Có câu ‘thời tiết Luân Đôn so với sắc mặt con người thay đổi còn nhanh hơn’, mới đầu bên ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, nhưng chớp mắt một cái đã đổi thành mây đen dày đặc. Chu Mông Mông ngồi suốt 12 tiếng đồng hồ, cuối cùng đến 5h sáng hôm sau đã có mặt ở Luân Đôn.
Bởi vì sân bay Heathrow quá lớn nên sau khi Chu Mông Mông xuống máy bay liền mua một bản đồ dẫn đường, vất vả lắm mới tìm được bến đỗ taxi, lại vì xếp hàng dài quá mà cô phải đứng chờ rất lâu.
Nhưng không quá một phút bỗng có một người đàn ông Châu Á giúp cô bắt taxi. Đến khách sạn, có người phục vụ sắp xếp phòng cho cô. Bởi vì lừa mọi người trốn đi nên cô hành lý của cô chỉ gồm một tấm thẻ, một cái di động, một cái hộ chiếu cùng hai bộ đồ bà bầu. Cho nên sau khi xuống máy bay cô chỉ cần mua một ít đồ dùng cá nhân và sản phẩm chăm sóc da dành cho phụ nữ có thai.
Sau đó cô mở điện thoại, lúc ra khỏi nhà cô có nói với mẹ chồng Khúc Vân Thanh rằng mình muốn về nhà vài ngày. Cho nên, ngoài mấy tin nhắn mới thì chưa ai gọi cho cô cả, đương nhiên càng không có "Chú iu".
Cô thở dài, mở lại tin nhắn trước đó Tề Mông gửi cho cô cách đây không lâu, bên trong có ghi rõ địa chỉ của Phủ công tước. Cô dùng điện thoại tìm đường, nhớ kỹ các tuyến đường sau đó đặt taxi.
Khi đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ bỗng Chu Mông Mông cảm thấy lo sợ bất an, liệu cô làm vậy có đúng không, cô không dám nghĩ đến những việc sẽ xảy ra tiếp theo, cô sợ nghĩ nhiều sẽ khiến cho tâm trí cô càng rối loạn.
Chu Mông Mông nhìn bụng mình bây giờ đã lớn, ước tính ngày sinh còn khoảng gần hai mươi ngày nữa và đến lúc đó, cô thật sự thực hy vọng Tề Xuyên có thể ở bên cạnh mình.
Có lẽ vì vậy nên cô mới dám hành động điên cuồng đến thế. Từ sau khi quen Tề Xuyên, hành động của cô đã không còn giống bình thường, cô không thích nhưng không thể khống chế.
Nhìn đồng hồ bên cạnh, Chu Mông Mông quyết định nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi tìm Tề Xuyên, ít nhất ở trước mặt anh cô phải là một người có tinh thần thoải mái.
Lúc ngủ em bé trong bụng hôm nay không hiểu sao động đậy liên hồi, tựa như cảm nhận được sự bất an trong lòng cô. Cô đưa tay xoa nhẹ bụng mình, dịu dàng nói: "Con yêu, phải nghe lời mẹ, ngoan nào, ngày mai chúng ta còn phải đi tìm ba con nữa."
Cô nói xong, đứa bé vỗn nghịch ngợm bỗng nhiên yên tĩnh hẳn. Chu Mông Mông nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Con yêu ngoan quá."
Ngày hôm sau, Chu Mông Mông thức dậy đúng giờ, ăn xong liền lên taxi đến Phủ công tước. Lái xe là một người Ấn Độ, rất thích nói chuyện.
Dọc theo đường đi ông ta hỏi cô có phải đang nghỉ phép nên đến nước Anh chơi hay không, còn nói cảnh ở Phủ công tước rất đẹp, nếu không ngại thì ông ta có thể làm hướng dẫn du lịch cho cô, nhưng mà phải có tiền đặt cọc.
Chu Mông Mông đương nhiên không phải tới đây để du lịch, vì vậy lịch sự từ chối lòng tốt của ông: "Tôi đến Phủ công tước tìm người ."
"Tìm người?" Nhất thời người lái xe Ấn Độ nhấn mạnh hỏi: "Không phải cô muốn đi tìm Ngài công tước chứ?"
