Sợi tơ màu trắng trong suốt có thể phản xạ ánh sáng chậm rãi vươn ra từ đầu ngón tay, giống như một đóa hoa nở không tiếng động trong đêm, hắc ám mà tao nhã.
Mỗi một sợi tơ đều cuốn lấy thứ mình muốn buộc chặt, Meteorcity, hội trưởng lão, Esme, phố Bối Bối, đội chấp pháp, còn có...... Ám.
Trên bức tường xưa cổ lạnh lẽo có những dấu vết không trọn vẹn của một thời đại phồn hoa bị sụp đổ, vụn vặt, phức tạp, có cảm giác mê mẩn, âm u.
Hắn dựa vào bức tường này gần một buổi, trong không khí có mùi hương mà hắn quen thuộc, một loại lạnh lùng, hỗn loạn của Meteorcity, từng người nơi đây đều rất quen sinh tồn ở trong mùi hương ác độc này.
Bên kia bức tường, ngẫu nhiên truyền đến giọng nói của cô ấy với người đàn ông tên Ging thảo luận về một vài văn tự cổ đại, giọng nói mềm mại trong trẻo, lễ phép nhưng không làm người ta cảm thấy xa cách. Ở bên cạnh cô ấy lâu, luôn bất giác cảm thấy thả lỏng, thoải mái, hắn từng phân tích điều này, nhưng do không đủ thông tin nên vẫn rất mơ hồ, rõ ràng chỉ cần là vật còn sống đến gần phạm vi cảnh giác thì bản năng sẽ ra tay giết, nhưng hình như cô ấy không thuộc điều kiện cảnh giác này, cô ấy không hề phòng bị mỗi khi đến gần, thậm chí nắm tay cũng nhanh chóng trở thành một thói quen, hơn nữa còn rất ấm áp, rất thoải mái, và còn rất...... đáng yêu.
Không giống với phụ nữ của Meteorcity, vừa thân mật vừa không ngừng tính toán, cảnh giác. Từ ngày tiến vào phố Bối Bối, nơi nào đó trong đầu óc đã bắt đầu lâm vào trạng thái hỗn loạn và mơ hồ, thông qua phần lớn các loại sách để phân tích rồi phân loại, nhưng có vẻ như đều vô ích, mà cảm giác hỗn loạn này lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Kỳ thật đàn ông và phụ nữ ở trong mắt hắn cơ bản không kém gì nhau, chỉ trừ những lúc tìm điểm yếu hay là tính toán khoảng cách để đánh gục đối phương, nhưng khái niệm này cũng chỉ xẹt qua trong đầu, còn lại, trong mắt hắn chỉ có đồng bạn, người xa lạ và kẻ địch.
“Phụ nữ bên ngoài Meteorcity rất khác.” Hắn nhớ tới mình cũng từng tiếp xúc với một phụ nữ như thế, tóc phấn hồng kia tên là gì? Tuy rằng rất yếu, nhưng dù vậy, chỉ cần hơi thở xa lạ đó hơi đến gần một chút là hắn đã phản xạ muốn trực tiếp vặn gãy cổ đối phương.
Cô ấy thì khác, cho dù cô ấy đột nhiên chạy tới từ phía sau, đầu óc cũng sẽ tự động áp chế mọi động tác, kỳ quái, chẳng lẽ cô ấy thật sự yếu đến mức ngay cả thân thể hắn cũng biết dù cô bé này có cầm bả đao trong tay cũng sẽ không uy hiếp nổi hắn?
Lý do này không đúng, thói quen lấy tay che miệng, động tác này có thể khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh tự hỏi mà không dễ bị thứ gì đánh gãy. Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên tự hỏi vấn đề này, luôn cảm thấy Miru cách hắn quá gần, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, lúc đó luôn không nhịn được ý muốn móc đôi mắt của cô ấy ra, đánh giá với thú vui cất chứa bộ phận cơ thể người, màu xanh sạch sẽ thuần túy như vậy có giá trị nghiên cứu rất cao, hắn từng đọc biết rất nhiều đôi mắt có giá trị cất chứa như thế trong sách, đôi mắt đáng giá nhất là một trong bảy đại sắc đẹp - mắt lửa đỏ của người tộc Kuruta, không biết có xinh đẹp bằng đôi mắt của cô ấy hay không.
Bây giờ lại không muốn móc ra đôi mắt của cô ấy, cảm giác khi nhìn cô ấy chạy tới chạy lui cũng không tệ. Meteorcity cũng có người thu thập người sống, tỷ như thiếu niên đẹp trai thiếu nữ xinh đẹp, hắn không hứng thú về phương diện này, chỉ thích cất chứa các cuốn sách cổ, về phần người sống thì lười để ý, quá nhiều hơi thở xa lạ sẽ khiến hắn không thoải mái, bây giờ chẳng lẽ hắn cũng nhiễm cái thú cất chứa người sống?
Không đúng, Miru không tính là vật phẩm cất chứa, hắn có chút bài xích chuyện biến cô ấy thành đống sách cổ không có sự sống kia. Vậy thì nguyên nhân có thể là giả thuyết còn lại - bạn tình hiện thời ở Meteorcity, cái này thì hắn nhìn thấy khá nhiều, phụ nữ của tôi chính là xưng hô quen thuộc của người Meteorcity đối với bạn tình của mình.
Nhưng người Meteorcity và bạn tình lại không quá giống như hắn và cô ấy, lạnh lùng nhìn văn bản Tarian cổ đặt ở trên đùi, chỗ bị hỗn loạn trong đầu vẫn còn tiếp tục hỗn loạn.
Hắn dùng ngón tay lật một trang sách, vừa nhìn vừa tiếp tục nghĩ, miệng không khỏi toát ra một câu nghi hoặc “Không quá giống như bạn tình với nhau, chẳng lẽ là bởi vì chưa lên giường?”
Nguyên nhân mà đại đa số người của Meteorcity trở thành bạn tình của nhau đều là muốn lên giường, hắn không có kinh nghiệm về phương diện này, có lần, hình như là trò đùa dai của đồng bạn, họ ném một phụ nữ không mặc quần áo lên giường hắn, hắn hoàn toàn không có cảm giác, cuối cùng chỉ là vì lấy một quyển sách ở trên giường mới thuận tiện vặn gãy cổ của phụ nữ kia. Hắn không quen có mùi xa lạ tiếp xúc hắn, ngay cả cái giường kia, hắn cũng ít nằm lên.
Lại lật một trang sách, có ba chữ khá xa lạ xuất hiện, trong đầu lập tức nhớ lại toàn bộ chữ đã phiên dịch trong các quyển sách trước, rồi lại liên hệ đến nội dung quyển sách này, dần dần phỏng đoán, phân tích ra nghĩa của chữ. Đại bộ phận chữ, hắn đều là học như thế.
Lại lẩm bẩm với quyển sách một câu “Miru có thể trị liệu chứng mất ngủ.” Tuy rằng cô ấy ngủ luôn nhích tới nhích lui, khiến hắn nhiều lúc bất giác khống chế mọi cử động của cô ấy, nhưng độ ấm mềm nhũn có thể làm hắn thả lỏng nhắm mắt lại. Phụ nữ đều mềm nhũn như thế sao? Các quyển sách viết về phụ nữ cũng có nói rằng lòng của phụ nữ dễ hiểu hơn đàn ông, có lẽ là do xương mềm hơn đàn ông đi.
Lên giường là có thể tìm được đáp án sao? Thể loại sách về phương diện này, hắn không đọc nhiều, chủ yếu là do chúng không có nhiều giá trị áp dụng, nếu là do cấu tạo cơ thể người thì hắn đã đọc hết sách giải phẫu sinh vật, hắn biết rất rõ các bộ phận trên cơ thể, tùy tiện cũng có thể vớ được một thi thể để nghiệm chứng bộ sách. Nhưng, cứ cảm thấy làm như thế cũng không ra kết quả mà hắn muốn.
Về phần người nhà, cô ấy nói bọn họ là người nhà, người nhà là cái gì? Hiển nhiên định nghĩa cụm từ ‘người nhà’ mà cô ấy nói có chút bất đồng với tin tức mà hắn đọc được trong sách, điều này khiến hắn đối với khái niệm của cụm từ này càng mơ hồ.
Nói như vậy thì trước lúc gặp Miru, hắn chưa từng tiếp xúc gần gũi mà không phòng bị với ai bao giờ, nhưng hiện tại, hắn không cần phải đi bới móc, soi mói xem Miru có ý đồ gì, bởi vì cô ấy đều viết mọi cảm xúc tâm tình của mình lên mặt, đơn giản đến mức không chút che dấu, dù cô ấy muốn làm cái gì, hắn luôn có thể dễ dàng nắm chặt cô ấy ở trong tay, chỉ cần không buông tay thì cô ấy không thể bỏ chạy được, bởi vì cô ấy chỉ biết đi xe đạp, mà tốc độ xe đạp thì lại chậm hơn cả tốc độ đi bộ của hắn.
Quan trọng nhất là ánh mắt cô ấy nhìn hắn, điểm này vẫn khiến hắn thấy rất kỳ quái, dù là nhìn những bông hồng Đại La hay là người phố Bối Bối, thậm chí cho dù biết hắn đến từ Meteorcity, ánh mắt của cô ấy vẫn không thay đổi đến mức khó tin, dù có gì bất đồng thì cô ấy cũng nhìn như thể chúng đều giống nhau. Hắn luôn có thể trực tiếp xem nhẹ những ánh mắt chán ghét và sợ hãi, nhưng với ánh mắt quá mức ấm áp này lại khiến cho hắn...... không thoải mái.
Ngón tay đang lật sách bỗng dừng lại, lồng ngực bởi vì thình lình dâng lên sát khí mà hơi co rút đau đớn, năng lực niệm Dây Leo Giao Ước cuốn chặt lấy trái tim hắn, hơi dao động theo nhịp tim đập có tiết tấu đều đặn. Hắn nhớ tới cái lão già khó đối phó kia, trong thệ ước, ngoài những điều kiện mà song phương trao đổi ra, lúc ấy Harris Lund còn tự tay dùng máu vẽ ra thệ ước kế tiếp - Chrollo Lucifer không thể uy hiếp sinh mệnh của Miru Sylvia. Nói cách khác, trước khi giải trừ thệ ước, ngay cả băng Ryodan cũng không thể xuống tay với cô ấy, bởi vì băng Ryodan cũng là đại biểu của Chrollo.
Nhưng khiến một người đi chết mà vẫn tránh được thệ ước thì không phải là không làm được, nhưng hắn chỉ có ý muốn giết Miru vào lúc mới gặp, ngoài ra, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ xuống tay với cô ấy. Sự tồn tại của cô ấy bên cạnh hắn trở nên rất đương nhiên, cứ như thể ngay từ đầu cô ấy đã vốn là vậy.
