pháp luật, tôi sai lầm rồi, tôi thật sự sai lầm rồi.
Trên TV, lúc tin tức lại bắt đầu được chiếu lại lần nữa thì điện thoại vang, đầu óc tôi trống rỗng chỉ có thể dựa theo bản năng nhấc điện thoại lên, bên tai vẫn vang tiếng “Lance” từ TV truyền đến, tôi nói này, cô bé, nhà cô nhiều tiền thật, chiếm lấy kênh tin tức đã năm phút đồng hồ không khỏi cũng hơi thái quá đi. Thế giới này và tôi kỳ thật đã chệch đường ray rồi phải không, hiện tại tôi đã hoàn toàn không thể lý giải thế giới tên Hunter X Hunter này nữa, có một khắc, tôi cực kỳ thật tình chân ý cầu nguyện ngài tác giả có thể mỗi ngày luôn vui vẻ, sống vô cùng tốt đẹp, như vậy thì khi cầm bút vẽ, ông ấy mới có thể bởi vì thế giới hòa bình, cuộc sống mỹ mãn mà truyền tình yêu cho thế giới này, sáng tạo càng ngày càng đẹp hơn, cho nên phiền toái tác giả đại nhân một chút, ngài hãy hạnh phúc đi hạnh phúc đi hạnh phúc đi vẫn hạnh phúc đến trước ngày tận thế đi.
“Alô.” tinh thần tôi hoảng hốt, hữu khí vô lực.
“À, là sở cảnh sát à, đúng, tôi tên là Miru, ha ha, Miru kỳ thật là một cái tên rất phổ biến, anh đi ra ngoài gọi một cái là mười người thì có năm người quay đầu nhìn, anh hỏi tôi có một người anh trai tên Lance Gordon hay không sao? Anh thật biết đùa, một mình tôi ăn cơm là cả nhà đã no rồi, không có anh trai cũng không có chị càng không có em trai em gái, hơn nữa tôi họ Sylvia không phải họ Gordon. À, anh hỏi nhà tôi có một vị khách tên Lance Gordon hay không sao? Anh thật biết đùa, chỗ tôi không ai tên Lance, khách là bà con xa của tôi, anh hỏi tên cậu ấy gì sao, ha ha...” Tiếng của tôi cực kỳ tự nhiên, biểu cảm của tôi lại như đần ra, duy độc câu sau khiến cho hai miếng ‘rong biển’ chảy ròng ròng “Tên của cậu ta là Chrollo Lucifer.” Chỉ là trùng tên trùng họ thôi mà vẫn khiến người ta nghe xong như bị sét đánh.
Sau khi treo điện thoại, tôi trầm mặc vài giây, TV lại truyền đến một tiếng lại một tiếng bi thảm kêu “Lance, Lance.”
Hai má tôi nhanh chóng lõm xuống, linh hồn một hơi phun ra hơn phân nửa, khoan khoan, vừa rồi tôi đã làm cái gì? Tôi lại đi bao che, tuy rằng vừa rồi đầu óc có chút không tỉnh táo, nhưng tôi đã làm cái gì? Tôi nói dối cảnh sát, tôi bao che cho một tên lừa đảo, nhưng hắn còn nhỏ, vẫn là vị thành niên, có thể hắn không biết đây là trái pháp luật... Không biết mới là lạ! Hắn thuộc pháp luật đến mức có thể đi làm luật sư chuyên nghiệp. Tôi cũng trái pháp luật, phạm phải tội không thể bù lại, tôi bao che thằng nhóc này, trong đầu bỗng hiện ra một hình ảnh, trong toà án lạnh lẽo, quan toà đội tóc giả màu trắng cao cao tại thượng, tôi đứng ở dưới bục bị cáo, quan toà đập mạnh búa xuống bàn, công chính vô tư nói: “Miru Sylvia, tội bao che tội phạm nghiêm trọng, phạt tù chín trăm chín mươi chín năm!”
( Toji: Miru ơi là Miru =)))))))) )
Đem cơ thể từ điện thoại bên kia quay lại, tôi nhìn thấy hắn cầm sách lật loạn lên, tôi đang lo lắng đến mức tóc sắp rụng hết thế mà hắn vẫn còn một bộ ‘chuyện không liên quan đến mình’.
“Lance.” Tôi giương mắt nhìn trần nhà, nhẹ giọng gọi hắn.
“Ừ.” Hắn đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi sách.
“Tự thú đi.” Làm sai thì phải đi xin lỗi, trái pháp luật thì phải ngồi tù, tôi vẫn luôn cho là như thế.