Ở nước Anh mà nói, người thường muốn gặp Công tước chẳng khác nào người Trung Quốc muốn gặp Thủ tướng chính phủ, không phải nói gặp mà có thể gặp được. Đương nhiên, Chu Mông Mông có thể nghe ra sự bông đùa không tin của người lái xe, mặc dù cô muốn không để ý, nhưng lái xe này thật sự nói rất nhiều.
Tuy vậy nhiều chuyện cũng có cái tốt, ít nhất trong lúc vô tình cô chợt nghe thấy tin tức cô muốn biết.
"Gần đây Phủ công tước rất bận rộn, nghe nói ngài Huân tước trẻ tuổi đã trở lại, chuẩn bị thừa kế tước vị của Ngài Công tước. Liệu cô đến đây có phải hẹn bạn đi xem nghi lễ không?"
Chu Mông Mông thật muốn cho ông ta rằng cái người Huân tước kia chính là người cô muốn tìm, nhưng chuyện này khó mà tin được nên cô lập tức đổi câu hỏi, nói: “Khi nào buổi lễ được tổ chức vậy?"
Lái xe suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên mở mắt vỗ mạnh đầu mình: "Ngày 10 tháng mười, không phải là hôm nay sao?"
"Hôm nay!?" Chu Mông Mông chưa bao giờ nghĩ rằng Tề Xuyên lại phải kế thừa tước vị sớm như vậy, nhưng vì sao anh ấy không nói cho cô một tiếng?
Về sau lái xe nói gì đều không lọt được vào tai cô. Cho đến đi vào một vùng đất xanh tươi rộng lớn, nhìn thấy pháo đài cổ kính có hàng trăm năm lịch sử cô mới nhận ra, khoảng cánh giữa mình và Tề Xuyên cách xa đến mức nào. Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, lúc đó anh đang cầm một quyển sách kinh tế, cô còn nghĩ anh giống mình, đều là du học sinh sang đây học tập. Lúc ấy cô đoán anh đang học thạc sĩ, còn cô chính là một cô sinh viên năm nhất. Ai bảo Tề Xuyên anh tuấn hơn người, nhìn không ra tuổi thật. Với lại chú của cô mới ba mươi bốn tuổi mà thôi, vẫn là một đóa hoa tươi chán!
Sau đó lần thứ hai gặp lại trên giảng đường, Chu Mông Mông cũng không vì thân phận khác của Tề Xuyên mà quá kinh ngạc. Nhưng hôm nay, Chu Mông Mông rất khó để có chấp nhận sự thật Tề Xuyên sắp trở thành quý tộc thượng lưu. Hoặc người luôn đứng bên cạnh bạn bỗng nhiên không còn là người mà bạn quen, loại cảm giác trống rỗng vô tận lẫn không biết phải làm sao dường như khiến cô sắp sụp đổ.
Cô biết cô yêu Tề Xuyên, yêu từ lần đầu tiên gặp anh, tình cảm ấy cứ tăng lên mỗi ngày. Như ai đó đã từng nói rằng, tình yêu vốn là hèn mọn, cho dù anh ta là người như thế nào.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, những đám mây đen ngày qua đã không còn, ít nhất cũng là một điềm tốt. Chu Mông Mông thở dài, nếu đã lấy hết can đảm đến đây, vậy thì cô còn sợ hãi cái gì chứ.
Bình thường Chu Mông Mông luôn ra vẻ chẳng bận tâm mọi thứ trước mặt Tề Xuyên. Nhưng đôi lúc cô cũng phá lệ độc lập kiên cường, nếu không lúc ngày trước cô sẽ kiên quyết tự mình sang Mỹ du học đến thế.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, với thân phận của cô bây giờ chắc chắn không thể vào được Phủ công tước. Nhưng nếu cô không đi vào, có lẽ mãi mãi cô sẽ không được nhìn thấy Tề Xuyên nữa.
Đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm cho đến cùng, vì thế cô lấy điện thoại ra. Về chuyện của cô và Tề Xuyên, tuy mặt ngoài trông Tề Mông đứng về phía cô, nhưng cô biết, Tề Mông giấu cô rất nhiều chuyện của Tề Xuyên. Giống lần đó cô uống say, vô tình vào nhầm phòng Tề Xuyên, nhưng ngày hôm sau tựa như Tề Mông đã sớm đoán được, chỉ an ủi cô vài câu, rồi nói: "Anh trai anh là người tốt, nếu em thực thích anh ấy thì thử cùng anh ấy kết giao đi."