Nhưng hắn cũng thấy kỳ quái với thái độ của phố Bối Bối đối với Miru, nếu biết rõ ràng hắn có tính nguy hiểm với cô ấy thì vì sao vẫn mắt lạnh, bàng quan mặc kệ hắn lưu lại? Thệ ước phụ này rõ ràng là rất dư thừa, y theo cách hành xử của cái lão già Harris kia, thì phố Bối Bối đã dung túng cô ấy đến mức cưng chiều, đây có lẽ là nhược điểm, nếu trói buộc Miru, phố Bối Bối có thể nhượng bộ hắn đến mức nào?
Một chút cười lạnh hiện lên bên khóe miệng, hắn hay quen đặt ngược lại vấn đề, nếu có kẻ trói buộc Miru để uy hiếp hắn, vậy thì hắn có thể nhượng bộ đến mức nào?
Đáp án khiến hắn nghĩ thông suốt một điều, hắn căn bản không thể chịu nổi cái khả năng này, đây không phải cảm tình giữa đồng bạn với nhau, cái chết của đồng bạn chỉ biết mang đến sự báo thù lạnh như băng. Nhưng rất rõ ràng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới cô ấy sẽ chết ở trên tay ai.
“Khi nào thì đã... không cẩn thận tự mình chế tạo một nhược điểm vậy.” Không chút biểu cảm lấy tay vuốt vuốt mái tóc màu đen “Đúng là sơ suất quá.” Một chút báo động trước cũng không có.
Đáp án chính xác đến có chút muộn, có lẽ còn có thể bứt ra, thứ không thể trở thành trợ lực của mình thì sẽ rất nhanh sẽ bị địch giết sạch. Trái tim lại đau đớn, hắn có chút khó hiểu nghĩ, hiệu lực của thệ ước lớn đến mức này sao?
Lại xuất hiện một cái chữ cổ Tarian xa lạ, công nhận, muốn dịch được loại văn tự cổ đại này thì phải cần phần lớn là thiên phú, nhưng nếu muốn dịch được cả ba loại văn tự cổ đại trên cùng một cơ sở thì hắn vẫn không tin nổi, trong phương diện này, cô ấy mạnh hơn bất cứ ai.
Lúc tiếp xúc di tích Ám, hắn bị đống chuyên ngữ hiến tế cổ đại này làm cho mờ mịt, dù sao, trong tình huống không có kiến thức trụ cột mà lại muốn đọc hiểu ngôn ngữ cổ đại xa lạ thì quá mức không thực tế. Nhớ ra rồi, lúc ấy là người của phố Bối Bối đang chủ trì việc khai quật di tích ở Meteorcity.
“Đúng là người tốt bụng.” Lúc ấy hắn mới mười ba tuổi, băng Ryodan vừa mới thành lập không lâu, khi đó hắn còn chưa thành thục như bây giờ, giống như mọi thiếu niên bình thường của Meteorcity, đó là lần đầu tiên hắn phải cố gắng lừa người khác đến thế, vì dù tươi cười như thế nào thì đồng tử mắt luôn lạnh lùng âm trầm.
Chính đôi vợ chồng kia đã dạy Tarian cho hắn, thời gian đó đúng là rất vui vẻ. Lưới nhện lan rộng ra để quấn quanh lấy bọn họ, nhiệm vụ đầu tiên sau khi băng Ryodan thành lập chính là như thế. Từ đó đến bây giờ đã được ba năm, cuối cùng, cái lưới này đã mang lại kết quả mà hắn mong muốn: từng bước chậm rãi trói chặt những con mồi cần trói, hắn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, tự tay khiến cho hội trưởng lão và Esme hoàn toàn quyết liệt như hiện nay.
Bước chân của con nhện không hề có tiếng động, không ai biết rằng băng Ryodan là chủ mưu gây ra cuộc chiến tranh này. Hắn đã thành công che dấu sự tồn tại của băng Ryodan, trước khi chưa đủ thực lực, hắn sẽ mang băng Ryodan an toàn ra khỏi trận đấu tranh đoạt lưỡng bại câu thương* này. Băng Ryodan là những người đứng xem, bọn họ sẽ chỉ phát huy tác dụng trong việc dẫn đường cho vụ việc, còn lại, nếu không đứng cạnh nhìn thì là bí mật hành động trong bóng tối.
(*Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả)
Tỷ như, giết những nhà khảo cổ học rất quan trọng với phố Bối Bối sau khi đại đội trưởng Touya Jiren của Esme tử vong do bị Meteorcity ám toán, dù kiểu vu oan này không quá cao minh nhưng hội trưởng lão không muốn gánh cũng phải gánh, bởi vì sự tin tưởng đã sớm mất đi.
Bắt đầu thu lại lưới, tỉnh bơ nhìn trận chiến hỗn loạn này, khiến cho Meteorcity vốn luôn được bảo vệ nghiêm mật kia dần dần chết đi như hắn mong muốn, khi con nhện nhàn rỗi lâu, nó sẽ ăn một cách hung ác.
Băng Ryodan từ lúc thành lập đến giờ vẫn chưa nổi tiếng, mà cái tên Chrollo Lucifer này lại được hắn cố ý che giấu mà dần dần bị vùi lấp, cho dù hắn từng là ác ma nổi danh nhất Meteorcity thì sao, người của Meteorcity am hiểu nhất chính là quên lãng. Hiện tại băng Ryodan còn chưa cần nổi tiếng, dùng sự đánh đổi ít nhất có thể để xé đi chế độ thống trị Meteorcity hiện giờ, hơn nữa còn khiến phòng ngự của Esme bị ảnh hưởng lớn, vậy là được rồi.
Nhưng cô ấy là một ngoại lệ, nếu không đi vào Ám gần mười ngày, khiến hắn có thể nhàn tản đi lội ngược dòng mạng nhện đầu tiên của con nhện, hắn hoàn toàn không nhớ ra nổi dáng vẻ của người ba năm trước đây, dù sao hắn luôn có thói quen rằng người đã chết thì không cần nhớ.
Kỳ quái, nếu hắn không nhớ lầm, trong nhóm người đã chết đi ba năm trước hẳn là có người tên Miru Sylvia......
Ngón tay đang lật sách lập tức ngừng lại, hắn có chút ngây ra, Miru và kẻ đã chết đi kia là cùng một người sao? Nếu đúng thế thì có nghĩa là có một con mồi ngay từ đầu đã thoát khỏi lưới nhện trong tay hắn, chạy ra ngoài lưới?
Bên tai truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, không có tạm dừng, không có do dự, luôn tự nhiên giống như mọi lần cô đến gần, sóng vai ngồi ở bên cạnh hắn, hơi thở rõ ràng.
Giơ lên quyển sách đã ngừng lật rất lâu trong tay kia “Chữ thứ ba mươi bảy dòng thứ mười.”
Cô ấy nghiêng đầu đến gần, mùi hương ấm áp, đôi mắt màu xanh dưới tóc mái màu xám bạc rất nghiêm túc mà thoải mái “Đây không phải là một chữ, mà là một từ được tổ hợp từ ba chữ cố định, từ này trong văn tự Tarian được dùng như một danh từ chỉ thực vật......”
Nghe giọng nói mềm mại của cô ấy, hắn nghĩ, cho dù ngay từ đầu đã thoát khỏi lưới nhện của hắn, nhưng bây giờ chỉ cần hắn duỗi tay ra là lại có thể buộc chặt một lần nữa, chỉ cần hắn không buông tay, cô ấy không thể bỏ chạy được.
Hầu như mọi lúc, bầu trời Meteorcity luôn giống như một bức tranh trừu tượng, chiếc tàu bay màu trắng hình quả oliu đang bay qua bầu trời quái dị này, giống như một con cá duôi dài biến đổi gien, chậm chạp mà nhàn nhã. ‘Con cá’ này đã rất quen với việc vứt bỏ rác rưởi xuống khu vực này, lúc nhân viên điều khiển tàu bay ấn nút mở cửa ra, hết thảy những thứ mà thế giới vứt bỏ sẽ giống như bông tuyết bay xuống. Người Meteorcity đã quá quen cảnh tượng này, những người có nhãn lực tốt khi thấy đống rác rơi ở giữa không trung luôn nhanh chóng chạy tới cướp hết những thứ có giá trị.
Meteorcity cũng không thần bí như người khác tưởng, ít nhất biên giới phương bắc và phía tây Meteorcity còn có quốc lộ được người bên ngoài kiến tạo, hàng năm luôn có nhiều xe tải vận chuyển rác rưởi đến.
Nhưng khi muốn ra ngoài, người của Meteorcity rất ít chọn cái quốc lộ kia, bởi vì bọn họ không có giấy tờ chứng minh thân phận, mà cái quốc lộ kia lại bị quản chế cực kỳ nghiêm khắc, những người Meteorcity dám xuất hiện ở quốc lộ này, thảm nhất không phải là bị đuổi giết, mà là sẽ lập tức từ một kẻ vô danh biến thành tội phạm truy nã cấp A, dù người trông coi quốc lộ kia có giúp bạn tạo ra giấy tờ tùy thân để được có tên vào sổ quốc dân, khiến thân phận vô danh bị mất đi, nhưng sau đó sẽ bị chính phủ đuổi giết cả đời. Trừ tên ngốc và tên dụng tâm kín đáo ra, bình thường không có ai rảnh rỗi đi động vào cái đường kia.
Đương nhiên chỗ tốt duy nhất của giao thông quốc lộ kia chính là, đối với những người Meteorcity từ bên ngoài về, đám người trông coi quốc lộ sẽ coi như không thấy, mặc kệ cho họ đi vào quốc lộ chết chóc không thể thoát ra.
Người Meteorcity nào muốn ra vào đều gặp phải một đống trở ngại, trong đó thoạt nhìn ngon miệng nhất dễ bóp nhất - Esme, bởi vì có đội chấp pháp - lực lượng quân sự cường hãn không giống người tồn tại lại bền chắc như thép. Nhân dân Esme ngày càng hạnh phúc, thì đội chấp pháp sẽ càng âm hiểm, đại đội trưởng đương nhiệm Touya gì gì đó của bọn họ, so với cái quốc lộ chết chóc kia còn bạo lực đáng sợ hơn, dẫn đội chấp pháp trực tiếp thẳng tiến vào khu vực trung tâm của Meteorcity. Cường hãn nhất chính là ngay trước mặt đại quân Meteorcity, cái tên mặc áo gió có chữ Pháp màu đen với vẻ mặt khiến người ta thống hận, kiêu ngạo nói “Cho tới bây giờ, ông đây vẫn không hề coi người Meteorcity là người.”