Hắn dừng động tác lật sách, quay đầu nhìn tôi, trên gương mặt thanh tú không có biểu cảm gì, chỉ là trong cặp mắt kia có thêm chút độ ấm, giống như ánh mặt trời sặc sỡ chiếu lên sàn.
Tôi nghĩ biểu cảm lúc này của mình nhất định là nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc nữa “Đi sở cảnh sát tự thú, sau đó đi xin lỗi con gái người ta, chỉ cần thành tâm xin tha thứ thì có thể giảm được hình phạt, hơn nữa cậu vẫn là còn vị thành niên, không sao cả, rất nhanh là có thể ra tù, không phải sợ, tôi chờ cậu ra tù.”
“Chờ tôi ra tù?” Hắn nghiêng người đến gần, rất gần, sau đó dùng tay chống cằm nghiêng mặt nhìn tôi, nhợt nhạt cười xuất hiện ở khóe miệng, khiến sự dịu dàng trong mắt kia cũng càng rõ ràng “Nhưng Miru không muốn biết số tiền này đi nơi nào sao?”
Tôi ngẩn người một hồi, lấy ngón tay dụi dụi hai má, xả ra một cái ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Cậu đừng nói cho tôi biết là cậu đem tiền lừa được đều nhét vào tài khoản ngân hàng của tôi đấy, ha ha.”
“Ha ha, đúng vậy, số tiền này từ lúc đi tẩy trắng đều là lấy danh nghĩa của Miru để tiến hành thao tác, đến cuối cùng toàn bộ gửi vào tài khoản ngân hàng của cô, số tài sản đột nhiên xuất hiện này đều mang danh nghĩa Miru, nói cách khác cô chính là người thu lợi lớn nhất, hơn nữa tôi cũng có đem manh mối về Miru tính cả cái tên Lance này ở hiện trường, tức là nếu tôi đi tự thú thì nhất định cô cũng sẽ bị liên lụy, ừm, lấy pháp luật hiện nay để xem xét, Miru chính là kẻ chủ mưu phía sau màn, mà tôi sẽ biến thành tòng phạm. Aiz, vậy phải làm sao bây giờ đâu? Kẻ chủ mưu.” Hắn mỉm cười nhìn tôi.
Kẻ chủ mưu?
Tôi thành kẻ chủ mưu phía sau màn, kẻ chủ mưu phải ngồi tù mấy năm vậy, tôi bề ngoài còn chưa trưởng thành hẳn là có thể giảm hình phạt đi... khoan khoan! Khi nào thì tôi biến thành kẻ chủ mưu phía sau màn!?!
“Cậu cố ý.” Tôi run lên bần bật, cực kỳ muốn xông lên bóp chết hắn, thằng nhóc này quả thực chính là một tên thiên tài phạm tội, một đoạn đối thoại đơn giản như vậy cũng có thể nghe ra khi hắn bắt đầu gạt người có làm rất nhiều chuẩn bị, dù sao cuối cùng bất luận điều tra kiểu gì, dù dùng góc độ gì để điều tra, thì nghiêm trọng nhất cũng chỉ bị nghi ngờ mà thôi, hơn nữa mọi chứng cớ đều bị hắn hủy sạch, trừ khi lương tâm hắn phát hiện chạy đi tự thú thì không ai bắt được nhược điểm của hắn, này, cậu không đi làm kinh thương thì rất phí tài năng của mình đấy, vừa nhìn cậu là biết ngay là kiểu người sau lưng quật ba mét ăn tươi nuốt sống, ở trước dân chúng còn tưởng rằng cậu là nhà từ thiện.
“Tôi không cố ý, bỗng nhiên nó cứ như vậy, ha ha, không sao, dù sao số tiền này đều đã được trải qua trình tự tẩy rửa tiền, cho nên làm phí sinh hoạt tiêu xài cũng không sai.” Hắn cười, gương mặt trẻ con giờ thêm tươi cười mà càng thêm trẻ con “Cho nên, Miru còn muốn tôi tự thú sao, cuối cùng chúng ta đều sẽ bị phạt đấy.”
Hai dòng ‘rong biển’ trên mặt biến mất, lập tức hai dòng ‘thác nước’ chảy ào xuống làm tâm linh bé nhỏ của tôi hấp hối, thần ơi, lúc ngài sáng tạo thằng nhóc này hẳn là vừa trải qua đả kích của cuộc ly hôn phải không, rốt cuộc là tâm tồn ngài bi oán đến mức nào mới có thể sáng tạo ra tên hỗn xược có tính cách như thế vậy?
Giống như có thể thấy vị quan toà kia nện một búa xuống bàn “Miru Sylvia, phạm tội lừa đảo, tội ác tày trời, phạt tù một vạn năm.”
