Chương 12: Đoạn tử tuyệt tôn
Trong phòng nhà vệ sinh ngoại trừ bóng đen thì không thể nhìn thấy gì cả, Tô Noãn Tâm mặc dù có mang theo kính nhìn ban đêm nhưng cũng chỉ có thể phân biệt rõ ràng các đặc điểm cơ thể của mọi người còn những thứ khác thì trở nên mờ ảo.
Cô cứ thể nhắm vào vị trí của người đàn ông mà một cước đá tới! Theo dấu gương mặt mờ ảo, cô vung vài cú đấm khiến cho người đàn ông che mặt hét lên.
Ban đầu, chính vì Lệ Minh Viên làm xấu mặt Tộ Noãn Tâm ở trước mặt mẹ cô cho nên cô mới bị đuổi ra ngoài. Chính vì vậy mà bây giờ cô muốn đùa giỡn với gã đàn ông này. Tuy nhiên cô phát hiện ra gã này ngoại tình với người khác nên cô đã trực tiếp đánh anh.
Càng nghĩ lại càng thêm tức giận. Cô cảm thấy tối hôm qua mình quả thật chính là đồ ngốc nhất thế giới khi đi cứu lấy một người như vậy. Sớm biết như vậy thì tối hôm qua cô nên lấy một dao chém chết anh.
Thà cứu một con chó chứ không thèm cứu anh ta!
Cô đang trong trạng thái cực kỳ tức giận cho nên dùng chân cho anh một đá đoạn tử tuyệt tôn. Trong nhà vệ sinh không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông như tiếng kêu của heo bị giết. Sau khi nghe thấy tiếng thét thì có một vài bóng đen vút ra khỏi phòng vệ sinh nam.
Tô Noãn Tâm không đi xa mà là đi vào phòng vệ sinh nữ, cố giấu kính nhìn ban đêm rồi từ bên trong đi ra, bật hết đèn rồi đứng cửa phòng vệ sinh nam nói với bộ đàm: “Phòng vệ sinh công cộng bên này xảy ra chuyện, mau cho người đến đây!”.
Nói xong thì lập tức chạy trốn. Có camera bên ngoài phòng vệ sinh nhưng bên trong thì không có cho nên cô mới đi vào hành động bên trong phòng vệ sinh.
Sau khi đi ra, cô thấy bên trong có chuyện nhưng phòng vệ sinh nam lúc này không tiện đi vào nên cô lập tức thông báo cho người tới để xử lý.
Quần áo gọn gàng, không có một vết tích nào bị lộ cả, thật hoàn hảo!
Sau khi xả giận xong, Tô Noãn Tâm buồn ngủ ngáp một cái rồi tiếp tục làm việc đến hai giờ sáng và sau khi tan việc thì cô lập tức đi về nhà.
Một tuần sau.
Trong hành lang bên ngoài phòng bệnh cao cấp trên tầng cao nhất của bệnh viện Nhơn Hòa, Lệ Minh Viễn không kiên nhẫn bước đi và theo sau anh là thư ký Lý Mạnh, một người đàn ông ưu tú khoảng ba mươi tuổi.
Anh ta biết rằng tổng giám đốc bị ông cụ ép đến bệnh viện để thăm chú anh, tâm trạng bây giờ của anh không được tốt lắm nên anh ta chỉ biết im lặng đi theo chứ không dám đụng anh.
Khi đến phòng bệnh xa hoa nhất bệnh viện, Lệ Minh Viễn không vội vàng đi vào mà đứng ở cửa để nghe động tĩnh bên trong.
Bên trong có một người đàn ông trông lớn hơn Lệ Minh Viễn vài tuổi nhưng diện mạo có vài phần giống với Lệ Minh Viễn, người đàn ông ở bên trong gào thét: “Một lũ bác sĩ vô dụng! Đã một tuần rồi mà còn chưa chữa khỏi cho ông nữa, vậy mấy người có ích gì chứ!”.
“Cậu Tử, cậu bị thương nặng như vậy, muốn phục hồi thì phải cần cả một quá trình.”
“Đúng vậy, chúng tôi đã cố gắng hết sức chữa trị cho anh. Bây giờ chỉ cần anh phối hợp dùng thuốc và trị liệu thì tối đa một tháng nữa là anh có thể khôi phục!”.
“Một tháng! Vậy có nghĩa là tôi không thể chạm vào phụ nữ trong một tháng nữa sao?” Sắc mặt người đàn ông u ám đến dọa người.
Các bác sĩ dở khóc dở cười nói: “Cậu Tứ, chuyện này thật sự không thể vội vàng được… Chuyện này liên quan đến sức sống tràn trề của anh.”
Lệ Kiên đột nhiên nhìn thấy có người xuất hiện ở cửa thì cả khuôn mặt đều biến sắc. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Lệ Minh Viễn! Cậu có thù oán gì với tôi sao?” Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Nếu tôi nói không phải thì chú có tin tôi không?”
“Chắc chắn là cậu! Thằng nhóc chết tiệt, ngay cả chú của cậu mà cậu cũng dám tính kế sao?” Lệ Minh Viễn bước vào, sắc mặt không thay đổi nói: “Nếu tôi ra tay thì cần gì phiền phức như vậy chứ, trực tiếp lấy mạng chú luôn không phải đơn giản hơn sao?”
Đúng là như vậy. Nhớ đến đêm đó trong phòng vệ sinh của quán bar, cảnh tượng kinh hồn bất ngờ đó… Trong tình huống đó nếu như có người muốn giết anh ta thì có thể ra tay rất dễ dàng.
Với mối quan hệ cạnh tranh không bao giờ dứt trong nhà của bọn họ, nếu Lệ Minh Viễn ra tay thì việc muốn lấy mạng anh ta đích thị càng phù hợp với tác phong làm việc của anh.
Nhưng cho dù là như vậy thì sắc mặt Lệ Kiên vẫn trông rất khó coi.
“Cậu đến đây là để cười nhạo tôi sao?”
/645
|