Đã thấy đội chấp pháp âm ngoan ở Meteorcity, nhưng chưa từng thấy âm ngoan đến thế. Chết tiệt, Esme, đều là quái vật hết.
Người trẻ tuổi phun hột táo trong miệng ra, hột táo phi ra xa đánh trúng một cái lon trên đống rác, cái lon lạch cạch lăn xuống dưới, vừa vặn dừng ở chỗ vừa tầm tay hắn, hắn duỗi tay ra cầm lên. Cái lon rất tròn, hình trang trí rất phức tạp, hắn tùy tay ném ra phía sau, rơi vào một cái túi plastic lớn, bên trong là vài trăm vỏ lon đồ uống như thế, đó là chiến tích hôm nay của hắn.
Người trẻ tuổi có làn da ngăm đen do thường xuyên phơi nắng, dáng vẻ trông rất lười nhác, rất nhiều người của Meteorcity dù có rảnh rỗi cũng không tạo nổi cái tật xấu này, có thể thấy hắn thuộc kiểu người có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi.
Có vài phụ nữ thường xuyên đưa mắt tán tỉnh với cơ thể cực kỳ nam tính kia của hắn, chỉ ngẫu nhiên có vài người để ý đến gương mặt kỳ dị kia, mắt hình vuông, không có lông mi, tròng mắt trắng dã khiến cho đôi mắt gây cảm giác sờ sợ, điểm đặc thù rõ ràng này rất bất lợi trong việc che dấu mình vì nó rất bắt mắt, gây chú ý. Nghe nói chỉ có một ít bộ tộc mới có đặc điểm như vậy, nhưng ai biết được, dân số Meteorcity không nhiều, nhưng lại là nơi đa dạng tộc người nhất thế giới.
Nghe nói cái đội chấp pháp kia sẽ rời khỏi đây hôm nay, tình báo này đến từ thiếu niên tóc đen mắt đen kia, tin thì có thể tin, mấy năm qua rất ít thấy thiếu niên kia nói lời nào mà không có suy tính trước, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn vẫn còn ở lại đây nhặt vỏ lon.
Đội chấp pháp rời đi cũng tốt, căn cứ vào đủ loại bất mãn đối với hội trưởng lão của Meteorcity từ trước tới giờ, rất nhiều người Meteorcity vốn không muốn bị khống chế đã thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám người bên ngoài mặc áo gió màu xanh lạnh đánh thẳng vào trung tâm quản lý Meteorcity đến mức tàn phế. Chế độ thống trị Meteorcity sẽ bị thay đổi, còn chuyện cừu hận giữa Esme và Meteorcity cũng sẽ tăng thêm một phần, không ai để ý là thù hay ơn, đã trở mặt với nhau rồi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết dứt điểm được.
Khiến hắn phải vò tóc chính là đánh nhau không thể giải quyết được vấn đề, hắn đâu thể vọt tới trước mặt cái ông già luôn bắt hắn nhặt vỏ lon kia để bóp cổ uy hiếp ông ta.
“Ông chú ơi, vỏ lon có cái ma lực gì thế chứ, xếp cao tới đâu thì không thành Kim Tự Tháp được, đội chấp pháp đã vỗ vỗ mông chạy lấy người rồi, ông còn muốn giả bộ ngu ngốc tới khi nào đây? Thật là phiền toái.” Người trẻ tuổi cào cào mái tóc ngắn rám nắng mà hắn đã rất lâu không thèm để ý, nhận mệnh kéo cái túi đầy vỏ lon kia bước đi.
Chân không tiếng động bước đi cùng với tiếng va chạm lanh canh của đống vỏ lon, thái độ bất cần đời, không thèm để ý ánh mắt đăm đăm bốn phía, bộ dáng lơi lỏng như vậy nhưng lại khiến vài người Meteorcity ven đường nhanh chóng chạy trốn, chỉ sợ bị vị đại gia này bắt lấy.
Đi vào một cái lều trại một cột chống ở dưới chân núi rác, người trẻ tuổi đổ hết vỏ lon lên một núi vỏ lon cao ngất, mà bên cạnh, một người đàn ông tóc bạc đang ngồi đưa lưng về phía hắn, người đàn ông kia đang dùng vỏ lon xếp thành một tòa kiến trúc, tinh tế mà phức tạp.
Người trẻ tuổi tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra táo đỏ từ túi quần mà sáng nay mới cướp được, tự đắc vui vẻ cắn. Hắn vừa cắn vừa bất mãn nghĩ, cái kẻ tên là Shalnark kia lúc trước vẫn đều hoạt động ở bộ tình báo của hội trưởng lão Meteorcity, bộ dạng hắn giống hệt hồ ly vậy. Nếu sớm học hắn đi mang mấy cái bom cho nổ Esme, thì giờ không cần phải ngồi đây nhặt vỏ lon ba năm rồi. Cái tiểu hồ ly tóc vàng mắt xanh kia được thoải mái nhập vào bang, còn hắn thì không biết mình còn phải nhặt vỏ lon bao lâu mới có thể hoàn thành nhiệm vụ nhập bang chết tiệt này.
“Ông chú ơi, đã mấy năm rồi, băng Ryodan đã sớm hành động rồi, hội trưởng lão đã chết rất nhiều người rồi, ông chừng nào mới đi tiếp nhận đây? Chẳng phải năm đó ông và Chrollo Lucifer đã hẹn rồi sao? Chỉ cần hắn có năng lực phá hủy chế độ hiện tại của Meteorcity, thì ông phải đi giúp hắn điều chỉnh lại Meteorcity, không lẽ ông xếp núi vỏ lon lâu quá cho nên ngay cả đầu óc cũng biến thành vỏ lon rồi à?” Người trẻ tuổi nói xong, bỗng cảm thấy buồn cười, liền sang sảng cười to hai tiếng.
Người đàn ông kia thờ ơ, hiển nhiên đã quá quen với mấy câu nói chọc cười vớ vẩn đó mấy năm nay. Tay vững vàng xếp một cái vỏ lon lên, hắn liên tục xếp lên đống vỏ lon lung lay này, một tòa giáo đường đơn giản thành hình, một vỏ lon có dán hình chữ thập trùng hợp đứng trên đỉnh, nhưng mấy cái chữ thập thánh giá ở thánh đường đều có màu trắng, mà vỏ lon này lại là màu đỏ, nhưng hắn không tìm thấy vỏ lon nào có hình dán chữ thập màu trắng.
Thấy người đàn ông im lặng, người trẻ tuổi cũng đã quen, hắn tiếp tục ăn táo, phun hột táo, lại ăn táo, lại phun hột táo.
“Một phi cơ bay qua, hai phi cơ bay qua, sau đó rơi xuống, ha ha ha.” chọc cười vớ vẩn, tiếp tục ăn táo, phun hột táo.
“Ba phi cơ bay qua, bốn phi cơ bay qua, rơi xuống, ha ha ha.” Lại chọc cười vớ vẩn, ăn táo, phun hột táo, ăn táo, phun...... cười lớn quá, nuốt mất hột xuống.
Người đàn ông tiếp tục xếp vỏ lon, tay xếp cực ổn, dù người trẻ tuổi sau lưng khóc lóc om sòm nổi điên cũng coi như không thấy, kỳ thật hắn cũng biết thanh niên vài năm này đã sắp nhàm chán đến mức phát điên rồi, dù sao không có nhiều người Meteorcity có thể nhàn tản như vậy giống hắn, đây hẳn cũng là nguyên nhân cái con nhện đầu lĩnh kia tới tìm hắn. Lòng tham của hắn không cao, chính xác mà nói thì thứ ấy chẳng có gì khiến hắn muốn tham, chẳng hiểu sao người Meteorcity lại thường xuyên động kinh muốn tranh nhau cướp lấy nó. Đối với kiểu người thích tự do như hắn mà nói, cái gọi là lật đổ hội trưởng lão, có nghĩa là đừng có dính đến hắn.
Ba năm trước đây, khi thiếu niên kia tìm tới cửa, hắn đã cảm thấy không có chuyện gì tốt, cái tên ‘Chrollo Lucifer’ này cũng không xa lạ, dù là năng lực quái dị của hệ Đặc Biệt, hay là lòng dạ âm hiểm đến mức khiến cho người ta chỉ muốn nhượng bộ lui binh, giúp hắn giết được vô số cao thủ, dần dần trở thành một ngôi sao mới của Meteorcity. Kỳ thật băng Ryodan được thành lập dưới sự nổi tiếng của thiếu niên tóc đen này, rất nhiều người đều biết đến Chrollo, nhưng lại không biết đến băng Ryodan.
Hắn không có một chút hảo cảm gì đối với thằng nhóc đã thành lập bang con nhện Ryodan kia, nhưng không phủ nhận ưu điểm của thiếu niên này, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là đủ độ điên, đủ hiểu giả bộ, đủ âm trầm, hơn nữa đủ kiên nhẫn. Nếu muốn tìm những kẻ ở Meteorcity có sự nhẫn nại hơn mình, thì Chrollo Lucifer tuyệt đối được sắp xếp hàng đầu.
Dùng thời gian ba năm kéo hai thế lực lên vũ đài trình diễn tuồng giết chóc, mà để có được kết quả này, thiếu niên kia chỉ cần một cái khe hở, một cái khe hở có thể ám sát tám phần bọn thống trị, những tên có thể tạo ra kế hoạch tinh tường như vậy không có nhiều, còn tính cả đến việc sửa sang lại sau hỗn loạn cũng đã tìm đến hắn, vừa muốn hắn làm con rối vừa muốn có trong tay sự điều hành Meteorcity, có khi, hắn cảm thấy chất xám trong đầu tên kia còn lớn hơn gấp mấy lần so với người bình thường, dù hắn ở một bên xem diễn lâu như vậy cũng không thấy thằng nhóc này phải ra mặt bạo lực lúc nào cả.
Đáng tiếc, không hảo cảm vẫn là không hảo cảm, bởi vì chẳng có ai thích thú khi bị tên quái vật này để mắt, rất không khéo là mình lại bị hắn nhắm trúng.
Vốn tưởng được hưởng thụ, mỗi ngày kiếm mấy thứ để ăn, xếp núi vỏ lon để an hưởng cuộc sống tuổi già tốt đẹp, hừ, bội ước cho xong, cứ nghĩ đến việc phải nhận lấy cục diện rối rắm kia, hắn liền có thể đoán được tương lai của mình sẽ thê thảm đến mức nào, dựa vào cái gì mà tiểu quỷ đầu con nhện kia làm loạn xong lại bắt hắn phải hỗ trợ xây dựng lại? Cho rằng hắn nhàn tản đến mức mốc meo sao? Hắn còn có một đống vỏ lon còn chưa xếp thành núi đâu.