Một vạn năm... nghĩa là thế nào vậy? Ha ha...
Tôi rõ ràng ngồi ở trong nhà không làm gì cả, cắn môi dưới khóc không ra nước mắt nhìn gương mặt thanh tú nhưng lại không khác gì tên lừa đảo kia vài giây, cuối cùng hai tay run run nắm chặt tay hắn, hất mặt sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy chúng ta cùng nhau ngồi tù đi.” Tòng phạm cũng phải chịu phạt, hừ.
Có một khắc, hắn ngây người ra, giống như đáp án không ở trong lý giải của hắn, tôi giơ tay lắc lắc trước mặt hắn, ngây cái gì mà ngây, tôi thành thủ phạm chính còn chưa ngây người đâu.
“Phì.” Hắn đưa tay che mắt không nể gì cười to lên, cười rất chân thật mà vô câu vô thúc.
Không phải cười lạnh, cũng không phải ngoài cười nhưng trong không cười, lại càng không phải là chỉ hơi nhếch khóe miệng là xong việc mỉm cười, mà là cười giống như một thiếu niên sang sảng mà hoạt bát.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười phù hợp với tuổi của mình như thế.
Tôi đột nhiên rất muốn khóc, cậu trả lại nụ cười vui vẻ cho tôi đi, trong TV, tin tức thông báo tìm người kia lại được phát lại, một tiếng lại một tiếng bi thảm “Lance” rốt cục khiến tôi hoàn toàn xù lông.
Tôi tức giận, lập tức cầm một đống sách bên cạnh sô pha ném hết về phía hắn, nổi điên rống: “Cậu còn dám cười sao! Cậu có biết hiện tại là tình trạng gì hay không?! Cái tên ngu ngốc này! Tôi có dạy cậu đi gạt người sao!? Hơn nữa cậu lại còn đi lừa hôn nữa, tuổi còn nhỏ cái gì tốt không học, lại đi lừa con gái người ta, tôi nói cậu có hay không nghe hả, không cho cười nữa! Ngu ngốc, bảo cậu làm việc mỗi ngày hướng về phía trước thôi mà khó như vậy sao!? Tức chết mất, thằng nhóc này làm tôi tức chết mất!”
Hắn không tránh đi, vẫn ngồi ở sôpha đầy sách lung tung, ánh mặt trời từ trên sàn thượng lén lút chiếu lên sô pha.
Đây rốt cuộc là cảnh tượng gì vậy, một cô gái đang phát điên liều mạng ném sách vào một thằng nhóc đang ôm bụng cười to.
Dù sao đi nữa, một ngày sáng sủa này đã bị tiếng mắng hoàn toàn đánh thức.
Hắn cắn táo, cũng không mở miệng, chỉ cười thả lỏng, trông rất thoải mái mát mẻ.
Không biết qua bao lâu, kênh tin tức trên TV lại bắt đầu chiếu lại thông báo tìm người ban nãy, tôi mới biết tin thông báo này được cố định chiếu liên tục, chả trách ngay cả người ít mở TV như tôi cũng có thể nghe được.
Đầu óc tôi loạn một mảnh, nghĩ không rõ, làm người phải bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.
“Cậu nói cho tôi biết, cô Lilise kia là vị hôn thê của cậu à?” Tôi làm sao mà bình tĩnh nổi, lập tức xông lên túm chặt tay áo hắn, đầu tiên phải làm rõ chuyện trước, khi nào thì ngay cả vị hôn thê cũng toát ra? Lúc trước chẳng phải hắn nói là không có người nhà sao?
Hắn nghịch hạt táo nhìn tôi, tay lại định cầm một quyển sách khác, rõ ràng là không có hứng thú với đề tài này.
“Lance...” Ngọt ngào gọi một tiếng, thần ơi, tha thứ tôi, đừng đánh tôi.
“Cô ta không tính là vị hôn thê, cô ta là phí sinh hoạt.” Bàn tay đang lật sách của hắn dừng lại một chút, sau đó mới không chút để ý nói.
Phí sinh hoạt? Là cái gì cơ?
Bên tai lại truyền đến tiếng khóc kêu của cô bé Lilise kia, một tiếng lại một tiếng “Lance” kêu nhiều đến mức cả tôi người tiều tụy.
“Vị tiểu thư kia nói đến mật mã tài khoản có nghĩa là sao?” Tôi run run chỉ vào TV “Đừng có nói là cậu đã lấy tiền của cô ấy đấy.”