Lại nói nếu không bị Tề Mông ở giữa giật dây, cô cũng sẽ không thật sự ở cùng với Tề Xuyên. Rồi khi cô phát hiện ra hồ sơ bệnh án điều trị tâm lý của Tề Xuyên, cô lại càng không hiểu, chuyện này Tề Mông không thể không biết, nhưng vì sao không nói cho cô?
Nhấc điện thoại lên, cô bấm số của Tề Mông, quả nhiên hai giây sau Tề Mông liền nghe máy, lớn tiếng hỏi: "Nhị sư muội, em... số điện thoại của em sao lại hiện mã nước ở... ?"
Chu Mông Mông cắn môi, giả bộ khó chịu nói: "Bây giờ em đang ở Anh, bên ngoài hoa viên của Phủ công tước ... Tề Tiểu Bảo, em sắp sinh ..."
"Cái gì!" Tề Mông hiển nhiên bị cô dọa sợ, vô cùng lo lắng, giọng nói có chút run rẩy: "Này... anh anh... anh anh, trời ạ!"
Thấy anh đã mình bị lừa, Chu Mông Mông cố tỏ ra khó chịu hơn: "... Bây giờ em không biết làm gì cả?"
"Chờ anh! Máy bay làm sao có thể để cho phụ nữ có thai như em lên vậy? !" Tề Mông quả thực không thể tin, xuất ngoại không giống đi du dịch trong nước, sao lại có thể cho phụ nữ sắp sinh qua cổng kiểm tra an ninh được!
Thật ra Chu Mông Mông đã tìm người sửa giấy dự kiến sinh của mình lại chậm một tháng. Sau đó xuất ra thủ tục xuất ngoại trước đó Tề Xuyên đã làm cho cô, bên trong có trình bày chi tiết chồng của cô là người có quốc tịch Anh, muốn cô sang Anh để dưỡng thai.
Cho nên, cô xuất ngoại được cũng không khó khăn như Tề Mông nghĩ.
Chu Mông Mông ngồi trên băng ghế dài dưới tàng cây, đè giọng giả bộ rất đau đớn nói: "Anh nói xem, em có thể gặp chú ấy một lần cuối hay không? Anh ấy thực sự không cần em nữa ư?"
"Bậy bậy bậy! En đừng nói vớ vẩn nữa! Nói cho anh biết, bây giờ em ở đâu? Anh lập tức tới!"
Ngay lúc cô đang vui mừng vì lừa được Tề Mông thì bỗng cô cau mày... bụng dưới bỗng dưng co lại, sau đó một cơn đau dữ dội đánh vào tâm trí cô, đau đến mức khiến cô cắn răng thở dốc.
Lúc này bên phía Tề Mông bỗng vang lên khúc nhạc giao hưởng, xem ra nghi thức thừa kế tước vị cũng đã bắt đầu.
Cô nhắm chặt hai mắt, thở sâu, cố gắng nói: "Tề Tiểu Bảo, em muốn nói chuyện với chú ấy."
Tề Mông ở đầu bên kia sững sờ vài giây, sau đó mới lắp bắp dời đề tài: "Bây giờ á... Aiz, em mau nói cho anh biết em đang ở đâu?" Bên tai đã truyền ra đến Tề Mông vội vàng chạy, lòng Chu Mông Mông lập tức trùng xuống, xem ra là cô tới không đúng lúc.
Rồi cái gì cũng chưa nói, Chu Mông Mông liền gác máy. Cô ngồi trên băng ghế dài, hít thở sâu, cảm giác các cơn đau càng lúc càng trở nên kịch liệt hơn.
Cô tựa đầu vào lưng ghế, điện thoại trong tay đang kết nối tới 999, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhưng quá chói mắt khiến cô không thể tiếp tục nhìn. Lúc này điện thoại đã được kết nối, một giọng nữ dịu dàng vang lên, Chu Mông Mông thở sâu, nắm chặt điện thoại nói: "Xin chào, có thể giúp tôi gọi một xe cấp cứu được không, tôi hình như sắp sinh."