“Này, không lẽ ông định bội ước à.” người trẻ tuổi vừa ăn hột táo vừa lạnh lẽo phun ra một câu.
Người đàn ông mặt không đổi sắc xếp vỏ lon, dù bị nói trúng nhưng mí mắt không hề chớp nhanh một chút nào.
“Nếu ông bội ước thì chẳng phải việc tôi nhặt vỏ lon mấy năm nay trở nên vô nghĩa sao? Ông mà dám bội ước, cái đống lon trước mặt ông sẽ lập tức biến mất đấy, ông tuổi lớn nên đầu óc không bình thường đúng không, ông nên từ bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi, nó sẽ khiến ông bị đuổi giết cả đời đấy.” Người trẻ tuổi trầm mặt, hai mắt cực kỳ tối tăm. Hắn nhìn núi vỏ lon bên cạnh, sau đó ăn táo, phun hột táo, nhìn kỹ là có thể phát hiện hột táo này vừa bị phun ra đã đâm thủng cái lon sắt tạo thành một cái lỗ hình hột táo.
Người đàn ông tiếp tục hành trình câm điếc của mình, để mặc gió bão phía sau, hắn vẫn ung dung tiếp tục xếp núi vỏ lon.
“Năm phi cơ, sáu phi cơ rơi xuống, ha ha ha.” người trẻ tuổi tiếp tục nói vớ vẩn.
Gió lạnh thổi qua, một già một trẻ vẫn ngồi trong cái lều trại rách nát ở nơi không ai dám tới gần, người trầm mặc thì tiếp tục trầm mặc, người nói đùa thì tiếp tục nói đùa.
Machi đứng ở đỉnh đống rác, đồng tử mắt bình tĩnh lạnh như băng, cô nhìn người đàn ông mặc áo choàng rách, đi guốc gỗ, bên hông có treo thanh kiếm võ sĩ đang đứng bên cạnh, nói: “Anh xác định đầu óc của tên kia không có vấn đề?”
Nobunaga cười “hắc hắc” hai tiếng “Dù sao thực lực đạt điều kiện là được, tôi chính mắt nhìn thấy hắn vặn gãy cổ của ba mươi người chỉ trong một giây, bang chủ cũng nói nhiệm vụ đang gần kết thúc, tùy ý ném ra vài cái đinh thôi cũng khiến bọn họ phải thực hiện giao kèo.”
Người trẻ tuổi phun ra một cái hột táo cuối cùng, hắn đứng dậy thô lỗ vươn vai một cái, vừa phất phất tay tỏ vẻ tiếp đón với hai người trên đỉnh núi rác vừa đột nhiên xuất hiện, vừa tùy ý nói với người tóc trắng đang đưa lưng về phía hắn: “Ông chú kia, có người đến tiếp tôi, hy vọng lần sau, ông vẫn chưa bị người ta xé thành mười tám mảnh ném vào đống vỏ lon.”
Người đàn ông trầm mặc, bình tĩnh tiếp tục xếp núi vỏ lon.
“Này, Phinks, đi nhanh đi.” Nobunaga rống một tiếng, một chân của hắn bởi vì đạp phải một cái ngăn tủ sắt mà hơi lộ ra bộ lông rậm rạp, đôi mắt hình tam giác xếch dù không cười nhưng cũng có ba phần đáng khinh.
Machi khoanh hai tay trước ngực, mái tóc màu tím ngắn đi không ít, vài ngày trước cô thấy tóc dài quá vướng víu nên đã dùng con dao nhỏ cắt đi, gương mặt tinh xảo không bị mái tóc che cho nên lộ ra rõ ràng, nhiệm vụ lần này của bọn họ là tới đón người.
Người trẻ tuổi da ngăm đen đút một bàn tay vào trong túi quần, tròng trắng vẫn đăm đăm “Rồi, đến đây.”
Đi được hai bước, không biết nghĩ đến cái gì, hắn xoay người sang chỗ khác nhìn đống vỏ lon kia, đủ loại kiểu dáng, các màu, xếp thành một cái núi nhỏ. Hắn nhìn chằm chằm ba giây, đột nhiên dùng tốc độ kinh người đến gần đống vỏ lon kia, đá mạnh một cái, núi vỏ lon nháy mắt sụp đổ. Sau đó liên tục dẫm nát đống lon tròn vo này, vừa dẫm vừa lãnh khốc nói: “Đi tìm chết đi, vỏ lon! Cả đời này tôi cũng không muốn nhìn đến cái thứ này nữa, nhìn thấy một lần vỏ lon là tôi dẫm nát nó một lần!” vài năm này, lý do duy nhất không bị đống vỏ lon kia làm cho phát điên chính là bởi vì hắn vốn là tên điên.
Người đàn ông trầm mặc ngồi, bả vai cứng rắn khiến hắn dù trầm mặc cũng mang khí thế kinh người, hắn mặc kệ người trẻ tuổi nổi điên, tay không run, mắt không chớp tiếp tục xếp vỏ lon thành núi.
Machi lạnh như băng lại hỏi Nobunaga “Anh thật sự xác định đầu óc tên kia không có vấn đề?”
“Tôi thích hắn, cái cá tính này mới hăng hái.” Nobunaga sờ sờ râu vừa mới mọc trên cằm, vẻ mặt biến thái cực kỳ sung sướng.
“Tôi không thích hắn, trong bang đã có quá nhiều tên không đầu óc.” Machi không chút do dự nói thẳng, ngoài bang chủ ra, trong bang làm gì còn ai biết đến chữ ‘kế hoạch’ này trong đầu?
Phinks rốt cục dẫm nát bét hết đống vỏ lon kia, khinh thường nhìn mảnh lon đầy đất, hắn phủi phủi tay đi thẳng đến chỗ đồng bạn.
Người đàn ông ngẩng đầu, sắc thái bầu trời Meteorcity nồng đậm huyết tinh, hắn lấy ra một cái vỏ lon tròn ngắn bên chân xếp lên, giọng nói bình tĩnh nhưng lại vang rất xa, một năm hắn nói không đến hai câu, cho nên cổ họng có chút khàn khàn “Nói cho bang chủ của mấy người, tôi sẽ thực hiện cái giao kèo kia.”
Sau lưng truyền đến tiếng cười mang theo một chút ý phản nghịch của người trẻ tuổi đã làm bạn hắn ba năm, người đàn ông nheo nheo mắt, tuy rằng sớm đã đầu bạc trắng, nhưng do là người có năng lực niệm cho nên gương mặt vẫn còn rất trẻ, tuy rằng hắn chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Bên dưới bàn tay là núi vỏ lon vừa xếp xong, đống núi lon kia là mô hình thu nhỏ của khu vực mà giai cấp thống trị Meteorcity đang tụ tập, hắn thuộc khu vực này đến mức ngay cả việc có mấy cái cửa sổ, hắn cũng có thể đếm ra.
Phinks bước theo Machi bọn họ, ung dung hỏi: “Chrollo ở đâu?”
Machi nhíu mi, vẻ mặt có chút nguy hiểm, mặt không chút thay đổi mở miệng “Gọi là bang chủ.”
“À, bang chủ ở đâu?” Vô tư sửa miệng, thái độ cà lơ phất phơ trước sau như một.
Nobunaga cười vui vẻ, tay thói quen sờ sờ chuôi đao võ sĩ bên hông, thằng nhóc Phinks này còn chưa chính thức nhập đoàn, hiện tại đắc tội Machi là rất không nên, bởi vì ai cũng không đoán ra nổi Machi sẽ xăm hình con nhện vào chỗ xấu hổ nào cho mình.
Ba người rời đi được một lúc thì người đàn ông cũng đứng lên, bên chân là thành quả cả ngày của hắn - núi vỏ lon với kiến trúc xinh đẹp mà hỗn loạn, rất hài hòa với đống rác bên cạnh hắn.
Hắn gãi gãi chỗ ngứa trên bả vai, mới oán giận một câu “Aiz, người trẻ tuổi bây giờ thật là.”
Thân thể đã lâu không nhúc nhích cho nên có chút chậm chạp, hắn đứng ở trong lều trại không biết đang nghĩ cái gì rất nghiêm túc, rất lâu rất lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần lại, có chút đăm chiêu nhìn ra xa. Sau đó hắn chậm rãi chỉ thẳng ngón trỏ cường hãn ra, phương hướng của ngón tay vừa vặn trùng với đường đến một tòa di tích tên là Ám, người đàn ông rốt cục khôi phục bản chất vốn có từ nhiều năm trước của mình - độc miệng “Chrollo Lucifer, bổn đại gia nguyền rủa cậu uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹn chết, mất ngủ mệt chết, nhảy lầu ngã chết, cướp bóc thất bại thảm hại, ăn mì ăn liền không có gói gia vị, có gói gia vị không có mì, có thể chết kiểu gì liền đi chết ngay kiểu ấy cho bổn đại gia.”
Mẹ nó, ngay cả ông đây cũng dám uy hiếp, hắn dám bắt tôi phải từ bỏ cuộc sống tuổi già tốt đẹp, ông đây liền trừng hắn cả đời.
Nếu trước kia nguyện vọng duy nhất của hắn chỉ là xếp vỏ lon thành một mô hình Meteorcity, thì hiện tại nguyện vọng của hắn chính là được sống sót đến trăm tuổi, không tin cái tiểu quỷ yêu nghiệt kia không biết cảm giác tự đập đá vào chân.
“Tôi không tin thế giới này không có ai có thể hành hạ nổi cậu, tiểu quỷ chết tiệt, tôi sẽ sống tốt để chờ xem cậu bị người ta tra tấn, ha ha ha ha.”
Kiêu ngạo dẫm đạp mọi vỏ lon vừa xếp tốt đến mức nát bét, sau đó trong tiếng rầm rầm, người đàn ông không hề quay đầu lại, đi thẳng vào khu vực đầy huyết tinh kia.
Lều trại rách nát cô đơn đứng ở đó, một cái vỏ lon chậm rãi lăn ra, hình dán chữ thập màu đỏ lạnh lùng lóe lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi trốn ở sau tường thò đầu ra nhìn mọi người, cái gì, chính văn? Mọi người không thấy sao, chính văn về Miru ở Meteorcity đã xong rồi...... Cô ấy sắp về nhà, còn tôi thì muốn viết ngoại truyện, cho nên cứ thế.
Tuy rằng mọi người không muốn đọc, tôi rất rất xin lỗi, nhưng hiện tại tôi chưa biết nên tiếp tục viết chính văn như thế nào,...... Thực xin lỗi a a a a a, hơn nữa đáng sợ nhất là tôi rất vui khi viết ngoại truyện, thật sự rất vui vẻ [...]