“Tôi không lấy.” Hắn cười nói “Chẳng phải là Miru đã nói là cần người khác phải cam tâm tình nguyện cho tôi mới được sao? Là chính cô ta cho tôi.”
Cam tâm tình nguyện cho cậu?
Tôi nhất thời không hiểu “Vậy còn cái tiệc đính hôn kia?”
“Đính hôn? Hình như cái đàn bà kia có nói với tôi chuyện này, ai biết cô ta lại tin tưởng chứ, rõ ràng tôi luôn ngoài cười nhưng trong không cười, rất rõ ràng là đang nói dối không phải sao?” Hắn đeo vẻ mặt ‘tôi rất vô tội mà’.
“Chờ một chút.” Tôi lấy can đảm chuyển tầm mắt sang kênh tin tức bên kia, nghe tôi nói này, thông báo tìm người phát nhiều lần như vậy là phí tiền lắm... Hiện tại không phải là lúc nghĩ đến chuyện này!
Trấn tĩnh nghe kỹ tin thông báo từ đầu tới đuôi lần nữa, bao gồm cả tiếng khóc của vị đại tiểu thư đáng thương kia.
Xem xong, tôi vỗ vỗ vai mình im lặng hồi lâu, trong phòng khách chỉ có tiếng lật trang sách của hắn và tin tức trên TV, ánh mặt trời thấu qua cửa sổ thủy tinh chậm rãi chiếu lên sàn trong phòng, ấm áp yên tĩnh.
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn tên mọt sách ngồi bên cạnh, tay cướp đi quyển sách trên tay hắn, rồi nhẹ cầm tay hắn, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, hòa ái dễ gần nói với hắn: “Nào, nói cho chị nghe, có phải cậu đang yêu đương?” vị hôn thê của cậu đều lên TV kìa.
Hắn mặt than nhìn tôi một hồi, rồi quay đầu đi lẩm bẩm “Chị? Hình như tôi lớn hơn cô đi. Yêu đương? Là chỉ một loại hành vi mà hai người căn cứ vào điều kiện nào đó giống nhau mà hình thành một loại cảm tình ổn định hoặc ngưỡng mộ, còn lấy nó làm hi vọng trở thành bạn đời sao?”
Lẩm bẩm xong rồi liếc tôi một cái, xả ra một cái ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chỉ cần Geny vào tay chẳng phải là được rồi sao, chuyện đó với chuyện yêu đương không có liên hệ tất yếu gì, nhưng thời gian còn chưa hết một tháng, đúng rồi, Miru, đủ phí sinh hoạt chưa? Cô ta vừa nói còn có mật mã tài khoản của anh trai, sớm biết thế thì nên hỏi sâu hơn một chút, kéo thời gian hẳn là vừa vặn là một tháng, tuy rằng thời gian lâu rất nhàm chán.”
Cô ta còn có mật mã tài khoản của anh trai?
Tôi vô lực cúi đầu, tình hình này... tình hình này vì sao nghe quen vậy, cảm giác giống như một tình tiết mà phim tám giờ tối hay có trên TV ở kiếp trước.
Cánh tay đang cầm tay hắn hơi dùng một chút lực, khuôn mặt tươi cười của tôi giật giật, nhưng vẫn cố gắng hỏi rõ: “Vị tiểu thư kia tự nguyện cho cậu bao nhiêu Geny?” tôi cắn hai chữ ‘tự nguyện’ đặc biệt nặng.
“Cũng không nhiều lắm, hơn nữa còn phải đi tẩy tiền cho nên bị tốn một số ít tiền, ngay cả giá trị của một tòa lăng mộ công chúa Isabella cũng không bằng.” Hắn giơ ngón tay đếm đếm cho tôi xem.
Lăng mộ công chúa ấy có thể dùng tiền để cân nhắc sao? Hiện tại dù có lấy hai núi tiền cũng không đủ dùng để bảo tồn lăng mộ, dù tiền có nhiều đến mấy thì khi ở trước mặt di tích cổ đại hoàn toàn chính là đồ dùng để lót chuồng.
Cuối cùng, tôi dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn thằng nhóc hoàn toàn không có một chút tự giác trước mặt “Lance, không lẽ cậu cố ý tiếp cận đại tiểu thư tập đoàn tài chính nhà người ta, sau đó nói cho cô ấy rằng cậu thích cô ấy, lại sau đó nói cho cô ấy là cậu thích cô ấy đến mức muốn đính hôn với cô ấy, lại sau đó ở trước lúc đính hôn bi thương nói cho cô ấy rằng em gái mình - Miru bị bệnh rất nặng, không có tiền là sẽ đi gặp thiên thần, cho nên phiền toái em mang mọi mật mã tài khoản chứa tài sản của gia tộc mà em biết cho anh được không? Cuối cùng vị tiểu thư kia vừa điềm đạm đáng yêu khóc đồng tình cậu, vừa đau lòng cậu quá thiện lương, liền dâng mọi tài sản tặng cho cậu?”