Sau khi nói rõ địa chỉ, Chu Mông Mông mới an tâm tắt máy. Cô nghĩ: nếu chú ấy thực sự không cần mình, vậy cô sẽ mang đứa nhỏ về nhà.
Bởi vì sân bay Heathrow quá lớn nên sau khi Chu Mông Mông xuống máy bay liền mua một bản đồ dẫn đường, vất vả lắm mới tìm được bến đỗ taxi, lại vì xếp hàng dài quá mà cô phải đứng chờ rất lâu.
Nhưng không quá một phút bỗng có một người đàn ông Châu Á giúp cô bắt taxi. Đến khách sạn, có người phục vụ sắp xếp phòng cho cô. Bởi vì lừa mọi người trốn đi nên cô hành lý của cô chỉ gồm một tấm thẻ, một cái di động, một cái hộ chiếu cùng hai bộ đồ bà bầu. Cho nên sau khi xuống máy bay cô chỉ cần mua một ít đồ dùng cá nhân và sản phẩm chăm sóc da dành cho phụ nữ có thai.
Sau đó cô mở điện thoại, lúc ra khỏi nhà cô có nói với mẹ chồng Khúc Vân Thanh rằng mình muốn về nhà vài ngày. Cho nên, ngoài mấy tin nhắn mới thì chưa ai gọi cho cô cả, đương nhiên càng không có "Chú iu".
Cô thở dài, mở lại tin nhắn trước đó Tề Mông gửi cho cô cách đây không lâu, bên trong có ghi rõ địa chỉ của Phủ công tước. Cô dùng điện thoại tìm đường, nhớ kỹ các tuyến đường sau đó đặt taxi.
Khi đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ bỗng Chu Mông Mông cảm thấy lo sợ bất an, liệu cô làm vậy có đúng không, cô không dám nghĩ đến những việc sẽ xảy ra tiếp theo, cô sợ nghĩ nhiều sẽ khiến cho tâm trí cô càng rối loạn.
Chu Mông Mông nhìn bụng mình bây giờ đã lớn, ước tính ngày sinh còn khoảng gần hai mươi ngày nữa và đến lúc đó, cô thật sự thực hy vọng Tề Xuyên có thể ở bên cạnh mình.
Có lẽ vì vậy nên cô mới dám hành động điên cuồng đến thế. Từ sau khi quen Tề Xuyên, hành động của cô đã không còn giống bình thường, cô không thích nhưng không thể khống chế.
Nhìn đồng hồ bên cạnh, Chu Mông Mông quyết định nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi tìm Tề Xuyên, ít nhất ở trước mặt anh cô phải là một người có tinh thần thoải mái.
Lúc ngủ em bé trong bụng hôm nay không hiểu sao động đậy liên hồi, tựa như cảm nhận được sự bất an trong lòng cô. Cô đưa tay xoa nhẹ bụng mình, dịu dàng nói: "Con yêu, phải nghe lời mẹ, ngoan nào, ngày mai chúng ta còn phải đi tìm ba con nữa."
Cô nói xong, đứa bé vỗn nghịch ngợm bỗng nhiên yên tĩnh hẳn. Chu Mông Mông nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Con yêu ngoan quá."
Ngày hôm sau, Chu Mông Mông thức dậy đúng giờ, ăn xong liền lên taxi đến Phủ công tước. Lái xe là một người Ấn Độ, rất thích nói chuyện.
Dọc theo đường đi ông ta hỏi cô có phải đang nghỉ phép nên đến nước Anh chơi hay không, còn nói cảnh ở Phủ công tước rất đẹp, nếu không ngại thì ông ta có thể làm hướng dẫn du lịch cho cô, nhưng mà phải có tiền đặt cọc.
Chu Mông Mông đương nhiên không phải tới đây để du lịch, vì vậy lịch sự từ chối lòng tốt của ông: "Tôi đến Phủ công tước tìm người ."
"Tìm người?" Nhất thời người lái xe Ấn Độ nhấn mạnh hỏi: "Không phải cô muốn đi tìm Ngài công tước chứ?"
Ở nước Anh mà nói, người thường muốn gặp Công tước chẳng khác nào người Trung Quốc muốn gặp Thủ tướng chính phủ, không phải nói gặp mà có thể gặp được. Đương nhiên, Chu Mông Mông có thể nghe ra sự bông đùa không tin của người lái xe, mặc dù cô muốn không để ý, nhưng lái xe này thật sự nói rất nhiều.