Mỗi một sợi tơ đều cuốn lấy thứ mình muốn buộc chặt, Meteorcity, hội trưởng lão, Esme, phố Bối Bối, đội chấp pháp, còn có...... Ám.
Trên bức tường xưa cổ lạnh lẽo có những dấu vết không trọn vẹn của một thời đại phồn hoa bị sụp đổ, vụn vặt, phức tạp, có cảm giác mê mẩn, âm u.
Hắn dựa vào bức tường này gần một buổi, trong không khí có mùi hương mà hắn quen thuộc, một loại lạnh lùng, hỗn loạn của Meteorcity, từng người nơi đây đều rất quen sinh tồn ở trong mùi hương ác độc này.
Bên kia bức tường, ngẫu nhiên truyền đến giọng nói của cô ấy với người đàn ông tên Ging thảo luận về một vài văn tự cổ đại, giọng nói mềm mại trong trẻo, lễ phép nhưng không làm người ta cảm thấy xa cách. Ở bên cạnh cô ấy lâu, luôn bất giác cảm thấy thả lỏng, thoải mái, hắn từng phân tích điều này, nhưng do không đủ thông tin nên vẫn rất mơ hồ, rõ ràng chỉ cần là vật còn sống đến gần phạm vi cảnh giác thì bản năng sẽ ra tay giết, nhưng hình như cô ấy không thuộc điều kiện cảnh giác này, cô ấy không hề phòng bị mỗi khi đến gần, thậm chí nắm tay cũng nhanh chóng trở thành một thói quen, hơn nữa còn rất ấm áp, rất thoải mái, và còn rất...... đáng yêu.
Không giống với phụ nữ của Meteorcity, vừa thân mật vừa không ngừng tính toán, cảnh giác. Từ ngày tiến vào phố Bối Bối, nơi nào đó trong đầu óc đã bắt đầu lâm vào trạng thái hỗn loạn và mơ hồ, thông qua phần lớn các loại sách để phân tích rồi phân loại, nhưng có vẻ như đều vô ích, mà cảm giác hỗn loạn này lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Kỳ thật đàn ông và phụ nữ ở trong mắt hắn cơ bản không kém gì nhau, chỉ trừ những lúc tìm điểm yếu hay là tính toán khoảng cách để đánh gục đối phương, nhưng khái niệm này cũng chỉ xẹt qua trong đầu, còn lại, trong mắt hắn chỉ có đồng bạn, người xa lạ và kẻ địch.
“Phụ nữ bên ngoài Meteorcity rất khác.” Hắn nhớ tới mình cũng từng tiếp xúc với một phụ nữ như thế, tóc phấn hồng kia tên là gì? Tuy rằng rất yếu, nhưng dù vậy, chỉ cần hơi thở xa lạ đó hơi đến gần một chút là hắn đã phản xạ muốn trực tiếp vặn gãy cổ đối phương.
Cô ấy thì khác, cho dù cô ấy đột nhiên chạy tới từ phía sau, đầu óc cũng sẽ tự động áp chế mọi động tác, kỳ quái, chẳng lẽ cô ấy thật sự yếu đến mức ngay cả thân thể hắn cũng biết dù cô bé này có cầm bả đao trong tay cũng sẽ không uy hiếp nổi hắn?
Lý do này không đúng, thói quen lấy tay che miệng, động tác này có thể khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh tự hỏi mà không dễ bị thứ gì đánh gãy. Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên tự hỏi vấn đề này, luôn cảm thấy Miru cách hắn quá gần, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, lúc đó luôn không nhịn được ý muốn móc đôi mắt của cô ấy ra, đánh giá với thú vui cất chứa bộ phận cơ thể người, màu xanh sạch sẽ thuần túy như vậy có giá trị nghiên cứu rất cao, hắn từng đọc biết rất nhiều đôi mắt có giá trị cất chứa như thế trong sách, đôi mắt đáng giá nhất là một trong bảy đại sắc đẹp - mắt lửa đỏ của người tộc Kuruta, không biết có xinh đẹp bằng đôi mắt của cô ấy hay không.
Bây giờ lại không muốn móc ra đôi mắt của cô ấy, cảm giác khi nhìn cô ấy chạy tới chạy lui cũng không tệ. Meteorcity cũng có người thu thập người sống, tỷ như thiếu niên đẹp trai thiếu nữ xinh đẹp, hắn không hứng thú về phương diện này, chỉ thích cất chứa các cuốn sách cổ, về phần người sống thì lười để ý, quá nhiều hơi thở xa lạ sẽ khiến hắn không thoải mái, bây giờ chẳng lẽ hắn cũng nhiễm cái thú cất chứa người sống?
Không đúng, Miru không tính là vật phẩm cất chứa, hắn có chút bài xích chuyện biến cô ấy thành đống sách cổ không có sự sống kia. Vậy thì nguyên nhân có thể là giả thuyết còn lại - bạn tình hiện thời ở Meteorcity, cái này thì hắn nhìn thấy khá nhiều, phụ nữ của tôi chính là xưng hô quen thuộc của người Meteorcity đối với bạn tình của mình.
Nhưng người Meteorcity và bạn tình lại không quá giống như hắn và cô ấy, lạnh lùng nhìn văn bản Tarian cổ đặt ở trên đùi, chỗ bị hỗn loạn trong đầu vẫn còn tiếp tục hỗn loạn.
Hắn dùng ngón tay lật một trang sách, vừa nhìn vừa tiếp tục nghĩ, miệng không khỏi toát ra một câu nghi hoặc “Không quá giống như bạn tình với nhau, chẳng lẽ là bởi vì chưa lên giường?”
Nguyên nhân mà đại đa số người của Meteorcity trở thành bạn tình của nhau đều là muốn lên giường, hắn không có kinh nghiệm về phương diện này, có lần, hình như là trò đùa dai của đồng bạn, họ ném một phụ nữ không mặc quần áo lên giường hắn, hắn hoàn toàn không có cảm giác, cuối cùng chỉ là vì lấy một quyển sách ở trên giường mới thuận tiện vặn gãy cổ của phụ nữ kia. Hắn không quen có mùi xa lạ tiếp xúc hắn, ngay cả cái giường kia, hắn cũng ít nằm lên.
Lại lật một trang sách, có ba chữ khá xa lạ xuất hiện, trong đầu lập tức nhớ lại toàn bộ chữ đã phiên dịch trong các quyển sách trước, rồi lại liên hệ đến nội dung quyển sách này, dần dần phỏng đoán, phân tích ra nghĩa của chữ. Đại bộ phận chữ, hắn đều là học như thế.
Lại lẩm bẩm với quyển sách một câu “Miru có thể trị liệu chứng mất ngủ.” Tuy rằng cô ấy ngủ luôn nhích tới nhích lui, khiến hắn nhiều lúc bất giác khống chế mọi cử động của cô ấy, nhưng độ ấm mềm nhũn có thể làm hắn thả lỏng nhắm mắt lại. Phụ nữ đều mềm nhũn như thế sao? Các quyển sách viết về phụ nữ cũng có nói rằng lòng của phụ nữ dễ hiểu hơn đàn ông, có lẽ là do xương mềm hơn đàn ông đi.
Lên giường là có thể tìm được đáp án sao? Thể loại sách về phương diện này, hắn không đọc nhiều, chủ yếu là do chúng không có nhiều giá trị áp dụng, nếu là do cấu tạo cơ thể người thì hắn đã đọc hết sách giải phẫu sinh vật, hắn biết rất rõ các bộ phận trên cơ thể, tùy tiện cũng có thể vớ được một thi thể để nghiệm chứng bộ sách. Nhưng, cứ cảm thấy làm như thế cũng không ra kết quả mà hắn muốn.
Về phần người nhà, cô ấy nói bọn họ là người nhà, người nhà là cái gì? Hiển nhiên định nghĩa cụm từ ‘người nhà’ mà cô ấy nói có chút bất đồng với tin tức mà hắn đọc được trong sách, điều này khiến hắn đối với khái niệm của cụm từ này càng mơ hồ.
Nói như vậy thì trước lúc gặp Miru, hắn chưa từng tiếp xúc gần gũi mà không phòng bị với ai bao giờ, nhưng hiện tại, hắn không cần phải đi bới móc, soi mói xem Miru có ý đồ gì, bởi vì cô ấy đều viết mọi cảm xúc tâm tình của mình lên mặt, đơn giản đến mức không chút che dấu, dù cô ấy muốn làm cái gì, hắn luôn có thể dễ dàng nắm chặt cô ấy ở trong tay, chỉ cần không buông tay thì cô ấy không thể bỏ chạy được, bởi vì cô ấy chỉ biết đi xe đạp, mà tốc độ xe đạp thì lại chậm hơn cả tốc độ đi bộ của hắn.
Quan trọng nhất là ánh mắt cô ấy nhìn hắn, điểm này vẫn khiến hắn thấy rất kỳ quái, dù là nhìn những bông hồng Đại La hay là người phố Bối Bối, thậm chí cho dù biết hắn đến từ Meteorcity, ánh mắt của cô ấy vẫn không thay đổi đến mức khó tin, dù có gì bất đồng thì cô ấy cũng nhìn như thể chúng đều giống nhau. Hắn luôn có thể trực tiếp xem nhẹ những ánh mắt chán ghét và sợ hãi, nhưng với ánh mắt quá mức ấm áp này lại khiến cho hắn...... không thoải mái.
Ngón tay đang lật sách bỗng dừng lại, lồng ngực bởi vì thình lình dâng lên sát khí mà hơi co rút đau đớn, năng lực niệm Dây Leo Giao Ước cuốn chặt lấy trái tim hắn, hơi dao động theo nhịp tim đập có tiết tấu đều đặn. Hắn nhớ tới cái lão già khó đối phó kia, trong thệ ước, ngoài những điều kiện mà song phương trao đổi ra, lúc ấy Harris Lund còn tự tay dùng máu vẽ ra thệ ước kế tiếp - Chrollo Lucifer không thể uy hiếp sinh mệnh của Miru Sylvia. Nói cách khác, trước khi giải trừ thệ ước, ngay cả băng Ryodan cũng không thể xuống tay với cô ấy, bởi vì băng Ryodan cũng là đại biểu của Chrollo.
Nhưng khiến một người đi chết mà vẫn tránh được thệ ước thì không phải là không làm được, nhưng hắn chỉ có ý muốn giết Miru vào lúc mới gặp, ngoài ra, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ xuống tay với cô ấy. Sự tồn tại của cô ấy bên cạnh hắn trở nên rất đương nhiên, cứ như thể ngay từ đầu cô ấy đã vốn là vậy.