Kịch bản não tàn như vậy, tôi đang xem phim truyền hình TV sao?
Hắn dùng tay kia đặt lên đùi, giọng điệu vẫn tùy ý giống như đang nói chuyện phiếm “Đại khái là như thế, tổng kết lại thì đúng như Miru nói, về chi tiết thì có chút sai, a, nhưng tôi không nghĩ tới cô ta lại chạy lên TV, sớm biết thế thì đã không nên nể tình cô ta cam tâm tình nguyện cho tôi tiền mà bỏ qua, hiện tại nếu muốn xử lý thì hơi mất công.”
Nể tình? Xử lý?
Tôi cảm giác như có một tòa núi lớn đang đè ép mình mà không hề báo động trước, khó thở đến mức không thở nổi, hít sâu vài cái, làm người nên bình tĩnh chút, xử sự nên bình tĩnh một chút, cuộc sống luôn tràn ngập những chuyện không thể biết trước đang chờ mình, cho nên nếu không bình tĩnh thì sẽ không thể đứng lên đối mặt với ánh sáng nổi... Ánh sáng ở nơi nào? Trước mắt tôi là một mảnh hắc ám, bàn tay đang bắt lấy tay hắn dùng sức đến mức không thể mạnh hơn, tôi miễn cưỡng mím môi nói: “Không lẽ cậu đi lừa tiền?”
Tóm tắt lại, đây căn bản chính là hành vi của một tên lừa tình.
“Không phải.” Hắn không hề có chút tự giác, phản bác không chút do dự “Tôi hỏi cô ta có tự nguyện không, cô ta nói có, cho nên tôi nhận tiền của cô ta, cũng không nhiều.”
Cái ‘không nhiều’ của cậu rốt cuộc là ở mức độ nào vậy?
“Kết luận lại chính là cậu lừa cô ấy rằng muốn đính hôn với cô ấy, sau đó bỏ chạy với một đống tiền của cô ấy, sau đó con gái nhà người ta chạy lên TV đăng tin tìm cậu, mà cậu lại ngồi ở chỗ này đọc sách, cậu còn dám nói là cậu không lừa tiền?”
“Cho dù lừa thì sao, Miru đã nói là chỉ cần người cho tôi tiền cần phải cam tâm tình nguyện là được, khi cô ta cho tôi tiền xác thực chính là có ý đó, như vậy chẳng lẽ vẫn không được sao?”
Này, đúng là tôi có nói qua những lời này, cho nên chẳng lẽ đều là tôi sai? Những người bạn cũ của tôi ơi, mọi người đều chính xác, tôi không hề có khả năng giáo dục, thằng nhóc này dù không đi cướp cũng không đi trộm, nhưng hắn lại chạy đi gạt người, nhưng lại làm hành vi lừa đảo đáng giận nhất, cái tên lừa tiền lại lừa sắc mà vẫn còn một bộ ‘người ta mà cũng xứng đáng để hắn đi lừa á’ là sao! Một câu cam tâm tình nguyện của tôi thôi mà lỗ tai hắn nghe kiểu gì vậy? Vì sao lại lý giải suy diễn đến mức kinh khủng như thế chứ?
“Còn nữa...” Nếu tôi có bệnh tim thì phỏng chừng bây giờ đã trực tiếp phát tác bỏ mình, đều tại thằng nhóc này hết “Cậu nói số tiền này cậu đem đi tẩy trắng?”
“Ừ, làm như vậy có thể tiêu trừ rất nhiều phiền toái, cũng có thể cắt đứt mọi manh mối.”
Đây không phải là rửa tiền phi pháp trắng trợn sao, chẳng phải lúc trước cậu ngay cả Geny là cái gì cũng không biết sao, thế nào mà chỉ mới vài ngày cậu đã có thể lừa tài sản người ta vào tay mình, lại còn học được kỹ thuật rửa tiền cao thâm nữa, cậu học cũng nhanh thật đấy.
Nhìn thằng nhóc trước mặt hoàn toàn mang vẻ đương nhiên, không chút thẹn với lương tâm, tôi muốn khóc cũng không khóc được “Tôi mua quyển Pháp luật bách khoa toàn thư kia, cậu có đọc không vậy?”
“Có.” rõ ràng hắn không có hứng thú với đề tài này, vươn tay lại rút một quyển ra khỏi núi sách.