Tuy vậy nhiều chuyện cũng có cái tốt, ít nhất trong lúc vô tình cô chợt nghe thấy tin tức cô muốn biết.
"Gần đây Phủ công tước rất bận rộn, nghe nói ngài Huân tước trẻ tuổi đã trở lại, chuẩn bị thừa kế tước vị của Ngài Công tước. Liệu cô đến đây có phải hẹn bạn đi xem nghi lễ không?"
Chu Mông Mông thật muốn cho ông ta rằng cái người Huân tước kia chính là người cô muốn tìm, nhưng chuyện này khó mà tin được nên cô lập tức đổi câu hỏi, nói: “Khi nào buổi lễ được tổ chức vậy?"
Lái xe suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên mở mắt vỗ mạnh đầu mình: "Ngày 10 tháng mười, không phải là hôm nay sao?"
"Hôm nay!?" Chu Mông Mông chưa bao giờ nghĩ rằng Tề Xuyên lại phải kế thừa tước vị sớm như vậy, nhưng vì sao anh ấy không nói cho cô một tiếng?
Về sau lái xe nói gì đều không lọt được vào tai cô. Cho đến đi vào một vùng đất xanh tươi rộng lớn, nhìn thấy pháo đài cổ kính có hàng trăm năm lịch sử cô mới nhận ra, khoảng cánh giữa mình và Tề Xuyên cách xa đến mức nào. Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, lúc đó anh đang cầm một quyển sách kinh tế, cô còn nghĩ anh giống mình, đều là du học sinh sang đây học tập. Lúc ấy cô đoán anh đang học thạc sĩ, còn cô chính là một cô sinh viên năm nhất. Ai bảo Tề Xuyên anh tuấn hơn người, nhìn không ra tuổi thật. Với lại chú của cô mới ba mươi bốn tuổi mà thôi, vẫn là một đóa hoa tươi chán!
Sau đó lần thứ hai gặp lại trên giảng đường, Chu Mông Mông cũng không vì thân phận khác của Tề Xuyên mà quá kinh ngạc. Nhưng hôm nay, Chu Mông Mông rất khó để có chấp nhận sự thật Tề Xuyên sắp trở thành quý tộc thượng lưu. Hoặc người luôn đứng bên cạnh bạn bỗng nhiên không còn là người mà bạn quen, loại cảm giác trống rỗng vô tận lẫn không biết phải làm sao dường như khiến cô sắp sụp đổ.
Cô biết cô yêu Tề Xuyên, yêu từ lần đầu tiên gặp anh, tình cảm ấy cứ tăng lên mỗi ngày. Như ai đó đã từng nói rằng, tình yêu vốn là hèn mọn, cho dù anh ta là người như thế nào.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, những đám mây đen ngày qua đã không còn, ít nhất cũng là một điềm tốt. Chu Mông Mông thở dài, nếu đã lấy hết can đảm đến đây, vậy thì cô còn sợ hãi cái gì chứ.
Bình thường Chu Mông Mông luôn ra vẻ chẳng bận tâm mọi thứ trước mặt Tề Xuyên. Nhưng đôi lúc cô cũng phá lệ độc lập kiên cường, nếu không lúc ngày trước cô sẽ kiên quyết tự mình sang Mỹ du học đến thế.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, với thân phận của cô bây giờ chắc chắn không thể vào được Phủ công tước. Nhưng nếu cô không đi vào, có lẽ mãi mãi cô sẽ không được nhìn thấy Tề Xuyên nữa.
Đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm cho đến cùng, vì thế cô lấy điện thoại ra. Về chuyện của cô và Tề Xuyên, tuy mặt ngoài trông Tề Mông đứng về phía cô, nhưng cô biết, Tề Mông giấu cô rất nhiều chuyện của Tề Xuyên. Giống lần đó cô uống say, vô tình vào nhầm phòng Tề Xuyên, nhưng ngày hôm sau tựa như Tề Mông đã sớm đoán được, chỉ an ủi cô vài câu, rồi nói: "Anh trai anh là người tốt, nếu em thực thích anh ấy thì thử cùng anh ấy kết giao đi."