Nhưng hắn cũng thấy kỳ quái với thái độ của phố Bối Bối đối với Miru, nếu biết rõ ràng hắn có tính nguy hiểm với cô ấy thì vì sao vẫn mắt lạnh, bàng quan mặc kệ hắn lưu lại? Thệ ước phụ này rõ ràng là rất dư thừa, y theo cách hành xử của cái lão già Harris kia, thì phố Bối Bối đã dung túng cô ấy đến mức cưng chiều, đây có lẽ là nhược điểm, nếu trói buộc Miru, phố Bối Bối có thể nhượng bộ hắn đến mức nào?
Một chút cười lạnh hiện lên bên khóe miệng, hắn hay quen đặt ngược lại vấn đề, nếu có kẻ trói buộc Miru để uy hiếp hắn, vậy thì hắn có thể nhượng bộ đến mức nào?
Đáp án khiến hắn nghĩ thông suốt một điều, hắn căn bản không thể chịu nổi cái khả năng này, đây không phải cảm tình giữa đồng bạn với nhau, cái chết của đồng bạn chỉ biết mang đến sự báo thù lạnh như băng. Nhưng rất rõ ràng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới cô ấy sẽ chết ở trên tay ai.
“Khi nào thì đã... không cẩn thận tự mình chế tạo một nhược điểm vậy.” Không chút biểu cảm lấy tay vuốt vuốt mái tóc màu đen “Đúng là sơ suất quá.” Một chút báo động trước cũng không có.
Đáp án chính xác đến có chút muộn, có lẽ còn có thể bứt ra, thứ không thể trở thành trợ lực của mình thì sẽ rất nhanh sẽ bị địch giết sạch. Trái tim lại đau đớn, hắn có chút khó hiểu nghĩ, hiệu lực của thệ ước lớn đến mức này sao?
Lại xuất hiện một cái chữ cổ Tarian xa lạ, công nhận, muốn dịch được loại văn tự cổ đại này thì phải cần phần lớn là thiên phú, nhưng nếu muốn dịch được cả ba loại văn tự cổ đại trên cùng một cơ sở thì hắn vẫn không tin nổi, trong phương diện này, cô ấy mạnh hơn bất cứ ai.
Lúc tiếp xúc di tích Ám, hắn bị đống chuyên ngữ hiến tế cổ đại này làm cho mờ mịt, dù sao, trong tình huống không có kiến thức trụ cột mà lại muốn đọc hiểu ngôn ngữ cổ đại xa lạ thì quá mức không thực tế. Nhớ ra rồi, lúc ấy là người của phố Bối Bối đang chủ trì việc khai quật di tích ở Meteorcity.
“Đúng là người tốt bụng.” Lúc ấy hắn mới mười ba tuổi, băng Ryodan vừa mới thành lập không lâu, khi đó hắn còn chưa thành thục như bây giờ, giống như mọi thiếu niên bình thường của Meteorcity, đó là lần đầu tiên hắn phải cố gắng lừa người khác đến thế, vì dù tươi cười như thế nào thì đồng tử mắt luôn lạnh lùng âm trầm.
Chính đôi vợ chồng kia đã dạy Tarian cho hắn, thời gian đó đúng là rất vui vẻ. Lưới nhện lan rộng ra để quấn quanh lấy bọn họ, nhiệm vụ đầu tiên sau khi băng Ryodan thành lập chính là như thế. Từ đó đến bây giờ đã được ba năm, cuối cùng, cái lưới này đã mang lại kết quả mà hắn mong muốn: từng bước chậm rãi trói chặt những con mồi cần trói, hắn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, tự tay khiến cho hội trưởng lão và Esme hoàn toàn quyết liệt như hiện nay.
Bước chân của con nhện không hề có tiếng động, không ai biết rằng băng Ryodan là chủ mưu gây ra cuộc chiến tranh này. Hắn đã thành công che dấu sự tồn tại của băng Ryodan, trước khi chưa đủ thực lực, hắn sẽ mang băng Ryodan an toàn ra khỏi trận đấu tranh đoạt lưỡng bại câu thương* này. Băng Ryodan là những người đứng xem, bọn họ sẽ chỉ phát huy tác dụng trong việc dẫn đường cho vụ việc, còn lại, nếu không đứng cạnh nhìn thì là bí mật hành động trong bóng tối.
(*Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả)
Tỷ như, giết những nhà khảo cổ học rất quan trọng với phố Bối Bối sau khi đại đội trưởng Touya Jiren của Esme tử vong do bị Meteorcity ám toán, dù kiểu vu oan này không quá cao minh nhưng hội trưởng lão không muốn gánh cũng phải gánh, bởi vì sự tin tưởng đã sớm mất đi.
Bắt đầu thu lại lưới, tỉnh bơ nhìn trận chiến hỗn loạn này, khiến cho Meteorcity vốn luôn được bảo vệ nghiêm mật kia dần dần chết đi như hắn mong muốn, khi con nhện nhàn rỗi lâu, nó sẽ ăn một cách hung ác.
Băng Ryodan từ lúc thành lập đến giờ vẫn chưa nổi tiếng, mà cái tên Chrollo Lucifer này lại được hắn cố ý che giấu mà dần dần bị vùi lấp, cho dù hắn từng là ác ma nổi danh nhất Meteorcity thì sao, người của Meteorcity am hiểu nhất chính là quên lãng. Hiện tại băng Ryodan còn chưa cần nổi tiếng, dùng sự đánh đổi ít nhất có thể để xé đi chế độ thống trị Meteorcity hiện giờ, hơn nữa còn khiến phòng ngự của Esme bị ảnh hưởng lớn, vậy là được rồi.
Nhưng cô ấy là một ngoại lệ, nếu không đi vào Ám gần mười ngày, khiến hắn có thể nhàn tản đi lội ngược dòng mạng nhện đầu tiên của con nhện, hắn hoàn toàn không nhớ ra nổi dáng vẻ của người ba năm trước đây, dù sao hắn luôn có thói quen rằng người đã chết thì không cần nhớ.
Kỳ quái, nếu hắn không nhớ lầm, trong nhóm người đã chết đi ba năm trước hẳn là có người tên Miru Sylvia......
Ngón tay đang lật sách lập tức ngừng lại, hắn có chút ngây ra, Miru và kẻ đã chết đi kia là cùng một người sao? Nếu đúng thế thì có nghĩa là có một con mồi ngay từ đầu đã thoát khỏi lưới nhện trong tay hắn, chạy ra ngoài lưới?
Bên tai truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, không có tạm dừng, không có do dự, luôn tự nhiên giống như mọi lần cô đến gần, sóng vai ngồi ở bên cạnh hắn, hơi thở rõ ràng.
Giơ lên quyển sách đã ngừng lật rất lâu trong tay kia “Chữ thứ ba mươi bảy dòng thứ mười.”
Cô ấy nghiêng đầu đến gần, mùi hương ấm áp, đôi mắt màu xanh dưới tóc mái màu xám bạc rất nghiêm túc mà thoải mái “Đây không phải là một chữ, mà là một từ được tổ hợp từ ba chữ cố định, từ này trong văn tự Tarian được dùng như một danh từ chỉ thực vật......”
Nghe giọng nói mềm mại của cô ấy, hắn nghĩ, cho dù ngay từ đầu đã thoát khỏi lưới nhện của hắn, nhưng bây giờ chỉ cần hắn duỗi tay ra là lại có thể buộc chặt một lần nữa, chỉ cần hắn không buông tay, cô ấy không thể bỏ chạy được.
Hầu như mọi lúc, bầu trời Meteorcity luôn giống như một bức tranh trừu tượng, chiếc tàu bay màu trắng hình quả oliu đang bay qua bầu trời quái dị này, giống như một con cá duôi dài biến đổi gien, chậm chạp mà nhàn nhã. ‘Con cá’ này đã rất quen với việc vứt bỏ rác rưởi xuống khu vực này, lúc nhân viên điều khiển tàu bay ấn nút mở cửa ra, hết thảy những thứ mà thế giới vứt bỏ sẽ giống như bông tuyết bay xuống. Người Meteorcity đã quá quen cảnh tượng này, những người có nhãn lực tốt khi thấy đống rác rơi ở giữa không trung luôn nhanh chóng chạy tới cướp hết những thứ có giá trị.
Meteorcity cũng không thần bí như người khác tưởng, ít nhất biên giới phương bắc và phía tây Meteorcity còn có quốc lộ được người bên ngoài kiến tạo, hàng năm luôn có nhiều xe tải vận chuyển rác rưởi đến.
Nhưng khi muốn ra ngoài, người của Meteorcity rất ít chọn cái quốc lộ kia, bởi vì bọn họ không có giấy tờ chứng minh thân phận, mà cái quốc lộ kia lại bị quản chế cực kỳ nghiêm khắc, những người Meteorcity dám xuất hiện ở quốc lộ này, thảm nhất không phải là bị đuổi giết, mà là sẽ lập tức từ một kẻ vô danh biến thành tội phạm truy nã cấp A, dù người trông coi quốc lộ kia có giúp bạn tạo ra giấy tờ tùy thân để được có tên vào sổ quốc dân, khiến thân phận vô danh bị mất đi, nhưng sau đó sẽ bị chính phủ đuổi giết cả đời. Trừ tên ngốc và tên dụng tâm kín đáo ra, bình thường không có ai rảnh rỗi đi động vào cái đường kia.
Đương nhiên chỗ tốt duy nhất của giao thông quốc lộ kia chính là, đối với những người Meteorcity từ bên ngoài về, đám người trông coi quốc lộ sẽ coi như không thấy, mặc kệ cho họ đi vào quốc lộ chết chóc không thể thoát ra.
Người Meteorcity nào muốn ra vào đều gặp phải một đống trở ngại, trong đó thoạt nhìn ngon miệng nhất dễ bóp nhất - Esme, bởi vì có đội chấp pháp - lực lượng quân sự cường hãn không giống người tồn tại lại bền chắc như thép. Nhân dân Esme ngày càng hạnh phúc, thì đội chấp pháp sẽ càng âm hiểm, đại đội trưởng đương nhiệm Touya gì gì đó của bọn họ, so với cái quốc lộ chết chóc kia còn bạo lực đáng sợ hơn, dẫn đội chấp pháp trực tiếp thẳng tiến vào khu vực trung tâm của Meteorcity. Cường hãn nhất chính là ngay trước mặt đại quân Meteorcity, cái tên mặc áo gió có chữ Pháp màu đen với vẻ mặt khiến người ta thống hận, kiêu ngạo nói “Cho tới bây giờ, ông đây vẫn không hề coi người Meteorcity là người.”