“Sau khi xem xong có suy nghĩ gì?” Ví dụ như lừa người khác là trái pháp luật, trái pháp luật sẽ bị ngồi tù.
“Rất nhiều lỗ hổng, có một bộ phận điều lệ không theo kịp thực tế xã hội, nếu nói đây là kết quả công bằng của bộ pháp luật, không bằng nói là quy tắc do sự áp lực giữa các nhân vật giai cấp cao và những nhân vật giai cấp thấp thỏa hiệp mà sinh ra, chỉ cần biết tính toán, thì hoàn toàn có thể từ trình độ phiền toái mà suy ra xem có thể tuân thủ luật bao nhiêu, đến mức độ nào, nói cách khác, những điều luật kia cô có thể xem xét tình huống để cân nhắc cái giá phải trả cho cái lỗ hổng kia là bao nhiêu, nếu cái giá đáng để mạo hiểm thì cũng có thể không cần tuân thủ.
Rất đơn giản đúng không? Ví dụ như hiện tại, cho dù cô ta có năng lực tìm tới cửa tố cáo tôi lừa gạt, trong tình huống không dùng đến lực lượng của gia tộc và thế giới ngầm, thì tôi ở trước mặt pháp luật điều lệ là tuyệt đối trong sạch, bởi vì không có một chút chứng cớ nào có thể chứng minh tôi đã lấy đi đồ của cô ta, một vũ khí chống pháp luật quá tốt, chỉ cần không để lại sơ hở, thì tôi đây vĩnh viễn trong sạch.”
Tôi vĩnh viễn trong sạch...
Tôi dùng một loại ánh mắt bi thảm nhìn chăm chú vào hắn, lần đầu tiên phát hiện mình đã phạm một sai lầm lớn, tôi không nên mua bản pháp luật bách khoa toàn thư kia, có vài kiểu người mà không nên cho họ học pháp luật, tôi sai lầm rồi, tôi thật sự sai lầm rồi.
Trên TV, lúc tin tức lại bắt đầu được chiếu lại lần nữa thì điện thoại vang, đầu óc tôi trống rỗng chỉ có thể dựa theo bản năng nhấc điện thoại lên, bên tai vẫn vang tiếng “Lance” từ TV truyền đến, tôi nói này, cô bé, nhà cô nhiều tiền thật, chiếm lấy kênh tin tức đã năm phút đồng hồ không khỏi cũng hơi thái quá đi. Thế giới này và tôi kỳ thật đã chệch đường ray rồi phải không, hiện tại tôi đã hoàn toàn không thể lý giải thế giới tên Hunter X Hunter này nữa, có một khắc, tôi cực kỳ thật tình chân ý cầu nguyện ngài tác giả có thể mỗi ngày luôn vui vẻ, sống vô cùng tốt đẹp, như vậy thì khi cầm bút vẽ, ông ấy mới có thể bởi vì thế giới hòa bình, cuộc sống mỹ mãn mà truyền tình yêu cho thế giới này, sáng tạo càng ngày càng đẹp hơn, cho nên phiền toái tác giả đại nhân một chút, ngài hãy hạnh phúc đi hạnh phúc đi hạnh phúc đi vẫn hạnh phúc đến trước ngày tận thế đi.
“Alô.” tinh thần tôi hoảng hốt, hữu khí vô lực.
“À, là sở cảnh sát à, đúng, tôi tên là Miru, ha ha, Miru kỳ thật là một cái tên rất phổ biến, anh đi ra ngoài gọi một cái là mười người thì có năm người quay đầu nhìn, anh hỏi tôi có một người anh trai tên Lance Gordon hay không sao? Anh thật biết đùa, một mình tôi ăn cơm là cả nhà đã no rồi, không có anh trai cũng không có chị càng không có em trai em gái, hơn nữa tôi họ Sylvia không phải họ Gordon. À, anh hỏi nhà tôi có một vị khách tên Lance Gordon hay không sao? Anh thật biết đùa, chỗ tôi không ai tên Lance, khách là bà con xa của tôi, anh hỏi tên cậu ấy gì sao, ha ha...” Tiếng của tôi cực kỳ tự nhiên, biểu cảm của tôi lại như đần ra, duy độc câu sau khiến cho hai miếng ‘rong biển’ chảy ròng ròng “Tên của cậu ta là Chrollo Lucifer.” Chỉ là trùng tên trùng họ thôi mà vẫn khiến người ta nghe xong như bị sét đánh.
Sau khi treo điện thoại, tôi trầm mặc vài giây, TV lại truyền đến một tiếng lại một tiếng bi thảm kêu “Lance, Lance.”