Lại nói nếu không bị Tề Mông ở giữa giật dây, cô cũng sẽ không thật sự ở cùng với Tề Xuyên. Rồi khi cô phát hiện ra hồ sơ bệnh án điều trị tâm lý của Tề Xuyên, cô lại càng không hiểu, chuyện này Tề Mông không thể không biết, nhưng vì sao không nói cho cô?
Nhấc điện thoại lên, cô bấm số của Tề Mông, quả nhiên hai giây sau Tề Mông liền nghe máy, lớn tiếng hỏi: "Nhị sư muội, em... số điện thoại của em sao lại hiện mã nước ở... ?"
Chu Mông Mông cắn môi, giả bộ khó chịu nói: "Bây giờ em đang ở Anh, bên ngoài hoa viên của Phủ công tước ... Tề Tiểu Bảo, em sắp sinh ..."
"Cái gì!" Tề Mông hiển nhiên bị cô dọa sợ, vô cùng lo lắng, giọng nói có chút run rẩy: "Này... anh anh... anh anh, trời ạ!"
Thấy anh đã mình bị lừa, Chu Mông Mông cố tỏ ra khó chịu hơn: "... Bây giờ em không biết làm gì cả?"
"Chờ anh! Máy bay làm sao có thể để cho phụ nữ có thai như em lên vậy? !" Tề Mông quả thực không thể tin, xuất ngoại không giống đi du dịch trong nước, sao lại có thể cho phụ nữ sắp sinh qua cổng kiểm tra an ninh được!
Thật ra Chu Mông Mông đã tìm người sửa giấy dự kiến sinh của mình lại chậm một tháng. Sau đó xuất ra thủ tục xuất ngoại trước đó Tề Xuyên đã làm cho cô, bên trong có trình bày chi tiết chồng của cô là người có quốc tịch Anh, muốn cô sang Anh để dưỡng thai.
Cho nên, cô xuất ngoại được cũng không khó khăn như Tề Mông nghĩ.
Chu Mông Mông ngồi trên băng ghế dài dưới tàng cây, đè giọng giả bộ rất đau đớn nói: "Anh nói xem, em có thể gặp chú ấy một lần cuối hay không? Anh ấy thực sự không cần em nữa ư?"
"Bậy bậy bậy! En đừng nói vớ vẩn nữa! Nói cho anh biết, bây giờ em ở đâu? Anh lập tức tới!"
Ngay lúc cô đang vui mừng vì lừa được Tề Mông thì bỗng cô cau mày... bụng dưới bỗng dưng co lại, sau đó một cơn đau dữ dội đánh vào tâm trí cô, đau đến mức khiến cô cắn răng thở dốc.
Lúc này bên phía Tề Mông bỗng vang lên khúc nhạc giao hưởng, xem ra nghi thức thừa kế tước vị cũng đã bắt đầu.
Cô nhắm chặt hai mắt, thở sâu, cố gắng nói: "Tề Tiểu Bảo, em muốn nói chuyện với chú ấy."
Tề Mông ở đầu bên kia sững sờ vài giây, sau đó mới lắp bắp dời đề tài: "Bây giờ á... Aiz, em mau nói cho anh biết em đang ở đâu?" Bên tai đã truyền ra đến Tề Mông vội vàng chạy, lòng Chu Mông Mông lập tức trùng xuống, xem ra là cô tới không đúng lúc.
Rồi cái gì cũng chưa nói, Chu Mông Mông liền gác máy. Cô ngồi trên băng ghế dài, hít thở sâu, cảm giác các cơn đau càng lúc càng trở nên kịch liệt hơn.
Cô tựa đầu vào lưng ghế, điện thoại trong tay đang kết nối tới 999, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhưng quá chói mắt khiến cô không thể tiếp tục nhìn. Lúc này điện thoại đã được kết nối, một giọng nữ dịu dàng vang lên, Chu Mông Mông thở sâu, nắm chặt điện thoại nói: "Xin chào, có thể giúp tôi gọi một xe cấp cứu được không, tôi hình như sắp sinh."
Sau khi nói rõ địa chỉ, Chu Mông Mông mới an tâm tắt máy. Cô nghĩ: nếu chú ấy thực sự không cần mình, vậy cô sẽ mang đứa nhỏ về nhà.
/54
|