Đã thấy đội chấp pháp âm ngoan ở Meteorcity, nhưng chưa từng thấy âm ngoan đến thế. Chết tiệt, Esme, đều là quái vật hết.
Người trẻ tuổi phun hột táo trong miệng ra, hột táo phi ra xa đánh trúng một cái lon trên đống rác, cái lon lạch cạch lăn xuống dưới, vừa vặn dừng ở chỗ vừa tầm tay hắn, hắn duỗi tay ra cầm lên. Cái lon rất tròn, hình trang trí rất phức tạp, hắn tùy tay ném ra phía sau, rơi vào một cái túi plastic lớn, bên trong là vài trăm vỏ lon đồ uống như thế, đó là chiến tích hôm nay của hắn.
Người trẻ tuổi có làn da ngăm đen do thường xuyên phơi nắng, dáng vẻ trông rất lười nhác, rất nhiều người của Meteorcity dù có rảnh rỗi cũng không tạo nổi cái tật xấu này, có thể thấy hắn thuộc kiểu người có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi.
Có vài phụ nữ thường xuyên đưa mắt tán tỉnh với cơ thể cực kỳ nam tính kia của hắn, chỉ ngẫu nhiên có vài người để ý đến gương mặt kỳ dị kia, mắt hình vuông, không có lông mi, tròng mắt trắng dã khiến cho đôi mắt gây cảm giác sờ sợ, điểm đặc thù rõ ràng này rất bất lợi trong việc che dấu mình vì nó rất bắt mắt, gây chú ý. Nghe nói chỉ có một ít bộ tộc mới có đặc điểm như vậy, nhưng ai biết được, dân số Meteorcity không nhiều, nhưng lại là nơi đa dạng tộc người nhất thế giới.
Nghe nói cái đội chấp pháp kia sẽ rời khỏi đây hôm nay, tình báo này đến từ thiếu niên tóc đen mắt đen kia, tin thì có thể tin, mấy năm qua rất ít thấy thiếu niên kia nói lời nào mà không có suy tính trước, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn vẫn còn ở lại đây nhặt vỏ lon.
Đội chấp pháp rời đi cũng tốt, căn cứ vào đủ loại bất mãn đối với hội trưởng lão của Meteorcity từ trước tới giờ, rất nhiều người Meteorcity vốn không muốn bị khống chế đã thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám người bên ngoài mặc áo gió màu xanh lạnh đánh thẳng vào trung tâm quản lý Meteorcity đến mức tàn phế. Chế độ thống trị Meteorcity sẽ bị thay đổi, còn chuyện cừu hận giữa Esme và Meteorcity cũng sẽ tăng thêm một phần, không ai để ý là thù hay ơn, đã trở mặt với nhau rồi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết dứt điểm được.
Khiến hắn phải vò tóc chính là đánh nhau không thể giải quyết được vấn đề, hắn đâu thể vọt tới trước mặt cái ông già luôn bắt hắn nhặt vỏ lon kia để bóp cổ uy hiếp ông ta.
“Ông chú ơi, vỏ lon có cái ma lực gì thế chứ, xếp cao tới đâu thì không thành Kim Tự Tháp được, đội chấp pháp đã vỗ vỗ mông chạy lấy người rồi, ông còn muốn giả bộ ngu ngốc tới khi nào đây? Thật là phiền toái.” Người trẻ tuổi cào cào mái tóc ngắn rám nắng mà hắn đã rất lâu không thèm để ý, nhận mệnh kéo cái túi đầy vỏ lon kia bước đi.
Chân không tiếng động bước đi cùng với tiếng va chạm lanh canh của đống vỏ lon, thái độ bất cần đời, không thèm để ý ánh mắt đăm đăm bốn phía, bộ dáng lơi lỏng như vậy nhưng lại khiến vài người Meteorcity ven đường nhanh chóng chạy trốn, chỉ sợ bị vị đại gia này bắt lấy.
Đi vào một cái lều trại một cột chống ở dưới chân núi rác, người trẻ tuổi đổ hết vỏ lon lên một núi vỏ lon cao ngất, mà bên cạnh, một người đàn ông tóc bạc đang ngồi đưa lưng về phía hắn, người đàn ông kia đang dùng vỏ lon xếp thành một tòa kiến trúc, tinh tế mà phức tạp.
Người trẻ tuổi tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra táo đỏ từ túi quần mà sáng nay mới cướp được, tự đắc vui vẻ cắn. Hắn vừa cắn vừa bất mãn nghĩ, cái kẻ tên là Shalnark kia lúc trước vẫn đều hoạt động ở bộ tình báo của hội trưởng lão Meteorcity, bộ dạng hắn giống hệt hồ ly vậy. Nếu sớm học hắn đi mang mấy cái bom cho nổ Esme, thì giờ không cần phải ngồi đây nhặt vỏ lon ba năm rồi. Cái tiểu hồ ly tóc vàng mắt xanh kia được thoải mái nhập vào bang, còn hắn thì không biết mình còn phải nhặt vỏ lon bao lâu mới có thể hoàn thành nhiệm vụ nhập bang chết tiệt này.
“Ông chú ơi, đã mấy năm rồi, băng Ryodan đã sớm hành động rồi, hội trưởng lão đã chết rất nhiều người rồi, ông chừng nào mới đi tiếp nhận đây? Chẳng phải năm đó ông và Chrollo Lucifer đã hẹn rồi sao? Chỉ cần hắn có năng lực phá hủy chế độ hiện tại của Meteorcity, thì ông phải đi giúp hắn điều chỉnh lại Meteorcity, không lẽ ông xếp núi vỏ lon lâu quá cho nên ngay cả đầu óc cũng biến thành vỏ lon rồi à?” Người trẻ tuổi nói xong, bỗng cảm thấy buồn cười, liền sang sảng cười to hai tiếng.
Người đàn ông kia thờ ơ, hiển nhiên đã quá quen với mấy câu nói chọc cười vớ vẩn đó mấy năm nay. Tay vững vàng xếp một cái vỏ lon lên, hắn liên tục xếp lên đống vỏ lon lung lay này, một tòa giáo đường đơn giản thành hình, một vỏ lon có dán hình chữ thập trùng hợp đứng trên đỉnh, nhưng mấy cái chữ thập thánh giá ở thánh đường đều có màu trắng, mà vỏ lon này lại là màu đỏ, nhưng hắn không tìm thấy vỏ lon nào có hình dán chữ thập màu trắng.
Thấy người đàn ông im lặng, người trẻ tuổi cũng đã quen, hắn tiếp tục ăn táo, phun hột táo, lại ăn táo, lại phun hột táo.
“Một phi cơ bay qua, hai phi cơ bay qua, sau đó rơi xuống, ha ha ha.” chọc cười vớ vẩn, tiếp tục ăn táo, phun hột táo.
“Ba phi cơ bay qua, bốn phi cơ bay qua, rơi xuống, ha ha ha.” Lại chọc cười vớ vẩn, ăn táo, phun hột táo, ăn táo, phun...... cười lớn quá, nuốt mất hột xuống.
Người đàn ông tiếp tục xếp vỏ lon, tay xếp cực ổn, dù người trẻ tuổi sau lưng khóc lóc om sòm nổi điên cũng coi như không thấy, kỳ thật hắn cũng biết thanh niên vài năm này đã sắp nhàm chán đến mức phát điên rồi, dù sao không có nhiều người Meteorcity có thể nhàn tản như vậy giống hắn, đây hẳn cũng là nguyên nhân cái con nhện đầu lĩnh kia tới tìm hắn. Lòng tham của hắn không cao, chính xác mà nói thì thứ ấy chẳng có gì khiến hắn muốn tham, chẳng hiểu sao người Meteorcity lại thường xuyên động kinh muốn tranh nhau cướp lấy nó. Đối với kiểu người thích tự do như hắn mà nói, cái gọi là lật đổ hội trưởng lão, có nghĩa là đừng có dính đến hắn.
Ba năm trước đây, khi thiếu niên kia tìm tới cửa, hắn đã cảm thấy không có chuyện gì tốt, cái tên ‘Chrollo Lucifer’ này cũng không xa lạ, dù là năng lực quái dị của hệ Đặc Biệt, hay là lòng dạ âm hiểm đến mức khiến cho người ta chỉ muốn nhượng bộ lui binh, giúp hắn giết được vô số cao thủ, dần dần trở thành một ngôi sao mới của Meteorcity. Kỳ thật băng Ryodan được thành lập dưới sự nổi tiếng của thiếu niên tóc đen này, rất nhiều người đều biết đến Chrollo, nhưng lại không biết đến băng Ryodan.
Hắn không có một chút hảo cảm gì đối với thằng nhóc đã thành lập bang con nhện Ryodan kia, nhưng không phủ nhận ưu điểm của thiếu niên này, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là đủ độ điên, đủ hiểu giả bộ, đủ âm trầm, hơn nữa đủ kiên nhẫn. Nếu muốn tìm những kẻ ở Meteorcity có sự nhẫn nại hơn mình, thì Chrollo Lucifer tuyệt đối được sắp xếp hàng đầu.
Dùng thời gian ba năm kéo hai thế lực lên vũ đài trình diễn tuồng giết chóc, mà để có được kết quả này, thiếu niên kia chỉ cần một cái khe hở, một cái khe hở có thể ám sát tám phần bọn thống trị, những tên có thể tạo ra kế hoạch tinh tường như vậy không có nhiều, còn tính cả đến việc sửa sang lại sau hỗn loạn cũng đã tìm đến hắn, vừa muốn hắn làm con rối vừa muốn có trong tay sự điều hành Meteorcity, có khi, hắn cảm thấy chất xám trong đầu tên kia còn lớn hơn gấp mấy lần so với người bình thường, dù hắn ở một bên xem diễn lâu như vậy cũng không thấy thằng nhóc này phải ra mặt bạo lực lúc nào cả.
Đáng tiếc, không hảo cảm vẫn là không hảo cảm, bởi vì chẳng có ai thích thú khi bị tên quái vật này để mắt, rất không khéo là mình lại bị hắn nhắm trúng.
Vốn tưởng được hưởng thụ, mỗi ngày kiếm mấy thứ để ăn, xếp núi vỏ lon để an hưởng cuộc sống tuổi già tốt đẹp, hừ, bội ước cho xong, cứ nghĩ đến việc phải nhận lấy cục diện rối rắm kia, hắn liền có thể đoán được tương lai của mình sẽ thê thảm đến mức nào, dựa vào cái gì mà tiểu quỷ đầu con nhện kia làm loạn xong lại bắt hắn phải hỗ trợ xây dựng lại? Cho rằng hắn nhàn tản đến mức mốc meo sao? Hắn còn có một đống vỏ lon còn chưa xếp thành núi đâu.