Hai má tôi nhanh chóng lõm xuống, linh hồn một hơi phun ra hơn phân nửa, khoan khoan, vừa rồi tôi đã làm cái gì? Tôi lại đi bao che, tuy rằng vừa rồi đầu óc có chút không tỉnh táo, nhưng tôi đã làm cái gì? Tôi nói dối cảnh sát, tôi bao che cho một tên lừa đảo, nhưng hắn còn nhỏ, vẫn là vị thành niên, có thể hắn không biết đây là trái pháp luật... Không biết mới là lạ! Hắn thuộc pháp luật đến mức có thể đi làm luật sư chuyên nghiệp. Tôi cũng trái pháp luật, phạm phải tội không thể bù lại, tôi bao che thằng nhóc này, trong đầu bỗng hiện ra một hình ảnh, trong toà án lạnh lẽo, quan toà đội tóc giả màu trắng cao cao tại thượng, tôi đứng ở dưới bục bị cáo, quan toà đập mạnh búa xuống bàn, công chính vô tư nói: “Miru Sylvia, tội bao che tội phạm nghiêm trọng, phạt tù chín trăm chín mươi chín năm!”
( Toji: Miru ơi là Miru =)))))))) )
Đem cơ thể từ điện thoại bên kia quay lại, tôi nhìn thấy hắn cầm sách lật loạn lên, tôi đang lo lắng đến mức tóc sắp rụng hết thế mà hắn vẫn còn một bộ ‘chuyện không liên quan đến mình’.
“Lance.” Tôi giương mắt nhìn trần nhà, nhẹ giọng gọi hắn.
“Ừ.” Hắn đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi sách.
“Tự thú đi.” Làm sai thì phải đi xin lỗi, trái pháp luật thì phải ngồi tù, tôi vẫn luôn cho là như thế.
Hắn dừng động tác lật sách, quay đầu nhìn tôi, trên gương mặt thanh tú không có biểu cảm gì, chỉ là trong cặp mắt kia có thêm chút độ ấm, giống như ánh mặt trời sặc sỡ chiếu lên sàn.
Tôi nghĩ biểu cảm lúc này của mình nhất định là nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc nữa “Đi sở cảnh sát tự thú, sau đó đi xin lỗi con gái người ta, chỉ cần thành tâm xin tha thứ thì có thể giảm được hình phạt, hơn nữa cậu vẫn là còn vị thành niên, không sao cả, rất nhanh là có thể ra tù, không phải sợ, tôi chờ cậu ra tù.”
“Chờ tôi ra tù?” Hắn nghiêng người đến gần, rất gần, sau đó dùng tay chống cằm nghiêng mặt nhìn tôi, nhợt nhạt cười xuất hiện ở khóe miệng, khiến sự dịu dàng trong mắt kia cũng càng rõ ràng “Nhưng Miru không muốn biết số tiền này đi nơi nào sao?”
Tôi ngẩn người một hồi, lấy ngón tay dụi dụi hai má, xả ra một cái ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Cậu đừng nói cho tôi biết là cậu đem tiền lừa được đều nhét vào tài khoản ngân hàng của tôi đấy, ha ha.”
“Ha ha, đúng vậy, số tiền này từ lúc đi tẩy trắng đều là lấy danh nghĩa của Miru để tiến hành thao tác, đến cuối cùng toàn bộ gửi vào tài khoản ngân hàng của cô, số tài sản đột nhiên xuất hiện này đều mang danh nghĩa Miru, nói cách khác cô chính là người thu lợi lớn nhất, hơn nữa tôi cũng có đem manh mối về Miru tính cả cái tên Lance này ở hiện trường, tức là nếu tôi đi tự thú thì nhất định cô cũng sẽ bị liên lụy, ừm, lấy pháp luật hiện nay để xem xét, Miru chính là kẻ chủ mưu phía sau màn, mà tôi sẽ biến thành tòng phạm. Aiz, vậy phải làm sao bây giờ đâu? Kẻ chủ mưu.” Hắn mỉm cười nhìn tôi.
Kẻ chủ mưu?
Tôi thành kẻ chủ mưu phía sau màn, kẻ chủ mưu phải ngồi tù mấy năm vậy, tôi bề ngoài còn chưa trưởng thành hẳn là có thể giảm hình phạt đi... khoan khoan! Khi nào thì tôi biến thành kẻ chủ mưu phía sau màn!?!
“Cậu cố ý.” Tôi run lên bần bật, cực kỳ muốn xông lên bóp chết hắn, thằng nhóc này quả thực chính là một tên thiên tài phạm tội, một đoạn đối thoại đơn giản như vậy cũng có thể nghe ra khi hắn bắt đầu gạt người có làm rất nhiều chuẩn bị, dù sao cuối cùng bất luận điều tra kiểu gì, dù dùng góc độ gì để điều tra, thì nghiêm trọng nhất cũng chỉ bị nghi ngờ mà thôi, hơn nữa mọi chứng cớ đều bị hắn hủy sạch, trừ khi lương tâm hắn phát hiện chạy đi tự thú thì không ai bắt được nhược điểm của hắn, này, cậu không đi làm kinh thương thì rất phí tài năng của mình đấy, vừa nhìn cậu là biết ngay là kiểu người sau lưng quật ba mét ăn tươi nuốt sống, ở trước dân chúng còn tưởng rằng cậu là nhà từ thiện.
“Tôi không cố ý, bỗng nhiên nó cứ như vậy, ha ha, không sao, dù sao số tiền này đều đã được trải qua trình tự tẩy rửa tiền, cho nên làm phí sinh hoạt tiêu xài cũng không sai.” Hắn cười, gương mặt trẻ con giờ thêm tươi cười mà càng thêm trẻ con “Cho nên, Miru còn muốn tôi tự thú sao, cuối cùng chúng ta đều sẽ bị phạt đấy.”
Hai dòng ‘rong biển’ trên mặt biến mất, lập tức hai dòng ‘thác nước’ chảy ào xuống làm tâm linh bé nhỏ của tôi hấp hối, thần ơi, lúc ngài sáng tạo thằng nhóc này hẳn là vừa trải qua đả kích của cuộc ly hôn phải không, rốt cuộc là tâm tồn ngài bi oán đến mức nào mới có thể sáng tạo ra tên hỗn xược có tính cách như thế vậy?
Giống như có thể thấy vị quan toà kia nện một búa xuống bàn “Miru Sylvia, phạm tội lừa đảo, tội ác tày trời, phạt tù một vạn năm.”
Một vạn năm... nghĩa là thế nào vậy? Ha ha...
Tôi rõ ràng ngồi ở trong nhà không làm gì cả, cắn môi dưới khóc không ra nước mắt nhìn gương mặt thanh tú nhưng lại không khác gì tên lừa đảo kia vài giây, cuối cùng hai tay run run nắm chặt tay hắn, hất mặt sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy chúng ta cùng nhau ngồi tù đi.” Tòng phạm cũng phải chịu phạt, hừ.
Có một khắc, hắn ngây người ra, giống như đáp án không ở trong lý giải của hắn, tôi giơ tay lắc lắc trước mặt hắn, ngây cái gì mà ngây, tôi thành thủ phạm chính còn chưa ngây người đâu.
“Phì.” Hắn đưa tay che mắt không nể gì cười to lên, cười rất chân thật mà vô câu vô thúc.
Không phải cười lạnh, cũng không phải ngoài cười nhưng trong không cười, lại càng không phải là chỉ hơi nhếch khóe miệng là xong việc mỉm cười, mà là cười giống như một thiếu niên sang sảng mà hoạt bát.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười phù hợp với tuổi của mình như thế.
Tôi đột nhiên rất muốn khóc, cậu trả lại nụ cười vui vẻ cho tôi đi, trong TV, tin tức thông báo tìm người kia lại được phát lại, một tiếng lại một tiếng bi thảm “Lance” rốt cục khiến tôi hoàn toàn xù lông.
Tôi tức giận, lập tức cầm một đống sách bên cạnh sô pha ném hết về phía hắn, nổi điên rống: “Cậu còn dám cười sao! Cậu có biết hiện tại là tình trạng gì hay không?! Cái tên ngu ngốc này! Tôi có dạy cậu đi gạt người sao!? Hơn nữa cậu lại còn đi lừa hôn nữa, tuổi còn nhỏ cái gì tốt không học, lại đi lừa con gái người ta, tôi nói cậu có hay không nghe hả, không cho cười nữa! Ngu ngốc, bảo cậu làm việc mỗi ngày hướng về phía trước thôi mà khó như vậy sao!? Tức chết mất, thằng nhóc này làm tôi tức chết mất!”
Hắn không tránh đi, vẫn ngồi ở sôpha đầy sách lung tung, ánh mặt trời từ trên sàn thượng lén lút chiếu lên sô pha.
Đây rốt cuộc là cảnh tượng gì vậy, một cô gái đang phát điên liều mạng ném sách vào một thằng nhóc đang ôm bụng cười to.
Dù sao đi nữa, một ngày sáng sủa này đã bị tiếng mắng hoàn toàn đánh thức.
/167
|