“Này, không lẽ ông định bội ước à.” người trẻ tuổi vừa ăn hột táo vừa lạnh lẽo phun ra một câu.
Người đàn ông mặt không đổi sắc xếp vỏ lon, dù bị nói trúng nhưng mí mắt không hề chớp nhanh một chút nào.
“Nếu ông bội ước thì chẳng phải việc tôi nhặt vỏ lon mấy năm nay trở nên vô nghĩa sao? Ông mà dám bội ước, cái đống lon trước mặt ông sẽ lập tức biến mất đấy, ông tuổi lớn nên đầu óc không bình thường đúng không, ông nên từ bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi, nó sẽ khiến ông bị đuổi giết cả đời đấy.” Người trẻ tuổi trầm mặt, hai mắt cực kỳ tối tăm. Hắn nhìn núi vỏ lon bên cạnh, sau đó ăn táo, phun hột táo, nhìn kỹ là có thể phát hiện hột táo này vừa bị phun ra đã đâm thủng cái lon sắt tạo thành một cái lỗ hình hột táo.
Người đàn ông tiếp tục hành trình câm điếc của mình, để mặc gió bão phía sau, hắn vẫn ung dung tiếp tục xếp núi vỏ lon.
“Năm phi cơ, sáu phi cơ rơi xuống, ha ha ha.” người trẻ tuổi tiếp tục nói vớ vẩn.
Gió lạnh thổi qua, một già một trẻ vẫn ngồi trong cái lều trại rách nát ở nơi không ai dám tới gần, người trầm mặc thì tiếp tục trầm mặc, người nói đùa thì tiếp tục nói đùa.
Machi đứng ở đỉnh đống rác, đồng tử mắt bình tĩnh lạnh như băng, cô nhìn người đàn ông mặc áo choàng rách, đi guốc gỗ, bên hông có treo thanh kiếm võ sĩ đang đứng bên cạnh, nói: “Anh xác định đầu óc của tên kia không có vấn đề?”
Nobunaga cười “hắc hắc” hai tiếng “Dù sao thực lực đạt điều kiện là được, tôi chính mắt nhìn thấy hắn vặn gãy cổ của ba mươi người chỉ trong một giây, bang chủ cũng nói nhiệm vụ đang gần kết thúc, tùy ý ném ra vài cái đinh thôi cũng khiến bọn họ phải thực hiện giao kèo.”
Người trẻ tuổi phun ra một cái hột táo cuối cùng, hắn đứng dậy thô lỗ vươn vai một cái, vừa phất phất tay tỏ vẻ tiếp đón với hai người trên đỉnh núi rác vừa đột nhiên xuất hiện, vừa tùy ý nói với người tóc trắng đang đưa lưng về phía hắn: “Ông chú kia, có người đến tiếp tôi, hy vọng lần sau, ông vẫn chưa bị người ta xé thành mười tám mảnh ném vào đống vỏ lon.”
Người đàn ông trầm mặc, bình tĩnh tiếp tục xếp núi vỏ lon.
“Này, Phinks, đi nhanh đi.” Nobunaga rống một tiếng, một chân của hắn bởi vì đạp phải một cái ngăn tủ sắt mà hơi lộ ra bộ lông rậm rạp, đôi mắt hình tam giác xếch dù không cười nhưng cũng có ba phần đáng khinh.
Machi khoanh hai tay trước ngực, mái tóc màu tím ngắn đi không ít, vài ngày trước cô thấy tóc dài quá vướng víu nên đã dùng con dao nhỏ cắt đi, gương mặt tinh xảo không bị mái tóc che cho nên lộ ra rõ ràng, nhiệm vụ lần này của bọn họ là tới đón người.
Người trẻ tuổi da ngăm đen đút một bàn tay vào trong túi quần, tròng trắng vẫn đăm đăm “Rồi, đến đây.”
Đi được hai bước, không biết nghĩ đến cái gì, hắn xoay người sang chỗ khác nhìn đống vỏ lon kia, đủ loại kiểu dáng, các màu, xếp thành một cái núi nhỏ. Hắn nhìn chằm chằm ba giây, đột nhiên dùng tốc độ kinh người đến gần đống vỏ lon kia, đá mạnh một cái, núi vỏ lon nháy mắt sụp đổ. Sau đó liên tục dẫm nát đống lon tròn vo này, vừa dẫm vừa lãnh khốc nói: “Đi tìm chết đi, vỏ lon! Cả đời này tôi cũng không muốn nhìn đến cái thứ này nữa, nhìn thấy một lần vỏ lon là tôi dẫm nát nó một lần!” vài năm này, lý do duy nhất không bị đống vỏ lon kia làm cho phát điên chính là bởi vì hắn vốn là tên điên.
Người đàn ông trầm mặc ngồi, bả vai cứng rắn khiến hắn dù trầm mặc cũng mang khí thế kinh người, hắn mặc kệ người trẻ tuổi nổi điên, tay không run, mắt không chớp tiếp tục xếp vỏ lon thành núi.
Machi lạnh như băng lại hỏi Nobunaga “Anh thật sự xác định đầu óc tên kia không có vấn đề?”
“Tôi thích hắn, cái cá tính này mới hăng hái.” Nobunaga sờ sờ râu vừa mới mọc trên cằm, vẻ mặt biến thái cực kỳ sung sướng.
“Tôi không thích hắn, trong bang đã có quá nhiều tên không đầu óc.” Machi không chút do dự nói thẳng, ngoài bang chủ ra, trong bang làm gì còn ai biết đến chữ ‘kế hoạch’ này trong đầu?
Phinks rốt cục dẫm nát bét hết đống vỏ lon kia, khinh thường nhìn mảnh lon đầy đất, hắn phủi phủi tay đi thẳng đến chỗ đồng bạn.
Người đàn ông ngẩng đầu, sắc thái bầu trời Meteorcity nồng đậm huyết tinh, hắn lấy ra một cái vỏ lon tròn ngắn bên chân xếp lên, giọng nói bình tĩnh nhưng lại vang rất xa, một năm hắn nói không đến hai câu, cho nên cổ họng có chút khàn khàn “Nói cho bang chủ của mấy người, tôi sẽ thực hiện cái giao kèo kia.”
Sau lưng truyền đến tiếng cười mang theo một chút ý phản nghịch của người trẻ tuổi đã làm bạn hắn ba năm, người đàn ông nheo nheo mắt, tuy rằng sớm đã đầu bạc trắng, nhưng do là người có năng lực niệm cho nên gương mặt vẫn còn rất trẻ, tuy rằng hắn chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Bên dưới bàn tay là núi vỏ lon vừa xếp xong, đống núi lon kia là mô hình thu nhỏ của khu vực mà giai cấp thống trị Meteorcity đang tụ tập, hắn thuộc khu vực này đến mức ngay cả việc có mấy cái cửa sổ, hắn cũng có thể đếm ra.
Phinks bước theo Machi bọn họ, ung dung hỏi: “Chrollo ở đâu?”
Machi nhíu mi, vẻ mặt có chút nguy hiểm, mặt không chút thay đổi mở miệng “Gọi là bang chủ.”
“À, bang chủ ở đâu?” Vô tư sửa miệng, thái độ cà lơ phất phơ trước sau như một.
Nobunaga cười vui vẻ, tay thói quen sờ sờ chuôi đao võ sĩ bên hông, thằng nhóc Phinks này còn chưa chính thức nhập đoàn, hiện tại đắc tội Machi là rất không nên, bởi vì ai cũng không đoán ra nổi Machi sẽ xăm hình con nhện vào chỗ xấu hổ nào cho mình.
Ba người rời đi được một lúc thì người đàn ông cũng đứng lên, bên chân là thành quả cả ngày của hắn - núi vỏ lon với kiến trúc xinh đẹp mà hỗn loạn, rất hài hòa với đống rác bên cạnh hắn.
Hắn gãi gãi chỗ ngứa trên bả vai, mới oán giận một câu “Aiz, người trẻ tuổi bây giờ thật là.”
Thân thể đã lâu không nhúc nhích cho nên có chút chậm chạp, hắn đứng ở trong lều trại không biết đang nghĩ cái gì rất nghiêm túc, rất lâu rất lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần lại, có chút đăm chiêu nhìn ra xa. Sau đó hắn chậm rãi chỉ thẳng ngón trỏ cường hãn ra, phương hướng của ngón tay vừa vặn trùng với đường đến một tòa di tích tên là Ám, người đàn ông rốt cục khôi phục bản chất vốn có từ nhiều năm trước của mình - độc miệng “Chrollo Lucifer, bổn đại gia nguyền rủa cậu uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹn chết, mất ngủ mệt chết, nhảy lầu ngã chết, cướp bóc thất bại thảm hại, ăn mì ăn liền không có gói gia vị, có gói gia vị không có mì, có thể chết kiểu gì liền đi chết ngay kiểu ấy cho bổn đại gia.”
Mẹ nó, ngay cả ông đây cũng dám uy hiếp, hắn dám bắt tôi phải từ bỏ cuộc sống tuổi già tốt đẹp, ông đây liền trừng hắn cả đời.
Nếu trước kia nguyện vọng duy nhất của hắn chỉ là xếp vỏ lon thành một mô hình Meteorcity, thì hiện tại nguyện vọng của hắn chính là được sống sót đến trăm tuổi, không tin cái tiểu quỷ yêu nghiệt kia không biết cảm giác tự đập đá vào chân.
“Tôi không tin thế giới này không có ai có thể hành hạ nổi cậu, tiểu quỷ chết tiệt, tôi sẽ sống tốt để chờ xem cậu bị người ta tra tấn, ha ha ha ha.”
Kiêu ngạo dẫm đạp mọi vỏ lon vừa xếp tốt đến mức nát bét, sau đó trong tiếng rầm rầm, người đàn ông không hề quay đầu lại, đi thẳng vào khu vực đầy huyết tinh kia.
Lều trại rách nát cô đơn đứng ở đó, một cái vỏ lon chậm rãi lăn ra, hình dán chữ thập màu đỏ lạnh lùng lóe lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi trốn ở sau tường thò đầu ra nhìn mọi người, cái gì, chính văn? Mọi người không thấy sao, chính văn về Miru ở Meteorcity đã xong rồi...... Cô ấy sắp về nhà, còn tôi thì muốn viết ngoại truyện, cho nên cứ thế.
Tuy rằng mọi người không muốn đọc, tôi rất rất xin lỗi, nhưng hiện tại tôi chưa biết nên tiếp tục viết chính văn như thế nào,...... Thực xin lỗi a a a a a, hơn nữa đáng sợ nhất là tôi rất vui khi viết ngoại truyện, thật sự rất vui vẻ [...]
/167
|